Lạc Bắc Thần bước theo Lâm Luân Kỳ Hạo vào bên trong, vừa bước vào nàng liền kinh ngạc, nơi này giống với nàng nghĩ giản dị đạm mạc hơn nhiều, nhưng nơi này lại rất rộng lớn.

"Mẫu thân Hạo nhi về rồi." Lâm Luân Kỳ Hạo vừa bước vào đại sảnh lớn, liền chạy tới ôm vị phu nhân đang ngồi trên chủ tọa cùng một vị trung niên.

"Bình an liền tốt." Vị phu nhân vẫn còn mỹ mạo, trên mặt không có một chút nếp nhăn nào, bà vỗ vỗ lưng nhi tử của mình nói.

Lạc Bắc Thần đám người cũng bước vào, nàng hướng đến hai vị lão nhân gia chắp tay hữu lễ.

"Mấy vị đây là?" Vị trung niên được xem như tuấn mỹ, hắn nâng mắt lên, quan sát Lạc Bắc Thần và người bên cạnh nàng, sau đó nhẹ giọng hỏi.

"Phụ thân, mẫu thân, đây là ân nhân của Hạo nhi, nếu không nhờ A Thần, con đã bị thích khách giết chết rồi!" Lâm Luân Kỳ Hạo nghe vậy, lập tức lui ra từ trong lòng mẫu thân mình, đưa tay chỉ vào Lạc Bắc Thần cười giới thiệu.

"Nếu là ân nhân của Hạo nhi, thì là ân nhân của Lâm Luân Thị, tiểu mỗ xin thay tiểu tử này đa tạ." Lâm Luân Kỳ Minh nghe nhi tử của mình nói, lập tức đứng dậy khom người chắp tay.

"Nhấc tay chi lao mà thôi." Lạc Bắc Thần khoát tay, cười nhạt nói.

"Hạo nhi, có lấy được đồ không?" Vị phu nhân nhìn mọi người gật đầu hữu lễ, sau đó nhìn đến nhi tử của mình hỏi.

"Dạ, có." Lâm Luân Kỳ Hạo lấy hộp nhân sâm trong tay nải ra, đưa cho mẫu thân mình.

"Các vị mời ngồi, người đâu dâng trà." Lâm Luân Kỳ Minh nhìn mọi người cười nói, tay đưa ra hướng dãy ghế phía dưới, sau đó hô lên.

"Đa tạ." Lạc Bắc Thần khách khí nói, đi đến ngồi xuống an tọa, Độc Tôn cùng Lệnh Quân, Tiểu Nguyệt cũng theo sau ngồi xuống.

"Mau cho người xắt cho gia gia con uống." Vị phu nhân kiểm tra một phen, thì đưa lại cho nhi tử mình nói.

"Dạ, vậy con lui xuống trước, bọn họ giao cho hai người tiếp đãi." Lâm Luân Kỳ Hạo chỉ vào bọn họ nói.

"Được, con yên tâm." Vị phu nhân hòa ái nở nụ cười.

"A Thần ta đi trước." Lâm Luân Kỳ Hạo mỉm cười vẫy tay với Lạc Bắc Thần, sau đó xoay người đi ra ngoài.

"Cho hỏi các vị danh xưng?" Lâm Luân Kỳ Hạo cười nhìn bốn người hỏi.

"Mạc Thần."

"Độc Tôn."


"Lệnh Quân."

"Ngân Nguyệt."

Bốn người, lần lượt chắp tay nói ra danh xưng, chỉ có Lạc Bắc Thần là đổi đi họ, vì họ Lạc Bắc hay Bạc Cô đều quá nhạy cảm, nàng đây là không muốn tìm phiền phức.

"Độc Tôn?" Hai người ngồi chủ tọa lập tức bật dậy, kinh hô.

"Có vấn đề gì sao?" Độc Tôn hơi nhíu mày, nhìn hai người hỏi.

"Thật không ngờ thiên hạ đệ nhất dụng độc Độc Tôn là ngươi!" Lâm Luân Kỳ Minh vẻ mặt không thể che giấu nổi vui mừng nói.

"Độc tôn, hân hạnh." Vị phu nhân chắp tay khom người, một tiếng chào hỏi.

"Lâm Luân Thị nghe danh đã lâu, hân hạnh." Độc Tôn cũng đứng dậy, chắp tay lại nói.

Tỳ nữ đem lên bốn bình trà, cung kính rót ra bốn ly, mở lời mời một tiếng rồi lui ra.

Lâm Luân Kỳ Minh cùng phu nhân mình nhìn nhau, lại nhìn Độc Tôn, môi mấp máy muốn nói, nhưng lại ngại không dám mở miệng.

"Các ngươi có chuyện gì sao?" Độc Tôn thổi thổi chung trà nóng trên tay, nhướng mày nhìn hai người phía trước.

"Độc Tôn, thật ra phụ thân ta mắc một loại bệnh không biết tên, bệnh này khiến cho phụ thân cứ hôn mê ngày đêm, tinh thần không tỉnh táo, việc này làm Lâm Luân Thị một tháng nay loạn cả lên!" Lâm Luân Kỳ Minh thở dài buồn rầu nói.

"Nên Độc Tôn có thể hay không xem bệnh giúp phụ thân?" Vị phu nhân nhìn Độc Tôn khẩn cầu.

Độc Tôn nhìn qua Lạc Bắc Thần, thấy nàng gật đầu thì nói: "Được, nhưng bây giờ bọn ta cần nghỉ ngơi."

"Được, được, ta sẽ cho người chuẩn bị phòng cho các vị." Lâm Luân Kỳ Minh nghe vậy, lập tức đứng dậy gật gật đầu cười nói, sau đó hắn chạy ra ngoài đi mất.

Vị phu nhân trên mặt cũng mang theo vui mừng, nhìn Độc Tôn liên tục nói đa tạ.

Một lát sau, bốn người chắp tay chào hai vị gia chủ, sau đó được tỳ nữ đưa về phòng nghỉ ngơi.

"Hân nhi cùng Lương nhi khi nào sẽ về?" Vị phu nhân nhìn phu quân mình hỏi.

"Chiều nay sẽ về tới." Lâm Luân Kỳ Minh nghe hỏi, hắn nhìn qua tính tính thời gian một chút, nói.

Nói đến Lâm Luân Tam Tiểu Thư, ở Chu Thục Quốc, ai ai không biết, nàng tên Lâm Luân Tình Hân, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, dung nhan diễm lệ động lòng người, được mệnh danh là tuyệt thế giai nhân của Chu Thục Quốc, tất cả nam tử đều dồn vào Luân Luân Thị hỏi cưới, bao nhiều lần đạp cửa nhưng vẫn không thành công, nghe nói nàng cùng Tiết Thị Tiết Kính Khanh là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, nếu không có chuyện gì xảy ra thì nàng sau này chắc chắn sẽ gả về Tiết Thị làm Tiết Đại phu nhân, Lâm Luân Thị cũng không vội gả nữ nhi đi, vì chuyện hôn nhân đại sự cả đời đều giao cho chính nàng làm chủ, nàng chỉ mới hai mươi tuổi nên cũng không vội chuyện này.

Các Hoàng Tử đều tỏ ý muốn rước nàng về làm chính phi, nhưng nhận lại là mỹ nhân không quan tâm, một hồi âm cũng không có, việc này làm cho đắc tội với rất nhiều người, nhưng họ lại ngại thế lực Lâm Luân Thị nên đành cắn răng bỏ qua.

Nói đến mấy hôm trước, Lâm Luân Thị nhận được thiệp mời từ Viễn Thị ở Trùng Dương, nên đã phái Đại nhi tử cùng nữ nhi mình đi đến tham dự... Đến đây đã đi được năm ngày, nếu tính không sai thời gian chiều nay sẽ về tới.

Bốn người sau khi được đưa đến phòng, thì lăn ra ngủ cho thỏa mãn hai ngày ròng rã mệt mỏi.

Đến lúc mặt trời lặn, tỳ nữ đến gõ cửa mời mọi người dùng cơm.

Lạc Bắc Thần chỉnh chu bản thân một chút, lấy xuống khăn lụa mỏng, nhấc chân bước đi ra ngoài.

"Đi thôi." Lạc Bắc Thần mở cửa ra, nhìn tỳ nữ một cái, sau đó bước chân đi lướt qua nàng.

Tỳ nữ chết đứng tại chỗ, đến khi nghe thấy âm thanh mới hoàn hồn mà chạy theo...

Nàng đã tưởng tam tiểu thư mới là đẹp nhất, không ngờ vị tiểu thư huyết y phía trước còn mỹ lệ hơn một bậc, nhìn thôi mà muốn đỏ mặt, đúng là không có chuyện gì không thể.

Trên bàn ăn, Lâm Luân Kỳ Minh, vị phu nhân, Lâm Luân Kỳ Hạo, Độc Tôn, Lệnh Quân, Ngân Nguyệt cùng một nam một nữ dung mạo xuất chúng, ngồi cùng nhau.

"Sao sư phụ còn chưa đến?" Ngân Nguyệt cầm chén trà nhấp vài ngụm, bĩu môi hỏi Độc Tôn cùng Lệnh Quân.

"Ta không biết." Lệnh Quân lắc đầu đáp.

"Chắc là do người mệt, nên thức trễ hơn chúng ta một chút." Độc Tôn cho là vậy nói.

"Giới thiệu với ba vị, đây là đại nhi tử Lâm Luân Lương Hạo và tiểu nữ nhi Lâm Luân Tình Hân của ta." Lâm Luân Kỳ Minh nhớ ra việc gì, lập tức đứng dậy, đưa tay chỉ vào một nam một nữ giới thiệu.

"Lương nhi, Tình Hân, đây là đại danh đỉnh đỉnh Độc Tôn." Hắn lại quay sang hai người cười nói.

"Độc Tôn tiền bối, nghe danh đã lâu." Hai người nghe vậy, liền đứng dậy, chắp tay đối với Độc Tôn cung kính.

Độc Tôn đáp một tiếng coi như xong, một bên Lệnh Quân cùng Ngân Nguyệt cũng chắp tay, nhưng đổi lại là nhàn nhạt cái gật đầu, việc này làm Ngân Nguyệt phồng má châm chọc nói.

"Sư đệ, ngươi rất có phân lượng nha."


Lệnh Quân bình thường, vẫn nhàn nhã uống trà, không thấy việc này đối với hắn ảnh hưởng.

"Tất nhiên, đâu giống như ngươi!" Độc Tôn khinh thường nhìn qua nàng, cười nói.

"Ý ngươi là sao?" Tiểu Nguyệt đặt ly trà uống thật mạnh, trừng mắt nhìn Độc Tôn.

"Không có lễ nghi!" Lâm Luân Lương Hạo không hài lòng nhìn nàng, nói một tiếng.

"Ngươi mới không có lễ nghi!" Tiểu Nguyệt thật tức giận, nhìn qua Lâm Luân Lương Hạo, tay chỉ vào hắn mắng.

Lâm Luân Lương Hạo dung nhan tuấn mỹ hiện lên phẫn nộ, kim châm trong tay áo vút bay ra đâm vào ngón tay của Ngân Nguyệt.

"Aa! Ngươi..." Ngân Nguyệt la lên một tiếng, cầm lấy đầu ngón tay, mặt mày đỏ bừng hung tợn nhìn tên nam tử đối diện.

"Đây là thái độ đãi khách của Lâm Luân Thị sao?"

Thanh âm không lạnh không nhạt, cũng không nhận ra hỉ nộ, du dương truyền đến, vào tai mọi người.

Chỉ thấy phía xa đi đến một huyết y nữ tử, dung mạo kinh thế tuyệt luân, câu hồn đoạt phách, làn da trắng nõn thanh lệ, con ngươi lam sắc khẽ chuyển động như nước trời thu gợn lên con sóng nhỏ, mày như ngọn núi mùa xuân trong một bức tranh mỹ cảnh hữu tình, hai bên mặt cân xứng như được mài dũa điêu khắc tỉ mỉ, nàng như một bức họa của tạo hóa thiên nhiên, một mỹ cảnh khảm vào sâu trong lòng người, yêu nghiệt hồng nhan khuynh thủy khuynh tâm, không, không đúng! Dung nhan này trên cả yêu nghiệt, vừa diễm lệ tuyệt luân vừa thanh lệ thoát tục như một đóa hoa tuyết liên nở rộ trên Côn Luân, người khó mà chạm được, nhân khó mà cầu đến, nàng chỉ được nhìn từ xa, không được đến gần...

Dung nhan của nàng dùng từ không thể nào tả hết, vì họ biết nàng trên cả những chữ tuyệt sắc khuynh thế kia, chỉ cần nhìn một lần là nhớ mãi không quên.

"Sư phụ Ô..Ô.." Tiểu Nguyệt thu hồi kinh diễm trong mắt, lập tức bước ra chỗ ngồi, chạy đến nhào vào lòng Lạc Bắc Thần khóc lóc.

"Chủ tử."

"Tiểu sư phụ."

Lệnh Quân cùng Độc Tôn thu lại tâm tình, xoay người đối với nàng hành lễ.

"Mạc cô nương, mời ngồi." Lâm Luân Kỳ Minh hít một hơi thật sâu, đưa tay về phía ghế, hữu lễ nói.

Lạc Bắc Thần nhẹ gật đầu, ôm lại tiểu đồ đệ trở về chỗ, ngồi xuống.

"A Thần, xin lỗi, Tiểu Nguyệt xin lỗi, mong nàng thông cảm, đại ca ta là người trong giang hồ nên hơi lỗ mãng!" Lâm Luân Kỳ Hạo mặt mày đỏ bừng, nở nụ cười đứng dậy nhìn Lạc Bắc Thần hai người, nói xin lỗi.

"Xin lỗi, là ta hơi lỗ mãng." Lâm Luân Lương Hạo vẻ mặt xấu hổ, chắp tay với nàng nói.

"Ân." Lạc Bắc Thần khoát tay lắc đầu, sau đó vỗ vỗ lưng tiểu đồ đệ của mình còn đang ủy khuất, ôn hòa hỏi: "Con định ôm ta đến khi nào?"

"Ngươi còn chiếm tiện nghi tiểu sư phụ, ta sẽ nói với Vô Tâm." Độc Tôn ở bên cạnh cười hâm dọa nói.

Lời vừa rơi xuống, Ngân Nguyệt như lò xo mà bật ra khỏi lòng Lạc Bắc Thần, tay cầm lấy chung trà của mình uống, xem như không có gì.

"Biết sợ sao?" Độc Tôn hừ một tiếng nói.

"Ta là sợ sư phụ chịu khổ nha." Ngân Nguyệt trừng hắn một cái, sau đó quay sang Lạc Bắc Thần cười nói.

"Khụ khụ..." Lạc Bắc Thần đang uống trà, nghe nàng nói thì sặc, ho mấy tiếng.

"Người yên tâm, cứ thoải mái, ta sẽ làm lá chắn cho người." Độc Tôn liếc Ngân Nguyệt một cái, tay với tới vỗ lưng Lạc Bắc Thần, cam đoan nói.

Lạc Bắc Thần đang muốn lấy ra khăn tay, thì một cánh tay trắng nõn cầm khăn lụa thêu đưa đến, nàng lập tức ngần đầu, nhìn đến nữ tử bạch y kế bên cười nhẹ, nàng nhận lấy nói một tiếng cảm ơn.

Lạc Bắc Thần trong lòng thầm đánh giá nữ tử trước mặt, dung nhan mỹ lệ, cũng thuộc hàng khuynh thế khuynh thành, tuyệt sắc giai nhân, một dạng yêu nghiệt Tô Đát Kỷ chuyển thế, con ngươi một màu tử sắc, nếu mà phóng nhãn một cái, không biết bao nhiêu nam nhân chết đây.

Không qua bao lâu, đồ ăn cũng được dọn lên, mọi người trong lúc ăn cũng không có đề tài nói chuyện.

"Bây giờ có thể dẫn ta đi xem lệnh tôn không?" Sau khi ăn xong, Độc Tôn uống cạn chung trà, nhìn Lâm Luân Kỳ Minh hỏi.

"Có thể, tất nhiên có thể, Độc Tôn mời theo ta!" Lâm Luân Kỳ Minh muốn mở miệng nhưng lại ngại, đến lúc nghe Độc Tôn mở lời hắn lập tức thở ra, đứng dậy gật đầu nói.

Mọi người phía sau đi theo Lâm Luân Kỳ Minh qua hai con đường, sau đó đến một hậu viện nằm trong rừng trúc phía sau.

Không khí nơi đây thoáng mát dễ chịu, rất thích hợp đối với người bệnh.

"Độc Tôn, mời vào." Lâm Luân Kỳ Minh mở ra cửa, lui sang một bên nói với Độc Tôn.

Độc Tôn đáp, nhấc chân bước vào bên trong.

Mọi người Lâm Luân Thị theo sau, đi thẳng vào bên trong, sau đó thì nhìn thấy một lão nhân nằm trên giường, tóc đã bạc gần hết, vẻ mặt xanh xao hốc hác thấy rõ, hơi thở mỏng manh.

Độc Tôn thấy nghiêm trọng, bước đến ngồi xuống bên cạnh giường, vội bắt lấy cổ tay người đang nằm trên giường, tra mạch đập.


Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn sắc mặt Độc Tôn dần dần khó coi lên, hắn cũng sốt ruột theo, Lâm Luân Kỳ Minh đám người cũng một dạng lo lắng nóng lòng.

Độc Tôn hết nhíu mày rồi đến cau mày rồi lại nhíu chặt, sắc mặt hắn lộ ra kinh ngạc cùng bất đắc dĩ, sau đó là lắc đầu thở dài, loại bệnh này hắn chưa từng thấy qua, nói ra thật nhục nhã.

"Độc Tôn, phụ thân ta thế nào?" Lâm Luân Kỳ Minh nhẹ giọng hỏi.

"Loại bệnh này ta không biết, lệnh tôn bây giờ rất yếu, cũng chỉ có thể duy trì được mười ngày nữa thôi." Độc Tôn vẻ mặt khó coi, lắc đầu nhìn mọi người nói.

"Sao có thể? Cả Độc Tôn tiền bối còn không chữa được sao?" Mọi người nghe vậy, sắc mặt liền biến bạch, Lâm Luân Kỳ Hạo đỏ mắt lên, thì thào nói.

"Gia gia này bị gì?" Ngân Nguyệt từ bên ngoài chạy vào, nhìn sắc mặt mọi người lại nhìn đến Độc Tôn, hỏi.

"Ta không rõ." Độc Tôn lắc đầu nói.

"Cả ngươi còn không biết?" Ngân Nguyệt liền trợn mắt nói, bây giờ nàng mới biết sắc mặt mọi người vì sao nặng nề.

"Tiền bối thật không biết loại bệnh này sao?" Lâm Luân Tình Hân khuôn mặt bình tĩnh, nhìn Độc Tôn hỏi.

"Ta chưa từng thấy qua." Độc Tôn gật đầu nói.

"Sư phụ lợi hại như vậy, ngươi hỏi người thử xem!" Tiểu Nguyệt nhìn lão nhân trên giường, rồi lại nhìn Độc Tôn, thản nhiên nói.

"Đúng rồi, sao ta lại quên!" Độc Tôn nghe vậy, lập tức bừng tỉnh, sau đó tức tốc chạy ra ngoài.

"Tiểu Nguyệt, A Thần có thể sao?" Lâm Luân Kỳ Hạo chỉ diện kiến qua thân thủ lợi hại của nàng thôi, hắn nhìn Ngân Nguyệt mang theo hi vọng hỏi.

Mọi người cũng đồng loạt nhìn đến nàng, chờ nghe câu trả lời.

"Ta chỉ biết sư phụ rất lợi hại, là lợi hại nhất người ta từng gặp!" Tiểu Nguyệt lắc đầu, tự hào vỗ ngực nói.

Mọi người nghe vậy, nửa tin nửa ngờ, nữ tử kia trẻ như vậy, dù có lợi hại nhưng mà lợi hại tới đâu mới là vấn đề.

Lạc Bắc Thần cùng Lệnh Quân theo sau Độc Tôn đi vào.

"Người bắt mạch thử xem." Độc Tôn nhìn lão nhân, rồi nhìn đến Lạc Bắc Thần nói.

Lạc Bắc Thần gật đầu, đi đến ngồi xuống, cầm lấy tay lão nhân lên tra xét.

Lạc Bắc Thần vừa chạm vào liền nhắm mặt lại, ngón trỏ ở trên mạch gõ nhịp nhàng, mày nàng theo nhịp điệu mà nhíu lại, cuối cùng là nhướng mày...

Một lát sau, nàng mở mắt ra, che đi dưới đáy mắt kinh ngạc, sau đó ngón trỏ ở mạch trên cổ lão nhân tra xét, kim châm xuất ra ghim nhẹ vào, rồi rút ra.

Nàng đưa kim châm lên trước mặt mọi người, mũi kim sôi bọt, sau đó hóa thành hắc khí tiêu tan không dấu vết.

"Không phải bệnh mà là trúng độc." Lạc Bắc Thần thu hồi kim châm, đứng dậy nhìn mọi người vẫn còn trong kinh sợ, nhàn nhạt nói.

"Trúng độc?" Mọi người Lâm Luân Thị giật mình đồng thanh.

"Tiểu sư phụ, đây là độc gì mà ta chưa từng thấy qua?" Độc Tôn nhíu mày nhìn nàng hỏi.

Lạc Bắc Thần nói: "Tiêu Cốt Tán!"

"Tiêu Cốt Tán? Chưa từng nghe qua." Độc Tôn cố lục lại ký ức, nhưng vẫn không có ấn tượng, hắn lắc đầu nói.

"Mạc cô nương, độc này giải như thế nào?" Lâm Luân Kỳ Minh bước lên phía trước, nhẹ giọng hỏi.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện