Mọi người đi bằng đường bí mật trở về Lạc Thịnh, trên đường Ám Dịch cũng đã khai quát rõ tình thế hiện nay cho Lạc Bắc Thần, nếu so về thực lực, hai bên đang ngang nhau, nếu khai chiến tất nhiên sẽ dẫn đến dân chúng lầm than, có khi kinh thành sẽ lâm vào cảnh máu chảy thành sông!
Hoàng Đế sau khi thấy muội muội của mình, lập tức ôm nàng khóc lóc kể lễ, nói bao năm qua hắn nhớ nàng thế nào, bao năm hắn khổ sở thế nào, tất cả đều kể không chừa một chút gì, Lạc Bắc Thần ngồi một bên nghe mà muốn ủ rũ, trong lòng thì khinh thường, đã già tới tuổi này còn ủy khuất như một đứa trẻ, ca ca đây là muốn giành ngôi lão ngoan đồng của Chu Bá Thông a?
Do lâu năm không gặp muội muội, Hoàng Đế nháo lên một trận, nhất định hôm nay phải tán gẫu tới sáng, đêm nay hai người ôn chuyện, bỏ qua những chuyện phiền lòng ở một bên, cùng nhau tâm sự rất nhiều...
Tuyết Vô Song đám người được đưa đến rừng trúc Tây Viện nghỉ ngơi, nơi này là nơi đáng sống nhất ở Lạc Vương Phủ, từ không khí đến quan cảnh đều vô cùng thanh nhã và mỹ lệ.
"Thần nhi, của muội." Lạc Bắc Khanh từ trên đầu tủ, lấy xuống một con ấn cùng tấm thánh chỉ đã được viết sẵn, đem hai thứ đưa cho Lạc Bắc Thần.
"Đây là?" Lạc Bắc Thần nhìn hai thứ, mày lúc đầu nhíu lại, sau đó như nghĩ đến một việc, vẻ mặt không thể tin nhìn ca ca của mình.
"Đúng vậy, ngôi vị này, chỉ có muội là thích hợp nhất, ca ca mong muội không phụ lòng Lạc Bắc Tộc cùng thiên hạ mà đón nhận nó." Lạc Bắc Khanh gật đầu, rất nghiêm túc nói với nàng.
"Không thể đâu..." Lạc Bắc Thần nhíu mày, lắc đầu không đồng ý.
"Không thể không làm, ca ca bây giờ vẫn còn là thân phận Hoàng Đế của Lạc Thịnh, quân vô hí ngôn nói chi thánh chỉ đã hạ, nên muội nhất định phải nhận, thiên hạ cần muội." Lạc Bắc Khanh khiêm khắc cắt ngang, lấy ra uy nghiêm của đế vương mà cao giọng nói.
"Thần muội tiếp chỉ, tạ chủ long ân, vạn tuế vạn tuế..." Lạc Bắc Thần thấy không thể từ chối, lập tức đứng dậy bước ra quỳ xuống cung kính tạ chủ long ân.
"Đa tạ muội, Lạc Bắc Tộc đa tạ muội." Lạc Bắc Khanh đỡ lấy Lạc Bắc Thần, sau đó hướng nàng khom người, chân thành cảm tạ, dù nàng không mang huyết mạch Lạc Bắc, nhưng nàng mãi mãi là muội muội yêu quý nhất của hắn, là người trọng yếu nhất hắn muốn cả đời bảo hộ, yêu thương.
"Không cần khách sáo với muội, chúng ta từ khi nào xa lạ như vậy?" Lạc Bắc Thần đỡ lấy hắn, nhẹ liếc mắt trách móc một câu.
"Ha ha ha..." Lạc Bắc Khanh cười cười, ngồi lại vào chỗ của mình.
"Ngày mai, huynh ở đây không cần theo muội." Lạc Bắc Thần cũng cười, sau đó lại lắc đầu nói.
"Không được, ta phải đi." Lạc Bắc Khanh nghe vậy, lập tức không đồng ý, sắc mặt lúc này nhuộm vẻ lo lắng.
"Huynh muốn đi?" Lạc Bắc Thần hỏi.
"Ca ca phải đi cứu nàng..." Lạc Bắc Khanh sắc mặt không được tốt nói.
"Nàng? Trình quý phi sao?" Lạc Bắc Thần gật đầu, như khẳng định như muốn xác nhận.
"Sao muội biết?" Lạc Bắc Khanh kinh ngạc, hắn nhớ mình đâu có để lộ ra sơ hở nào.
"Quan sát, để muội chỉ ra cho nha, thứ nhất có một lần muội nhìn thấy huynh từ trong tẩm cung của Trình quý phi đi ra, vẻ mặt hạnh phúc như được tắm gió xuân, mà lúc huynh ở tẩm cung Nhã nhi đi ra, mặt vẫn bình thường, đây là điểm đáng lưu ý đệ nhất, thứ hai huynh mỗi lần thị tẩm ở chỗ Trính quý phi luôn đúng ngày giờ, nơi khác lại không, thêm mỗi món đồ tặng nàng đều không quá mức xa xỉ, đây là để tránh bên ngoài chú ý, cũng là lưu ý đệ nhị, thứ ba vì Trình quý phi có tới bốn hài tử của huynh, ai mà chẳng muốn cùng nữ tử mình yêu sinh nhiều đâu, muội nói quá đúng phải không?" Lạc Bắc Thần vuốt cằm chậm rãi phân tích, cuối cùng cười đắc ý nhướng mày nhìn ca ca mình.
"Huynh cố gắng áp chế tình cảm bản thân, để đổi lại mẫu tử nàng bình yên sống trong cung, muội thật là ngưỡng mộ ca ca." Nàng lại cảm khái.
"Muội rất thông minh, như vậy cũng bị muội nhìn ra, đúng là vậy, từ ngày đầu tiên nàng vào cung, ta vừa gặp đã yêu nàng, phải tránh đi Liễu Nghị tai mắt, đành phải ủy khuất bản thân và nàng, tình cảm cũng chỉ dám biểu lộ khi chỉ có hai người." Lạc Bắc Khanh khổ sở nói, hắn rất vô dụng khi không cho nữ nhân mình yêu một cuộc sống thoải mái, ngược lại phải đề phòng hết ngày tới đêm.
"Có phải ca ca rất vô dụng?" Hắn cười khổ nói.
"Ca ca không vô dụng, ca ca đã bảo hệ nàng cùng hài tử của mình thật tốt rồi, chỉ trách là nơi chúng ta sống không phải là một nơi bình thường, như bao gia đình hạnh phúc vô âu vô lo khác." Lạc Bắc Thần lắc đầu, vỗ vai ca ca của mình an ủi.
Hai người một đêm, nói với nhau rất nhiều, tiếng cười vui vẻ vang lên không ngừng.
Ngày hôm sau
Trong thành đang lâm vào tình thế cá nằm trên thớt, binh linh bao vây khắp nơi, dân chúng nơm nớp lo sợ, trong lòng mang theo sợ hãi, họ không biết đám ma quỷ ngoài cửa thành là cái gì, nhưng nhìn bọn chúng rất dữ tợn, dọa mọi người tới đóng cửa ở nhà, không dám đi ra ngoài nửa bước.
Ngoại thành cách hai mươi dặm, hơn một vạn tinh binh gấp rút chạy tới, đi đầu chạy như bay là Thông Thiên Các người một ngàn, trên tay cầm nỏ gấp, phá lệ uy mãnh, những tai mắt xung quanh đều bị Viện Sinh một nhát chém nát yết hầu mà chết.
Một chút nữa thôi, kinh thành sẽ lâm tình cảnh tinh phong huyết vũ, người dân thê thảm kêu trời, một trận chiến lưỡng bại câu thương, không một bên nào không trả cái giá thật đắc...
Chiêu Thần Điện
Tại đây, văn võ bá quan đã có mặt đông đủ, một số người thì cười nói vui vẻ, còn lại số người lựa trọn trầm mặc, nhất là Vũ Hình Trác, vẻ mặt âm trầm lạnh băng, Liễu Nghị tay vuốt chòm râu đảo qua một lượt mọi người, mỉm cười hài lòng mang theo đắc ý.
Chu Ngụy từ bên ngoài bước vào, trên mặt hắn nở nụ cười ôn hòa.
"Huyền Vương." Liễu Nghị thấy hắn, mỉm cười chắp tay chào hỏi.
"Thừa tướng." Chu Ngụy cũng gật đầu, sau đó đi về chỗ đứng của mình.
Đúng lúc này.
"Thánh chỉ đến!"
Một tiếng ẻo lả hô lớn vang lên đại điện, từ bên tay phải đi ra một vị công công trẻ tuổi, hắn trên tay cầm theo thánh chỉ.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..." Văn võ bá quan lập tức quỳ xuống, trịnh trọng hô lên, dù có người không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể cam chịu.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Nhị Hoàng Tử Lạc Bắc Khuynh tài đức vẹn toàn, trí dũng vô song, tâm tại thiên hạ, thương dân như con, một lòng vì quốc gia cống hiến hết mình, hôm nay Lạc Thịnh Mùa Xuân năm 242, Nhị Hoàng Tử Lạc Bắc Khuynh chính thức đăng cơ, nhập vị chí tôn Hoàng Đế của Lạc Thịnh, khâm thử." Vị công công thanh âm tuyên chỉ, vang vọng đại điện vào tai từng người.
"Nhị Hoàng Tử Lạc Bắc Khuynh, tiếp chỉ." Hắn vừa dứt lời, Nhị Hoàng Tử cùng Liễu Linh Nhã từ ngoài đại điện bước vào, hắn một thân long bào quyền uy thiên hạ, còn người kế bên, một tấm phượng bào đỏ rực, chấn nhiếp quần hùng.
"Nhi thần tiếp chỉ, tạ chủ long ân, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..." Nhị Hoàng Tử mỉm cười, hai tay đưa lên nhận thánh chỉ, trịnh trọng hô lên.
"Tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế, vạn tuế..." Văn võ bá quan lập tức hướng Lạc Bắc Khuynh ở phía trên tiếp thánh chỉ, cung kính hành lễ.
"Chư vị ái khanh bình thân, hôm nay trẫm sẽ sắc phong mẫu phi Liễu Quý phi làm Thái Hậu đương triều." Nhị Hoàng Tử tay cầm thánh chỉ, mắt đảo một lượt xuống, tay phất một cái, nhìn qua mẫu thân của mình, lập tức sắc phong.
"Mời Vũ Hậu tiền nhiệm, trao lên Phượng Ấn." Nhận được ánh mắt của Lạc Bắc Khuynh, vị thái giám bên cạnh hô lên.
Vừa dứt lời, Vũ Dạ Ca từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm Phượng Ấn, vẻ mặt lãnh đạm, đi đến giữa điện nàng liền dừng bước, không có quỳ, chỉ có khom người dâng lên thứ cầm trên tay.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của nàng rồi.
"Đa tạ tỷ tỷ." Liễu Linh Nhã nhận lấy, nhàn nhạt cảm ơn.
Vũ Dạ Ca gật đầu, lui một bước đứng qua một bên.
"Lễ kế nhiệm hoàn..." Vị công công chưa kịp hô hai xong hai chữ hoàn thành, thì một giọng nói lạnh băng cắt ngang.
"Một phản tặc có tư cách ngồi trên ngôi vị đế vương?"
Âm thanh lanh lãnh vang lên, khiến mọi người sởn tóc gáy, giây kế tiếp, từ bên ngoài đi vào một đám người, Lạc Bắc Thần đi ở phía trước, kế là Độc Tôn, Tuyết Vô Song, Ngân Vũ, Tích Vân.
Oanh một tiếng, mọi người có mặt tại đây đều bị dọa cho cả mặt trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lạc Bắc Thần.
Không phải Lạc Vương chết rồi sao? Vậy đây là ai? Không lẽ ngài ấy chưa chết? Trong đầu mỗi người đều đưa ra nghi vấn, một đám người giống như chột dạ mà lui lại phía sau một bước.
Mấy tức trôi qua, không khí một mảnh yên tĩnh, Liễu Nghị đồng tử co rút, sau đó hắn cùng Chu Ngụy trao đổi ánh mắt với nhau.
Liễu Linh Nhã không kìm được nước mắt mà khóc, thật muốn chạy tới ôm nàng, nhưng nhớ lại tình hình bây giờ, cả hai đều đang ở hai bên đối lập, nghĩ như vậy, nàng sắc mặt vi bạch không chút huyết sắc, bước chân như đứng không vững, mà lui ra sau suýt ngã.
Vũ Dạ Ca nhìn Lạc Bắc Thần không rời mắt, khuôn mặt tiều tụy cũng đã nở nụ cười duy nhất trong suốt mấy năm qua...
Nàng vẫn còn sống, nàng trở về rồi...
"Hoàng thúc... Hoàng Thúc... đây là có... ý gì, phụ hoàng cũng đã hạ thánh...chỉ!" Lạc Bắc Khuynh thoát ra khỏi suy nghĩ, sắc mặt tái nhợt, trán cũng đổ đầy mồ hôi, lắp bắp trách cứ.
"Giả mạo thánh trị đoạt vị, còn dám nói ca ca đã hạ? Ngươi nhìn kỹ, đâu mới là thánh chỉ thật!" Lạc Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra thánh chỉ tối qua, nháy mắt con dấu Lạc Bắc Tộc chân chính in trên đó chói sáng trong mắt từng người.
Không khí bỗng lạnh xuống, đại điện im lặng như tờ...
Lạc Bắc Khuynh sắc mặt xám như tro.
"Sao có thể?" Chu Ngụy cả kinh hô lên, Ngọc Tỷ không phải Liễu Nghị tịch thu rồi sao?
Trong lúc tình thế căng thẳng, một hắc y nhân vội vã chạy vào.
Lạc Bắc Thần thu hồi thánh chỉ, cười lạnh nhìn hắc y nhân hốt hoảng đang bẩm báo thành quả của nàng cho Chu Ngụy.
"Cái gì? Minh Hòa, Chu Thục, Nhạc Tề, Ái Lạp, Triết Lương, còn cả vạn quân của chúng ta..." Chu Ngụy nghe xong, mặt mày không còn chút máu, mới mấy ngày trước mấy nước này hoàn toàn bị phụ tử hắn thau tóm, nhưng sao hôm nay tình thế lại đi ngược, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chu Ngụy càng nghĩ mặt càng âm trầm, nhìn Lạc Bắc Thần bằng ánh mắt giết người: "Thì ra Các Chủ Thông Thiên Các chính là ngươi, ha ha cái chết ba năm trước cũng là giả, ẩn thân đánh lừa bọn ta, mục đích đâm thủng tầng phòng tuyến trong kế hoạch của phụ thân! Lạc Bắc Thần a Lạc Bắc Thần bọn ta xem thường ngươi rồi!"
"Giả làm Du Kiến Quân vô cùng hoàn hảo, đêm ở Phượng Tộc ngươi cố ý phô bày thực lực để Phượng Kính chú ý, rồi mèo vờn chuột một lúc cuối cùng hợp tác cùng phụ thân ta, đến khi biết được kho lương thảo, ngươi cho người đốt sạch, có cả của ngươi để không bị người nghi ngờ, nhằm mục đích giết ba người Nhiếp Toàn và Định Quốc Hầu giảm thực lực bọn ta xuống..."
"Thái Hậu, Hoàng Đế có lẽ bị ngươi đổi tráo rồi..."
"Tình báo của ngươi rất tốt." Lạc Bắc Thần nghe xong câu môi, lạnh lẽo cười nói.
Liễu Nghị, Lạc Bắc Khuynh và chúng phản tặc sắc mặt mang theo hốt hoảng, sợ hãi nhìn ma quỷ Lạc Bắc Thần.
Vũ Dạ Ca, Liễu Linh Nhã thủy chung nhìn nàng, nhìn người họ tưởng niệm ngày đêm, nở nụ cười trong nước mắt.
"Phụ tử ngươi cũng rất lợi hại, dùng Nhã nhi làm mồi nhử Tề Việt, để hắn làm việc cho các ngươi mà không một ai đoán ra được mấu chốt, nhưng mấu chốt đó là Tề Việt yêu Nhã nhi! Các ngươi ba năm trước muốn Đại Hoàng Tử ra biên cương cũng vì mục địch trấn an lòng quân, đưa Tề Việt lên làm phó soái, đến thời cơ thích hợp sai hắn giết Đại chất nhi của ta cướp vị trí chủ soái và lấy lý do phản tặc để ghép lên, lòng quân xung động nói Tề Việt anh minh, vì thế hắn nắm giữ hơn bảy mươi vạn quân dễ dàng, mà không mất công sức bao nhiêu... Nhưng đáng tiếc, trời luôn cô phụ lòng ác nhân, nên các ngươi mãi mãi cũng không thắng được tạo hóa, trời đã định, vô pháp cưỡng cầu!"
Tề Việt bị hàng loạt ánh mắt sắc bén dán lên, sau lưng mồ hôi đã ướt đẫm, sắc mặt khó coi vô cùng.
"Ăn nói xằng bậy!!" Lạc Bắc Khuynh biết không ổn rồi, hắn cắn răng quát lớn.
"Khuynh nhi, uổng công phụ hoàng coi trọng ngươi, ngươi thật làm trẫm quá thất vọng."
Lời hắn vừa dứt, một âm thanh than thở truyền vào, từ đại điện lại đi vào một người, người này không ai khác ngoài Hoàng Đế Lạc Bắc Khanh.
"Phụ hoàng..." Lạc Bắc Khuynh run rẩy, hô lên.
"Ha ha đến đông đủ vậy, thì đỡ tốn công bọn ta!" Chu Ngụy cười lớn lấn át giọng của Lạc Bắc Khuynh.
Lạc Bắc Thần cười lạnh một tiếng, "Chờ xem.
"Ngươi mạng hảo lớn, nếu không chết ở ba năm trước, vậy thì chết tại hôm nay đi!" Chu Ngụy phẫn nộ đến điên, hắn ma trảo chụp tới Lạc Bắc Thần quát.
"Bản Vương cũng muốn nói với phản tặc ngươi biết, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!" Lạc Bắc Thần phóng tới đón lấy ma trảo, lạnh lùng nói, trong mắt giăng đầy sát khí.
"Người đâu, bắt bọn họ lại." Lạc Bắc Khuynh thấy không xong rồi, lập tức hô lên.
Binh lính bên ngoài chạy nhanh vào bao vây lấy đám người Tuyết Vô Song, phe phái Liễu Nghị ai có võ nghệ cũng bay vào vòng chiến, Vũ Dạ Ca cùng Vũ Hình Trác cũng tấn công tới binh lính, trong Chiêu Thần Điện bây giờ vô cùng hỗn loạn.
Lạc Bắc Khuynh ở bên lỗ tai thái giám nói nhỏ, sau đó đưa cho hắn một ngòi pháo tính hiệu, nếu không lầm pháo này là hiệu lệnh cho Thi Quỷ tấn công.
Chiếu...Đùng!
Thái giám lén lút chạy ra ngoài, thả ra pháo tính hiệu, pháo bay thẳng lên rồi nổ lớn.
Lúc này, Thi Quỷ ở ngoài cửa thành nghe được âm thanh, rốt cuộc có động tĩnh, biểu tình phút chốc hiện lên đầy dữ tợn, răng nanh, móng vuốt mọc dài, vô cùng sắc bén, hơn một ngàn Thi Quỷ rống lên, phá cửa thành bay vào trong, chém giết loạn xạ.
"Sát!!" Viện Sinh đúng lúc vừa chạy tới, phía sau vệ binh tầng tầng lớp lớp, hắn một tiếng ra lệnh.
Thông Thiên Các người dẫn đầu bay qua đầu bọn Thi Quỷ, mục đích trận lại bọn chúng.
Phanh!! Ầm ầm...
"Hừmmmmm...." Tiếng rồng chồng chất lên nhau, uy lực bọn chúng bộc phát, hất bay những binh lính đánh tới, một tràng tiếng nổ lớn, đất đá bị đánh tan nát, nhà cửa hai bên rầm rầm sập xuống, người dân bên trong hét lên thê thảm, máu nhiễm đỏ một đường, thi thể chất đầy trên đống phế nát xung quanh.
Thông Thiên Các người cũng bị bức lui ra xa, sau đó rút nhuyễn kiếm ở đai lưng, bay đến chém bọn Thi Quỷ.
Binh lính của Huyền Vương trên năm ngàn cũng chạy tới, cuốn vào vòng chiến đông nghìn nghịt phía trước, tiếng binh khí inh ỏi va chạm, kéo dài từ cửa thành tới vào sâu bên trong.
Tiếng nổ lớn của uy lực, tiếng nhà đổ bể, tiếng dân chúng kêu than vang lên không bao giờ dứt...
Trên đường nhiều hơn những thi thể đổ xuống, không qua bao lâu, không khí đã đông lại mùi huyết tanh, vô cùng nồng nặc.
Tại Hoàng Cung
Không biết từ lúc nào, Túy Sát Doanh tam tầng hơn ba trăm người cũng đã đến, bọn họ điên cuồng tấn công đám người Tuyết Vô Song, độc phấn quăng khắp nơi, nhiều binh lính trúng kiếm chiêu, tất cả đều bị độc chết, thi thể trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Keng....
Tuyết Vô Song một nhát chém bay hai tên Túy Sát Doanh, hai nhát chém nát yết hầu từng người, chân nàng liên tục tung cước đá bọn hắc y ở gần.
Độc Tôn ảo diệu di chuyển tránh đi mũi kiếm, lướt qua tới đâu, hắc y liền thống khổ hét nằm lăn lộn phía dưới.
Hoàng Đế cũng bị cuốn lấy, thanh kiếm trong tay múa qua múa lại, xẹt xẹt chém vào người hai tên phản tặc quan tam phẩm phía trước.
Sưu sưu sưu....
Tích Vân tay áo nhẹ phất, kim châm vút vút lao ra, chuẩn xác ghim vào yết hầu kẻ địch, một nhát chém đi lấy mạng từng người.
Ngân Vũ sử dụng Hàn Âm Chưởng, nội khí âm hàn, một chưởng xuất ra, ai nội lực thấp lục phủ ngũ tạng đông cứng mà chết!
Phanh! Ầm...
Lạc Bắc Thần cùng Chu Ngụy đánh nhau kịch liệt, chưởng liền chưởng cùng xuất ra, ầm ầm va chạm như muốn làm nổ tung nơi này, ai ở gần đều bị đánh bay quăng ra xa, ọc máu trọng thương.
"Chết đi!" Chu Ngụy bàn tay cuồn cuộn hắc khí bạo phát, lao đi chụp tới ngực Lạc Bắc Thần.
Lạc Bắc Thần tránh đi, ma trảo liền rơi vào không trung, sau đó thật nhanh đổi hướng, nhắm ngay yết hầu nàng chụp tới.
Lạc Bắc Thần nhíu mày, thi triển khinh công tránh đi, luồn ra phía sau hắn, đánh ra một chưởng.
Một chưởng của Lạc Bắc Thần đánh vào một đám hắc khí, nàng giật mình, lui ra sau mấy bước, luồng khí đen vút vút chạy vòng xunh quanh, nhanh tới nổi chỉ nghe được âm thanh, hình dáng Chu Ngụy thì không thấy đâu.
Ầm!
Lạc Bắc Thần ngưng thần quan sát, vành tai một lúc sau nhẹ nhảy lên, nàng một chưởng đánh thẳng về phía bên phải, ầm một tiếng, hắc khí tiêu tan, Chu Ngụy ôm ngực lăn trên nền, nhưng hắn lại lần nữa đứng dậy đánh tới.
Lạc Bắc Khuynh cùng Vũ Dạ Ca và Vũ Hình Trác đối chiến, hai đánh một, một màn kịch liệt.
Keng...
Thanh kiếm của Vũ Dạ Ca hướng phía sau Lạc Bắc Khuynh đâm tới, hắn vội bức lui Vũ Hình Trác, xoay người đỡ lấy kiếm, xẹt keng, một đường lửa kéo dài tới mũi kiếm.
Vũ Hình Trác nhanh tay, một nhát chém ngang, Lạc Bắc Khuynh lui ra sau, an toàn tránh được một kích đoạt mạng, nhưng vai thì bị rạch một đường, đang chảy máu ướt đẫm.
Liễu Linh Nhã thấy không ổn, nhặt lên một thanh kiếm nhảy vào vòng chiến, dù Khuynh nhi có như thế nào, thì cũng là nhi tử mang nặng đẻ đau của nàng.
"Mẫu tử phản tặc các ngươi, mau chết đi!" Vũ Hình Trác nhìn thấy Liễu Linh Nhã nhảy vào, lập tức hừ lạnh, lao tới một kiếm chém đi.
Keng...
Liễu Linh Nhã đỡ một kiếm, tay liền tê rần, sinh đau nhức, khóe môi nàng chảy máu, bước chân liên tục lui lại phía sau.
Keng...
"Mẫu thân..." Lạc Bắc Khuynh hốt hoảng, một kiếm bức lui Vũ Hình Trác, đi qua đỡ lấy mẫu thân của mình, lo lắng hô một tiếng.
"Chết đi." Vũ Hình Trác lại huy kiếm tới, Vũ Dạ Ca cũng vậy.
"Đừng đụng đến mẫu thân của ta!" Lạc Bắc Khuynh rống lên, hai mắt đỏ ngầu, tay cầm kiếm siết chặt, lao ra đón lấy đường kiếm của hai người.
Hoàng Đế sau khi thấy muội muội của mình, lập tức ôm nàng khóc lóc kể lễ, nói bao năm qua hắn nhớ nàng thế nào, bao năm hắn khổ sở thế nào, tất cả đều kể không chừa một chút gì, Lạc Bắc Thần ngồi một bên nghe mà muốn ủ rũ, trong lòng thì khinh thường, đã già tới tuổi này còn ủy khuất như một đứa trẻ, ca ca đây là muốn giành ngôi lão ngoan đồng của Chu Bá Thông a?
Do lâu năm không gặp muội muội, Hoàng Đế nháo lên một trận, nhất định hôm nay phải tán gẫu tới sáng, đêm nay hai người ôn chuyện, bỏ qua những chuyện phiền lòng ở một bên, cùng nhau tâm sự rất nhiều...
Tuyết Vô Song đám người được đưa đến rừng trúc Tây Viện nghỉ ngơi, nơi này là nơi đáng sống nhất ở Lạc Vương Phủ, từ không khí đến quan cảnh đều vô cùng thanh nhã và mỹ lệ.
"Thần nhi, của muội." Lạc Bắc Khanh từ trên đầu tủ, lấy xuống một con ấn cùng tấm thánh chỉ đã được viết sẵn, đem hai thứ đưa cho Lạc Bắc Thần.
"Đây là?" Lạc Bắc Thần nhìn hai thứ, mày lúc đầu nhíu lại, sau đó như nghĩ đến một việc, vẻ mặt không thể tin nhìn ca ca của mình.
"Đúng vậy, ngôi vị này, chỉ có muội là thích hợp nhất, ca ca mong muội không phụ lòng Lạc Bắc Tộc cùng thiên hạ mà đón nhận nó." Lạc Bắc Khanh gật đầu, rất nghiêm túc nói với nàng.
"Không thể đâu..." Lạc Bắc Thần nhíu mày, lắc đầu không đồng ý.
"Không thể không làm, ca ca bây giờ vẫn còn là thân phận Hoàng Đế của Lạc Thịnh, quân vô hí ngôn nói chi thánh chỉ đã hạ, nên muội nhất định phải nhận, thiên hạ cần muội." Lạc Bắc Khanh khiêm khắc cắt ngang, lấy ra uy nghiêm của đế vương mà cao giọng nói.
"Thần muội tiếp chỉ, tạ chủ long ân, vạn tuế vạn tuế..." Lạc Bắc Thần thấy không thể từ chối, lập tức đứng dậy bước ra quỳ xuống cung kính tạ chủ long ân.
"Đa tạ muội, Lạc Bắc Tộc đa tạ muội." Lạc Bắc Khanh đỡ lấy Lạc Bắc Thần, sau đó hướng nàng khom người, chân thành cảm tạ, dù nàng không mang huyết mạch Lạc Bắc, nhưng nàng mãi mãi là muội muội yêu quý nhất của hắn, là người trọng yếu nhất hắn muốn cả đời bảo hộ, yêu thương.
"Không cần khách sáo với muội, chúng ta từ khi nào xa lạ như vậy?" Lạc Bắc Thần đỡ lấy hắn, nhẹ liếc mắt trách móc một câu.
"Ha ha ha..." Lạc Bắc Khanh cười cười, ngồi lại vào chỗ của mình.
"Ngày mai, huynh ở đây không cần theo muội." Lạc Bắc Thần cũng cười, sau đó lại lắc đầu nói.
"Không được, ta phải đi." Lạc Bắc Khanh nghe vậy, lập tức không đồng ý, sắc mặt lúc này nhuộm vẻ lo lắng.
"Huynh muốn đi?" Lạc Bắc Thần hỏi.
"Ca ca phải đi cứu nàng..." Lạc Bắc Khanh sắc mặt không được tốt nói.
"Nàng? Trình quý phi sao?" Lạc Bắc Thần gật đầu, như khẳng định như muốn xác nhận.
"Sao muội biết?" Lạc Bắc Khanh kinh ngạc, hắn nhớ mình đâu có để lộ ra sơ hở nào.
"Quan sát, để muội chỉ ra cho nha, thứ nhất có một lần muội nhìn thấy huynh từ trong tẩm cung của Trình quý phi đi ra, vẻ mặt hạnh phúc như được tắm gió xuân, mà lúc huynh ở tẩm cung Nhã nhi đi ra, mặt vẫn bình thường, đây là điểm đáng lưu ý đệ nhất, thứ hai huynh mỗi lần thị tẩm ở chỗ Trính quý phi luôn đúng ngày giờ, nơi khác lại không, thêm mỗi món đồ tặng nàng đều không quá mức xa xỉ, đây là để tránh bên ngoài chú ý, cũng là lưu ý đệ nhị, thứ ba vì Trình quý phi có tới bốn hài tử của huynh, ai mà chẳng muốn cùng nữ tử mình yêu sinh nhiều đâu, muội nói quá đúng phải không?" Lạc Bắc Thần vuốt cằm chậm rãi phân tích, cuối cùng cười đắc ý nhướng mày nhìn ca ca mình.
"Huynh cố gắng áp chế tình cảm bản thân, để đổi lại mẫu tử nàng bình yên sống trong cung, muội thật là ngưỡng mộ ca ca." Nàng lại cảm khái.
"Muội rất thông minh, như vậy cũng bị muội nhìn ra, đúng là vậy, từ ngày đầu tiên nàng vào cung, ta vừa gặp đã yêu nàng, phải tránh đi Liễu Nghị tai mắt, đành phải ủy khuất bản thân và nàng, tình cảm cũng chỉ dám biểu lộ khi chỉ có hai người." Lạc Bắc Khanh khổ sở nói, hắn rất vô dụng khi không cho nữ nhân mình yêu một cuộc sống thoải mái, ngược lại phải đề phòng hết ngày tới đêm.
"Có phải ca ca rất vô dụng?" Hắn cười khổ nói.
"Ca ca không vô dụng, ca ca đã bảo hệ nàng cùng hài tử của mình thật tốt rồi, chỉ trách là nơi chúng ta sống không phải là một nơi bình thường, như bao gia đình hạnh phúc vô âu vô lo khác." Lạc Bắc Thần lắc đầu, vỗ vai ca ca của mình an ủi.
Hai người một đêm, nói với nhau rất nhiều, tiếng cười vui vẻ vang lên không ngừng.
Ngày hôm sau
Trong thành đang lâm vào tình thế cá nằm trên thớt, binh linh bao vây khắp nơi, dân chúng nơm nớp lo sợ, trong lòng mang theo sợ hãi, họ không biết đám ma quỷ ngoài cửa thành là cái gì, nhưng nhìn bọn chúng rất dữ tợn, dọa mọi người tới đóng cửa ở nhà, không dám đi ra ngoài nửa bước.
Ngoại thành cách hai mươi dặm, hơn một vạn tinh binh gấp rút chạy tới, đi đầu chạy như bay là Thông Thiên Các người một ngàn, trên tay cầm nỏ gấp, phá lệ uy mãnh, những tai mắt xung quanh đều bị Viện Sinh một nhát chém nát yết hầu mà chết.
Một chút nữa thôi, kinh thành sẽ lâm tình cảnh tinh phong huyết vũ, người dân thê thảm kêu trời, một trận chiến lưỡng bại câu thương, không một bên nào không trả cái giá thật đắc...
Chiêu Thần Điện
Tại đây, văn võ bá quan đã có mặt đông đủ, một số người thì cười nói vui vẻ, còn lại số người lựa trọn trầm mặc, nhất là Vũ Hình Trác, vẻ mặt âm trầm lạnh băng, Liễu Nghị tay vuốt chòm râu đảo qua một lượt mọi người, mỉm cười hài lòng mang theo đắc ý.
Chu Ngụy từ bên ngoài bước vào, trên mặt hắn nở nụ cười ôn hòa.
"Huyền Vương." Liễu Nghị thấy hắn, mỉm cười chắp tay chào hỏi.
"Thừa tướng." Chu Ngụy cũng gật đầu, sau đó đi về chỗ đứng của mình.
Đúng lúc này.
"Thánh chỉ đến!"
Một tiếng ẻo lả hô lớn vang lên đại điện, từ bên tay phải đi ra một vị công công trẻ tuổi, hắn trên tay cầm theo thánh chỉ.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..." Văn võ bá quan lập tức quỳ xuống, trịnh trọng hô lên, dù có người không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể cam chịu.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Nhị Hoàng Tử Lạc Bắc Khuynh tài đức vẹn toàn, trí dũng vô song, tâm tại thiên hạ, thương dân như con, một lòng vì quốc gia cống hiến hết mình, hôm nay Lạc Thịnh Mùa Xuân năm 242, Nhị Hoàng Tử Lạc Bắc Khuynh chính thức đăng cơ, nhập vị chí tôn Hoàng Đế của Lạc Thịnh, khâm thử." Vị công công thanh âm tuyên chỉ, vang vọng đại điện vào tai từng người.
"Nhị Hoàng Tử Lạc Bắc Khuynh, tiếp chỉ." Hắn vừa dứt lời, Nhị Hoàng Tử cùng Liễu Linh Nhã từ ngoài đại điện bước vào, hắn một thân long bào quyền uy thiên hạ, còn người kế bên, một tấm phượng bào đỏ rực, chấn nhiếp quần hùng.
"Nhi thần tiếp chỉ, tạ chủ long ân, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..." Nhị Hoàng Tử mỉm cười, hai tay đưa lên nhận thánh chỉ, trịnh trọng hô lên.
"Tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế, vạn tuế..." Văn võ bá quan lập tức hướng Lạc Bắc Khuynh ở phía trên tiếp thánh chỉ, cung kính hành lễ.
"Chư vị ái khanh bình thân, hôm nay trẫm sẽ sắc phong mẫu phi Liễu Quý phi làm Thái Hậu đương triều." Nhị Hoàng Tử tay cầm thánh chỉ, mắt đảo một lượt xuống, tay phất một cái, nhìn qua mẫu thân của mình, lập tức sắc phong.
"Mời Vũ Hậu tiền nhiệm, trao lên Phượng Ấn." Nhận được ánh mắt của Lạc Bắc Khuynh, vị thái giám bên cạnh hô lên.
Vừa dứt lời, Vũ Dạ Ca từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm Phượng Ấn, vẻ mặt lãnh đạm, đi đến giữa điện nàng liền dừng bước, không có quỳ, chỉ có khom người dâng lên thứ cầm trên tay.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của nàng rồi.
"Đa tạ tỷ tỷ." Liễu Linh Nhã nhận lấy, nhàn nhạt cảm ơn.
Vũ Dạ Ca gật đầu, lui một bước đứng qua một bên.
"Lễ kế nhiệm hoàn..." Vị công công chưa kịp hô hai xong hai chữ hoàn thành, thì một giọng nói lạnh băng cắt ngang.
"Một phản tặc có tư cách ngồi trên ngôi vị đế vương?"
Âm thanh lanh lãnh vang lên, khiến mọi người sởn tóc gáy, giây kế tiếp, từ bên ngoài đi vào một đám người, Lạc Bắc Thần đi ở phía trước, kế là Độc Tôn, Tuyết Vô Song, Ngân Vũ, Tích Vân.
Oanh một tiếng, mọi người có mặt tại đây đều bị dọa cho cả mặt trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lạc Bắc Thần.
Không phải Lạc Vương chết rồi sao? Vậy đây là ai? Không lẽ ngài ấy chưa chết? Trong đầu mỗi người đều đưa ra nghi vấn, một đám người giống như chột dạ mà lui lại phía sau một bước.
Mấy tức trôi qua, không khí một mảnh yên tĩnh, Liễu Nghị đồng tử co rút, sau đó hắn cùng Chu Ngụy trao đổi ánh mắt với nhau.
Liễu Linh Nhã không kìm được nước mắt mà khóc, thật muốn chạy tới ôm nàng, nhưng nhớ lại tình hình bây giờ, cả hai đều đang ở hai bên đối lập, nghĩ như vậy, nàng sắc mặt vi bạch không chút huyết sắc, bước chân như đứng không vững, mà lui ra sau suýt ngã.
Vũ Dạ Ca nhìn Lạc Bắc Thần không rời mắt, khuôn mặt tiều tụy cũng đã nở nụ cười duy nhất trong suốt mấy năm qua...
Nàng vẫn còn sống, nàng trở về rồi...
"Hoàng thúc... Hoàng Thúc... đây là có... ý gì, phụ hoàng cũng đã hạ thánh...chỉ!" Lạc Bắc Khuynh thoát ra khỏi suy nghĩ, sắc mặt tái nhợt, trán cũng đổ đầy mồ hôi, lắp bắp trách cứ.
"Giả mạo thánh trị đoạt vị, còn dám nói ca ca đã hạ? Ngươi nhìn kỹ, đâu mới là thánh chỉ thật!" Lạc Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra thánh chỉ tối qua, nháy mắt con dấu Lạc Bắc Tộc chân chính in trên đó chói sáng trong mắt từng người.
Không khí bỗng lạnh xuống, đại điện im lặng như tờ...
Lạc Bắc Khuynh sắc mặt xám như tro.
"Sao có thể?" Chu Ngụy cả kinh hô lên, Ngọc Tỷ không phải Liễu Nghị tịch thu rồi sao?
Trong lúc tình thế căng thẳng, một hắc y nhân vội vã chạy vào.
Lạc Bắc Thần thu hồi thánh chỉ, cười lạnh nhìn hắc y nhân hốt hoảng đang bẩm báo thành quả của nàng cho Chu Ngụy.
"Cái gì? Minh Hòa, Chu Thục, Nhạc Tề, Ái Lạp, Triết Lương, còn cả vạn quân của chúng ta..." Chu Ngụy nghe xong, mặt mày không còn chút máu, mới mấy ngày trước mấy nước này hoàn toàn bị phụ tử hắn thau tóm, nhưng sao hôm nay tình thế lại đi ngược, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chu Ngụy càng nghĩ mặt càng âm trầm, nhìn Lạc Bắc Thần bằng ánh mắt giết người: "Thì ra Các Chủ Thông Thiên Các chính là ngươi, ha ha cái chết ba năm trước cũng là giả, ẩn thân đánh lừa bọn ta, mục đích đâm thủng tầng phòng tuyến trong kế hoạch của phụ thân! Lạc Bắc Thần a Lạc Bắc Thần bọn ta xem thường ngươi rồi!"
"Giả làm Du Kiến Quân vô cùng hoàn hảo, đêm ở Phượng Tộc ngươi cố ý phô bày thực lực để Phượng Kính chú ý, rồi mèo vờn chuột một lúc cuối cùng hợp tác cùng phụ thân ta, đến khi biết được kho lương thảo, ngươi cho người đốt sạch, có cả của ngươi để không bị người nghi ngờ, nhằm mục đích giết ba người Nhiếp Toàn và Định Quốc Hầu giảm thực lực bọn ta xuống..."
"Thái Hậu, Hoàng Đế có lẽ bị ngươi đổi tráo rồi..."
"Tình báo của ngươi rất tốt." Lạc Bắc Thần nghe xong câu môi, lạnh lẽo cười nói.
Liễu Nghị, Lạc Bắc Khuynh và chúng phản tặc sắc mặt mang theo hốt hoảng, sợ hãi nhìn ma quỷ Lạc Bắc Thần.
Vũ Dạ Ca, Liễu Linh Nhã thủy chung nhìn nàng, nhìn người họ tưởng niệm ngày đêm, nở nụ cười trong nước mắt.
"Phụ tử ngươi cũng rất lợi hại, dùng Nhã nhi làm mồi nhử Tề Việt, để hắn làm việc cho các ngươi mà không một ai đoán ra được mấu chốt, nhưng mấu chốt đó là Tề Việt yêu Nhã nhi! Các ngươi ba năm trước muốn Đại Hoàng Tử ra biên cương cũng vì mục địch trấn an lòng quân, đưa Tề Việt lên làm phó soái, đến thời cơ thích hợp sai hắn giết Đại chất nhi của ta cướp vị trí chủ soái và lấy lý do phản tặc để ghép lên, lòng quân xung động nói Tề Việt anh minh, vì thế hắn nắm giữ hơn bảy mươi vạn quân dễ dàng, mà không mất công sức bao nhiêu... Nhưng đáng tiếc, trời luôn cô phụ lòng ác nhân, nên các ngươi mãi mãi cũng không thắng được tạo hóa, trời đã định, vô pháp cưỡng cầu!"
Tề Việt bị hàng loạt ánh mắt sắc bén dán lên, sau lưng mồ hôi đã ướt đẫm, sắc mặt khó coi vô cùng.
"Ăn nói xằng bậy!!" Lạc Bắc Khuynh biết không ổn rồi, hắn cắn răng quát lớn.
"Khuynh nhi, uổng công phụ hoàng coi trọng ngươi, ngươi thật làm trẫm quá thất vọng."
Lời hắn vừa dứt, một âm thanh than thở truyền vào, từ đại điện lại đi vào một người, người này không ai khác ngoài Hoàng Đế Lạc Bắc Khanh.
"Phụ hoàng..." Lạc Bắc Khuynh run rẩy, hô lên.
"Ha ha đến đông đủ vậy, thì đỡ tốn công bọn ta!" Chu Ngụy cười lớn lấn át giọng của Lạc Bắc Khuynh.
Lạc Bắc Thần cười lạnh một tiếng, "Chờ xem.
"Ngươi mạng hảo lớn, nếu không chết ở ba năm trước, vậy thì chết tại hôm nay đi!" Chu Ngụy phẫn nộ đến điên, hắn ma trảo chụp tới Lạc Bắc Thần quát.
"Bản Vương cũng muốn nói với phản tặc ngươi biết, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!" Lạc Bắc Thần phóng tới đón lấy ma trảo, lạnh lùng nói, trong mắt giăng đầy sát khí.
"Người đâu, bắt bọn họ lại." Lạc Bắc Khuynh thấy không xong rồi, lập tức hô lên.
Binh lính bên ngoài chạy nhanh vào bao vây lấy đám người Tuyết Vô Song, phe phái Liễu Nghị ai có võ nghệ cũng bay vào vòng chiến, Vũ Dạ Ca cùng Vũ Hình Trác cũng tấn công tới binh lính, trong Chiêu Thần Điện bây giờ vô cùng hỗn loạn.
Lạc Bắc Khuynh ở bên lỗ tai thái giám nói nhỏ, sau đó đưa cho hắn một ngòi pháo tính hiệu, nếu không lầm pháo này là hiệu lệnh cho Thi Quỷ tấn công.
Chiếu...Đùng!
Thái giám lén lút chạy ra ngoài, thả ra pháo tính hiệu, pháo bay thẳng lên rồi nổ lớn.
Lúc này, Thi Quỷ ở ngoài cửa thành nghe được âm thanh, rốt cuộc có động tĩnh, biểu tình phút chốc hiện lên đầy dữ tợn, răng nanh, móng vuốt mọc dài, vô cùng sắc bén, hơn một ngàn Thi Quỷ rống lên, phá cửa thành bay vào trong, chém giết loạn xạ.
"Sát!!" Viện Sinh đúng lúc vừa chạy tới, phía sau vệ binh tầng tầng lớp lớp, hắn một tiếng ra lệnh.
Thông Thiên Các người dẫn đầu bay qua đầu bọn Thi Quỷ, mục đích trận lại bọn chúng.
Phanh!! Ầm ầm...
"Hừmmmmm...." Tiếng rồng chồng chất lên nhau, uy lực bọn chúng bộc phát, hất bay những binh lính đánh tới, một tràng tiếng nổ lớn, đất đá bị đánh tan nát, nhà cửa hai bên rầm rầm sập xuống, người dân bên trong hét lên thê thảm, máu nhiễm đỏ một đường, thi thể chất đầy trên đống phế nát xung quanh.
Thông Thiên Các người cũng bị bức lui ra xa, sau đó rút nhuyễn kiếm ở đai lưng, bay đến chém bọn Thi Quỷ.
Binh lính của Huyền Vương trên năm ngàn cũng chạy tới, cuốn vào vòng chiến đông nghìn nghịt phía trước, tiếng binh khí inh ỏi va chạm, kéo dài từ cửa thành tới vào sâu bên trong.
Tiếng nổ lớn của uy lực, tiếng nhà đổ bể, tiếng dân chúng kêu than vang lên không bao giờ dứt...
Trên đường nhiều hơn những thi thể đổ xuống, không qua bao lâu, không khí đã đông lại mùi huyết tanh, vô cùng nồng nặc.
Tại Hoàng Cung
Không biết từ lúc nào, Túy Sát Doanh tam tầng hơn ba trăm người cũng đã đến, bọn họ điên cuồng tấn công đám người Tuyết Vô Song, độc phấn quăng khắp nơi, nhiều binh lính trúng kiếm chiêu, tất cả đều bị độc chết, thi thể trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Keng....
Tuyết Vô Song một nhát chém bay hai tên Túy Sát Doanh, hai nhát chém nát yết hầu từng người, chân nàng liên tục tung cước đá bọn hắc y ở gần.
Độc Tôn ảo diệu di chuyển tránh đi mũi kiếm, lướt qua tới đâu, hắc y liền thống khổ hét nằm lăn lộn phía dưới.
Hoàng Đế cũng bị cuốn lấy, thanh kiếm trong tay múa qua múa lại, xẹt xẹt chém vào người hai tên phản tặc quan tam phẩm phía trước.
Sưu sưu sưu....
Tích Vân tay áo nhẹ phất, kim châm vút vút lao ra, chuẩn xác ghim vào yết hầu kẻ địch, một nhát chém đi lấy mạng từng người.
Ngân Vũ sử dụng Hàn Âm Chưởng, nội khí âm hàn, một chưởng xuất ra, ai nội lực thấp lục phủ ngũ tạng đông cứng mà chết!
Phanh! Ầm...
Lạc Bắc Thần cùng Chu Ngụy đánh nhau kịch liệt, chưởng liền chưởng cùng xuất ra, ầm ầm va chạm như muốn làm nổ tung nơi này, ai ở gần đều bị đánh bay quăng ra xa, ọc máu trọng thương.
"Chết đi!" Chu Ngụy bàn tay cuồn cuộn hắc khí bạo phát, lao đi chụp tới ngực Lạc Bắc Thần.
Lạc Bắc Thần tránh đi, ma trảo liền rơi vào không trung, sau đó thật nhanh đổi hướng, nhắm ngay yết hầu nàng chụp tới.
Lạc Bắc Thần nhíu mày, thi triển khinh công tránh đi, luồn ra phía sau hắn, đánh ra một chưởng.
Một chưởng của Lạc Bắc Thần đánh vào một đám hắc khí, nàng giật mình, lui ra sau mấy bước, luồng khí đen vút vút chạy vòng xunh quanh, nhanh tới nổi chỉ nghe được âm thanh, hình dáng Chu Ngụy thì không thấy đâu.
Ầm!
Lạc Bắc Thần ngưng thần quan sát, vành tai một lúc sau nhẹ nhảy lên, nàng một chưởng đánh thẳng về phía bên phải, ầm một tiếng, hắc khí tiêu tan, Chu Ngụy ôm ngực lăn trên nền, nhưng hắn lại lần nữa đứng dậy đánh tới.
Lạc Bắc Khuynh cùng Vũ Dạ Ca và Vũ Hình Trác đối chiến, hai đánh một, một màn kịch liệt.
Keng...
Thanh kiếm của Vũ Dạ Ca hướng phía sau Lạc Bắc Khuynh đâm tới, hắn vội bức lui Vũ Hình Trác, xoay người đỡ lấy kiếm, xẹt keng, một đường lửa kéo dài tới mũi kiếm.
Vũ Hình Trác nhanh tay, một nhát chém ngang, Lạc Bắc Khuynh lui ra sau, an toàn tránh được một kích đoạt mạng, nhưng vai thì bị rạch một đường, đang chảy máu ướt đẫm.
Liễu Linh Nhã thấy không ổn, nhặt lên một thanh kiếm nhảy vào vòng chiến, dù Khuynh nhi có như thế nào, thì cũng là nhi tử mang nặng đẻ đau của nàng.
"Mẫu tử phản tặc các ngươi, mau chết đi!" Vũ Hình Trác nhìn thấy Liễu Linh Nhã nhảy vào, lập tức hừ lạnh, lao tới một kiếm chém đi.
Keng...
Liễu Linh Nhã đỡ một kiếm, tay liền tê rần, sinh đau nhức, khóe môi nàng chảy máu, bước chân liên tục lui lại phía sau.
Keng...
"Mẫu thân..." Lạc Bắc Khuynh hốt hoảng, một kiếm bức lui Vũ Hình Trác, đi qua đỡ lấy mẫu thân của mình, lo lắng hô một tiếng.
"Chết đi." Vũ Hình Trác lại huy kiếm tới, Vũ Dạ Ca cũng vậy.
"Đừng đụng đến mẫu thân của ta!" Lạc Bắc Khuynh rống lên, hai mắt đỏ ngầu, tay cầm kiếm siết chặt, lao ra đón lấy đường kiếm của hai người.
Danh sách chương