Du Minh Hạo bị Lục Tử Hàn tóm cổ thì chột dạ, không dán nhìn vào ánh mắt của hắn.

- Tử Hàn… Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.

Cái gì cũng phải bình tĩnh đã.

- Bình tĩnh? Nụ cười của Lục Tử Hàn khiến Du Minh Hạo lạnh cả sống lưng.

Anh ta chỉ cần hơi nhấc tay, một lực đạo mạnh mẽ bao phủ cả cơ thể của Du Minh Hạo.

Từ khi Du Minh Hạo đem cái chuyện này giấu giếm Lục Tử Hàn, anh ta đã nghĩ đến vô số khả năng sẽ phải chịu cơn thịnh nộ này.

Nhưng, Lục Tử Hàn từ sau khi tháo băng ở mắt thì cái nhìn thực quá đáng sợ.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại càng thêm kinh hãi hơn.

- Lam Phi bị mất tích… Có lẽ Lục Cẩn đã đem cô ấy đi.

Nghe nói ba cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối nên đã về quê an dưỡng bên cạnh mộ của vợ cả.

Còn về Lam Thị… Như cậu thấy đó, hai mẹ con kia nắm quyền rồi kết thông gia hợp nhất Hải Phủ Lục Thị.

Lục Tử Hàn nghe xong đẩy Du Minh Hạo ra.

Tiểu Phi của hắn mất tích rồi? Lúc này, trong đầu của Lục Tử Hàn chỉ nghĩ đến làm thế nào để tìm thấy cô.

Hắn nhanh chóng đi ra ngoài, còn không thèm liếc nhìn Du Minh Hạo một cái.

- Ông chủ… Lục tiên sinh ngài ấy…

- Đừng có cản cậu ấy nếu các người không muốn chết.

Du Minh Hạo biết đây là giới hạn của Lục Tử Hàn.

Lần này hắn tha cho anh một mạng, không có nghĩa hắn sẽ hết giận.

Dù sao vẫn phải để một thời gian để Lục Tử Hàn bình ổn lại tâm trạng.

Tập đoàn hiện giờ cần có Lục Tử Hàn, nhưng trước tiên muốn hắn trở lại… Cần phải tìm được Lam Phi đã.



Một tay Du Minh Hạo sắp xếp hết thảy quá hoàn mĩ.

Kẻ thay thế cái chết của Lục Tử Hàn được đưa trở lại Lục gia.

Hôm ấy, dinh thự Lục gia tổ chức đám tang rất lớn.

Tất cả những đại gia tộc đều đến chia buồn, ai nấy đều tỏ vẻ đau thương.

Nhưng trong thâm tâm lại vô cùng phiền não với cái đám tang này.

Thi thể của Lục Tử Hàn được đặt trong một chiếc quan tài bằng vàng rất đẹp.

Không có lấy một tiếng khóc thương.

Lục Tư Thâm bước đến cạnh quan tài, nhìn người đang nằm bất động trong đó, trên mặt phủ một tấm vải trắng.

Cuối cùng, Lục Tử Hàn cũng không thể cản trở hắn.

Người anh trai hoàn hảo này, chết rồi!

Trên gương mặt của Lục Tư Thâm hiện lên một nụ cười thoả mãn.

Nhưng hai mắt hắn không hiểu sao lại chảy xuống hai dòng nước mắt.

/ Anh Tử Hàn, anh xuất sắc như vậy, sau này em chỉ có thể dựa dẫm vào anh thôi nha.

/

/ Anh Tử Hàn, anh mãi là anh trai của em./

/ Anh ơi, anh đau không? Tại sao bọn họ lại đánh anh? /

/ Anh vì bảo vệ em mà bị đánh sao? /

Đó là những câu nói của Lục Tư Thâm lúc 5 tuổi, còn Lục Tư Thâm hiện tại đã hoàn toàn quên đi thứ tình cảm đó rồi.

Từ khi hai người được đón về Lục Gia, tình cảm của hai người bắt đầu rạn nứt.

Ông nội thì nhìn thấy năng lực xuất chúng của Lục Tử Hàn, lúc nào cũng yêu thương, hết mực tin tưởng đứa cháu trai này.

Còn Lục Tư Thâm thì bị ông coi là kẻ vô dụng bỏ đi.

Ba không lên tiếng phản đối, khiến lòng tự trọng của Lục Tư Thâm bị dẫm nát bởi những lời chửi mắng.

Từ trước đến nay, Lục Tư Thâm dù có cố gắng bao nhiêu thì cũng không thể có ánh hào quang giống như anh trai của mình.

Nỗi uất ức của hắn dần tích tụ không thể phát tiết, chính vì vậy mới đổ hết lên đầu của Lục Tử Hàn.

Hắn cho rằng chính Lục Tử Hàn đã hủy hoại đi những gì hắn có.

Nếu không phải sinh ra đã có gương mặt giống nhau, hắn cũng không bị ông nội và ba ghét bỏ như thế.

- Tư Thâm…

Lam Tuyết đi đến nắm lấy tay của Lục Tư Thâm an ủi.

Hắn đưa tay lau giọt nước mắt còn sót lại trên mặt.

- Cô lấy được tôi, rốt cuộc cũng thoả mãn ước nguyện rồi chứ?

- Không phải, em yêu anh là thật lòng.

- Vậy một ngày nào đó tôi phá sản, trở thành một kẻ nghèo hèn, ăn hại, cô còn yêu tôi sao?

Quả nhiên Lam Tuyết không thể nói được gì nữa.

Lục Tư Thâm chỉ cười nhạt rồi quay người bỏ đi.

Lục Tử Hàn, ra đi thanh thản.

Nếu có kiếp sau, mong tôi và anh sẽ không phải là anh em.

Có lẽ chỉ như vậy, hai người chúng ta mới không phải đối đầu nhau, anh cũng không phải chết sớm như thế.

Thi thể rất nhanh được đem đi hoả táng rồi được chôn chất long trọng trong nghĩa địa.

Một chiếc xe đen dừng lại bên đường, cửa sau xe hơi hạ xuống.

Một người đàn ông đeo kính râm nhìn đám người đang đứng trước phần mộ thì bất giác cười lạnh.

Không ai ngờ được, tấm hình người vừa chôn cất vừa hay giống y đúc với người đàn ông đang đeo kính râm.

- Lục tiên sinh, chúng ta không nên dừng lại lâu, nhỡ có người phát hiện thì rất phiền phức.

- Tôi đang chiêm ngưỡng đám tang của mình, đừng lên tiếng.

Tài xế nghe vậy thì quay trở lại vị trí, không dám có kiến gì nữa.

Nhìn đám người với một bộ mặt giả tạo đứng khóc lóc càng khiến Lục Tử Hàn ghê tởm hơn.

Đặc biệt là ba hắn, Lục Thận Hàng.

Lúc ấy, mẹ hắn chết, ông ta vì làm cho Lục phu nhân vui mà tổ chức tiệc mừng.

Ông ta thừa biết người vợ đó ác độc, vậy mà vì địa vị vẫn bảo vệ bà ta.

Trước đó, Lục Thận Hàng còn thề nọn hẹn bể với mẹ hắn sẽ bảo vệ bà.

Loại người cặn bã như vậy, quay đi quẩn lại cũng chỉ nghĩ cho bản thân ông ta mà thôi.

Cái gì mà mẹ hắn là mối tình đầu của ông ta? Cái gì mà ông ta yêu mẹ hắn sâu đậm? Tất cả đều là lừa gạt cả.

Nếu không vì sinh ra hắn và Lục Tư Thâm, liệu ông ta có gặp lại mẹ hắn không? Hay ông ta cũng chỉ coi bà như những người tình rẻ mạt chơi chán rồi bỏ?

Lục Tử Hàn quan sát đám tang một lúc, sau đó hắn ném một chiếc vòng ngọc xuống đất.

Chiếc vòng này đại diện cho con cháu của Lục gia.

Bây giờ, đối với hắn không còn quan hệ gì cả.

Nhìn đồng hồ đã điểm đến đúng giờ, Lục Tử Hàn ra lệnh cho tài xế.

- Đi thôi!

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu nghĩa địa.

Còn đi chưa được bao xa, một tiếng nổ lớn vang lên rung động mạnh.

Tiếng la hét vang vọng cả một khoảng không gian.

Lục Tử Hàn không thèm ngoảnh mặt lại, cơn tức giận cũng vơi đi phần nào.

Đây chỉ là quà đáp lễ vì bọn họ đã tổ chức đám tang lớn như vậy cho hắn.

Tiệc hay, vẫn còn ở phía sau….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện