"Bọn chúng muốn dùng ta làm mồi nhử ư..."

Phương Hành một mực giả bộ ngủ, nghe được những lời này, trong lòng nhất thời chấn động, vẻ mặt tự nhiên cũng có chút biến hóa, lập tức bị Hậu Thanh nhận ra. Dọc theo con đường này, Phương Hành lừa gạt người khác, nhưng không lừa gạt được Hậu Thanh, dù sao Hậu Thanh đã nghe Lưu Phong nói, Phương Hành số tuổi mặc dù không lớn, lại dị thường hung hãn, vì vậy Hậu Thanh cảm thấy hắn dọc đường đi biết điều quá mức.

Bình thời vô tình hay cố ý, Hậu Thanh vẫn canh chừng hắn, đây chính là nguyên nhân Phương Hành không có cơ hội chạy trốn.

Mà Phương Hành dưới đáy lòng chấn động, cũng lập tức ý thức được không tốt, chính mình đã lộ ra sơ hở.

Hắn lập tức trở mình, trong miệng hô vang: "Đây là linh thạch Hậu Thanh sư huynh cho ta... Các ngươi không ai được phép đoạt..."

Hậu Thanh nghe vậy, hơi ngây ra, cảnh giác buông lỏng, trên mặt cũng dâng lên một nụ cười như có như không.

Liễu Tam sư huynh cũng giảm thấp thanh âm cười nói: "Phương tiểu sư đệ ở trong môn phái, nhìn dáng dấp cũng là bị người bắt nạt, hôm nay ở trong lòng hắn, lại đem Hậu sư huynh ngươi coi thành chỗ dựa rồi, ai, mấy ngày nay chung sống, ta cũng thật sự thích tiểu tử này, nếu chúng ta có biện pháp khác, vậy thì nghĩ biện pháp khác, giữ cái mạng nhỏ này cho hắn đi..."

"Hừ, Liễu sư huynh, lời này của ngươi chẳng phải như đùa sao?"

Bỗng nhiên một thanh âm trầm trầm vang lên, lại là một người tu vi Linh Động tam trọng khác Tiền Thông. Hắn chẳng biết lúc nào đã nhích lại gần, cười lạnh nói với Liễu Tam: "Biết ngươi xưa nay mềm lòng, nhưng đây cũng không phải tính cách của người làm đại sự, hy sinh một mình tiểu quỷ này, có thể giảm rất nhiều nguy hiểm cho chúng ta, cớ sao mà không làm? Hắc hắc, đã rời xa sơn môn, ngươi nên coi hắn như người chết đi!"

Liễu Tam sắc mặt có chút khó coi, qua một hồi lâu, khẽ thở dài: "Ngươi nói đúng, là ta đã quá mềm lòng rồi!"

Vừa nói, tựa như để buộc chính mình hạ quyết tâm, cố ý cùng Hậu Thanh đám người tham thảo nên thiết lập mồi nhử như thế nào, thì ra là, hắn vốn chính là rất hiểu rõ tập tính của yêu thú, mới được Hậu Thanh chuyên môn mời tới, kế hoạch đặt mồi nói ra, thật sự để cho Phương Hành đang giả bộ ngủ cảm giác da đầu tê dại, hoảng sợ cùng lửa giận trong lòng đồng thời bốc cao ba trượng.

Thì ra mấy người này vì để cho mãng khô cáp ngửi thấy được mùi máu tươi cùng linh khí của Phương Hành, sẽ trực tiếp dùng đao đâm vào mười tám cái huyệt đạo khí huyết tràn đầy nhất trên người Phương Hành, sau đó phế bỏ khí hải của Phương Hành, để cho linh khí tán khắp người, theo máu tươi cùng nhau chảy ra, lại đem Phương Hành không sai biệt lắm đã biến thành hồ lô máu ghim vào giữa nơi bọn hắn mai phục, lớn tiếng kêu thảm thiết, hấp dẫn yêu thú tới nơi đây.

Chuyện này đã không chỉ là dùng Phương Hành làm mồi nữa, mà căn bản là hành hạ đến chết.

Nếu chỉ làm mồi nhử, Phương Hành còn có một tia hi vọng sống sót, bọn chúng làm như vậy, Phương Hành chính là chắc chắn phải chết.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù sống sót, cũng sẽ thành một tên phế nhân.

"Bọn khốn kiếp này, thật ác độc..."

Phương Hành khẽ than nhẹ, thân thể nho nhỏ trở mình, nằm bên đống lửa không nhúc nhích.

Thoạt nhìn, tựa như không có dị trạng gì, nhưng mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo rồi.

"Tiểu vương bát đản, đã dậy..."

Sáng sớm, Triệu Trực vẻ mặt hung thần ác sát bộ dáng một cước đá vào người Phương Hành.

Phương Hành mơ mơ màng màng nhìn hắn, lại bị Tiền Thông bên cạnh đá hai cái.

Chỉ một đêm thời gian, thái độ của bốn người này đối với hắn đồng thời đại biến, tựa như vì ngăn chặn tình huống mềm lòng như Liễu Tam tái xuất hiện, bốn người bắt đầu đối xử ác độc với Phương Hành, không đánh tức mắng.

Phương Hành lạnh lùng xem sự biến hóa của bọn hắn, cũng hiểu được loại tâm lý này.

Lúc ở Quỷ Yên cốc đã gặp qua rất nhiều lần, một chút người bình thời thiện lương, vì đền bù cảm giác áy náy trên tâm lý, thời điểm cướp bóc làm việc ác có khi còn dã man hơn những người bình thường hung ác.

Ngay cả Liễu Tam cũng thay đổi, mặc dù không trực tiếp đánh chửi Phương Hành, nhưng thần thái âm trầm, bộ dạng như không muốn người khác tới gần mình.

Phương Hành thấy thế, cũng cười lạnh trong lòng, liền không cố ý đến gần bọn họ, mọi việc đều phối hợp nghe lời, không đi tự mình chuốc lấy cực khổ.

Vừa được hai ngày, một nhóm năm người rốt cục đi tới trước một ngọn núi lớn nguy nga. Lại thấy núi non trùng điệp vô ngần, ác vụ tràn ngập, trên có mây đen bao phủ, không biết núi cao bao nhiêu, trên núi gai nhọn bụi rậm khắp nơi, không biết núi sâu nhường nào. Chỉ liếc mắt nhìn, kỳ nhai quái nham vô số, cực kỳ hiểm ác, khẽ lắng tai nghen, có thú rống yêu gào, làm cho người ta không nhịn được sinh lòng kinh khủng.

Vài thớt long mã tới gần núi này, vốn là tính tình ôn thuần, lúc này lại táo bạo bất an muốn né tránh.

"Nơi này chính là Yêu Chướng sơn rồi, nghe nói mấy trăm năm trước, từng là địa bàn của một đại yêu Trúc Cơ kỳ, sau đó đại yêu bị tu sĩ Phi Linh quật chém giết, chẳng qua tu sĩ kia cũng táng thân ở nơi đây, tiếp nữa, mặc dù núi này không có tái xuất hiện đại yêu Trúc Cơ kỳ, nhưng yêu thú Hóa Hình kỳ tam giai tứ giai lại là vô số, mãng khô cáp chúng ta lần này cần chém giết chính là một con trong số đó..."

Hậu Thanh nhìn núi này, khẽ thở dài một tiếng, đút quy tức đan cho long mã, sau đó thu vào túi trữ vật.

Quy tức đan này là một loại đan dược đặc biệt, sau khi ăn vào, sinh linh sẽ trở nên giống như ngủ đông, thân thể cứng ngắc, không có cảm giác, lúc này có thể đem thu vào túi trữ vật hoặc là động thiên giới chỉ, đợi đến lúc cần cưỡi mới thả ra, giải dược tính, lại trở nên sinh long hoạt hổ, chẳng qua là sẽ có một chút tổn thương âm thầm đối với thân thể, từ từ sẽ thể hiện ra.

Nhưng nếu không dùng viên thuốc này, sẽ không thể thu vào túi trữ vật, trong túi trữ vật không có không khí, long mã sẽ nghẹt thở mà chết.

Trên núi rất hiểm ác, có khí tức yêu thú, long mã dễ dàng chấn kinh, vì vậy mọi người chỉ có thể đi bộ lên núi.

Cất bước bước đi trên sơn đạo, Phương Hành bị ép đi ở giữa, bị trông chừng kỹ lưỡng, đây cũng là Hậu Thanh sắp đặt, hắn tựa hồ mờ mờ ảo ảo phát hiện Phương Hành không biết điều như dáng vẻ bề ngoài, liền cố ý để cho Tiền Thông đám người trông chừng hắn.

Phương Hành đối với chuyện này cũng không còn cách nào, chẳng qua là mặt không chút thay đổi lên đường, đồng thời âm thầm đánh giá bốn phía, thầm nghĩ đối sách.

Vào núi rồi, càng cảm thấy núi này hiểm trở, rắn độc dị thú ùn ùn, bất quá mọi người cũng là trên người có tu vi, còn có thật nhiều linh đan lục dược, trên người Hậu Thanh đi tuốt đàng trước có đan dược đuổi rắn, loại rắn bình thường ngửi mùi đã tránh xa xa, chỉ có mấy cái trên người có chút yêu khí, không sợ viên thuốc này, cũng vừa mới nhích tới gần, đã bị hắn một kiếm chém thành hai khúc.

Người này xuất kiếm tàn nhẫn mau lẹ, hiển nhiên trừ tu vi trên người ra, hồng trần vũ kỹ, cũng là một hảo thủ.

Người như vậy, cũng thật có mấy phần phong phạm của người đứng đầu Thanh Vân Tông ngoại môn đệ tử rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện