Lêvwyib Tranhjprto toáthfxaj mồlmsdb hôiiorik đếnsvtms sắpkncjy mấtusrsa nướcetgyz rồi,bdtut trờiubvpe nóngqrcsf nhưswtuh vậy,weybd ngườijhkdx lắcnwnza lưbbqix ởegjid bênpwihn ngoàiefyks vàooysdg giữa trưa, ngoài cô và Phó Thành Lẫm thì không còn ai khác.

Cô lại dừng xe một lần nữa.

Ghế sau có hai chai nước mà Cận Phong chuẩn bị cho cô, cô đưa cho Phó Thành Lẫm một chai.

Phó Thành Lẫm vặn ra, đổi lại với chai còn chưa mở ra trong tay cô.

Lê Tranh không rảnh lo khách sáo, ngửa đầu uống vào.

Vừa nãy leo núi mệt như vậy nhưng cũng không hề chảy mồ hôi như mưa.

Muốn đối đãi với Phó Thành Lẫm như bạn bè bình thường, quá khó khăn.

Lê Tranh lấy khăn ướt lau mồ hôi, điều chỉnh hô hấp, uống hết nửa chai nước thì bình phục không ít, cô lái xe về hướng sân golf kia.

Câu lạc bộ sân golf là sân bóng có tiêu chuẩn quốc tế 18 lỗ và 72 gậy.

Trước mắt càng ngày càng rộng lớn, đâu đâu cũng thấy màu xanh lá.

Một con đường mòn bằng nhựa không tính là rộng quanh co uốn lượn giữa cảnh tượng núi hồ.

Phó Thành Lẫm cầm mũ lưỡi trai vẫn luôn quạt gió cho cô.

Lê Tranh bảo anh đừng quạt nữa, cô đã lấy mũ đội lên.

Phó Thành Lẫm nhìn cô: “Em như vậy không phải càng nóng hơn à?”

Lê Tranh kiếm cớ còn coi như là trót lọt: “Dù sao thì nóng một chút còn hơn là da bị phơi đen da, hôm nay tia cực tím quá mạnh, chỉ dựa vào mái che của xe điện thì vô ích.”

Phó Thành Lẫm chỉ đơn thuần không thích cái gì kia.

《Lời thì thầm mùa thu》 vẫn đang phát.

Khúc dương cầm du dương hòa cùng khung cảnh tuyệt đẹp này rất hài hòa.

Phó Thành Lẫm lấy điện thoại của mình ra, quay một đoạn video ngắn về phong cảnh thiên nhiên này, từ từ xoay chuyển góc độ của camera, nhìn qua là muốn quay toàn cảnh sân golf.

Ống kính dần dần lướt qua sườn mặt của Lê Tranh, trong lúc đó có dừng lại hai giây.

Lê Tranh đang tập trung lái xe điện, đúng lúc xuống một con dốc ở phía trước, cô không để ý xem Phó Thành Lẫm ở bên cạnh đang làm gì, càng không biết anh quay cô.

Cái này có độ dốc lớn, một trận gió thổi thẳng tới từ phía đối diện, mát mẻ hơn một chút, Lê Tranh thở ra một hơi, khô nóng trong lòng bị thổi tan không ít.

Phó Thành Lẫm cho âm lượng của khúc dương cầm nhỏ đi, hỏi Lê Tranh: “Thực tập ở Nam Phong thế nào?”

Lê Tranh: “Cũng được.”

Cô nhìn đường phía trước, khi nói chuyện thì không nhìn anh.

Hai chữ đơn giản qua loa cho xong, không có ý muốn tiếp tục trò chuyện.

Phó Thành Lẫm tìm nói: “Ngày hôm qua em đi trung tâm sát hạch, anh đã nghe nói rồi.”

Thật ra chính anh cũng không thể hiểu được, vìrcxtu saozjkgk lạihsbla độthqcwx nhiênpdfjn nóiehxnc tớiaiccr việcfconk này,iiqbo cózymbb thểzqbof làufomm muốneczpy nóiqhtea choerbfi côgypnz biết,mnuir côtfnup bịwpdcy ấm ức, anh đã biết.

Lúc này Lê Tranh mới quét mắt nhìn anh một cái: “Giữa trưa anh không nghỉ ngơi, đội nắng ngồi xe điện của em, là trách em không lấy nước cho người ta, hưng sư vấn tội* thay người ta à?”

*Hưng sư vấn tội – 兴师问罪: nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó; Câu này có từ thời Tống.

Phó Thành Lẫm bất đắc dĩ: “Em không sai, anh hỏi tội cái gì?”

Lê Tranh đánh tay lái, rẽ hướng: “Cái này thì khó nói, ở trong mắt anh, có lúc đúng sai căn bản là không quan trọng, quan trọng chính là có vài người có tâm trạng như thế nào.”

Có vài người này, ý chỉ Hướng Thư.

Phó Thành Lẫm cũng nghe ra ẩn ý của cô, anh nói theo lời của cô: “Ừ, đúng thật, ở trong mắt anh, tâm trạng của em có tốt hay không, còn quan trọng hơn việc em đúng hay sai. Em coi như sai rồi, anh tội gì phải tới hưng sư vấn tội thay người khác.”

Lê Tranh: “.....”

Nếu không phải anh đã từ chối cô một cách rõ ràng, không hề có tình yêu nam nữ với cô dù chỉ một chút xíu, cô thật sự sẽ nghi ngờ rằng, có phải anh đang nói lời âu yếm với cô hay không.

Lời ngon tiếng ngọt, là một trong những tử huyệt của con gái.

Lê Tranh dùng một chân phanh lại: “Sếp Phó, tới rồi.”

Cô cầm ba-lô lên rồi xuống xe, trả xe lại cho nhân viên làm việc.

“Sếp Phó, anh yên tâm, mặc dù em là một người chuyên cáo trạng ở nhà, ngày ngày báo cáo một chút với ông bà nội của em về chú của em, nhưng em vẫn có thể rõ ràng, sẽ không nói một chút xíu nào không đúng về anh với ông bà nội của em, cũng sẽ không dính líu đến bạn bè của anh, sau này đi nhà em, anh cứ yên tâm lớn mật đi.”

Mặt trời chiếu lên người gay gắt, Lê Tranh nói xong thì chạy chậm một đường chạy vào trong câu lạc bộ.

Câu lạc bộ có tổng cộng bốn tầng, tầng một là đại sảnh nghỉ ngơi và bể bơi trong nhà, còn có phòng luyện tập chơi golf trong nhà.

Tầng bốn là thuỷ liệu pháp*, thích hợp cho những người không chơi bóng cũng không đủ kiên nhẫn để xem người khác chơi như Lê Tranh.

*Thủy liệu pháp 水疗: là việc sử dụng nước, cả bên trong lẫn bên ngoài và ở nhiệt độ khác nhau, vì mục đích sức khỏe. Còn được gọi là liệu pháp nước, thủy liệu pháp bao gồm các phương pháp điều trị như phòng xông hơi khô, phòng xông hơizauwh ướt,rxqal bồnljpzi ngâmpzdaa chân,sxhmx liệufcakg phápjwfwc tươnggbicf phản,sfwbp vòidasrs senljxzd nóngbgtyz vàxytre lạnh,jxckc vàmfopx liệusdadk phápounxt nước.

Tầngitiyr mộtdzkwa cao hơn năm mét, được trang trí xa hoa.

Trong khu nghỉ ngơi bên cạnh hồ bơi, có một góc là công viên trò chơi cho trẻ con, hoàn toàn bằng gỗ, rất phù hợp với phong cách trang trí tổng thể.

Lê Tranh nhìn thấy một đứa bé trai đang chơi xếp gỗ ở đằng kia, buồn bực trong lòng tan biến hết, đã rất nhiều ngày không gặp.

Cậu nhóc hẳn là tới đây với mẹ, mẹ bé không chỉ là bà chủ của nhà hàng ăn uống riêng, mà còn là một trong những cổ đông lớn của câu lạc bộ này.

Lê Tranh cởi mũ ra, soi gương để sửa sang lại đầu tóc cho gọn gàng, bước nhanh về phía cậu nhóc.

Người trông trẻ và vệ sĩ đã từng gặp Lê Tranh nên cũng quen biết, không ngăn cản cô tới gần cậu nhóc.

Cậu nhóc dùng một tay chơi xếp gỗ, một cái tay nhỏ khác đang cầm bánh quy mài răng*.

*bánh quy mài răng: là bánh quy cho trẻ con ăn khi răng nhú lên, bé muốn có cái gì đó cứng cứng để “mài răng”.

“Này, chào bé.” Lê Tranh ngồi xổm xuống.

Cậu nhóc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lê Tranh, dường như có chút ấn tượng, nhưng lại không nhớ nổi là đã gặp chị gái xinh đẹp này ở đâu rồi.

Lê Tranh giả bộ không biết tên bé: “Bé tên là gì nhỉ?”

Cậu nhóc nuốt bánh quy xuống: “Bảo Bảo.”

Lê Tranh cười, vẫn trêu bé giống như lần trước vậy: “Chị cũng tên là Bảo Bảo nè.”

Bảo Bảo đột nhiên mở to hai mắt, nhớ ra chị gái trước mắt này là ai, tên giống cậu.

Phó Thành Lẫm vào đại sảnh, anh không vội vã tìm bạn đi chơi bóng, lập tức đi đến bên cạnh Lê Tranh.

Bảo Bảo nhận ra Phó Thành Lẫm: “Chú.”

Phó Thành Lẫm nửa ngồi xổm xuống, cầm lấy hộp bánh quy trên chiếc ghế bên cạnh bé: “Răng cháu mọc hết rồi, sao còn ăn bánh quy mài răng thế?”

Bảo Bảo chớp mắt, nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Lời nói quá dài, bé không biết trả lời thế nào.

Bây giờ bé chỉ biết nói mấy từ đơn giản, còn chưa thể nói thành một câu hoàn chỉnh.

Cục cưng cố hết sức để biểu đạt ý mình: “Ba, nhiều.”

Lê Tranh nghe thì hiểu ra, phiên dịch giúp bé: “Ba mua nhiều cho bé, bé luôn ăn cho đến tận bây giờ cũng vẫn chưa ăn xong, có đúng không?”

Bảo Bảo bi ba bi bô trả lời một cách nghiêm túc: “Vâng.”

Phó Thành Lẫm lấy ra một cái từ trong hộp bánh quy, anh không biết hồi nhỏ mình có từng ăn hay chưa, nhưng chắc là Lê Tranh đã từng ăn rồi, anh đút cái bánh quy vào trong miệng Lê Tranh: “Giúp Bảo Bảo ăn một chút đi.”

Lê Tranh: “...”

Cô bất ngờ không kịp đề phòng, đành phải ngậm bánh quy vào trong miệng, nhai một cách cẩn thận.

Phó Thành Lẫm cũng tự lấy mấy cái để ăn, anh bế cục cưng lên: “Tìm ba cháu đi chơi bóng nhé.”

Hóa ra những người mà anh hẹn vào chiều này có ba ba của cục cưng.

Lê Tranh đi theo phía sau, thỉnh thoảng gãi gãi tay nhỏ của cục cưng.

Phó Thành Lẫm quay người lại hỏi Lê Tranh: “Em đi chơi bóng cùng với anh đi.”

Lê Tranh lắc đầu: “Nóng lắm.”

Xong một trận bóng phải hơn 4 giờ, nắng không chịu nổi.

Cho dù không nóng, cô cũng không thể lại đi chơi bóng cùng với anh.

Phó Thành Lẫm biết cô không quá thích đánh golf, chỉ có khi nào nhiệt huyết dâng trào thì mới chơi một chút nên không miễn cưỡng. “Vậy em lên tầng làm thuỷ liệu pháp đi.”

Lê Tranh ‘ừ’, trước đây cô đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của Phó Thành Lẫm khi anh bế trẻ con vô số lần, cuối cùng hôm nay đã gặp được một lần rồi.

Có chút chua xót chính là, sau này anh có con, nhưng không hề liên quan tới cô.

Lê Tranh vẫy tay với cục cưng, cô đi lên tầng 4 dưới sự hướng dân của nhân viên làm việc.

Khi ngâm mình trong bồn tắm, tất cả mệt mỏi và bực bội của Lê Tranh đều bị xua tan, trái tim cũng từ cổ họng hạ xuống vị trí cũ.

Cô cầm ly rượu vang đỏ, vừa uống vừa thất thần.

______________

Sau khi Lê Tranh cho cơ thể và mặt thư giãn để bù lại nước, quần áo được mang đi giặt của cô cũng đã làm khô rồi đưa tới.

Sắc trời không còn sớm, mặt trời cũng kết thúc công việc để về nhà.

Trận bóng kia của bọn họ đã kết thúc.

Lê Tranh chờ Cận Phong trong đại sảnh ở tầng một, cô dựa vào ghế nằm nghỉ ngơi, nhân viên làm việc cầm khăn lông tới cho cô để đắp lên người, lại mang ít đồ ngọt.

“Vừa rồi tới hỏi Hướng Thư muốn xin ký tên.”

“Quản lý không nhìn thấy chứ?”

“Không, gặp Hướng Thư ở trong nhà vệ sinh.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Hai người phục vụ đứng ở xa xa nhỏ giọng trò chuyện.

Câu lạc bộ của các cô có quy định, không được quấy rầy bất kỳ khách hàng nào nghỉ ngơi, bảo đảm không gian riêng tư cho khách hàng.

Khi Lê Tranh từ trên tầng xuống dưới thì trông thấy Hướng Thư, Hướng Thư ở khu vực nghỉ ngơi sau lưng cô, hai người không đụng mặt nhau. Không cần nghĩ, Hướng Thư cũng tới đây tìm Phó Thành Lẫm.

Lê Tranh kéo vành nón xuống kéo, che mặt đi, híp mắt để ngủ.

Hơn mười mét bên ngoài, người đại diện hạ giọng ghé vào bên tai Hướng Thư: “Vẫn chưa biết khi nào Phó Thành Lẫm bên kia mới kết thúc, nếu muộn quá, em không kịp trở về quay cảnh đêm.”

Hướng Thư cúi đầu nhìn đồng hồ: “Vốn dĩ bây giờ đã sớm kết thúc rồi, có lẽ hôm nay nói chuyện nhiều hơn một lát, chờ thêm nửa tiếng nữa, vẫn không kết thúc thì chúng ta liền đi về trước.”

Cô ta hoàn thành suất diễn buổi chiều thì lập tức chạy tới, nghe Quan Tử Viên nói, Phó Thành Lẫm chơi bóng ở đây, Lê Tranh cũng ở đó.

Nếu không phải Phó Thành Lẫm nhất định bắt cô ta phải xin lỗi thì mới có thể gọi điện thoại cho anh, cô ta sẽ không chạy tới nhìn sắc mặt Lê Tranh, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Bộ phim sẽ phát sóng vào tối nay, cô ta là nữ chính, nhưng nghe nói bị cắt bỏ, đất diễn của cô ta bị nữ phụ đè xuống.

Gần đây mọi việc không thuận lợi.

Chưa tới mười phút, một đám người mênh mông cuồn cuộn tiến vào.

Hướng Thư ngẩng đầu nhìn lại, Phó Thành Lẫm và mấy người bạn của anh đi thẳng một đường tiến vào. Phía sau còn có mấy người, Cận Phong và đám bạn nối khố của anh ta.

“Ê ê ê, mũ của cậu.” Người bạn chụp lên bả vai Cận Phong: “Là vứt hay là?”

Cái mũ kia rất đặc biệt, được đặt làm riêng, có thêu tên tiếng Anh của Cận Phong trên vành nón, toàn thế giới cũng chỉ có duy nhất một chiếc này.

Cận Phong nhìn về phía Lê Tranh: “Công chúa, dậy nào.”

Mấy người phía sau đều là sửng sốt một phen, nhanh chóng vây sau lưng Cận Phong, muốn nhìn xem vị công chúa chỉ nghe tên chứ không thấy mặt này rốt cuộc trông như thế nào.

Lê Tranh vừa định chợp mắt thì bị đánh thức, cô cởi mũ ra, hơi sửng sốt, không ngờ có nhiều người nhìn cô như vậy. Cô bỏ chân dài từ trên ghế nằm xuống, ngồi thẳng theo bản năng.

“Xong rồi à?” Cô làm như không có việc gì nói.

Cận Phong: “Ừ. Giới thiệu với em một chút.”

Lê Tranh vừa mới làm thuỷ liệu pháp, làn da trắng hồng mịn màng, hồng như nhỏ ra nước. Mấy người bên cạnh anh ta bị nhan sắc thật của Lê Tranh làm cho kinh ngạc, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Phó Thành Lẫm muốn nói một câu với Lê Tranh, người nhiều, anh đứng ở bên cạnh chờ, bảo người phục vụ lấy ly rượu vang đỏ.

Hướng Thư đã đi tới, đặt mông ngồi xuống đối diện anh, vẻ mặt viết rõ bất mãn, nghĩ đến việc phải xin lỗi Lê Tranh, trong lòng vô cùng khó chịu.

Cũng ấm ức.

Rõ ràng cô ta không sai.

Phó Thành Lẫm nhíu mày: “Sao em lại tới đây?”

Hướng Thư nói móc anh: “Quý nhân hay quên, không phải bảo em đi xin lỗi sao. Không tới thì nói như thế nào chứ? Nói xin lỗi anh lại không cho.”

Phó Thành Lẫm lắc rượu vang đỏ, không lên tiếng.

Nghĩ đến việc chưa đến 5 giờ sáng hôm đó Lê Tranh phải rời giường, lái xe ba tiếng đến trung tâm sát hạch, đứng dưới nắng mặt trời chính là chờ bưng trà đổ nước, anh cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hướng Thư bảo người phục vụ lấy cho cô ta chai nước soda, lạnh.

Còn cố ý dặn dò người phục vụ, không cần vặn ra.

Chai đựng nước soda lấy tới.

Lê Tranh và đoàn người Cận Phong đang chuẩn bị rời đi để tìm chỗ ăn tối, Hướng Thư đi về phía bên này, những người khác nhìn thấy Hướng Thư thì giống như nhìn người thường, chỉ khách sáo gật gật đầu.

Hướng Thư chào hỏi cùng Cận Phong trước, sau đó mới lạnh nhạt nhìn Lê Tranh, khóe miệng cong lên: “Cô Lê, hôm ở trung tâm sát hạch đó, có chút hiểu lầm ở giữa, hôm nay chị mời em uống nước.”

Cô ta vặn cái chai ra, đưa nước cho Lê Tranh.

Mọi người nhìn đến không hiểu ra sao, nhưng dường như nhìn đã hiểu là Hướng Thư đang xin lỗi Lê Tranh, còn tự mình lấy nước cho Lê Tranh.

Lê Tranh không nhận: “Có lòng là được rồi.”

Cô đi vòng qua Hướng Thư, bước nhanh rời đi.

Hướng Thư vẻ mặt cứng đờ, hầm hừ trở lại chỗ ngồi của mình.

Càng nghĩ càng nuốt không trôi cục tức này, cô ta bóp chai nước soda: “Quá ngạo mạn, hôm nay anh mở rộng tầm mắt chưa? Cô ta hận không thể giẫm em dưới lòng bàn chân.”

Phó Thành Lẫm nhấp rượu vang đỏ: “Tự em khăng khăng phải đi đến dưới lòng bàn chân của cô ấy bảo cô ấy giẫm, nếu cô ấy không giẫm một cái thì em không dứt.”

Hướng Thư: “....”

Suýt chút nữa cô ta đã chửi ầm lên rồi.

Hận không thể trực tiếp hắt nước trong tay lên mặt anh.

Hướng Thư tức đến mức ngực phập phồng, đau như đau sốc hông.

Giận mà không dám nói gì, cô ta kiềm chế tính tình của mình: “Phó Thành Lẫm, hôm nay em không trêu cô ta không chọc cô ta, em tới xin lỗi cô ta, anh xem mặt cô ta xị mặt thành như vậy, cái gì gọi là em khăng khăng phải đi đến dưới lòng bàn chân của cô ta bảo cô ta giẫm?”

Phó Thành Lẫm uống một hơi hết ly rượu vang đỏ: “Cô ấy không tha thứ cho em là chuyện bình thường, không phải cứ xin lỗi thì người ta liền nhất định phải tha thứ.”

Anh đặt ly rượu xuống, cầm di động rời đi.

Hướng Thư ném chai nước kia xuống, hít sâu vài hơi mới có thể thở bình thường trở lại.

Bãi đỗ xe bên kia, vô cùng náo nhiệt, đám người Cận Phong vẫn chưa đi.

Hướng Thư xuống xe điện mới thấy rõ, bọn họ đang chia đồ vật.

Cận Phong mở cốp xe ra, bảo bọn họ mỗi người lấy một hộp.

Đây là Lê Tranh và Cận Phong đích thân vặt, quả đào bình thường liền trở thành có giá trị khác biệt, có người tham, ôm hai hộp, nói muốn đi bán trong vòng bạn bè.

Vừa nói như vậy, bốn người đều cầm hai hộp.

Mười hộp quả đào cũng chỉ còn lại hai thùng.

Xe của Phó Thành Lẫm và Hướng Thư đỗ ở bên trong, phải đi qua đuôi xe của bọn họ.

Hôm nay Cận Phong có ấn tượng không tệ đối với Phó Thành Lẫm, làm người hỗ trợ an toàn, lại pha cà phê, anh ta khách sáo nói: “Sếp Phó, có muốn lấy đào không? Vừa mới hái hôm nay đấy.”

Còn chưa đợi Phó Thành Lẫm nói chuyện, Lê Tranh đã trả lời thay anh: “Anh ấy không muốn.” Dừng một lát, cô bổ sung thêm câu: “Anh ấy bị dị ứng với đào.”

Bản thân Phó Thành Lẫm cũng không biết mình bị dị ứng với đào, Lê Tranh không muốn cho anh quả đào nên bắt đầu nói mò linh tinh.

Bốn người khác từng người lên xe, Cận Phong thuận miệng nói một câu: “Còn có dị ứng với đào à?”

Lê Tranh đẩy Cận Phong lên xe: “Đi thôi, sao nói nhiều như vậy. Còn thừa hai hộp, nếu cho anh ấy, không phải anh là không có nữa à?”

Cửa xe đóng lại.

Câu Lê Tranh vừa nói, Phó Thành Lẫm và Hướng Thư nghe thấy rõ ràng.

Hướng Thư liếc Phó Thành Lẫm, không khỏi vui sướng khi người gặp họa, xứng đáng, cho anh thiên vị Lê Tranh, kết quả là ngay cả một hộp đào mấy chục tệ người ta cũng không nỡ cho anh.

Cuối cùng trong lòng cô ta đã thoải mái hơn một chút, cảnh quay đêm nay hẳn là có thể thuận lợi tiến vào trạng thái.

“Vẫn đang giận à?” Chờ xe chạy ra khỏi câu lạc bộ, Cận Phong nói chuyện phiếm với Lê Tranh.

Lê Tranh giả vờ không hiểu: “Giận cái gì?”

“Phó Thành Lẫm đó, nếu không còn có ai nữa.”

“Không giận.”

Lê Tranh nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ: “Một hộp đào, cũng không phải là thứ đáng giá gì, nhưng anh có lòng tốt cho, người ta cũng chưa chắc đã cảm kích.”

Cô nói: “Không cần thiết.”

Chủ yếu chính là đào này do cô hái, không muốn lại tự mình đa tình.

Lái xe vào buổi tối có tầm nhìn không tốt, Lê Tranh không nói chuyện với Cận Phong nữa, cô nghịch điện thoại.

Hôm nay là một lần cuối cùng viết nhật ký có liên quan đến anh.

[Em không ngờ rằng yêu thầm đơn giản lại biến thành như vậy, cũng không ngờ rằng có một ngày phải trở thành người xa lạ với anh.

Không kịp chuẩn bị.

Cũng không cam lòng.

Không thể nhớ nổi đã quen biết anh được bao nhiêu năm rồi, chưa từng nghĩ tới sẽ là một kết thúc như thế này.

Làm bạn bè với anh như vậy, với em mà nói là quá tàn nhẫn. Bởi vì anh không có tình cảm với em nên anh có thể làm được tâm tĩnh như nước, nhưng em không thể.

Em phải thống khổ như vậy để đè nén suy nghĩ về anh.

Hôm nay trên xe điện, chúng ta gần nhau như vậy, anh ở ngay chỗ mà em giơ tay là có thể với tới, nhưng anh không thuộc về em.

Có lẽ, em không thể trở thành kiểu phụ nữ khuôn mẫu trong mắt anh, cho dù không thể trở thành người yêu thì cũng không cần phải cả đời không qua lại với nhau.

Em chính là không phóng khoáng như vậy đấy, nếu anh thuộc về em, anh cũng chỉ có thể là của một mình em. Nếu anh không thích em, em cũng không muốn có liên hệ với anh nữa.

Liên hệ làm gì chứ? Ngoại trừ khổ sở, không có gì khác nữa.

Có lẽ, chờ có một ngày em không còn tình cảm với anh, em cũng có thể làm được theo như lời nói trong miệng anh, người con gái thành thục rộng lượng. Nhưng hiện tại không thể, em đã thử rồi, trong lòng khó chịu muốn chết.

Bây giờ anh đối xử tốt với Hướng Thư, em cũng vô cùng ghen tị rồi, chứ đừng nói tới người con gái mà anh thích hay là bà xã của anh.

Cho nên, em không biết, em còn muốn liên hệ với anh làm gì.]

- --

Cuối tháng tám, Lê Tranh kết thúc thực tập, lập tức sẽ phải quay lại trường.

Hôm nay là một ngày cuối cùng cô thực tập ở Nam Phong, qua buổi trưa thì trời mưa.

Lê Tranh viết một phần báo cáo tổng kết thực tập, lại gửi một email cho Cận Phong.

Tháng sau có cuộc họp báo ra mắt xe mới, cô đã viết ra những tình huống đột ngột mà cô có thể nghĩ đến, cũng viết các biện pháp để xử lý quan hệ công chúng.

Ban đầu cô cho rằng Nam Phong sẽ làm một số tuyên truyền vào tháng này, nhưng không giống như cô nghĩ, tất cả các hoạt động đều sẽ triển khai vào đầu tháng chín, lúc ấy cô đã quay lại trường rồi.

Cầm tiền lương của một tháng rưỡi, còn có hơn 300 tệ tiền phí phòng chống say nắng và làm mát, cô tận tâm tận lực viết email này cho tốt.

Viết mấy nghìn chữ, dùng hình thức phụ kiện để gửi đi qua.

Nhị thế tổ và Triệu Đồng đi công tác, nghe nói phải ở bên đó hai tuần.

Có khi ít hơn, cô và anh ta liên lạc không nhiều lắm.

Khi sắp tan tầm, mưa rơi càng ngày càng lớn, không có dấu hiệu sẽ tạnh. Đồng nghiệp cũng đang rầu rĩ, về đến nhà lại muốn thành gà rớt vào nồi canh, mưa lớn như vậy, che ô cũng giống như không che, chắc chắn sẽ ướt hết toàn bộ giày và quần.

Lo lắng nhất chính là giày, hơn một nghìn tệ, bị ngâm cho đau lòng.

Túi nilon bọc giày của Lê Tranh phát huy tác dụng, lúc trước Phó Thành Lẫm đưa cho cô ba cỡ, 37-39, mỗi cỡ cũng có mấy đôi, cô lấy ra chia cho đồng nghiệp có thể dùng.

Cô không giữ lại cho mình.

Xe ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, mưa rơi không đến, túi nilon bọc giày vô dụng.

Tan tầm, Lê Tranh bàn giao xong, tắt máy tính rời đi.

Cận Phong trả lời lại email của cô: chờ anh về, em mời anh ăn cơm đi, cầm nhiều tiền lương như vậy, phải mời anh nhiều mấy lần.

Lê Tranh ra khỏi tập đoàn Nam Phong thì không đi thẳng về nhà, mà là tới tòa soạn báo đón Giang Tiểu Nam.

Hôm nay cũng là một ngày thực tập cuối cùng của Giang Tiểu Nam, về cơ bản cô ấy đã quyết định ở lại sau khi tốt nghiệp nên kết thúc thực tập cũng không liên hoan.

Ngồi trên xe, Giang Tiểu Nam lau lau nước mưa trên trán: “Vốn dĩ còn muốn đi chơi một chút vào cuối tuần này, mưa lớn như vậy, làm sao chơi nha.”

Lê Tranh: “Gió mặc gió, mưa mặc mưa, đi tới cửa hàng lẩu cay chơi.”

Giang Tiểu Nam cười trợn trắng mắt: “Cậu thật là đáng ghét.”

Nhưng nghĩ tới Hà Dập, trong lòng cô ấy liền vô cùng rạo rực. Lần trước mang đặc sản quê đến cửa hàng, ba của Hà Dập có ấn tượng rất tốt với cô ấy.

Sau khi kết thúc thực tập, tiếp theo là cuối tuần, cô ấy có thời gian đi ăn lẩu cay, tiện thể đến cửa hàng hỗ trợ.

“À, đúng rồi,” Giang Tiểu Nam nhớ tới một việc: “Buổi trưa tớ đi phỏng vấn đi ngang qua phòng trọ, đi lên tìm đồ uống lạnh để uống, một căn hộ cuối cùng trên tầng của chúng ta, hình như bán rồi.”

“Bán rồi?”

“Ừ, đang sửa chữa đấy, đập đi toàn bộ rồi sửa lại hết từ đầu.”

Bình thường các cô đi sớm về trễ, buổi sáng ra cửa quá sớm, công nhân chưa tới đi làm, buổi tối còn chưa đợi các cô về nhà, công nhân đã kết thúc công việc rồi.

Cửa vẫn luôn khóa, các cô không biết căn hộ đã bán và đang được trang trí.

Tuần sau các cô đã phải quay lại trường, mấy tháng sau đó sẽ ở lại trường học, nhưng không trả phòng, sau khi học xong tất cả các học kỳ, tốt nghiệp xong còn muốn thuê dài hạn, đến lúc đó chưa chắc sẽ thuê được căn hộ phù hợp như vậy, chủ nhà đòi tiền thuê nhà cũng rẻ, cô và Lê Tranh đã ký hợp đồng thuê lâu dài.

Khi gặp lại Cận Phong là ở một tuần sau, Lê Tranh đã quay lại trường đi học.

Tối thứ sáu, cô từ thư viện quay về, đi đến dưới ký túc xá thì nhận được tin nhắn của Cận Phong: Công chúa, em nhìn phía sau xem.

Lê Tranh bỗng nhiên quay người lại, Cận Phong đang cười vẫy tay với cô, tối nay anh mặc áo phông màu đỏ rực, quần thể thao dài màu đen, giày chơi bóng bản giới hạn.

Thoáng nhìn qua, dáng vẻ chừng hai mươi tuổi.

Cận Phong đi xe đạp, ưu điểm của chân dài chính là chân dễ dàng chống xuống mặt đất.

Lê Tranh cười đi qua đó: “Sao anh lại mặc màu đỏ rực thế?”

Cận Phong: “Anh mua quần áo phải mua đủ tất cả các màu sắc.”

“...”

Lê Tranh nhìn anh từ trên xuống dưới, khó trách bảo vệ sẽ cho anh đi vào, gương mặt kia trông có vẻ rất vô hại.

Cô hỏi: “Về khi nào?”

Cận Phong: “Buổi sáng.”

Thật ra, chạng vạng anh ta mới đến Bắc Kinh, về nhà thay quần áo liền đi mua xe đạp, thừa dịp trời tối, đi theo một đám học sinh trà trộn tiến vào.

Anh thúc giục cô: “Em lên tầng thay quần áo đi, thay quần áo thể thao, anh mua xe đạp cho em, ở cửa hàng xe, anh chở em đi lấy xe, đêm nay đưa em đi phượt đêm ở Bắc Kinh.”

Lê Tranh nhìn xe đạp của anh, không có gác-ba-ga: “Em ngồi ở đâu?”

Cận Phong: “Trên ghi-đông xe.”

Sau đó, anh ta quay lại chuyện chính, vỗ vỗ thanh ngang trước mặt: “Cho em ngồi miễn phí, cửa hàng xe cách đây không xa, em chịu khó một chút, sẽ không quá mệt đâu.”

Lê Tranh vẫn cảm thấy không ổn: “Nhưng đó là nam nữ yêu nhau mới như vậy, hai chúng ta không thích hợp.”

Cận Phong: “Em không phải là bạn gái trên danh nghĩa của anh à? Lát nữa em ngồi lên xe thì tự quay một đoạn video ngắn gửi cho anh, anh gửi cho mẹ anh xem, để bà ấy đỡ phải nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ em diễn kịch với anh.”

“Tiện thể ngăn chặn lạn đào hoa* giúp em.”

*lạn đào hoa [烂桃花]: đề cập đến sự theo đuổi hoặc vướng bận của những người không đáng tin cậy hoặc không hài lòng

Điều này đối với Lê Tranh mà nói, rất có sức hấp dẫn, người theo đuổi cô quá nhiều, hôm nay còn có một đàn em năm nhất đại học chặn cô lại để hỏi xin WeChat của cô ở nhà ăn.

Cận Phong dùng giọng điệu không sao cả: “Em coi anh như là chú của em đi.”

Lê Tranh đi lên tầng thay quần áo, cô phải học cách thích ứng với việc dùng thân phận người yêu để ở chung với Cận Phong.

Nếu không phải là Phó Thành Lẫm, cô liền cảm thấy yêu đương là lãng phí thời gian và sinh mệnh, còn không bằng làm một video có ý nghĩa.

Cân nhắc một cách tổng thể, Cận Phong đặc biệt thích hợp làm bạn trai cô.

Bỏ qua tình cảm, anh ta sẽ là một người bạn trai hoàn mỹ.

Mười lăm phút sau, Lê Tranh xuống tầng, một bộ quần áo thể thao màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa.

Cận Phong khoác ba-lô của cô ra sau lưng: “Không có thứ gì quý giá chứ?”

“Không có, tất cả đồ đạc cộng lại cũng không đến 50 tệ.” Lê Tranh ngồi trên thanh ngang, cộm đến hoảng, cũng không hề lãng mạn một chút nào.

Cô không biết vì sao các cô gái vẫn thích ngồi phía trước.

Có lẽ, nếu cái xe này do Phó Thành Lẫm đi, cô liền sẽ cảm thấy mềm mại như đang ngồi trên ghế sofa vậy.

Cận Phong chở cô đạp ra khỏi sân trường, bởi vì là buổi tối, không có mấy người để ý nhìn bọn họ. “Trước kia anh đã nghĩ muốn mua chiếc xe đạp đưa người anh thích đi phượt đêm Bắc Kinh, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.”

Lê Tranh cho rằng anh lại nhớ tới Triệu Đồng, an ủi anh: “Vậy anh cứ giả vờ rằng bây giờ anh đang chở thư ký Triệu, em và thư ký Triệu có chiều cao tương tự, anh đừng nhìn mặt.”

Cận Phong cười cười, không tiếp lời.

Khi chờ đèn đỏ, anh ta dùng một chân chống xuống đất.

Lê Tranh ngồi có chút mệt, thừa dịp xe dừng lại thì cô ngồi thẳng lưng vươn eo, đỉnh đầu cô đang ở ngay chỗ cằm Cận Phong, sau khi cô ngồi thẳng thì trực tiếp đụng vào cằm Cận Phong.

‘Cộp’ một cái.

Lê Tranh vội vàng quay mặt nhìn anh: “Xin lỗi, đụng đau không?”

Cận Phong xoa cằm, vừa rồi bị đụng cho cắn vào đầu lưỡi, anh ta xua xua tay: “Không sao.”

Lúc này, bên cạnh bọn họ có một chiếc ô tô chậm rãi dừng lại để chờ tín hiệu đèn.

Cửa sổ xe hạ xuống.

“Sếp Cận, có hứng thú như vậy à.”

Cận Phong và Lê Tranh đồng thời quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Phó Thành Lẫm.

“Sếp Phó, đã lâu không gặp, trùng hợp vậy à.” Cận Phong cong khóe miệng lên cười nhạt: “Đầu thu thích hợp đạp xe, đưa công chúa đi dạo.”

Lê Tranh dùng một tay giữ ghi-đông, một cái tay khác vẫy vẫy, chào hỏi Phó Thành Lẫm một cách tự nhiên.

Phó Thành Lẫm nhìn cô không hề chớp mắt, lúc này cô bị Cận Phong ôm vào trong ngực.

Đèn xanh sáng lên, xe của Phó Thành Lẫm rẽ trái, Cận Phong đèo Lê Tranh đi thẳng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện