Chương 1: Cô Kỳ, trùng hợp quá



Trời làm cơn mưa vào ban chiều, mức nhiệt vào thu thất bại của Giang Thành cũng giảm xuống, bên ngoài nổi gió, cảm giác lành lạnh, lá cây long não bị gió thổi xào xạc, những hạt nước mưa rơi từ trên lá xuống đất.



Buổi kiểm tra giữa kì vừa kết thúc, Kỳ Ngôn hẹn vài người bạn tụ tập cùng nhau.



Ánh đèn trong quán bar được chỉnh tối đi, phát những thứ âm nhạc trữ tình chậm rãi, trong không khí là mùi nước hoa cùng mùi son phấn quện vào nhau, khắp nơi đều lan tràn mùi hoocmon ám muội.



"Cũng coi như là thi xong rồi, tôi có thể tạm nghỉ mấy ngày." Kỳ Ngôn giống như nữ vương được mọi người ngồi vây quanh, chiếc váy đỏ rực giống như ngọn lửa, cổ áo chữ V khoét sâu tôn lên chiếc cổ thon dài, vô cùng gợi cảm yêu mị.



Vừa nói vừa rót rượu cho bản thân.



Bạn bè cũng cười đùa, tôi một câu cậu một câu.



"Đã nói với cậu là làm giáo viên mệt lắm, còn dạy cấp hai, phản nghịch nhất khó quản nhất, có thể kiên trì những ba năm đã là không tệ rồi."



"Đúng thế, Ngôn Ngôn, nhà cậu cũng đâu thiếu tiền, tự làm tình làm tội thế làm gì, nếm mùi mới mẻ xong thì tạm biệt sớm đi."



"Điều kiện của cậu mà làm giáo viên, đúng là lãng phí."



Kỳ Ngôn uống một ngụm rượu, khóe môi khẽ cong lên, lười biếng nói: "Vẫn chưa chán, đợi chán rồi tạm biệt vẫn chưa muộn."



Mọi người cười đùa, mồm năm miệng mười, nói mãi nói mãi, chủ đề lại chuyển sang một vấn đề mới.



Chỉ một lúc, không ngừng có mỹ nữ tới bắt chuyện.



Những người này, lớp trang điểm quá dày đẫm vị trần tục, không trang điểm đậm thì còn quá non nớt, còn có người cắt đầu đinh ngậm điếu thuốc, không phân biệt được là nam hay nữ. Kỳ Ngôn không có hứng thú, tất cả đều bị từ chối, không có ngoại lệ.



Trên sân khấu, mấy cô gái xinh đẹp thân hình thon thả đang lắc lư theo tiết tấu âm nhạc, từng cặp từng cặp, vô cùng thân mật.



Ánh mắt Kỳ Ngôn di chuyển, tìm kiếm con mồi khắp nơi.



Một lúc sau, ánh mắt của cô dừng lại.



Trong góc, có một người phụ nữ lặng lẽ ngồi một mình, tóc dài qua vai, ngũ quan lạnh lùng, bộ đồ tây màu trắng lão luyện trên người rất không phù hợp với không khí xung quanh.



Bên cạnh đều là hai ba người một bàn, duy chỉ xung quanh người này lạnh lẽo, hiển nhiên là cô đơn không thôi, không giống như tới tìm niềm vui, mà giống như tình cảm thất bại nên tới mua say.



Nhưng, rất hợp khẩu vị của bản thân.



Kỳ Ngôn thuộc phái hành động, suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, người đã cầm ly rượu đi về bên đó, bạn bè phía sau gọi bản thân, nhưng cô giả vờ như không nghe thấy.



Âm nhạc nhẹ nhàng khoan khoái, ánh đèn càng thêm tối, không khí dần dần đặc sắc.



Lục Tri Kiều ngồi uống một lúc, rồi đặt ly rượu không xuống, nhắm mắt, ngón trỏ khẽ xoa bóp huyệt thái dương, âm nhạc này có hiệu quả giúp người ta thả lỏng, lúc này tâm trạng cô ấy rất khoan khoái, có chút say sưa, rất nhàn nhã.



Đột nhiên bên tai có tiếng gió, cảm nhận có người ngồi xuống, cô ấy mở mắt ra, quay đầu, một khuôn mặt tươi cười ấm áp trong trẻo lọt vào trong tầm mắt.



"Một mình à?" Kỳ Ngôn nhướng mày.



Khi tới gần, Kỳ Ngôn ngửi được một mùi hương gỗ nhàn nhạt, giống như mùi quýt lạnh, lại giống như mùi đàn hương nồng đượm, rất lạnh, cũng rất mê người, là mùi hương vô cùng cao cấp, có một loại cảm giác nhẹ bẫng, lúc này quẩn quanh bên đầu mũi cô.



Cũng đúng vào lúc này, đèn trên sân khấu lướt qua, khiến cô nhìn rõ hơn.



Một khuôn mặt thành thục lí trí, mặt mày lạnh lẽo, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, sống mũi cao cao, môi mỏng lại tươi trên lớp trang điểm nhạt vừa vặn, sạch sẽ lại tinh tế, rất hợp lòng người.



Bộ đồ tây màu trắng rất vừa người, bên trong là chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, cổ tàu, cúc áo được cài tới cúc cuối cùng, hoàn hảo đóng lại, che chắn rất nghiêm ngặt, không lộ ra bất kì phong cảnh nào.



"Tôi cũng một mình." Kỳ Ngôn dịu dàng cười lên, nói dối không đỏ mặt, "Uống một ly không?"



Ánh mắt của Lục Tri Kiều tối đi, không lên tiếng.



Trong quán bar có người tới bắt chuyện là chuyện thường tình, tối nay không biết Lục Tri Kiều đã từ chối bao nhiêu người, nhưng duy chỉ có người này, vừa ngồi xuống liền mở miệng nói chuyện, không cho người ta sản sinh ra suy nghĩ đuổi người.



Thấy Lục Tri Kiều không đáp, Kỳ Ngôn coi như là ngầm thừa nhận, liền gọi nhân viên phục vụ mở một chai Baikal, rót hai phần ba ly cho Lục Tri Kiều, rồi đưa sang, "Tôi mời chị."



Lục Tri Kiều ngẩn ra nhìn cổ tay trắng bóc của người kia, chậm chạp mấy giây mới nhận lấy.



Nồng độ cồn rất cao, cho dù cô ấy thường xuyên phải tiếp khách, nhưng chỉ hai ba ly đã cảm thấy say. Lục Tri Kiều uống rượu rất dễ hiện lên mặt, chỉ một lúc, từ gò má tới vành tai đều hiện lên màu hoa đào đẹp đẽ.



"Đóng cúc chặt thế này, không nóng à?"



"..."



"Tôi giúp chị cởi ra nhé."



Vô tri vô giác, Kỳ Ngôn nhích lại gần, vai của hai người xích lại gần nhau.



Lục Tri Kiều rũ mắt liếc một cái, không phản ứng. Kỳ Ngôn liền không khách sáo nữa, cẩn thận chậm rãi chạm vào cúc áo kia – ngụy trang cấm đoán, che giấu toàn bộ bí mật bên dưới.



Kỳ Ngôn quan sát ánh mắt của Lục Tri Kiều, thấy không có gì khác thường, lá gan ngày càng lớn, ngoắc lấy cúc áo cởi ra hai nút, ngón trỏ đè lên lỗ cúc, khẽ trượt một cái.



Phong cảnh màu tuyết nho nhỏ thấp thoáng có thể nhìn thấy bên dưới, khiến người ta liên tưởng.



Kỳ Ngôn níu lấy cúc áo, khẽ nói: "Lần sau tới quán bar, đừng mặc thế này, dễ dẫn dụ sói."



Hơi thở mang theo mùi rượu, vừa nóng vừa gấp, phả lên trên vành tai ngứa ngáy, Lục Tri Kiều nghiêng đầu, cuối cùng lên tiếng: "Cô đang nói chính mình à?"



Âm thanh vừa trong vừa chín chắn, giống như dòng nước róc rách chảy sau ngày đông tuyết tan, có chút lành lạnh, không thể diễn tả thành lời.



Kỳ Ngôn cảm thấy tối nay nhặt được bảo bối, mọi phương diện của người này đều phù hợp với sở thích của cô, không phát sinh chuyện gì đó thì thật có lỗi với bản thân.



"Đúng thế." Cô nhắm mắt, thở ra hơi thở nóng bỏng từ miệng, "Tôi là sói."



Một nụ hôn dịu dàng rơi trên vành tai.



Cơ thể Lục Tri Kiều căng cứng, nắm chặt lấy ly rượu, trái tim kịch liệt rung động, thiếu chút nữa không khống chế được sự kích động kia.



Gần đây áp lực công việc quá lớn, Lục Tri Kiều tới đây đơn thuần chỉ muốn uống rượu, thả lỏng một chút, quán bar lesbian đều là phụ nữ, an toàn cao hơn nhiều so với quán bar dị tính, huống hồ vốn dĩ bản thân cũng là cong.



Nhưng, bản thân đã cô đơn rất lâu, vô cùng mẫn cảm, rất dễ xảy ra phản ứng, cộng thêm kích thích từ cồn, cả người đều đang bay bổng.



"Bao lâu chưa làm rồi, ừm?" Kỳ Ngôn dễ dàng nhìn ra, sớm biết Lục Tri Kiều sẽ không kháng cự, vô thức càng thêm càn rỡ.



Người phụ nữ trưởng thành bảo thủ kìm nén dục vọng, là kiểu có mùi vị nhất khi nếm thử.



Những nụ hôn dày đặc rơi trên tóc mai, vành tai, thậm chí là cả chân tóc, mỗi nơi đều chôn vùi ngọn lửa đang không ngừng chuyển động, dường như lúc nào cũng có thể bùng cháy lên ở một góc không bắt mắt, nuốt chửng lấy toàn bộ lí trí.



Kỳ Ngôn khẽ dùng sức, kéo hai cúc áo hình tròn, Lục Tri Kiều đột nhiên tỉnh táo, nắm lấy bàn tay kia.



"Sao thế, không thích?" Kỳ Ngôn cười lên.



Trong quá trình săn mồi của cầm thú, luôn muốn hưởng thụ niềm vui khi con mồi săn được giãy chết.



Lục Tri Kiều mặt đỏ tía tai, men rượu xông lên não, tuy ý thức tỉnh táo, nhưng hành động lại chậm chạp, vô tri vô giác thả lỏng tay ra.



Ánh đèn mông lung, tình ý đang nồng.



Hai người ở trong góc tối tăm, ôm ấp, hôn nhau, giống như tia lửa rơi vào củi khô, trong mê muội, không còn quan tâm tới bất kì điều gì, từ nhàn nhạt nếm thử tới đi sâu đuổi bắt, khó lòng tách ra.



Kỳ Ngôn thổi một hơi bên tai Lục Tri Kiều, âm thanh mềm mại:



"Đừng đè nén bản thân, đều là người trưởng thành."



"Đi, tới khách sạn."



Một đêm phóng túng, ánh mặt trời sáng rực.



Kỳ Ngôn bị đồng hồ báo thức gọi dậy, chậm chạp bò dậy khỏi chăn, xoa chiếc cổ đau đớn, cầm điện thoại lên nhìn, thứ sáu, bảy giờ đúng.



Rèm cửa chưa kéo ra, ánh mặt trời đã càn rỡ chiếu vào, một khoảng vàng lớn vô cùng chói mắt. Trong phòng rất yên tĩnh, vị trí bên cạnh đã trống không, chỉ có chăn gối hỗn loạn nhắc nhớ cô, mọi chuyện tối qua không phải là cơn mơ.



Vốn tưởng rằng người kia lạnh lùng không dễ tiếp cận, nhưng không ngờ khi phóng túng còn nhiệt tình hơn bản thân, hai tay bị trói buộc, nín nhịn chịu đựng, nhưng không chịu phát ra lấy một âm thanh, tất cả sự chủ động đều dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt, vô cùng mê hoặc.



Hương vị đó đã nếm qua một lần thì khó mà quên được.



Kỳ Ngôn tự nhiên nhớ lại, duỗi lưng, nhặt nội y vắt trên đầu giường, ánh mắt lướt một vòng, nhìn thấy bên gối dường như có thứ gì đó đang phản quang. Cô cúi đầu quan sát thật kĩ, là một chiếc khuyên tai xinh xắn.



Tối qua cô chê khuyên tai cản trở, sẽ làm rách môi, bảo người kia tháo xuống, không ngờ làm rơi một chiếc ở đây. Từ đó có thể thấy đối phương đi rất vội, những thứ có đôi có cặp, thiếu mất một chiếc cũng không để ý.



Kỳ Ngôn nhặt khuyên tai lên, đặt trong lòng bàn tay, khuyên tai giọt nước trong suốt lấp lánh dưới ánh mặt trời, màu sắc sạch sẽ, đột nhiên trong lòng sinh ra chút cảm giác tiếc nuối. Hai người không biết tên họ, cũng không lưu lại cách thức liên lạc, trong biển người, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại, chỉ còn lại chiếc khuyên tai bị rơi lại này làm vật kỉ niệm.



Cô cất khuyên tai vào túi xách, mặc quần áo xong liền đi đánh răng rửa mặt, rồi rời khỏi khách sạn.



8 giờ 10 phút, Kỳ Ngôn lái xe vào trường trung học cơ sở trực thuộc đại học Giang Nam.



Cô đã đi dạy ở ngôi trường chuyên này được ba năm, tháng Sáu năm nay vừa tiễn được khóa học sinh tốt nghiệp đầu tiên của bản thân, sau đó được thăng chức làm chủ nhiệm lớp, tháng Chín khai giảng dẫn dắt lứa học sinh lớp 7, những chuyện phải làm rõ ràng nhiều hơn phức tạp hơn trước kia rất nhiều.



Buổi sáng là lễ khai mạc hội thao, lãnh đạo ở trên thao thao bất tuyệt, giáo viên và học sinh bên dưới ngồi phơi dưới ánh mặt trời, diễn thuyết xong bắt đầu căng cờ hô khẩu hiệu, sau đó bắt đầu biểu diễn văn nghệ, ồn ào náo nhiệt tới 11 giờ mới kết thúc.



Buổi chiều là cuộc họp phụ huynh, học sinh có tham gia thi đấu thì ở lại, không có thì có thể về nhà nghỉ cuối tuần.



Lớp 7-2, học sinh trực nhật đã quét dọn phòng học sạch sẽ, Kỳ Ngôn bảo lớp trưởng tới giúp đỡ, hai người kê ghế đang đặt trên bàn xuống, đóng cửa sau, dùng phấn màu hồng viết lên bảng đen ba chữ "Họp Phụ Huynh."



Tới khoảng hai rưỡi chiều, phụ huynh lần lượt tới nơi.



Lớp trưởng ngồi ở hàng đầu tiên gần với bục giảng, phía sau có một tờ danh sách kí tên và một chiếc bút, mỗi phụ huynh tới đây đều phải kí tên vào sau tên của con em mình, sau đó tới chỗ giáo viên nhận bảng kết quả học tập, sau đó tùy tiện tìm một chỗ để ngồi.



Lần đầu tiên Kỳ Ngôn tổ chức cuộc họp phụ huynh, có ý muốn quen mặt mọi người.



"Anh là?"



"Chào cô, tôi là bố của em Châu Vũ Tường."



"Vâng, anh kí tên đi."



"Là cô Kỳ đúng không? Tôi là mẹ của em Quách Thu Dĩnh, ban nãy suýt chút nữa thì đi nhầm sang lớp bên rồi, ha..." Một người phụ nữ trung niên vào lớp, ngại ngùng cười với cô.



Kì Ngôn cười cười, nói không sao, biểu thị người đó kí tên, rồi cúi đầu lấy bảng thành tích.



Bên ngoài hành lang truyền tới tiếng giày cao gót rõ ràng rất có lực, từ xa tiến gần, đi tới phòng học, sau đó, trong phòng lan tràn mùi hương lành lạnh quen thuộc.



Giống như mùi quýt lạnh, lại giống như mùi đàn hương nồng.



Tay Kỳ Ngôn khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên.



Khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau.



"Cô giáo Kỳ, trùng hợp quá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện