Chương 25: Lửa giận



Kỳ Ngôn cao hơn Lục Tri Kiều một chút, ôm lấy Lục Tri Kiều từ sau lưng, nghiêng đầu liền có thể hôn lên vành tai. Vành tai mềm mại mịn màng trắng trẻo, vì đụng chạm nên ửng hồng, ngay cả cơ thể cũng không khống chế được mà run rẩy, nơi này mẫn cảm tới nhường nào, chỉ có Kỳ Ngôn biết.



"Tức giận hại thân."



"Tức giận tạo nếp nhăn."



Hơi thở ấm áp liên tục vang vọng, chuyển động trong màng nhĩ, Lục Tri Kiều cắn chặt răng, đối chọi với phản ứng bản năng, chân đã nhũn đi, trọng lượng nửa người dựa vào lòng Kỳ Ngôn, chỉ là không nói thành lời.



Nhưng Kỳ Ngôn đã nhìn thấu cô ấy, giả vờ như không biết, ngậm lấy vành tai Lục Tri Kiều, nói: "Tôi kể chuyện cười cho chị nghe nhé."



"Tôi có nuôi một con chuột, nó bị bệnh, tôi cho nó uống thuốc chuột, hi vọng ngày mai nó có thể khỏe lại."



"..."



"Có hôm tôi lái xe trên đường, lúc đi qua ngã rẽ, hai tay buông tay lái ra, cảnh sát giao thông nhìn thấy hô thật lớn, 'Giữ tay vào!', tôi vui vẻ vẫy tay với cảnh sát giao thông, nói, 'Các đồng chí vất vả rồi!'' Kỳ Ngôn nói xong không nhịn được tự cười lên.



Lục Tri Kiều vô thức hỏi: "Sau đó thì sao?"



"Sau đó..." Kỳ Ngôn ngừng lại, "Tôi liền rớt xuống hố."



Lục Tri Kiều nhíu mày, ra sức khống chế cảm xúc, sau đó khóe miệng động đậy, cuối cùng không nhịn được, phì cười một tiếng.



"Tôi rớt xuống hố buồn cười vậy à?" Kỳ Ngôn giả vờ không vui.



"Ừm ha ha ha."



Lần đầu tiên thấy Lục Tri Kiều cười to như thế, ở cái tuổi ba mươi, trên mặt không có lấy một vết nhăn, giống như đóa hoa đẹp đẽ nở rực, trong mắt ngập tràn sao trời. Kỳ Ngôn di chuyển bước chân, nghiêng đầu quan sát cô ấy, ghi nhớ nụ cười của Lục Tri Kiều vào trong đầu, trong khoảnh khắc ấy cô hi vọng bản thân có phép thuật thời gian, để khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại.



Lục Tri Kiều cười một lúc, phát hiện ánh mắt nóng rực bên cạnh, thu lại ý cười, khẽ thở dài: "Tôi không tức giận."



"Cười nhiều một chút." Kỳ Ngôn đưa tay ra vén những lọn tóc tán loạn rũ trước trán Lục Tri Kiều ra sau tai, nhích lên hôn một cái, "Chị cười lên nhìn rất xinh."



"Cười nhiều sẽ có nếp nhăn."



"Không cười già đi mười tuổi."



"..."



Đầu mũi Kỳ Ngôn chạm lên mặt Lục Tri Kiều, quay lưng cô ấy lại, đè lên tường, đè giọng nói: "Chị luôn coi tôi là giáo viên của con chị, đương nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng giáo viên cũng là con người, giáo viên cũng chỉ là một công việc, làm tốt chuyện trong phận sự của mình, tuân thủ giới hạn, vậy là được rồi, còn trong cuộc sống tôi là Kỳ Ngôn, không phải cô giáo Kỳ."



Mùi dầu gội Chi Tuyết Tùng, hương thơm thoang thoảng dễ ngửi, lượn quanh rất lâu không tản đi.



Lục Tri Kiều khẽ hít vào, mí mắt rũ xuống, tìm tới mái tóc Kỳ Ngôn theo mùi hương, khẽ nhoài cổ về phía trước, cách đôi môi đối phương gần trong gang tấc.



Một phút mất hồn, suýt chút nữa đã hôn lên.



"Được." Lục Tri Kiều hoảng loạn lùi lại, nhỏ tiếng đáp.



Kỳ Ngôn nhấc một lọn tóc của mình lên, đuôi tóc khẽ lướt qua môi Lục Tri Kiều, vuốt qua vuốt lại chơi xấu: "Thích không?"



Mái tóc được kì công chăm sóc, chất tóc rất tốt, đen láy, mượt mà không chẻ ngọn, mái tóc dày dặn, từng sợi giống như hàng thượng đẳng đắt đỏ quý giá. Lục Tri Kiều cầm lòng chẳng đặng đưa tay ra sờ một cái, đầu ngón tay trượt xuống, thế là gật đầu.



"Thích thì tới thường xuyên."



Lục Tri Kiều không đáp, chỉ đỏ mặt.



Trong phòng tắm có tiếng nước, Lục Tri Kiều đặt bàn là và bàn để ủi về lại phòng sách, thu dọn quần áo khô phơi ngoài ban công, ngồi lên sô-pha chầm chậm gấp gọn.



Quần áo của con gái tương đối nhiều, áo sơ mi dài tay, áo len mỏng, còn cả đồ lót hình đuôi heo, đồng phục... Lục Tri Kiều nhìn chiếc đuôi heo trên đồ lót, động tác chậm lại, đột nhiên nghĩ tới con gái đang trong độ tuổi dậy thì, nhưng bản thân không chú ý tới tình hình của con gái, ví dụ như, có phải đã tới lúc mua áo ngực cho con gái rồi không?



Thời gian nhanh chóng trôi đi, lúc này sinh ra cảm khái vô hạn.



Năm đó ôm đứa trẻ còn chưa biết đi trong tay, chớp mắt đã mười hai tuổi, nhưng chiều cao và cân nặng cụ thể là bao nhiêu, cô ấy hoàn toàn không biết.



Làm mẹ thế nào vậy chứ?



Lục Tri Kiều rơi vào trạng thái tự trách, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, ngay cả tiếng nước ngừng lúc nào cũng không biết.



"Mẹ..."



Sau lưng truyền tới tiếng gọi cực kì khẽ khàng, Lục Tri Kiều hoàn hồn, quay đầu, con gái mặc đồ ngủ hình Pikachu đứng ở đó, nhút nhát nhìn bản thân, dáng vẻ như muốn đi tới nhưng lại không dám. Lục Tri Kiều cong môi cười lên, vẫy tay với con gái: "Nữu Nữu, lại đây."



Cô gái nhỏ nghe lời đi về phía trước, Lục Tri Kiều sốt ruột đưa tay ra, kéo lấy cô bé ngồi xuống cạnh mình: "Ban nãy là mẹ không tốt, không nên nổi nóng với con..." Vừa nói vừa thơm lên mặt con gái.



Vừa tắm rửa xong, khuôn mặt hồng hào, vừa mịn vừa trơn.



Lục Uy cắn môi, không lên tiếng, cô bé tủi thân từ trước bữa tối tới giờ, cho là mẹ chê bản thân không hiểu chuyện, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng hiện tại cũng được giải phóng, thế là chủ động trèo lên đùi mẹ ngồi xuống, ôm lấy cổ mẹ.



"A, Nữu rùa, con nặng quá..." Trên miệng Lục Tri Kiều oán thán, nhưng tay ôm lấy con gái không buông.



"Hừ."



"Đè chết mẹ rồi."



"Con không xuống đâu." Cô gái nhỏ bĩu môi.



Lục Tri Kiều sờ đầu con gái, cười lên, "Tiết thể dục trên trường có đo chiều cao cân nặng không?" Năm ngoái vào thời gian này cũng từng đo một lần, một mét bốn bảy, nặng ba lăm cân hai, có lẽ một năm không lớn hơn được bao nhiêu.



"Đo rồi ạ, con cao một mét năm ba."



"Cân nặng thì sao?"



Đột nhiên Lục Uy nhỏ tiếng nói: "Bốn mốt cân... Mẹ, con béo lên nhiều quá."



"Ngốc này." Lục Tri Kiều thơm cô bé, "Bây giờ là thời kì cơ thể con đang phát triển, tăng cân là chuyện bình thường, bởi vì dáng người cũng cao lên rồi."



"Nhưng béo quá không xinh. Lớp con có bạn nặng năm mươi cân, mập mạp, các bạn nam đều cười cậu ấy, nói cậu ấy là đồ béo ú."



"..."



Sắc mặt Lục Tri Kiều biến đổi, ho khẽ đôi tiếng, nói: "Nữu Nữ, người khác thế nào mẹ không quan tâm, nhưng con không được chế giễu bạn học béo, như thế không lịch sự, biết không hả?"



"Con không có, con chỉ cảm thấy cậu ấy rất khổ sở, các bạn nam rất quá đáng."



"Cho nên con không được học theo các bạn nam."



Cô gái nhỏ gật đầu.



Ánh mắt Lục Tri Kiều nhìn phía trước con gái, trên hình Pikachu lớn thấp thoáng đường cong, cô ấy nhìn mấy giây, quần áo ngủ rộng rãi, không nhìn rõ thứ gì, liền giữ lấy vạt áo muốn kéo xuống.



"Ơ, mẹ, mẹ làm gì thế ạ..." Lục Uy nhanh tay lẹ mắt ấn lại, nhanh chóng lật người xuống dưới.



"Để mẹ nhìn chút." Lục Tri Kiều sốt ruột nói, "Bình thường có đau không? Có..." Nhất thời nghẹn lời, có chút không nói thành lời.



Lục Uy lập tức đỏ mặt, vô cùng khó xử, hừ hừ hai tiếng, hai tay sống chết bảo vệ Pikachu, nhất định không chịu cho mẹ nhìn.



"Được rồi, được rồi, không nhìn."



Xấu hổ là chuyện thường tình của con người, trẻ con cũng vậy, vốn dĩ mẹ con là hai người thân mật nhất, đại khái bình thường Lục Tri Kiều ít khi bầu bạn, nhưng con gái ngượng ngùng như thế trước mặt bản thân, trong tiềm thức không coi cô ấy là người có thể tin tưởng.



Lục Tri Kiều cảm thấy có chút thất bại, bất lực thở dài, chuyển chủ đề: "Buổi liên hoan ngày mai bắt đầu lúc mấy giờ?"



"Hai giờ." Lục Uy nhỏ tiếng nói, "Mẹ, mẹ sẽ đến chứ?"



"Đến."



Ngày hôm sau nhiều mây, lúc quang lúc âm u, buổi trưa Lục Tri Kiều tan làm sớm, tùy tiện ăn cơm ở nhà ăn công ty, sau đó sắp xếp công việc buổi chiều cho trợ lí, rồi lái xe tới trường học.



Đã cách thời gian tan học nửa tiếng đồng hồ, trước cổng trường chỉ có lác đác vài em học sinh mặc đồng phục, cô ấy dừng xe lại, tới chỗ bảo vệ đăng kí ra vào trường. Trường cấp hai này chiếm một khoảng diện tích lớn, to lớn một chút so với trường cấp ba, lần trước tới đây họp phụ huynh, Lục Tri Kiều vòng đi vòng lại, suýt chút nữa lạc đường.



Tìm được phòng học, bên trong không một bóng người.



Lục Tri Kiều lấy điện thoại ra, đang định gọi điện cho con gái, phía cầu thang tuyền tới tiếng nói chuyện, cô ấy ngẩng đầu, nhìn thấy Kỳ Ngôn và hai giáo viên khác đi từ văn phòng ra, vừa nói vừa cười.



"Cô giáo Kỳ."



Ba người đồng thời nhìn tới, Kỳ Ngôn mặc chiếc áo len dáng dài màu xám, cơ thể mảnh mai cao ráo, nhìn tương đối hút mắt. Chỉ thấy Kỳ Ngôn nhỏ tiếng nói gì đó, hai giáo viên còn lại gật đầu xong liền rời đi, sau đó nhấc đôi chân dài đi về phía bên này.



Mái tóc dài suôn mượt không ngừng bay lên.



"Sao đến sớm thế?" Người đi tới trước mặt, nhướng mày, nhỏ tiếng nói: "Hay là nhớ tôi rồi?"



Tuy xung quanh không một bóng người, nhưng dù sao cũng đang ở trường học, Kỳ Ngôn cũng có chừng mực, không đứng quá gần Lục Tri Kiều, quy củ đứng đó, chỉ là đôi mắt mang theo ý cười trêu đùa, đẹp đẽ ma mị, không đứng đắn.



Lục Tri Kiều nhìn mái tóc của Kỳ Ngôn, nhanh chóng hoàn hồn: "Nữu Nữ không ở trong lớp học."



"Tiết cuối cùng của các em ấy là tiết Tiếng Anh." Kỳ Ngôn nhìn vào phòng học lớp 7-2, rồi nhìn lên điện thoại, "Giờ này có lẽ đi ăn cơm rồi, chị gọi điện thoại cho em ấy chưa?"



"Vẫn chưa, sợ con bé đang ở cùng bạn học, bị nhìn thấy."



Kỳ Ngôn giơ tay vuốt tóc, cười nói: "Không sao, bạn học của em ấy đều có điện thoại, mấy đứa trẻ đó ngầm rủ nhau chơi game tới vui ngất trời kìa, tôi tịch thu đưa cho phụ huynh, nhưng huynh nhận lại rồi lại đưa cho chúng, đau đầu."



"..."



Nhớ lại chuyện con gái bị tịch thu điện thoại lần trước, Lục Tri Kiều ním môi không lên tiếng, nhưng trong lòng rất muốn cười.



Bình thường thấy Kỳ Ngôn, không phải là ở phòng 901 thì là phòng 902, thường ngày người này có dáng vẻ gì, Lục Tri Kiều đều thấy rõ ràng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Gặp ở trường học nơi làm việc của Kỳ Ngôn như hôm nay, người này tự nhiên lại có một dáng vẻ khác, ban nãy khi đi về phía cô ấy, ngay tới bước chân cũng mang theo gió, nửa quen thuộc, nửa xa lạ, khiến cho Lục Tri Kiều đào sâu nghiên cứu, không thể di chuyển ánh mắt, có một loại cảm giác không diễn tả thành lời.



Có lẽ là mới mẻ, cũng có thể là hiếu kì.



Lục Tri Kiều không suy nghĩ tỉ mỉ, cúi đầu nhấp vào danh sách cuộc gọi trong điện thoại, gọi tới số của con gái.



Rất nhanh liền bắt máy.



"Nữu Nữ, con đang ở đâu thế? Mẹ tới trường rồi."



"Ừm, không vội, con cứ ăn từ từ, mẹ đợi con ở phòng học."



"Ừ, tạm biệt."



Quả nhiên.



Trường cấp hai không có chế độ nội trú, nên không có kí túc xá cho học sinh, nhưng có nhà ăn, thuận tiện cho học sinh không thể về nhà có thể ăn ngay tại trường. Cả một học kì qua, ngoài mấy ngày bị bệnh, con gái vẫn luôn ăn cơm trưa ở trường.



Lục Tri Kiều nói chuyện với con gái, giọng điệu mềm mại lại nuông chiều, khóe miệng cong lên nụ cười khẽ, Kỳ Ngôn đứng bên cạnh nhìn, trái tim giống như ngâm trong nước chanh, ùng ục nổi bọt chua.



"Chị ăn cơm chưa?" Kỳ Ngôn hỏi.



"Ăn rồi."



Kỳ Ngôn hé miệng, muốn bảo Lục Tri Kiều cùng mình ra ngoài ăn cơm, nhưng ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy, khó tránh những lời đàm tiếu, không chừng còn nói cô nhận hối lộ, tới lúc đó có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.



Có lúc, thân phận giáo viên là một loại trói buộc vô hình.



Lời đã tới bên miệng bị Kỳ Ngôn nuốt lại, cười cười, ánh mắt lướt qua cảm xúc không rõ ràng: "Chỗ ngồi của Nữu Nữu là hàng thứ tư gần cửa sổ hành lang, chị tới đó ngồi đợi đi, tôi đi ăn cơm đã."



"Được."



Kỳ Ngôn quay người xuống cầu thang, Lục Tri Kiều chăm chú nhìn theo bóng lưng chầm chậm xa dần của cô, mái tóc dài đen láy suôn mượt ngang eo khẽ lay động, bước chân dường như chậm hơn so với ban nãy đi tới bên cô ấy, nhưng có chậm hơn nữa, con đường cũng chỉ dài tới thế, người kia nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện