Chương 61: Rất mê hoặc



Có rất nhiều sản phẩm tai nghe bluetooth, mẫu mã đa dạng, người nghe nhạc chỉ nghe tiếng như Lục Tri Kiều, hoàn toàn không hiểu được vấn đề này, càng không biết nên chọn thế nào.



Cô ấy tìm được mấy bài đăng đơn giản giới thiệu các hãng tai nghe, mang theo tâm thế tìm hiểu nhấp vào, xem từ đầu tới cuối một lượt, trong lòng đại khái có ước lượng. Sau đó ghi nhớ hãng tai nghe, lên mạng tìn kiếm, tìm hiểu đặc điểm và công năng khác, sau đó làm so sánh chi tiết.



Vô tri vô giác, một tiếng đồng hồ đã trôi đi.



Kỳ Ngôn đứng dậy khỏi giàn tạ đa năng, cầm khăn lau lau mồ hôi, vừa ngẩng mặt lên, liền nhìn thấy Lục Tri Kiều cúi đầu dính chặt lấy điện thoại, hiếu kì nhích tới gần, "Xem gì thế?"



"... Không có gì." Lục Tri Kiều vội vàng khóa màn hình lại, giấu điện thoại sang bên.



Thấy ánh mắt trốn tránh của Lục Tri Kiều, nụ cười của Kỳ Ngôn ngưng trệ trên khuôn mặt, đáy lòng trào lên cảm giác bất an, gượng gạo nhấc khóe môi lên, chuyển chủ đề: "Bây giờ chúng ta đi mua cây bonsai đi."



"Em tập xong rồi à?"



"Ừm."



Toàn thân Kỳ Ngôn đều là mồ hôi, làn da trắng trẻo hơi ửng hồng, trên cổ rịn ra một lớp mồ hồi dày, hai đường xương quai xanh thẳng tắp lấp lánh phản quang, giống như người đẹp vừa bước ra khỏi bồn tắm, lại mang theo sức mạnh trong nhu có cương, lực hấp dẫn trí mạng.



Lục Tri Kiều chăm chú nhìn Kỳ Ngôn, trái tim thình thịch đòi nhảy ra ngoài, hơi nóng lan tràn tới vành tai, hun đỏ ửng mặt.



Cơ thể rất đẹp.



Rất mê hoặc.



"Em đi thay quần áo đã." Kỳ Ngôn không nhìn Lục Tri Kiều, đứng dậy đi vào trong phòng.



Lục Tri Kiều vội thu ánh mắt về, ừm một tiếng, giơ tay sờ khuôn mặt nóng bỏng của bản thân, xấu hổ đã trào lên đáy mắt.



Sao cô ấy...



Lại sản sinh loại suy nghĩ ấy với Kỳ Ngôn được chứ?



Trong đầu lướt qua cảnh tượng tối hôm đầu tiên gặp gỡ, từng cảnh từng cảnh được ghi nhớ vô cùng rõ nét như một bộ phim điện ảnh, lồng ngực Lục Tri Kiều dần dần sinh ra hơi nóng, cổ họng khô khốc, nhìn xung quanh một lượt, thấy chai nước đã uống được một phần ba trên sàn, sau đó nói vọng vào trong phòng, "Kỳ Ngôn..."



"Ừm?"



"Chị hơi khát, có thể uống nước của em không?"



"Tự nhiên." Âm thanh khe khẽ truyền từ bên trong ra.



Lục Tri Kiều cúi người lấy nước, vặn nắp chai, ngửa đầu uống một ngụm lớn. Cô ấy đưa miệng chai lên mũi ngửi một cái, không có mùi, ma xui quỷ kiến hé miệng ngậm lấy miệng chai, uống thêm một ngụm nữa, lúc này mới buông ra.



Nhịp tim càng ngày càng nhanh.



Cô ấy cảm thấy bản thân giống như kẻ biến thái.



"Đi thôi."



Rèm cửa xoạt một cái được kéo ra, Kỳ Ngôn từ bên trong đi ra, đã thay lại quần áo như lúc vừa tới.



Lục Tri Kiều làm như không có chuyện gì, vặn chặt nắp chai, xách túi đứng lên, quay đầu mỉm cười với Kỳ Ngôn.



Chợ hoa không quá đông đúc, các loại hoa tươi, cây xanh, bonsai được xếp ngay ngắn, Lục Tri Kiều không biết chọn bonsai thế nào, chỉ cần hợp mắt liền mua, có thể sống bao lâu còn phải xem may mắn. Cây sống lâu nhất được nửa năm, ngắn nhất không tới một tuần.



Cô ấy coi bonsai như đồ trang trí, không nghiên cứu phương pháp chăm sóc, một là không có tâm trạng, hai là không có thời gian, chết rồi thì mua mới, cho nên chậu bonsai ngoài ban công ở nhà không biết đã thay bao nhiêu lần.



Xem cây như cưỡi ngựa xem hoa, Lục Tri Kiều nhìn trúng một chậu "hồ điệp trắng".



Lá giống như cánh bướm, đầu lá nhọn như đầu kiếm, ngoài xanh trong trắng, nhìn rất bổ mắt.



Ông chủ là một ông chú béo trung niên, rất nhiệt tình, nói rất cặn kẽ từ thân rễ, đất đai tới việc chăm sóc thường ngày, Lục Tri Kiều cảm thấy không tệ, đang định mua, đột nhiên bị một lực kéo lại.



Kỳ Ngôn kéo lấy tay Lục Tri Kiều, đi lên phía trước một bước, nhấc chậu hoa kia lên khẽ lắc đôi cái.



Cây trong chậu cũng khẽ dao động.



Cô nhíu mày, đặt chậu hoa xuống, rút giấy ăn vừa lau tay vừa thong dong nói: "Ông chủ, cây hoa này của ông... vừa đánh lên chậu không lâu đúng không?"



Âm thanh trầm thấp lạnh lùng, mặt không cảm xúc.



"Sao lại thế được, cô xem dáng cây đẹp thế này, lá xanh mơn mởn phát sáng nữa... ôi..."



Không đợi ông chủ nói xong, Kỳ Ngôn kéo tay Lục Tri Kiều quay người rời đi. Đi được một đoạn, Lục Tri Kiều quay sang nhìn Kỳ Ngôn một cái, không nhịn được hỏi: "Chậu hoa kia có vấn đề gì sao?"



"Hoa có đẹp hay không có quan hệ mật thiết với đất trồng, đất của chậu hoa kia là đất mới, lắc nhẹ một cái mà cũng động đậy, chứng minh vừa mới đánh lên chậu chưa lâu, rất dễ xuất hiện hiện tượng tổn hại tới rễ, trồng không cẩn thận thì sẽ chết. Chọn bonsai phải chọn cây cũ sẽ tốt hơn."



"Nhưng chị thấy nó rất đẹp."



"Vì được xịt thuốc làm bóng." Kỳ Ngôn khẽ giải thích, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt.



Lục Tri Kiều mím môi, âm thầm quan sát góc nghiêng của Kỳ Ngôn, giống như tự lẩm bẩm: "Em cũng biết chăm hoa à?"



"Mẹ em thích, nghe quen nhìn quen nên cũng biết chút ít mà thôi." Kỳ Ngôn tùy tiện nói, giơ ngón tay chỉ vào một góc trước mặt, "Sang bên kia ngắm thử đi."



"Ừ."



Tìm được một cửa hàng bán bonsai cũ, chủng loại cũng rất phong phú, Kỳ Ngôn đại khái nhìn tình trạng thân cây và đất, bảo Lục Tri Kiều tự chọn. Lục Tri Kiều chọn đi chọn lại tới hoa mắt, nhất thời không đưa ra được quyết định.



"Chậu nào đẹp?" Cô ấy chỉ vào hai chậu hoa nhỏ, hỏi.



Một chậu là trầu bà lá lỗ, một chậu là cẩm cù.



Trong đầu Kỳ Ngôn nhớ lại ánh mắt trốn tránh của Lục Tri Kiều ban nãy, tâm tư không tập trung, lúc này mới hoàn hồn, nhìn hai chậu hoa xanh ngắt, trầm tư giây lát, nói: "Cẩm cù."



"Được, vậy mua chậu này."



"Chị không suy nghĩ tới ý kiến của bản thân à?"



Lục Tri Kiều nghiêng mắt nhìn Kỳ Ngôn, khẽ cong khóe môi: "Em thích là được."



Kỳ Ngôn câm nín.



Nếu xét về độ đẹp, trầu bà lá lỗ chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng Kỳ Ngôn nghĩ tới công việc của Lục Tri Kiều bận rộn không có thời gian chăm sóc, mà cẩm cù là loài cây leo dễ sinh trưởng, không có nhu cầu quá cao về nước và ánh sáng, rất dễ sống, thích hợp với Lục Tri Kiều.



Lời trào ra bên miệng, nhưng cuối cùng Kỳ Ngôn không nói ra.



Trong đầu lại lướt qua ánh mắt trốn tránh của Lục Tri Kiều, đột nhiên Kỳ Ngôn cảm thấy, có lẽ là do bản thân nghĩ nhiều.



Hai người xách chậu cây về nhà, Kỳ Ngôn chuyển tới ban công trang trí, tưới chút nước, trình bày một số phương pháp chăm sóc đơn giản. Lục Tri Kiều ở bên cạnh lắng nghe, mở mục ghi chú điện thoại lên, chăm chú ghi lại từng mục từng mục.



Vô tri vô giác đứng sát lại gần nhau, nửa người của Lục Tri Kiều dựa vào Kỳ Ngôn, đầu nghiêng đi, mặt gần như muốn dính lại cùng nhau.



"Em về tắm đã, tối nay chị và Nữu Nữu tới chỗ em ăn cơm nhé."



"Ừm."



Kỳ Ngôn vừa quay người, liền nhìn thấy Nữu Nữu đang đứng ngoài phòng khách ngẩn ra nhìn hai người, ánh mắt có chút cổ quái. Cô ngây ra, đáy lòng trào lên cảm giác vi diệu, không nói được có chỗ nào không đúng.



Không đợi Kỳ Ngôn phản ứng, cô gái nhỏ nhanh chóng giấu đồ ăn vặt trong tay đi, chuồn về phòng.



"..."



Về nhà tắm rửa một phen, Kỳ Ngôn liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, đắp mặt nạ một lúc, ôm máy ảnh và máy tính ngồi lên sô-pha, chuẩn bị chỉnh sửa ảnh.



Khoảng thời gian trước mưa gió liên miên, khắp nơi đều ẩm ướt mốc meo, không có ngoại cảnh thích hợp để chụp, Kỳ Ngôn cực chẳng đã, chỉ có thể chụp đồ sản phẩm nghệ thuật. Nếu tâm tư đủ tinh tế, một chén trà, một chiếc bát, cũng có thể chụp ra được phong thái khác biệt.



Kỳ Ngôn tải ảnh từ máy ảnh vào máy tính, lưu lại thành một tệp mới, sau đó mở hộp thư điện tử chuyên dùng để lên lịch hẹn chụp ảnh của bản thân theo thói quen. Đoán chắc chắn lại nhận được rất nhiều thư rác, hoặc là những lời mời hợp tác không lọt mắt, vừa nhấp vào liền xóa đi.



Xóa hết một loạt thư rác, chỉ để lại một số thư mời, nhấp vào đọc.



Triển lãm ảnh trong không gian hẹp? Không đi.



Muốn mua tác phẩm từng đoạt giải của cô? Không có cửa.



Chụp ảnh chân dung cho nghệ sĩ kém nổi? Tránh đi.



Cũng có một thư mời được gửi từ Phòng làm việc của tiểu hoa đán đang nổi, biểu thị hi vọng có thể hợp tác, Kỳ Ngôn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, xét từ góc độ chụp ảnh thương mại, mọi điều kiện đều rất thích hợp, nhưng...



Khuôn mặt của tiểu hoa đán không nằm trong thẩm mỹ của cô.



Không xinh đẹp bằng một nửa Kiều Kiều.



Không chụp.



Kỳ Ngôn mặt không cảm xúc xóa thư, tiếp tục lăn chuột xuống dưới, lăn tới nỗi tay đã tê dại, có chút mất kiên nhẫn, tới khi chỉ còn lại một thư cuối cùng, cô dừng lại, nhấp vào xem.



Siena Model.



Ừm?



Đây là công ty quản lí người mẫu, tổng bộ ở Paris Pháp, có chi nhánh ở các thành phố lớn trên toàn cầu, chủ yếu cung cấp người mẫu cho tạp chí thời trang của nhãn hàng, phát triển mạnh mẽ, năm nay bắt đầu khai phá thị trường Trung Quốc, đang tìm nhiếp ảnh gia hợp tác lâu dài với công ty.



Hy vọng Kỳ Ngôn có thể suy nghĩ.



Sau đó gặp mặt nói chuyện.



Thời gian gửi là một tuần trước.



Kỳ Ngôn chỉ coi là một công ty lừa bịp, đăng kí một cái tên ở nước ngoài, sau đó chạy về nước lừa những cô gái chàng trai non dại. Cô phì cười một tiếng, đang muốn xóa đi, tay di chuyển trượt đi một cái, bất cẩn nhìn thấy ảnh phía dưới.



Cảnh trí chi nhánh công ty ở Ninh Thành, cùng ảnh người mẫu quốc tịch Trung Quốc đã kí hợp đồng.



Thiết kế trang trí và diện mạo người mẫu, không hề nghi ngờ chính là thẩm mỹ của Kỳ Ngôn.



Kỳ Ngôn chần chừ.



Tuy bản thân coi nhiếp ảnh là sở thích, nhưng dù sao cũng xuất thân từ trường lớp, bắt đầu chụp từ lúc mười mấy tuổi, tới khoảng đôi mươi đã có chút tiếng tăm. Nhiều năm qua chỉ như một cuộc dạo chơi, trước giờ chưa từng coi đây là nghề, nhưng hôm nay, trong lòng dường như thấp thoáng suy nghĩ.



Mất đi nhiệt tình với nghề giáo, không thể tìm lại tấm lòng ban đầu, cũng không muốn về nhà thừa kế gia nghiệp, cũng phải nên làm gì đó.



Huống hồ, người mẫu, thời trang...



Mấy năm gần đây bản thân rất ít tiếp xúc với giới này, nhưng trước kia đã từng vô cùng quen thuộc, đột nhiên, trong đầu lướt qua khuôn mặt kia, sau đó lại trào lên vô vàn chuyện cũ.



Kỳ Ngôn hất tóc, mở ngăn kéo bàn trà tìm thuốc và bật lửa, châm thuốc, nhíu mày hít một hơi.



Khói mùi hoa hồng.



Trong đôi mắt như sương mù của Kỳ Ngôn lướt qua cảm xúc không rõ ràng.



Hút thuốc xong, Kỳ Ngôn gửi thư trả lời cho Siena Model, chỉ có hai chữ đơn giản: Thời gian. Kèm một dấu hỏi.



Sáng ngày hôm sau, Kỳ Ngôn nhận được thư trả lời.



Thời gian của đối phương dư dả, nhưng dường như rất gấp, liền hẹn chiều hôm nay. Chủ nhật trước kì nghỉ, lớp 7 lớp 8 không có tiết học bù, Kỳ Ngôn vẫn được nghỉ, nhưng Lục Tri Kiều phải đi làm, buổi chiều cô nấu nướng, ăn uống cùng Nữu Nữu xong, ngủ một giấc, lái xe tới Siena Model.



Công ty nằm ở khu vực trung tâm thành phố, cách đó không xa là con phố mua sắm, rất lớn, không có gì khác biệt so với hình. Đại sảnh tầng một dán đầy ảnh người mẫu, tuy dày đặc nhưng không chen chúc, không gian được bố trí vô cùng lịch sự.



Kỳ Ngôn mặc chiếc áo khoác ngắn mỏng họa tiết vàng đen, tùy tiện phối hợp cùng chiếc quần jean màu nhạt, một đôi giày đế bằng hết sức bình thường, xách túi đựng máy tính, dáng vẻ giống như đi nghỉ dưỡng bước vào tiền sảnh.



"Chào chị, xin hỏi chị có hẹn trước không ạ?" Nụ cười của em gái lễ tân rất thân thiện.



Biểu cảm của Kỳ Ngôn nhàn nhạt, không lên tiếng, cúi đầu nhấp mấy cái lên màn hình điện thoại, đưa cho cô nàng nhìn.



"Vâng, xin đợi chút."



Em gái gọi điện thoại, gọi một người là "trợ lý Phùng", không lâu sau, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy ngắn đi từ lối đi thang máy ở một bên tới, cười cười với Kỳ Ngôn.



"Cô chính là quý cô 'Ngân Hà' đúng không ạ?"



Kỳ Ngôn khẽ ừm một tiếng, khẽ cười.



Ngân Hà là nghệ danh dùng khi chụp ảnh của Kỳ Ngôn, bắt nguồn từ một lần trải nghiệm nhiếp ảnh phơi sáng lâu chụp sao băng. Hiện tại chưa ai biết tên thật của cô.



"Tôi là trợ lí của bà chủ, tôi họ Phùng. Bà chủ đã đợi cô rất lâu, mời đi theo tôi." Nụ cười của người phụ nữ vô cùng chuyên nghiệp, nói xong quay người đi trước dẫn đường.



Hai người vào trong thang máy, lên tầng 12.



Cả tầng là một văn phòng, trên tường ốp gạch trắng không treo bất kì biển hiệu nào, chỉ có một kí hiệu giống như con rắn. Kỳ Ngôn nhìn kí hiệu này ngẩn ra giây lát, cảm giác có chút quen mắt, không đợi cô suy nghĩ tỉ mỉ, trợ lí Phùng đã hoàn tất việc thông báo, mời cô vào trong.



Kỳ Ngôn mỉm cười lịch sự, nắm lấy tay nắm cửa khẽ đẩy vào.



Lọt vào mắt là một một chiếc cửa sổ chạm sàn chiếm cả một mặt tường, ánh mặt trời vàng kim chiếu thẳng vào trong, chói mắt sáng rực, rèm cửa màu nâu bị gió thổi phấp phới. Bóng người cao ráo quá mức đứng trước cửa sổ, sống lưng thẳng tắp, mái tóc đen ngang vai hơi xoăn khẽ tung bay trong gió.



Giày cao gót bảy phân.



Ít nhất phải một mét tám.



Trong khoảnh khắc đó, cảm giác quen thuộc liền ập tới, mang theo áp lực lạnh lẽo.



Kỳ Ngôn tưởng rằng bản thân đã sớm quên đi dáng vẻ người kia, nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy đã nhận ra. Giống như hôm xem tivi, ống kính chỉ lướt qua một cái, cô liền bị thu hút.



Là chị ấy sao?



Kỳ Ngôn nắm chặt ngón tay, hô hấp ngừng lại.



Người kia khẽ nghiêng đầu, sau đó, chầm chậm quay người lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện