Chương 86: Báo cáo



Trong tối tăm, Lục Tri Kiều chăm chú nhìn màn hình điện thoại, cong khóe môi lên.



Ngôn Ngôn chưa ngủ.



Mất ngủ sao?



Liệu có đang nhớ tới cô ấy hay không?



Trong giấc mơ, Kỳ Ngôn lạnh lùng rời khỏi cô ấy, Lục Tri Kiều ra sức đuổi theo nhưng không nắm được tay đối phương, chỉ có thể mở to mắt nhìn người ấy biến mất ngay trước mắt mình, sau đó giật mình tỉnh giấc.



Lúc tỉnh lại, mang theo sự sợ hãi nhấp vào Wechat, nghĩ cho dù chỉ cần nhìn ảnh đại diện mèo cam cũng có thể có được chút an ủi, không nhất thiết phải làm phiền tới Kỳ Ngôn, nhưng không ngờ lại thu hoạch được một bất ngờ.



Giống như có một mảnh lông vũ bồng bềnh, bình yên chống đỡ lấy trái tim nặng trịch của Lục Tri Kiều.



Quả nhiên giấc mơ và hiện thực tương phản với nhau.



Lục Tri Kiều chăm chú nhìn bốn chữ, hít thở sâu một hơi, đè xuống kích động muốn nhắn tin lại, khóa màn hình, đặt điện thoại lên tủ đầu giường.



Đêm dài dằng dặc, một câu "Ngủ ngon" chính là liều thuốc an thần cho cô ấy.



Buổi trình diễn lễ phục kết thúc, hai bên kí kết hợp đồng hợp tác lâu dài. Giang Ngu tặng mười mấy bộ nội y cho Lục Tri Kiều, còn biểu thị sau này lễ phục tham dự những buổi lễ quan trọng cô ấy đều được phía nhãn hàng gửi tặng, hoan nghênh cô ấy tới Ý và Pháp chơi nếu có thời gian.



Cả đoàn người lên máy bay về nước. Vốn dĩ Giang Ngu ngồi bên cạnh Lục Tri Kiều, Kỳ Ngôn ngồi bên trợ lý Phùng, nhưng Giang Ngu lấy cớ có việc tìm trợ lí, nên đổi chỗ với Kỳ Ngôn.



Kỳ Ngôn: "?"



Sắc mặt Lục Tri Kiều bình tĩnh.



Tuy hai người ngồi cạnh nhau, nhưng không có bất kì giao tiếp nào khác.



Trong chuyến bay, tiếp viên hàng không mang hoa quả tới, Lục Tri Kiều cúi đầu chăm chú nhìn giây lát, đem toàn bộ xoài trong đĩa của mình sang đĩa của Kỳ Ngôn.



Kỳ Ngôn nhìn Lục Tri Kiều một cái, không lên tiếng, xiên một miếng cho vào miệng, chầm chậm nhai nuốt.



Cũng ngọt đấy!



Kỳ Ngôn thích ăn xoài.



"Ngon không?" Lục Tri Kiều khẽ nghiêng đầu, kiềm chế khẽ hỏi một câu.



Kỳ Ngôn ừm một tiếng, ăn thêm miếng nữa.



Không lâu sau đã ăn hết sạch.



Lục Tri Kiều quay mặt về, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khóe miệng cầm lòng chẳng đặng cong lên.



Buổi chiều máy bay đáp xuống sân bay Ninh Thành, hai bên tách ra, trước khi lên xe, Kỳ Ngôn còn nhìn Lục Tri Kiều một cái, đúng lúc người kia cũng nhìn sang bên này, ánh mắt giao nhau trong thời gian ngắn ngủi, Kỳ Ngôn cười một cái, di chuyển tầm mắt, lên xe.



Quay về họp hành, tổng kết, bận rộn suốt hai ba ngày.



Khi không có hoạt động quy mô lớn, Kỳ Ngôn chỉ thỉnh thoảng tới công ty, tham dự kế hoạch chủ đề cho tạp chí, lựa chọn ảnh. Cô nói rất ít, chỉ giao lưu với đồng nghiệp về nội dung chuyên môn, hoạt động đoàn thể đều không tham dự, mọi người cũng quen với phong cách ấy, trình độ rõ mồn một khiến người ta nể phục, lâu dần còn cảm thấy Kỳ Ngôn có cá tính, cũng không tiếp tục dị nghị.



Giang Ngu rất bận, bình thường không có mặt tại công ty, cho dù có, phần lớn thời gian cũng là vì yêu cầu công việc, không có việc gì căn bản không thể thấy mặt cô ấy.



Kỳ Ngôn thấp thoáng đoán ra mấy phần nguyên nhân, trong lòng thả lỏng hơn, vui trong tự do, lúc làm việc cũng không có gì phải kiêng kị. Mọi người đều có công việc riêng, lúc riêng tư thì duy trì khoảng cách, cô rất thoải mái.



Kế hoạch du lịch bắt đầu lên lịch trình.



Chiều tối về tới nhà, cô giúp việc đã nấu nướng xong, bố mẹ cũng ở nhà, Kỳ Ngôn trò chuyện cùng bố mẹ như thường ngày, tuy bố Kỳ và bà Lâm đều vui vẻ, nhưng không khí trên bàn ăn có chút kì quái, cô cảm thấy có gì đó không đúng.



Dường như bà Lâm không quá để tâm tới bố Kỳ.



"Con định đi từ nam ra bắc, trạm đầu tiên là châu Phi, ừm, không chừng tới lúc đó, con có thể đào được mấy cục kim cương mang về nữa, ha ha ha..." Nhắc tới kế hoạch du lịch của bản thân, Kỳ Ngôn trêu đùa, âm thầm quan sát sắc mặt của hai người.



Bố Kỳ nhếch mép, liên tục gật đầu: "Chỉ cần con đào được, bố sẽ tìm người gia công, muốn làm thành cái gì thì có thể làm thành cái ấy."



"Nhẫn cũng được ạ?"



"Đương nhiên."



Kỳ Ngôn nhướng mày: "Vậy bố phải đích thân đeo cho mẹ con rồi."



Nói xong, hai bố con đồng loạt nhìn về phía bà Lâm.



Bà Lâm cười nhạt, không cho bố Kỳ một ánh mắt, đưa tay ra gắp thịt ngao để vào bát con gái, nói: "Ngôn Ngôn này, ăn nhiều thức ăn vào, ăn ít cơm thôi, nếu không thì không có chất béo, không dinh dưỡng."



Hai bố con nhìn nhau một cái.



Kỳ Ngôn: Bố chọc mẹ giận rồi à?



Bố Kỳ: Khụ khụ khụ...



Kỳ Ngôn: Khà khà, đàn ông.



Bố Kỳ: Một lời khó nói hết.



"..."



Ăn cơm xong, một mình bà Lâm lên tầng, bố Kỳ ngồi ở phòng khách pha trà, hai người tách nhau ra rất lâu, không có lấy một câu giao lưu.



Cuối cùng Kỳ Ngôn cũng hiểu ra vấn đề.



Không biết nhà người khác thế nào, nhưng bố mẹ cô, cô hiểu rõ, nếu ở nhà hai người quá một tiếng không nói chuyện với nhau, chắc chắn có chuyện.



Lúc nhỏ không hiểu chuyện, vì bố mẹ không bao giờ cãi nhau trước mặt cô, cô tìm ai cũng đều cười vui, chưa từng xụ mặt cho cô thấy. Sau này trưởng thành, Kỳ Ngôn hiểu được cái gọi là "cảm xúc", bắt đầu hiểu ra thì ra không phải bố mẹ không cãi nhau, chỉ là nóng giận được giấu ở nơi không thấy được.



Kỳ Ngôn nghĩ ngợi một lúc, quyết định dỗ dành mẹ trước, lướt lên tầng ba như một cơn gió.



"Mẹ!"



Cô gõ cửa phòng ngủ chính, chui vào trong.



Bà Lâm ôm Đoàn Tử ngồi ở ban công, gió đêm ấm áp thổi tới dễ chịu. Con mèo cam mập mạp dựng đuôi lên, quét qua quét lại, rất nhàn nhã, thấy Kỳ Ngôn vào phòng, "meo" một tiếng, duỗi vuốt về phía cô.



"Sao thế Ngôn Ngôn?'



Kỳ Ngôn ngồi xuống cạnh bà, vỗ lên móng vuốt của mèo cam, thân mật níu lấy tay mẹ: "Mẹ không vui à?"



Đoàn Tử bất mãn, ra sức meo meo meo.



Không ai để ý tới nó.



"Đâu có." Bà Lâm quen diễn kịch, nhướng mày cười lên. "Con thu dọn xong hành lí chưa? Ngày mai mẹ tiễn con ra sân bay, tới nơi thì phải gọi điện cho mẹ, hơn nữa tới nơi nào cũng phải nhắn tin định vị..."



Lại bắt đầu càu nhàu.



"À đúng rồi, con tuyệt đối không được tới những quốc gia đang có chiến tranh, cái gì mà Syria hay Iraq đâu đấy... Ngày nào máy bay ném bom cũng ầm ầm trên đỉnh đầu, bom đạn không có mắt, biết chưa hả?"



"Con biết rồi, có mẹ thật tốt." Kỳ Ngôn nhích tới, thơm lên mặt mẹ.



Bà Lâm ngoài năm mươi gần sáu mươi tuổi, mặt mày được bảo dưỡng nhìn như mới ngoài bốn mươi, mịn màng có độ căng, nhìn gần mới có thể phát hiện những nếp nhăn nhàn nhạt, vì quanh năm rèn luyện sức khỏe ăn uống lành mạnh, thân hình vẫn yểu điệu thướt tha, từ đầu tới chân đều toát lên khí chất từng trải.



Người ngoài nhìn vào thấy nghiêm túc cao quý, lúc ở nhà lại là một người thích trêu đùa.



Thật ra bà không hi vọng con gái tới châu Phi, trong ấn tượng của bà, đó là nơi không bình yên, dăm bữa nửa tháng lại xảy ra chiến tranh hoặc bệnh truyền nhiễm, còn cả những vấn đề như thực phẩm không đủ ăn, nguồn nước không sạch sẽ, điều kiện vệ sinh tệ, vừa nghĩ tới là đã sợ.



Nhưng con cái đã lớn, có chính kiến của bản thân, bà có thể cưỡng ép ngăn cản sao?



"Mẹ..."



"Ừm?" Bà Lâm hoàn hồn.



Kỳ Ngôn nhướng mày với bà: "Mẹ với bố cãi nhau à?"



"..."



"Ừ hứ?"



Bà Lâm ngẩn ra, thở dài, bất lực gật đầu:"Bố con lại muốn lấy tiền giúp họ hàng thân thích dưới quê nhận thầu vườn cây ăn trái gì đó, mẹ khuyên bố con đừng làm, bố nói mẹ không tính toán tới đại cục, thế là cãi nhau một trận."



Kỳ Ngôn ngây ra, lập tức hứng thú, bày ra dáng vẻ muốn nghe chuyện.



Bố Kỳ có một tật xấu, chính là thích giúp họ hàng dưới quê nở mày nở mặt, vừa bỏ tiền xây nhà, vừa giúp sắp xếp công việc, trong ngoài ân cần lại chu đáo. Nhưng những người kia không nói được nửa câu cảm ơn, cũng không nghĩ tới lòng tốt của ông, sau lưng cảm thấy ông nên làm như thế.



Bố Kỳ cho rằng người trong cùng dòng họ, thân thích với nhau chăm sóc nhau là chuyện rất bình thường, nhưng bà Lâm vô cùng phản cảm với hành vi "hút máu" này, giúp đỡ là tình cảm, không phải bổn phận, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, huống hồ là không phải máu mủ ruột già.



Hai năm nay bố Kỳ đã thu bớt tính lại, bà Lâm cũng không cố tình tính toán, mỗi người nhường một bước, cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của hai nguời.



"Bố mẹ sẽ không ly hôn chứ..." Kỳ Ngôn nghe xong biến sắc, vô thức nghĩ tới phương diện xấu nhất.



Theo góc nhìn của cô, đây là vấn đề rất nghiêm trọng, tốt nhất quan điểm của vợ chồng nên thống nhất, nếu không sẽ xuất hiện bất đồng, trong thời gian dài rất dễ khiến tình cảm tan vỡ.



"Hả? Ly hôn?" Bà Lâm phì cười một tiếng, "Không thể nào, nhìn đức tính của bố con đi, công phu mồm mép, ngày mai lại ổn thôi, yên tâm."



"Nhưng rõ ràng chuyện này là bố sai mà." Kỳ Ngôn nhíu mày nói.



"Ôi chao..." Bà Lâm nắm lấy tay con gái, đánh khẽ lên, "Con làm như làm toán hả, còn ai đúng ai sai, trong tình cảm tranh chấp đúng sai là chuyện chẳng bao giờ biến mất. Nhưng trong cuộc sống, ngày nào cũng phải tính toán xem ai đúng ai sai, có mệt không?"



"..."



Hình như có chút đạo lí.



"Thế bố mẹ thường xuyên cãi nhau à?"



"Hai ba tháng cãi nhau một trận, cũng không tính thường xuyên."



Kỳ Ngôn mở to mắt, khó lòng tin tưởng nhìn mẹ mình.



Bà Lâm buông con mèo cam trong lòng ra, đưa tay ôm lấy con gái, buồn cười an ủi: "Đứa trẻ ngốc này, có cắp vợ chồng nào không cãi nhau chứ, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, cũng không phải ba ngày cãi trận nhỏ năm ngày cãi trận lớn, nếu thật sự tính cách không hợp, thì nào có con? Được rồi, không cần lo lắng đâu."



Không ai vuốt ve, Đoàn Tử rất không vui, bò lên người bà Lâm kêu meo meo, móng vuốt cào lên cánh tay bà.



Tháng Bảy nóng nực, gió đêm vẫn mang theo hơi nóng, bốn phía truyền tới tiếng kêu của côn trùng, trong không khí phảng phất mùi cỏ xanh thoang thoảng. Sắc đêm tĩnh lặng, mặt trăng còn chưa lên tới ngọn cây.



Kỳ Ngôn nghiêng đầu dựa lên vai mẹ, trầm ngâm giây lát, không biết tại sao lại nhớ tới Lục Tri Kiều, đáy lòng trào lên một tia buồn bã.



"Nếu hai người còn chưa bên nhau đã cãi nhau, có phải chứng minh thật ra hai người ấy không thích hợp không ạ..." Cô cất lời giống như đang tự nói với chính mình.



"Meo..." Đoàn Tử trèo lên chân Kỳ Ngôn, không ngừng dùng chân đánh lên tay cô, giống như muốn nói: Mau vuốt ve trẫm!



Bà Lâm cúi đầu nhìn mèo cam một cái, vuốt ve lông lưng của nó, một tay khác ôm lấy con gái, giọng điệu dịu dàng nói: "Hai người có hợp hay không, chỉ tới khi ở chung mới biết được. Không ở bên nhau, làm sao biết mâu thuẫn là gì? Cuộc sống phải có va chạm, trong quá trình đó sẽ dần dần biết được có nên tiếp tục hay không."



"Hơn nữa chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, thì không phải tranh luận xem ai đúng ai sai, thỉnh thoảng cãi nhau cũng có thể thúc đẩy tình cảm. Một mối quan hệ có thể lâu dài hay không, không phải dựa vào cảm xúc kích động, mà là dựa vào vun đắp."



Nói xong, xung quanh trở nên yên lặng.



Một chiếc máy bay vút lên bầu trời đêm, động cơ ù ù xuyên thủng tầng mây, thấp thoáng mơ hồ, giống như tiếng sấm rền.



Kỳ Ngôn lặng lẽ nhớ tới những lời của mẹ, cảm giác như thể hiểu ra gì đó, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, trong lòng có một loại cảm xúc hỗn độn bao trùm lấy, muốn thoát ra nhưng không được.



Tiếng gõ cửa vang lên ngắt đứt suy tư của cô.



Cửa phòng mở ra một khe hở, bố Kỳ thò nửa người vào, cười hi hi với hai mẹ con.



Bà Lâm nhướng mày, quay mặt đi.



"Bố..."



"Ngôn Ngôn này..." Con gái gọi ông, ông có thể hùng hồn vào trong phòng, "Bố đã nghĩ một hồi, vẫn nên để con dẫn theo vệ sĩ, bố nói cho con nghe..."



Kỳ Ngôn lập tức đứng thẳng dậy, giơ tay lên nói: "Ngừng! Con đi chơi, không phải đi đánh nhau."



Mặt mày bố Kỳ sầu khổ, nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía vợ mình, hết lòng khuyên bảo: "Vệ sĩ dùng để bảo vệ hoa thơm, con xem, con với mẹ con, đều là những bông hoa xinh của nhà chúng ta, không được bảo vệ cẩn thận à?"



Bà Lâm khẽ hừ một tiếng.



"Bố dỗ dành bông hoa lớn của bố đi." Kỳ Ngôn ngửi thấy mùi cơm chó, đứng lên, bước chân lướt đi như một cơn gió.



Mùa hè năm nay nóng khác thường, nhiệt độ càng ngày càng tăng cao, mới sáng sớm đã vượt quá 30 độ.



Buổi chiều, ánh nắng chói chang hun đốt mặt đất, trong phòng nóng như lò thiêu, ánh mặt trời phản xạ rất chói mắt, không có lấy một cơn gió. Trong khu nhà yên lặng vắng vẻ, những chiếc lá trên chậu cây cảnh trên ban công bị chiếu rọi tới phản quang, cả tòa nhà giống như một cơn sóng.



Trong phòng vô cùng mát mẻ, lành lạnh, Lục Tri Kiều ôm máy tính xách tay ngồi ở phòng khách làm việc, trên bàn rải rác mấy tập tài liệu, có chút hỗn loạn.



Hôm nay cuối tuần, có chút chuyện phải xử lí đột xuất, cô ấy lại không muốn chạy tới công ty khi mặt trời đã lên cao, nghĩ cũng không phải chuyện lớn, dứt khoát ở nhà giải quyết từ xa. Làm được một nửa, Ôn Tử Long chạy tới tìm cô ấy, Lục Tri Kiều chỉ có thể hắt hủi người kia ở một bên.



Không lâu sau, Lục Tri Kiều tắt máy tính, dọn dẹp sạch sẽ bàn trà, Ôn Tử Long lấy ra một thứ gì đó giống như album ảnh, đưa tới: "Cậu xem cái này đi, giúp tôi tham khảo một chút."



"Cái gì thế?"



"Thông tin nhận con nuôi."



Lục Tri Kiều sửng sốt: "Cậu muốn nhận con nuôi à?"



"Bé trai." Ôn Tử Long cười cười, giải thích: "Con gái không được, phải cách nhau bốn mươi tuổi, tôi vẫn chưa tới tuổi ấy."



Tinh thần của Ôn Tử Long đã hồi phục tốt hơn nhiều so với hồi tháng năm, không tiều tụy tới vậy nữa, chỉ là trong nụ cười vẫn có chút lẻ loi.



Lục Tri Kiều chăm chú nhìn anh rất lâu, đột nhiên thở dài, cúi đầu lặng lẽ lật cuốn album, quan sát từng trang từng trang, "Tôi cảm thấy... càng nhỏ tuổi càng tốt, trí nhớ không tốt, dễ thân thiết với cậu hơn."



"Nhỏ tuổi nhất là năm tuổi, nhỏ quá tôi cũng không có kinh nghiệm, ngộ nhỡ không chăm sóc chu đáo..."



"Thuê người giúp việc."



Ôn Tử Long ngây ra, đột nhiên bật cười: "Sao tôi lại quên nhỉ."



Âm thanh vừa dứt, cửa phòng ngủ phụ mở ra, bên trong truyền tới tiếng gọi của cô gái nhỏ: "Mẹ ơi, mẹ để chiếc váy trắng của con ở đâu ạ?"



"Ô thứ hai bên trái." Lục Tri Kiều không ngẩng đầu.



Những bé trai trong bức ảnh có độ tuổi trung bình từ hai tới bảy tuổi, bé nhỏ nhất là mười lăm tháng tuổi, đa phần đều có bệnh bẩm sinh, có bé tương đối

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện