"Tố Nương, ngươi đã báo xong thù, vì sao còn cố tình gây thêm sát nghiệt?" Vân Hiểu không nhịn được khuyên."Giết bọn ta, hơi thở chết chóc trên người ngươi sẽ càng nồng đậm hơn, sớm muộn ngươi cũng sẽ giống như những du hồn đã mất hết thần trí kia, kết cục chỉ có hồn phi phách tán mà thôi, có ý nghĩa sao?"
"Biến thành du hồn thì thế nào? Dù sao đi nữa ta cũng không thể quay đầu lại được rồi." Tố Nương cười lạnh một tiếng, tựa như đang tự giễu cợt chính mình.
Hơi thở chết chóc quanh thân ả càng thêm nồng đậm, ánh mắt điên dại càng giống lũ quỷ kia, nhìn chòng chọc vào hai người nói.
"Ba mẹ con Lý gia đáng chết, bất kì kẻ nào giúp bọn chúng cũng đáng chết!"
Vân Hiểu cau mày, chậm rãi rút ra một tấm bùa nói.
"Nếu ngươi vẫn còn ngoan cố, hồ đồ như vậy, thì chúng ta cũng không hạ thủ lưu tình nữa."
"Ha ha ha ha..." Tố Nương cười lớn, dáng vẻ không có nửa điểm sợ hãi.
Ả khinh thường nói.
"Ngươi cho rằng ta lại bị trò dọa nạt cũ rít đó lừa một lần nữa sao?!" Ả cười lạnh, dường như mất hết kiên nhẫn, vung tay lên.
"Chịu chết đi!" Đám quỷ xung quanh lại giương nanh múa vuốt lao về phía hai người..
Bạch Duật bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, không nhịn được giật giật Vân Hiểu.
"Nha đầu, làm sao bây giờ? Chiêu hù dọa này không dùng được nữa rồi." Vấn đề là giờ đây bọn họ cũng không còn đường chạy nữa.
"Ai nói là ta hù dọa?" Vân Hiểu quay đầu nhìn lão một cái.
"Cái gì?" Bạch Duật sững sờ.
Vân Hiểu nhìn bầy quỷ trước mắt, dường như đang xác nhận điều gì.
Ngay sau đó, vung tay đập mạnh Linh phù lên cột đình.
Lão nhân chỉ thấy thân bùa xẹt một tia điện quang, nhìn kĩ mới biết hóa ra đó là Dẫn Lôi phù.
Sau đó, chỉ thấy một tia điện lóe lên, không hướng về phía lũ quỷ, mà dọc theo cột đình chạy thẳng xuống mặt nước.
Sau một khắc, tiếng nổ lốp bốp vang lên, lưới điện trải rộng khắp bề mặt, toàn bộ mặt hồ bỗng sáng lòa lên.
Từng loạt tia điện bổ thẳng vào bầy quỷ ở trên mặt nước.
Trong nháy mắt, lũ quỷ gào lên thảm thiết, tiếng kêu đinh tai nhức óc vang dội cả một vùng trời.
Một mảng trời đầy quỷ khí bị sét đánh đến vỡ vụn rồi dần biến mất.
Những ác quỷ mang hơi thở chết chóc quá đậm bắt đầu tan biến dần.
Bạch Duật sợ đến ngây người...!
Thứ nàng vừa dùng là Dẫn Lôi phù phải không? Có phải là bùa do lão vẽ ra đấy không? Từ khi nào mà bùa của lão lại lợi hại như thế.
(⊙_⊙)
Phải biết, mặc dù lôi điện là khắc tinh của quỷ quái, nhưng bùa của lão chỉ là Dẫn Lôi phù cấp thấp nhất, chỉ thể tạo ra tia sét uy hiếp bọn quỷ một chút, làm suy yếu quỷ khí đi một chút.
Thế nhưng uy lực khủng khiếp vừa nãy có thể sánh ngang với thiên lôi do Lôi Đình phù cao cấp tạo ra.
Nhìn xem, trận sét vừa rồi đâu chỉ tiêu diệt một hai con lệ quỷ, mà là một bầy ác quỷ đa dạng chủng loại a.
Hơn nữa Vân Hiểu chỉ dùng một lá bùa này mà đã đối phó được một đám ác quỷ.
Lão vô thức bước lên, muốn nhìn kĩ lại xem đó có phải bùa mình vẽ thật không.
Vân Hiểu bên cạnh đột nhiên đập mạnh vào tay lão.
"Ông làm gì đấy? Muốn chết à?" Không nhìn thấy trên đấy quấn dây kẽm à? Sẽ dẫn điện! Động vào là giật chết đó!
"Nha...!Đầu?" Bạch Duật nhìn mặt hồ đang bốc lên từng làn khói khét lẹt, lại ngó sang nàng, dây quấn quấn bên cạnh nàng kia là cái quỷ gì a."Ngươi...!Làm sao làm được?"
Vân Hiểu nhìn lại lão.
Không phải chuyện này rất rõ ràng sao? Nước dẫn điện a, dây kẽm này để truyền điện xuống nước.
Sét đánh xuống nước sẽ tạo một dòng điện cao thế lan khắp bề mặt.
Bọn quỷ ở trên mặt nước đương nhiên sẽ bị cường độ dòng điện đó đánh tan.
Đáng tiếc nàng chưa kịp làm một cái máy phát điện đơn giản, nếu không thì đã có thể xử lý bọn chúng nhanh chóng hơn rồi.
Nghĩ đến đây, nàng liền vỗ vỗ vai lão đầu.
"Đây chính là sức mạnh của khoa học.
Không uổng công ta học hành chăm chỉ a!"
"Khoa cái gì?" Khoa học là cái quỷ gì? Không lẽ nha đầu định theo thầy khác học.
Không, Tổ sư gia không cho phép đâu nha!!
Σ(°△°|||)︴
Việc trên mặt hồ đã xong, quỷ khí giữa không trung tản đi một nửa, thân thể của lũ quỷ kia cũng trở nên trong suốt.
Nhưng Tố Nương chỉ bị thương nhẹ, khác với những ác quỷ không có linh trí kia, ả biết đường tránh né các công kích.
Tuy nhiên biến cố vừa rồi đã dọa ả giật nảy mình.
Nhìn lướt qua một lượt bầy quỷ đã mất hết sức chiến đấu, ả thật sự không thể tin nổi.
"Sao...sao có thể..." Nói xong ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy phẫn hận nhìn hai người.
"Đạo sĩ thối, ngươi cố ý dụ chúng ta tới!"
Bạch Duật cũng hiểu ra, đúng là nha đầu cố ý thật.
Nàng đã tính toán sẽ sử dụng Dẫn Lôi phù ở đây từ trước.
Nhưng bầy quỷ quá đông, mà bọn họ chỉ có hai tấm phù, để tránh bỏ sót, nàng mới làm bộ trốn trong mật thất của Tàng Thư Các, sau đó dẫn toàn bộ lũ quỷ đến nơi này.
Những lá bùa dán xuyên suốt lối đi cũng là để bảo đảm bọn họ có đủ thời gian để chạy tới đình.
Bạch Duật nhìn bộ dạng nhếch nhác của nữ quỷ thì cảm thấy không còn sợ hãi nữa.
Như được tiếp thêm khí thế, lão tiến lên một bước, chỉ thẳng tay, mắng lại ả một câu.
"Ngươi mới thối, cả nhà ngươi đều thối!"
"Ngươi..." Nữ quỷ không ngờ bị lão chửi lại, liền tức điên lên, hóa thành một luồng khí đen xông thẳng về phía hai người.
"Ta giết các ngươi!"
"Ngươi tưởng chúng ta sợ ngươi chắc!" Bạch Duật hừ một tiếng, vẻ mặt bất khuất, nhanh chóng trốn sau lưng Vân Hiểu, chỉ vào mặt hồ nói.
"Nha đầu, tiếp tục đánh ả!"
"..." Ông bị ngớ ngẩn à? Vân Hiểu quay lại trừng mắt nhìn lão.
Tự dưng thật muốn đạp cho lão một phát.
Làm ơn đừng gây sự nữa a! Cũng chỉ còn lại một lá bùa duy nhất.
Nàng vội vàng móc ra tấm Dẫn Lôi phù cuối cùng.
Quả nhiên Tố Nương không dám tới gần mặt nước nữa.
Ả lách người, lùi dần về bờ, e dè nhìn lá bùa trong tay Vân Hiểu.
Mặc dù đã lờ mờ đoán ra lá bùa đó chỉ có tác dụng khi ở gần mặt nước, nhưng ả vẫn không có cách nào tiến lại gần.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì đêm tối sẽ qua đi, mặt trời mọc lên.
Khi ấy, thanh khí trong đạo quán sẽ cực thịnh, buộc nữ quỷ phải lui đi.
Như vậy việc của bọn họ chỉ là chờ đợi trời sáng, không cần làm gì thêm nữa.
Nữ quỷ càng thêm phẫn nộ, mắt như tóe lửa, hơi thở chết chóc cuồn cuộn quanh thân.
Một lúc sau, ả bỗng nhiên lại nở nụ cười.
"Các ngươi tưởng trốn trong ao thì ta không thể làm gì sao?"
Vân Hiểu cau mày thật chặt, tự nhiên có dự cảm không lành.
Nữ quỷ cười lớn, âm thanh mang theo vài phần bi thương.
Ả nhếch mép, khóe miệng tạo thành một đường cong quỷ dị, rồi gằn từng chữ một.
"Oán Nữ Quật, cũng không phải chỉ có ác quỷ..."
Ả vừa nói xong, đột nhiên một tiếng khóc chói tai rất to vang lên.
Rõ ràng âm thanh vô hình, nhưng tiếng khóc kia như vô vàn mũi kim sắc bén đâm thẳng màng nhĩ, khiến người ta đinh tai nhức óc, khó chịu vô cùng.
Hai người vội vàng bịt chặt lỗ tai.
Âm thanh kia ngày càng vang to hơn.
Mặt đất lắc lắc lư lư.
Đột nhiên nổ rầm một tiếng.
Nền đất sau lưng nữ quỷ nứt ra làm đôi, một cục máu đỏ lòm khổng lồ vọt ra, mạnh mẽ như thủy triều phóng thẳng lên trời.
Nhìn kĩ sẽ thấy bên trong cột máu còn chứa rất nhiều khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm cực kỳ giống...!hài nhi vừa mới ra đời..
"Biến thành du hồn thì thế nào? Dù sao đi nữa ta cũng không thể quay đầu lại được rồi." Tố Nương cười lạnh một tiếng, tựa như đang tự giễu cợt chính mình.
Hơi thở chết chóc quanh thân ả càng thêm nồng đậm, ánh mắt điên dại càng giống lũ quỷ kia, nhìn chòng chọc vào hai người nói.
"Ba mẹ con Lý gia đáng chết, bất kì kẻ nào giúp bọn chúng cũng đáng chết!"
Vân Hiểu cau mày, chậm rãi rút ra một tấm bùa nói.
"Nếu ngươi vẫn còn ngoan cố, hồ đồ như vậy, thì chúng ta cũng không hạ thủ lưu tình nữa."
"Ha ha ha ha..." Tố Nương cười lớn, dáng vẻ không có nửa điểm sợ hãi.
Ả khinh thường nói.
"Ngươi cho rằng ta lại bị trò dọa nạt cũ rít đó lừa một lần nữa sao?!" Ả cười lạnh, dường như mất hết kiên nhẫn, vung tay lên.
"Chịu chết đi!" Đám quỷ xung quanh lại giương nanh múa vuốt lao về phía hai người..
Bạch Duật bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, không nhịn được giật giật Vân Hiểu.
"Nha đầu, làm sao bây giờ? Chiêu hù dọa này không dùng được nữa rồi." Vấn đề là giờ đây bọn họ cũng không còn đường chạy nữa.
"Ai nói là ta hù dọa?" Vân Hiểu quay đầu nhìn lão một cái.
"Cái gì?" Bạch Duật sững sờ.
Vân Hiểu nhìn bầy quỷ trước mắt, dường như đang xác nhận điều gì.
Ngay sau đó, vung tay đập mạnh Linh phù lên cột đình.
Lão nhân chỉ thấy thân bùa xẹt một tia điện quang, nhìn kĩ mới biết hóa ra đó là Dẫn Lôi phù.
Sau đó, chỉ thấy một tia điện lóe lên, không hướng về phía lũ quỷ, mà dọc theo cột đình chạy thẳng xuống mặt nước.
Sau một khắc, tiếng nổ lốp bốp vang lên, lưới điện trải rộng khắp bề mặt, toàn bộ mặt hồ bỗng sáng lòa lên.
Từng loạt tia điện bổ thẳng vào bầy quỷ ở trên mặt nước.
Trong nháy mắt, lũ quỷ gào lên thảm thiết, tiếng kêu đinh tai nhức óc vang dội cả một vùng trời.
Một mảng trời đầy quỷ khí bị sét đánh đến vỡ vụn rồi dần biến mất.
Những ác quỷ mang hơi thở chết chóc quá đậm bắt đầu tan biến dần.
Bạch Duật sợ đến ngây người...!
Thứ nàng vừa dùng là Dẫn Lôi phù phải không? Có phải là bùa do lão vẽ ra đấy không? Từ khi nào mà bùa của lão lại lợi hại như thế.
(⊙_⊙)
Phải biết, mặc dù lôi điện là khắc tinh của quỷ quái, nhưng bùa của lão chỉ là Dẫn Lôi phù cấp thấp nhất, chỉ thể tạo ra tia sét uy hiếp bọn quỷ một chút, làm suy yếu quỷ khí đi một chút.
Thế nhưng uy lực khủng khiếp vừa nãy có thể sánh ngang với thiên lôi do Lôi Đình phù cao cấp tạo ra.
Nhìn xem, trận sét vừa rồi đâu chỉ tiêu diệt một hai con lệ quỷ, mà là một bầy ác quỷ đa dạng chủng loại a.
Hơn nữa Vân Hiểu chỉ dùng một lá bùa này mà đã đối phó được một đám ác quỷ.
Lão vô thức bước lên, muốn nhìn kĩ lại xem đó có phải bùa mình vẽ thật không.
Vân Hiểu bên cạnh đột nhiên đập mạnh vào tay lão.
"Ông làm gì đấy? Muốn chết à?" Không nhìn thấy trên đấy quấn dây kẽm à? Sẽ dẫn điện! Động vào là giật chết đó!
"Nha...!Đầu?" Bạch Duật nhìn mặt hồ đang bốc lên từng làn khói khét lẹt, lại ngó sang nàng, dây quấn quấn bên cạnh nàng kia là cái quỷ gì a."Ngươi...!Làm sao làm được?"
Vân Hiểu nhìn lại lão.
Không phải chuyện này rất rõ ràng sao? Nước dẫn điện a, dây kẽm này để truyền điện xuống nước.
Sét đánh xuống nước sẽ tạo một dòng điện cao thế lan khắp bề mặt.
Bọn quỷ ở trên mặt nước đương nhiên sẽ bị cường độ dòng điện đó đánh tan.
Đáng tiếc nàng chưa kịp làm một cái máy phát điện đơn giản, nếu không thì đã có thể xử lý bọn chúng nhanh chóng hơn rồi.
Nghĩ đến đây, nàng liền vỗ vỗ vai lão đầu.
"Đây chính là sức mạnh của khoa học.
Không uổng công ta học hành chăm chỉ a!"
"Khoa cái gì?" Khoa học là cái quỷ gì? Không lẽ nha đầu định theo thầy khác học.
Không, Tổ sư gia không cho phép đâu nha!!
Σ(°△°|||)︴
Việc trên mặt hồ đã xong, quỷ khí giữa không trung tản đi một nửa, thân thể của lũ quỷ kia cũng trở nên trong suốt.
Nhưng Tố Nương chỉ bị thương nhẹ, khác với những ác quỷ không có linh trí kia, ả biết đường tránh né các công kích.
Tuy nhiên biến cố vừa rồi đã dọa ả giật nảy mình.
Nhìn lướt qua một lượt bầy quỷ đã mất hết sức chiến đấu, ả thật sự không thể tin nổi.
"Sao...sao có thể..." Nói xong ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy phẫn hận nhìn hai người.
"Đạo sĩ thối, ngươi cố ý dụ chúng ta tới!"
Bạch Duật cũng hiểu ra, đúng là nha đầu cố ý thật.
Nàng đã tính toán sẽ sử dụng Dẫn Lôi phù ở đây từ trước.
Nhưng bầy quỷ quá đông, mà bọn họ chỉ có hai tấm phù, để tránh bỏ sót, nàng mới làm bộ trốn trong mật thất của Tàng Thư Các, sau đó dẫn toàn bộ lũ quỷ đến nơi này.
Những lá bùa dán xuyên suốt lối đi cũng là để bảo đảm bọn họ có đủ thời gian để chạy tới đình.
Bạch Duật nhìn bộ dạng nhếch nhác của nữ quỷ thì cảm thấy không còn sợ hãi nữa.
Như được tiếp thêm khí thế, lão tiến lên một bước, chỉ thẳng tay, mắng lại ả một câu.
"Ngươi mới thối, cả nhà ngươi đều thối!"
"Ngươi..." Nữ quỷ không ngờ bị lão chửi lại, liền tức điên lên, hóa thành một luồng khí đen xông thẳng về phía hai người.
"Ta giết các ngươi!"
"Ngươi tưởng chúng ta sợ ngươi chắc!" Bạch Duật hừ một tiếng, vẻ mặt bất khuất, nhanh chóng trốn sau lưng Vân Hiểu, chỉ vào mặt hồ nói.
"Nha đầu, tiếp tục đánh ả!"
"..." Ông bị ngớ ngẩn à? Vân Hiểu quay lại trừng mắt nhìn lão.
Tự dưng thật muốn đạp cho lão một phát.
Làm ơn đừng gây sự nữa a! Cũng chỉ còn lại một lá bùa duy nhất.
Nàng vội vàng móc ra tấm Dẫn Lôi phù cuối cùng.
Quả nhiên Tố Nương không dám tới gần mặt nước nữa.
Ả lách người, lùi dần về bờ, e dè nhìn lá bùa trong tay Vân Hiểu.
Mặc dù đã lờ mờ đoán ra lá bùa đó chỉ có tác dụng khi ở gần mặt nước, nhưng ả vẫn không có cách nào tiến lại gần.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì đêm tối sẽ qua đi, mặt trời mọc lên.
Khi ấy, thanh khí trong đạo quán sẽ cực thịnh, buộc nữ quỷ phải lui đi.
Như vậy việc của bọn họ chỉ là chờ đợi trời sáng, không cần làm gì thêm nữa.
Nữ quỷ càng thêm phẫn nộ, mắt như tóe lửa, hơi thở chết chóc cuồn cuộn quanh thân.
Một lúc sau, ả bỗng nhiên lại nở nụ cười.
"Các ngươi tưởng trốn trong ao thì ta không thể làm gì sao?"
Vân Hiểu cau mày thật chặt, tự nhiên có dự cảm không lành.
Nữ quỷ cười lớn, âm thanh mang theo vài phần bi thương.
Ả nhếch mép, khóe miệng tạo thành một đường cong quỷ dị, rồi gằn từng chữ một.
"Oán Nữ Quật, cũng không phải chỉ có ác quỷ..."
Ả vừa nói xong, đột nhiên một tiếng khóc chói tai rất to vang lên.
Rõ ràng âm thanh vô hình, nhưng tiếng khóc kia như vô vàn mũi kim sắc bén đâm thẳng màng nhĩ, khiến người ta đinh tai nhức óc, khó chịu vô cùng.
Hai người vội vàng bịt chặt lỗ tai.
Âm thanh kia ngày càng vang to hơn.
Mặt đất lắc lắc lư lư.
Đột nhiên nổ rầm một tiếng.
Nền đất sau lưng nữ quỷ nứt ra làm đôi, một cục máu đỏ lòm khổng lồ vọt ra, mạnh mẽ như thủy triều phóng thẳng lên trời.
Nhìn kĩ sẽ thấy bên trong cột máu còn chứa rất nhiều khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm cực kỳ giống...!hài nhi vừa mới ra đời..
Danh sách chương