Màn xuất hiện của Tổ sư gia làm chân trời bừng sáng trở lại, tà khí xung quanh lủi nhanh cứ như thể gặp phải khắc tinh.
Ngay cả tên Tà Thần cao như núi thấy hắn cũng run sợ.
Dạ Uyên vẫn đứng yên, chẳng thèm liếc mắt nhìn Tà Thần.
Hắn lạnh nhạt liếc qua đám người trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt dừng ở Vân Hiểu.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng mà không nháy mắt.
Tuy gương mặt hắn tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng Vân Hiểu vẫn cảm thấy trong ánh mắt ấy hình như có xíu uất ức.
Dáng vẻ như muốn biểu đạt: Canh gà của ta đâu?
Khóe miệng Vân Hiểu khẽ giật: "......"
Canh gà con em ngươi! Giờ là lúc nào mà còn đòi canh gà? Làm ơn giữ chút thể diện cho Thanh Dương đi, được không hả?
(╯°Д°)╯︵┻━┻
"Ngươi......!Ngươi là Quảng Tế Thiên Tôn!" Bóng Tà Thần lay động dữ đội, thân hình khổng lồ dường như sắp tan ra từng mảnh.
Đáng sợ như vậy, không sai, chỉ có thể là uy áp của Thủy Tổ Huyền Môn.
Quảng Tế Thiên Tôn!
Đám người Thiên Sư Đường cũng giật mình.
Việc triệu mời tiên thần đã khủng bố lắm rồi, ai ngờ Vân Hiểu mời được Quảng Tế Thiên Tôn - Thủy Tổ của cả giới Huyền Môn hạ phàm.
Nghe đồn, ngay cả chư vị tổ sư của các phái cũng chẳng mấy ai được diện kiến Thiên Tôn.
Vân đạo hữu thế mà lại gọi được ngài ấy xuống ư?! (⊙_⊙)
Dạ Uyên cuối cùng cũng quay sang nhìn Tà Thần.
Hắn cau mày, làm như gặp phải thứ gì bẩn thỉu lắm.
Vì cái giống này mà tiểu đồ tôn gọi hắn tới đây ư?
Hắn liếc nhìn bát đũa trên tay.
Bỗng dưng......!Khó chịu quá!!!
(╰_╯)#
"Không......!Không thể nào!" Tà Thần tỏ vẻ không thể tin nổi, giọng gã run lên, "Ngươi không thể xuất hiện ở đây được........!Chẳng phải ngươi đã......!“
Dạ Uyên sầm mặt lại, lạnh lùng nói một chữ, "IM!"
Ồn chết đi được, không thấy người ta đang bực à?
Nói xong, hắn liền ném bát trên tay đi.
Cái bát bay với tốc độ ánh sáng nệm thẳng vào tên quái vật.
Gã chưa kịp kêu tiếng nào thì đã bị sức công phá khủng khiếp ấy đẩy ngã nhào.
Thân thể cao như núi đổ rầm xuống và bị ép chặt trên mặt đất.
Cùng lúc ấy, từng tiếng quỷ thê lương vang lên, vô số âm hồn chen nhau chui ra khỏi cơ thể gã.
Đám âm hồn yếu ớt, mỏng như giấy đó chính là những hồn phách bị Tà Thần cắn nuốt để nâng cao sức mạnh.
Bây giờ, đám hồn phách đã bị Tổ sư gia kéo ra, gã Tà Thần như quả bóng bị xì hơi, cơ thể thu nhỏ lại trong tích tắc.
Gã thậm chí còn chẳng thể phản kháng, chỉ biết ngã sấp trên đất, trơ mắt nhìn đám âm hồn chui khỏi thân thể mình.
Xong......!Vậy là giải quyết xong rồi á?
Chư vị trưởng lão Thiên Sư Đường và các đệ tử Huyền Môn cùng tròn mắt kinh ngạc.
Trận đấu kết thúc quá nhanh, khiến cho mọi người không kịp phản ứng.
Bọn họ đồng loạt nhìn sang cái bát bên trên Tà Thần.
"Pháp khí lợi hại quá!" Từ đường chủ bật thốt lên.
Chỉ một chiêu đã hạ gục Tà Thần.
"Không hổ danh pháp khí Tiên gia." Tiêu trưởng lão cũng tấm tắc khen, "Đây là lần đầu tiên tôi được thấy thần khí như thế."
"Thủy Tổ Huyền Môn, ngài ấy chính là Quảng Tế Thiên Tôn! Không ngờ sinh thời lão hủ lại có cơ hội thấy Thủy Tổ hiển linh."
"Ai có đá Lưu Ảnh thì lôi ra đi! Pháp khí lợi hại như vậy, chúng ta mà được học hỏi một hai phần cũng là có phúc lắm rồi."
"Không có đá Lưu Ảnh nhưng mang bùa huyễn hình thì có được không? Đợi ta tìm xem nào!"
"Mau mau, lấy ra mau lên!"
Bạch Duật: ”......”
Vân Hiểu: “......!“
Mé, thiểu năng vừa thôi!
Đấy chỉ là một cái bát bình thường trong Thanh Dương quan thôi mà! Loại bát ấy Bạch Duật mua trên chợ phiên hai đồng một cái, mua một tặng một á!
w(? Д?)w
Tất cả hồn phách bị Tà Thần cắn nuốt đã được Dạ Uyên lôi ra hết.
Thân thể khổng lồ thu bé dần vừa bằng một cụm khí đen.
"Không! Ngươi không được giết ta!" Thấy mình sắp biến mất, Tà Thần kinh hoàng gào lên, "Ta có thần cách, ta là thần được trời đất công nhận.
Dù có là Thủy Tổ Huyền Môn, nhưng nếu ngươi dám chống lại trời đất thì vẫn sẽ bị trừng phạt." Nói xong, trong cụm khí đen như mực bỗng xuống hiện một tia sáng vàng, tia sáng đó dù yếu nhưng lại cản được uy áp của Dạ Uyên.
Dạ Uyên làm lơ chút ánh sáng nhỏ bé ấy, hắn khoát tay, tăng thêm úy áp, "Thu nhặt được chút lực tín ngưỡng dơ bẩn mà cũng dám tự xưng là thần ư?"
"Không......!" Tà Thần chỉ kịp hét thảm một tiếng.
Ngay sau đó, cụm khí đen và tia sáng vàng bên trong cùng bị đánh tan tành.
Mặc dù gã là Tà Thần, nhưng lại được người dân trong thôn thành tâm thờ phụng, tôn gã làm Thần Linh.
Ngày qua ngày, lượng lớn lực tín ngưỡng ấy ngưng tụ dần thành thần cách thực sự.
Chỉ là Dạ Uyên chẳng thèm để mấy điều đó vào mắt.
Tà Thần vừa chết, tà khí xung quanh tan dần.
Mặt trời lại tỏa nắng chói chang, xua đi bầu khí rét lạnh, cơ thể mọi người ấm dần trở lại.
Giữa không trung, Dạ Uyên lại cúi đầu nhìn Vân Hiểu.
Hắn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng dáng đứng ấy như oán trách —— Ta chưa ăn no!
Vân Hiểu đen mặt, miễn cưỡng gật gật đầu.
Thấy vậy, Dạ Uyên mới bình thường lại.
Ngay sau đó, thân hắn lóe lên rồi chầm chậm tiêu tán.
Lúc này, đám người mới định thần lại sau cú sốc vừa nãy.
Thấy Dạ Uyên sắp đi, bọn họ vội quỳ xuống và cao giọng hô, "Đệ tử Huyền Môn cung tiễn Thủy Tổ, đa tạ Thủy Tổ hiển linh cứu giúp!"
Chưa chờ bọn họ nói xong, bóng người giữa không trung đã biến mất.
Cùng lúc ấy, bên hông Vân Hiểu xuất hiện một ống trúc nhỏ xinh, bé bằng lòng bàn tay.
Ống trúc đung đưa qua lại như thể muốn nhắc nhở điều gì.
Vân Hiểu vội giữ chặt ống trúc, ngăn nó quấy phá.
—— Biết, biết ngươi đói rồi! Làm ơn chờ một tí đi!
- _-|||
Đám người vẫn kích động ngẩng lên nhìn vào khoảng không cho đến khi bị ánh sáng làm lóa mắt, họ mới cúi xuống nhìn về hướng ban nãy Tà Thần biến mất.
"Ơ" Một vị trưởng lão bỗng sững người, dụi dụi mắt một lúc rồi đưa tay chỉ, "Mọi người nhìn hộ ta xem, là mắt ta kém hay sao mà vẫn thấy pháp khí của Thủy Tổ ở kia thế?"
Đám người giật mình nhìn sang, "Là thật! Đó chính là pháp khí Thủy Tổ vừa dùng."
"Chẳng lẽ Thủy Tổ cố ý để lại cho chúng ta ư?"
“Lẽ nào Thủy Tổ muốn thông qua kiện pháp khí này mà dạy cho chúng ta bài học gì sao?" Đám người càng thêm vui sướng, "Không hổ là Quảng Tế Thiên Tôn!"
"Nhanh, đem pháp khí về nghiên cứu!"
“Dụng ý của Thủy Tổ, phàm nhân chúng ta chưa chắc đã có thể lý giải hoàn toàn.
Mau mau về gọi chưởng môn các phái lại cùng nghiên cứu mới được!"
Nói xong, đám người hồ hởi chạy tới, lau sạch tay, sau đó mới nâng cái bát từ dưới đất bằng tất cả lòng thành kính.
Ánh mắt họ sáng lấp lánh cứ như thể cái bát ấy là báu vật gì quý giá lắm.
Mọi người đều đồng lòng rước “Thần khí” về, chẳng ai thèm quan tâm chuyện thi cử ra sao nữa.
Bạch Duật: "......"
Vân Hiểu: "......"
Cái Bát: "......"
Ghi danh làm cái mệ gì, ứ muốn thi nữa!
Thi xong bị tụt IQ như đám này thì phải làm sao?.
Ngay cả tên Tà Thần cao như núi thấy hắn cũng run sợ.
Dạ Uyên vẫn đứng yên, chẳng thèm liếc mắt nhìn Tà Thần.
Hắn lạnh nhạt liếc qua đám người trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt dừng ở Vân Hiểu.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng mà không nháy mắt.
Tuy gương mặt hắn tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng Vân Hiểu vẫn cảm thấy trong ánh mắt ấy hình như có xíu uất ức.
Dáng vẻ như muốn biểu đạt: Canh gà của ta đâu?
Khóe miệng Vân Hiểu khẽ giật: "......"
Canh gà con em ngươi! Giờ là lúc nào mà còn đòi canh gà? Làm ơn giữ chút thể diện cho Thanh Dương đi, được không hả?
(╯°Д°)╯︵┻━┻
"Ngươi......!Ngươi là Quảng Tế Thiên Tôn!" Bóng Tà Thần lay động dữ đội, thân hình khổng lồ dường như sắp tan ra từng mảnh.
Đáng sợ như vậy, không sai, chỉ có thể là uy áp của Thủy Tổ Huyền Môn.
Quảng Tế Thiên Tôn!
Đám người Thiên Sư Đường cũng giật mình.
Việc triệu mời tiên thần đã khủng bố lắm rồi, ai ngờ Vân Hiểu mời được Quảng Tế Thiên Tôn - Thủy Tổ của cả giới Huyền Môn hạ phàm.
Nghe đồn, ngay cả chư vị tổ sư của các phái cũng chẳng mấy ai được diện kiến Thiên Tôn.
Vân đạo hữu thế mà lại gọi được ngài ấy xuống ư?! (⊙_⊙)
Dạ Uyên cuối cùng cũng quay sang nhìn Tà Thần.
Hắn cau mày, làm như gặp phải thứ gì bẩn thỉu lắm.
Vì cái giống này mà tiểu đồ tôn gọi hắn tới đây ư?
Hắn liếc nhìn bát đũa trên tay.
Bỗng dưng......!Khó chịu quá!!!
(╰_╯)#
"Không......!Không thể nào!" Tà Thần tỏ vẻ không thể tin nổi, giọng gã run lên, "Ngươi không thể xuất hiện ở đây được........!Chẳng phải ngươi đã......!“
Dạ Uyên sầm mặt lại, lạnh lùng nói một chữ, "IM!"
Ồn chết đi được, không thấy người ta đang bực à?
Nói xong, hắn liền ném bát trên tay đi.
Cái bát bay với tốc độ ánh sáng nệm thẳng vào tên quái vật.
Gã chưa kịp kêu tiếng nào thì đã bị sức công phá khủng khiếp ấy đẩy ngã nhào.
Thân thể cao như núi đổ rầm xuống và bị ép chặt trên mặt đất.
Cùng lúc ấy, từng tiếng quỷ thê lương vang lên, vô số âm hồn chen nhau chui ra khỏi cơ thể gã.
Đám âm hồn yếu ớt, mỏng như giấy đó chính là những hồn phách bị Tà Thần cắn nuốt để nâng cao sức mạnh.
Bây giờ, đám hồn phách đã bị Tổ sư gia kéo ra, gã Tà Thần như quả bóng bị xì hơi, cơ thể thu nhỏ lại trong tích tắc.
Gã thậm chí còn chẳng thể phản kháng, chỉ biết ngã sấp trên đất, trơ mắt nhìn đám âm hồn chui khỏi thân thể mình.
Xong......!Vậy là giải quyết xong rồi á?
Chư vị trưởng lão Thiên Sư Đường và các đệ tử Huyền Môn cùng tròn mắt kinh ngạc.
Trận đấu kết thúc quá nhanh, khiến cho mọi người không kịp phản ứng.
Bọn họ đồng loạt nhìn sang cái bát bên trên Tà Thần.
"Pháp khí lợi hại quá!" Từ đường chủ bật thốt lên.
Chỉ một chiêu đã hạ gục Tà Thần.
"Không hổ danh pháp khí Tiên gia." Tiêu trưởng lão cũng tấm tắc khen, "Đây là lần đầu tiên tôi được thấy thần khí như thế."
"Thủy Tổ Huyền Môn, ngài ấy chính là Quảng Tế Thiên Tôn! Không ngờ sinh thời lão hủ lại có cơ hội thấy Thủy Tổ hiển linh."
"Ai có đá Lưu Ảnh thì lôi ra đi! Pháp khí lợi hại như vậy, chúng ta mà được học hỏi một hai phần cũng là có phúc lắm rồi."
"Không có đá Lưu Ảnh nhưng mang bùa huyễn hình thì có được không? Đợi ta tìm xem nào!"
"Mau mau, lấy ra mau lên!"
Bạch Duật: ”......”
Vân Hiểu: “......!“
Mé, thiểu năng vừa thôi!
Đấy chỉ là một cái bát bình thường trong Thanh Dương quan thôi mà! Loại bát ấy Bạch Duật mua trên chợ phiên hai đồng một cái, mua một tặng một á!
w(? Д?)w
Tất cả hồn phách bị Tà Thần cắn nuốt đã được Dạ Uyên lôi ra hết.
Thân thể khổng lồ thu bé dần vừa bằng một cụm khí đen.
"Không! Ngươi không được giết ta!" Thấy mình sắp biến mất, Tà Thần kinh hoàng gào lên, "Ta có thần cách, ta là thần được trời đất công nhận.
Dù có là Thủy Tổ Huyền Môn, nhưng nếu ngươi dám chống lại trời đất thì vẫn sẽ bị trừng phạt." Nói xong, trong cụm khí đen như mực bỗng xuống hiện một tia sáng vàng, tia sáng đó dù yếu nhưng lại cản được uy áp của Dạ Uyên.
Dạ Uyên làm lơ chút ánh sáng nhỏ bé ấy, hắn khoát tay, tăng thêm úy áp, "Thu nhặt được chút lực tín ngưỡng dơ bẩn mà cũng dám tự xưng là thần ư?"
"Không......!" Tà Thần chỉ kịp hét thảm một tiếng.
Ngay sau đó, cụm khí đen và tia sáng vàng bên trong cùng bị đánh tan tành.
Mặc dù gã là Tà Thần, nhưng lại được người dân trong thôn thành tâm thờ phụng, tôn gã làm Thần Linh.
Ngày qua ngày, lượng lớn lực tín ngưỡng ấy ngưng tụ dần thành thần cách thực sự.
Chỉ là Dạ Uyên chẳng thèm để mấy điều đó vào mắt.
Tà Thần vừa chết, tà khí xung quanh tan dần.
Mặt trời lại tỏa nắng chói chang, xua đi bầu khí rét lạnh, cơ thể mọi người ấm dần trở lại.
Giữa không trung, Dạ Uyên lại cúi đầu nhìn Vân Hiểu.
Hắn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng dáng đứng ấy như oán trách —— Ta chưa ăn no!
Vân Hiểu đen mặt, miễn cưỡng gật gật đầu.
Thấy vậy, Dạ Uyên mới bình thường lại.
Ngay sau đó, thân hắn lóe lên rồi chầm chậm tiêu tán.
Lúc này, đám người mới định thần lại sau cú sốc vừa nãy.
Thấy Dạ Uyên sắp đi, bọn họ vội quỳ xuống và cao giọng hô, "Đệ tử Huyền Môn cung tiễn Thủy Tổ, đa tạ Thủy Tổ hiển linh cứu giúp!"
Chưa chờ bọn họ nói xong, bóng người giữa không trung đã biến mất.
Cùng lúc ấy, bên hông Vân Hiểu xuất hiện một ống trúc nhỏ xinh, bé bằng lòng bàn tay.
Ống trúc đung đưa qua lại như thể muốn nhắc nhở điều gì.
Vân Hiểu vội giữ chặt ống trúc, ngăn nó quấy phá.
—— Biết, biết ngươi đói rồi! Làm ơn chờ một tí đi!
- _-|||
Đám người vẫn kích động ngẩng lên nhìn vào khoảng không cho đến khi bị ánh sáng làm lóa mắt, họ mới cúi xuống nhìn về hướng ban nãy Tà Thần biến mất.
"Ơ" Một vị trưởng lão bỗng sững người, dụi dụi mắt một lúc rồi đưa tay chỉ, "Mọi người nhìn hộ ta xem, là mắt ta kém hay sao mà vẫn thấy pháp khí của Thủy Tổ ở kia thế?"
Đám người giật mình nhìn sang, "Là thật! Đó chính là pháp khí Thủy Tổ vừa dùng."
"Chẳng lẽ Thủy Tổ cố ý để lại cho chúng ta ư?"
“Lẽ nào Thủy Tổ muốn thông qua kiện pháp khí này mà dạy cho chúng ta bài học gì sao?" Đám người càng thêm vui sướng, "Không hổ là Quảng Tế Thiên Tôn!"
"Nhanh, đem pháp khí về nghiên cứu!"
“Dụng ý của Thủy Tổ, phàm nhân chúng ta chưa chắc đã có thể lý giải hoàn toàn.
Mau mau về gọi chưởng môn các phái lại cùng nghiên cứu mới được!"
Nói xong, đám người hồ hởi chạy tới, lau sạch tay, sau đó mới nâng cái bát từ dưới đất bằng tất cả lòng thành kính.
Ánh mắt họ sáng lấp lánh cứ như thể cái bát ấy là báu vật gì quý giá lắm.
Mọi người đều đồng lòng rước “Thần khí” về, chẳng ai thèm quan tâm chuyện thi cử ra sao nữa.
Bạch Duật: "......"
Vân Hiểu: "......"
Cái Bát: "......"
Ghi danh làm cái mệ gì, ứ muốn thi nữa!
Thi xong bị tụt IQ như đám này thì phải làm sao?.
Danh sách chương