Edit: Phưn Phưn
"Tôi chỉ muốn cô ấy."
Hoắc Tuấn vừa nói xong câu này, tất cả các học sinh còn lại đều trợn tròn mắt.
Chỉ hai người có phản ứng bất đồng: Tần Khả hơi nhíu mày, nhìn Hoắc Tuấn, mà phía sau cô cách đó không xa, vẻ mặt của Tần Yên lập tức trở nên khó coi.
Tần Yên đứng tại chỗ vài giây, dưới đáy lòng vẫn không thể kiềm nén được cảm giác không cam tâm. Cô ta cố nặn ra một nụ cười, bước nhanh đi tới giữa ba người.
"Trưởng ban, chuyện này giao cho em xử lý đi."
"Nhưng..."
"Dù sao cũng là vấn đề phát sinh do nhóm vũ đạo bọn em, Tần Khả là em gái em, học trưởng Hoắc Tuấn..." Cô ta hơi đè thấp giọng, mỉm cười dịu dàng với trưởng ban Ban Văn Nghệ, "Em với học trưởng Hoắc Tuấn cũng có quen biết."
"..."
Trưởng ban Ban Văn Nghệ cũng là học sinh lớp mười hai, với những lời đồn đãi về Hoắc Tuấn cũng đã nghe suốt hai năm, anh ta ước gì có thể ném củ khoai lang nóng phỏng tay này đi.
Bởi vậy vừa nghe Tần Yên chủ động tiếp nhận, anh ta không do dự liền gật đầu đồng ý.
"Được, vậy giao cho em." Trước khi xoay người rời đi, anh ta thấp giọng dặn dò, "Tận lực nghe theo Hoắc Tuấn, cũng đừng chọc cậu ta, nếu không lại gây thêm rắc rối đấy."
Tần Yên thầm cắn răng, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
"Em biết rồi, trưởng ban."
Trưởng ban Ban Văn Nghệ vừa rời khỏi, Tần Yên lập tức điều chỉnh lại nụ cười rồi quay người.
Cô ta bước đến khoảng trống giữa Hoắc Tuấn và Tần Khả.
"Tuấn ca, trong Ban bọn em đã quyết định từ trước, là Hứa Trung Khải và Tiểu Khả hợp tác, anh xem có thể châm chước một chút được không?"
Tần Khả không lên tiếng.
Cô biết Tần Yên đang ôm tâm tư gì, chẳng qua cô quả thật cũng không muốn hợp tác với Hoắc Tuấn bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên, cho nên lúc này chỉ đứng ngoài cuộc.
Mà Hoắc Tuấn nghe xong, cười nhạt một tiếng. Anh lạnh nhạt liếc nhìn Tần Yên.
"Cô là ai?"
"..."
Sắc mặt Tần Yên trắng nhợt, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.
——
Vừa nãy đi nhờ Hoắc Tuấn giúp đỡ, cô ta còn nói với người trong ban là có quen biết với Hoắc Tuấn, nếu để cho bọn họ nghe thấy câu này của Hoắc Tuấn...
May mắn là mọi người đã tản ra.
Tần Yên thở phào nhẹ nhõm, lại có cảm giác bị sỉ nhục mà cắn cắn môi, nhưng vẫn nở nụ cười mềm mại với Hoắc Tuấn.
"Tuấn ca anh quên rồi à? Em là Tần Yên, là phó trưởng ban Ban Văn Nghệ."
Vẻ mặt Hoắc Tuấn lạnh lùng.
"Tôi nói là chỉ muốn cô ấy —— cô nghe không hiểu tiếng người?"
"..."
Dưới con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm không hề che dấu chút tia tàn ác nào, ngực Tần Yên run lên, màu máu trên môi cũng trút đi sạch sẽ.
Cuối cùng sự sợ hãi đè nặng lên tia không cam lòng trong ngực cô ta.
Đến thời khắc này, cô ta mới nhớ tới những lời đồn đãi đáng sợ về Hoắc Tuấn.
Tần Yên cầm lòng không nổi mà lui nửa bước, sắc mặt trắng bệch nhìn Tần Khả, cười vô cùng khó coi.
"Tiểu Khả... Nếu học trưởng Hoắc Tuấn kiên trì hợp tác với em, vậy đổi thành hai người một nhóm đi... Bên Hứa Trung Khải và Cố Tâm Tình, chị sẽ nói với bọn họ."
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
Trong lòng biết dù mọi người ở đây có gộp lại thì chỉ sợ cũng không dám chống lại Hoắc Tuấn, cô không tiếng động thở dài, chỉ có thể mỉm cười vô hại với Tần Yên.
"Chị, em biết rồi."
......
Kiếp trước ba năm cao trung nghệ thuật đã từng học qua bài chuyên ngành vũ đạo chuyên nghiệp, hơn nữa đã có rất nhiều kinh nghiệm biểu diễn trước khi chân bị Tần Yên làm hại do tai nạn xe cộ dẫn đến tàn phế, Tần Khả cũng không sợ một buổi hội diễn tân sinh nho nhỏ này.
Tần Yên chuẩn bị cho cô vũ đạo đó, với tuổi này nếu là cô ở kiếp trước thì sẽ rất khó khăn.
Bây giờ, ở trong đầu đã có rất nhiều hiểu biết và kiến thức chuyên nghiệp, Tần Khả chỉ cần thiên phú làm cho thân thể mềm dẻo quen với một số cường độ và độ chính xác của động tác, như vậy cũng đã đủ để hoàn thành một màn vũ đạo vô cùng đẹp mắt.
Nhược điểm duy nhất chính là...
Tần Khả thả tay xuống, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn ra đằng sau.
——
Dù bị đối tượng nhìn trộm "Bắt được" nhưng ánh mắt mãnh liệt kia không chút mảy may tránh né, ngược lại, giống như bởi vì đối mặt với cô, mà khiến cho cặp mắt đen nhánh kia, càng thêm hưng phấn và nhiệt liệt giống như ngọn lửa bừng lên.
Tần Khả "..."
Không những là tên điên.
Khả năng còn có chút biến thái.
Tưởng tượng đến bản thân chọc phải một người như vậy, Tần Khả liền cảm thấy đau đầu.
Cô thầm thở dài, đi tới.
"Học trưởng Hoắc Tuấn, anh đã thuộc nhạc phổ chưa?"
"..."
Vừa định đáp lại thân người Hoắc Tuấn cứng đờ, mấy giây sau, anh bỗng bật cười, cặp mắt đào hoa mở ra, cười như không cười nhìn Tần Khả ——
"Em gọi ông đây là cái gì?"
Tần Khả: "..."
Gương mặt này không thích hợp để nói chuyện, lúc câm miệng thì giống người điên, ít nhất cũng là người điên cảnh đẹp ý vui.
Nhưng nghĩ đến việc hợp tác tối nay, Tần Khả chỉ có thể kiên nhẫn nhắc lại:
"Học trưởng Hoắc Tuấn."
Ý cười trên mặt Hoắc Tuấn nhạt dần.
Khi anh cứ im lặng không nói một câu nào như vậy, ánh mắt không che dấu tia tàn ác rất dễ làm cho người khác bất an—— trước đó Tần Yên cũng bị ánh mắt này dọa sợ.
Nhưng Tần Khả dường như vẫn bình tĩnh, đôi con ngươi màu hổ phách chỉ yên lặng nhìn anh
Trong ngực Hoắc Tuấn như bị một con mèo nhỏ mặt không chút thay đổi duỗi móng cào một cái.
Một ý nghĩ nóng nảy không rõ nảy lên trong đầu, Hoắc Tuấn liếm hàm răng, khẽ cười ——
"Em thật sự là không sợ tôi chút nào sao?"
Anh thẳng người dựa vào đàn dương cầm, khẽ nâng mắt.
"Rốt cuộc em có biết tôi là ai không?"
Tần Khả hơi nhíu mày, "Tại sao tôi phải sợ anh?"
"..."
Hoắc Tuấn bật cười.
Anh nghiêng mặt qua, ánh mắt đảo sang bên cạnh, những ánh mắt đang lén nhìn đều bị anh dọa trở về. Sau đó Hoắc Tuấn quay lại, cắn khóe môi mỏng, từ cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp.
"Hôm đó ở hẻm sau mười mấy người mai phục tôi, em biết bọn họ có kết cục gì không?"
"..."
"Tất cả đều vào bệnh viện —— một người trong đó thiếu chút nữa là vào ICU*."
(ICU*: Phòng chăm sóc đặc biệt, chăm sóc cho những bệnh nhân nặng đang trong tình trạng bị đe dọa tính mạng.)
Hoắc Tuấn dứt lời, đột nhiên cúi người. Anh duỗi tay cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, kéo người về phía trước một bước.
Thiếu niên rủ mắt, tròng mắt đen nhánh.
Vẻ tuấn tú lạnh nhạt không chút thay đổi trên gương mặt.
"Bây giờ hỏi em lần nữa —— tại sao phải sợ tôi?"
Cổ tay Tần Khả bị anh bóp có hơi đau.
Thế nhưng ở khoảng cách gần nhìn khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vẻ non nớt của thiếu niên trước mặt, cô chỉ có thể nhớ tới kiếp trước đoàn làm phim bị nổ mạnh, cái người vọt vào kêu tên cô.
Vẻ dữ tợn nhất của anh cô đã từng nhìn thấy.
Là vì cứu cô —— dũng cảm quên mình.
Bỗng dưng cô gái nở nụ cười.
Trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn, ý cười trong veo lại mềm mại, đôi mắt màu hổ phách như phát sáng.
Ánh sáng đó làm cho Hoắc Tuấn cảm thấy chói mắt, không dám đối diện... Lại chỉ muốn độc chiếm.
Vụt qua tâm tư anh. Nghe thấy cô gái lên tiếng hỏi:
"Vậy anh cũng sẽ đánh tôi sao, Hoắc Tuấn?"
"...Làm sao em biết tôi sẽ không?"
"Vậy anh thử xem."
"..."
Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên Hoắc Tuấn bị người ta "Uy hiếp" lại, vậy mà thật sự kinh sợ.
Mà Tần Khả thấy nơi đáy mắt thiếu niên lướt qua một tia chật vật trốn tránh hiếm thấy, tâm trạng không khỏi vui vẻ.
Cô rủ mắt cười, nhưng rất nhanh đã kiềm lại.
"Học trưởng Hoắc Tuấn, chúng ta làm quen giai điệu chút nhé?"
"...Không được gọi tôi như vậy."
Tần Khả giương mắt nhìn anh.
Con ngươi sạch sẽ, đen trắng rõ ràng.
Mà Hoắc Tuấn hoài nghi chính mình có thể nhìn thấu ý tứ "Anh có thể làm gì tôi" từ bên trong đó.
Giống như cả đàn thỏ đang khiêu khích một con sói duy nhất.
Hoắc Tuấn bật cười, trong mắt nổi lên tia tức giận.
"Nếu để tôi nghe thêm một lần nữa —— thì tôi sẽ hôn cho em nói không nổi."
Tần Khả cứng đờ.
Mấy giây sau, cô ngoan ngoãn nhảy qua đề tài này, "Chúng ta làm quen giai điệu một chút đi."
Nghe ra được cô gái đang sợ hãi, Hoắc Tuấn trầm mắt nhìn cô chằm chằm.
Cô thật sự sợ?
Trong phút chốc, đè xuống tia nóng nảy không rõ trong ngực, Hoắc Tuấn khẽ tặc lưỡi.
Anh quay đầu nhìn bản nhạc phổ trong tay cô gái.
Tối đó tám giờ, hội diễn tân sinh của huấn luyện quân sự được diễn ra ở sân huấn luyện, học sinh toàn trường đều mặc đồ rằn ri, xách bàn, ghế ngồi ở dưới bục sân khấu.
Hậu trường.
Có người của Ban Văn Nghệ chạy lại báo cáo:
"Ok, tiết mục múa nhóm chào kết màn thành công, không xảy ra sự cố."
"Được."
Một lần nữa gạch đi một cái tên tiết mục, trưởng ban Ban Văn Nghệ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn thấy tiếp theo là "Nữ múa đơn", anh ta lại nhíu mày.
"Tần Yên."
Từ cách đó không xa Tần Yên bước tới, "Trưởng ban, làm sao vậy?"
"Bên chỗ Tần Khả em gái em, không có vấn đề gì chứ? Độ khó của tiết mục múa đơn này quả thực rất cao đấy."
Tần Yên cười cười, "Mẹ của Tiểu Khả là một vũ công, nên thiên phú của em ấy là không thành vấn đề."
Trưởng ban sửng sốt, "Em với em ấy không phải chị em ruột?"
"Không phải."
Ánh mắt Tần Yên lóe lên, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn, "Cha mẹ của Tần Khả qua đời rất sớm, em ấy chỉ có một mình không nơi nương tựa, nên được ba mẹ em nhận nuôi."
"Thật sao? Tần Khả lại là cô nhi?"
Bên cạnh có người nghe thấy, đều kinh ngạc nhìn qua.
"Tần Yên, ba mẹ cậu có lương thiện quá rồi không?"
"Đúng vậy, Tần Khả có thể gặp được nhà các cậu, thật đúng là may mắn."
Tần Yên vén tóc mai ra sau tai, dịu dàng cười: "Không có gì. Chỉ là các cậu không nên nói trước mặt em ấy, cũng đừng nói với người khác... Tớ sợ Tiểu Khả sẽ buồn."
"Ôi, Tần Yên, nếu tớ có một người chị gái như cậu chắc hạnh phúc chết mất!"
"..."
Lại nghe được những câu khen ngợi đó, Tần Yên cũng chỉ cười mà không nói.
Một lát sau, cô ta xoay người đi đến bên cạnh trưởng ban, "Trưởng ban, anh vẫn còn lo lắng Tiểu Khả múa đơn?"
"Ừ." Trưởng ban cau mày, "Nếu như nhảy thất bại, chính là làm trò cười trước mặt toàn trường."
Ánh mắt Tần Yên lóe lên.
Lập tức cô ta nở nụ cười: "Mấy tiết mục nhảy trước đó đều rất tuyệt, lúc này nếu Tiểu Khả phát huy không tốt, giáo viên cũng sẽ không trách chúng ta. Cùng lắm thì các học sinh chỉ cười một cái, vừa vặn có thể làm cho bầu không khí thoải mái hơn chút, cũng khá ổn mà."
Trưởng ban không yên tâm buông tiếng thở dài.
"Được rồi, không còn cách nào khác. Tiết mục múa đơn này vốn do thầy Ngô Thanh Việt chỉ định, đừng nói là học sinh mới, trong Ban Văn Nghệ có em nhảy cũng không tệ —— coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống* đi."
(Chữa ngựa chết thành ngựa sống*: Thường dùng trong ngữ cảnh: Kế hoạch tồi tệ nhất đã làm rồi, tạm thời mạnh tay thử một lần, dù cho có xuất hiện kết quả tồi tệ nhất thì cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Theo nguồn Baike baidu.)
"..."
Tần Yên cười nhạt, trong mắt lại lướt qua một tia sảng khoái lạnh lẽo.
Hôm nay cô ta đã phải chịu nhục ở chỗ Hoắc Tuấn, chờ lát nữa là có thể khiến Tần Khả trả lại mặt trước toàn trường.
Cô ta sẽ không tin —— Tần Khả chưa bao giờ được học qua hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp, có thể khiến cho điệu nhảy này trở nên xinh đẹp.
Hai phút sau.
Trên sân khấu giọng người chủ trì lảnh lót giới thiệu tiết mục:
"Bên dưới, mời các bạn thưởng thức tiết mục nữ múa đơn do bạn học Tần Khả lớp mười mang đến, 《 Trụy Quang* 》."
(Trụy Quang*: Chỗ này tui dịch thành "Ánh sáng rơi":)) nhưng mà trông kì quá nên tui nghĩ để nguyên CV hay hơn.)
Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.
"Tôi chỉ muốn cô ấy."
Hoắc Tuấn vừa nói xong câu này, tất cả các học sinh còn lại đều trợn tròn mắt.
Chỉ hai người có phản ứng bất đồng: Tần Khả hơi nhíu mày, nhìn Hoắc Tuấn, mà phía sau cô cách đó không xa, vẻ mặt của Tần Yên lập tức trở nên khó coi.
Tần Yên đứng tại chỗ vài giây, dưới đáy lòng vẫn không thể kiềm nén được cảm giác không cam tâm. Cô ta cố nặn ra một nụ cười, bước nhanh đi tới giữa ba người.
"Trưởng ban, chuyện này giao cho em xử lý đi."
"Nhưng..."
"Dù sao cũng là vấn đề phát sinh do nhóm vũ đạo bọn em, Tần Khả là em gái em, học trưởng Hoắc Tuấn..." Cô ta hơi đè thấp giọng, mỉm cười dịu dàng với trưởng ban Ban Văn Nghệ, "Em với học trưởng Hoắc Tuấn cũng có quen biết."
"..."
Trưởng ban Ban Văn Nghệ cũng là học sinh lớp mười hai, với những lời đồn đãi về Hoắc Tuấn cũng đã nghe suốt hai năm, anh ta ước gì có thể ném củ khoai lang nóng phỏng tay này đi.
Bởi vậy vừa nghe Tần Yên chủ động tiếp nhận, anh ta không do dự liền gật đầu đồng ý.
"Được, vậy giao cho em." Trước khi xoay người rời đi, anh ta thấp giọng dặn dò, "Tận lực nghe theo Hoắc Tuấn, cũng đừng chọc cậu ta, nếu không lại gây thêm rắc rối đấy."
Tần Yên thầm cắn răng, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
"Em biết rồi, trưởng ban."
Trưởng ban Ban Văn Nghệ vừa rời khỏi, Tần Yên lập tức điều chỉnh lại nụ cười rồi quay người.
Cô ta bước đến khoảng trống giữa Hoắc Tuấn và Tần Khả.
"Tuấn ca, trong Ban bọn em đã quyết định từ trước, là Hứa Trung Khải và Tiểu Khả hợp tác, anh xem có thể châm chước một chút được không?"
Tần Khả không lên tiếng.
Cô biết Tần Yên đang ôm tâm tư gì, chẳng qua cô quả thật cũng không muốn hợp tác với Hoắc Tuấn bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên, cho nên lúc này chỉ đứng ngoài cuộc.
Mà Hoắc Tuấn nghe xong, cười nhạt một tiếng. Anh lạnh nhạt liếc nhìn Tần Yên.
"Cô là ai?"
"..."
Sắc mặt Tần Yên trắng nhợt, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.
——
Vừa nãy đi nhờ Hoắc Tuấn giúp đỡ, cô ta còn nói với người trong ban là có quen biết với Hoắc Tuấn, nếu để cho bọn họ nghe thấy câu này của Hoắc Tuấn...
May mắn là mọi người đã tản ra.
Tần Yên thở phào nhẹ nhõm, lại có cảm giác bị sỉ nhục mà cắn cắn môi, nhưng vẫn nở nụ cười mềm mại với Hoắc Tuấn.
"Tuấn ca anh quên rồi à? Em là Tần Yên, là phó trưởng ban Ban Văn Nghệ."
Vẻ mặt Hoắc Tuấn lạnh lùng.
"Tôi nói là chỉ muốn cô ấy —— cô nghe không hiểu tiếng người?"
"..."
Dưới con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm không hề che dấu chút tia tàn ác nào, ngực Tần Yên run lên, màu máu trên môi cũng trút đi sạch sẽ.
Cuối cùng sự sợ hãi đè nặng lên tia không cam lòng trong ngực cô ta.
Đến thời khắc này, cô ta mới nhớ tới những lời đồn đãi đáng sợ về Hoắc Tuấn.
Tần Yên cầm lòng không nổi mà lui nửa bước, sắc mặt trắng bệch nhìn Tần Khả, cười vô cùng khó coi.
"Tiểu Khả... Nếu học trưởng Hoắc Tuấn kiên trì hợp tác với em, vậy đổi thành hai người một nhóm đi... Bên Hứa Trung Khải và Cố Tâm Tình, chị sẽ nói với bọn họ."
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
Trong lòng biết dù mọi người ở đây có gộp lại thì chỉ sợ cũng không dám chống lại Hoắc Tuấn, cô không tiếng động thở dài, chỉ có thể mỉm cười vô hại với Tần Yên.
"Chị, em biết rồi."
......
Kiếp trước ba năm cao trung nghệ thuật đã từng học qua bài chuyên ngành vũ đạo chuyên nghiệp, hơn nữa đã có rất nhiều kinh nghiệm biểu diễn trước khi chân bị Tần Yên làm hại do tai nạn xe cộ dẫn đến tàn phế, Tần Khả cũng không sợ một buổi hội diễn tân sinh nho nhỏ này.
Tần Yên chuẩn bị cho cô vũ đạo đó, với tuổi này nếu là cô ở kiếp trước thì sẽ rất khó khăn.
Bây giờ, ở trong đầu đã có rất nhiều hiểu biết và kiến thức chuyên nghiệp, Tần Khả chỉ cần thiên phú làm cho thân thể mềm dẻo quen với một số cường độ và độ chính xác của động tác, như vậy cũng đã đủ để hoàn thành một màn vũ đạo vô cùng đẹp mắt.
Nhược điểm duy nhất chính là...
Tần Khả thả tay xuống, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn ra đằng sau.
——
Dù bị đối tượng nhìn trộm "Bắt được" nhưng ánh mắt mãnh liệt kia không chút mảy may tránh né, ngược lại, giống như bởi vì đối mặt với cô, mà khiến cho cặp mắt đen nhánh kia, càng thêm hưng phấn và nhiệt liệt giống như ngọn lửa bừng lên.
Tần Khả "..."
Không những là tên điên.
Khả năng còn có chút biến thái.
Tưởng tượng đến bản thân chọc phải một người như vậy, Tần Khả liền cảm thấy đau đầu.
Cô thầm thở dài, đi tới.
"Học trưởng Hoắc Tuấn, anh đã thuộc nhạc phổ chưa?"
"..."
Vừa định đáp lại thân người Hoắc Tuấn cứng đờ, mấy giây sau, anh bỗng bật cười, cặp mắt đào hoa mở ra, cười như không cười nhìn Tần Khả ——
"Em gọi ông đây là cái gì?"
Tần Khả: "..."
Gương mặt này không thích hợp để nói chuyện, lúc câm miệng thì giống người điên, ít nhất cũng là người điên cảnh đẹp ý vui.
Nhưng nghĩ đến việc hợp tác tối nay, Tần Khả chỉ có thể kiên nhẫn nhắc lại:
"Học trưởng Hoắc Tuấn."
Ý cười trên mặt Hoắc Tuấn nhạt dần.
Khi anh cứ im lặng không nói một câu nào như vậy, ánh mắt không che dấu tia tàn ác rất dễ làm cho người khác bất an—— trước đó Tần Yên cũng bị ánh mắt này dọa sợ.
Nhưng Tần Khả dường như vẫn bình tĩnh, đôi con ngươi màu hổ phách chỉ yên lặng nhìn anh
Trong ngực Hoắc Tuấn như bị một con mèo nhỏ mặt không chút thay đổi duỗi móng cào một cái.
Một ý nghĩ nóng nảy không rõ nảy lên trong đầu, Hoắc Tuấn liếm hàm răng, khẽ cười ——
"Em thật sự là không sợ tôi chút nào sao?"
Anh thẳng người dựa vào đàn dương cầm, khẽ nâng mắt.
"Rốt cuộc em có biết tôi là ai không?"
Tần Khả hơi nhíu mày, "Tại sao tôi phải sợ anh?"
"..."
Hoắc Tuấn bật cười.
Anh nghiêng mặt qua, ánh mắt đảo sang bên cạnh, những ánh mắt đang lén nhìn đều bị anh dọa trở về. Sau đó Hoắc Tuấn quay lại, cắn khóe môi mỏng, từ cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp.
"Hôm đó ở hẻm sau mười mấy người mai phục tôi, em biết bọn họ có kết cục gì không?"
"..."
"Tất cả đều vào bệnh viện —— một người trong đó thiếu chút nữa là vào ICU*."
(ICU*: Phòng chăm sóc đặc biệt, chăm sóc cho những bệnh nhân nặng đang trong tình trạng bị đe dọa tính mạng.)
Hoắc Tuấn dứt lời, đột nhiên cúi người. Anh duỗi tay cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, kéo người về phía trước một bước.
Thiếu niên rủ mắt, tròng mắt đen nhánh.
Vẻ tuấn tú lạnh nhạt không chút thay đổi trên gương mặt.
"Bây giờ hỏi em lần nữa —— tại sao phải sợ tôi?"
Cổ tay Tần Khả bị anh bóp có hơi đau.
Thế nhưng ở khoảng cách gần nhìn khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vẻ non nớt của thiếu niên trước mặt, cô chỉ có thể nhớ tới kiếp trước đoàn làm phim bị nổ mạnh, cái người vọt vào kêu tên cô.
Vẻ dữ tợn nhất của anh cô đã từng nhìn thấy.
Là vì cứu cô —— dũng cảm quên mình.
Bỗng dưng cô gái nở nụ cười.
Trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn, ý cười trong veo lại mềm mại, đôi mắt màu hổ phách như phát sáng.
Ánh sáng đó làm cho Hoắc Tuấn cảm thấy chói mắt, không dám đối diện... Lại chỉ muốn độc chiếm.
Vụt qua tâm tư anh. Nghe thấy cô gái lên tiếng hỏi:
"Vậy anh cũng sẽ đánh tôi sao, Hoắc Tuấn?"
"...Làm sao em biết tôi sẽ không?"
"Vậy anh thử xem."
"..."
Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên Hoắc Tuấn bị người ta "Uy hiếp" lại, vậy mà thật sự kinh sợ.
Mà Tần Khả thấy nơi đáy mắt thiếu niên lướt qua một tia chật vật trốn tránh hiếm thấy, tâm trạng không khỏi vui vẻ.
Cô rủ mắt cười, nhưng rất nhanh đã kiềm lại.
"Học trưởng Hoắc Tuấn, chúng ta làm quen giai điệu chút nhé?"
"...Không được gọi tôi như vậy."
Tần Khả giương mắt nhìn anh.
Con ngươi sạch sẽ, đen trắng rõ ràng.
Mà Hoắc Tuấn hoài nghi chính mình có thể nhìn thấu ý tứ "Anh có thể làm gì tôi" từ bên trong đó.
Giống như cả đàn thỏ đang khiêu khích một con sói duy nhất.
Hoắc Tuấn bật cười, trong mắt nổi lên tia tức giận.
"Nếu để tôi nghe thêm một lần nữa —— thì tôi sẽ hôn cho em nói không nổi."
Tần Khả cứng đờ.
Mấy giây sau, cô ngoan ngoãn nhảy qua đề tài này, "Chúng ta làm quen giai điệu một chút đi."
Nghe ra được cô gái đang sợ hãi, Hoắc Tuấn trầm mắt nhìn cô chằm chằm.
Cô thật sự sợ?
Trong phút chốc, đè xuống tia nóng nảy không rõ trong ngực, Hoắc Tuấn khẽ tặc lưỡi.
Anh quay đầu nhìn bản nhạc phổ trong tay cô gái.
Tối đó tám giờ, hội diễn tân sinh của huấn luyện quân sự được diễn ra ở sân huấn luyện, học sinh toàn trường đều mặc đồ rằn ri, xách bàn, ghế ngồi ở dưới bục sân khấu.
Hậu trường.
Có người của Ban Văn Nghệ chạy lại báo cáo:
"Ok, tiết mục múa nhóm chào kết màn thành công, không xảy ra sự cố."
"Được."
Một lần nữa gạch đi một cái tên tiết mục, trưởng ban Ban Văn Nghệ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn thấy tiếp theo là "Nữ múa đơn", anh ta lại nhíu mày.
"Tần Yên."
Từ cách đó không xa Tần Yên bước tới, "Trưởng ban, làm sao vậy?"
"Bên chỗ Tần Khả em gái em, không có vấn đề gì chứ? Độ khó của tiết mục múa đơn này quả thực rất cao đấy."
Tần Yên cười cười, "Mẹ của Tiểu Khả là một vũ công, nên thiên phú của em ấy là không thành vấn đề."
Trưởng ban sửng sốt, "Em với em ấy không phải chị em ruột?"
"Không phải."
Ánh mắt Tần Yên lóe lên, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn, "Cha mẹ của Tần Khả qua đời rất sớm, em ấy chỉ có một mình không nơi nương tựa, nên được ba mẹ em nhận nuôi."
"Thật sao? Tần Khả lại là cô nhi?"
Bên cạnh có người nghe thấy, đều kinh ngạc nhìn qua.
"Tần Yên, ba mẹ cậu có lương thiện quá rồi không?"
"Đúng vậy, Tần Khả có thể gặp được nhà các cậu, thật đúng là may mắn."
Tần Yên vén tóc mai ra sau tai, dịu dàng cười: "Không có gì. Chỉ là các cậu không nên nói trước mặt em ấy, cũng đừng nói với người khác... Tớ sợ Tiểu Khả sẽ buồn."
"Ôi, Tần Yên, nếu tớ có một người chị gái như cậu chắc hạnh phúc chết mất!"
"..."
Lại nghe được những câu khen ngợi đó, Tần Yên cũng chỉ cười mà không nói.
Một lát sau, cô ta xoay người đi đến bên cạnh trưởng ban, "Trưởng ban, anh vẫn còn lo lắng Tiểu Khả múa đơn?"
"Ừ." Trưởng ban cau mày, "Nếu như nhảy thất bại, chính là làm trò cười trước mặt toàn trường."
Ánh mắt Tần Yên lóe lên.
Lập tức cô ta nở nụ cười: "Mấy tiết mục nhảy trước đó đều rất tuyệt, lúc này nếu Tiểu Khả phát huy không tốt, giáo viên cũng sẽ không trách chúng ta. Cùng lắm thì các học sinh chỉ cười một cái, vừa vặn có thể làm cho bầu không khí thoải mái hơn chút, cũng khá ổn mà."
Trưởng ban không yên tâm buông tiếng thở dài.
"Được rồi, không còn cách nào khác. Tiết mục múa đơn này vốn do thầy Ngô Thanh Việt chỉ định, đừng nói là học sinh mới, trong Ban Văn Nghệ có em nhảy cũng không tệ —— coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống* đi."
(Chữa ngựa chết thành ngựa sống*: Thường dùng trong ngữ cảnh: Kế hoạch tồi tệ nhất đã làm rồi, tạm thời mạnh tay thử một lần, dù cho có xuất hiện kết quả tồi tệ nhất thì cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Theo nguồn Baike baidu.)
"..."
Tần Yên cười nhạt, trong mắt lại lướt qua một tia sảng khoái lạnh lẽo.
Hôm nay cô ta đã phải chịu nhục ở chỗ Hoắc Tuấn, chờ lát nữa là có thể khiến Tần Khả trả lại mặt trước toàn trường.
Cô ta sẽ không tin —— Tần Khả chưa bao giờ được học qua hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp, có thể khiến cho điệu nhảy này trở nên xinh đẹp.
Hai phút sau.
Trên sân khấu giọng người chủ trì lảnh lót giới thiệu tiết mục:
"Bên dưới, mời các bạn thưởng thức tiết mục nữ múa đơn do bạn học Tần Khả lớp mười mang đến, 《 Trụy Quang* 》."
(Trụy Quang*: Chỗ này tui dịch thành "Ánh sáng rơi":)) nhưng mà trông kì quá nên tui nghĩ để nguyên CV hay hơn.)
Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.
Danh sách chương