Bão đã đi qua, mưa cũng nhỏ dần, tôi đang ngồi đọc sách trên bệ cửa số hành lang tầng 3 thì Lam bước tới.

Con bé bước chân chậm dãi và nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động. Đến khi thấy bóng người chắn sáng thoáng qua tôi mới nhận ra.

Ngẩng đầu lên, con bé cầm trên tay một quyển sách, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi nghiêng đầu sang, nhìn con bé đang bắt đầu lật trang sách đầu tiên.

" Cuốn gì vậy?"

Lam lật lại bìa sách." Ừm, "Đừng tự dối mình" của Philippe Besson."

Tôi không nhớ trong nhà có quyển sách này.

" Anh không nhớ trong nhà có quyển này."

Ánh mắt con bé vẫn chăm chú nhìn vào nội dung sách.

" Em lấy trong phòng anh Lâm đấy!"

Nói xong Lam liền ngẩng đầu lên nhìn thắng vào đôi mắt bối rối của tôi

Nghe tên hắn, tôi như thói quen cơ thể liền có phản ứng, người cứng đờ, lỡ mất nhịp vài giầy, cúi đầu né tránh ánh mắt của con bé.

"À, à!"

" Hai anh đang yêu nhau à?" Lam bất ngờ hỏi.

Tôi chột dạ, trong lòng thầm chửi rủa tên chó chết đó làm còn bé hiểu lầm. Không, tôi làm gì mà phải chột dạ chứ? Tôi khômg hề thích hắn.

"Gì, hỏi gì lạ vầy? Bọn anh là anh em đó!"

" Có phải ruột thịt đâu!" Lam đáp lời tỉnh bơ.

Tôi bối rối nhìn con bé.

"Nh,nhưng trên danh nghĩa, thì cũng là người nhà. A, ai lại đi yêu đương với anh, em trai của mình được chứ? Kh, không đạo đức một tí gì cả."

Lam không nói gì, con bé im lặng nhìn chằm chằm vào ánh mắt tôi.

Bị nhìn đến không tự nhiên, tôi ngó ngang cố tìm lời để tránh chủ đề

"S, sao lại hỏi th,thế? A,anh em trong nhà không thân thiết đc sao?" Câu sau tôi vừa nói vừa tự thấy ngại, đưa tay lên gãi cố dù không ngứa.

" Thật sao?" Con bé vẫn nhìn chằm chằm đến không chớp mắt.

Tôi gật đầu chầm chậm.

" Nhìn em!" Giọng nói của Lam nghe ra vài phần mang cảm giác uy lực giống như Lâm khi hắn nghiêm túc.

Tôi cố mở to hai mắt đối mặt với con bé.

Lam khẽ đánh hướng, di chuyển ánh mắt xuống ngón tay đang vê viền trang sách của tôi.

Tôi vô thức theo ánh mắt con bé cùng nhìn xuống.

Lam nhếch môi cười một cái, thu lại dáng vẻ vừa rồi của mình, ngồi dựa vào cửa kính.

" Anh Lâm thích anh!"

Tôi hằn giọng lại, họng hơi run run.

" Biết!"

Lam đá một bên lông mày, trông con bé như đang là tên Huy.

"Anh biết, nhưng, anh không từ chối!"

"T, từ chối gì?" Vẻ mặt tôi hoang mang.

Lam cười nhạt.

" Anh chưa thích người khác bao giờ à?"

Vừa nghe xong trong đầu tôi liền nghĩ ngay đến hình ảnh của Đào nhưng cảm giác không còn là tim đập thấp thỏm như trước mà chỉ thấy bình thường.

Tôi nhìn con bé, gật đầu.

" Thế mà anh vẫn không hiểu à?"

Tôi? Lam nói tiếp." Tưởng anh được nuôi chăn thả thì sẽ khác với thằng ngu nhà em cơ. Không ngờ gen di truyền mạnh đến vậy."

Thằng ngu? Tên Huy à?

Tôi phì cười.

"Anh thật sự không thích anh Lâm à?"

Ngay lập tức tôi ngưng cười, vẻ mặt căng như dây đàn, tập trung suy nghĩ về câu hỏi. Tôi thật sự không thích tên

Lâm à? Không, không, không việc gì phải nghĩ cả. Tôi và hắn đều là con trai làm sao yêu nhau được, còn là anh em chung nhà nữa.

" Chac chan!"

" Thế sao anh phải nghĩ?"

Câu hỏi của Lam làm cổ họng tôi hơi nghẹn lại. Đúng vậy, sao tôi phải nghĩ nhỉ? Nhưng chẳng thể tìm được lời giải thích lúc này. Não tôi lại đứng máy rồi.

"Anh không thích người ta thì anh phải từ chối rõ ràng chứ, phải bài xích, phải dứt khoát triệt để chứ!"

Đúng, tôi... đã từng... bài xích hắn...

Không trả lời Lam ngay, tôi im lặng, tạm dừng lại để ngẫm nghĩ lại mọi chuyện.

Từ sau tại nạn tôi, không biết từ khi nào, không còn cảm thấy ghét hắn được nữa.

" Anh không biết!" Lam hỏi.

Tôi lúc nào cũng thấy có lỗi,đã từng nghĩ việc trả ơn hắn không nhất thiết phải ép bản thân phải xuôi theo, có thể dùng cách khác. Nhưng đó là mạng người, tôi rất may mắn khi đó nhờ có Lâm mới có thể ngồi đây, rõ biết bản thân có thể phản kháng nhưng khi nhìn những vết sẹo trên người hắn tôi đành bịa đủ lý do tự thuyết phục bản thân vì thế này, vì thế kia,...

Tôi có thích Lâm không? Tôi không biết. Tôi biết thứ tôi nợ hắn trả cả đời cũng không hết được.

Nhìn Lam, tôi thở dài.

Lam:" Anh... không biết bản thân thích anh Lâm à?"

Tôi lắc đầu.

Tôi không thích hắn.

Lam xoay người ra phía ngoài, ngửa đầu dựa vào cửa, chân duỗi ra đằng trước, dánh vẻ con bé có phần buông thá.

" Hài! Không sao, thanh niên mà! Tuổi trẻ thích theo điều mới lạ, có khi sau này sẽ vơi thôi!"

Tôi không hiểu.

Lam nói tiếp." Bây giờ các anh vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, tâm sinh lý chưa phát triển đủ, cảm giác yêu thích nhất thời khiến các anh hiểu lầm làm khơi dậy cảm giác muốn trinh phục mà thôi..."

Nghe như bà cụ non vậy.

"Sau này chắc chắn sẽ nghĩ lại rồi hối hận cho mà xem."

Tôi mỉm cười. Ứ, sau này sẽ hối hận.

"... Cũng có thể sẽ tiếc nuối."

Tôi khưng lại, nhìn còn bé.

Lam im lặng, nhìn vào mắt tôi.

Tiếc nuối à? Tôi sẽ tiếc thứ gì?...

Lam đột ngột quay mặt đi." Ai lại đi thích con gà công nghiệp chứ nhỉ?"

Tôi lần nữa bật cười bởi cách dùng từ của con bé.

" Dân xã hội à?"

Lam quay ngoắt lại." Sao anh biết?"

"Nghe!"

Lam quay lại dựa vào cửa." À!"

"Anh cẩn thận đấy!"

" Sao!" Tôi không hiểu lắm.

" Anh Lâm!"

Tôi nghĩ đến mấy hành động biến thái của hắn, đúng là có hơi quá đáng thật nhưng Lâm vẫn rất biết giới hạn.

" Không quá chứ?"

Lam nghiêng đầu." Thằng cha đấy bị điên, có thể bản chất đã đã tên điên, cũng có thể là bị nuôi thành tên điên."

" Sao lại bảo thế?"

Vẻ mặt con bé nghiêm tục cùng ánh mắt kiên định." Anh nên thấy may mắn vì đã được tự do bay nhảy ngoài kia và lớn lên giống một con người bình thường."

Gì vậy, tôi chưa từng ai có suy nghĩ kì lạ như con bé này.

" Không tin anh thử đi hỏi anh Lâm đi, xem ông ấy có biết bản thân mình thích gì, ghét gì không? Ông đấy được nuôi 100% như con gà công nghiệp. Người như cái máy, chả có chỗ nào giống con người."

Tôi cười hì hì nghĩ rằng con bé đang nói quá." Sao tiêu cực thế?"

" Anh nghĩ em nói quá à?"

Ùi, con bé đi guốc trong bụng tôi à?

"Cái nhà này vốn không bình thường rồi!"

" Thế em khác sao?"

Tưởng con bé á khẩu rồi không ngờ lại chỉ im lặng một nhịp liền nói tiếp.

"Em khác!" Vẻ mặt Lam tràn đầy tự tin.

"Sao?" Tôi hỏi.

"Bác không kể anh chuyện nhà mình à?"

Thú thật đúng là tôi chưa từng nghe, mặc dù đã ở đây nửa năm nhưng tôi vẫn còn cảm thấy có chút khoảng cách với mọi người, mọi cuộc trò chuyện đều cảm thấy rất gượng gạo. Tôi luôn nghĩ có thể đợi thời gian thêm chút, đợi đền khi đã thân quen hơn thì có thể tâm sự sâu thêm chút.

Lam lấy hơi tính bắt đầu kể.

Dình!

Âm thanh lớn bất ngờ vang lên làm ngắt mất cuộc trò chuyện, nó nghe giống tiếng sấm, vừa lại không phải tiếng sấm, giống tiếng đập cửa hơn.

"Tiếng gì vậy, từ đâu thế?" Lam nhìn xung quanh hỏi.

Tinh!

Tiếng thang máy gần đó vang lên ngay sau.

Lâm bước ra cùng đĩa hoa quả trên tay, hắn từ từ bước lại gần chỗ chúng tôi.

"Bà gọt xong hết rồi, xong cơm không thấy hai đứa đâu nên bảo anh mang cho."

Lâm cúi người, đặt đĩa hoa quả ngay giữa hai chúng tôi, ánh mắt hắn lướt qua nhìn Lam.

Tôi dịch người sang ngang để lấy chỗ đặt đĩa.

Lam cầm lên một miếng táo, cắn nhẹ một miếng, nhìn Lâm.

" Anh bảo bà đợt sau không cần cực vậy đâu!"

Lâm đứng thẳng, hai tay đút túi quần, mắt nhìn xuống, nhìn Lam.

"Ừ, lần sau anh nhắc."

Lam đưa nốt miếng táo vào miệng, đứng dậy, quay người lấy thêm một miếng nữa.

" Muộn rồi, em về phòng đây, đợt sau nói chuyện tiếp với anh."

Tôi vừa nhét cả miếng lê lớn vài miệng không tiện đáp lời, gật đầu, vãy tay với con bé.

Lam vừa đi khuất xuống cầu thang, tôi cũng liền đứng dậy, bê theo đĩa hoa quả muốn đi xuống.

Lâm nhìn tôi, vẻ mặt hắn dịu hơn rất nhiều so với khi nhìn Lam." Đi xuống luôn à?"

Tôi gật đầu, miệng vẫn đang nhai. Tôi không muốn ở riêng với hắn.

Lâm bước đi bên cạnh, vươn tay lên khoác vai nhưng bị tôi khó chịu hất ra.

Đứng trước cửa phòng, hắn lại nói.

" Hôm nay mữa mất rồi!"

Vừa nói hắn lại vừa cười ẩn ý rất vui vẻ.

"Thì sao!" Nói xong tôi lập tức bước vào phòng, đóng dầm cửa lại.

Mưa thì càng tốt, hắn không sang được nữa, tên thần kinh đó không làm phiền tôi được, yên bình.

Bên ngoài mưa gió, trời se se lạnh, bật quạt, đắp chăn là quá tuyệt vời.

Tôi không phải người quá tò mò nên câu chuyên của Lam không làm tôi bận tâm lắm, có thể đợi đến khi khác nói chuyện cũng được.

Vừa tắt hết đèn, người cũng đã chui vào chăn, thả lỏng cơ thể, ổn định tư thế thoải mái nhất. Chuẩn bị đi vào giấc, đột nhiên tôi nhớ ra điều gì đó, hai mắt mở to tròn nhìn lên trần nhà...

Nhà vốn có thang máy sao lúc bó bột hắn lại đi cầu thang?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện