15 Lương Sơn ngoại truyện



Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi ở đầu làng, mẹ tôi nhặt được tôi, đặt tên tôi là Lương Sơn.



Mẹ nói, hy vọng tôi sẽ trưởng thành thành một người giống như núi cao, bao dung vạn vật, tĩnh tâm định khí.



Nhưng tôi đã khiến mẹ thất vọng, tôi hẹp hòi, tự ti, tăm tối.



Năm tôi biết được thân thế của mình, tôi 5 tuổi.



Người trong làng nói với tôi, cha ruột tôi là một tên tội phạm cưỡng hiếp, mẹ ruột tôi đã đ.â.m c.h.ế.t ông ta, rồi tự mình nhảy sông tự tử.



Để lại một mình tôi không ai nuôi dưỡng, mẹ tôi đã bế tôi về nhà.



Mẹ và cha tôi không có con cái, sau khi cha tôi qua đời, mẹ mang theo tôi sống trong một căn nhà nhỏ.



Trong sân, trồng giàn nho, hoa hồng, sân nhỏ không lớn nhưng rất ngăn nắp.



Mẹ dạy tôi viết thư pháp, thổi sáo, đọc "Mạnh Tử", đọc "Lão Tử".



Tôi không biết tại sao một người như mẹ, lại cam tâm tình nguyện ở lại một ngôi làng hẻo lánh như vậy.



Mẹ sống một cuộc sống vật chất đơn giản nhưng tinh thần phong phú.



Mẹ tôi nói, mẹ đã thấy quá nhiều phù hoa khi còn trẻ, cho nên đến tuổi này không còn quan tâm đến ăn mặc nữa.



Nhưng tôi không giống mẹ, từ nhỏ đến lớn tôi luôn muốn đi lên.



Tôi đã cố gắng hết sức để thi đỗ vào Đại học Y, mọi người đều nói tôi là văn khúc tinh hạ phàm của làng, khen tôi có tiền đồ.



Mẹ tiễn tôi đi học, mẹ giúp tôi sắp xếp hành lý, nói với tôi: "Thế giới bên ngoài phù hoa mê hoặc lòng người, Lương Sơn, con phải định tâm. Kiên trì với bản thân, theo đuổi chính mình, mới không bị lạc lối trong đại thiên thế giới."



Lúc đó tôi không hiểu những gì mẹ nói, cho đến khi tôi đến Đại học Y.



Quá nhiều thiên chi kiêu tử, quá nhiều giàu sang phú quý.



Tôi vốn tưởng rằng mình là thiên tài, là văn khúc tinh, là ngôi sao mai tiền đồ xán lạn.



Nhưng gặp phải những người như Thẩm Thành, Cao Tĩnh, tôi mới biết mình tầm thường đến mức nào.



Thẩm Thành xuất thân giàu có, rất thông minh.



Tôi ở cùng ký túc xá với anh ta, mỗi ngày nhìn anh ta yêu đương, chơi game, đều có thể dễ dàng đạt điểm cao.



Còn tôi, cần phải lúc nào cũng học thuộc lòng, xem ghi chú, tra cứu tài liệu mới miễn cưỡng duy trì được thành tích.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cao Tĩnh, cha cô ấy là nhân vật nổi tiếng trong giới y học, cô ấy đi đường lúc nào cũng ngẩng cao đầu, thành tích của cô ấy luôn vững vàng ở vị trí số một.



Tôi nhìn bóng lưng của cô ấy, cũng cảm thấy rất khó đuổi kịp.



Chuyện tôi thầm yêu cô ấy, không biết từ khi nào đã ầm ĩ đến mức ai cũng biết.



Tôi nghe thấy Cao Tĩnh đánh giá tôi sau lưng: "Lương Sơn à, một kẻ tầm thường lại tự ti mà thôi."



Tầm thường, tự ti, hai từ này của Cao Tĩnh đã đ.â.m xuyên qua trái tim tôi.



Tôi che giấu tất cả sự xao động và đau khổ, giống như một cái bóng đi theo cô ấy và Thẩm Thành.



Mọi người đều nói chúng tôi là bộ ba kiếm khách của trường Y, chỉ có tôi biết, tôi chẳng qua chỉ là một tên hề làm nền cho Thẩm Thành.



Cao Tĩnh thích Thẩm Thành, nhưng cô ấy không biết, trong ký túc xá nam vào đêm khuya, Thẩm Thành đã đánh giá cô ấy một cách thờ ơ:



"Ngoại hình cũng tạm được, dáng người cũng không tệ, chỉ là quá mạnh mẽ, quá sĩ diện. Yêu đương với loại con gái như vậy, mệt c.h.ế.t tôi. Nhưng lên giường chơi đùa với cô ta, chắc chắn cô ta không đồng ý. Nhà họ Cao gia giáo nghiêm khắc, cô ta bây giờ vẫn còn là gái trinh đấy!"



Người đàn ông được Cao Tĩnh đặt trong lòng, lại khinh miệt, thờ ơ đánh giá cô ấy như vậy.



Chúng tôi cùng thi đỗ nghiên cứu sinh, không ai biết tôi vui mừng đến mức nào!



Tôi luôn cho rằng, đây là bước khởi đầu trong cuộc đời tôi, ai cũng biết tỷ lệ trúng tuyển nghiên cứu sinh của trường này thấp đến mức nào.



Có thể thi đỗ nghiên cứu sinh của trường này, ít nhất chứng minh được giá trị của bản thân.



Nhưng không lâu sau, Thẩm Thành tuyên bố mình sẽ đi du học.



Ngôi trường mà anh ta nói, là ngôi trường mà tất cả sinh viên y khoa đều phải ngưỡng mộ.



Cũng là ngôi trường mà tôi khó có thể với tới.



Tôi nhìn anh ta được mọi người vây quanh, như sao sáng giữa bầu trời, tất cả lời chúc mừng và hào quang đều ở trên người Thẩm Thành.



Tôi đứng trong góc, ẩn mình trong bóng tối, không đáng một xu.



Đêm đó Thẩm Thành uống rượu, có chút say.



Anh ta nhận được tin nhắn của Cao Tĩnh, cười ha hả: "Làm trò gì vậy! Cao Tĩnh lại muốn ngủ với tôi! Cô ta điên rồi, nếu cha cô ta mà biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân cô ta. Mẹ kiếp, cô ta đã hai mươi hai tuổi rồi, tôi đây không muốn làm chuyện đó với gái già, vừa không có hứng thú vừa đỏng đảnh."



Bạn gái của Thẩm Thành, không ai quá 20 tuổi.



Anh ta trong quan hệ nam nữ, có chút ác thú không thể nói ra được, khá ghê tởm.



Đêm đó, con quỷ ẩn giấu trong lòng tôi được giải phóng.



 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện