Hứa Lương Cầm bị Tống Dật Hàng nói mà trợn tròn mắt, người lớn tuổi mà trực giác nhạy thế nhưng cô cũng phản ứng nhanh: “anh nói linh tinh gì thế? Em giấu ai chứ? Hơn nữa nếu em thật sự giấu người thì làm sao giấu ở đây chứ?”

“Vậy giờ chúng ta lên tầng!”

Tống Dật Hàng kiên trì quá nên Hứa Lương Cầm không còn cách nào đành phải đồng ý lên nhà trọ với anh.

“Ôi, tuần trăng mật về rồi cơ à? Sao lại khéo gặp ngay Lương Cầm thế?” Tô Hiểu Vũ nhìn hai người đến thì lớn tiếng chào hỏi, Ngô Thừa Long nghe thấy thì phản ứng cực kì nhanh chạy đến nhà vệ sinh kéo Shibata Hisako đến phòng mình.

Tống Dật Hàng cười cười với Tô Hiểu Vũ: “đã lâu không gặp.”

nói xong tiếp tục đi vào, đi ngang qua phòng Ngô Thừa Long thì phát hiện thấy bóng lưng của phụ nữ đang nằm trên giường, vì thế đứng trước của Ngô Thừa Long hỏi: “không định phẫu thuật à?”

Ngô Thừa Long chưa kịp đóng cửa, giống như lơ đãng nhìn qua cười ha ha: “Tôi định nói với Lương Cầm sớm là bản thân tôi vẫn thẳng tuột, mọi người đừng kéo tôi cong xuống chứ.”

Tống Dật Hàng không để ý bước qua phòng Ngô Thừa Long mà vào luôn phòng Hứa Lương Cầm, chỗ này chỉ có 1 phòng to thôi, có thể nói anh không cần phải kiểm tra làm gì nữa.

“Em đã nói anh không nên nghi ngờ, vốn chẳng có gì mà anh cứ không tin em.”

“Là biểu hiện của em khiến anh nghi ngờ đấy, đột nhiên không khó chịu khi anh đi du lịch với Tina, lại để mặc anh ở cùng với chị ấy một thời gian dài như thế, vừa rồi ngay cả máy tính cũng không muốn lấy mà đi với anh luôn, em nghĩ sao anh không nghi được?”

“Em hiểu rồi, em hiểu rồi, anh đúng là ẩm ương bất thường. Lần trước vì Tina mà cãi nhau với em, em thỏa hiệp không nói thì anh lại nghĩ em có chuyện mờ ám, em chẳng biết làm thế nào mới tốt nữa đây.” Nếu Shibata Hisako không bị phát hiện thì Hứa Lương Cầm không phải lo lắng nữa.

Tống Dật Hàng vui vẻ: “không phải anh bị em bỏ rơi sao? Bằng không vì sao phải vội về chứ? Tránh cái gì, để anh yêu thương em nào.” nói xong liền ôm chầm lấy Hứa Lương Cầm rồi hôn cô.

Tai mắt ở bốn phía, Hứa Lương Cầm đẩy Tống Dật Hàng ra: “anh đừng có linh tinh, ban ngày ban mặt.”

“Chúng ta có phải chưa làm ban ngày đâu, vài ngày anh không ở đây có chuyện gì phát sinh không?” Tống Dật Hàng nói xong lại muốn lần sờ quần áo của cô.

Hứa Lương Cầm dỗ anh: “anh trả lời trước đi, vì sao anh vội về thế? Có phải Tina đã về lại biệt thự không?”

“anh sờ và ôm em không được à? Tina về khách sạn ở, trước tiên anh muốn biết em đang làm gì?” Tống Dật Hàng cố ý chơi xấu với Hứa Lương Cầm.

“Khi nào thì cô ta về Mỹ?”

Bị Hứa Lương Cầm hỏi, Tống Dật Hàng ngồi dậy: “sẽ nhanh thôi. Lương Cầm, anh muốn sửa di chúc, đem một số tài sản cho chị ấy dưỡng già.”

“không phải anh đã lập cho cô ta một quỹ sao?” Hứa Lương Cầm cảnh giác, cho rằng Tina muốn rút hết tiền của Tống Dật Hàng.

“Bởi vì một số nguyên nhân nên chị ấy không thể dùng quỹ đó được cho nên anh muốn tăng tiền sinh hoạt của chị ấy lên, cho dù anh có nhượng cho chị ấy chút tài sản thì cũng không ảnh hưởng tới lợi ích của em đâu.”

“Tống Dật Hàng, tôi không phải là con ngu mà không hiểu mấy chữ tài sản và di chúc đó. anh đã vì cô ta mà lập một quỹ không hề nhỏ, vì sao cô ta không ngồi yên mà lấy tiền, cô ta chi tiêu kiểu gì mà đến mức người ta khóa mất? Nếu như cô ta mang tiền đó chi tiêu vào mục đích khác thì sao? Tôi không ngăn anh đưa cô ta tiền dưỡng lão nhưng tôi không đồng ý cho việc anh ném tiền vào cái miệng không đáy đó.”

“Tại sao em lại có thể nói Tina như thế?” Tuy Tống Dật Hàng nói vậy nhưng vẫn không có chút tức giận gì.

“Vậy anh nói đi, tiền kia của cô ta đi đâu mất hả?”

“Đây là việc riêng của Tina nên anh không thể nói.”

“Xem ra anh cũng biết nguyên nhân. Ai đã nói với tôi là sẽ không bao giờ giấu tôi bất cứ chuyện gì? anh thích thế nào thì tùy anh, giờ tôi không còn sức mà giận anh cùng cô vợ cũ yêu quý của anh đâu!” Hứa Lương Cầm bày ra dáng vẻ mặc kệ.

Tống Dật Hàng bất dĩ thở dài: “Lương Cầm, anh đã đồng ý với Tina rồi, với cả số tiền đó cũng không lớn với anh.”

“Vậy cũng không thể phung phí nó, nhiều tiền thì đi làm từ thiện đi. anh muốn làm sao cũng được nhưng anh không thể cho cô ta tiền bây giờ, một tháng nữa rồi bàn tới chuyện này.”

“Vì sao?” Tống Dật Hàng không hiểu nhìn Hứa Lương Cầm.

“Chẳng tại sao cả, tôi không muốn cô ta đắc ý nhanh như vậy, để cho cô ta hiểu là không phải chuyện gì cô ta nói với anh là anh đáp ứng ngay được.” một tháng sẽ tra ra manh mối, Hứa Lương Cầm lấy cớ này để kéo dài thời gian.

Tống Dật Hàng không phản đối: “Được, một tháng sau xong xuôi thủ tục anh sẽ khiến Tina rời đi, sau đó sẽ chuẩn bị lễ cưới của chúng ta.”

Hứa Lương Cầm cười nói: “Bố mẹ tôi còn chưa biết anh là ai, đám cưới dễ vậy cơ à!”

“Em không cần lo, mẹ vợ tương lai rất đồng ý người con rể là anh đây.”

“Làm sao có thể, mẹ em làm sao biết anh, anh nói đi!” Hứa Lương Cầm ngồi lên người Tống Dật Hàng, ép anh nói.

Tống Dật Hàng ôm thắt lưng của Hứa Lương Cầm rồi kể chuyện ngày đó hai người chia tay, anh đi tìm cô khắp nơi, ngược lại khiến Hứa Lương Cầm rơi nước mắt.

Bởi vì đi đường mệt nên Tống Dật Hàng ngủ sớm, Hứa Lương Cầm thấy không có việc gì mới ra ngoài hỏi Tô Hiểu Vũ. “Người đâu?”

Tô Hiểu Vũ ngoác miệng: “Để Đại Long đưa đi rồi, tớ định đưa cô ta đi nhưng cô ta không đồng ý, còn nói đi với đàn ông sẽ an toàn hơn, tớ thấy cô ta cũng hoảng sợ nên đồng ý luôn!”

“May không bị lộ.”

“Có chị ở đây thì làm sao bại lộ được, chị đây là người thông minh nhanh nhạy mà!” Tô Hiểu Vũ dương dương tự đắc nói.

“Vâng vâng, vì nữ hoàng đây chúng tôi mới yên ổn!” Hứa Lương Cầm khen Tô Hiểu Vũ, tiếp theo cô nói chuyện của Tina đề nghị với Tống Dật Hàng.

Tô Hiểu Vũ nghe xong tức đến khó thở: “Con đàn bà vô liêm sỉ, rõ ràng là lừa tiền rồi, không bao giờ được đưa cho con đó!”

“Chưa cho, tớ bảo Tống Dật Hàng là một tháng sau, tớ nghĩ chuyện sẽ được giải quyết đến tầm đó thôi.”

“Trong lòng cậu hiểu là tốt rồi.”

“Hiểu Vũ, tớ có chuyện muốn hỏi cậu, cậu giúp tớ giải đáp với.”

“Chuyện gì? Nhưng cậu hiểu tớ mà, đừng có khiến Tống đại gia chê cười tớ là được.” Tô Hiểu Vũ nói xong thì cười khanh khách.

Hứa Lương Cầm cũng cười theo, sau đó đưa vật tới trước mặt Tô Hiểu Vũ.

Tô Hiểu Vũ nhìn thấy que thử thai, nói to: “Hứa Lương Cầm, sao cậu có thể ghê tởm đến mức đưa thứ này đến trước mặt tớ chứ, mau ném đi!”

“Cái này có gì ghê, tớ dùng khăn giấy lau sạch rồi!”

“không đúng! không đúng! Là tớ bị thần kinh đấy, cậu có thai rồi đúng không? Du kích thành công đấy, chúc mừng cậu nhé, làm mẹ rồi đó!” Tô Hiểu Vũ nhìn que thử thai hai vạch của Hứa Lương Cầm thì cực kì vui.

“Thứ này có chuẩn không?” Hứa Lương Cầm nhìn chăm chú vào que thử thai xem nó có phải hàng nhái hàng đểu không, đó cũng là nguyên nhân mà cô không cho Tống Dật Hàng chạm vào mình.

cô luôn cảm giác mọi thứ không chân thật, ngay cả đèn đỏ của cô cũng chuẩn nhưng tháng này đến muộn tới 5 ngày khiến cô nghi ngờ, cô cũng không đến tiệm thuốc mua mà mua hàng online luôn, kết quả trúng giải đặc biệt.

“Thứ này rất chính xác, cậu mau nói với Tống đại gia đi, mẹ quý vì con, anh ta sẽ nghe cậu răm rắp mà không cãi nửa câu đâu. Có khi tôn cậu lên làm thánh thần cũng nên.”

Hứa Lương Cầm lắc đầu: “Chờ anh ấy đi rồi cậu với tớ đến bệnh viện kiểm tra, như thế sẽ yên tâm hơn.” Phải 100% xác nhận cô đã mang thai, cô không muốn làm bất cứ ai phải kinh động cả.

Tô Hiểu Vũ biết ý của cô: “Được, chờ Tống đại gia đi thì tớ sẽ đi với cậu, que này cậu còn giữ được à, ném đi bà nội.”

“Ném làm sao được chứ? Nếu mang thai thật thì tớ sẽ giữ nó làm kỉ niệm.”

“Hứa Lương Cầm, con thần kinh không bình thường này, cái này cho vào nước tiểu đó.”

“Tớ thích, cậu bận hả? Tớ về phòng đây.” Hứa Lương Cầm đứng lên rồi rời đi, Tô Hiểu Vũ nhìn bóng lưng của cô thì bật cười.

rõ ràng chỉ có một buổi tối thôi mà Hứa Lương Cầm cảm giác một ngày giống một năm vậy, vừa thấy thời gian trôi qua trên di động, một đêm không ngủ được, cô cứ thế thức 6 tiếng liền, đứng dậy làm đồ ăn sáng, sau đó đánh thức Tống Dật Hàng.

“Sao em dậy sớm thế, ngủ có ngon không?” Tống Dật Hàng nhận bát ăn ngay trên giường.

“Cũng được, hôm nay anh có đi đâu không?”

“anh muốn nói với Tina chuyện hôm qua chúng ta đã quyết định, sau đó đến công ty một chút, hẳn là công việc chồng chất rồi, nếu anh muộn mà không về thì mai anh sẽ qua.”

Hứa Lương Cầm vui vẻ: “Vậy cũng được.”

“Em phải ra ngoài à?” Tống Dật Hàng thuận miệng hỏi.

“Cũng không biết nữa, nếu mẹ anh tìm em nói chuyện thì em sẽ đi.”

“Nhà của họ thì tương lai tất cả sẽ là tài sản của anh, em nịnh họ không bằng đi nịnh anh.” Tống Dật Hàng cười nói.

“anh đừng có ra oai nhé, về sau kết hôn thì anh lấy tiền ra đè em à? Em cảm thấy mình như ô sin cao cấp anh thuê về ấy, cho dù anh có tìm yêu quái bên ngoài thì em không đồng ý đâu!”

“Là anh nói thế, không phải làm trâu làm ngựa là anh à?”

Hai người cứ anh một câu, em một câu cũng ăn xong bữa sáng, Tống Dật Hàng mặc quần áo rồi ra ngoài.

anh vừa đi, Hứa Lương Cầm và Tô Hiểu Vũ lái xe đến bệnh viện, đến bệnh viện phải xếp hàng dài đăng kí rồi lại xếp hàng lấy máu, kết quả xét nghiệm phải đến chiều mới có.

Nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay cùng số liệu, Hứa Lương Cầm có chút thất vọng: “Chắc không mang thai rồi!”

Tô Hiểu Vũ nhìn kết quả xét nghiệm trong tay Hứa Lương Cầm nhìn kỹ một lần: “Chắc do que thử thai sai, để bác sĩ nhìn kỹ rồi mới nói chứ, cũng mất thời gian cả rồi nên thêm tí cũng không sao.”

Hứa Lương Cầm vô thức gật đầu rồi lại xếp hàng lấy kết quả.

“cô mang thai rồi, mẹ con đều tốt, trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt, 10 ngày hoặc nửa tháng nữa ra kiểm tra lại, trong thời gian này nếu có dấu hiệu đau bụng hoặc xuất huyết thì phải đến đây ngay, phòng chống thai có thể ngoài tử cung, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của mẹ và con.”

Hứa Lương Cầm ngơ ngác nghe bác sĩ nói xong rồi mới hỏi: “Cháu thật sự mang thai ạ?”

“Đúng vậy, tôi vừa nói nhiều chú ý với cô mà cô không nghe à?” Bác sĩ không nhịn được.

“Cháu thấy số liệu tiêu chuẩn của cháu không phù hợp mà.”

Bác sĩ hừ một tiếng: “Tôi là bác sĩ hay cô là bác sĩ đây? Người bệnh nếu không tin thì đi tìm bác sĩ khác đi.”

Hứa Lương Cầm lập tức nói xin lỗi, tiếp theo mang vẻ mặt vui mừng nói cám ơn bác sĩ sau đó mới ra ngoài.

“Bác sĩ nói sao?” Tô Hiểu Vũ chạy đến đón.

“Hiểu Vũ, tớ thực sự làm mẹ rồi!”

Hứa Lương Cầm nói xong thì ôm Tô Hiểu Vũ, mắt Tô Hiểu Vũ ươn ướt: “thật tốt quá, vừa rồi cậu nói không có thai khiến tớ suýt khóc nhưng bây giờ khóc vì quá vui. Lương Cầm, tớ thực sự vui thay cậu! Đời này chắc tớ không bao giờ sẽ có con của mình, tương lai nhớ cho tớ là mẹ nuôi nhé! Đại Long nhất định sẽ rất vui, nhìn cậu ấy cũng muốn làm bố hoặc mẹ nuôi rồi!”

“Được!” Hứa Lương Cầm không nói lên lời, chỉ nhiệt tình gật đầu.

Lúc về Tô Hiểu Vũ không cho Hứa Lương Cầm lại xe mà cô tự lái đưa họ về nhà trọ.

Hơn 4h chiều Tống Dật Hàng gọi điện từ công ty nói phải tăng ca, sau đó nghỉ ngơi tại phòng làm việc, phỏng chừng hai ngày nữa mới về nhà trọ, Hứa Lương Cầm tốt tính nói anh phải ăn cơm đúng giờ, phải ngủ nhiều một chút, Tống Dật Hàng đồng ý hết.

Buổi tối Tô Hiểu Vũ gọi điện cho Ngô Thừa Long, Ngô Thừa Long lập tức bỏ Shibata Hisako mà chạy về, Jean đã bị họ Tống giám thị nên chẳng ai gây gổ với cô ta nữa!

trên đường về anh còn mua cơm dinh dưỡng cho phụ nữ có thai, ba người vừa ngồi ở phòng khách vừa nói chuyện sau khi đứa bé sinh ra thì thế nào, đêm nay Hứa Lương Cầm ngủ rất ngon, sáng sớm khi tỉnh dậy còn thấy miệng mình luôn mỉm cười.

Đồ ăn Tô Hiểu Vũ nấu rất phong phú, Hứa Lương Cầm cảm giác chẳng chuyện gì làm khó cô hết, vì đứa bé cô sẽ không nhịn ăn, không cho bất kì kẻ nào phá vỡ hạnh phúc của con cô!

Cơm nước xong, cô tính lên mạng đặt mua sách cho phụ nữ có thai, kết quả mẹ Tống Dật Hàng gọi nói có thể gặp Jean, một giờ sau sẽ đưa người tới đón cô.

Hứa Lương Cầm lo lắng cho con nên không biết có định mạo hiểm không, vì thế cô nói chuyện mình có thai cho mẹ Tống Dật Hàng biết.

“Ta có cháu sao? Chắc là cháu gái rồi! Ôi, tốt quá! Lão Tống! Lão Tống đâu? Ông nó đừng có chơi mấy con chim chết tiệt kia nữa, con dâu mang thai! Có cháu! Chúng ta có cháu rồi ông nó ơi!”

Hứa Lương Cầm cầm điện thoại chờ 5 phút, thấy không ai để ý thì mới tắt, phỏng chừng dì đã quên cúp điện thoại rồi, xem dáng vẻ này thì bố Tống Dật Hàng sẽ đến đây nhanh thôi,

không đến nửa giờ, chuông cửa vang lên, Ngô Thừa Long chạy đến cửa hỏi ai, xác nhận thân phận của đối phương thì mới mở cửa, Tô Hiểu Vũ nghe được động tĩnh cũng đi ra, kể từ khi biết Hứa Lương Cầm mang thai, cô với Ngô Thừa Long nhất quyết không cho Hứa Lương Cầm mở cửa, ít nhất phải có một người đi cùng cô, kết quả mọi người không hẹn mà tụ tập ở nhà trọ.

“Lương Cầm, Tống đại … bố mẹ Tống Dật Hàng đến.” Ngô Thừa Long chút nữa thì quen miệng nói Tống đại gia.

Hứa Lương Cầm đi ra, nghênh đón: “Chú dì ạ, sao hai người lại tới đây?”

“Còn gọi chú chú dì dì gì nữa, đứa bé đã có thì đã là con dâu nhà họ Tống, về sau gọi bố mẹ đi.” Dư Mạn Quân cười híp mắt nhìn Hứa Lương Cầm, thấy thế nào cũng cảm thấy nha đầu này là người mở nút thắt cho gia đình bà, tương lai chỉ cần người con dâu này thì quan hệ giữa vợ chồng bà với con trai còn không tốt lên sao? Bố Tống Dật Hàng thoạt nhìn rất nghiêm khắc nhưng nụ cười trên mặt không giấu được: “Bố vui quá nên hồ đồ mất rồi, ôi cái miệng nói trước suy nghĩ rồi.”

“Ôi ông nó thật là, mà tôi cũng vui lắm. Lương Cầm, đây là chi phiếu 100 vạn, con muốn ăn cái gì hay mua cái gì cứ mua, thiếu thì bảo mẹ, chờ ngày kết hôn mẹ lại tặng nhiều thứ khác cho con, hay là con về cùng chúng ta nhé?”

Hứa Lương Cầm có chút không phản ứng kịp: “không cần, không cần đâu, mẹ đừng cho con tiền, con ở đây là được rồi, ở đây cũng tốt mẹ ạ.”

“Mẹ con cho con thì con cứ cầm đi, con không về cũng được, đến lúc đó bọn ta sẽ cho hai người bảo vệ con cũng tốt.” Tống Hậu Hải cố gắng nói giọng hiền hòa dễ gần.

“À mà chồng cũ của Tina thì sao?” Bố Tống Dật Hàng nói một chuyện đáng quan tâm nhất cần giải quyết bây giờ, Hứa Lương Cầm không dám từ chối nên nhận.

“Chúng ta đã suy nghĩ nên để con nói chuyện với anh ta, nhưng con cũng đừng sợ, chúng ta đã gọi người bảo vệ con rồi, bảo vệ ở dưới tầng con.” Dư Mạn Quân an ủi Hứa Lương Cầm để cô không lo lắng.

Hứa Lương Cầm cũng biết an toàn là trên hết, một người nghiện ma túy hút chích như anh ta không biết sẽ làm ra chuyện gì. “Con không sợ đâu.”

“Con đàm phán với anh ta nhiều nhất hơn 20 phút thôi, nếu anh ta không nói tình hình thực tế thì chúng ta sẽ dùng cách khác.”

Nhìn dáng vẻ của Tống Hậu Hải, Hứa Lương Cầm cảm thán, không hổ là bố con, làm việc đều nhanh nhẹn, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau y đúc.

Cứ như thế, Hứa Lương Cầm được Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long dặn dò đủ điều liền đi cùng bố mẹ Tống Dật Hàng.

Hai chiếc xe của nhà họ Tống dừng ngay một biệt thự xa hoa, Hứa Lương Cầm nghe những lời mẹ Tống dặn đi dặn lại, rồi theo 4 nhân viên an ninh vào tầng hai của biệt thự gặp Jean- chồng cũ của Tina.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện