Lương Đa truyền dịch cho dì Vương xong thì nhanh chóng quay trở lại ăn thêm hai miếng cơm, sau đó đặt đũa xuống.

Thật ra anh chỉ mới ăn no bảy tám phần, nhưng bệnh nhân đã tới rồi, mình là bác sĩ mà ngồi ăn trước mặt bệnh nhân thì trông kì lắm, vậy nên dứt khoát bỏ bữa luôn.

Tưởng Hàn thấy thế thì cũng dừng đũa.

Tưởng Hàn ăn chực của người ta nên chủ động thu dọn tàn cuộc. Cậu không chỉ dọn thức ăn thừa mà còn cầm rác đi đổ luôn.

Lúc Tưởng Hàn quay về, Lương Đa đang chuẩn bị quét rác, bèn đi tới cầm lấy cây chổi từ tay anh.

“Úi, chịu khó vậy ta?” Lương Đa cũng chẳng tranh với cậu. Đã ăn cơm của mình rồi thì đương nhiên phải làm chút gì đó.

Dù sao trên đời này, không có bữa cơm nào là miễn phí cả.

Tưởng Hàn không phải người chăm chỉ, nhưng vì muốn để lại ấn tượng tốt với bác sĩ Lương nên tự giác nhận việc. Thấy biểu hiện của cậu, không chỉ riêng bác sĩ Lương mà ngay cả dì Vương cũng bắt đầu khen cậu.

Vừa được ăn ngon vừa được khen muốn bể lỗ mũi, Tưởng Hàn quyết định ngưng diễn, chuẩn bị dọn đường hồi phủ. Ba giờ chiều nay cậu còn có tiết, không cúp học được.

Lương Đa ước gì cậu té lẹ, thằng cu này cứ lượn lờ ở đây là anh nhớ tới hộp cơm gà.

Tưởng Hàn bước ra cửa, không lấy đi áng mây nhưng để lại một viên kẹo.

Lương Đa tiễn người ra cửa, dặn dò cậu cất kỹ thẻ sinh viên đừng làm mất nữa. Đến khi trở về thì thấy trên bàn mình có một viên kẹo Bát Bảo vị nho xanh. Anh cười khẽ, bỏ viên kẹo vào trong túi áo blouse trắng.

Còn Tưởng Hàn vừa ra ngoài đã vòng về núp bên cửa sổ, vừa hay bắt gặp Lương Đa đang mỉm cười “giấu” viên kẹo.

Lương Đa quay đầu, nom thấy cái bóng thập thò bên ngoài, nhủ thầm: Sao cu này vẫn chưa đi nhờ? Anh khoát tay với Tưởng Hàn đang đứng cánh cửa sổ chan hòa ánh nắng, ý bảo: Chú đi nhanh cho tôi nhờ!

Nhưng động tác này rơi vào mắt Tưởng Hàn lại cực kỳ dịu dàng đáng yêu, cứ như là quà đáp lễ cho viên kẹo ban nãy.

Tưởng Hàn nhìn đến mê mẩn.

Mấy giây sau, Tưởng Hàn bỗng giật mình tỉnh vía, hoảng hốt xoay người chạy mất hút.

Lương Đa nhìn phản ứng của Tưởng Hàn mà khó hiểu, nghi ngờ lẽ nào tên nhóc kia có đôi mắt âm dương nên thấy trên vai mình có quỷ đang ngồi chăng? Nếu không sao cúp đuôi chạy như thể bị quỷ đòi mạng vậy?

Đương nhiên Tưởng Hàn không có đôi mắt âm dương, trên vai Lương Đa cũng không có quỷ. Sở dĩ cậu chạy trốn là do ý thức được bản thân mình u mê Lương Đa rồi. Thích trai thẳng đồng nghĩa với tự ngược cậu không muốn biến mình thành kẻ si tình bi thương như vậy.

Không thể trêu vào thì chạy, tuy bỏ trốn xấu hổ thiệt nhưng hiệu quả.

Tưởng Hàn nghĩ “tim đập thình thịch” vì Lương Đa chỉ là nhất thời xúc động. Cậu chưa bao giờ gặp được người thú vị như vậy. Thú vị nhất là tâm hồn, ngoại hình đẹp trai nữa. Cả trong lẫn ngoài, ai cũng không thể bì được.

Lúc bị conditinhyeu nắm đầu nhất định phải giữ cho tâm thật tịnh, Tưởng Hàn biết trong cuộc đời này tình yêu không phải là tất cả.

Chẳng qua thời gian để tâm tịnh có hơi dài. Đến tận đêm khuya mười giờ, Tưởng Hàn vừa ngâm chân vừa gặm bắp mà đầu óc vẫn rối tung.

“Anh Chu, hỏi cậu chuyện này nhá!”

Bạn cùng phòng đang chuyên chú cắt móng tay, nghe Tưởng Hàn gọi mình thì ngẩng đầu: “Sủa.”

“Sao lúc đầu, mày có dũng khí theo đuổi chị dâu vậy?”

Không phải Tưởng Hàn dở hơi đâu, cậu hỏi chuyện này là có lý do cả.

Người yêu của bạn cùng phòng Tưởng Hàn, phải nói là ở cấp bậc nữ thần, vừa xinh đẹp lại học giỏi, ông nội cô còn là hiệu trưởng trường bọn họ, bao nhiêu người nhớ thương. Từ nhỏ cô tựa như ánh trăng sáng được các vì sao vây quanh, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm, làm người ta hận không thể trải thảm đỏ dưới chân cô.

Nữ thần mlem mlem bậc này, đám người theo đuổi cô tất nhiên ai cũng điều kiện vượt trội, vậy mà cô ấy chỉ ưng mỗi thằng bạn cùng phòng của Tưởng Hàn.

Bạn cùng phòng của cậu không phải xấu trai nhưng cũng chẳng đến mức hotboy. Khuôn mặt tàm tạm mà các khía cạnh khác cũng bình thường nốt. Chỉ có một điểm khá đột phá, đó chính là – trúa hề.

Nghe đồn trước đây cậu ta diễn cho cô xem một đoạn độc tấu tướng thanh*, thế là cô lập tức quyết định yêu đương với cậu ta.

*Tướng thanh hay tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Đương nhiên đây chẳng qua chỉ là phiên bản được đồn trên giang hồ, còn thực hư thế nào thì không ai biết.

“Lương Tĩnh Như cho tao dũng khí.” Bạn cùng phòng nói: “Không phải nữ danh ca của Malaysia đã hát: ‘tình yêu thật sự cần can đảm để đối mặt với những tin đồn’ sao? Lúc ấy tôi nghĩ, thôi thì được ăn cả ngã về không, dù sao da mặt cũng dày, bị từ chối thì quê xíu thôi chứ chả mất miếng thịt nào cả.”

Tưởng Hàn vừa gặm ngô vừa nghe cậu ta tâm sự.

“Vả lại bị nữ thần từ chối cũng có quê lắm đâu, số mệnh rồi.”

Tưởng Hàn cười thành tiếng: “Mày lạc quan ghê ha.”

“Không lạc quan cũng đâu có được, tao biết mình đến đâu mà.” Bạn cùng phòng nói: “Nhưng đôi khi nếu mày không có can đảm thổ lộ, thì sẽ không biết được kết quả cuối cùng.”

Nói đến cũng thần kỳ. Ai mà ngờ ánh trăng sáng treo trên bầu trời lại để ý đến một hành tinh nhỏ chứ. Hành tinh vô danh kia, chính là bạn cùng phòng của Tưởng Hàn.

Lúc tỏ tình, nữ thần xúc động muốn khóc, cô hỏi: “Sao đến bây giờ mày mới tỏ tình?!”

Trước đó khá lâu, vào hôm lễ chào mừng sinh viên mới thì nữ thần đã để ý cậu ta. Hiển nhiên không phải bắt đầu từ vở tấu nói, mà là khi cái tên này mua một túi đồ ăn bự chảng cho đám mèo hoang béo ú trong trường học.

Nữ thần cảm thấy cậu ta dễ thương, dịu dàng lại có lòng thương người.

Cái này gọi là sức hút từ nhân cách.

Tưởng Hàn bắt đầu cân nhắc bản thân có nét quyến rũ mà bẻ trai thẳng thành trai cong không? Suy nghĩ cả đêm dài vẫn không ra đáp án. Ngày hôm sau, cậu đi học với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, bạn cùng phòng hỏi cậu: “Tối qua bị quỷ ám à?”

Mịa cái thằng này, nhớ hoài vụ ký túc xá có ma luôn á.

“Không phải.” Tưởng Hàn nói: “Bị conditinhyeu ám đó!”

Bạn cùng phòng bật cười, suýt chút nữa bị giáo viên tống cổ ra khỏi lớp. Lúc tan học, vội chạy đi mua một lon trà thảo mộc Gia Đa Bảo ướp lạnh: “Mau dập lửa, nếu không chưa kịp yêu đương thì mày gục ngã trước rồi.”

Tưởng Hàn ở bên này “tương tư”, Lương Đa ở bên kia thì bối rối.

Sinh nhật Lương Đa sắp tới, trước kia toàn để Quản Tiêu hoặc Dương Khiếu Văn mời khách, gài tụi nó một bữa tiệc lớn. Về sau Quản Tiêu bận yêu đương, Lương Đa cân nhắc thôi bớt lại, nhận quà là được rồi, nó có bồ thì mình giữ khoảng cách sẽ tốt hơn. Vậy nên từ đó, anh toàn đi với Dương Khiếu Văn.

Còn năm nay thì toang mẹ luôn.

Dương Khiếu Văn chủ động gửi tin nhắn hỏi Lương Đa muốn đón sinh nhật thế nào? Lúc đó Lương Đa vừa xem Hồng Thế Hiền độc ác vừa tập yoga, tâm trạng đang phê pha thoáng cái xì hơi hết.

*Hồng Thế Hiền là nhân vật trong phim Hoa Hồng Có Gai.

Anh không muốn gặp Dương Khiếu Văn.

Lương Đa biết mình như thế là không tốt, dù sao bọn họ vẫn còn là bạn bè. Nhưng mà vừa nghĩ đến đối phương, giấu nhẹm chuyện thèm thuồng mình nhiều năm là anh thấy khó ở rồi.

Anh đã từ chối Dương Khiếu Văn thì phải giữ khoảng cách, nếu không thì giống như hai người bọn họ đang mập mờ vậy, Lương Đa ghét nhất là làm mấy chuyện mập mờ.

Mệt mỏi vcl.

Lương Đa hiếm khi lo nghĩ như vậy, nhưng một khi đã lo phải tìm cách giải quyết. Nhìn tin nhắn Dương Khiếu Văn gửi đến, Lương Đa uống ừng ực hết một cốc nước to. Cuối cùng vẫn rep, không rep là bất lịch sự.

Anh nhắn cho Dương Khiếu Văn rằng năm nay bận bù đầu nên không có ý tổ chức sinh nhật, sợ hôm đó sẽ trúng ngày đi học.

Dương Khiếu Văn đọc câu trả lời của anh xong thì gửi lại một icon “ok”. Chuyện này coi như kết thúc.

Biểu hiện của Lương Đa rất rõ ràng, Dương Khiếu Văn cũng không muốn tiếp tục làm phiền anh. Mấy ngày sau trái tim của Lương Đa vẫn luôn căng thẳng, may là Dương Khiếu Văn không đến tìm anh.

Đến hôm sinh nhật, mới sáng tinh mơ Quản Tiêu gọi điện cho anh.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Bốn chữ máy móc chả có tý chân thành nào.

Lương Đa vừa định khịa thì điện thoại của Quản Tiêu đã bị Trần Bạch Trần cướp mất.

“Lương Đa, anh là Trần Bạch Trần.”

“Ôi, anh Trần, buổi sáng tốt lành.” Lương Đa tình nguyện tán gẫu với Trần Bạch Trần, người này thú vị hơn Quản Tiêu nhiều.

“Sinh nhật vui vẻ.” Trần Bạch Trần nói: “Tối nay cùng ăn cơm không? Quản Tiêu đặt chỗ.”

Trần Bạch Trần có lòng hơn cả Quản Tiêu.

“Không được rồi.” Lương Đa nói: “Chắc chiều nay em phải ra ngoài làm việc, thời gian không cho phép. Để hôm khác đi, coi như Quản Tiêu nợ em một bữa cơm.”

Trần Bạch Trần cười cười: “Vậy thôi, đợi lát nữa em ấy gửi quà sinh nhật của bọn anh đến cho em trước. Còn chuyện ăn cơm thì lúc nào cậu rảnh, chúng ta lại hẹn nhau.”

Lương Đa nghe thấy tiếng Quản Tiêu ồn ào bên kia điện thoại: “Hẹn cái gì mà hẹn? Qua hôm nay là hết rồi, thành quá khứ rồi!”

“Đừng nghe em ấy.” Trần Bạch Trần nói: “Anh nhớ giúp em.”

“Được! Anh Trần là tốt nhất!” Tâm trạng của Lương Đa rất tốt, không còn buồn nữa, hớn hở đặt điện thoại xuống, tắm rửa rồi chuẩn bị đi làm.

Lương Đa nói hôm nay mình bận chỉ là cái cớ, nguyên ngày chả có bao nhiêu bệnh nhân, anh ngồi ở phòng khám chán đến nỗi đầu sắp mọc nấm luôn rồi.

Buổi chiều vắng vẻ, Lương Đa tựa vào bàn đọc sách đến hơn ba giờ thì bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Anh cảm thấy cứ như này thì không ổn. Hôm nay chính là sinh nhật của mình mà, phải làm chút gì đó chứ?

Ngoài trời mây mù giăng lối e rằng sắp đổ mưa, Lương Đa chả muốn đi xa, cân nhắc một chút anh quyết định về sớm.

Lương Đa thay quần áo, cầm chìa khoá rồi lội bộ đến chỗ xe mình đỗ xe ven đường. Kiểm tra một lượt, tốt lắm, nhiều ngày rồi xe không bị ai phá.

Anh lái xe đến trường đại học Bách Khoa, chuẩn bị vào căn tin trường học ăn tô mì.

Vì sao bên ngoài lắm quán ăn, mà anh cứ chọn căn tin trường học chứ?

Đều do Tưởng Hàn hại.

Mấy ngày hôm nay, ngày nào Tưởng Hàn cũng đăng mấy tô mì mình ăn lên Renren cả tuần liên tục, mỗi ngày một tô như kiểu ‘chỉ cần bạn đau khổ’. Đợt này Lương Đa cũng rảnh đến hú hồn, thế là ngày ngày lướt mạng xem người ta làm mình đau khổ như dở hơi.

Thèm.

Lương Đa cảm thấy nếu sau khi tốt nghiệp Tưởng Hàn không tìm được công việc phù hợp, có thể cân nhắc làm một vê-lốc ẩm thực, tô mì cậu chụp nhìn thèm xỉu.

Dòm hình mãi khiến Lương Đa như bị trúng lời nguyền, quyết tâm xách đít chạy đến căn tin trường đại học Bách Khoa ăn thử tô mì đó coi ngon cỡ nào.

Là một người sành ăn đủ tư cách, Lương Đa không cho phép bản thân bỏ qua bất kỳ món ngon nào.

Lương Đa đỗ xe, anh không biết biết căn tin trường ở đâu, trên đường gặp ai cũng kéo lại hỏi.

Lượn mấy vòng cuối cùng cũng tìm được.

Lúc này chưa tới 4 giờ chiều không phải thời gian ăn cơm, sinh viên còn đang lên lớp, ai được nghỉ thì rảnh rỗi ở ký túc xá chơi game.

Căn tin vắng vẻ, Lương Đa sướng rơn.

Anh lướt xem từng quầy, mặt mày tươi rói: Để xem bé nào xứng đôi với tui!

Bé nào ta?

Lương Đa đi xong một vòng, thở dài: Trẻ con mới lựa chọn, người lớn thì lấy hết.

Nhưng… 

Lương Đa sờ cái bụng, lần đầu tiên cảm thấy tiếc nuối vì mình không có dạ dày to.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện