Lương Đa tính sút Tưởng Hàn vào thẳng blacklist, nhưng cuối cùng vẫn tha cho cậu ta một lần.

Không phải không nỡ mà do blacklist của anh siêu sạch, chả thích ai làm ngoại lệ cả. Thằng nhóc kia hổng xứng.

Tưởng Hàn không xứng góp mặt trong blacklist của Lương Đa vô tình thoát nạn, sáng hôm sau cậu bần thần nhận ra mình đã làm một chuyện hết sức ngu, buồn bực muốn đập đầu vào tường.

Sao lại không rep Wechat bác sĩ Lương trời ơi!

Dù ảnh không chừa “móc câu” cho mình, thì mình cũng tự kiếm cách chớ? Rầu ghê vậy đó!

Bạn cùng phòng rời giường vẫn còn say ke, dòm Tưởng Hàn đang cáu kỉnh, hỏi, “Sao? Bộ thấy bác sĩ Lương làm bồ người khác hả?”

Tưởng Hàn nghĩ bụng: nếu là vụ đó thì tao chả bứt rứt thế lày.

“Gì đâu…” Tưởng Hàn cố giả bộ bình tĩnh, “Méo có chuyện gì sất!”

Méo có chuyện gì… Lừa ai?

Bụng dạ Tưởng Hàn cứ bồn chồn, muốn tới phòng khám của bác sĩ Lương nhưng chả biết bịa lý do gì giờ.

Tưởng Hàn nghĩ mãi, nghĩ đến tận trưa, trưa tới xế chiều, hết luôn ngày học Tưởng Hàn mới rặn ra được lý do coi bộ hợp lý.

“Mày đang nghĩ gì đó?” Bạn cùng phòng nói, “Xíu nữa tao đi coi phim, tối mày ăn một mình đi ha.”

“Phắn đi, đi hẹn hò đi.” Tâm trí Tưởng Hàn đã bay đến phòng khám của Lương Đa, “Tối tao cũng có hẹn rồi.”

Bạn cùng phòng ngó cậu, “Đi tìm bác sĩ Lương hả?”

Tưởng Hàn cười khinh khỉnh, “Chứ còn gì nữa.”

“Chú em này, tao khuyên mày đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhớ học thuộc lòng “Binh pháp yêu đương” rồi đánh một đòn giành thắng lợi.”

“Binh pháp yêu đương” cái quần què.

Tưởng Hàn hễ đọc sách là nhức đầu, học tới nghiên cứu sinh như giờ đã là chuyện khó tin rồi.

“Tự lo thân mày đi.” Tưởng Hàn nói, “Tao lượn trước đây.”

Cậu phi như bay khỏi trường học, bình thường từ trường tới phòng khám Lương Đa mất tầm mười phút nhưng bữa nay Tưởng Hàn chỉ dùng bảy phút thôi. Bình thường tiết thể dục thi chạy thì toang lên toang xuống, nhưng chạy đi gặp người yêu thì đít như gắn tên lửa.

Tới phòng khám, Tưởng Hàn không vào ngay mà ghé quán trà sữa gần đó mua hai ly trà sữa.

Cậu cầm trà sữa ngó dáo dác, xác định phòng khám không có ai mới đẩy cửa vào.

Lương Đa nằm bẹp trên bàn ôm điện thoại cày phim, chả biết coi Lâm Phẩm Như trừng trị thằng chó kia mấy lần rồi, giờ đang ở tập Lâm Phẩm Như xuất hiện với thân phận Cao San San quyến rũ Hồng Thế Hiền chết mê chết mệt, anh dòm điện thoại cười hả hê xen chút bỉ ổi.

Tưởng Hàn vừa lú đầu vô đã nhạy bén bắt được giọng cười của Lương Đa, cảm thấy vi diệu ghê!

“Sao em lại tới nữa?” Lẽ ra Lương Đa đã quên người này, tối qua tức lắm nhưng sáng lại thấy không đáng, vội dùng tẩy xóa sạch bốn chữ “Bé Tưởng đáng yêu” trong đầu.

Chẳng ngờ thằng cu còn dám mò tới.

“Nay bị đau đầu chóng mặt, hay mắc ói tiêu chảy?” Lương Đa luôn khịa Quản Tiêu hẹp hòi, nhưng thật ra là chó chê mèo lắm lông cả.

Lần trước Tưởng Hàn bảo anh không phải kiểu cậu thích, làm bụng Lương Đa cứ bức bối. Sau vụ bơ tin nhắn tối qua, anh càng tin tên ranh này chả coi mình ra kí lô nào sất.

Tuy biết chưa quen thân, người ta bơ nhau tý cũng là bình thường, nhưng mấy bữa nay ngày nào cậu ta cũng nhắn tin cho anh hết, bảo hổng có ý đồ gì hả, Lương Đa ứ tin đâu. 

Anh càng nghĩ càng thấy, nhóc con này muốn phát triển quan hệ FWB xấu xa với mình.

Dù sao bác sĩ Lương dáng thon eo nhỏ, ai gặp mà hổng thèm chảy nước miếng chứ?

Chỉ tiếc rằng, Tưởng Hàn cũng không phải gu của Lương Đa.

Đừng hỏi gu của Lương Đa thế nào, câu trả lời chính là kiểu Tuxedo Mặt Nạ mà thế giới thực khum có đó.

“Hôm nay em khoẻ lắm ạ.” Tưởng Hàn cười nịnh, hiến trà sữa cho Lương Đa, “Nãy đi ngang tự nhiên thèm trà sữa, ly thứ hai special nửa giá.”

Lương Đa nhướng mày lườm cậu.

“Em nghĩ chắc anh cũng khoái trà sữa, với cả hôm bữa em và bạn em làm phiền anh quá nên mua tặng anh một ly ạ.”

Quán trà sữa này rất ngon, Lương Đa khoái lắm.

Nhưng mà…

“Em làm vậy là sao?” Lương Đa tức giận nói.

“Dạ?” Tưởng Hàn ngơ ngác: Mình sao cơ?

Cậu sực nhớ chuyện tối qua, tưởng Lương Đa đang quạo vụ đó nên vội xin lỗi, “Em xin lỗi anh nhiều lắm ạ, không phải em bơ tin nhắn anh đâu, tại hồi tối em sơ ý…”

Khoan khoan! Đâu thể nói mình sơ ý ngủ quên chứ, nghe nó đần vãi chưởng, còn khiến bác sĩ Lương nghĩ mình lơ là ảnh nữa.

“Em sơ ý làm rớt di động vào kẹt giường, sáng nay mới mò ra được.” Tưởng Hàn trả lời: “Em thề là em không cố ý bơ tin nhắn đâu ạ.”

Thật hông?

Lương Đa nghe xong cũng bớt giận xíu.

“Ai hỏi chuyện này?” Lương Đa mạnh mồm: “Em có rep tin hay rep cho ai thì liên quan gì tới anh đâu?”

Riêng khoản ương bướng, Lương Đa thứ hai thì không ai chủ nhật.

Ngón tay Lương Đa gõ nhẹ lên bàn, liếc ly trà sữa: “Anh nói cái này này.”

“Trà sữa?” Tưởng Hàn không hiểu: “Trà sữa thì sao ạ?”

“Có ai cảm ơn người khác như em chưa?” Lương Đa rảnh quá kiếm chuyện chơi, “Không muốn mua quà xin lỗi thì thôi, chứ ai đời lại đi mua ly special giảm giá. Trong lòng em, anh chỉ bằng ly trà sữa nửa giá thôi hả?!”

Tưởng Hàn bó mồm, không ngờ vì muốn soi mói mà ca khó vậy anh ấy cũng nghĩ ra được.

“Đâu anh, em đâu có ý đó!” Tưởng Hàn nhanh trí: “Thật ra á… Mà em nói xong anh đừng giận nha.”

“Nói mau, nói xong anh mới tính được.”

Tưởng Hàn lươn lẹo, “Theo cách em hiểu, ý nghĩa của “ly thứ hai nửa giá” là trong em có anh, trong anh có em á.”

Lương Đa chưa hiểu: “Nói rõ nữa coi.”

“Nè ha, bình thường ly trà sữa có 12 tệ thôi, hai ly là 24 tệ, mua ly thứ hai nửa giá thì chúng ta dùng chung 6 tệ, 6 tệ này giống như cuộc đời hai đứa mình gộp thành một vậy. Lãng mạn lắm phải không anh?”

Lương Đa ngỡ ngàng: “Em học cái này từ đâu đấy?”

Làm sao Tưởng Hàn dám khai từ vòng bạn bè của anh Chu. Từ ngày cậu ta hẹn hò với nữ thần là xung quanh lúc nào cũng toàn mùi chua nồng nặc, thế là phát cơm chó thay cơm bữa.

“Anh đừng để ý chuyện ấy, em chỉ muốn biết anh thấy em nói hợp lý hay không thôi!”

Mặc dù Lương Đa rất muốn nói “không”, nhưng ngẫm lại cũng thấy hơi đúng đúng.

“Được rồi.” Lương Đa thích mấy lời bùi tai, Tưởng Hàn dỗ ngọt ngọt tý là xong chuyện: “Bữa nay tâm trạng anh tốt, miễn cưỡng lắm mới à nha.”

Lương Đa đặt trà sữa sang bên, “Em còn đứng đây chi nữa?”

Tưởng Hàn ngỡ Lương Đa mời mình ngồi, vừa đặt đít xuống lại nghe Lương Đa đuổi thẳng: “Trà sữa thì anh nhận, em có thể về rồi!”

Qua cầu rút ván là phong cách của Lương Đa.

Tưởng Hàn ngần ngừ chưa chịu về nhưng anh Chu từng dạy, mặt đừng dày quá, phải giữ chừng mực và giới hạn.

Hôm nay bác sĩ Lương nhận trà sữa, ngày mai biết đâu chịu ăn cơm với cậu thì sao, ngày kia rước đi coi phim luôn cũng chưa biết chừng.

Cứ từ từ dùng nước ấm nấu bé ếch xanh, gấp quá chi cho hỏng việc.

“Vậy em về ạ.” Tưởng Hàn rầu lắm, xụ mặt đi ra cửa, rồi như chợt nhớ gì đó mà quay ngược trở vào.

Lương Đa: “Sao đó?”

“Cho anh cái này.” Tưởng Hàn dúi vào tay anh cục kẹo.

Kẹo Bát Bảo, vị nho xanh.

Lương Đa dòm cục kẹo mà bất lực: “Em dỗ anh như trẻ con thế à?”

“Nếu anh muốn thì làm đứa trẻ trước mặt em cũng được.” Tưởng Hàn cười ngố, “Mà em biết anh không chịu đâu.”

“Thôi về lẹ đi ông tướng!” Xưa giờ bác sĩ Lương tâm bất thính giữa dòng đời vạn thính, mà nay bị ghẹo cho nóng lỗ tai, coi ngộ ghê hông?

Lòng Tưởng Hàn phơi phới cầm ly trà sữa ngoan ngoãn đi về trường, bữa nay coi như cũng có chút tiến triển rồi.

Vừa đến gần cổng trường, cậu sờ túi phát hiện mình đã để quên điện thoại trên bàn của Lương Đa.

Xã hội thời nay, không có điện thoại sao chịu nổi chứ?!

Cậu vội chạy ngược trở lại phòng khám Lương Đa, cũng là lý do hợp lý để ngắm crush thêm xíu nữa.

Bé Tưởng đáng yêu tung tăng trên đường cười hô hố.

Nhưng niềm vui chẳng tày gang, Tưởng Hàn chạy tới phòng khám thời gian nửa ly trà sữa… Không phải cậu đi chậm mà là uống nhanh, vừa đi vừa nhớ bác sĩ Lương của mình mà nốc cạn nửa ly trà sữa hồi nào hổng hay.

Lúc Tưởng Hàn đến cửa phòng khám còn đứng soi ké gương cửa sổ chiếc xe hơi người ta đậu ven đường, mặc dù vừa gặp nhưng gặp nữa vẫn phải chú ý hình tượng.

Khi đã chắc chắn mình vẫn đẹp trai như cũ thì bé Tưởng uống trà sữa mới đẩy cửa vô phòng khám lần nữa.

Trong phòng khám có thêm một người đàn ông.

Tưởng Hàn không quan tâm, lượn vào dè dặt nói: “Bác sĩ Lương, em bỏ quên điện thoại di động ở đây.”

Hồi nãy Quản Tiêu tới, ngó thấy cái điện thoại lạ trên bàn nên hỏi Lương Đa nhưng anh chả để ý lắm, giờ mới biết là điện thoại của Tưởng Hàn.

“Sao em không nói mình rớt não ở đây luôn đi?” Lương Đa vừa càu nhàu vừa đưa điện thoại cho cậu, Tưởng Hàn hí ha hí hửng chạy tới lấy, nghĩ bụng: Đâu chỉ não ạ, tim em cũng rơi ở đây luôn rồi nè.

Mà niềm vui của cậu đã kết thúc, khi thấy người đàn ông lạ mặt kia cầm ly trà sữa mình vừa mua cho Lương Đa.

Quản Tiêu bị Tưởng Hàn nhìn chòng chọc mà chẳng hiểu gì, ngơ ngác ngó cậu nam sinh rồi lại dòm Lương Đa, nghĩ bụng: Ủa mắc gì dòm dữ vậy? Tao làm gì bây?

Lương Đa còn chưa rõ nguồn cơn thì Tưởng Hàn đã giận đùng đùng giật điện thoại trong tay mình, tông cửa chạy đi. Anh mới giật thót, nghĩ chắc hiểu lầm gì ở đây rồi.

Quản Tiêu hỏi: “Mày có nghe thấy không?”

“Hả” Lương Đa nhìn bóng lưng Tưởng Hàn:  “Nghe thấy gì cơ?”

“Tiếng cõi lòng tan nát đó.” Quản tiêu nói, “Rắc một cái, đập vô lỗ tai tao muốn long óc luôn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện