Bạn cùng phòng nói: “Tưởng Hàn, tao nghĩ tao sai rồi.”

“Hả? Gì?” Tưởng Hàn tiếp tục bóc quà: “Mày coi, bác sĩ Lương có tâm quá. Tao đón sinh nhật mà ảnh mua cả cửa hàng mọe gòi.”

Bạn cùng phòng bĩu môi: “Chú em, mày ngây thơ vãi.”

“Nãy mày tính nói gì?” Tưởng Hàn hỏi: “Sai gì?”

“Không có chi.” Bạn cùng phòng muốn nói, trước đây cậu ta chê Tưởng Hàn giống trai thẳng tự tin mù quáng, nhưng vừa rồi cậu ta nhận ra, trai thẳng đôi lúc tự tin mù quáng như cậu ta cũng thua Tưởng Hàn.

Xấu mặt trai thẳng quá.

Tưởng Hàn lấy từng “món quà” ra như bảo bối, xếp khắp phòng.

“Ảnh tặng hoa giả làm gì?” Bạn cùng phòng hỏi.

“Chắc sợ tao chăm hoa thật làm nó mệt, hoa giả dễ bảo quản hơn.”

“Vậy cái này? Bông cọ, thấy mày dơ quá hả?”

“Có mày dơ á!” Tưởng Hàn giật quà từ tay bạn cùng phòng: “Cấm mày đụng, dơ đồ tao.”

“… Mắc ói, mày tởm quá.”

Tưởng Hàn đếm tổng cộng bốn mươi mốt món, tốn bao tiền đây dời!

Bác sĩ Lương tốn kém, Tiểu Tưởng đau lòng quớ ờ.

Cậu tự hỏi bác sĩ Lương làm việc kiếm tiền mỗi ngày, tặng nhiều quà sinh nhật mình thế này, cậu phải thể hiện gì đó mới được.

Tưởng Hàn chụp ảnh chung với quà, nhờ bạn cùng phòng chụp dùm, quà rải quanh, cậu ngồi giữa, hưởng thụ cảm giác như mặt trăng giữa các vì sao.

Chụp xong gửi cho Lương Đa.

[Bé Tưởng ngu ngốc: Bác sĩ Lương, cảm ơn những món quà sinh nhật của anh. Em thích lắm, anh có lòng như vậy làm em ngại quá.]

Lương Đa nhận được tin nhắn của Tưởng Hàn lúc đang bận, liếc qua cười khẽ rồi cất điện thoại vào túi áo blouse.

Dì Vương đến truyền nước thấy anh nhìn điện thoại cười, tính tám chuyện lại nổi lên: “Bác sĩ Tiểu Lương đang yêu à?”

“Dạ?” Lương Đa chẳng hiểu gì.

Dì Vương cười: “Chắc chắn là đang yêu. Điều kiện của cậu tốt thế này phải khối cô theo.”

Lương Đa nghe vậy cười ngượng: “Không có đâu, cháu theo chủ nghĩa độc thân!”

“Chủ nghĩa độc thân gì, mấy đứa chỉ nói thế. Trước khi kết hôn ông nhà tôi cũng nói ổng theo chủ nghĩa độc thân, tới khi gặp tôi lại mặt dày theo đuổi.” Dì Vương tỏ ra biết rõ, “Chưa gặp người mình thích thôi, gặp cái hồn bay ngay!”

“Ahaha, vâng, dì nói chí phải.” Lương Đa cười xấu hổ, điện thoại trong áo blouse bắt đầu rung.

Anh lấy ra xem, vẫn là Tưởng Hàn.

Tưởng Hàn gửi ảnh quà, trong bức ảnh có một thứ được Tưởng Hàn khoanh đỏ.

[Bé Tưởng ngu ngốc: Bác sĩ Lương, cái này…]

Lương Đa thầm mắng này nọ cái giề, mở ảnh ra rồi zoom lên, suýt té xỉu.

Ba con sâu!

Sao lại có ba con sâu ở trỏng? Chắc chắn không phải anh mua! Anh có thể vỗ ngực cam đoan mình không làm chuyện bỉ ổi này!

Lại còn Okamoto size bé nhất, anh chưa bao giờ làm nhục ai như nàyyyy!

[Lương Đa: Không phải anh mua, đừng đổ thừa anh!]

Không phải Lương Đa mua, cũng không phải Tưởng Hàn mua, ủa rồi đâu ra?

[Bé Tưởng ngu ngốc: Nhưng em lấy từ hộp quà mà.]

[Lương Đa: Anh không tin, trừ khi em có bằng chứng.]

Tưởng Hàn không có bằng chứng, vừa rồi cậu lấy đồ ra, lúc chụp ảnh mới để ý thứ này khuất sau Barbie.

Bác sĩ Lương bạo ghê chòi, ám chỉ gì, công khai luôn đó!

Bạn cùng phòng cũng ngạc nhiên: “Ghê nha Tưởng Hàn, tao rút lại mấy câu chửi mày.”

Bạn cùng phòng ngồi xuống dòm hộp ba con sâu: “Nghe nói size Okamoto bé lắm, chậc, đây là size bé nhất.”

Cậu ta quay sang dòm chằm chằm vào bộ phận nào đó của Tường Hàn, Tưởng Hàn lập tức kẹp chân che đũng quần: “Nhìn chi? Tao kiện mày tội quấy rối đó!”

“Xía, ai thèm quấy mày, tao ngó thử, bất ngờ ha.” bạn cùng phòng cười bỉ ổi: “Không ngờ mày có nhiêu đó mà bác sĩ Tưởng méo chê, đúng là người tốt.”

“… Nói gì đó!” Tưởng Hàn đẩy cậu ta sang một bên: “Hàng tao bự lắm nha!”

“Đếch tin, trừ khi mày show tao coi.”

Giữa con trai hay giỡn bậy, tuy Tưởng Hàn là gay nhưng cậu không thấy mình khác với những nam sinh khác, tuy nhiên lúc quan trọng vẫn phải có ý thức bảo vệ bản thân!

Tưởng Hàn nói: “Mơ đi con, tấm thân xử nam trắng trong của tao chỉ cho bác sĩ Lương nhìn!”

Bạn cùng phòng cười hô hố: “Ê nói thật, tao nghĩ bác sĩ Lương đang mắng mày.”

“Mắng tao? Tại sao?”

“Ảnh mua Okamoto size nhỏ nhất cho mày! Mắng mày đấy còn gì?” bạn cùng phòng nói xong vỗ đùi: “Ơ khoan, cũng có một khả năng khác.”

Tưởng Hàn cau mày, cậu nghĩ mọi chuyện có vẻ không đơn giản.

Cậu nhìn bạn cùng phòng: “Anh Chu, mày muốn nói gì?”

Từ khi Tưởng Hàn tán Lương Đa, bạn cùng phòng đã thành quân sư tình yêu của cậu. Mặc dù quân sư lúc linh lúc không, nhưng Tưởng Hàn nghĩ anh Chu có kinh nghiệm hơn mình trong chuyện này.

Bạn cùng phòng thần bí: “Ảnh ám chỉ mày thật.”

“Ám chỉ gì?” Tưởng Hàn có một ý nghĩ táo bạo nhưng không dám nói.

Cậu không dám nhưng bạn cùng phòng dám.

Bạn cùng phòng: “Ảnh nói, nếu cưng muốn chứng minh cưng không xài size nhỏ nhất thì để anh tự check.”

“…Anh Chu! Tró dâm!” miệng thì mắng dâm mà trong đầu lại ảo tưởng.

Tưởng Hàn xoay người quay lưng về phía bạn cùng phòng, âm thầm mừng như điên.

Khi hai thanh niên thô bỉ đang nói chuyện thô thiển với nhau, Lương Đa bên này chỉ muốn mua miếng đậu phụ giả chết, vì anh tìm lại hoá đơn lúc đó và thấy chữ Okamoto trong chuỗi dài tên hàng.

(*Bên TQ hay nói mua miếng đậu phụ để chết, như bên mình hay nói đâm đầu vào gối tự tử.)

Chết mất, muốn chết quá.

Khỏi sống, thôi khỏi sống nữa.

Tạo hóa trêu ngươi, đúng là tạo hóa trêu ngươi.

Lúc đó Lương Đa vơ đồ trên kệ vào xe đẩy, tuy không cẩn thận nhưng cũng không vơ bừa, anh chơi ác lấy một đống thứ vô dụng cho Tưởng Hàn, nhưng anh thề không hề lấy ba con sói.

Anh đâu ngốc đến mức tự đẩy mình vào hố lửa.

Vậy thứ này đâu ra?

Lương Đa bắt đầu nhớ lại, chưa kịp nhớ thì dì Vương gọi: “Bác sĩ Lương, hết thuốc rồi.”

“À vâng.” Bác sĩ Lương cất hoá đơn, rút kim cho dì Vương.

Dì Vương thấy anh mất hồn, cười bảo: “Bảo không yêu cơ, nghĩ về người ta chứ gì?”

“Đâu có,” Lương Đa xấu hổ muốn xỉu: “Cháu mãi nghĩ công việc thôi.”

Lương Đa tiễn dì Vương đi, dựa cửa thở dài.

Không muốn sống cũng không muốn chết, cảm giác cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa.

Lương Đa suy đi nghĩ lại, phải mạnh miệng chối mới được, anh không nhận thì Tưởng Hàn chả làm gì được anh, qua vụ này là ổn thôi.

Quyết định vậy đi.

Không thể thừa nhận, đánh chết cũng không thừa nhận!

Lương Đa hít sâu, quyết tâm chết cũng không hé miệng.

Hơn năm giờ, Tưởng Hàn lại mang trà sữa “ly thứ hai nửa giá” đến tìm Lương Đa.

“Bác sĩ Lương, buổi tối tốt lành!” Khuôn mặt Tưởng Hàn hân hoan rạo rực, ai không biết còn tưởng hôm nay cậu kết hôn.

Tuy Lương Đa đã quyết tâm cứng miệng, nhưng chưa chuẩn bị để gặp Tưởng Hàn, cu cậu tới thăm đột ngột làm anh mém rơi tách trà.

May chưa rơi, cẩu kỷ ngâm đấy.

“Khó chịu ở đâu?” Lương Đa giả bộ hỏi: “Ngồi đó anh khám.”

Tưởng Hàn thấy anh giả bộ chỉ cười: “Khó chịu trong lòng nè.”

Lương Đa nhìn cậu: “Chỗ anh không khám bệnh này, đề nghị đến bệnh viện cấp ba mà khám.”

(*Bệnh viện cấp ba: là bệnh viện cấp cao nhất trong hệ thống phân cấp bệnh viện của TQ.)

Tưởng Hàn đưa ly trà đến trước mặt Lương Đa: “Bệnh viện cấp ba không chữa được, chỉ anh chữa được thoi à.”

Lương Đa vã mồ hôi: “Thôi đừng, anh không có khả năng đó.”

“Em nói có là có.”

Lương Đa thầm mắng: Nói nghe như tổng tài bá đạo tài sản vài tỷ!

“Ủa hay ha?” Lương Đa không chịu yếu thế: “Anh biết trình độ của mình. Anh nói không chữa được là không chữa được.”

Tưởng Hàn ngồi đối diện anh, cười cười lấy hộp ba con sói ra.

Okamoto.

Size bé nhứt:3

Lương Đa đỡ trán.

“Bác sĩ Lương, ban đầu em không nghĩ nhiều, em thấy tụi mình có thể từ từ.” Tưởng Hàn ngoan ngoãn nhìn anh: “Nhưng hình như anh còn vội hơn em.”

“Anh cảnh cáo em, đừng kiếm chuyện với anh.” Lương Đa dọa cậu: “Đồn cảnh sát cách đây vài trăm mét, em quấy rối anh túm tới đồn du lịch mấy ngày!”

Tưởng Hàn biết anh chỉ nói thế, tự lấy trà sữa uống trước.

“Bác sĩ Lương, nay là sinh nhật em á.”

“Sinh nhật vui vẻ, may mắn tràn trề, sống lâu trăm tuổi, luôn luôn bình an.”

Tưởng Hàn nín cười: “Anh này hay ghê.”

Cậu hút non nửa cốc rồi nói: “Tối nay tụi mình đi uống rượu đi, mai em được nghỉ.”

Uống rượu!

Lương Đa cảnh giác, hình ảnh Tưởng Hàn sau bữa rượu lần trước vẫn rõ mồn một trước mắt, anh không dám uống với cu cậu nữa.

“Khỏi, tối nay anh có hẹn rồi.”

“Anh hẹn gì?” Tưởng Hàn cau mày: “Anh hẹn em rồi mà?”

“Em hẹn trong mơ hay gì?” Lương Đa dòm ly trà sữa lom lom nhưng cố gồng uống cẩu kỷ ngâm: “Anh hẹn người khác.”

Tưởng Hàn im lặng vài giây, nghiêm túc hỏi anh: “Anh nói thật à?”

“Lừa em chi? Vui lắm chắc?”

Tưởng Hàn nhìn anh chằm chặp, cắn ống hút nói: “Bác sĩ Lương, rõ ràng anh biết hôm nay là sinh nhật em, vậy mà anh lại hẹn người khác trong khi em rất muốn đón sinh nhật cùng anh, là vậy đó hả?”

“…” Lương Đa không nói gì, nhưng giọng điệu và lời nói của cậu khiến anh khó chịu, đột nhiên anh thấy mình như gã đàn ông phụ lòng, còn đểu hơn Hà Thư Hoàn.

“Anh… anh từ chối em rồi mà.” Lương Đa thột nên nói chuyện cũng không tự tin.

Sao thế này?

Đây không phải phong cách của bác sĩ Lương!

Trước đây Lương Đa từ chối người ta luôn lạnh lùng tàn nhẫn, chẳng thèm nể mặt ai, chỉ muốn viết hẳn câu “Tránh xa tôi ra, đừng phiền tôi nữa” lên mặt.

Hôm nay sao thế?

“Em biết rồi.” Tưởng Hàn đứng dậy, lấy một viên kẹo nho xanh trong túi ra, đặt trước mặt Lương Đa: “Làm phiền anh, em đi trước.”

Tưởng Hàn mất hồn bước ra ngoài, lúc ra còn xém vấp cửa.

Cậu lảo đảo, trái tim Lương Đa cũng run theo.

Tưởng Hàn ra khỏi cửa đứng bên ngoài. Mới hơn năm giờ mà trời đã tối. Cậu uống trà sữa trong gió lạnh, trước khi đi còn ngoảnh đầu ngắm Lương Đa trong phòng qua cửa sổ.

Mé, chuyện gì vậy?

Lương Đa ôm ngực: Sao khó chịu vậy cà?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện