Không biết mắc cỡ.
Không biết mắc cỡ.
Không biết mắc cỡ!!!
Lúc Lương Đa bị Tưởng Hàn hôn trong xe, trong đầu của anh chỉ vang vọng mỗi câu nói này.
Ai mà ngờ một thế hệ anh hùng giữ mình trong sạch như Lương Đa, giờ lại sa đọa thành thế này chứ! Conditinhyeu đúng là giết người vô hình mà. Hình tượng bông hoa lạnh lùng Lương Đa vất vả xây dựng bao năm qua, xem như sụp đổ tại đây. Bây giờ anh chỉ là một bông hoa được nuông chiều… không được thoả mãn dục vọng.
Nụ hôn kết thúc, Lương Đa thở dài.
“Sao vậy?”
Mỗi khi Lương Đa thở dài là Tưởng Hàn hồi hộp.
Không lẽ vì kỹ thuật hôn của em quá cùi, nên khiến đôi chân anh khó lắm mới mềm nhũn bất chợt lạnh lẽo lại sao? Thiệt vậy luôn hả? Nhưng mặt anh đỏ lắm mà? Đôi mắt mê ly luôn kìa? Trạng thái này không phải rất tốt à? “Em…” Tưởng Hàn cho là mình đã phạm phải sai lầm gì đó, rón rén nắm lấy ngón tay của Lương Đa: “Làm anh cụt hứng sao?”
“Nói gì đấy?” Lương Đa rướm người, cắn môi cậu một cái: “Tên nhóc em làm sao vậy? Cứ như anh hung dữ lắm ý.”
Anh hung dữ thiệt mà.
Tưởng Hàn là tấm chiếu mới giữa đường tình, đối tượng theo đuổi là bác sĩ Lương vừa đẹp trai lại có tài, nhìn sao cũng ngon hết. Trước mặt người mình thích, Tưởng Hàn hổng tự ti cũng hơi khó.
Thật ra Tưởng Hàn biết mình lạ lắm, từ nhỏ tới lớn cậu có bao giờ tự ti đâu?
Xưa nay, dẫu Tưởng Hàn chưa tính là giỏi nhưng cũng thuộc kiểu thanh niên ưu tú. Dáng người đẹp trai, là loại đẹp trai từ bé ấy. Tuy nhà không giàu nứt đố đổ vách, nhưng tình cảm giữa bố mẹ lẫn không khí gia đình rất hoà thuận. Khả năng tài chính khá ổn, cậu có thể tự lo cho bản thân. Mặc dù không thích học hành nhưng cậu học cái gì cũng rất nhanh, kết quả thi đại học khá tốt, thi nghiên cứu càng thuận lợi. Hơn hai mươi năm qua, Tưởng Hàn đi trên đường vẫn luôn hếch cằm. Kết quả lúc đứng trước mặt Lương Đa, cậu luôn cảm thấy mình không xứng với anh.
Cậu không dám nói Lương Đa nghe suy nghĩ của mình. Trong lòng có áp lực thì tự mình làm dịu, nghĩ cách để giữ người ở lại, cũng nghĩ cách để bản thân mình trở nên tốt hơn. Chẳng qua trước khi đến ngày đó, cậu khó tránh khỏi lo được lo mất.
Cậu sợ hãi. Sợ có một ngày nào Lương Đa đột nhiên tỉnh ngộ, thẳng chân sút tên vô dụng là cậu rồi xoay lưng đi chẳng thèm ngoảnh lại. Vì nỗi sợ ấy nên cậu luôn cố hết sức phối hợp với anh, cố gắng hết sức lấy lòng anh.
Tưởng Hàn đã đánh mất bản thân mình.
“Em không bình thường.” Lương Đa phát hiện Tưởng Hàn có chỗ nào đó, rất khác trước kia.
Trong chuyện tình cảm, ai chiều ai, ai dỗ dành ai là tình thú nho nhỏ của đôi lứa yêu nhau. Tưởng hàn đã dỗ dành Lương Đa rất nhiều, nhưng Lương Đa cảm thấy không cần phải e dè cẩn thận đến vậy.
Tưởng Hàn cũng là người, có máu thịt, có cảm xúc riêng. Lương Đa không chiếm lợi ích bên trên cảm xúc, tình yêu là công bằng, là bổ sung cho nhau.
Lương Đa thường gặp nhiều bế tắc khi trong tình yêu, nên anh mới kiên trì theo chủ nghĩa độc thân. Rồi hôm anh quyết định ở bên cạnh Tưởng Hàn, đồng nghĩa anh đã bỏ thứ kiên trì nhạt nhẽo vớ vẩn ấy.
Lương Đa nhéo mũi Tưởng Hàn: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng nhá thanh niên, rốt cuộc em đang nghĩ gì đó?”
Bầu không khí rất thích hợp để chơi ô tô play lúc ban đầu, cuối cùng lại bị sự lo lắng của Tưởng Hàn làm mất ráo.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Lương Đa dù to gan hay nuwng đến mức nào, cũng không dám chơi ô tô play ngay dưới nhà. Anh còn biết xấu hổ đó.
Tưởng Hàn không muốn nói, chỉ liếc trộm Lương Đa.
“Anh biết rồi.” Lương Đa buông tay, đẩy Tưởng Hàn đang đè lên người mình ra: “Em có người khác rồi.”
Nói xong, Lương Đa tháo dây an toàn, muốn xuống xe. Cả người Tưởng Hàn còn tê cứng, không kịp phản ứng lại.
Biết?
Biết gì cơ?
Có người khác á?
Có ai???
Đầu Tưởng Hàn như teo lại, cúi đầu dòm bụng mình: Có mang thai đâu!!!
Đợi đến khi Lương Đa bước xuống xe rồi, Tưởng Hàn mới kịp phản ứng, nhanh chân bước ra ngoài đuổi theo anh.
Lương Đa đứng bên ngoài xe, ỡm ờ đợi Tưởng Hàn. Đương nhiên anh biết Tưởng Hàn không dám bắt cá, anh chỉ ghẹo cậu thôi.
Chẳng biết đầu thằng cu đó chứa gì nữa. Mỗi lần ở cạnh nhau, là Lương Đa thấy Tưởng Hàn căng như dây cung vậy, dòm mà thấy mệt dùm. Thân là bác sĩ, Lương Đa nhất định phải để Tưởng Hàn thư giãn gân cốt, giảm bớt căng thẳng.
“Hoa hồng có gai.”
Lương Đa đã coi rất nhiều lần, mạch não đã hợp cùng với biên kịch từ lâu, chỉ cần vài phút là có thể diễn thành cảnh phim.
Tưởng Hàn đuổi theo ra ngoài, kéo tay Lương Đa.
Lương Đa hất ra: “Em đừng có kéo anh.”
“Không phải.” Tưởng Hàn cười nói: “Anh chưa khoá xe.”
Lương Đa hơi tức giận.
Anh khoá xe rồi tiếp tục đi về phía hành lang, Tưởng Hàn ũ rũ phía sau, lẩm bẩm: “Anh mới nói gì vậy? Em nào làm chuyện đó!”
Đúng thế thật. Nhưng Lương Đa muốn xem, cuối cùng thì tên nhóc này đang sợ hãi điều gì.
“Tưởng Hàn.”
“Dạ, đây!”
“Đi vào nhà ngồi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Đến cửa nhà, Lương Đa mở cửa, cố gắng làm ra vẻ sừng sộ lên để hù dọa Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn thấy anh cáu nên hơi rén. Cả ngày nay Bé Tưởng đáng yêu chột dạ mãi, cảm thấy sắp bị vứt bỏ nên cúi đầu đi vào trong nhà. Thay xong giày thì cậu vội vàng kéo lấy cánh tay của Lương Đa: “Anh đừng tức giận mà…”
Sao không tức giận được?!
Dám bí mật này nọ với anh hả?!!
“Đi vào! Ngồi xuống!” Bây giờ bác sĩ Lương đã biến thành cảnh sát Lương. Bắt đầu cuộc thẩm vấn tàn ác với nghi phạm Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn nghe lời. Sau khi vào nhà thì cởi áo lông nhưng không dám treo lên, ôm theo cái áo to ụ ngồi xuống ghế sô pha.
Tưởng Hàn ngồi tư thế quân đội như hồi huấn luyện quân sự đầu năm nhất đại học, ưỡn lưng thẳng tắp, trông khá nghị lực can đảm.
Bé Tưởng can đảm bây giờ đang hồi hộp muốn xỉu, vô cùng chán nản vì vừa nãy không đánh bạo chơi một trận ô tô play với Lương Đa. Nếu như làm, lúc này nhất định Lương Đa sẽ không có tinh thần và sức lực để nói chia tay với cậu.
Đúng vậy, tư duy của Tưởng Hàn quá nhảy vọt, cậu đã bắt đầu suy đoán Lương Đa muốn chia tay với mình.
Lương Đa đi đến, lấy áo lông từ trong tay cậu treo giúp. Lúc trở lại thì ngồi xuống mặt thảm đối diện với cậu.
“Nói coi, là ai hả? Nam là nữ? Già hay là trẻ? Trên hay dưới?” Lương Đa nói nghiêm túc thế mà Tưởng Hàn lại cười toét.
“Cười cái gì mà cười? Nghiêm túc chút đi!” Lương Đa lấy một viên kẹo trên bàn ném về phía Tưởng Hàn.
Tưởng Hàn bắt được viên kẹo ngay, bóc giấy gói ra rồi đặt vào miệng Lương Đa.
“Đâu ạ, em chỉ có mỗi anh thôi.”
“Nói dóc.” Lương Đa ngậm kẹo, nói chữ được chữ mất: “Mỗi lần em nhìn anh đều mang tâm sự nặng nề, rõ ràng là chột dạ. Vậy mà dám bảo không bắt cá?”
“Hổng có, sao em dám chứ?” Tưởng Hàn bước đến ngồi bên cạnh Lương Đa: “Em vớ được anh cũng như là chòi mâm son rồi, ngu dại gì tìm ai khác hở?”
Lương Đa suýt không nhịn được mồm mà cười phá lên.
“Vậy em nói anh nghe, có chuyện gì?” Lương Đa nín cười, thúc cùi chỏ về phía Tưởng Hàn: “Chắc chắn em đang giấu bí mật.”
Tưởng Hàn dòm anh chằm chằm. Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên có một con sóng ngầm cuồn cuộn nổi lên mang theo cảm giác kia.
Lương Đa là người nhạy cảm. Anh rõ ràng cảm nhận được, Tưởng Hàn đang sợ anh.
Thế cậu sợ gì chứ?
Đứa nào đồn anh ở tộc ăn thịt người à? Lương Đa nhíu mày.
Tuyên truyền mấy thứ linh tinh thì nhất định là Quản Tiêu!
“Lương Đa.”
Lương Đa giật mình, tỉnh táo lại ngay.
Tưởng Hàn rất ít khi gọi thẳng tên Lương Đa, cậu toàn gọi anh là bác sĩ Lương. Đột nhiên bị gọi tên, khiến anh cảm giác mình làm chuyện xấu bị bắt quả tang nên Lương Đa cũng bắt đầu hồi hộp.
“Có chuyện gì thì nói thẳng.” Lương Đa nhíu mày nhìn Tưởng Hàn: “Nếu như em hối hận, không muốn ở bên cạnh anh nữa thì cũng không sao hết, anh chẳng kẻ mặt dày bám dai.”
“Ớ? Anh hiểu lầm em rồi!!!!”
Hối hận gì chứ??? Bác sĩ Lương nói gì vậy???
Tưởng Hàn vội vàng ôm cánh tay của Lương Đa, sợ đối phương bỏ rơi mình.
Hai người này đều đang lo rằng đối phương sẽ hối hận.
Tưởng Hàn thừa nhận, thôi không rén nữa mà khai hết. Vì nhỡ có chuyện gì xảy ra là công cốc toàn bộ.
“Là do em lo lắng quá mà!” Tưởng Hàn ghé vào vai Lương Đa: “Ở bên cạnh anh mới có mấy chục tiếng thôi, em đã bắt đầu lo lắng khi anh tỉnh táo lại sẽ thẳng giò đá em.”
Tưởng Hàn hoảng loạn ôm lấy anh, muốn làm nũng để che giấu những lo nghĩ bối rối trong lòng mình: “Thân là 1. Em muốn bày tỏ một điều.”
Lương Đa liếc cậu, nghĩ bụng: điều qq gì?
“Có sao nói vậy. Em thấy mình không xứng với anh.” Tưởng Hàn sáp vào tai Lương Đa than thở: “Lương Đa, vì sao anh lại thích em? Em rất sợ vì em luôn bám lấy anh, đu theo anh như keo dán chó nên anh hết cách mới chấp nhận em.”
Lương Đa tính giải thích nhưng cái miệng Tưởng Hàn hệt như súng máy nã đạn bùm bùm bùm, chẳng cho anh cơ hội xen vào.
Tưởng Hàn tiếp tục tâm sự mỏng: “Mà thôi, vậy cũng chẳng sao. Nếu anh chấp nhận em là vì lý do đó thì em sẽ tiếp tục với quấn lấy anh, đối xử tốt với anh, dùng mọi cách để yêu thương chiều chuộng anh, tất cả đều vì anh. Tuy rằng hiện tại em hơi phế nhưng đâu có nghĩa em không có tiềm năng. Anh nói coi, đúng không?”
Lương Đa muốn xỏ mồm vào, lại bị Tưởng Hàn chặn tiếp.
“Nhưng em cũng lo lắm, chẳng rõ anh thích gu nào.” Tưởng Hàn lèm bèm: “Em không biết anh thích em hôn anh như vậy không, anh có sướng khi chịch với em không, cuộc sống có vì thế mà mỹ mãn hơn không? Vậy nên em mới lay hoay sợ bản thân làm sai, sợ mình khiến anh phật ý, sợ bị anh đá.”
Vì không để Tưởng Hàn nhảy vào họng mình nữa, Lương Đa trừng mắt giơ tay che mồm cậu.
“Cảm phiền nín cái mỏ lại dùm.” Lương Đa nhức đầu. Anh không ngờ thằng cu này thích suy diễn linh tinh đến vậy, sao không bảo anh là cây ăn thịt người nên sợ luôn đi?
Lương Đa quay đầu nhìn Tưởng Hàn.
Hai người cách nhau rất gần. Lúc đối mặt giống như đang đấu mắt với nhau, nom hơi buồn cười, nhưng Lương Đa chẳng muốn cười chút nào cả. Anh không ghẹo người khác, hay liếc mắt thả thính ai, bởi vì anh phát hiện giữa mình với Tưởng Hàn thiếu sự kết nối trầm trọng. Một người cẩn thận trong chuyện tình như Lương Đa, thế mà lật ngay trong cái mương Tưởng Hàn.
Là do anh ẩu tả.
Sự ẩu tả này không phải ám chỉ việc đồng ý yêu đương với Tưởng Hàn, mà là cho đến giờ hai người vẫn chưa mở rộng lòng, trò chuyện thẳng thắn với nhau.
Nhà ở đâu?
Bố mẹ làm nghề gì?
Dáng người cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu cân?
Học ngành gì? Vì sao lại học chuyên ngành này? Bây giờ học như thế nào rồi? Về sao định làm gì?
Còn một điểm quan trọng nhất, chính là sao lại yêu đối phương?
Thật ra thời gian bọn họ quen biết nhau chưa dài, thậm chí là rất ngắn. Ngắn đến mức khi Lương Đa nghiêm túc quay đầu nhìn lại, chẳng thể tin là mình đã tuỳ tiện cặp bồ như vậy. Anh không hề phủ nhận ngoại trừ xúc động, mà anh còn bị Tưởng Hàn thu hút, thằng nhóc sinh viên to con làm anh cảm thấy rất thú vị, đáng yêu, trong nháy mắt đã mang đến cho anh rất nhiều sự rung động trước nay chưa từng có. Những ngọt ngào nhỏ bé trong thời gian kia, đã đủ khiến Lương Đa cảm thấy đây chính là cảm giác yêu đương, và làm Lương Đa muốn yêu đương.
Sau đó thì sao?
Nhiều hơn nữa là gì?
Bọn họ đều quên rằng, yêu đương không chỉ là xúc động nhất thời. Cuối cùng hai người có thích hợp với nhau hay không, làm sao để được lâu dài đều phải dựa vào việc tiếp xúc chuyện trò.
Đã yêu nhau thì phải hiểu nhau, thế mà hai người bọn họ lại quên mất.
Tưởng Hàn quên thì cũng thôi, một thằng nhóc hai mươi tuổi vừa ngốc vừa liều lĩnh, nhưng Lương Đa cảm thấy mình không nên quên.
Anh nhìn Tưởng Hàn rồi nói: “Chàng trai trẻ này, em có từng nghe qua câu nói này chưa: giống như chó liếm, đến cùng cũng không liếm được gì.”*
*Ngôn ngữ mạng: ám chỉ một người vì thích một người mà đánh mất bản thân, quỳ liếm xu nịnh.
Tưởng Hàn hơi nhíu mày, khẽ gật đầu.
“Anh không phải nói em chó liếm, càng không muốn em đối xử với anh như vậy. Em không nợ anh gì cả.” Lương Đa thả tay, sáp tới hôn môi Tưởng Hàn: “Trong quan hệ yêu đương, chúng ta bình đẳng, em không cần dè dặt khúm núm với anh như thế.”
Tưởng Hàn ngó anh, môi mấp máy nhưng chẳng nói được lời nào.
“Anh biết vấn đề của chúng ta ở đâu rồi.” Lương Đa cười: “Hôm qua em đã phát hiện ra điểm G trên cơ thể anh. Vậy thì hôm nay, chúng ta trò chuyện tử tế, thăm dò điểm G trên tinh thần của nhau đi.”
Danh sách chương