Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương

Thương Tán là Nho sĩ Hoàng đế mời về, Hoàng thất trọng việc học tập tu dưỡng, tất cả trên dưới đều vô cùng kính trọng, tôn xưng nào là 'Thương tiên sinh', nào là 'Thương phu tử', 'Thương sư phụ'. Tửu lượng của Sở vương rất khá, mấy bình rượu cũng chẳng đủ, ngồi bên Thương Tán còn rất tỉnh táo, lại gọi một tiếng 'Thương lão nhân', đủ hiểu rằng giao tình gần gũi.

Thương Tán chơi cờ với Tiêu Thận, ngưng mắt nhìn thế cục trên bàn cờ, cũng chẳng bố thí cho Sở vương một ánh mắt.

"Sở vương ngài là Tông Nhân lệnh, chất tôn của ngài còn phải đợi người khác đánh giá?"

Ném tú cầu ra, tú cầu bay một vòng, cuối cùng lại quay về chỗ mình, thế nhưng Sở vương vẫn không nhụt chí. Tay vẫn xách bầu rượu, hắn đứng dậy vòng qua, ngồi xuống bên Tiêu Thận, lại nói: "Thương lão nhân ngài không phải là người khác, lão nhân ngài đánh giá vẫn là khác người khác đánh giá đấy."

Tiêu Thận bị Sở vương ngồi bên cạnh nhiều lời, khiến cho hắn cũng cảm thấy thực phiền toái, bèn lui ra, đứng dậy tự rót cho mình một chén rượu, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy khí độ. Tiêu Thận cầm khăn lụa lên, lau đi giọt rượu trên hàng ria mép, lại nói với Thương Tán: "Thạch Tuyền huynh, huynh hiểu tính nết Sở vương, mau mau trả lời câu hỏi của hắn, may ra chúng ta còn có thể đánh nốt ván cờ."

Thương Tán nguyên quán Thạch Tuyền, Hồ Châu, người đương thời có lệ lấy nguyên quán làm biệt danh. Thương Tán và Sở vương hợp tính, luôn có cảm giác thân thuộc, Thương Tán hiển nhiên cũng hiểu tính tình của Sở vương. Loạn Bát Vương, truy nã trừ khử, hoàng thân tông thất cũng không khỏi sinh thần hồn nát thần tính, mặc dù là trụ được qua buổi binh biến như Sở vương đây, ấy thế nhưng lo an nguy sống chết là một chuyện, lo huyết mạch hoàng gia, lo quyền cao chức trọng cho sau này lại là một chuyện khác. Hoàng quyền, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Sở vương quan tâm đến việc học của tôn tử, thà rằng hỏi thẳng Hoàng đế, càng có tiếng thơm Vương gia quan tâm săn sóc hậu bối, cớ gì phải hỏi qua Thương Tán? Cũng bởi, kỳ thật điều mà Sở vương quan tâm căn bản không phải việc học tập tu dưỡng, mà là ngôi Trữ quân. Thương Tán mở bàn tay, duỗi năm ngón tay ra, để quân cờ ngọc rơi trở về trong bát, tiếng ngọc sứ chạm nhau ngân vang một khoảng, có chút chói tai. Thương Tán thở dài: "Lại loạn rồi chăng? Loạn cũng không thể loạn như năm ấy. Không loạn được."

Lời này có đạo lý. Năm xưa, tám vị vương, công quyền lực nhất trong tôn thất cấu kết làm phản, khi ấy Hoàng đế tự mình chấp chính chưa lâu, rốt cuộc dựa vào Nhan Hoài Tín và mấy vị trọng thần, cuối cùng cũng bình định được phản loạn. Tình thế hiện tại đây, bất quá cũng chỉ là chưa định ngôi Trữ quân, giả như Hoàng đế có đoản mệnh, vẫn còn có Nhan Hoài Tín ở đây đấy thôi. Nhưng rồi xét thêm lại thấy có điều không hợp. Nhan Hoài Tín ngay từ trước khi thoái ẩn quan trường dường như đã có dã tâm, tuy rằng không rõ lí do vì sao lại đột ngột rút lui như vậy, thế nhưng Trưởng tử Nhan Tốn của hắn, xem ra tâm cơ còn càng sâu hơn, bản tính còn càng tàn nhẫn hơn mấy phần.

Lại bộ Thượng thư Vương Bạc Viễn đi vào, phủi phủi vạt trường bào mặc ngoài viên lĩnh, cười: "Tiên sinh nói lời này quả là nhất châm kiến huyết[1], ta cực lực hỗ trợ Lục điện hạ tranh Trữ vị, Nhan thị dốc lòng ủng hộ Lâm Xuyên quận vương. Lương Châu vệ, Định Châu vệ, cùng với Thân Vệ quân đều là hai mươi mấy vạn đại quân, quả thực cũng khó lòng mà sinh loạn."

[1]: Chỉ châm một mũi là thấy máu, một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

Trong công cuộc bình định loạn Bát Vương, công lao của Nhan Hoài Tín cao như núi, lại có dòng dõi thế gia, có tổ tiên tiền nhân Nhan thị che chở. Hậu duệ của Nhan thị trên tiền triều có Hữu tướng Nhan Tốn, có Hộ bộ Thượng thư Nhan Linh; ngoài quân doanh có Chỉ huy sứ Lương Châu vệ Nhan Tông Hồi, có Chỉ huy sứ Định Châu vệ Nhan Tông Nhâm – Ngay cả lực lượng Cấm quân tinh nhuệ bảo vệ trong ngoài Hoàng thành, Đại thống lĩnh Thân Vệ quân Lưu Đạc, cũng là nữ tế[2] của Nhan gia. Ngoài ra, cũng phải đến trăm tiểu quan có liên hệ tới Nhan thị, tạm không nhắc tới. Quyền lực và sức ảnh hưởng của Nhan thị giống như gốc rễ của cây đại thụ trăm tuổi, bên trên tán rợp che trời, bên dưới, khó lòng nhổ được tận gốc.

[2]: Con rể.

Vương Bạc Viễn nhắc tới Lục điện hạ, lúc này Thương Tán mới nhớ ra mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của Sở vương.

Đoạn, vuốt râu mà rằng: "Ba vị điện hạ đều có điểm mạnh riêng. Lâm Xuyên quận vương trầm ổn cẩn thận, Lục điện hạ dứt khoát nhạy bén, Thất điện hạ thông tuệ đoan chính." Trầm tư một lát, lại nói: "Các ngài biết xưa nay ta không màng chính sự, mà nay, chỉ muốn hỏi các ngài một câu. Những điều Thế Tông thánh căn dặn năm xưa, liệu các ngài còn nhớ rõ?"

Tấn triều, chỉ có một vị nữ đế duy nhất – Nguyên Sóc đế, miếu hiệu Thế Tông. Từ đời Thế Tông, triều cương thay đổi, tôn thất nữ có thể kế vị, thế nhưng từ ấy tới nay đã trải qua hai đời vua, cả hai đều là nam đế. Cũng có thể hiểu được, dù là cải cách gì đi chăng nữa, gốc rễ tư tưởng vẫn là trọng nam khinh nữ, đã là thâm căn cố đế.

Tỉ như Vương Bạc Viễn ở ngay đây, nghe Thương Tán nói lời ấy, cũng bước tới ngồi xuống, chậm rãi lên tiếng: "Thế Tông hoàng đế tuy là nữ tử, thế nhưng nam trang từ thuở nhỏ, vì thế mà cũng nhiễm mấy phần khí dương cương của nam tử, còn có dã sử truyền miệng nói rằng Hoàng đế khi còn trong bụng mẹ vốn là một thai nam, sau không biết thế nào lại biến thành nữ, bằng không sao lại mê luyến nữ sắc? Nữ tử vốn là nên phụ chồng dạy con, sĩ đồ binh nghiệp đều không phải chính đạo. Mấy vị thấy đấy, những năm gần đây nữ khoa hai bên Văn – Võ đều kém dần, thiên hạ này, chung quy vẫn là nam nhân."

Dã sử truyền miệng là điều người đọc sách thánh hiền khinh thường coi rẻ nhất, Vương Bạc Viễn nói ra, âu cũng chỉ là để lấy một điểm tựa cho lời mình nói ra mà thôi. Tiêu Thận im lặng nghe, cũng chẳng tỏ thái độ, chỉ nói một câu như thể là thuận miệng đáp lời: "Nói như Vương thượng thư, vậy là Bạc Ngọc tướng quân tay vung hoành đao, thân trên lưng ngựa, rong ruổi sa trường – Cũng là thai nam biến nữ?"

Tiêu Thận vừa nói ra lời này, Vương Bạc Viễn đã giật mình mà nhìn, mặt nóng lên. Hắn sinh sau đẻ muộn không có hạnh ngộ được gặp Thế Tông hoàng đế, thế nhưng dịp kia khi Bạc Ngọc khải hoàn hồi kinh, trong yến thiết đãi của Khánh công, hắn cũng đã nhìn thấy. Nếu không phải là một thân nhung trang giáp sắt, chắc chắn vóc dáng lả lướt không kém nữ tử khuê các. Nhưng dù sao, cả đời lăn lộn chốn quan trường, dù là hổ thẹn, thế nhưng trong chớp mắt đã trở về bình thường, coi như không có chuyện gì. Lại nói: "Xưa nay Thương tiên sinh sáng suốt, Thất điện hạ dù có thông tuệ xuất chúng, nhưng rồi cũng như Lâm Xuyên quận vương, đều về tay Nhan thị rồi." Yêu Hậu[3] kia nuôi dạy đứa trẻ, thượng bất chính hạ tắc loạn[4], không thể tin tưởng, có đánh chết hắn, hắn cũng không phò tá!

[3] 'Yêu' trong 'yêu ma', ý tứ châm chọc Hoàng hậu ác độc quỷ quyệt.

[4] Người trên mà không đoan chính thì người dưới không thể nghiêm chỉnh được.

Người mà hắn nịnh bợ là sáng suốt, lúc này đang phật ý mà quay mặt sang nơi khác, khinh thường không thèm đếm xỉa đến hắn. Thương Tán đã làm quan hơn mười năm, cái chức Đại học sĩ Hàn Lâm viện, đối với hắn mà nói thì là không xứng, nhưng hắn không lên cao hơn nữa, cũng chính là vì tự tôn.

Từng nói: "Tài năng trong thiên hạ có cả thảy một thạch[5], hai vị Tiêu Thận, Nhan Tốn cộng lại đã chiếm hết tám đấu, Thương Tán ta chỉ được một đấu, một đấu còn lại chính là của thiên hạ."[6]

[5] Một thạch = 10 đấu

[6] Phỏng theo lời khen của danh sĩ Tạ Linh Vận thời Đông Tấn dành cho Tào Thực. Thương Tán khen Tiêu Thận và Nhan Tốn, cũng tự khen chính bản thân mình, tự cao nhưng khiêm tốn, khiêm tốn vẫn tự cao.

Trong mắt Thương Tán, trừ Tiêu Thận và Nhan Tốn, tất cả những người còn lại đều chỉ là dạng nông cạn vô năng – Và trừ cả Sở vương, Sở vương có rượu ngon.

Ngôi Trữ quân, ba đứa trẻ tranh tranh đoạt đoạt, không phải là hắn thì là nàng, không phải là nàng thì là hắn. Nhan thị phò trợ Lâm Xuyên quận vương, bao nhiêu trọng thần trung tướng của Hoàng đế ủng hộ Lục điện hạ, còn Thất điện hạ kia, dường như không ai ngó ngàng. Nhưng đối với Thương Tán mà nói, hắn quả thực chỉ hận không thế đặt đứa trẻ kia lên lòng bàn tay mà dạy bảo nâng niu, quả rất ưng đứa bé này. Đứa trẻ này thì có tội lỗi gì? Dù rằng lịch sử của nàng có vết nhơ, khi xưa thân phụ nàng từng phản nghịch trước hoàng quyền, hiện nay kế mẫu nàng là nữ nhi của Nhan thị, thế nhưng nàng... Có rất nhiều điều, không thể cứ nói hai ba câu là có thể đi đến kết luận.

Thứ nhất, chuyện năm xưa Tĩnh Viễn quận vương tạo phản. Hiện tại tông tịch cũng đã được khôi phục, không ai rõ Hoàng đế có ý tứ gì, mà dù không rõ cũng chưa có ai lên tiếng thắc mắc. Thất điện hạ đã làm dưỡng nữ của Đế hậu được ba bốn năm, đã hoàn toàn bị cắt đứt liên hệ với thân sinh phụ mẫu, họa không thể rơi lên người, tội cũng không thể tính trên đầu, huống hồ tên của nàng trong Ngọc phả, chính là đứng dưới Đế hậu.

Thứ hai, kế mẫu của đứa trẻ này là nữ nhân Nhan thị. Thương Tán dạy dỗ nàng đã hơn một năm rưỡi, những ngày mưa rền tuyết rơi Vị Ương cung hôm nào cũng đều đặn cho người tới đưa thủ lô, đưa áo ấm, những buổi ở lại nghị luận ngoài giờ Vị Ương cung khi nào cũng cho người tới đưa thức giải khát, đồ điểm tâm. Nếu không thực sự có lòng, chắc chắn sẽ không tận tâm chu đáo như thế. Còn về nghi án Hoàng hậu mưu hại Hoàng tự, từ đầu cho đến cuối đây cũng chỉ là đồn đại, việc mắt thấy chưa chắc đã là thực, huống hồ chỉ là điều tai nghe?

Thứ ba, Thất điện hạ còn quá nhỏ. Thương Tán nghĩ đến đây, lạnh mắt mà liếc qua Vương Bạc Viễn. Nghĩ đến việc tên này không có thiên phú, đến bảy tuổi mới nhập học, Thương Tán đắc ý lắm. Thiên hạ này chẳng có mấy người nhập học năm ba tuổi, năm năm tuổi đã biết chăm chỉ đèn sách, lưu loát kinh sử, trọng lễ trọng nghĩa - Vừa hay, trong tay Thương Tán hắn có một người. Triều thần trên dưới chỉ biết minh tranh, ám đấu mới là phần lợi hại, ấy thế mà đã quên dùng rồi. Thương Tán nghĩ, nếu là hắn, hắn nhất định sẽ 'minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương'[7], âm thầm phò trợ Thất điện hạ, đợi khi hai đảng diệt trừ tranh chấp ngươi chết ta sống, khi ấy mới tung quân bài ra! Trung thần, e rằng ngoài việc phò tá Trữ quân còn muốn nhân dịp này đối nghịch với Nhan thị, ấy thế mà quên mất rằng đảng phái nào không quan trọng, ngôi Trữ quân mới là quan trọng, nam nữ đảng phái thì có ngại gì? Trữ quân chỉ có một, những người còn lại chắc chắn sẽ có tổn thất, nhưng rồi những cuộc tranh đấu quyền mưu chính trị, có khi nào là không có hy sinh, không có thương tổn đâu?

[7] (Điển cố) điển cố gắn liền với sự xuất hiện của nhà Hán - đem ý đồ chân thực giấu sau hành động, đem hành động phô bày trước mặt đối phương khiến đối phương coi nhẹ ý đồ của mình, từ đó đánh úp giành thắng lợi.

Suy cho cùng, Thương Tán cảm thấy nuối tiếc cho những khối óc không có tư tưởng, những đôi mắt không có tầm nhìn. Hắn có phần chán nản, lắc đầu, lại chợt nghĩ tới một người. Tiêu Thận - Thương Tán không rõ liệu Tiêu Thận có từng nghĩ tới điều này hay không. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sang, thấy Tiêu Thận đang tán ngẫu với Sở vương hăng say, cũng nheo mắt mà đánh giá nghiền ngẫm. Tiêu Thận chẳng tốn mấy chốc đã liền cảm nhận được có ánh mắt đang dán sau gáy mình, chậm rãi quay đầu nhing lại, đúng lúc, bắt gặp ánh mắt soi xét của Thương Tán.

Người thông minh kiệt xuất, thường không cần ngôn từ để giao tiếp với nhau. Thương Tán, bằng một ánh mắt của Tiêu Thận, hiện tại đã rõ ràng.

Hay cho ngài một Tiêu Thận, thì ra là âm thầm ủ mưu!

Thạch Tuyền huynh, thật sự oan cho ta, ta cũng không phải chủ mưu.

Mau khai ra!

Vậy phiền Tuyền huynh chọn một ngày, chúng ta mạn đàm.

Những ánh mắt này chính là như vậy.

Tiêu Thận nhanh chóng đứng dậy, chủ động lên tiếng: "Cũng không còn sớm nữa, ngày mai còn phải thượng triều, thiết nghĩ thuyền cũng nên dừng ở đây, dịp khác nhàn hạ, chúng ta lại tái tụ."

Mọi người tán thành, nô bộc bên ngoài quay thuyền về bờ.

Trên bờ, phụ tá và thân tín đã đứng đợi, nhanh chóng báo lại chuyện vừa xảy ra trong nội cung, chẳng mấy chốc, sắc mặt ai cũng đều không còn vui vẻ thoải mái, đặc biệt là Sở vương. Sở vương là thân đệ của Tiên đế, là người rõ ràng nhất chân tướng của những trò tu dược luyện đan, điềm lành điềm dữ như thế này. Nếu năm đó Tiên đế không mê muội vì tiên đan, có lẽ đã có thể sống thêm được vài năm.

Lúc này, có tiếng vó ngựa truyền tới từ xa, càng ngày càng gần. Người trên ngựa dứt khoát tung mình nhảy xuống, tới báo tin, là một tin vui: "Ngọc thạch kia đã bị tiểu thư Dư gia đập vỡ rồi, vỡ nát hết cả!"

Tất cả đều kinh ngạc: "Tiểu thư Dư gia? Tiểu thư nào?" Lá gan to đến như thế, muốn lên trời hay sao?

Sở vương ngửa đầu uống một ngụm rượu, thấy bầu rượu đã cạn, thuận tay ném đi, lúc này mới chỉ tay mà cười: "Dư Sênh phải không?"

Người tới đưa tin gật đầu liên tục: "Phải phải, chính xác!"

Nghe thế, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cười lên mấy tiếng sảng khoái: "Dư Sênh khá lắm! Trưởng công chúa Xuất Vân còn ở đây, bệ hạ muốn nổi cơn thịnh nộ cũng khó lòng mà phát tác. Mưu kế của Nhan Tốn và Trùng Vân Tử bàn tính bao lâu bị phá hỏng rồi!"

- -- Hết chương 15 ---

Editor mạn đàm:

Cầu Bệ hạ chóng lớn rửa oan cho Điện hạ. Điện hạ mưu mô thì mưu mô thật đấy, nhưng cái danh Yêu Hậu oan quá Điện hạ đội không nổi T-T
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện