Mây đen đông nghìn nghịt phảng phất chỉ cần nhấc tay là có thể chạm tới, gió núi gào thét, lá cây xào xạc, kiểu này chắc lát nữa sẽ có một cơn mưa to trút xuống đây.

Triển Hoài Xuân tái mặt đóng song cửa sổ lại, sau đó đi đóng hết tất cả các cửa, xoay người thì thấy A Du đứng ở bên kia, hắn chỉ ra phía ngoài nói: "Cơm tối tôi không ăn, cô đi đi, đừng tới tìm tôi."

"Sao lại không ăn tối?" A Du lo lắng hỏi, vừa nói xong liếc mắt thấy mấy cái bánh bao lớn còn để trên bàn, nàng bất chợt hiểu ra, lại thấy sắc mặt Triển Hoài Xuân hết sức khó coi, so với bầu trời bên ngoài còn tối hơn nên cũng không dám hỏi nhiều nữa, vội vã rời đi.

Triển Hoài Xuân đưa mắt nhìn nàng đi ra ngoài, sau đó bước nhanh về giường nằm, nghiêng tai lắng nghe. Bên ngoài vang lên tiếng chớp giật, hắn vội vàng kéo chăn trùm lấy người.

Tiếng sấm đì đùng kéo nhau tiến đến.

Triển Hoài Xuân gắt gao bịt chặt lấy lỗ tai.

Nhưng tiếng sấm bên ngoài vẫn có thể truyền vào, đánh thức đoạn ký ức tuổi thơ ở sâu trong trí óc mà hắn không muốn nhớ tới.

Bọn cướp cao lớn, da dẻ ngăm đen, vừa vơ vét tài sản của cha mẹ hắn, vừa trói hắn mang theo chạy trốn. Chạy trốn tới dưới núi thì trời đổ mưa to, bọn cướp buộc hắn lên cây rồi đi ra ngoài tìm đồ ăn, khi trở về một tia chớp sáng không hề báo trước đánh xuống, vây lấy bọn cướp. Hắn trợn hai mắt, mắt mở trừng trừng nhìn từng người trong bọn cướp co quắp, sau đó hóa thành cột nhà cháy trong luồng chớp sáng kia, ngay cả tiếng kêu thảm thiết bọn chúng cũng chưa kịp thốt ra. Bọn cướp chết hết cả, nhưng hắn không cảm thấy vui chút nào, bởi vì sấm chớp vẫn tiếp tục bổ xuống những vị trí chung quanh, cạnh bên có cây bị đánh gãy đứt đoạn, khắp nơi đều là tiếng vang nổ rung trời, tựa như muốn đùa giỡn cho đã rồi mới lấy mạng hắn. Hắn rất sợ, hắn không ngừng kêu la muốn đè át tiếng sấm, vẫn gào khóc cho đến khi không thể phát ra tiếng, gào khóc cho đến khi cha mẹ tìm tới nơi thì hắn đã hoàn toàn không thốt nổi nên lời.

Cha mẹ cho hắn học võ, hắn học còn nghiêm túc hơn cả đại ca. Học giỏi rồi thì hắn sẽ không bao giờ sợ bất cứ bọn cướp nào, nhưng hắn sợ sét đánh mỗi khi trời mưa, sợ sấm sét đánh hắn. . .

~

"Minh Tâm, sao cô không hầu phu nhân dùng cơm?" Khi A Du đến phòng bếp bưng phần cơm cho ba thầy trò thì Minh An nghi hoặc hỏi.

"Thí chủ nói không muốn ăn." A Du nhẹ giọng đáp, đứng ở bên cạnh nhìn Minh An múc cháo vào trong chén, nhìn nhìn bỗng nàng "a" lên, đi sang đặt chén cháo vào trong hộp đựng thức ăn, đậy lại nói: "Chỗ thí chủ chỉ còn bánh bao đã nguội, khô khan rất khó ăn, hơn nữa bên ngoài mưa lớn như vậy, nên ăn chút đồ nóng mới tốt, em bưng qua cho cô ấy trước, lát nữa quay lại bưng phần của chúng ta." Kỳ thực nàng có chút lo lắng, lúc nàng đi không có nghe thấy tiếng thí chủ đóng cửa, cũng không biết lát sau hắn có đi ra đóng lại hay không, nếu không có, cửa bị gió thổi mở sẽ không tốt.

Bung dù, A Du bước nhanh về phía khách phòng, đến ngã rẽ thì thấy cửa khách phòng quả nhiên đang mở, nền nhà trong phòng ướt một mảng lớn.

"Thí chủ?" A Du lớn tiếng gọi, chạy nhanh đặt hộp thức ăn lên bàn, xoay người đóng cửa lại, bên ngoài mưa to gió lớn, đóng cửa lại phải mất một chút sức lực.

Bên trong không có động tĩnh, A Du buồn bực đi vào, chỉ thấy Triển Hoài Xuân co mình trên giường, cả người cuộn lại thành một bó.

A Du lại càng hoảng sợ, bước nhanh tới gọi hắn: "Thí chủ làm sao vậy? Cô. . ."

Nàng muốn hỏi hắn làm sao thế, thì người trong chăn đột nhiên bật dậy, A Du còn chưa thấy rõ thì đã bị một lực mạnh lôi về phía trước, sau một khắc trước mắt chợt tối sầm, tấm chăn đã phủ lên người nàng, sau đó người túm nàng chợt ôm chặt lấy eo nàng, ôm rất chặt khiến A Du cảm thấy rất đau.

"Thí chủ cô. . ."

"Bịt tai lại, giúp tôi bịt tai lại. . ."

Hắn vùi đầu vào trước ngực nàng, không phải nghiêm nghị mắng nàng, cũng không phải cười nhạo nói nàng ngốc sau đó giảng đạo lý cho nàng, mà là dùng giọng nói cầu khẩn cầu nàng, giống như những bạn nhỏ dưới chân núi nhào vào lòng mẫu thân khóc lóc làm nũng. A Du không khỏi yêu thương, không kìm được ôm lấy đầu hắn, tay lần mò tiến tới che lỗ tai cho hắn.

Tiếng sấm bên ngoài ì ầm, hắn vẫn run không ngừng, nhưng đã không còn dữ dội như hồi nãy nữa.

"Thí chủ, rốt cuộc cô bị sao vậy? Ngã bệnh?" A Du thử thăm dò.

Người vùi đầu trước ngực nàng không lên tiếng.

A Du cũng không biết nên nói gì, lặng lẽ tiếp tục giúp hắn bịt tai. Một lát sau, A Du chậm rãi phát hiện một việc, khi tiếng sấm bên ngoài to lên, người trước ngực liền run dữ dội, khi tiếng sấm không còn, hắn sẽ thả lỏng một ít.

A Du chợt hiểu, không ngờ nữ thí chủ lớn nhường này còn sợ sét đánh. Khi tiếng sấm không còn nữa, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Triển Hoài Xuân: "Hóa ra thí chủ sợ sét đánh, yên tâm yên tâm, khi còn bé tôi cũng sợ sét đánh, sư phụ tôi nói trốn ở trong phòng thì sấm sét sẽ không đánh được chúng ta, vậy nên cô đừng có sợ."

Động tác dịu dàng, giọng nói nhè nhẹ, tư từ đã kéo lí trí nam nhân từ trong cơn sợ hãi quay về. Triển Hoài Xuân chậm rãi bình tĩnh lại, khi đã tỉnh táo thì hắn đột nhiên ý thức được tình cảnh bây giờ thật xấu hổ. Vừa rồi đại khái là quá mức sợ hãi, hắn đã ôm tiểu ni cô rất chặt, mặt áp sát vào ngực nàng, nơi ấy ấm áp mềm mại, còn dễ chịu hơn nhiều so với con hổ bông mà mẹ cố ý may cho hắn dùng mười mấy năm nay, thêm vào đó lại có một mùi hương như có như không cứ quanh quẩn chóp mũi hắn.

Trước mắt chợt hiện lên hình ảnh tròn tròn thoáng nhìn thấy lúc sáng sớm, mặt Triển Hoài Xuân nóng hừng hực, vừa lui về phía sau vừa đẩy người ra phía ngoài: "Cô đi. . ." Mới vừa nói được hai chữ, bên ngoài lại vang lên tiếng sét, Triển Hoài Xuân giật nảy mình, vồ tay kéo lấy người về phía mình, dán chặt đến không thể chặt hơn.

Thắt lưng A Du bị hắn ôm chặt rất đau, nhỏ giọng cầu: "Đau quá, thí chủ nhẹ chút. . ."

Thế là Tĩnh Từ vừa mới đi vào nội thất, câu đầu tiên nghe được chính là câu nói cầu xin khiến người ta suy nghĩ miên man này của A Du, sắc mặt bà ta đại biến, bước nhanh vọt tới trước giường vén chăn lên, thấy xiêm y hai người còn chỉnh tề vẫn chưa có hành sự, trái tim nhẹ nhõm hẳn, nhẹ giọng cười nói: "Thí chủ rốt cục cũng không nhịn được nữa à? Song cô làm việc này thật quá là không nói đạo lý rồi, Minh Tâm của chúng tôi còn là một hoa cúc đại cô nương, sao cô có thể kéo người lên giường?" Nói xong, bà ta liền lôi A Du còn đang ngẩn người dậy, không vui trừng mắt nàng.

"Sư tổ, sao người lại tới đây?" A Du tò mò hỏi, không hiểu sao sư tổ lại trừng nàng.

Tĩnh Từ không để ý tới nàng, cười nhìn về phía Triển Hoài Xuân.

Lúc này bên ngoài không có tiếng sấm, Triển Hoài Xuân hơi có chút tỉnh táo, khi A Du bị lôi đi liền ngồi dậy, cố giả bộ trấn định.

Hắn xị mặt, Tĩnh Từ tự động lý giải thành hắn mất hứng do bị phá hỏng chuyện tốt, liền thu hồi vẻ mặt trêu ghẹo, cười làm lành giải thích: "Thí chủ muốn tìm người hầu hạ ngủ sao? Nếu như cô nguyện ý, ta có thể cho một trong hai đứa Minh Dung Minh Hoa đến hầu cô. Nếu quả thật muốn Minh Tâm. . . thí chủ không cần phải gấp, mười lăm này chính là ngày Minh Tâm khai bao, đến lúc đó cô với vị bằng hữu kia của mình nhớ đến sớm một chút, nếu có thể được hai người chọn trúng, cũng là phúc khí của Minh An và Minh Tâm."

Lúc này Triển Hoài Xuân mới chính thức thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn Tĩnh Từ, trong mắt là vẻ khiếp sợ không sao che giấu được.

Tĩnh Từ nhẹ nhàng cười, chìa tay chỉa chỉa ngực Triển Hoài Xuân: "Thí chủ đang buồn bực vì sao ta biết được đúng không? Ha ha, sao cô lại quên ta từ nơi nào đi ra? Ngày hai người tới đây ta liền nhìn ra ngay, chỉ là không muốn quấy rối nhã hứng của thí chủ mà thôi. Được rồi, sắc trời đã tối, thí chủ sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai ban ngày Minh Tâm vẫn sẽ đến hầu hạ cô, hi vọng cô biết khắc chế chút, đừng để loại sự tình này phát sinh mà làm tổn thương hòa khí của mọi người."

Nói xong, Tĩnh Từ cười nhạt một tiếng, nắm tay A Du đi ra ngoài. A Du nghe mà thấy mơ hồ cả lên, quay đầu nhìn Triển Hoài Xuân, do dự nói: "Sư tổ, con muốn ở lại, thí chủ, cô ấy sợ. . ."

Triển Hoài Xuân nhíu mày, giơ tay làm dấu ra hiệu cho nàng chớ có nói. Chuyện hắn sợ sét đánh chỉ có người trong nhà biết, Tiêu Nhân có lẽ cũng đã đoán được, hôm nay bị tiểu ni cô biết được là việc ngoài ý muốn, Triển Hoài Xuân không muốn có thêm người nào khác biết được.

A Du đã quen nghe hắn sai bảo, thấy vậy lập tức im lặng. Lúc đi tới cửa buồng nội thất, bên ngoài vừa hay vang lên một tiếng sấm, tim A Du đập mạnh một cái, quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy Triển Hoài Xuân cấp tốc chui vào trong ổ chăn.

A Du rất không yên lòng theo Tĩnh Từ đi về hậu viện.

Tĩnh Từ dựng ngược đôi mày liễu, dùng sức trỏ lên trán nàng: "Không phải đã nói không được cho cô ấy cởi quần con rồi sao?"

A Du muốn nói nàng chỉ bịt tai giúp thí chủ thôi, nhưng nghĩ tới Triển Hoài Xuân không cho nàng nói, liền cúi đầu im lặng.

Thấy dáng vẻ đáng thương này của nàng, Tĩnh Từ bất đắc dĩ xoa xoa trán, đổi thành người khác bà ta còn có thể mắng, đến phiên nha đầu ngốc đơn thuần này, bà ta cũng có chút không đành lòng. "Được rồi được rồi, nhanh đi bồi sư phụ con dùng cơm đi, nhớ kỹ, về sau bưng cơm tối sang bên kia xong thì lập tức đi ra, đừng để cô ấy lừa lên trên giường."

"Con biết rồi." Sư tổ là lớn nhất, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, A Du vẫn nghe lời gật đầu. Đến phòng sư phụ, sư phụ và sư tỷ đã ăn xong rồi, A Du yên lặng ngồi vào vị trí của mình, cúi đầu húp cháo.

Thanh Thơ rất yêu thương A Du, sau bữa cơm, chờ Minh An đi ra ngoài, nàng kêu A Du đến bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Con sao vậy?"

A Du từ nhỏ đã đi theo sư phụ, nàng nghĩ không có chuyện gì mà không thể nói với sư phụ, liền nhỏ giọng nói: "Thí chủ sợ sét đánh, run rẩy trốn ở trong chăn, con leo lên bịt tai giúp cô ấy, bị sư tổ nhìn thấy. Sư tổ cho rằng thí chủ muốn cởi quần con, liền lôi con trở về. Sư phụ, thí chủ quả thật không có cởi quần của con, cô ấy chỉ ôm con."

Nàng nói lời nói thật, nhưng Thanh Thơ lại hiểu lầm, nghĩ nhất định là vị khách nam kia lấy lí do sợ sét đánh gạt A Du lên giường, tính làm. . .

Thanh Thơ khe khẽ thở dài, nên đến thì sẽ đến, đây cũng chính là chuyện mấy ngày nữa mà thôi.

"A Du, kỳ thực vị thí chủ kia ôm con lên giường là muốn cởi quần con cùng ngủ với con, bởi vì chúng ta là ni cô, ôm chúng ta ngủ có thể giúp cô ấy giải trừ phiền não. Sư tổ không cho con ngủ với cô ấy là bởi vì bây giờ con tu hành còn chưa đủ, qua ít ngày nữa là được." Nói xong, Thanh Thơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ phức tạp. Nàng không muốn lừa dối A Du, nhưng chỉ có như vậy, tương lai con bé mới có thể dễ chịu một ít.

A Du cái hiểu cái không, muốn hỏi thêm vài câu thì sư phụ lại bảo nàng trở về.

A Du trở về phòng mình, cởi quần áo đi ngủ. Nằm thẳng người trên giường một hồi mà lòng vẫn nhớ đến nữ thí chủ. Bên ngoài sấm sét vẫn không ngừng, cách một hồi lại chớp giật sét vang, nàng yên lặng nghe, nghĩ đến dáng vẻ nữ thí chủ trùm chăn run lẩy bẩy, nàng càng nghĩ càng lo lắng. Nhưng nàng không thể đi tìm cô ấy, bởi vì nàng không thể ngủ cùng nữ thí chủ. . .

A Du chớp chớp mắt, chợt ngồi dậy.

Nàng tu hành thiếu không thể bồi nữ thí chủ ngủ, nhưng nữ thí chủ cũng đâu có muốn ngủ cùng nàng đâu, cô ấy sợ sét đánh nên mới ôm nàng mà! A Du cao hứng cười, ngồi xếp bằng trên giường, trong bóng đêm yên lặng niệm kinh. Chẳng biết đã niệm được bao lâu, nghĩ mọi người trong am giờ này chắc đã ngủ hết, A Du bèn lặng lẽ xuống giường mang giày, cẩn thận, nhẹ nhàng mở rồi lại đóng cửa, dùng khóa cài hờ lên, sau đó chậm rãi đi về phía khách phòng. Chung quanh tối đen như mực, mưa xối xả đánh vào đỉnh dù phát ra âm thanh hòa lẫn trong tiếng mưa rơi. Nàng không nhìn rõ con đường phía trước, cũng may con đường này nàng đã rất quen thuộc, tuy rằng đi rất chậm, nhưng vẫn thuận thuận lợi lợi đi tới khách phòng.

Cửa vẫn còn mở.

A Du có chút đau lòng, vào phòng đóng cửa, buông dù, nhẹ nhàng đi vào. Trong phòng không có ánh đèn, nàng thấy không rõ người trên giường, nhưng nàng có thể tưởng tượng bộ dáng hiện tại của nữ thí chủ là gì. A Du cấp tốc cởi ni cô bào đã bị ướt nhẹp trên người, chỉ mặc đồ lót đi tới bên gường, nhẹ giọng kêu: "Thí chủ, cô đang ngủ sao?"

Trên giường không có tiếng đáp lại nàng.

A Du tự mình trèo lên giường, vươn tay đi tìm chăn, khi mò tới thì chăn bị người bên trong nắm chặt lại, nàng thử vén lên nhưng không được. A Du khẽ khàng gọi: "Thí chủ, tôi là A Du đây, tôi đến bồi cô, tôi giúp cô bịt tai, cô để cho tôi vào đi."

Vừa nói xong, một đôi tay đột nhiên kéo lấy nàng lôi xuống dưới. Lúc này A Du đã có chuẩn bị, khi hắn lại gần thì chủ động ôm lấy đầu hắn ấn vào trong lồng ngực mình, sau đó che lỗ tai hắn, "Đừng sợ đừng sợ, tôi giúp cô bịt tai rồi." Khi nói thì nàng không tự chủ được dán sát mình vào người đối phương, dán càng lúc càng chặt. Nàng ngồi nửa đêm trong phòng mình, vừa rồi lại còn đội mưa đến đây, bây giờ trên người thấy rất lạnh, mà thân nhiệt người này lại nóng hầm hập, ôm đặc biệt ấm áp.

Cảm nhận được hắn nhẹ nhàng run rẩy, giống như con thỏ nhỏ bị thương mà năm xưa nàng nhặt được, lòng A Du mềm nhũn, dùng chất giọng dịu dàng trấn an hắn: "Thí chủ đừng sợ, tôi lén tới đây đó, sư tổ không biết đâu. Cô yên tâm, tôi ở đây ngủ cùng cô một đêm, sáng mai sẽ lặng lẽ đi ngay. . ." Chẳng biết nói bao lâu, cơn buồn ngủ kéo tới, A Du chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trong bóng tối, không biết là tiếng sấm bên ngoài nhỏ dần, hay là vòng ôm của nàng quá ấm áp, quá thoải mái, Triển Hoài Xuân cũng bất tri bất giác thiếp đi.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trong một đêm mưa, sau khi mẹ đã không còn ôm hắn nữa, hắn có được một giấc ngủ thật ngon ở trong lòng một tiểu ni cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện