A Du có ngốc cũng không ngốc đến mức xuống núi tìm người đánh rơi chiếc khăn.

Nhìn nam nhân nằm quay lưng về phía mình, A Du cầm khăn đi ra. Nếu là khăn của người khác đánh rơi, nàng chắc chắn sẽ không dùng, nàng sẽ giữ dùm đối phương, ngày sau có lẽ sẽ có cơ hội trả lại cho vị cô nương kia, dù cho không gặp được, A Du cũng sẽ không dùng. Nàng cũng không thiếu khăn, dùng khăn của người khác thì rất kỳ cục.

Về đến phòng, A Du lập tức đóng cửa lại, ôm hai túi bánh ngọt ngồi lên giường, mở từng cái ra. Lại thấy oản đậu hoàng vàng óng gần như trong suốt, xen lẫn với nó là bánh khoai tím mứt táo, A Du thèm đến ứa nước miếng. Ở trước mặt thí chủ nàng phải khắc chế, hôm nay chỉ có một mình ở trong phòng, A Du cũng không nhịn nữa, cầm một miếng bánh khoai tím mứt táo bỏ vào miệng, lòng thấy rất mỹ mãn.

Ngon quá.

A Du cho thêm một miếng oản đậu hoàng vào miệng, vừa ăn vừa nghĩ. Thật ra thí chủ đối với nàng cũng rất tốt, chỉ cần sau này thí chủ không ép nàng phá giới, nàng vẫn nguyện ý hầu hạ hắn. Từ khi hầu hạ thí chủ, nàng gặp được rất nhiều thứ mới mẻ, có váy đỏ xinh đẹp, có ngọc bội trong suốt lóng lánh, có bạc trắng, vàng, thanh ngọc cao. . .

Suy nghĩ miên man, A Du ăn thêm vài miếng, sau đó cất vào trong hộc tủ, giữ lại từ từ ăn.

Bên kia Triển Hoài Xuân cũng không tức giận lâu lắm, A Du đi rồi, hắn yên lặng bình phục lại tâm trạng, tâm tư lại chuyển đến nơi khác.

Trước chỉ lo chọc tiểu ni cô, hơn nữa còn có thêm Tiêu Nhân nói muốn giúp đỡ, nên hắn không suy nghĩ nhiều tới việc làm sao để cứu tiểu ni cô, dự định xấu nhất chính là dùng tiền chuộc thân cho tiểu ni cô, nhưng sáng nay thái độ của Tĩnh Từ đã nói cho hắn biết, con đường chuộc thân này đi không thông.

Ngoài sáng không được, vậy thì trong tối vậy. Tĩnh Từ mượn cái danh Phật tổ ép người lương thiện làm kỹ nữ, Phật tổ không nghiêm phạt bà ta, thì hắn sẽ thay Phật tổ giáo huấn.

Đương nhiên, hắn chắc chắn sẽ không làm loại chuyện giết người phóng hỏa, chỉ là. . .

Triển Hoài Xuân nhắm mắt lại, cũng không biết bên phía Tiêu Nhân tiến triển thế nào rồi.

Thị trấn.

Sau khi nghe được lời Triển Hoài Xuân nhờ Trường An chuyển cáo, Tiêu Nhân gõ quạt trầm ngâm, rất nhanh liền có chủ ý.

Hắn đến thư phòng tìm cha mình.

"Phụ thân, con nghe nói ở thành bắc của huyện chúng ta có một ác bá, bình thường làm nhiều việc ác ức hiếp dân lành, gây họa cho không ít bách tính, bởi vì thuộc hạ của gã hầu như đều là côn đồ, nên các bách tính bị hại cũng không dám cáo quan, rất sợ gã trả thù. Phụ thân, cha mau phái người đi bắt gã lại đi?"

Tiêu tri huyện tuổi gần bốn mươi, đến tuổi này vẫn là một tri huyện thất phẩm, có thể thấy được bản thân ông không có tiền đồ bao lớn, nhưng ông làm người khéo đưa đẩy, nên vì dân làm chủ thì sẽ vì dân làm chủ, có thể trừ phần tử xấu liền gan dạ làm, làm quan nhiều năm không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, danh tiếng vẫn rất tốt.

Lúc này ông khí định thần nhàn để sách xuống, ngẩng đầu quan sát nhi tử, đột nhiên trừng mắt giáo huấn: "Bắt người, con có chứng cứ sao? Con cho là con muốn bắt ai thì bắt à? Cả ngày không làm việc đàng hoàng chỉ biết quậy phá, trở lại phòng đọc sách của con đi!" Kỳ thực lúc trẻ Tiêu tri huyện cũng ham chơi hiếu động, nhưng hôm nay đến phiên nhi tử không lo học, rỗi rãnh không có việc gì thì đàn đúm với Nhị thiếu gia họ Triển, ông nhìn thấy rất chướng mắt, vẫn luôn răn dạy Tiêu Nhân.

"Không có chứng cứ thì có thể tìm mà. Phụ thân, cha phái mấy trợ thủ cho con đi, con lập tức đi tra, loại ác danh như gã thì con tùy tiện tìm đại hai người cũng có thể tìm ra chút dấu vết, nếu chúng ta cứ mặc kệ gã, vạn nhất sang năm có khâm sai đại nhân tới đây tuần tra thì biết làm sao? Để các bách tính trực tiếp bẩm báo đến trước mặt khâm sai, lúc đó phụ thân còn có thể an ổn được sao?"

"Cút! Đúng là miệng chó không mọc ra ngà voi!"

Tiêu Nhân cười hê hê, ngồi xuống trước mặt Tiêu tri huyện, ôn tồn thương lượng: "Phụ thân, dù sao mấy ngày nay trong huyện nha cũng không có việc gì làm, cha cứ điều vài người cho con đi, dù sau cùng không tìm được chứng cứ, thì cũng đâu có ảnh hưởng gì đến cha đâu?"

Tiêu tri huyện hừ hừ, nhưng trong lòng cũng hiểu được lời của con có vài phần đạo lý, liền tự mình chọn bốn nha dịch cho hắn, nhưng chỉ cho hắn hai ngày, nếu bắt được người sẽ có thưởng, bắt không được thì phải bế môn tư quá một tháng.

Tiêu Nhân lĩnh mệnh đi.

Hắn rất có lòng tin với Triển Hoài Xuân, ăn trưa xong liền dẫn bốn tên sai dịch cải trang đến thôn Bạch Thủy. Cũng không biết là bọn họ may mắn hay là Cao Xương xui xẻo, Tiêu Nhân vừa đến thôn Bạch Thủy thì đụng phải Cao Xương tay đang cầm khế ước bán thân cướp người. Nữ tử trẻ trung được gọi là Lý Thất nương đang khóc sướt mướt, luôn miệng nói khế ước bán thân này là giả, các thôn dân xem náo nhiệt chung quanh đều xì xào bàn tán, mặc dù mặt lộ vẻ không đành lòng, nhưng lại e ngại bốn tên vạm vỡ phía sau Cao Xương nên không dám tiến lên ngăn cản.

Thấy bọn họ không dám, Tiêu Nhân trực tiếp phất tay, bốn nha dịch lập tức rút bội đao sáng loáng ra, vây lấy đám người Cao Xương. Lưỡi đao sắc bén, dưới ánh nắng giữa ngọ càng thêm chói mắt, hàn khí bức người.

"Chuyện gì vậy?" Tiêu Nhân lắc lư cây quạt, nhàn nhã từ giữa hai hộ vệ bước ra, đi tới trước mặt Cao Xương.

"Ngươi là người phương nào?" Cao Xương nhướn nhướn mi, nhìn lướt qua bốn nha dịch, thần sắc ngưng trọng.

Tiêu Nhân cười mà không nói, nháy mắt với một tên nha dịch phía sau, nha dịch lập tức rút lệnh bài quan phủ, giơ lên trước mặt Cao Xương.

Cao Xương trải qua mùi đời, thấy vậy cũng không có bao nhiêu khẩn trương, khom lưng ôm quyền với Tiêu Nhân, cười ha hả nói: "Ra là quan gia, quan gia làm vậy là gì. . ."

"Làm gì? Ban ngày ban mặt cướp bóc dân nữ, trong mắt ngươi còn có vương pháp không hả? Người đâu, bắt hết bọn chúng lại, giải đến nha môn giao cho đại nhân thẩm vấn." Tiêu Nhân thay đổi vẻ nhàn tản trước đó, thanh âm nhãn thần đột nhiên lạnh lẽo, khép quạt cái "roẹt", nghiêm nghị như phán quan.

Cao Xương biến sắc, nhanh nhảu cười làm lành: "Quan gia hiểu lầm rồi! Cha cô ta thiếu tôi bạc, không có tiền trả nên mới đem con gái bán cho tôi, cậu xem trên đây còn có dấu tay. . ."

"Không phải thế, quan gia đừng nghe gã! Cha tôi bị bọn chúng lừa vào sòng bạc, sau khi nhìn thấu gian kế của bọn chúng thà rằng đụng tường tự tử cũng không nguyện bán tôi gán nợ, căn bản chưa từng ấn dấu tay kia! Khế ước bán thân này là giả, quan gia hãy làm chủ giúp tôi với!" Cô nương vải thô khóc quỳ xuống, bộp bộp đụng trán dập đầu với Tiêu Nhân, không đến vài cái trán đã đỏ lên.

Tiêu Nhân đứng yên không động, giơ tay lên ngăn lại Cao Xương mở miệng, nghiêng người nói với bọn nha dịch: "Trước hết bắt lại, thật hay giả giao cho đại nhân định đoạt."

"Rõ!" Bốn nha dịch cùng kêu lên, theo sau đều cắm bả đao vào vỏ đao bên hông, móc dây thừng đi ra, đi về phía đám Cao Xương.

Mấy tên thủ hạ sau lưng Cao Xương đều nhìn gã, tựa như chỉ cần gã ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ động thủ với bọn nha dịch. Cao Xương lại nhìn về phía Tiêu Nhân, thấy hắn thong dong chắc chắc, khẽ cắn môi, chủ động đưa tay ra, miệng cười ha hả nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi mà, nếu quan gia hoài nghi chúng tôi, vậy chúng tôi sẽ cùng quan gia đến nha môn một chuyến, tin tưởng Thanh Thiên lão gia sẽ không oan uổng chúng tôi." Nếu phản kháng, năm người bọn chúng nhất định có thể đánh thắng nha dịch, nhưng nếu đánh trả thì tội danh sẽ xác thật, gã không có ngu xuẩn như vậy.

Bốn nha dịch mang năm nam một nữ đi, chờ bọn chúng đi xa, Tiêu Nhân lúc này mới cao giọng nói với bách tính chung quanh: "Tri huyện đại nhân của chúng tôi nghe nói nơi đây có ác bá, cố ý phái tôi đến đây vì dân trừ hại, các vị trước đây nếu có điều gì oan khuất, không ngại nhân cơ hội này bẩm báo lên nha môn, tri huyện đại nhân nhất định sẽ thay mọi người làm chủ. Nếu như mọi người kiêng kỵ Cao Xương không dám xuất đầu, bỏ qua cơ hội lần này, sau này chỉ sợ cũng chỉ có thể tiếp tục nén giận, cáo từ." Nói xong xuyên qua đám người, tiêu sái rời đi.

Dân chúng hai mặt nhìn nhau, sau đó ào ào tản ra, chưa đến nửa canh giờ, chuyện Cao Xương bị bắt liền được truyền khắp đến mấy thôn xóm gần đó, sau đó trước khi hoàng hôn, đã có chừng mười hộ gia đình đến quỳ trước cổng nha môn, đỏ mắt cầu tri huyện đại nhân làm chủ, có người chỉ biết khóc, có người lại mời thêm nhân chứng.

Có một số việc kỳ thực không cần thẩm tra cũng có thể nhìn ra thật giả, Tiêu tri huyện trong lòng hiểu rõ, trước mệnh cho sư gia giúp dân chúng viết đơn kiện, sáng sớm ngày hôm sau thăng đường thẩm án, ngoài có nhân chứng vật chứng, trong có thủ hạ của Cao Xương chủ động nhận tội cầu xin khoan hồng, tội danh Cao Xương chiếm đoạt dân nữ, lừa gạt tiền tài, bức hại người chết đều được chứng thực, tội ác tày trời, tạm thời giam vào đại lao, sang thu lập trảm.

Chỉ nói vài câu đơn giản đã thay dân chúng giải quyết một ác bá, dân chúng thổn thức rời đi, tranh nhau truyền tụng mỹ danh của tri huyện đại nhân.

Sau khi Tiêu tri huyện nghe được rất cao hứng, thưởng cho nhi tử mười lượng bạc.

Tiêu Nhân nhận bạc mà chua xót cả lòng, Triển Hoài Xuân ở am ni cô tiện tay cũng đã cho chủ trì năm mươi lượng, hắn làm được việc lớn nhường thế mà chỉ được thưởng mười lượng, không được, hắn phải đi tranh công với Triển Hoài Xuân!

Nói đi là đi, bên này Cao Xương vừa bị nhốt vào tử lao, Tiêu Nhân liền lên xe ngựa chạy đến am ni cô.

~

Tiêu Nhân tới rất nhanh, A Du vừa mới dọn xong chén đũa, hắn đã quen đường chạy tới.

Trên bàn chỉ có bữa trưa cho hai người.

"Thí chủ dùng của tôi đi, tôi không đói bụng." A Du ngoan ngoãn đứng ở một bên, chỉ vào phần ăn mình chưa động tới. Chắc chắn phòng bếp bây giờ đã hết cơm, nàng không thể để cho bạn của thí chủ đói được, may là trong phòng còn có bánh ngọt có thể điền bụng.

Tiêu Nhân sao lại không biết xấu hổ mà ăn phần của nàng, quét mắt tới ngăn tủ ở bên trong, cười nói: "Cô ăn của cô đi, trên đường đến đây tôi đã ăn rồi."

Nụ cười hắn ôn hòa, cũng y như lúc mới gặp, A Du không tự chủ được lia mắt nhìn ngực Triển Hoài Xuân, luôn cảm thấy vị thí chủ này không phải là người ức hiếp người khác.

Triển Hoài Xuân đã sớm nhìn thấu tâm tư nàng, trầm mặt nói: "Chúng tôi muốn nói chuyện riêng, cô về phòng mình dùng bữa đi, lát nữa nhớ sang đây thu dọn."

A Du vừa định gật đầu, Tiêu Nhân nhìn liền cảm thấy gai mắt, "Cậu làm gì vậy? Chúng ta có việc thì để ăn xong rồi nói, tiểu sư phụ đã bưng cơm tới đây, giờ bưng trở về rất phiền phức?" Không tán thành trừng mắt liếc nhìn Triển Hoài Xuân, tiếp đó nháy mắt với A Du, ý bảo nàng ngồi xuống dùng cơm.

Triển Hoài Xuân cười nhạt, giương mắt nhìn A Du.

A Du đương nhiên sợ hắn, cảm kích gật gật đầu với Tiêu Nhân, rồi ngoan ngoãn bưng đồ ăn đi.

Nhìn nàng dịu ngoan nghe lời như thế, miệng Triển Hoài Xuân bất giác cong lên.

"Sao cậu vẫn còn cái tính tình hư hỏng này thế hả?" Thấy tiểu ni cô đi rồi, Tiêu Nhân đi vào trong cầm một bao thịt khô, xách đặt lên bàn cùng ăn với Triển Hoài Xuân.

Triển Hoài Xuân không tiếp lời, hỏi hắn: "Sự tình làm thế nào?"

Tiêu Nhân đắc ý cười, nhìn nhìn phía ngoài nói: "Đáng đời, ai bảo gã không may, ngày hôm qua cướp người bị tôi gặp được, bây giờ gã đã bị nhốt vào đại lao. Thế nào? Những thủ hạ của gã không có đưa tin cho lão tú bà à?"

"Cây đổ bầy khỉ tan, Cao Xương tiến ngục, bọn chúng muốn phủi sạch quan hệ với gã còn không kịp, nào còn tâm trí mà nghĩ đến một lão ni cô?" Triển Hoài Xuân mặt lộ vẻ châm chọc, châm chọc Cao Xương cũng châm chọc Tiêu Nhân, "Cậu nói muốn cứu tiểu ni cô, đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?"

Tiêu Nhân lúng túng sờ sờ mũi, may mà trên đường tới đây đã suy xét qua, thấp giọng nói: "Chỉ là nhất giới nữ lưu, hôm nay chỗ dựa vững chắc đã không còn, chúng ta cứ uy hiếp bà ta thả người, được không? Chỉ thả hai người còn trong trắng, số còn lại chúng ta cứ mặc kệ."

"Mặc kệ?" Triển Hoài Xuân nhìn hắn, "Mặc kệ, chuyện trong am ni cô liền có thể truyền ra ngoài, khi đó cậu cho là bọn họ không ở am ni cô thì sẽ không có chuyện gì sao?"

Tiêu Nhân rầu rĩ, thuận miệng nói: "Vậy cũng chỉ có thể giết lão ni cô, thả hết tất cả mọi người, những ni cô kia chắc chắn sẽ không tự nói ra."

Triển Hoài Xuân nở nụ cười.

Tiêu Nhân lại càng hoảng sợ, thấp thỏm hỏi hắn: "Chẳng lẽ cậu thật sự dự tính giết người? Đó là mạng người!"

"Bộ tôi ngu vậy hả?" Triển Hoài Xuân khinh bỉ nói, tiếp theo thấp giọng nói ra quyết định của mình.

Tiêu Nhân nghe xong, ngẩng đầu, dùng loại ánh mắt bất ngờ quan sát Triển Hoài Xuân, tựa như hôm nay mới nhận thức hắn: "Nhìn không ra đó nha, đại ca cậu thường ngày đều nói cậu vô dụng, tôi thấy nếu cậu vận dụng loại tâm tư này vào việc làm ăn, chưa chắc sẽ kém đại ca cậu đâu." Chẳng trách nhị lão nhà họ Triển buông tay mọi việc đi ngao du, té ra hai đứa con trai đều ranh ma, đứa này ranh ma hơn đứa kia.

Triển Hoài Xuân tự giễu cười. Hắn biết mình cũng không kém đại ca, nhưng hắn không có sự kiên nhẫn như đại ca, quản lý chuyện làm ăn hắn căn bản làm không được.

Hai người lại thủ thỉ thầm thì một hồi, thương lượng xong xuôi, Tiêu Nhân xuống núi.

Triển Hoài Xuân đi tìm Tĩnh Từ.

Lần này, hắn vào phòng Tĩnh Từ.

Tĩnh Từ cười quyến rũ, Triển Hoài Xuân cũng cười, giơ ra bố cáo Tiêu Nhân mang tới: "Sang thu Cao Xương sẽ bị chém, bà còn cười được?"

Tĩnh Từ biến sắc, không thể tin nhìn hắn, làm như muốn từ trên mặt hắn nhìn xem là thật hay giả. Không nhìn ra, bà ta vội vã cúi đầu nhìn, nhìn bức họa vẽ Cao Xương, nhìn giấy trắng mực đen, còn có mộc ấn đỏ chói của quan phủ trên giấy. Xem xong rồi, hai tay bà ta phát run.

Sao thế được? Mới có mấy ngày thôi, sao lại xảy ra chuyện? Tĩnh Từ ngã ngồi ở trên ghế, sự khiếp sợ trong lòng cấp tốc chuyển thành sợ hãi. Một nữ lưu yếu đuối như bà ta, toàn dựa vào Cao Xương chống lưng mới có thể làm loại chuyện vơ vét của cải này, nay Cao Xương đã không có, những nam nhân kia tới đây ngủ không chịu trả tiền thì bà ta biết làm gì? Đó là vẫn còn may, vạn nhất có người thấy bà ta không có chỗ dựa liền sinh ra ác ý. . .

Đen ăn đen, loại việc này bà ta đã gặp quá nhiều.

Nghĩ như vậy, bà ta giương mắt nhìn người nam nhân đang ngồi đoan chính trước mặt, ép buộc bản thân trấn định lại: "Vì sao công tử cố ý báo cho ta biết?"

Triển Hoài Xuân cười: "Ta muốn khuyên bà sớm thu tay lại, tin rằng đạo lý này bà hiểu được, tốt nhất là thừa dịp hai ngày nay trước khi bọn họ còn chưa nghĩ đến việc này mà rời khỏi đây."

Tĩnh Từ cũng không ngây thơ như vậy, thu bố cáo, đi thẳng vào vấn đề: "Công tử thật là có lòng tốt, chẳng biết cậu muốn cầu điều gì?"

"Rất đơn giản. Nhà ta có chút thân phận, để người khác biết được ta đi chơi ni cô thì không tốt, cho nên ta hi vọng bà bán Minh Tâm Minh An cho ta, đồng thời không thể truyền chuyện xấu của am ni cô ra ngoài, nói như vậy, chỉ cần ngày mai bà hoàn tục cho hai người họ, họ thành người tự do thì ta có thể danh chính ngôn thuận thu nhận họ."

Tĩnh Từ mừng rỡ: "Cậu chịu bỏ một vạn lượng bạc mua chúng?"

Triển Hoài Xuân cười nhạt: "Lúc này mà bà còn muốn giở thói công phu sư tử ngoạm? Ta nói thẳng cho bà biết, nếu không phải muốn bảo trụ danh tiếng cho hai người họ, thì một phân tiền ta cũng sẽ không cho bà, trực tiếp bẩm báo bà lên quan phủ, bà có tội nhất định phải ngồi tù, hai người họ lại vô tội, sau khi được thả ra ta tự nhiên có biện pháp có được họ."

Điều Tĩnh Từ sợ chính là đây: "Cậu muốn cho bao nhiêu bạc? Hừ, nếu như cậu muốn cho mười lượng, hai mươi lượng thì ta thà rằng cùng chúng tiến vào nhà tù!" Đối phương có điều kiêng kỵ thì bà ta sẽ có vốn liếng cò kè mặc cả.

"Ta không có nhỏ mọn như vậy." Triển Hoài Xuân từ trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu: "Đây là năm trăm lượng, chỉ cần bà làm tốt, ta bảo vệ bà bình an rời khỏi đây."

"Không được, năm trăm lượng quá ít, ít nhất. . ." Tĩnh Từ thẳng thừng phủ quyết, chỉ là còn chưa nói hết, Triển Hoài Xuân đột nhiên đứng lên, Tĩnh Từ trong lòng nhảy dựng, vội vàng chạy tới cửa ngăn cản hắn, do dự một lát quyết nói: "Năm trăm lượng chỉ có thể mua một người, hơn nữa cậu phải đáp ứng bảo vệ ta đến sáng ngày mười sáu, bởi vì tối mười lăm ta chuẩn bị bán những người khác, cậu yên tâm, những kẻ đó ra giá không cao, chỉ cần cậu ra giá cao hơn bọn họ, thì vẫn có thể mua được người." Trước khi đi bà ta phải kiếm lại một khoản.

Triển Hoài Xuân rũ mắt trầm tư.

Tĩnh Từ thấy vậy, trái lại chậm rãi trấn định, trở lại ghế ngồi, nói: "Suy nghĩ kỹ chút đi, kỳ thực ta cũng hẳn là không đi không được, thiếu một tên Cao Xương thì còn có những tên côn đồ khác, ta muốn tìm chỗ dựa vững chắc cũng không khó. Chỉ là tuổi ta đã lớn, nếu quả thật có đường lui ổn thỏa, không bằng thừa dịp này thu tay lại, cậu nói có đúng hay không?"

Triển Hoài Xuân làm ra vẻ khó xử, sau đó lại nghe Tĩnh Từ thiện ý khuyên bảo mới đưa ngân phiếu tới: "Được, ta đồng ý. Đây là tiền chuộc thân cho Minh Tâm, sáng mai bà phải hoàn tục cho cô ấy, nhưng bà phải nhớ kỹ, ta không muốn để cho cô ấy biết việc này là do ta chỉ điểm, cũng không muốn để cho cô ấy biết việc xấu xa của am ni cô, tốt nhất là bà nên nghĩ được lý do rồi hẵng nói với cô ấy, bằng không ta sẽ làm cho bà mất hết của cải dành dụm cả đời."

Tĩnh Từ cười nhận lấy ngân phiếu, quăng một cái mị nhãn cho hắn: "Công tử yên tâm, lừa người khác có thể khó, lừa Minh Tâm thì dễ ợt, chỉ là nha đầu đấy một lòng muốn làm ni cô, biết được ta muốn đuổi nó xuống núi nhất định sẽ thương tâm khổ sở, đến lúc đó cậu cũng đừng có vì xót nó mà trách ngược lại ta à nha?"

Triển Hoài Xuân không lên tiếp, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Tác giả: Ha ha, các bạn đọc có cảm thấy Triển Nhị gia sẽ không công đưa cho tú bà năm trăm lượng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện