A Du vào đình, thấy Triển Hoài Xuân nhìn mình chằm chằm, nàng càng cảm thấy không được tự nhiên, cúi đầu nắm tay áo.

Triển Hoài Xuân ho khan một cái, dời mắt nói: "Về sau hãy mặc bộ này, mặc cái này còn đẹp hơn ni cô bào nhiều." Chốc nữa hắn sẽ bảo tú phòng làm thêm cho nàng hai bộ.

A Du ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhưng tôi cảm thấy rất quái dị. . ."

Triển Hoài Xuân trừng nàng: "Lời cô đúng hay lời tôi đúng hả?"

A Du á khẩu không trả lời được, nàng nào dám tranh luận với hắn.

Triển Hoài Xuân nói tiếp: "Nhưng, cô phải đổi một cái mũ khác."

Hắn nghĩ là làm, lập tức mang A Du trở về phòng, bảo Trường An gọi hết tú nương trong phủ tới, chỉ vào A Du nói: "A Du trước kia là ni cô, bây giờ hoàn tục làm nha hoàn cho ta, mấy người làm cái mũ cho cô ấy cũng được, làm khăn đội đầu cũng được, nhưng đều phải nghĩ biện pháp làm sao để cô ấy đội vào mà lọt được vào mắt ta, có thể che đậy được điểm xấu không có tóc. Ba ngày sau phải hoàn thành, mấy người làm nhiều hay ít đều được, chỉ cần sau khi A Du đội lên mà ta cảm thấy dễ nhìn, thì đều được thưởng một lượng bạc. Và cũng nhớ nói với các tiểu nha hoàn bên cạnh mấy người, bọn họ tuy không khéo tay như mấy người, nhưng cũng có thể đóng góp chút ý kiến hay. Đây là việc cần làm bây giờ, về sau mà có chủ ý mới sẽ đều có thưởng."

Làm trang phục ni cô là một công việc hiếm thấy, nhưng có thưởng tiền sao mà không hốt lấy, bốn tú nương tay nghề điêu luyện liếc nhìn nhau, tiếp đó vây lấy A Du, tinh tế quan sát mũ đội đầu, rồi quan sát người, cũng phải xem người mà làm, có mũ mặt trái xoan đội lên sẽ đẹp, mặt chữ điền, mặt tròn đội vào thì sẽ thành xấu.

Trong đó, một vị tú nương thêu gấm Tô Châu đến từ Giang Nam sau khi xem xong, có chút thấp thỏm hỏi Triển Hoài Xuân: "Thiếu gia, mũ chúng tôi làm cho A Du cô nương đơn giản một chút, hay là tỉ mỉ tinh xảo ạ?" Đều là đầu bóng lưỡng, nhưng yêu cầu làm cho nha hoàn lại khác làm cho các tiểu thư, bọn họ cũng muốn làm sao cho dễ nhìn, nhưng làm ra lại không phù hợp với thân phận của A Du, lúc đó bị thiếu gia khiển trách chẳng phải là mất công toi? Triển Hoài Xuân rõ vì sao nàng lo lắng, nói thẳng: "Làm dễ nhìn là được." Hắn giống người dễ giận đến vậy sao?

Các tú nương hiểu ý, xem kỹ người xong đều lui xuống.

Lần đầu tiên A Du nhìn thấy loại giá thức như thế này, cảm thấy không được tự nhiên, nhỏ giọng đề nghị: "Thiếu gia, hay là đừng có làm phiền bọn họ, cậu không thích tôi đội mũ ni cô, lát nữa tôi sẽ tự làm cái mũ khác, thêu lên chút hoa cỏ thì không phải là mũ ni cô nữa."

Triển Hoài Xuân mới lạ nhìn nàng: "Cô còn biết thêu?"

A Du gật đầu: "Sư phụ có dạy tôi."

Triển Hoài Xuân nghĩ đến Thanh Thi, mặc dù lưu lạc phong trần nhưng khí chất thoát tục tâm tính đáng quý, đủ thấy không phải người phụ nữ bình thường, những cô gái nhà thế gia thì đọc sách và nữ công cũng không kém, có lẽ A Du quả thật học được chút ít bản lãnh.

"Được đấy, cô cũng tự làm mũ cho mình đi, làm đẹp cũng sẽ có thưởng, trở về phòng đi, trước cơm tối nhớ đến hầu hạ tôi."

A Du đáp ứng, xoay người trở về phòng mình, không lâu sau đó Trường An lại đưa tới đủ loại vải vóc, cái gì cần có đều có.

Ngồi trước bàn, A Du đờ người nhìn mũ ni cô trong tay. Nàng không để ý có được tiền thưởng hay không, nàng chỉ không muốn làm phiền người khác làm đồ cho mình.

Quanh năm ở tại am ni cô, A Du không được thấy nhiều đồ trang sức cùng với các cách ăn mặc, nàng cảm thấy mũ ni cô của mình tốt vô cùng, liền cắt một miếng vải màu lam nhạt, xe chỉ luồn kim cúi đầu may lên. Mũ không lớn, rất nhanh đã thành hình dạng, A Du đứng trước gương đội thử một chút, người trong gương có màu da trắng nõn, đầu đội chiếc mũ xanh nhạt, cảm giác như đã thay đổi thành người khác, nhìn cũng đẹp nhỉ? Dẫu sao A Du cũng rất thích, tháo mũ xuống suy xét xem còn có thể làm thêm chút gì nữa hay không, thế này chỉ có một màu trông quá đơn giản tẻ nhạt, thiếu gia chắc là sẽ chướng mắt.

Sau cùng nàng thêu một nhành lan ở bên phải chiếc mũ, còn chọn chỉ đỏ thêu ra hai đóa hoa lan, sau đó mới đội lên đi soi gương, lúc này trông người có thêm chút ít linh động, tinh nghịch. A Du rất hài lòng, dựa theo hình dáng của mũ ni cô rồi chọn thêm các loại vải màu khác làm thêm ba chiếc nữa, sau đó có mũ được thêu hình lá liễu, có mũ thêu hoa hải đường, còn có mũ thêu một chú chim sơn ca, thêu đến quên thời gian, đến khi Trường An đến kêu, nàng mới nhìn ra phía ngoài, thì lúc này sắc trời đã có chút tối.

A Du nhanh nhảu đứng lên, nghĩ đến Triển Hoài Xuân không thích nàng đội mũ ni cô, nên chọn cái mũ xanh nhạt đội lên, thấp thỏm đi ra ngoài.

Trường An đứng quay lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng cửa mở, hắn quay đầu lại, trong nháy mắt hai mắt sáng ngời. Hình dáng chiếc mũ của A Du vẫn như cũ, nhưng màu sắc đã thay đổi, cảm giác nàng không giống ni cô nữa, mà càng giống tiểu thư hoạt bát bướng bỉnh, ngây thơ rực rỡ, ngược lại càng khiến trang phục nha hoàn trên người nàng có vẻ hơi tục khí.

"Tự cô thêu hả?" Trường An kinh ngạc hỏi.

A Du khẩn trương sờ sờ mũ, "Đúng vậy, thấy có được không?"

Đây là lần đầu tiên Trường An bị một cô nương hỏi lời như vậy, mặt thoáng đỏ lên, hoảng loạn gật đầu: "Đẹp, đẹp lắm, đi nhanh đi, thiếu gia gọi cô đấy." Lúc xoay người thì ảo não nhíu mày, bản thân hắn cũng không biết hắn nói mũ đẹp hay là người đẹp.

Cái A Du hỏi là mũ, nên tự động lý giải thành Trường An khen mũ nàng đẹp, nên lòng có nhiều ít nắm chắc. Muốn đi phòng bếp truyền cơm, Trường An nói đã gọi rồi, nàng liền yên lặng đi theo sau Trường An đi về phía nhà trên. Đi tới trước cửa, Trường An dừng lại, nói với nàng: "Cô vào hầu hạ thiếu gia đi, cơm nước xong có thể thiếu gia sẽ đi tản bộ trong sân một chút, cô hãy đi cùng, tôi đi về trước đây."

A Du "ừ", nhìn hắn rời đi rồi mới xoay người đi vào.

Cơm tối bày ở trên giường, Triển Hoài Xuân khoát chân dài lên cạnh giường, miễn cưỡng dựa người vào tường, tai lắng nghe tiếng A Du và Trường An nói chuyện, khi nghe thấy không rõ lắm, hắn nhíu nhíu mày, đang tính lên tiếng gọi thì A Du đã đi vào trong, hắn đem lời nói nuốt xuống, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

A Du tiến vào, thấy bàn ăn đã bày xong, nam nhân dựa ở bên kia cho thấy rõ là đang đợi nàng, nàng cảm thấy rất có lỗi, đi tới trước mặt, chuyên chú quan sát khuôn mặt Triển Hoài Xuân trong chốc lát, dè dặt nhẹ giọng kêu: "Thiếu gia, dậy ăn cơm thôi."

Triển Hoài Xuân làm bộ vừa tỉnh ngủ mở mắt ra, hắn muốn châm chọc nàng trong mắt không có chủ tử, nhưng khi thấy rõ người thì những lời ấy đều bị nghẹn ở cổ họng.

Trời còn chưa có tối hẳn, trong phòng cũng không có đốt đèn, chỉ hơi tôi tối, trái lại lại có một loại ý vị an tĩnh. Mà giờ khắc này, A Du lại đứng cách hắn khoảng một cánh tay, trên đầu đội chiếc mũ xanh nhạt, nhìn rất hoạt bát đáng yêu, phối với cặp mắt trong suốt óng ánh nước của nàng, thoạt trông nàng dường như chỉ có mười hai mười ba tuổi, vẫn còn con nít, trông thật khiến người ta yêu thương.

"Đây là cô tự làm?" Phát hiện mình nhìn chằm chằm nàng có hơi lâu, Triển Hoài Xuân ngồi thẳng dậy, nhìn mũ nàng hỏi.

A Du gật đầu, "Tổng cộng làm bốn cái, cái cuối cùng còn chưa nghĩ ra nên thêu cái gì." Khi ở cùng với Triển Hoài Xuân, chỉ cần hắn không tức giận, nàng vẫn có can đảm nói chuyện, dù sao ở đây chỉ có Triển Hoài Xuân là người nàng quen thuộc nhất.

Chẳng trách quên mất việc hầu hạ hắn.

"Tháo xuống tôi xem." Triển Hoài Xuân thật tò mò nên cũng không vội vã ăn tối.

A Du rất sung sướng gỡ mũ xuống.

Triển Hoài Xuân không nhìn quả đầu bóng lòe của nàng, cúi đầu lật qua lật lại chiếc mũ. Hắn không biết thêu, nhưng đó giờ toàn mặc thứ tốt, nên tốt xấu cũng có thể đánh giá được tay nghề của một người. Đường may của A Du tinh mịn, ở mặt ngoài căn bản không nhìn ra vết khâu, nhìn chung cũng không xấu, mặt bên còn thêu hình hoa lan tươi mát linh động, y như con người nàng, mặc dù lời nói ra rất ngây ngô, nhưng trên người lại có luồng linh khí, cho nên thoạt nhìn cũng không ngốc nghếch lắm.

Triển Hoài Xuân tâm tình không tệ, chờ A Du đội mũ lên đầu xong, hắn cười lấy bạc vụn từ trong túi tiền ra, đưa cho A Du: "Tôi nói rồi, làm ra đồ khiến tôi hài lòng thì sẽ có thưởng, cái này cho cô, một lượng bạc." Tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng cũng chỉ có hai lượng, nay thoáng cái được tiền thưởng, chắc nàng sẽ vui lắm đây? Triển Hoài Xuân muốn nhìn vẻ vui sướng trong mắt nàng.

Thấy đồ mình làm khiến cho đối phương thoả mãn, A Du rất vui, nhưng không có nhận bạc: "Không cần, vật liệu là do thiếu gia tặng, lại cho. . ."

"Đã nói là thưởng cho cô, ở đâu mà nói nhảm lắm thế! Cầm lấy, dong dài nữa sẽ phạt cô không được ăn cơm!" Triển Hoài Xuân rất không thích nàng như vậy, khóe môi vừa rồi còn cong lên nay lập tức mím lại.

A Du sợ hắn, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy bạc, cúi đầu không dám nói tiếp nữa. Trước đây sư tỷ có nhắc tới khi tỷ tỷ nàng nhận được tiền thưởng thì đều vui vẻ, A Du nắn nắn bạc, vì sao nàng không cảm thấy vui vậy nhỉ?

"Được rồi, ngồi qua đây ăn cơm đi, lần sau khi làm việc thì nhớ kỹ hầu hạ tôi mới là quan trọng nhất, chớ làm trễ nãi nữa." Trong lòng có cơn tức, lại nhớ tới lời trước đó muốn răn dạy nàng, Triển Hoài Xuân mặt lạnh nói.

A Du vội vã bảo chứng sau này sẽ không vậy nữa, ngẩng đầu thấy Triển Hoài Xuân không kiên nhẫn xua tay, nàng nhanh chóng cởi giày lên giường, ngồi đối diện Triển Hoài Xuân, cúi đầu dùng cơm. Triển Hoài Xuân không đề cập tới, nàng cũng không biết, nha hoàn là không thể ngồi cùng bàn cùng ăn với thiếu gia.

Cơm nước xong, các tiểu nha hoàn tiến vào thu dọn đồ đạc, A Du theo sau Triển Hoài Xuân đi tản bộ tiêu thực trong sân. Lúc này sắc trời đã tối hẳn, Triển Hoài Xuân mặc áo bào màu hoa đinh hương đi thong thả ở phía trước, dáng người cao to, gò má tuấn tú, trông còn đẹp hơn nhiều so với cảnh trí xung quanh, với ráng màu vào cuối chiều phía chân trời, A Du nhịn không được ghé mắt ngắm nhìn.

Triển Hoài Xuân biết nàng đang lén. . . quang minh chánh đại nhìn hắn, không cảm thấy giận mà còn thích, hôm nay hắn nhìn nàng mà ngây người đến hai lần, bây giờ coi như cũng lấy được vốn về.

Tản bộ xong, Triển Hoài Xuân trở về phòng, A Du đi phòng nước nóng lấy nước, muốn hầu hạ hắn rửa chân.

Phụ trách phòng nước nóng chính là hai người phụ nữ tuổi chừng bốn mươi, thấy A Du mặc trang phục mới, cũng khen nàng xinh đẹp hơn.

A Du da mặt mỏng, đỏ mặt đứng ở một bên, đợi họ đổi nước xong, liền vội vã bưng chậu nước chạy thoát.

"Nhị thiếu gia thật là hồ đồ, lại tìm ni cô làm nha hoàn, sau khi Đại thiếu gia biết chắc chắn sẽ tức giận. Kỳ thực cũng chẳng trách Nhị thiếu gia, A Du nhìn rất xinh đẹp, nay tóc còn chưa mọc ra, đợi mai sau tóc cô ấy dài rồi, nói không chắc còn xinh đến khiến người ta yêu thương cỡ nào đâu, quả thật là kiếp trước đã tu luyện tạo hóa. Hôm nay bên người Nhị thiếu gia không có một phụ nữ nào, cô ấy là người đầu tiên, lại có dung mạo thế này, hơi có chút thông minh thì sẽ biết quấn chặt lòng Nhị thiếu gia, về sau dù cho Nhị thiếu phu nhân có vào cửa cũng không dám dễ dàng động cô ấy."

"Đúng đó, nhưng tôi thấy A Du không giống loại người có tâm tư đó, haiz, cứ từ từ xem đi, nhiều thêm người, viện này cuối cùng cũng náo nhiệt. . ."

A Du cũng không biết những lời tán gẫu trong phòng nước nóng, nàng bưng chậu nước đặt trước giường Triển Hoài Xuân, trực tiếp ngồi xổm xuống, vừa xắn tay áo vừa nói: "Thiếu gia thả chân vào đi, thử xem nước đã vừa chưa." Khi còn bé nàng cũng đã hầu hạ sư phụ sư tổ rửa chân, nên làm công việc này vẫn rất thuần thục.

Triển Hoài Xuân nhìn nàng một cái, thu chân dài vào, ngồi thẳng rồi mới vén hai ống quần lên, thả hai chân vào chậu nước. Nước có hơi nóng, nhưng vừa vặn ngâm chân, hắn rút ra rồi lại thả vào, sau cùng đặt chân vào bên trong: "Được rồi, bắt đầu rửa đi."

A Du không nói chuyện, trực tiếp hầu hạ hắn. Chân hắn rất lớn, lớn hơn chút nữa thì thành khó xem, A Du nhớ lại lúc hắn vừa tới am ni cô thì không nhịn được khẽ cười.

Lần đầu tiên được nha hoàn hầu hạ rửa chân, Triển Hoài Xuân vốn có chút không được tự nhiên, chợt thoáng nhìn thấy nàng cười như một kẻ trộm, không khỏi hỏi: "Cô cười gì đó?"

A Du không ngẩng đầu, vừa giúp hắn chà chân vừa giải thích: "Tôi cười tôi ngốc, chân thiếu gia lớn cỡ này, vừa nhìn thì biết không phải là nữ, mà khi đó tôi lại không nghĩ đến tầng này."

Triển Hoài Xuân cười nhạo: "Cô vốn ngốc mà." Nói đến chân to chân nhỏ, hắn không tự chủ được nhìn về phía chân nàng, nhưng lại bị tấm áo phủ xuống che kín.

A Du cũng không để trong lòng lời phụ họa của hắn, sau khi giúp hắn rửa, lau chân sạch sẽ, hỏi hắn: "Thiếu gia còn có căn dặn gì khác không?"

"Hết rồi, tự cô dọn dẹp rồi đi ngủ đi, động tĩnh nhỏ chút, chớ quấy rầy tôi." Triển Hoài Xuân nằm nói.

A Du ngoan ngoãn gật đầu, bưng chậu gỗ đi, sau khi thu dọn xong trực tiếp đi thẳng đến chiếc giường nhỏ bên ngoài, sau đó niệm kinh trước rồi mới ngủ.

Mãi đến bên ngoài hoàn toàn im ắng, Triển Hoài Xuân trở mình, dần dần thiếp đi.

Hai ngày sau đó, ban ngày Triển Hoài Xuân cùng Tiêu Nhân ra ngoài ăn chơi, A Du thì phải cùng với mấy tiểu nha hoàn mới tới học quy củ, còn phải đến chỗ tú nương học nhận biết các loại vật liệu may mặc, có khoảng trống thì liền đi tìm bọn Đan Quế nói chuyện, ngày trôi qua rất bận rộn và phong phú. Có lẽ là đã hoàn tục, nên khi bọn Đan Quế nói với nàng chuyện náo nhiệt bên ngoài, A Du cũng động tâm, nghe nói các nha hoàn cuối tháng sẽ được nghỉ một ngày, nên cũng bắt đầu trông ngóng mau đến ngày đó để có thể đi ra ngoài một chút.

Ngày hôm đó Triển Hoài Xuân hiếm thấy không có ra ngoài, ăn điểm tâm xong liền bảo Trường An gọi các tú nương đến, lúc này A Du mới nhớ lại lời dặn mấy ngày hôm trước của hắn.

Nàng đột nhiên mong đợi, chẳng biết bọn họ làm ra dạng mũ gì, vì đây là lần đầu tiên có người cố ý làm đồ cho nàng mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện