Nguyên phu nhân thản nhiên nói: "Hắn không chết, chúng ta không chừng phải chết. Tự nhiên nên là hắn chết mới tốt. Huống chi hắn đã giết chính cô cô ruột của mình, chẳng lẽ không nên đền mạng? Trường Nhạc công chúa không phải đang tra vụ án này ư? Nàng ấy trông như không tim không phổi*, nhưng có thể được tin tưởng sủng ái trong số hoàng tử công chúa của Hoàng Thượng, cũng là do nàng có năng lực. A Nguyên, con rãnh rỗi thì nhắc đến cùng nàng, nàng ấy nếu có thể thẩm tra, nhất định cũng sẽ tìm cơ hội góp lời."

*vô tư không để ý

Bà vừa nhìn về phía Mộ Bắc Yên, "Bắc Yên, con ngày mai lặng lẽ đi tìm Tả Ngôn Hi, nói cho hắn biết mưu đồ bí mật của đám người Dĩnh Vương, Tả Ngôn Hi tất nhiên sẽ nói với Cảnh Từ, Tiêu Tiêu. Bọn họ rất được Hoàng Thượng tín nhiệm, mà đều là người thông minh, hôm nay ra mặt giải vây cho các con, tương đương đắc tội Dĩnh Vương, đương nhiên cũng không muốn Dĩnh Vương kế vị, tất nhiên sẽ tìm cơ hội nhắc tới cùng Hoàng Thượng. Cái gọi là ba người thành hổ, mặc dù không có chứng cớ xác thật, Hoàng Thượng cũng sẽ tin tưởng vài phần. Dĩnh Vương tâm thuật bất chính, sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội lại làm hắn lộ ra chân tướng. Chỉ cần Hoàng Thượng tồn tại tâm lý nghi kỵ, đến lúc đó hắn đừng nói ngôi vị hoàng đế, ngay cả tính mạng cũng chưa hẳn giữ được!"

Bà ăn nói uyển chuyển, nghiên đôi mi thanh tú lúc này đều không có sát cơ, cử chỉ lại như nhành ngọc lan trắng lả lướt thướt tha sau mưa gió.

Mộ Bắc Yên nghe bà phân tích, không khỏi kinh tâm, lại càng bội phục, cõi long đầy phẫn uất cũng là tản đi không ít. Hắn gật đầu nói: "Con nếu như sau khi Hoàng Thượng có lòng nghi ngờ Dĩnh Vương, lại bẩm báo chân tướng chuyện phụ thân bị ngộ hại, Hoàng Thượng có lẽ sẽ rất dễ dàng tin tưởng con?"

Nguyên phu nhân mỉm cười, cúi đầu nhìn năm ngón tay thon dài đẹp như ngọc của mình, ngân nga nói: "Có một số việc, có thể để người khác xuất đầu, vẫn hơn tự mình mạo hiểm. Trước để đó đi! Bác Vương trước trận bị sai đi tuần tra Đông Châu quân doanh, nhưng cách mấy ngày nữa sẽ trở về. Hắn tuy là người rộng lượng, nhưng ngoài sáng trong tối ngầm bị Dĩnh Vương ngáng chân không ít."

A Nguyên đã hiểu, "Đúng! Bác Vương chưa hẳn yêu thích Vương Tắc Sênh, nhưng nghe nói hắn và Dĩnh Vương giống nhau, thường xuyên đến thăm nàng ta, hỏi han ân cần, rất nhiệt tình, chứng minh đều coi trọng vị kia. Hắn sẽ nắm chặt hết thảy cơ hội lật đổ Dĩnh Vương. Huống chi nếu giúp đỡ Hạ Vương lật lại bản án, sẽ tăng lên uy vọng, lại nhận được ủng hộ của mẫu thân cùng Dương đại tướng quân, cớ sao không làm?"

Mẫu thân của Dĩnh Vương là Lữ thị cùng dưỡng mẫu của Bác Vương là Lâm Hiền Phi kỳ thật thật ra đều không được sủng. Dĩnh Vương hôm nay thắng vì có Kiều quý tần thay lời nói ngọt, nếu như Bác Vương cũng có thể được Nguyên phu nhân có căn cơ cường đại cùng được sủng ái tương trợ, tự nhiên sẽ làm chơi ăn thật.

"Bắc Yên muốn báo thù, đó là chuyện thường tình của người, là chuyện phải làm. Thù này khó báo, đơn giản là bởi vì Dĩnh Vương chính là hậu duệ quý tộc Hoàng gia. Đừng vội, mà lại chờ ngày hắn gặp rủi ro, chúng ta lại đánh chó mù đường rồi!" Nguyên phu nhân vuốt bả vai thon gầy của A Nguyên, vẫn như cũ cười cười nói nói oanh oanh yến yến, đầy mặt yêu thương, "Chuyện con cần làm gấp nhất, chính là dưỡng tốt thân thể của mình. Còn có, nhanh chóng làm xong hôn sự của các con!"

Mộ Bắc Yên trước đây cũng không lưu ý chuyện triều đình, nhưng từ khi để tang phụ thân, nhân tình ấm lạnh có phần thêm được kiến thức không ít, lúc này nghe được phân tích đầy kinh nghiệm của Nguyên phu nhân, lại càng tỉnh táo, khẽ cười nói: "Bắc Yên đã hiểu! Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, con sẽ không lỗ mãng làm việc. Quân tử báo thù, mười năm không muộn!"

Hắn nhặt lên một khối bánh ngọt hoa quế, cắn một ngụm hơn phân nửa miếng bánh.

------------------------

Chuyện Mộ Bắc Yên, A Nguyên ban đêm xông vào Kiều phủ, cũng không thể náo đến Lương đế.

Cảnh Từ đến cùng chưa từng thật sự gặp chuyện, chuyện Kiều Lập chột dạ muốn diệt khẩu vì sợ người khác biết được hắn cùng Dĩnh Vương mưu đồ bí mật, vì vậy khi Cảnh Từ hỏi tội hùng hổ dọa người cùng Kiều Lập thấp kém nhẫn nhịn hổ thẹn bồi tội, việc này không giải quyết được gì.

A Nguyên đã lường trước Dĩnh Vương sẽ không dừng tay như vậy, cũng may bọn họ cũng đã có Nguyên phu nhân ủng hộ, cũng là không sợ ứng chiến. —— đã cuốn vào vòng xoáy, chẳng biết hươu chết về tay ai, rốt cuộc quả nhiên chỉ phải xem bản lĩnh của mọi người.

Mộ Bắc Yên cũng không để ý có thương tích bên người, cách một ngày liền đi y quán tìm Tả Ngôn Hi thương nghị.

A Nguyên biết Mộ Bắc Yên vẫn còn phiền muộn, mặc dù không muốn phải nhìn thấy Cảnh Từ, nhưng thực sự lo lắng Mộ Bắc Yên cùng Tả Ngôn Hi lại xảy ra tranh chấp, nên nàng cũng đi theo. Nàng vốn là người tập võ xưa nay khoẻ mạnh, nghỉ ngơi một đêm, thân thể liền đã cơ bản bình phục.

Nguyên phu nhân cũng không yên tâm, chỉ e Dĩnh Vương hoặc Kiều Lập lại phái người tính toán, đặc biệt sai Nhập Thất dẫn theo hai gã thị vệ đi theo.

Lúc này tiểu nhị trong y quán đã nhận ra Mộ Bắc Yên, vừa thấy mặt liền cúi đầu cúi người mời bọn họ vào, lại nhắc nhở: "Hầu gia đang cùng một vị quý tiểu thư nói chuyện trong phòng, các vị đi tìm Ngôn Hi công tử, chớ để đi quấy nhiễu."

Mộ Bắc Yên kinh ngạc, "Quý tiểu thư nào? "

Tiểu nhị nói: "Không rõ lắm. Cùng với cô cô của nàng đều giống như người thân của Hầu gia, Tả công tử cung kính gọi cô cô, lại gọi tiểu thư kia là quận chúa."

"Cô cô......"

Mộ Bắc Yên nhìn về phía A Nguyên.

A Nguyên cười cười, sửa sang đầu tóc, bên môi cắn ra vài phần kiều mị đỏ tươi, sau đó không nhanh không chậm vuốt lại tay áo.

Mộ Bắc Yên hỏi: "Muốn đánh nhau phải không?"

A Nguyên nói: "Huynh còn đang bị thương, như thế này cứ ở một bên mà đi. Bà lão kia trong miệng còn dám có một chữ bất kính, xem ta xử lý bà ta thế nào!"

Mộ Bắc Yên vỗ trán, "Nàng chưa hẳn đánh thắng được bà ta."

A Nguyên nghiêng đầu hỏi Nhập Thất, "Ta đánh không lại làm sao bây giờ?"

Nhập Thất đáp: "Ta không đánh nữ nhân."

"......"

"Bất quá chủ tử của bà ta là nam nhân?"

"......" A Nguyên sau nửa ngày mới có thể nói: "Với lo lắng của thúc......Thúc đánh không lại Cảnh Từ."

Nhập Thất sắc mặt đen lại, "Cái kẻ bệnh tật kia?"

A Nguyên nói: "Ta trông không giống có bệnh nặng gì. Không chừng là giả bộ đó?"

Bọn họ vừa nói xong, vừa bước vào hậu viện.

Tả Ngôn Hi đang ngồi bên cạnh bàn đá dưới cây chuối tiêu giã thuốc, đã nghe người thông bẩm, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, mỉm cười dò xét hai người, "Bắc Yên, đệ có thương tích trên người, sao không ở nhà nghỉ ngơi? Rốt cuộc khí sắc khá tốt. Nguyên đại tiểu thư, cô tới nhìn Đoan hầu? Hắn vừa vặn đang có khách."

A Nguyên thản nhiên nói: "Tả công tử nghĩ gì thế? Ngươi vốn nên gọi ta một tiếng đệ muội, vì sao không nghĩ ta là tới gặp ngươi, lại nghĩ ta sẽ vấn an một nam tử vừa bị ta vứt đi như khăn lau?"

Tả Ngôn Hi hít và một hơi, cười khổ nói: "Đoan hầu kỳ thật chưa bao giờ thực sự có lỗi với cô. Cô......có phải quá cay nghiệt rồi hay không?"

"Cay nghiệt?" A Nguyên cười yếu ớt, "Vậy nếu như nói, chúc mừng hắn và thân nhân người yêu của hắn, rốt cục có thể coi như vung khăn lau bình thường vứt bỏ ta, có phải hay không cũng rất xuôi tai?"

Mộ Bắc Yên nhìn thấy bên kia khung cửa sổ ẩn hiện bóng dáng một nam tử cao gầy đi tới, Tả Ngôn Hi lại nói tiếp, giành nói: "Ta thích nhất A Nguyên cay nghiệt! Ngày sau vào Hạ Vương phủ, nếu như quá lương thiện, không chừng tiện nhân nào đó liền dám đắc tội nàng, hại tính mạng của nàng, ta lại bị nữ tử khác bên tai mềm nhũn nghe lời châm ngòi, từ lúc nào đó một đám tiện nhân hại nàng, lại còn đem nàng dẫm lên lòng bàn chân, làm cho nàng nhận hết vũ nhục mà chết, còn phải lưng cõng tiếng xấu độc phụ, thật thảm! Không bằng cứ cay nghiệt như vậy, ta không dám hại nàng, người bên ngoài muốn hại nàng cũng phải trợn to mắt chó nhìn rõ ràng, người trước mắt có phải là người hắn có thể trêu chọc hay không!"

A Nguyên đã biết ánh mắt quen thuộc trong cửa sổ kia lại đang nhìn vào trên người nàng. Hô hấp của nàng đột nhiên có chút bất ổn, vội ổn định tâm thần, cười nói: "Ta sẽ dùng lương thiện để đối xử mọi người, chỉ vì tin tưởng người bên ngoài cũng sẽ dùng sự lương thiện đối đãi ta. Ta có mắt không tròng, mới để cho người ta có cơ hội dùng ác ý báo đáp ta, cho nên nhận thêm nhiều hậu quả cay đắng, ta cũng chỉ có thể tự mỉm cười nuốt xuống. Nhưng từ nay về sau, người dùng ác ý đối đãi ta, lại mơ tưởng đến bên cạnh ta đạt được nửa phần thiện ý! Chính là ngôn ngữ cay nghiệt cũng phải chịu! Tốt xấu cũng không học người ngoài lấy cay nghiệt thay hành động, ngươi nên vui mừng khôn xiết mới tốt sao!"

Tả Ngôn Hi thở dài: "Cô......cần gì phải! Cô cũng biết ngày hôm qua nghe xong cô gặp nguy hiểm, Đoan hầu lập tức không để ý bệnh nặng vội vàng đuổi theo đi giải vây cho cô?"

A Nguyên nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin?"

Tả Ngôn Hi hơi giận, "Cô vì sao không tin?"

A Nguyên cười nói: "Tả công tử là người thông minh, khi biết dưới gầm trời này có một loại đồ vật, phá hủy dễ dàng, nhưng muốn xây dựng lại còn khó như lên trời."

"Tình yêu nam nữ?"

"Sai rồi, là tín nhiệm." Con ngươi A Nguyên lưu chuyển, dáng tươi cười tản mạn, vẻ xinh đẹp nho nhã thanh tú không tả được, "Ngươi bị Khương Tham lừa vào một vũng lầy, cũng không thấy ngươi buông tay. Nhưng nếu như phụ thân nàng lợi dụng nàng khiến ngươi bị đánh, bị giày vò, nàng đã chạy tới lớn tiếng khen phụ thân nàng đánh hay lắm, thuận tay cũng đâm ngươi them mấy đao, ngươi bảo toàn tính mạng thoát ra, tuy còn yêu nàng, nhưng còn dám tín nàng ư?"

Tả Ngôn Hi chằm chằm vào nàng, mặt mày ngày xưa vốn ôn nhã đã trở nên đắng chát, một hồi lâu mới nói: "Không dám! Dù cho bất luận kẻ nào, cũng không dám!"

Thân ảnh cao gầy đứng trong cửa sổ nhìn qua không biết từ lúc nào đã lén lút thối lui.

A Nguyên mặt mày bất động, trong lòng lại giống như đã bỏ đi một tòa tảng đá lớn, lập tức nhẹ nhõm rất nhiều, nhìn Mộ Bắc Yên cười nói: "Huynh không phải tìm Tả Ngôn Hi nói ra sự tình à? Tranh thủ thời gian nói ra đi. Nơi này xem ra không chào đón ta lắm, nói xong rồi ta tranh thủ thời gian rời đi."

Mộ Bắc Yên nói: "Bất quá là cái y quán mà thôi, chỗ ngồi xúi quẩy nào, không chào đón nàng đúng là chuyện may mắn của chúng ta! Chờ một lát, ta đi một chút sẽ tới!"

Hắn kéo Tả Ngôn Hi, đi vào trong phòng nói chuyện thật nhỏ.

A Nguyên cười cười, mắt thấy mặt trời đã lên đỉnh đầu, thiêu đốt sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi, liền đi đến dưới cây chuối tiêu, ngồi vào ghế đá bên cạnh nghỉ ngơi.

Tiểu Hoài cũng nóng đến bực bội, quạt cánh nghỉ trên bàn đá, thuận tiện mổ hai cái vào thuốc mà vừa rồi Tả Ngôn Hi đang giã, sau đó ghét bỏ mãnh liệt vung đầu.

A Nguyên hiếu kỳ, dùng đầu ngón tay nhặt qua một ít bã thuốc đã giã, ngửi một cái, chỉ cảm thấy một đạo khí xông thẳng vào mũi, nhanh chóng làm luồng nhiệt quanh mình tăng lên. Nàng giật mình, ngửa mặt lên trời hắt xì mấy cái, lập tức nước mắt chảy ròng.

Đang cầm khăn lụa che mắt, phía trước có thêm một người với vẻ hoảng hốt, theo sát lấy là Nhập Thất đang lạnh lùng nói ra: "Cô nương xin dừng bước!"

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!

Chương 215:

A Nguyên ổn định mắt nhìn lên, đã thấy Vương Tắc Sênh không biết khi nào đã đi đến trước mặt.

Nàng một thân áo thiển hạnh, lộ ra hình ảnh cây lựu đang nở hoa sau lưng như lửa cháy bừng bừng, dung mạo xinh đẹp trước sau như một, chẳng qua là sắc mặt trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng, con ngươi ngập nước tựa hồ còn đầy nước mắt.

Đôi môi mỏng của nàng rung rung, đi đến trước mặt A Nguyên, muốn nói lại thôi.

A Nguyên cầm lấy khăn lụa, cười nói: "Nhập Thất thúc, cô nương này là Tắc Sênh quận chúa đến từ Triệu quốc, nhưng không được đắc tội!"

Nhập Thất hơi kinh ngạc, lập tức tiến lên thi lễ một cái, "Vốn tiểu thư chính là vị Tắc Sênh quận chúa muốn tự sát đây! Quận chúa, người xem trời đất rộng lớn, hạ có gió mát, đông có tuyết rơi, thu có trăng sáng, xuân có trăm hoa, dù sao sau lưng quận chúa còn có cây lựu đang nở hoa, có điều gì nghĩ không thông? Rãnh rỗi không bằng đến Nguyên phủ chúng ta đi dạo quanh, phu nhân của chúng ta tâm địa lương thiện, không chừng dâng lên quận chúa mười người tám người thiếu niên đẹp như hoa, quận chúa mỗi ngày ở cùng với bọn hắn, đời này cũng không buồn không vui!"

Vương Tắc Sênh nghe hắn nghiêm trang nói hưu nói vượn, há to mồm, trên mi mắt còn một giọt nước mắt ngưng kết, nhất thời lại không rơi xuống.

Hạ cô cô đã vượt qua đến đây, cả giận nói: "Quận chúa, đừng nghe những kẻ hạ lưu này nói lời vô nghĩa! Lời nói không có một câu đứng đắn!"

A Nguyên nhịn không được lại hắt hơi một cái, vừa cầm khăn che miệng, một vừa cười đến như hoa rơi chói mắt, "Vâng, quận chúa cùng cô cô ở cùng nhau rất nghiêm chỉnh, cho nên lúc cô cô bảo cô nhảy hồ, ngàn vạn đừng nhảy xuống biển. Thực đem mình đùa đến chết, bằng phụ thân tốt của cô, có ca ca tốt cũng cứu không sống, chỉ có thể lưu lại cuộc sống phú quý cho người khác hưởng, là trò cười lớn cho người khác đàm luận!"

Vương Tắc Sênh vốn muốn nói cái gì đó, bị nàng cùng Nhập Thất hợp nhau trào phúng, lại không có cơ hội nói ra. Nàng chợt che mặt, bước nhanh chạy vội ra ngoài.

Hạ cô cô oán độc trừng mắt nhìn A Nguyên, rõ ràng cũng không nói cái gì, quay người đuổi theo Vương Tắc Sênh, vội vàng kêu: "Quận chúa, đi chậm một chút!"

A Nguyên cười nói: "Đúng, nên đi chậm một chút, trời nóng như vậy, nếu bị cảm nắng, chẳng phải bảo Cảnh Từ ca ca nhà cô đau lòng chết?"

Hạ cô cô rõ ràng nghe được lời của nàng, lại chưa từng quay đầu lại, cứ như vậy đuổi theo Vương Tắc Sênh rời đi......

Thấy hai người dễ dàng dừng tay ra đi như thế, A Nguyên có hơi ngoài ý muốn, đứng lên nhìn thân ảnh bọn họ sau khi rời đi, sờ đầu cả buổi, mới nói: "Hai người này hôm nay làm sao lại ôn hoà lương thiện như vậy? Uống lộn thuốc à?"

Nhập Thất khinh thường, "Đại tiểu thư, lão tỳ kia trừng mắt phẫn nộ như vậy, còn có thể gọi ôn hoà lương thiện? Quận chúa kia xem ra cũng ngu dốt."

Như Nguyên phu nhân lời nói nhỏ nhẹ như vậy, mới gọi là ôn hoà lương thiện; như Nguyên phu nhân giết cừu địch bằng lời nói vô hình như vậy, mới gọi thông minh. Lại không biết A Nguyên tiểu thư trước kia, làm sao lại bị hai nữ nhân này khi dễ?

A Nguyên lườm hướng phòng ngủ của Cảnh Từ, đang nghi hoặc, Tiêu Tiêu đã ôm kiếm nghiêm mặt đi ra khỏi, đi đến gần, mới tươi sáng cười cười, hướng trong phòng chỉ tay, "Đoan hầu nói ngoài phòng nóng bức, mời Nguyên đại tiểu thư đi vào uống chén trà nhỏ để bớt đi thời tiết nóng bức."

A Nguyên mí mắt nhảy lên, "Đoan hầu?"

-------------------

Trong phòng sắp xếp rất sạch sẽ, chỗ sạp nằm hay bàn ghế đều là gỗ nguyên sắc, trông đơn giản lịch sự tao nhã.

Ngoại trừ mùi hương thơm ngát của gỗ cùng mùi thuốc, trong phòng còn có hương trà nhàn nhạt quanh quấn, từng trận thấm vào lòng người, so với phía ngoài hè nóng bức không chịu nổi, dường như là hai thế giới.

Cảnh Từ đoan chính ngồi trước một bếp lò nấu trà nhỏ, dùng mảnh trúc khuấy nước trà đang sôi trong nồi đồng, không nhẹ không chậm rắc vào trà phấn. Sắc mặt hắn tao nhã chăm chú, chiếu vào hơi nước đang lượn lờ bay lên, mang vẻ tái nhợt lại ôn hòa, không lạnh lẽo giống như lúc trước.

Xem nước trà sôi trào trong nồi đồng, trước khi hắn đổ vào, múc ra một bầu nước, áp xuống ngọn lửa, nước trà lần nữa sôi trào, nổi lên một tầng bọt lăn tăn, hắn liền nhấc nồi đồng lên, hướng vào một loạt chén trà sứ men xanh bên cạnh châm trà.

Châm trà vô cùng có kỹ xảo, vẽ lớp bọt thành các hình khác nhau.

A Nguyên biết rõ cái này gọi là phân trà, một phương thức đem nước trà rót vào chén trà, cũng lại để cho bọt trà hình thành hình ảnh sơn thủy mây mù hoặc chim hoa tôm cá, đây cũng là tài nghệ đặc biệt.

Nhưng nàng lúc trước cũng chưa từng gặp người nào có tài phân trà cao siêu thế này.

Nguyên phu nhân dòng dõi khá cao, nghĩ chắc bà cũng hiểu được, chẳng qua là vị hôn phu cùng tình nhân của bà đều xuất thân võ tướng, ước chừng không có nhàn hạ thoải mái xem bà pha trà phân trà như vậy, vì vậy Nguyên phu nhân thường ngày uống trà, bình thường cũng chính là do hạ nhân hầu phòng chuẩn bị, cũng không thấy có điều gì đặc biệt.

A Nguyên đứng ở một bên, nhìn động tác tay hắn, nhìn bọt trà đều tạo ra hình dạng, đột nhiên cảm giác được cảnh này rất quen thuộc.

Nàng thậm chí tinh tường hiểu được, cổ tay của hắn vào một khắc hạ xuống sẽ nhẹ vô cùng, và cực kì xảo diệu bỗng nhiên dừng lại, đầu ngón tay rót nước di động, mặt trà sẽ nổi lên một đóa hoa mai trông rất sống động; nếu như hướng bên cạnh chuyển động thật nhẹ, chính là một cành trúc hơi nghiêng ra, còn lồng lộng cả lá trúc lay động trong nước......

A Nguyên trong đầu lại bắt đầu từng trận đen kịt, hoảng hốt liền nghe có người ở bên tai khẽ thở dài: "Miên Vãn, muội còn có thể ngốc hơn được không?"

Phảng phất có âm thanh lầm bầm uỷ khuất của thiếu nữ, lại phảng phất có nam tử trẻ tuổi cười cưng chiều

Nụ cười xem thường nhẹ khiển trách.

Thiếu nữ ngây thơ cùng nam tử yêu thương, giống như là theo bọt nước sôi nổi nhanh, càng muốn tràn ra nhanh hơn......

A Nguyên hít vào thật sâu, lại hít vào, rốt cục đem bóng người ôn tồn như cách một thế hệ kia bỏ đi, lặng yên cúi đầu nhìn Cảnh Từ phân trà.

Mai, trúc, cúc, hình ảnh thanh tú nhẹ nhàng đã sôi lên trên mặt trà, lộ ra sứ men xanh của trà chén nhỏ, lại so với hoa văn được vẽ trên tranh lại thêm vài phần u uyển.

Ba chén nhỏ phân xong, Cảnh Từ chợt đưa nồi đồng cho A Nguyên, "Nàng có muốn thử không, có thể vẽ ra một bức hoa lan không?"

Hắn mỉm cười cách nàng chỉ một thước, mềm mại đẹp mắt, A Nguyên nhất thời thất thần, trong tay đã nhận lấy nồi đồng, mới định thần, ngơ ngẩn hỏi, "Hoa lan?"

Đôi mắt Cảnh Từ như hồ sâu, cười yếu ớt như mặt nước ôn nhu rung động nhẹ nhàng, thanh âm trầm thấp như có loại mị hoặc thần kỳ, "Hoa lan. Đường vân rất đơn giản, là dễ nhất trong Mai Lan Trúc Cúc."

Bên tai liền hình như có thanh âm ngày xưa của Cảnh Từ trùng hợp vào nhau, "Miên Vãn, thử lại lần nữa. Đường vân rất đơn giản, là dễ nhất trong Mai Lan Trúc Cúc."

A Nguyên rất muốn cự tuyệt, lại hình như có người vịn tay nàng, cẩn thận miêu tả tại phòng giải khát.

Hoa lan, nàng có thể vẽ được ư?

Tay của nàng có chút run, nhưng rất nhanh dùng bàn tay thường ngày cầm kiếm ổn định. Nàng nhìn chén trà sứ men xanh nhỏ, cổ tay cùng năm ngón tay nhẹ nhàng đều đặn xoay chuyển, sau đó chậm rãi nghiêng xuống, châm cao rồi thấp một chút.

Hoa văn dần dần vẽ thành, một cây Tố Lan từ từ xuất hiện, rõ ràng thanh lệ hàm súc, phong nhã thanh tú.

A Nguyên thậm chí nhớ rõ, tại một chỗ biến hoá nhỏ, liền có thể buộc vòng quanh một đóa hoa lan, làm cho cả bố cục nước trà càng thêm hợp lý, càng thêm tinh xảo, không thua văn chương màu sắc chút nào.

Nàng chậm rãi buông nồi đồng, nhìn hoa lan mình vẽ ra, nhất thời ngơ ngẩn.

Cảnh Từ đã mỉm cười, cầm lấy chén trà hoa lan nàng mới vẽ ra, xuất thần thưởng một lát, phảng phất thở dài, từ đầu đến chân dường như hơi co rút.

Tiêu Tiêu đã đi đến đây, tiện tay đưa cho nàng một chiếc tách trà, nói ra: "Uống đi! Hoa văn mặc dù trông đẹp mắt, nhưng thật sự là dùng để uống."

Hắn nói xong, đã chú ý tự cầm một chiếc, uống một hớp, ngẫm nghĩ sau nửa ngày, lại rất vui sướng chép miệng, "Trà thơm quá!"

Trong chén trà nhỏ, Cảnh Từ tỉ mỉ vẽ nên hoa mai dĩ nhiên đã mất trật tự biến hình; Tiêu Tiêu uống thêm hai phần, liền hoàn toàn nhìn không ra hình dáng.

Mà Cảnh Từ hớp hai phần trà, hoa lan hầu như không có thay đổi gì, vẫn tinh xảo như cũ.

Hắn không nhìn lại A Nguyên, chẳng qua là chuyên chú chằm chằm vào chén trà trong tay, giữa lông mày nói không nên lời là buồn vô cớ, hay là thỏa mãn.

Thật lâu sau khi A Nguyên trở lại Nguyên phủ, trong đầu đều là bộ dáng Cảnh Từ bên cạnh thở dài chậm rãi uống trà.

Nàng uống trà hắn vẽ, hắn uống trà nàng vẽ, tựa hồ không có gì không đúng, lại tựa hồ chỗ nào cũng không đúng.

-----------------------

Mộ Bắc Yên vẫn còn đang oán hận Tả Ngôn Hi vô tình vô nghĩa, lại nhìn A Nguyên nói: "Tả Ngôn Hi lại không có lương tâm, cũng không trở thành một kẻ vì nữ nhân đem mình cùng bằng hữu chôn cùng một chỗ. Hắn sẽ phải cùng bọn Cảnh Từ thương nghị thật kỹ lưỡng việc này."

Tả Ngôn Hi mặc dù cùng Khương Tham liên lụy không rõ, đến cùng không có khả năng bỏ mặc tình cảm của Cảnh Từ, Mộ Bắc Yên, tuy bị Mộ Bắc Yên nói lời nói lạnh nhạt trào phúng không nhẹ, nhưng có lẽ cũng sẽ cẩn thận đưa từng chuyện hắn báo nghe lọt vào tai, sẽ không đứng nhìn bỏ mặc Dĩnh Vương làm loạn.

A Nguyên thuận miệng đáp lời Mộ Bắc Yên, tiếp nhận dưa hấu Tiểu Lộc đưa tới, vô ý thức cắn mấy ngụm, chợt thấy Mộ Bắc Yên, Tiểu Hoài ngay ngắn hướng nhìn nàng, vội nuốt xuống ngụm dưa hấu trong miệng, hỏi: "Làm sao vậy? "

Tiểu Lộc chỉa về phía miếng dưa nàng gặm một nửa, ha ha nói: "Nhiều hạt dưa hấu như vậy, người...... người làm sao lại nuốt trọn?"

A Nguyên bối rối, sờ lên cổ chính mình, cười lớn nói: "Còn......Khá ổn, hạt dưa hơi nhỏ, không có cảm giác gì. Hạt dưa hấu giúp thanh phổi nhuận tràng, làm đỡ khát, nhưng thật ra là thứ tốt!"

Mộ Bắc Yên nhìn chằm chằm vào nàng nói: "Thanh phổi nhuận tràng, làm đỡ khát? Rõ ràng là nuốt cả vào, có thể nhuận tràng đỡ khát?"

"......"

A Nguyên nhìn dưa hấu, rốt cục không có cách nào khác ăn hết, tiện tay vung đến bên cửa sổ cho Tiểu Hoài giải nóng.

Mộ Bắc Yên cũng không ăn dưa, ngồi vào bên người A Nguyên gõ ghế hỏi: "Lúc ta đi ra, nàng đang ở trong phòng Cảnh Từ uống trà đúng không? Đây là...... cởi bỏ khúc mắc rồi?"

A Nguyên không hiểu trong tâm trạng thất thần, vội cười nói: "Cởi bỏ gì đâu? Trời nóng như vậy, vào nhà uống chén trà mà thôi!"

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện