Nguyên phu nhân gật đầu, "Dù sao cũng không nên từ chối, vậy con đi đi. Cẩn thận đừng mệt mỏi, cũng đừng nghịch nước. Đừng dựa vào chút võ nghệ, cũng cần hiểu được con hiện đang mang thai! Võ nghệ cao cường, bắt trộm, tra án các thứ, giữ lại sau này hãy nói!"

A Nguyên nói: "Mẫu thân yên tâm, bình thường con nhất định sẽ dụng tâm tại cầm kỳ thư họa hơn một chút."

Nguyên phu nhân thấy nàng nhu thuận, không khỏi mặt giãn ra cười nói: "Không học cũng không ngại. Chỉ cần bình an, khoẻ mạnh, người một nhà cùng hoà thuận vui vẻ, đoàn viên, so với hư danh tài mạo song toàn gì đó lại càng quý hơn bao nhiêu."

A Nguyên làm cái mặt quỷ, quay đầu đi gọi Tiểu Lộc đi theo.

Nguyên phu nhân ở sau kêu lên: "Mang thêm hai người đi theo đi!"

A Nguyên biết bà sợ Dĩnh Vương ra tay, vội cười nói: "Yên tâm, Trường Nhạc công chúa rốt cuộc là muội muội của hắn, cũng không đắc tội với hắn, còn không đến mức ra tay với nàng nhanh như vậy. Huống chi Trường Nhạc cũng sẽ có phòng bị, sẽ không một mình hẹn con. Hơn nữa...... "

Nàng vỗ vỗ Phá Trần kiếm bên hông.

Ngày đó Nguyên Thanh Ly theo Tiêu Tiêu đoạt được Phá trần kiếm, một thanh kiếm nhẹ nhàng sắc bén, sử dụng rất tốt.

Tính ra Tiêu Tiêu thật lịch sự, ngày đó bị khi phụ sỉ nhục như vậy, ném đi kiếm giờ đây cũng không đòi nàng lại, còn ngoài sáng trong tối giúp đỡ nàng, thật sự là hiếm có......

Tây Khê phong cảnh rất đẹp.

Dương xanh soi bóng ảnh, Sen đỏ chiếu nước trong.

Gió nhẹ thổi đập vào mặt, nắng nóng đã tản ra, đến tư thế giương cánh của Tiểu Hoài cũng đặc biệt ưu nhã hơn chút ít.

Một lão ngư dân đang đội mũ rộng vành ở dưới bóng cây thả câu, chợt cảm thấy tay chấn động, giơ cần câu, vui vẻ thấy một con cá trích ngân bạch móc trên móc câu.

Lão ngư dân thuần thục nắm lấy, gỡ xuống, ném vào trong giỏ cá bên cạnh, nếp nhăn trên khóe mắt đều giống như bao hàm vui vẻ long lanh.

Ông ta phát hiện có người ở bên cạnh nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một quý nữ tử váy thanh y dẫn theo một thị nữ đứng ở trước mặt, thấy nàng cười dịu dàng, ông ta cũng liền vui vẻ cười cười.

A Nguyên nói: "Lão nhân gia đêm nay có thể uống canh cá mới lạ rồi!"

Lão ngư dân khom người, nói: "Lưỡi câu được hơn nhiều, cũng ăn không hết số cá này. Cô nương nếu thích, có muốn mang mấy con trở về không?"

A Nguyên cười nói: "Không cần, ta buổi tối có lẽ có người mời ăn cơm. Lão bá câu được nhiều cá, có thể hầm thêm ít canh cho con cháu bọn họ ăn."

Lão ngư dân lắc đầu, "Bọn nó ăn không hết rồi! Bốn đứa con của ta, trước kia có hai đứa đi theo Đường hoàng, bị một tên Tiết Độ Sứ họ Lý giết, còn có một đứa đã chết tại Lạc Dương, con một đứa năm trước đi theo Hoàng Thượng ngày nay xuất chinh, cũng không biết được hôm nay ở trong quân doanh nào. Nhưng không có tin tức thì chắc là chuyện tốt? Hơn phân nửa là vẫn còn sống. Hôm nay con dâu cũng mang theo tiểu tôn tử về nhà mẹ đẻ đã nửa năm có thừa, trong nhà chỉ còn cái món cũ kĩ này cùng lão già canh cổng."

Sinh thời loạn thế, mệnh như cỏ giấy. Người như bàn cờ, ngươi tranh ta đoạt, đến Vương Hầu công tử đều chưa hẳn có thể bảo toàn, chớ nói chi là nam đinh nhà bình dân. Những kẻ sĩ tốt bình thường kia đi tòng quân, vài năm đánh trận ngươi chết ta sống, cuối cùng có thể lưu lại tính mạng về nhà, có trời mới biết còn lại mấy người.

A Nguyên hướng lão ngư dân thi lễ một cái, yên lặng bỏ đi, chợt nghĩ đến lời của mẫu thân.

Bình an khoẻ mạnh, hoà thuận vui vẻ đoàn viên, quả nhiên mới là nhân sinh cả đời cần nhất.

Bao nhiêu người tranh quyền đoạt thế, vì để bước lên một bước, không tiếc đánh nhau đầu rơi máu chảy, đem bao nhiêu xương khô của người khác làm đá kê chân cho chính mình, rốt cuộc phải làm thế nào đây?

Phú quý danh lợi quay đầu lại không còn, chỉ là thị phi trong một giấc chiêm bao.

Tiểu Lộc vẫn sụt sịt cảm khái lão ngư dân đáng thương, A Nguyên đã thấy phía trước liễu rủ xuống có một chiễc thuyền hoa đẹp đẽ đang lặng chờ, sau đó nhìn thấy từ trong thuyền hoa đi ra hai thiếu nữ đoan chính thanh nhã.

Nàng hướng Tiểu Lộc thở dài nói: "Tiểu Lộc, ta hối hận không mang Nhập Thất thúc đến! Em biết bơi không?"

Tiểu Lộc lắc đầu, "Không biết."

A Nguyên vò đầu nói: "Em biết cái gì? "

"Em sẽ say tàu. " Tiểu Lộc đáng thương mà nhìn nàng, "Tiểu thư, người hãy nhớ rõ nói với Trường Nhạc công chúa, bảo người ta đem thuyền nhỏ đi ổn chút đi. Em......sợ em sẽ say tàu......"

"Say tàu......Em còn đi theo ta để làm gì?"

A Nguyên bất đắc dĩ nhìn nàng, "Đáng tiếc, người đến không phải Trường Nhạc công chúa, là Tắc Sênh quận chúa. Nếu nàng lúc này lại "vô ý" rơi xuống nước, phải tranh thủ thời gian kéo nàng đi lên. Ta còn trẻ, ta còn muốn làm tân nương, không muốn lại bị nàng lôi xuống hố như trước."

Tiểu Lộc lúc này mới thấy rõ người trong thuyền hoa đi tới quả nhiên là Vương Tắc Sênh.

Nàng cả kinh không phải chuyện đùa, vội kéo lấy tay áo A Nguyên nói: "Vậy chúng ta trả hết thuyền đi nha, tranh thủ thời gian chạy đi! Nàng tuổi còn nhỏ, cùng Hạ cô cô học đầy mình ý xấu, có cái gì tốt để nói? Nàng có thể bơi hay không vẫn là việc nhỏ, tiểu thư người không biết bơi! Nếu như nàng đi đến giữa sông lật thuyền một cái thì làm sao bây giờ?"

A Nguyên nghĩ nghĩ, cười nói: "Nàng làm đắm thuyền có lẽ không có ta vận kiếm nhanh. Huống chi, nàng muốn cướp nam nhân mà ta đã buông tay, nàng có thể sẽ gả đích Bác Vương Dĩnh Vương gì đó ta cũng sẽ không chém giết, những ngày an nhàn của nàng còn ở phía sau, ước chừng còn không đến mức lại muốn cùng ta đồng quy vu tận để mạo hiểm đến hại ta. Ừm, kỳ thật ta rất muốn biết nàng đến cùng muốn cùng ta nói cái gì."

Nàng vẫn nhớ, ngày ấy Vương Tắc Sênh theo Cảnh Từ trong phòng đi ra, bộ dáng vài lần muốn nói lại thôi.

Vương Tắc Sênh thấy các nàng ngừng chân nói chuyện, có hơi tâm thần bất định, đã sai người cập bờ, đứng ở đầu thuyền cười nói: "A Nguyên, cô đã tới! Thật lo lắng cô không dám tới."

A Nguyên nhấc váy áo, chậm rãi đi đến thuyền hoa, rảnh rỗi nói ra: "Hoàn toàn đúng là không dám. Tắc Sênh quận chúa làm giả phong thư của Trường Nhạc công chúa hẹn ta tới thì thôi, hết lần này tới lần khác lại còn hẹn tại mép nước, nói không sợ thật đúng là không ai tin."

Vương Tắc Sênh nói: "Yên tâm, là ta hẹn cô, lúc trước rơi vào nước, chính là lúc ngu xuẩn nên không suy nghĩ kĩ càng. Sẽ không cố ý làm lại đâu."

A Nguyên nói: "Ừm, kỳ thật ta sợ cô phạm sai lầm ngu xuẩn, nếu có thể không ngu xuẩn, cũng vẫn có thể xem là một cô nương tốt. Ừm, cùng Cảnh Từ ca ca của cô thật xứng, quá xứng đôi!"

Trước mắt Vương Tắc Sênh ăn mặc một thân quần áo màu tím đinh hương, tóc mai đang cắm hai cây trâm, kiểu dáng mặc dù đơn giản, lại khảm hạt minh châu lớn bằng ngón tay, châu quang khiến khuôn mặt của nàng ánh lên màu sắc trắng như tuyết, càng phát ra tươi đẹp chói mắt. Nàng đang đứng cạnh những đoá sen hồng cao vút, dường như chiếm hết cả xuân quang ở con suối này.

Vì vậy, A Nguyên liền không thể không thừa nhận, Vương Tắc Sênh đích thật là một tiểu mỹ nhân hiếm thấy.

Mặc dù theo nhân phẩm tính tình mà nói, cũng đúng thật có thể cùng Cảnh Từ cái kiểu cao ngạo tự phụ này xứng đôi.

A Nguyên trong lòng không hiểu sao lại từng trận co rút đau đớn, lại vội vàng cố gắng đè nén lại cơn đau nhức mơ hồ đi qua, tiếp tục cười nói: "Chuyện tốt của ta sắp tới gần, chắc hẳn chuyện tốt của các người cũng sắp tới chứ? Đã quên nói tiếng câu chúc mừng!"

"Cô không cần nói chúc mừng với ta, chính như ta cũng sẽ không chúc mừng hôn sự của cô cùng Tiểu Hạ Vương gia." Vương Tắc Sênh vành mắt đỏ hồng, hung hăng chằm chằm liếc nhìn nàng, lui về trong thuyền hoa, mới nói: "Tiến đến nói đi!"

Tiểu Lộc vội vàng kéo A Nguyên, "Tiểu thư, coi chừng đáy thuyền có động!"

A Nguyên rảnh rỗi nói: "Ta nói, ta đùa nghịch kiếm so với thuyền đắm nhanh hơn. Ta sẽ không giả trang người vô tội, cũng sẽ không giả bộ làm người tốt. Nếu có người muốn mưu hại tính mạng của ta, trước phải nghĩ kỹ mình có thể không thể toàn thân trở ra! Tiểu Lộc, nếu như em say tàu, em ở trên bờ chờ đi!"

Tiểu Lộc ưỡn ngực, "Không được! Em phải ở lại chỗ này bảo hộ tiểu thư!"

A Nguyên cười nói: "Đi, vậy em ôm cửa tại đầu thuyền đi, nếu thật sự thuyền chìm, thoát được cũng có thể nhanh hơn một chút!"

Tiểu Lộc Trịnh trọng gật đầu, quả nhiên ôm cửa ngồi dưới đất, hung dữ trừng mắt Vương Tắc Sênh, coi như thật sự có thể bảo hộ tiểu thư nhà nàng bình an.

A Nguyên buồn cười nhìn nàng.

Vương Tắc Sênh khen: "Cũng thật trung thực."

Nàng nói xong, đã sai hai tuỳ tùng cùng nàng đến đi ra ngoài.

Trong khoang thuyền, liền chỉ còn nàng cùng A Nguyên hai người.

Trên bàn gỗ lim trong khoang thuyền, đã chuẩn bị dưa leo cùng nước trà tươi ngon, đều là dùng dụng cụ bằng bạc*, hiển nhiên là vì giải trừ lòng nghi ngờ cùng cảnh giác của A Nguyên.

*Bạc để thử độc

A Nguyên cùng Vương Tắc Sênh đối diện ngồi xuống, lấy ra trà đến tùy ý uống một ngụm, ngẫm nghĩ cảm nhận, gật đầu nói: "Trà ngon!"

Vương Tắc Sênh nói: "Kỳ thật ta tới quá sớm, đợi đã lâu, lúc này trà đều nguội lạnh. Bất quá, theo cô nói, ước chừng trà không hạ độc chính là trà ngon?"

A Nguyên mỉm cười, "Quận chúa sáng suốt! Bỗng nhiên mơ hồ gọi, vẫn là dùng danh nghĩa Trường Nhạc công chúa cho gọi, A Nguyên rất sợ hãi! "

Vương Tắc Sênh nói: "Ừm, cô hôm nay là A Nguyên. Nếu như cô vẫn là Phong Miên Vãn mà nói, căn bản không cần ta dùng dụng cụ đồ bạc lộng lẫy tự chứng nhận đi? Bởi vì Cảnh Từ ca ca thân thể không tốt, thường cần uống thuốc, cô luôn ở đây bên cạnh hầu hạ thuốc tiên, luôn không yên lòng, thường cùng các đại phu lãnh giáo, lại thường xem thêm sách thuốc nghiên cứu, cho nên dược thảo cùng dược tính bình thường, phương thức pha thuốc cùng làm thuốc, cô đều rất quen thuộc. Nếu như trà này có thứ gì lạ, cô nhất định có thể lập tức phân biệt ra được."

Tim A Nguyên đập thình thịch, cũng đã nhớ tới nàng chưa hẳn hiểu chút ít y lý, lý thuyết y học, như trong án linh hạc tủy, nàng tự nhiên có thể phân biệt ra được những dược hoàn thật giả cùng thành phần đại khái trong đó.

Nàng chằm chằm nhìn vào Vương Tắc Sênh, vuốt vuốt chén trà nhỏ, khẽ cười nói: "Cô nói cho ta biết cái này làm gì? Muốn chứng minh ta ngày đó đối với Cảnh Từ có bao nhiêu tận tâm ư? Hầu hạ? Đây lại còn đem ta coi như nha hoàn phục thị ư? Mà hôm nay, người nam nhân kia cũng đã cùng ta giống như người lạ, sắp cùng cô kết làm vợ chồng, cả đời ân ái?"

Vương Tắc Sênh thở dài: "A Nguyên, cô nghĩ sai rồi! Huynh ấy chưa bao giờ nghĩ coi cô là người lạ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cùng ta kết làm vợ chồng. Lần trước ta đến tiệm bán thuốc vấn an huynh ấy, huynh ấy đã minh bạch nói, sẽ mời Hoàng Thượng làm chủ, muốn gả ta cho Bác Vương."

"Bác Vương?"

A Nguyên rốt cục kinh ngạc, "Hắn lại không cưới cô? Vậy cô cùng Hạ cô cô kia vừa làm nhiều chuyện, chẳng phải tốn công giằng co? A, cũng quá đáng tiếc!"

Vương Tắc Sênh bị nàng trào phúng cuối cùng sắc mặt trắng bệch, hơi giận nói: "Cô sẽ không hỏi thử, huynh ấy không cưới ta, còn kiên trì muốn đem ta gả cho Bác Vương vì lý do gì ư?"

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày sau đặc sắc sẽ tiếp tục, hoan nghênh mọi người bình luận nhiều hơn......

Edit + Beta: Hàn - Mai

Chương 221:

A Nguyên nói: "Hắn lấy ai là chuyện của hắn, chuyện cô gả cho ai, đâu có gì liên quan tới ta? Đúng rồi, ta và các cô cũng không thể đi chung đường, ta phải gả cho ai cũng không liên quan các cô. Nếu như cùng ở kinh thành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, hay là quét tuyết trước cửa, ai quản chuyện nhà người đó là tốt rồi. Mặn ăn củ cải trắng nhạt quan tâm, quản việc nhà người ta, không khỏi thật vô vị."

Vương Tắc Sênh thở dài: "Cô thật sự không phải Phong Miên Vãn lúc trước! Nếu là khi xưa, chính là giả bộ, cô cũng phải giả bộ, bộ dáng vì huynh ấy không tiếc tính mạng."

A Nguyên cười một tiếng, "Ta bây giờ không có lương tâm, trước kia đương nhiên cũng không có lương tâm...Cô rốt cuộc tìm ta làm gì? Cô gả cho ai cùng ta không quan hệ, nhưng ta một ngày nữa sẽ gả vào Hạ Vương phủ, loay hoay là đến ngay thôi, không rảnh cùng cô chèo thuyền du ngoạn Tây Khê, nhớ lại kí ức xưa."

Vương Tắc Sênh thấy nàng dầu muối bất xâm, căn bản không muốn cùng nàng nói nhiều, chỉ đành nói: "Ta cũng biết cô đối với ta thành kiến đã sâu, hẹn cô ra tất nhiên sẽ không được, bất đắc dĩ mới mượn danh nghĩa Trường Nhạc công chúa.....Nhưng đích thật là có đại lễ muốn đưa."

Nàng từ trong ngực lấy ra một bình ngọc bích, đưa cho A Nguyên.

A Nguyên cầm trong tay, ngạc nhiên nói: "Cái quái gì?"

Vương Tắc Sênh nói: "Uống ba viên, có thể khôi phục trí nhớ ngày xưa của cô. Nếu như lo lắng chịu không nổi, có thể mỗi lần một viên, uống ba ngày, có lẽ cũng có thể có hiệu quả."

A Nguyên mở cái bình ngọc kia ra, xa xa khẽ ngửi, liền ngửi được mùi mát lạnh cay độc.

Cái mùi này không xa lạ gì.

Mấy ngày trước đây cùng Mộ Bắc Yên đi tiệm bán thuốc tìm Tả Ngôn Hi, hắn đang giã thuốc này, đúng là cùng loại mùi.

A Nguyên khóe môi câu lên, thanh âm liền lạnh.

"Đây là dược hoàn của Tả Ngôn Hi? Như vậy, dược hoàn làm ta mất trí nhớ, nhất định là hắn làm rồi? Trong chốc lát để ta mất đi trí nhớ, trong chốc lát lại để cho ta khôi phục trí nhớ, các người cho ta là đứa bé sao?"

Vương Tắc Sênh vội hỏi: "Ta chỉ là muốn cho cô biết, cô cùng Cảnh Từ lúc trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hai người có nên đi đến bước này hay không!"

A Nguyên cười lạnh, "Cái gì là nên? Cái gì là không nên? Nghe nói ta từng phụ lòng hắn, nhưng hắn cũng tha cho ta, ném về Lương quốc, thuận tay kéo một đám người cùng hắn diễn ra cái tuồng này, lừa gạt nhục nhã ta một hồi, cũng coi như đại thù được báo? Đã nói ta từng có lỗi với hắn, hậu quả xấu lớn hơn nữa ta sẽ chính mình nuốt vào, không đi so đo. Nhưng xin cô, cùng với đám người kia, đừng có lại đến cản trở ta. Để giải quyết dứt khoát tranh thủ thời gian kết thúc rõ ràng, sớm quên đi hết thảy, mới là điều ta, cô và bọn họ nên làm."

Vương Tắc Sênh phiền muộn nói: "Huynh ấy một lòng đối đãi cô, làm sao lừa gạt nhục nhã cô? Cô tự bình phán tự hiểu lấy, đều không có lương tâm!"

A Nguyên bất giác sờ bụng dưới, nhớ tới Cảnh Từ hồi kinh trước sau, bất giác ra nắm chặt quyền, lại chỉ xinh đẹp cười nói: "Ta đều không có lương tâm, nhà các ngươi lương tâm nhiều, đến con chó đều gặm không hết!"

Vương Tắc Sênh thương cảm nhìn A Nguyên, nói: "Cứng miệng như vậy, vì sao không uống thuốc thử xem? Cô hiểu được dược lý, biết được trong đó phần lớn là thuốc nâng cao tinh thần thông suốt, cũng không có độc."

A Nguyên cười lạnh, "Vì sao ta phải uống vào?"

Vương Tắc Sênh kinh ngạc, "Sao cô không uống? Cô không muốn biết lúc trước xảy ra chuyện gì ư? Cô không muốn biết cô hay nhà ta, Cảnh ca ca xảy ra chuyện gì sao? Để cho chân tướng rõ ràng, xuất phát từ lựa chọn cô nên làm, điều nào mới đúng, đối với Cảnh ca ca công bằng, chính xác nhất?"

"Công bằng? Chính xác?"

A Nguyên nở nụ cười, "Tắc Sênh quận chúa thông minh vô song, mời nói cho ta biết, cái gì là công bằng, cái gì là chính xác? Ta êm đẹp là hầu môn tiểu thư, bị các người ôm đi nuôi lớn giống như nha hoàn, chỉ vì các người cho ta một miếng cơm ăn, hoặc bố thí cho chút khuôn mặt tươi cười, ta liền nên mang ơn?"

Vương Tắc Sênh thấy sắc mặt A Nguyên không đúng: "Chúng ta làm sao đem cô coi thành nha hoàn? Bởi vì mẫu thân cô nên phanh thây xé xác, vốn là muốn đem cô giết đi để tế Cảnh nhị cô cô, Cảnh ca ca chẳng những ngăn lại, còn nuôi cô lớn, dạy cô học văn tập võ, đối đãi cô không biết tốt bao nhiêu, cô còn muốn như thế nào nữa?"

A Nguyên gật đầu, "Đối với ta rất tốt. Vừa mới ra đời liền để cho ta mẫu tử chia lìa còn muốn giết chết ta! Ta là hài nhi liền bị các người nuôi lớn, nhìn ánh mắt của các người mà sống, các người muốn ta như thế nào, ta phải như thế ấy! Muốn ta như thấp kém, ta liền phải thấp kém, muốn ta mất đi trí nhớ, ta liền phải như một tờ giấy trắng mặc cho các ngươi bôi lên, bôi quét đến không như ý, hy vọng ta còn là bộ dạng như ban đầu, vì vậy ta còn phải như ý người? Ta cho cô biết, Vương Tắc Sênh, ban ngày, ít mộng xuân đi, con đường của ta, ta tự chính mình đi! Đã hồ đồ mười chín năm, ta sẽ không hồ đồ nữa. Nhân sinh của ta, cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào đến khống chế! Bất luận kẻ nào!"

Nàng vững vàng giơ lên bình ngọc mở nắp, đôi mắt hồng lên, lại cực ôn nhu cười cười, sau đó, hất tay, ném bình ngọc ra ngoài cửa sổ.

Nhưng nghe "Cạch" một tiếng, Vương Tắc Sênh vội chạy tới cửa sổ nhìn lên, thấy bình ngọc nổi bong bóng dưới hồ, chậm rãi chìm xuống.

Nàng trợn mắt, nhìn về phía A Nguyên, lẩm bẩm nói: "Cô điên rồi! Cô thật sự điên rồi!"

A Nguyên nói: "Cô mới điên rồi! Cô cùng Hạ cô cô, còn có Tả Ngôn Hi vẽ đường cho hươu chạy, toàn bộ mẹ nó điên hết rồi! Đều tránh ta xa một chút, đừng để cho ta thấy khuôn mặt dối trá buồn nôn!"

Vương Tắc Sênh chưa từng bị mắng chửi như vậy, nản chí ủy khuất, nhịn không được khóc lóc nói: "Cô.....cô sao dám vô lễ với ta!"

A Nguyên nói: "Tỉnh lại đi, cô vừa làm trò hề một khóc hai náo ba thắt cổ, giữ lại đối phó với Cảnh Từ hoặc Bác Vương, đừng khóc với ta, lát nữa lại vào cung cáo trạng ta!"

Vương Tắc Sênh kêu lên: "Cô cho rằng phụ mẫu ta đều ở phương xa, không có người làm chủ cho ta ư?"

A Nguyên nói: "Thế nào? Bất quá ăn miếng trả miếng mà thôi! Ta đã qua mười tám năm cha mẹ đều ở phương xa, không người làm chủ cho ta, cô dám nói cô và Hạ cô cô chưa từng bắt nạt ta? Trở về Biện Kinh các người còn dám bắt nạt ta, huống chi là trong quá khứ! Ta dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra đức hạnh của các người! Mời chập choạng trượt mà cút sang một bên đi, đừng có xuất hiện trước mặt ta! Tiểu Lộc, chúng ta đi!"

Tiểu Lộc ở bên nghe được tứ chi thông thái, thiếu chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đến say tàu cũng không nhớ rõ. Nghe được A Nguyên gọi nàng, nàng tinh thần dâng lên gấp trăm lần mà nhảy dựng lên, nói: "Tốt, tốt! Tiểu thư thật sự là kiến văn rộng rãi!"

Bị A Nguyên lôi kéo hướng đầu thuyền đi ra, nàng vẫn hướng về phía Vương Tắc Sênh và hai tuỳ tùng nói: "Các ngươi cẩn thận Tắc Sênh quận chúa! Đừng có lát nữa rơi xuống nước, còn nói là tiểu thư nhà chúng ta hại!"

Lúc này tuỳ tùng đã chèo thuyền hoa đi về phía trước một đoạn, bọn họ đang đứng giữa sông.

Cũng may Tây Khê không rộng, A Nguyên kéo Tiểu Lộc, thả người nhảy lên, liền đã nhảy đến bên cạnh bờ, cũng không quay đầu lại liền đi về.

Vương Tắc Sênh đuổi tới đầu thuyền khóc nói: "Cảnh ca ca móc tim móc phổi đối đãi cô, cô lại đánh gãy hai chân của huynh ấy, vứt huynh ấy ở nơi hoang dã giữa bầy sói, đó là chuyện phải làm ư? Cô đối đãi huynh ấy như vậy, lại muốn huynh ấy phải đối đãi cô thế nào, chúng ta đối đãi cô thế nào?"

A Nguyên dừng lại, dưới chân một khắc ấy, trong đầu chợt giống như bị xé rách một khối lớn, vô số việc lạ lẫm mất trật tự ập tới.

Đêm tối mịt, binh đao nổi lên bốn phía, loạn tiễn sau tường xanh bay toán loạn, máu tươi tung toé trong tiếng chém giết, thi thể chất chồng giữa ngọn lửa bùng cháy.....

Hàng trúc đẹp tĩnh mịch tao nhã, khuôn mặt lạ lẫm quen thuộc, ôn hòa đa tình, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, chết đi, còn sống......

Liễu Thời Văn, Liều Thời Thiều......

Rốt cục có hai cái tên đột nhiên xuất hiện, nàng chợt nhìn thấy mặt Cảnh Từ.

Cực gầy, cực tái nhợt.

Hắn luôn luôn có chút thần sắc bệnh tật, nhưng nàng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này. Hắn suy nhược giống như mới từ Quỷ Môn Quan quay về, vô lực tựa ở trên xe lăn, đến ngồi cũng đều bất ổn. Nhưng đôi mắt tối tăm sâu không thấy đáy của hắn lại như bừng bừng ngọn lửa, cũng không biết bao hàm bao nhiêu oán hận, bao nhiêu buồn đau, giống như mũi tên nhọn đốt cháy hướng về phía nàng....

Trong đầu kịch liệt đau nhức bỗng dưng như nước sôi trong nồi, keng keng nổ vang hơi nước, mơ hồ dâng lên tất cả ảo ảnh......

Cuống họng A Nguyên ngòn ngọt, một búng máu phun ra, tung tóe đầy áo.

Tiểu Lộc quá sợ hãi, vội kéo lấy nàng, không ngớt lời gọi hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy?"

A Nguyên định thần, những thứ ảo giác ngổn ngang kia rốt cục biến mất, dòng nước xanh ngọc trước mắt xuất hiện.

Ánh mặt trời chiếu trên đầu, sáng loáng khiến quáng mắt.

Trên lưng từng tầng mồ hôi, cả người nàng đều giống như nổi lơ lửng, hầu như đã bước không nổi về phía trước.

Nàng cúi người, dùng sức thở gấp qua mấy hơi thở, lúc này mới giơ tay áo lau đi vết máu, miễn cưỡng cười cười, nói: "Không có việc gì, về sau không nên gặp những người này."

Tiểu Lộc gật đầu, "Quận chúa tranh thủ thời gian gả thôi! Gả cho Bác Vương cũng tốt, gả cho Đoan Hầu cũng tốt, đừng có lại trêu chọc chúng ta là tốt rồi! Mấy cái người này, nhìn đều xúi quẩy!"

A Nguyên không đáp, không chú ý tinh thần tự đi về phía trước, ngay cả đi qua lão ngư dân cũng không phát giác.

Lão ngư dân nhìn nàng cười thăm hỏi, thấy nàng không để ý tới, cũng đành thôi, chẳng qua là không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, sau đó thấy được vạt áo trước của nàng có vết máu.

Ông nghi ngờ dụi dụi con mắt.

Tiểu Hoài không biết đã trốn ở nơi nào, lúc này mới chấn kinh bay xẹt qua trên đỉnh đầu lão ngư dân, bay về phía A Nguyên, thấp thỏm lo âu bay trên đầu nàng, sẽ không dám rời xa.

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày mai gặp!

Edit + Beta: Hàn - Mai
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện