Nàng cười hì hì cầm lấy tay áo Phùng Đình Ngạc, nói: "Phùng thúc, Hoàng Thượng chúng ta là anh hùng đệ nhất thiên hạ, đại hào kiệt, thúc giúp ta nói, đừng để cho bệ hạ bị gian thần ếch ngồi đáy giếng làm chậm trễ đại sự thiên hạ!"
Phùng Đình Ngạc nghĩ đến việc cha con Kiều Lập đã làm, "Nói đến việc này, Lương, Tấn kết oán đã lâu, Kiều đại nhân chưa từng khuyên Dĩnh Vương đề phòng Tấn Vương. Nếu Đại Lương hỗn loạn, Tấn Vương nhân cơ hội đột kích, thật nguy hiểm...."
Vì thế, Dĩnh Vương chẳng những chưa có ý đồ thu phục binh quyền của Dương Thế Hậu, cũng từ sau phong thưởng, nhận được khai phủ nghi thức cùng tam ti, kiêm lãnh hầu đồng chức, Cận Tiểu Hàm cũng kiến nghị, kết giao cùng quan văn có danh vọng nhất, —— chỉ hôn cho con trai Tạ Đồng là Tạ Nham, cùng với Trường Nhạc công chúa.
Trường Nhạc công chúa tuy đối với việc hôn nhân cùng Tạ Nham tán thành một vạn lần, nhưng mỗi lần nhìn về phía Kiến Chương cung, liền rốt cuộc cười không nổi.
Phụ thân của nàng, ngày đó bị huynh trưởng giết hại, trường đao xuyên bụng, tử trạng thê thảm.
Có một ngày, nàng hướng Tạ Nham nói: "Chúng ta chuẩn bị cũng không tệ rồi?"
Tạ Nham hơi hơi mỉm cười, "Hồi công chúa, Đoan Hầu giờ phút này hẳn là đã ở trong phủ Quân Vương!"
"Quân Vương phủ?"
"Thật cảm tạ Kiều Lập, một lòng không muốn Quân Vương sống tốt như vậy, cứ một mực nói Phó thống lĩnh Hoàng Phủ Lân thân cận với hắn nói thành có ý hành thích Hoàng Thượng phản bội, đã bị nhốt vào trong ngục."
"Vậy...... Còn cảm ơn Kiều Lập?" Trường Nhạc công chúa kéo lấy tay hắn, nắm nắm ống tay áo của hắn, truy vấn, "Mau nói, các huynh bảo Quân Vương ra chủ ý cứu người thế nào?"
Tạ Nham cúi đầu nhìn nàng hơi giận dỗi, tràn đầy khí khái nữ nhi, bất giác hơi hơi thất thần, một hồi lâu mới nói: "Kỳ thật ta vẫn chưa ra chủ ý gì, nhưng A Từ đi gặp Quân Vương, Long Tương Quân liền có lời đồn đãi sôi nổi, nói Hoàng Phủ lân chỉ là bắt đầu, Hoàng Thượng tin trọng Long Hổ Quân, nghe đám người Kiều Lập cùng Hàn Kình châm ngòi, cố ý diệt Long Tương Quân, cũng bí mật xử tử tướng tá trong quân, miễn lưu hậu hoạn."
Long Tương Quân cùng Long Hổ Quân cùng là nha binh khi Lương Đế chưa xưng đế, sau lại đều trở thành cấm vệ quân của Đại Lương. Hàn Kình thống lĩnh Long Hổ Quân hỗ trợ Dĩnh Vương đoạt được hoàng cung, lập công lớn, Long Tương Quân địa vị đã xa không bằng trước, Phó thống lĩnh chỉ có tâm vì Lương Đế báo thù, quân sử tướng tá khác không khỏi cũng hoài nghi.
Trường Nhạc công chúa đã hiểu, "Long Tương Quân vốn đối với Chu Hữu Khê bất mãn, mắt thấy họa sát thân, nếu có người chỉ điểm vài diều, nhất định nguyện ý đập nồi dìm thuyền, buông tay một lần... Hoàng Phủ Lân tuy đối phụ hoàng trung tâm, nhưng hành sự ổn trọng, cũng không đến mức lỗ mãng đến đi ám sát Chu Hữu Khê chứ? Chuyện này......đúng là người nào đó đào hố?"
Tròng mắt nàng quay tròn chuyển động, "Là chủ ý của chàng, hay là chủ ý của Đoan Hầu ca ca?"
Tạ Nham cúi cúi người, "Đương nhiên là A Từ, tại hạ không dám chiếm đoạt danh hiệu!"
Trường Nhạc công chúa nói: "Đích xác là chủ ý của huynh ấy. Nhưng mà thuyết phục Hoàng Phủ lân theo kế hoạch mà làm, nhất định chỉ có thể dựa vào Tạ công tử của chúng ta đi?"
Tạ Nham cười mà không nói.
Trường Nhạc công chúa nhón chân hôn lên môi hắn, "Vị hôn phu của ta có tài cán nhất!"
Mặt Tạ Nham tức khắc đỏ, "Này ban ngày ban mặt......"
Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.
Dĩnh Vương đoạt được đế vị, có duyên với cung biến, như vậy, muốn đem hắn kéo xuống đế vị, cũng chỉ thiếu một hồi cung biến mà thôi.
Đêm nay Dĩnh Vương nghe được bên ngoài tiếng giết rung trời, vội vàng đẩy tiểu mĩ nhân trong ngực, cầm kiếm đi ra, thái giám đã bẩm: "Hoàng Thượng không ổn rồi, Long Tương Quân phản!"
Dĩnh Vương một chân đem hắn đá văng, quát: "Bậy bạ cái gì? Ai không ổn?"
Cận Tiểu Hàm cũng đã nghe được động tĩnh, vội vàng khoác áo mà ra, nói: "Hoàng Thượng thiên mệnh sở hồi, oai hùng anh phát, sao lại sợ những kẻ mao tặc nho nhỏ đó! Hoàng Thượng, nhanh truyền Hàn đại nhân hộ giá, cùng nhau tiêu diệt phản tặc đi!"
Dĩnh Vương định thần, cười lạnh nói: "Trẫm sao lại sợ hãi bọn họ? Ái phi đi nấu trà ngon, chờ trẫm thu thập bọn họ trở về uống!"
Hắn vội vàng bước ra khỏi Vạn Đông Cung, Phùng Đình Ngạc bước nhanh nghênh đón, hướng hắn vội vàng nói: "Hoàng Thượng, Hàn Kình không ở trong cung, Long Hổ Quân...... Đầu trận tuyến có chút loạn."
Cận Tiểu Hàm nghe bọn hắn đi xa, quay về phòng ngủ của mình, cũng không pha trà, rót thẳng một chén trà nhỏ, vừa uống, vừa hướng thị nữ bên người, khẽ cười nói: "Nghe nói hôm nay Hàn đại nhân đi bên đó.....Hôm nay là sinh nhật quả phụ kia đó! Cũng thật đa tình! Không biết Nguyên đại tiểu thư hiện giờ ở nơi nào, nếu nàng tới, nhất định càng náo nhiệt."
Nàng nghiêng tai nghe tiếng chém giết bên ngoài, lại nhấp trà, khẽ thở dài: "Trà để qua đêm tháng giêng, lạnh đến thấu tim gan.... Có lẽ, ta nên nấu trà nóng cho chính mình thôi?"
Thị nữ trố mắt không biết nói gì.
Cận Tiểu Hàm cũng không cần thị nữ trả lời, chậm rãi ước lượng, thản nhiên nói: "Có tình báo đáp ân tình, có nợ trả nợ, có ân báo ân, có thù báo thù, lúc này mới kêu trời nói!"
Long Hổ Quân như rắn mất đầu bị đánh đến trở tay không kịp, đã thành một đoàn tán sa, trong cung điện, gió lạnh thấu xương thổi tán loạn khắp nơi.
Dĩnh Vương tuy tìm đến, nhưng trong bóng tối địch ta khó phân biệt, chỉ nghe nơi nơi đều gầm rú nói: "Chu Hữu Khê giết cha! Vì tiên đế báo thù! Chu Hữu Khê giết cha! Vì tiên đế báo thù!"
Thanh âm bắt đầu tán loạn, hỗn tạp với tiếng chém giết, theo quân thủ vệ đã bại lui không biết khi nào có thể lật ngược thế cờ, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng hùng hồn hữu lực, tiết tấu leng keng hoà cùng tiếng hô: "Chu Hữu Khê giết cha! Vì tiên đế báo thù! Chu Hữu Khê giết cha! Vì tiên đế báo thù......"
Gần Kiến Chương cung, nơi Lương đế bị hại, bỗng nhiên truyền đến tiếng quái dị vang lớn, tựa tiếng sấm đánh trên đất bằng, lại hình như có cái gì từ dưới chỗ sâu trong nền đất sắp chui từ dưới đất mà lên, ra sức chạm vào cánh cửa địa ngục.
Dĩnh Vương khi bắt đầu còn chỉ huy thị vệ tâm phúc chống cự, khi nghe được tiếng vang lớn từ Kiến Chương cung trước mắt không khỏi hiện lên hình ảnh phụ thân sau khi chết mở to hai mắt, cùng với mùi hôi của nội tạng xác chết. Thứ trên bụng xác chết ở Kiến Chương cung như đang lượn lờ lại đây, lại trơn trượt mà triền vào cổ hắn, mùi vị chui thắng vào nội phủ......
Dĩnh Vương nôn khan một tiếng, mới sau khi được Phùng Đình Ngạc xô đẩy từ trong ảo giác tỉnh táo lại.
Hắn ngẩng đầu lại nhìn về phía Kiến Chương cung, thấy sương khói đen đặc bay lên trời, nhanh chóng bay về hướng bầu trời đêm, hình dạng quỷ dị cũng nói không lên lời, phảng phất có người cười dữ tợn, muốn cúi người xuống bóp chết nghịch tử giết cha là hắn.
Dĩnh Vương bất giác sợ hãi, hướng Phùng Đình Ngạc nói: "Đình Ngạc, chúng ta chạy hướng Vĩnh An môn!"
Phùng Đình Ngạc mới vừa chém ngã một binh sĩ tới ngần, nghe vậy ngẩn ra một chút, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên tùy tùng càng đánh càng thiếu, trong cung bốn bề thụ địch, đã mất lực chống đỡ, giống như bọn họ phá cửa cung đêm đó, mưu hại Lương Đế đêm đó.
Chỉ là, tối nay người bị tính kế, đã trở thành Dĩnh Vương......
Còn thừa người hầu liều chết bảo hộ, Dĩnh Vương chờ rốt cuộc chạy vội tới tẩm cung gần Vĩnh An môn nhất.
Một con chim ưng xẹt qua, lệ thanh dài lâu, xoay quanh đỉnh đầu bọn họ, xuyên thấu qua màn đêm đều tựa có thể cảm giác bị nó nhìn trộm.
Phùng Đình Ngạc dừng một chút.
Dĩnh Vương hỏi: "Làm sao vậy?"
Phùng Đình Ngạc nói: "Không có gì. Chim ưng này... Nhìn quen mắt. Nhưng có lẽ chim ưng trên đời đều có hình dáng như vậy."
Khi nói chuyện, bọn họ đã đến Vĩnh An môn. Tùy tùng đi kêu gọi thủ vệ mở cửa, liền thấy Vĩnh An môn chậm rãi mở ra, một bạch y nam tử cầm theo đèn từ từ chầm chậm đi tới.
Đèn cung đình ấm áp, nhưng ánh lên khuôn mặt tuấn tú, cao lãnh của người nọ lại lại tựa đắp tầng sương tuyết u hàn tinh khiết.
Dĩnh Vương hít vào, "Đoan Hầu!"
Edit + Beta: Hàn - Mai
Chương 257:
Cảnh Từ trong truyền thuyết bệnh không rời được giường, nhưng giờ đây hắn bước đi trầm ổn, cử chỉ an tường, tuyệt không giống người sắp chết.
Trên không trung, con chim ưng kia xoay vòng, nghiêng cánh đậu trên vai hắn. Cảnh Từ giơ tay xoa xoa lông chim của nó, nhu hòa mà cười cười.
Phùng Đình Ngạc nhịn không được nói: "Đây là......chim ưng ngày đó Nguyên đại tiểu thư nuôi?"
Cảnh Từ xưa nay ít lời, nhưng giờ phút này lại thật là kiên nhẫn mà đáp: "Đúng, nó tên Tiểu Hoài, hai lần thiếu chút nữa bị ngươi giết chết, còn bị hại mất đi chủ nhân. Ta dạy nó thật lâu, mới lĩnh hội được việc không sợ người xấu, đó là đánh không lại cũng không quan trọng, tìm cơ hội có thể tái chiến."
Chim ưng của A Nguyên, hắn tự nhiên muốn mang về. Cũng may sở học cả đời của nàng, phần lớn là hắn dạy dỗ, bao gồm cả việc thuần ưng.
Chỉ cần hắn nguyện ý, đem Tiểu Hoài thuần thành chim ưng của hắn, tuyệt đối không phải việc khó gì.
Mà A Nguyên là của hắn, chim ưng của A Nguyên tự nhiên cũng là của hắn......
Mà Dĩnh Vương tự nhiên là không có tâm trí quản chim ưng của hắn, quay đầu nhìn về phía sau, lại thấy Tiêu Tiêu cùng mười thị vệ, ôm vai cản đường, không cho bọn họ hồi cung, mà Cảnh Từ cản trở đường đi, nhìn nhưng thật sự là đã sắp bại đến nơi.
Nhưng Cảnh Từ thật sự nhu nhược sao? Quân Vương rất ít đọc binh pháp, thật có thể bày đại cục tối nay sao?
Từ Hoàng Phủ lân bị bắt, đến gió thổi mây phun trong quân, đến phản quân đội mưu phản hôm nay, đến đủ loại chuyện khác thường ở Kiến Chương cung, lại cho tới bây giờ hắn ở Vĩnh An môn ôm cây đợi thỏ......
Thượng binh phạt mưu, công tâm vi thượng*. Mưu trí bố cục này, là việc làm của cao thủ, không có khả năng xuất phát từ Quân Vương.
*Mưu phạt trong binh, công kích tâm lý là điều cao nhất
Dĩnh Vương nhớ lại ngày đó nghe được bối cảnh của Cảnh Từ, rốt cuộc nói: "Hôm nay làm phản, người sau lưng đẩy tay chính là ngươi? Đoan Hầu, trẫm tự nhận vẫn chưa bạc đãi ngươi, phái thái y, đưa thuốc, cũng không thiếu đi?"
Cảnh Từ nhàn nhạt mà cười, "Tiên đế dưỡng dục ngươi thành người, cho ngươi phú quý tôn vinh, nếu ngươi không nham hiểm như vậy, không chừng còn có thể cho ngươi giang sơn Đại Lương...... Ngươi lại dùng cái gì báo đáp ông ấy?"
Dĩnh Vương cả giận nói: "Ông ta muốn lấy mạng trẫm, trẫm lại há có thể khoanh tay chịu chết? Ngươi lại không nhận ông ta, chuyện này nào tính toán báo thù cho cha? Hay là ngươi tính toán ngồi lên giang sơn Đại Lương này?"
Cảnh Từ nói: "Ta không nhận ông ấy không phải là giả. Nhưng sau khi ta trở về Lương Quốc, ông ấy đã làm hơn trọng trách của người cha rồi, ta liền không thể làm hết trách nhiệm của người con. Đến nỗi giang sơn, dù là ai ngồi, cũng đều không tới phiên ngươi ngồi!"
Lời nói của hắn lãnh duệ sắc bén, mắt thấy tuyệt không cứu vãn được đường sống, Dĩnh Vương lặng lẽ nhìn vào mắt Phùng Đình Ngạc, lại nhìn về phía bên gác mái bên phải không có người.
Một đạo khói lửa đã bốc cháy lên, vô thanh vô tức mà bay lên hướng không trung.
Cảnh Từ thế nhưng lưu ý đến ánh mắt hắn, cũng ngưng thần nhìn về phía khói lửa xa xa.
Nhưng lúc này Phùng Đình Ngạc đã cầm đao vọt qua, lại là chiêu chí mạng, một lòng tốc chiến tốc thắng, đem hắn đóng đinh tại Vĩnh An môn.
Dĩnh Vương đã cầm kiếm trong tay, sai người hầu ngăn cản Tiêu Tiêu, chuẩn bị ngăn trở Tiêu Tiêu tương trợ.
Hắn biết rõ Tiêu Tiêu thân thủ bất phàm, kiếm thuật cực cao, không chừng có thể cùng Phùng Đình Ngạc liều mạng cao thấp. Nhưng Cảnh Từ tâm trí hơn người như thế nào, nhưng lại một thân thương bệnh, lại há là đối thủ của Phùng Đình Ngạc?
Nhưng Tiêu Tiêu ôm kiếm ở ngực, nhất thời thế nhưng không có ý công kích, chỉ ngưng thần nhìn hai người Cảnh Từ đánh nhau.
Dĩnh Vương vội quay đầu nhìn lên, không khỏi ngơ ngẩn.
Phùng Đình Ngạc ra chiêu tàn nhẫn, tung hoành khép mở hết sức, như sông đào mênh mông, sóng dữ cao cuốn, hung hãn tựa như muốn tức khắc nuốt chết đối thủ, kiếm trên tay Cảnh Từ, tố y giống như thổi quét với sóng to gió lớn, lại theo đào phong lãng lưu chuyển, nhìn như vô cùng nguy hiểm, cố tình nhiều lần đi ngang qua nhau, thậm chí chưa từng bắn ướt nửa phần góc áo......
Chiêu thức của hắn cũng không tàn nhẫn, thủ nhiều công ít, nhàn đạm ứng đối hết sức, thậm chí có vài phần thanh lãnh giống với bản thân hắn.
Phùng Đình Ngạc biết rõ Tiêu Tiêu chờ ở một bên, một khi đồng thời động thủ, Dĩnh Vương chỉ sợ khó có thể ngăn cản. Trong lúc nóng vội, hắn ra chiêu càng là nhanh chóng, như mưa to hướng tới, muốn làm Cảnh Từ chết ngay lập tức dưới đao.
Cảnh Từ lui về phía sau, cho đến lúc lui về cùng đường, không thể lui lại nữa, thế nhưng trong khi mưa to rơi xuống chính mình, hắn nhún lên, hai chân ngang với mặt tường, thanh kiếm thanh lãnh sâu kín như gió, như một sợi chỉ trong mưa to gió lớn nghịch hướng xuyên qua, sau đó ở khoảng cách cách Phùng Đình Ngạc không đến nửa thước, bỗng dưng tăng sức, như thác nước dưới ánh mặt trời lộng lẫy, hoa mắt mà sắc bén, như sét đánh không kịp bưng tai hướng về phía Phùng Đình Ngạc.
Phùng Đình Ngạc bị lưỡi kiếm của Cảnh Từ bên cạnh người cọ qua, nhưng bảo kiếm của Cảnh Từ lại thiếu chút nữa chém xuống cánh tay của Phùng Đình Ngạc.
Đao trong tay Phùng Đình Ngạc rơi xuống đất "leng keng" một tiếng, tuyên cáo hắn thảm bại.
Dĩnh Vương không tin. Phùng Đình Ngạc cũng nhìn đao trên mặt đất ngây dại, tựa như không cảm giác được miệng vết thương đau đớn.
Cảnh Từ nhanh nhẹn rơi xuống đất, trên quần áo lại không hề có dù chỉ một vết máu. Mũi kiếm của hắn chỉ hướng Phùng Đình Ngạc, thanh âm vẫn như cũ thanh đạm, "Lúc ngươi giết hại tiên đế, ngươi nên nghĩ đến hôm nay!"
Phùng Đình Ngạc giọng nói khô khốc đến lạc giọng, "Thật không nghĩ tới, ngươi thế nhưng đem một thân võ nghệ tài trí che dấu tốt đến như vậy! Ngươi...... mới là người nên ngồi vào vị trí kia nhất!"
Hắn nói một câu cuối cùng, nhìn về phía Quân Vương đang mang quân tới
Hắn thanh âm nâng cao, đủ để cho Quân Vương trong lúc hỗn loạn nghe rõ.
Tiêu Tiêu nhíu mày, quát: "Ngươi tiếp tay cho giặc, tội ác chồng chất, hiện giờ chết đã đến nơi, còn muốn châm ngòi vài câu mới cam tâm sao?"
Hắn kiếm rốt cuộc ra khỏi vỏ, lại trước đánh úp về phía Dĩnh Vương.
Dĩnh Vương thường xuyên cùng Lương Đế chinh chiến, thân thủ cũng không yếu, vội vàng chống lại, lại cũng nói: "Nếu trong huynh đệ khác có được tài trí như Cảnh Từ vậy, muốn tới tranh vị trí này, ta nhận! Dựa vào cái gì Bác Vương bày ra bộ dáng hiền đức lại thu được lòng người! Dựa vào cái gì Quân Vương hèn nhát cũng dám cùng ta tranh! Không phải ta vô tình, là các ngươi quá vô dụng!"
Quân Vương phất tay lệnh cấp dưới tiến lên hỗ trợ, khoanh tay nói: "Chu Hữu Khê, ta đích xác vô dụng. Nhưng ta dù có vô dụng, cũng không thể ngồi xem ngươi giết cha đoạt vị, táng tận thiên lương!"
Trong hoàng cung vẫn như cũ hỗn loạn bất kham, Quân Vương dẫn thủ hạ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng muốn liên hợp với Cảnh Từ, Tiêu Tiêu đối phó Dĩnh Vương, đã là dư dả.
Người bên phía Dĩnh Vương càng ngày càng ít, Phùng Đình Ngạc bị Cảnh Từ tiến sát, hở trái hở phải, căn bản vô lực chống đỡ, càng đừng nói tương viện Dĩnh Vương.
Dĩnh Vương bị thương mấy chỗ, hiển nhiên nguy ngập nguy cơ hết sức, ngoài cửa cung chợt truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, càng ngày càng gần, ầm ầm như sấm minh.
Quân Vương, Tiêu Tiêu sốt ruột chờ gấp, một cấm vệ quân giáp trụ tiên minh đã giục ngựa vọt tới cửa cung trước, Phùng Đình Ngạc đã cao giọng hô: "Hộ giá! Mau hộ giá!"
Vó ngựa hướng tới, đám người đang đánh nhau, khi trước vài tên tướng tá đón kiếm phong của Cảnh Từ, liều chết đuổi tới bên người Dĩnh Vương, Phùng Đình Ngạc, bao vây bọn họ ở giữa, đề đao chấp kích nghênh hướng đoàn người Quân Vương.
Dĩnh Vương tìm được đường sống trong chỗ chết, lau mồ hôi lạnh, đã nở nụ cười, "Chu Hữu Trinh, ngươi tìm người giúp ngươi mưu hại đến lại chu đáo chặt chẽ lại có tác dụng gì? Chẳng phải biết trẫm sớm đoán được có lẽ có một ngày cũng có người dùng thủ đoạn như vậy đối phó trẫm, đã điều riêng ra một chi cấm vệ quân đi giúp đỡ trấn thủ kinh thành, lại cùng bọn họ ước định, một khi trong cung truyền ra khói lửa hiệu lệnh, tức khắc nhổ trại tiến đến tương viện! Trong cung những nghịch tặc kia vô dụng thôi, làm sao so sánh với ngàn tinh binh của trẫm? Hiền đệ, sắp thành lại bại tư vị như thế nào?"
Edit + Beta: Hàn - Mai
Phùng Đình Ngạc nghĩ đến việc cha con Kiều Lập đã làm, "Nói đến việc này, Lương, Tấn kết oán đã lâu, Kiều đại nhân chưa từng khuyên Dĩnh Vương đề phòng Tấn Vương. Nếu Đại Lương hỗn loạn, Tấn Vương nhân cơ hội đột kích, thật nguy hiểm...."
Vì thế, Dĩnh Vương chẳng những chưa có ý đồ thu phục binh quyền của Dương Thế Hậu, cũng từ sau phong thưởng, nhận được khai phủ nghi thức cùng tam ti, kiêm lãnh hầu đồng chức, Cận Tiểu Hàm cũng kiến nghị, kết giao cùng quan văn có danh vọng nhất, —— chỉ hôn cho con trai Tạ Đồng là Tạ Nham, cùng với Trường Nhạc công chúa.
Trường Nhạc công chúa tuy đối với việc hôn nhân cùng Tạ Nham tán thành một vạn lần, nhưng mỗi lần nhìn về phía Kiến Chương cung, liền rốt cuộc cười không nổi.
Phụ thân của nàng, ngày đó bị huynh trưởng giết hại, trường đao xuyên bụng, tử trạng thê thảm.
Có một ngày, nàng hướng Tạ Nham nói: "Chúng ta chuẩn bị cũng không tệ rồi?"
Tạ Nham hơi hơi mỉm cười, "Hồi công chúa, Đoan Hầu giờ phút này hẳn là đã ở trong phủ Quân Vương!"
"Quân Vương phủ?"
"Thật cảm tạ Kiều Lập, một lòng không muốn Quân Vương sống tốt như vậy, cứ một mực nói Phó thống lĩnh Hoàng Phủ Lân thân cận với hắn nói thành có ý hành thích Hoàng Thượng phản bội, đã bị nhốt vào trong ngục."
"Vậy...... Còn cảm ơn Kiều Lập?" Trường Nhạc công chúa kéo lấy tay hắn, nắm nắm ống tay áo của hắn, truy vấn, "Mau nói, các huynh bảo Quân Vương ra chủ ý cứu người thế nào?"
Tạ Nham cúi đầu nhìn nàng hơi giận dỗi, tràn đầy khí khái nữ nhi, bất giác hơi hơi thất thần, một hồi lâu mới nói: "Kỳ thật ta vẫn chưa ra chủ ý gì, nhưng A Từ đi gặp Quân Vương, Long Tương Quân liền có lời đồn đãi sôi nổi, nói Hoàng Phủ lân chỉ là bắt đầu, Hoàng Thượng tin trọng Long Hổ Quân, nghe đám người Kiều Lập cùng Hàn Kình châm ngòi, cố ý diệt Long Tương Quân, cũng bí mật xử tử tướng tá trong quân, miễn lưu hậu hoạn."
Long Tương Quân cùng Long Hổ Quân cùng là nha binh khi Lương Đế chưa xưng đế, sau lại đều trở thành cấm vệ quân của Đại Lương. Hàn Kình thống lĩnh Long Hổ Quân hỗ trợ Dĩnh Vương đoạt được hoàng cung, lập công lớn, Long Tương Quân địa vị đã xa không bằng trước, Phó thống lĩnh chỉ có tâm vì Lương Đế báo thù, quân sử tướng tá khác không khỏi cũng hoài nghi.
Trường Nhạc công chúa đã hiểu, "Long Tương Quân vốn đối với Chu Hữu Khê bất mãn, mắt thấy họa sát thân, nếu có người chỉ điểm vài diều, nhất định nguyện ý đập nồi dìm thuyền, buông tay một lần... Hoàng Phủ Lân tuy đối phụ hoàng trung tâm, nhưng hành sự ổn trọng, cũng không đến mức lỗ mãng đến đi ám sát Chu Hữu Khê chứ? Chuyện này......đúng là người nào đó đào hố?"
Tròng mắt nàng quay tròn chuyển động, "Là chủ ý của chàng, hay là chủ ý của Đoan Hầu ca ca?"
Tạ Nham cúi cúi người, "Đương nhiên là A Từ, tại hạ không dám chiếm đoạt danh hiệu!"
Trường Nhạc công chúa nói: "Đích xác là chủ ý của huynh ấy. Nhưng mà thuyết phục Hoàng Phủ lân theo kế hoạch mà làm, nhất định chỉ có thể dựa vào Tạ công tử của chúng ta đi?"
Tạ Nham cười mà không nói.
Trường Nhạc công chúa nhón chân hôn lên môi hắn, "Vị hôn phu của ta có tài cán nhất!"
Mặt Tạ Nham tức khắc đỏ, "Này ban ngày ban mặt......"
Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.
Dĩnh Vương đoạt được đế vị, có duyên với cung biến, như vậy, muốn đem hắn kéo xuống đế vị, cũng chỉ thiếu một hồi cung biến mà thôi.
Đêm nay Dĩnh Vương nghe được bên ngoài tiếng giết rung trời, vội vàng đẩy tiểu mĩ nhân trong ngực, cầm kiếm đi ra, thái giám đã bẩm: "Hoàng Thượng không ổn rồi, Long Tương Quân phản!"
Dĩnh Vương một chân đem hắn đá văng, quát: "Bậy bạ cái gì? Ai không ổn?"
Cận Tiểu Hàm cũng đã nghe được động tĩnh, vội vàng khoác áo mà ra, nói: "Hoàng Thượng thiên mệnh sở hồi, oai hùng anh phát, sao lại sợ những kẻ mao tặc nho nhỏ đó! Hoàng Thượng, nhanh truyền Hàn đại nhân hộ giá, cùng nhau tiêu diệt phản tặc đi!"
Dĩnh Vương định thần, cười lạnh nói: "Trẫm sao lại sợ hãi bọn họ? Ái phi đi nấu trà ngon, chờ trẫm thu thập bọn họ trở về uống!"
Hắn vội vàng bước ra khỏi Vạn Đông Cung, Phùng Đình Ngạc bước nhanh nghênh đón, hướng hắn vội vàng nói: "Hoàng Thượng, Hàn Kình không ở trong cung, Long Hổ Quân...... Đầu trận tuyến có chút loạn."
Cận Tiểu Hàm nghe bọn hắn đi xa, quay về phòng ngủ của mình, cũng không pha trà, rót thẳng một chén trà nhỏ, vừa uống, vừa hướng thị nữ bên người, khẽ cười nói: "Nghe nói hôm nay Hàn đại nhân đi bên đó.....Hôm nay là sinh nhật quả phụ kia đó! Cũng thật đa tình! Không biết Nguyên đại tiểu thư hiện giờ ở nơi nào, nếu nàng tới, nhất định càng náo nhiệt."
Nàng nghiêng tai nghe tiếng chém giết bên ngoài, lại nhấp trà, khẽ thở dài: "Trà để qua đêm tháng giêng, lạnh đến thấu tim gan.... Có lẽ, ta nên nấu trà nóng cho chính mình thôi?"
Thị nữ trố mắt không biết nói gì.
Cận Tiểu Hàm cũng không cần thị nữ trả lời, chậm rãi ước lượng, thản nhiên nói: "Có tình báo đáp ân tình, có nợ trả nợ, có ân báo ân, có thù báo thù, lúc này mới kêu trời nói!"
Long Hổ Quân như rắn mất đầu bị đánh đến trở tay không kịp, đã thành một đoàn tán sa, trong cung điện, gió lạnh thấu xương thổi tán loạn khắp nơi.
Dĩnh Vương tuy tìm đến, nhưng trong bóng tối địch ta khó phân biệt, chỉ nghe nơi nơi đều gầm rú nói: "Chu Hữu Khê giết cha! Vì tiên đế báo thù! Chu Hữu Khê giết cha! Vì tiên đế báo thù!"
Thanh âm bắt đầu tán loạn, hỗn tạp với tiếng chém giết, theo quân thủ vệ đã bại lui không biết khi nào có thể lật ngược thế cờ, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng hùng hồn hữu lực, tiết tấu leng keng hoà cùng tiếng hô: "Chu Hữu Khê giết cha! Vì tiên đế báo thù! Chu Hữu Khê giết cha! Vì tiên đế báo thù......"
Gần Kiến Chương cung, nơi Lương đế bị hại, bỗng nhiên truyền đến tiếng quái dị vang lớn, tựa tiếng sấm đánh trên đất bằng, lại hình như có cái gì từ dưới chỗ sâu trong nền đất sắp chui từ dưới đất mà lên, ra sức chạm vào cánh cửa địa ngục.
Dĩnh Vương khi bắt đầu còn chỉ huy thị vệ tâm phúc chống cự, khi nghe được tiếng vang lớn từ Kiến Chương cung trước mắt không khỏi hiện lên hình ảnh phụ thân sau khi chết mở to hai mắt, cùng với mùi hôi của nội tạng xác chết. Thứ trên bụng xác chết ở Kiến Chương cung như đang lượn lờ lại đây, lại trơn trượt mà triền vào cổ hắn, mùi vị chui thắng vào nội phủ......
Dĩnh Vương nôn khan một tiếng, mới sau khi được Phùng Đình Ngạc xô đẩy từ trong ảo giác tỉnh táo lại.
Hắn ngẩng đầu lại nhìn về phía Kiến Chương cung, thấy sương khói đen đặc bay lên trời, nhanh chóng bay về hướng bầu trời đêm, hình dạng quỷ dị cũng nói không lên lời, phảng phất có người cười dữ tợn, muốn cúi người xuống bóp chết nghịch tử giết cha là hắn.
Dĩnh Vương bất giác sợ hãi, hướng Phùng Đình Ngạc nói: "Đình Ngạc, chúng ta chạy hướng Vĩnh An môn!"
Phùng Đình Ngạc mới vừa chém ngã một binh sĩ tới ngần, nghe vậy ngẩn ra một chút, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên tùy tùng càng đánh càng thiếu, trong cung bốn bề thụ địch, đã mất lực chống đỡ, giống như bọn họ phá cửa cung đêm đó, mưu hại Lương Đế đêm đó.
Chỉ là, tối nay người bị tính kế, đã trở thành Dĩnh Vương......
Còn thừa người hầu liều chết bảo hộ, Dĩnh Vương chờ rốt cuộc chạy vội tới tẩm cung gần Vĩnh An môn nhất.
Một con chim ưng xẹt qua, lệ thanh dài lâu, xoay quanh đỉnh đầu bọn họ, xuyên thấu qua màn đêm đều tựa có thể cảm giác bị nó nhìn trộm.
Phùng Đình Ngạc dừng một chút.
Dĩnh Vương hỏi: "Làm sao vậy?"
Phùng Đình Ngạc nói: "Không có gì. Chim ưng này... Nhìn quen mắt. Nhưng có lẽ chim ưng trên đời đều có hình dáng như vậy."
Khi nói chuyện, bọn họ đã đến Vĩnh An môn. Tùy tùng đi kêu gọi thủ vệ mở cửa, liền thấy Vĩnh An môn chậm rãi mở ra, một bạch y nam tử cầm theo đèn từ từ chầm chậm đi tới.
Đèn cung đình ấm áp, nhưng ánh lên khuôn mặt tuấn tú, cao lãnh của người nọ lại lại tựa đắp tầng sương tuyết u hàn tinh khiết.
Dĩnh Vương hít vào, "Đoan Hầu!"
Edit + Beta: Hàn - Mai
Chương 257:
Cảnh Từ trong truyền thuyết bệnh không rời được giường, nhưng giờ đây hắn bước đi trầm ổn, cử chỉ an tường, tuyệt không giống người sắp chết.
Trên không trung, con chim ưng kia xoay vòng, nghiêng cánh đậu trên vai hắn. Cảnh Từ giơ tay xoa xoa lông chim của nó, nhu hòa mà cười cười.
Phùng Đình Ngạc nhịn không được nói: "Đây là......chim ưng ngày đó Nguyên đại tiểu thư nuôi?"
Cảnh Từ xưa nay ít lời, nhưng giờ phút này lại thật là kiên nhẫn mà đáp: "Đúng, nó tên Tiểu Hoài, hai lần thiếu chút nữa bị ngươi giết chết, còn bị hại mất đi chủ nhân. Ta dạy nó thật lâu, mới lĩnh hội được việc không sợ người xấu, đó là đánh không lại cũng không quan trọng, tìm cơ hội có thể tái chiến."
Chim ưng của A Nguyên, hắn tự nhiên muốn mang về. Cũng may sở học cả đời của nàng, phần lớn là hắn dạy dỗ, bao gồm cả việc thuần ưng.
Chỉ cần hắn nguyện ý, đem Tiểu Hoài thuần thành chim ưng của hắn, tuyệt đối không phải việc khó gì.
Mà A Nguyên là của hắn, chim ưng của A Nguyên tự nhiên cũng là của hắn......
Mà Dĩnh Vương tự nhiên là không có tâm trí quản chim ưng của hắn, quay đầu nhìn về phía sau, lại thấy Tiêu Tiêu cùng mười thị vệ, ôm vai cản đường, không cho bọn họ hồi cung, mà Cảnh Từ cản trở đường đi, nhìn nhưng thật sự là đã sắp bại đến nơi.
Nhưng Cảnh Từ thật sự nhu nhược sao? Quân Vương rất ít đọc binh pháp, thật có thể bày đại cục tối nay sao?
Từ Hoàng Phủ lân bị bắt, đến gió thổi mây phun trong quân, đến phản quân đội mưu phản hôm nay, đến đủ loại chuyện khác thường ở Kiến Chương cung, lại cho tới bây giờ hắn ở Vĩnh An môn ôm cây đợi thỏ......
Thượng binh phạt mưu, công tâm vi thượng*. Mưu trí bố cục này, là việc làm của cao thủ, không có khả năng xuất phát từ Quân Vương.
*Mưu phạt trong binh, công kích tâm lý là điều cao nhất
Dĩnh Vương nhớ lại ngày đó nghe được bối cảnh của Cảnh Từ, rốt cuộc nói: "Hôm nay làm phản, người sau lưng đẩy tay chính là ngươi? Đoan Hầu, trẫm tự nhận vẫn chưa bạc đãi ngươi, phái thái y, đưa thuốc, cũng không thiếu đi?"
Cảnh Từ nhàn nhạt mà cười, "Tiên đế dưỡng dục ngươi thành người, cho ngươi phú quý tôn vinh, nếu ngươi không nham hiểm như vậy, không chừng còn có thể cho ngươi giang sơn Đại Lương...... Ngươi lại dùng cái gì báo đáp ông ấy?"
Dĩnh Vương cả giận nói: "Ông ta muốn lấy mạng trẫm, trẫm lại há có thể khoanh tay chịu chết? Ngươi lại không nhận ông ta, chuyện này nào tính toán báo thù cho cha? Hay là ngươi tính toán ngồi lên giang sơn Đại Lương này?"
Cảnh Từ nói: "Ta không nhận ông ấy không phải là giả. Nhưng sau khi ta trở về Lương Quốc, ông ấy đã làm hơn trọng trách của người cha rồi, ta liền không thể làm hết trách nhiệm của người con. Đến nỗi giang sơn, dù là ai ngồi, cũng đều không tới phiên ngươi ngồi!"
Lời nói của hắn lãnh duệ sắc bén, mắt thấy tuyệt không cứu vãn được đường sống, Dĩnh Vương lặng lẽ nhìn vào mắt Phùng Đình Ngạc, lại nhìn về phía bên gác mái bên phải không có người.
Một đạo khói lửa đã bốc cháy lên, vô thanh vô tức mà bay lên hướng không trung.
Cảnh Từ thế nhưng lưu ý đến ánh mắt hắn, cũng ngưng thần nhìn về phía khói lửa xa xa.
Nhưng lúc này Phùng Đình Ngạc đã cầm đao vọt qua, lại là chiêu chí mạng, một lòng tốc chiến tốc thắng, đem hắn đóng đinh tại Vĩnh An môn.
Dĩnh Vương đã cầm kiếm trong tay, sai người hầu ngăn cản Tiêu Tiêu, chuẩn bị ngăn trở Tiêu Tiêu tương trợ.
Hắn biết rõ Tiêu Tiêu thân thủ bất phàm, kiếm thuật cực cao, không chừng có thể cùng Phùng Đình Ngạc liều mạng cao thấp. Nhưng Cảnh Từ tâm trí hơn người như thế nào, nhưng lại một thân thương bệnh, lại há là đối thủ của Phùng Đình Ngạc?
Nhưng Tiêu Tiêu ôm kiếm ở ngực, nhất thời thế nhưng không có ý công kích, chỉ ngưng thần nhìn hai người Cảnh Từ đánh nhau.
Dĩnh Vương vội quay đầu nhìn lên, không khỏi ngơ ngẩn.
Phùng Đình Ngạc ra chiêu tàn nhẫn, tung hoành khép mở hết sức, như sông đào mênh mông, sóng dữ cao cuốn, hung hãn tựa như muốn tức khắc nuốt chết đối thủ, kiếm trên tay Cảnh Từ, tố y giống như thổi quét với sóng to gió lớn, lại theo đào phong lãng lưu chuyển, nhìn như vô cùng nguy hiểm, cố tình nhiều lần đi ngang qua nhau, thậm chí chưa từng bắn ướt nửa phần góc áo......
Chiêu thức của hắn cũng không tàn nhẫn, thủ nhiều công ít, nhàn đạm ứng đối hết sức, thậm chí có vài phần thanh lãnh giống với bản thân hắn.
Phùng Đình Ngạc biết rõ Tiêu Tiêu chờ ở một bên, một khi đồng thời động thủ, Dĩnh Vương chỉ sợ khó có thể ngăn cản. Trong lúc nóng vội, hắn ra chiêu càng là nhanh chóng, như mưa to hướng tới, muốn làm Cảnh Từ chết ngay lập tức dưới đao.
Cảnh Từ lui về phía sau, cho đến lúc lui về cùng đường, không thể lui lại nữa, thế nhưng trong khi mưa to rơi xuống chính mình, hắn nhún lên, hai chân ngang với mặt tường, thanh kiếm thanh lãnh sâu kín như gió, như một sợi chỉ trong mưa to gió lớn nghịch hướng xuyên qua, sau đó ở khoảng cách cách Phùng Đình Ngạc không đến nửa thước, bỗng dưng tăng sức, như thác nước dưới ánh mặt trời lộng lẫy, hoa mắt mà sắc bén, như sét đánh không kịp bưng tai hướng về phía Phùng Đình Ngạc.
Phùng Đình Ngạc bị lưỡi kiếm của Cảnh Từ bên cạnh người cọ qua, nhưng bảo kiếm của Cảnh Từ lại thiếu chút nữa chém xuống cánh tay của Phùng Đình Ngạc.
Đao trong tay Phùng Đình Ngạc rơi xuống đất "leng keng" một tiếng, tuyên cáo hắn thảm bại.
Dĩnh Vương không tin. Phùng Đình Ngạc cũng nhìn đao trên mặt đất ngây dại, tựa như không cảm giác được miệng vết thương đau đớn.
Cảnh Từ nhanh nhẹn rơi xuống đất, trên quần áo lại không hề có dù chỉ một vết máu. Mũi kiếm của hắn chỉ hướng Phùng Đình Ngạc, thanh âm vẫn như cũ thanh đạm, "Lúc ngươi giết hại tiên đế, ngươi nên nghĩ đến hôm nay!"
Phùng Đình Ngạc giọng nói khô khốc đến lạc giọng, "Thật không nghĩ tới, ngươi thế nhưng đem một thân võ nghệ tài trí che dấu tốt đến như vậy! Ngươi...... mới là người nên ngồi vào vị trí kia nhất!"
Hắn nói một câu cuối cùng, nhìn về phía Quân Vương đang mang quân tới
Hắn thanh âm nâng cao, đủ để cho Quân Vương trong lúc hỗn loạn nghe rõ.
Tiêu Tiêu nhíu mày, quát: "Ngươi tiếp tay cho giặc, tội ác chồng chất, hiện giờ chết đã đến nơi, còn muốn châm ngòi vài câu mới cam tâm sao?"
Hắn kiếm rốt cuộc ra khỏi vỏ, lại trước đánh úp về phía Dĩnh Vương.
Dĩnh Vương thường xuyên cùng Lương Đế chinh chiến, thân thủ cũng không yếu, vội vàng chống lại, lại cũng nói: "Nếu trong huynh đệ khác có được tài trí như Cảnh Từ vậy, muốn tới tranh vị trí này, ta nhận! Dựa vào cái gì Bác Vương bày ra bộ dáng hiền đức lại thu được lòng người! Dựa vào cái gì Quân Vương hèn nhát cũng dám cùng ta tranh! Không phải ta vô tình, là các ngươi quá vô dụng!"
Quân Vương phất tay lệnh cấp dưới tiến lên hỗ trợ, khoanh tay nói: "Chu Hữu Khê, ta đích xác vô dụng. Nhưng ta dù có vô dụng, cũng không thể ngồi xem ngươi giết cha đoạt vị, táng tận thiên lương!"
Trong hoàng cung vẫn như cũ hỗn loạn bất kham, Quân Vương dẫn thủ hạ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng muốn liên hợp với Cảnh Từ, Tiêu Tiêu đối phó Dĩnh Vương, đã là dư dả.
Người bên phía Dĩnh Vương càng ngày càng ít, Phùng Đình Ngạc bị Cảnh Từ tiến sát, hở trái hở phải, căn bản vô lực chống đỡ, càng đừng nói tương viện Dĩnh Vương.
Dĩnh Vương bị thương mấy chỗ, hiển nhiên nguy ngập nguy cơ hết sức, ngoài cửa cung chợt truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, càng ngày càng gần, ầm ầm như sấm minh.
Quân Vương, Tiêu Tiêu sốt ruột chờ gấp, một cấm vệ quân giáp trụ tiên minh đã giục ngựa vọt tới cửa cung trước, Phùng Đình Ngạc đã cao giọng hô: "Hộ giá! Mau hộ giá!"
Vó ngựa hướng tới, đám người đang đánh nhau, khi trước vài tên tướng tá đón kiếm phong của Cảnh Từ, liều chết đuổi tới bên người Dĩnh Vương, Phùng Đình Ngạc, bao vây bọn họ ở giữa, đề đao chấp kích nghênh hướng đoàn người Quân Vương.
Dĩnh Vương tìm được đường sống trong chỗ chết, lau mồ hôi lạnh, đã nở nụ cười, "Chu Hữu Trinh, ngươi tìm người giúp ngươi mưu hại đến lại chu đáo chặt chẽ lại có tác dụng gì? Chẳng phải biết trẫm sớm đoán được có lẽ có một ngày cũng có người dùng thủ đoạn như vậy đối phó trẫm, đã điều riêng ra một chi cấm vệ quân đi giúp đỡ trấn thủ kinh thành, lại cùng bọn họ ước định, một khi trong cung truyền ra khói lửa hiệu lệnh, tức khắc nhổ trại tiến đến tương viện! Trong cung những nghịch tặc kia vô dụng thôi, làm sao so sánh với ngàn tinh binh của trẫm? Hiền đệ, sắp thành lại bại tư vị như thế nào?"
Edit + Beta: Hàn - Mai
Danh sách chương