Thấy A Nguyên đi tới, ánh mắt của hắn lạnh hơn mấy phần, quay đầu hỏi *trù nương: "Trứng tráng của ta đâu rồi?"

*trù nương: đầu bếp nữ

Ước chừng hắn cũng không keo kiệt, trù nương ở bên cạnh cao giọng nói: "Đến đây!"

Một lát sau, phòng bếp bưng tới hai cái bát, trong đó một cái là hai quả trứng tráng, còn một cái là hai quả trứng luộc.

A Nguyên thấy hắn coi như đã thấy mình, cũng không thèm để ý, liền tự đi múc thêm một chén cháo nữa, ngồi vào một cái bàn khác ăn.

Cảnh Tri Vãn lại trừng mắt nhìn hai bát trứng trước mắt, sau đó biểu cảm hơi giận, hỏi trù nương: "Ta không phải chỉ cần trứng tráng sao?"

Trù nương cười lấy lòng với hắn, nghe vậy vội nói: "Điển sử đại nhân, ngài mới vừa nói, hai quả trứng tráng hai quả trứng luộc, trứng tráng chín bảy phần, còn trứng luộc cần phải nấu kỹ ạ......"

"Trứng luộc cần phải nấu kỹ......" Cảnh Tri Vãn lầm bầm một câu trong miệng, chậm rãi bưng hai quả trứng luộc kia qua, nhỏ giọng nói "Ừm, đem một đĩa giấm đến."

Trù nương đáp ứng.

Chưa tới một giây, trong phòng liền có mùi thơm ngát của trứng gà vừa nấu xong cùng hương giấm nhàn nhạt.

A Nguyên vốn đưa lưng về phía hắn, không nhìn thấy ánh mắt hắn, lại cảm giác hắn dường như nhìn qua nàng mấy lần. Ánh mắt thanh đạm như thế, dù đưa lưng về phía hắn cũng liên tục không có cách nào mặc kệ sự thật rằng hắn ngồi đấy. Nàng cảm thấy nàng quả thực chính là quả trứng luộc trên đôi đũa của hắn, bị hắn dùng đũa kẹp nát.

Cảm giác này quả thực quái dị.

Càng quái dị hơn chính là, nàng thế mà cảm thấy trứng luộc chấm với giấm chắc là ăn rất ngon, khi nghĩ đến hương vị kia thậm chí có hơi muốn chảy nước miếng.

Đương nhiên, trứng luộc cũng muốn bảy thành chín mới ngon. Lòng đỏ trứng nếu nấu chín quá sẽ bị cứng, không có hương thơm nhẹ nhàng và quyến rũ lòng người như trứng chín bảy phần.

Nàng đang vùi đầu ăn bát cháo dưa muối trong mùi trứng thơm lừng, sau lưng có âm thanh tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp truyền đến.

Đôi tay từng xuất hiện trong mộng kia lại hiện ra.

Thon dài trắng nõn, cong cong uốn lượn, móng tay toả ra ánh sáng thanh ngọc, — — lại bưng một cái bát sứ trắng, bên trong còn có một quả trứng luộc.

Cảnh Tri Vãn đặt bát trước mặt nàng, đầu ngón tay gõ hai lần trên bàn, nói: "Cái này cho ngươi. Ăn xong rồi hãy theo ta ra ngoài tra án."

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng như dòng suối lạnh tuôn ra từ lòng đất, khiến A Nguyên không cách nào cảm thấy chút thiện ý nào.

Bàn tay đẹp mắt như vậy, nhưng ánh mắt cùng tiếng nói đáng ghét như thế......

A Nguyên liếc mắt nhìn từ ngón tay của hắn đến quả trứng gà khẽ động trong bát, sau đó ngẩng đầu cười tươi nhìn Cảnh Tri Vãn.

Cảnh Tri Vãn nheo mắt, A Nguyên đã đứng dậy nói: "Tạ ơn Điển sử, nhưng ta đã no bụng. Vả lại, ta không thích ăn trứng gà."

Đối diện ở khoảng cách gần với hắn, nàng mới phát hiện hắn trông ốm yếu, nhưng lại cao hơn nàng không ít. Nàng cần giương mắt mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn, liền hỏi hắn: "Chúng ta đi đâu đó?"

- -----

Hoa Nguyệt Lâu là nơi những con cái nhà giàu lưu luyến bướm hoa yêu thích lui tới ở huyện Thấm Hà.

Mở cửa đón khách vốn là trạng thái cửa hàng bình thường, nhưng cửa Hoa Nguyệt Lâu đang đóng.

Cảnh Tri Vãn gõ cửa, một mái tóc già nua bù xù khăn nhô ra ngoài, nghe họ muốn gặp cô nương đứng đầu bảng của thanh lâu Phó Mạn Khanh, liền dụi dụi đôi mắt đục ngầu của lão, nói: "Cô nương không có ở đây."

"Rầm", cánh cửa đóng lại, thiếu chút đập trúng vào mũi của Cảnh Tri Vãn.

Edit + Beta: Hàn + Mai

------------

Chương 28

Cảnh Tri Vãn rốt cuộc lui ra phía sau một bước, vẫn giữ nguyên tư thế nhã nhặn đứng ở nơi đó, nhíu nhíu mày.

Hắn cùng A Nguyên tại huyện Thấm Hà tự nhiên không được tính là con cháu nhà giàu. Chí ít lấy Điển sử, bổ khoái loại tiểu quan cấp thấp như bọn hắn cùng lượng lương bổng ít ỏi, sẽ chẳng thể nào lọt vào mắt của đám tú bà ở đây.

Huống chi bây giờ hai người ăn mặc cũng bình thường, ông lão giữ cửa tự nhiên chướng mắt, còn tưởng là người trẻ tuổi không hiểu quy củ, có mấy xâu tiền liền mới sáng sớm liền chạy tới đây đắc ý.

Các cô nương đều kiếm sống về đêm, rất lao lực, há có thể mới sáng sớm đã bị quấy nhiễu? Nếu là không kịp ăn diện chỉnh tề, khiến người ta nhìn thấy gương mặt sau lớp son phấn thô ráp ảm đạm, há chẳng phải làm xấu mỹ danh các cô nương, hạ thấp giá trị bản thân của các cô nương ư?

A Nguyên đã ở trong huyện nha tổng cộng hai ba tháng, đi theo bọn Tỉnh Ất được chứng kiến không ít cảnh phong quang của các bậc vương hầu khác hẳn người thường. Thấy Cảnh Tri Vãn do dự, nàng nhanh chân bước trên trước, không chờ ông lão cài then cửa, liền một cú đạp mạnh mẽ bay tới, đã đạp cửa mở rộng.

Ông lão giữ cửa suýt bị đạp bay ra ngoài, che ngực hô người đến giúp, trên tay A Nguyên đã lộ ra lệnh bài, lạnh lùng nạt hắn, "Quan sai phá án! Dám cản chúng ta? Lớn tuổi như vậy còn muốn ăn cơm tù à?"

Ông lão nhất thời ngậm miệng, nhanh chóng chạy vào.

A Nguyên quay đầu nhìn Cảnh Tri Vãn, "Cảnh Điển sử, ngài dự định ở đây cùng bọn hắn nói chuyện luật pháp ư, thảo luận như vậy so với xông đến phải chăng hợp lý hợp pháp hơn không?"

Cảnh Tri Vãn chắp tay bước vào, miễn cưỡng mà cười, " Không có, ngươi làm rất khá. Đây là việc nặng, vốn là chuyện ngươi nên làm."

Mà không làm phiền tay của Điển Sử đại nhân.

Bất quá A Nguyên cũng thừa nhận tay của Điển sử đại nhân hết sức tinh xảo đẹp mắt, so với nàng càng không giống người làm việc nặng.

Xem đôi tay kia của hắn có thể nấu thức ăn ngon như vậy, nàng cũng không đi so đo, liền lui về phía sau một bước, mời Cảnh Tri Vãn đi đến phía trước.

Bên kia tú bà đã được thông báo, liền hất váy vội vàng chào đón, cười nói: "Hai vị quan gia sáng sớm tới, cũng không nói trước cho thiếp một tiếng, thiếp thân cũng sẽ đến tiếp đón sớm hơn."

Cảnh Tri Vãn không nhìn bà ta chút nào, thản nhiên nói: "Nhiệt tình như vậy, ngươi có muốn cùng chúng ta về nha môn ở mấy ngày không?"

Tú bà hai tay đang định nhiệt tình đỡ vai Cảnh Tri Vãn, nghe vậy liền nhanh chóng rụt tay trở về, mấy khối thịt trên mặt dãn ra, rồi lại tích tụ thành nụ cười ra vẻ thân thiết, nói: "Không cần không cần, Hoa Nguyệt Lâu này của bọn thiếp tuy nhỏ, lại còn náo nhiệt, thiếp thân một chút cũng không thể rời đi...... Không biết hai vị đến đây là để làm gì? Nếu hỏi cái vị Linh U dược sư kia, hôm qua một vị quan gia họ Tỉnh đã hỏi qua, mấy ngày này cũng chưa từng đến Hoa Nguyệt Lâu bọn thiếp."

Cảnh Tri Vãn đáp: "Nhưng nghe nói Tỉnh bổ khoái hôm qua tuyệt không nhìn thấy Phó cô nương. Bây giờ, lại mời Phó cô nương ra nói chuyện đi!"

Tú bà vẫn giữ nụ cười thân thiết như thế, đáy mắt lại có chút ý tự hào, "Việc này...... hôm qua Tỉnh gia tới, thiếp thân liền nói, Phó cô nương hai ngày gần đây ở cùng khách quý, không tiện ra ngoài gặp quan."

Cảnh Tri Vãn cười cười, "Khách quý như thế nào? Thân thích của Hoàng thượng bị sát hại, có nghi ngờ với Linh U dược sư, Đại công tử Chu Hội Phi cùng Phó cô nương qua lại thân thiết, hết lần này tới lần khác Phó cô nương cũng vin vào một vị khách quý nào đó mà tránh né hỏi thăm, hẳn là hết thảy đều là Phó cô nương thiết kế, việc này mới được an bài sớm?"

Tú bà nghe được có liên quan đến Phó Mạn Khanh, lập tức hoảng hốt, vội nói: "Không phải, không phải...... vị khách quý kia hôm qua mới đến. Không bằng mời hai quan gia chờ một lát, ta đi hỏi Mạn Khanh một lát xem đã thức hay chưa."

Edit + Beta: Hàn + Mai
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện