Chu phu nhân liền cười rộ lên, "Đại nhân hồ đồ rồi sao? Loại sự tình này làm sao có thể cho người khác biết được?"
Tạ Nham miễn cưỡng cười, "Vậy còn Đinh Tào thì sao? Lại nói, phu nhân làm thế nào mà nằm trong màn trướng, còn có thể giết người tại núi hoang?"
Chu phu nhân cười lạnh, "Đinh Tào chính là tự mình tìm chết! Nữ nhi của ta sống một mình, làm sao không phòng bị cơ chứ? Vào đêm đó, trong phòng nàng thường đốt *cỏ ô để xông hương, cũng không hại tính mạng người, nhưng có thể làm người ta thần trí mất đi, hoảng sợ bỏ chạy. Việc này là do Tham nhi tự bảo vệ mình mà thôi. Đinh Tào ngửi thấy mùi hương, tự mình chạy trong núi rừng ngã chết, còn có thể trách Tham nhi?"
(*cỏ ô: Hay còn gọi là cỏ hương bài hay cỏ hương lau là một chủng trong dòng cỏ Vetiver (danh pháp hai phần: Chrysopogon zizanioides, đồng nghĩa: Vetiveria zizanioides) là một loài cỏ sống lâu năm thuộc họ Hòa thảo (Poaceae), có nguồn gốc từ Ấn Độ.... Nó vừa ưa khô vừa ưa nước, trồng được ở bất kỳ loại đất nào, không kể độ màu mỡ.)
Lý Phỉ Nghe nói có chút bất kính đối với thuộc hạ của mình đã mất, không khỏi cả giận nói: "Vì sao Đinh Tào xuống núi lại gặp rắn độc? Chỗ rắn độc bị giết, tại sao lại xuất hiện phật châu?"
Chu phu nhân trừng mắt nhìn hắn, "Đại nhân, Đinh Tào gặp rắn độc, cùng ta và Tham nhi có quan hệ gì đâu? Xin hỏi, ngài lục soát chỗ ở của Tham nhi phát hiện rắn độc, hay là phát hiện rắn độc ở Chu phủ? Về phần phật châu, lại không biết phật châu như thế nào, vì sao đại nhân một mực chắc chắn, đó là của Tham nhi?"
"Cái này......"
Chu phu nhân hùng hổ dọa người, Lý Phỉ ngược lại nhất thời nghẹn lời.
Chu phu nhân tiếp tục nói: "Ta đã nhận tội giết chồng, dù sao cũng đều phải chết, ta cũng không quan tâm nhận thêm tội giết hai người nữa, làm sao ta phải nói dối đây? Đại nhân, ngài nói có phải không?"
Lý Phỉ không khỏi giơ tay áo lên lau mồ hôi.
Hắn xuất thân thư hương, văn chương phong lưu đều tốt, lúc nào cũng không làm hắn mất phong độ. Nhưng phá án các loại, cơ bản hắn đều giao cho A Nguyên và Cảnh Tri Vãn, chi tiết vụ án cũng không rõ ràng. Hai người kia thật không đáng tin cậy, lúc thẩm án cả hai lại chạy trốn mất dạng, lại để cho hắn mất mặt trước sứ thần.
Lúc này, chỉ nghe âm thanh uống trà nhàn nhạt, sau đó là giọng nói êm tai, không nhanh không chậm của Tạ Nham vang lên: "Bà dù sao không thoát khỏi chữ chết, nếu như chạy không thoát, tất nhiên sẽ không quan tâm...mạng của người khác nữa. Cái gấp nhất, là bảo vệ con gái của bà chu toàn, có phải hay không?"
Chu phu nhân thân hình có chút cứng đờ, Tạ Nham đã miễn cưỡng nói ra: "Người đâu, mang Khương Tham, Chu Kế Phi lên, cho bọn họ trả lời, không cho phép Chu thị mở miệng. Bằng không thì......"
Cái nắp của chén trà đảo qua đảo lại, sau đó là nụ cười ôn nhuận: "Cũng chỉ có thể dùng phân trâu nhét vào miệng của phu nhân thôi!"
Chu Hội Phi ở một bên nghe, không ngừng lắc đầu thở dài, nghe được lời của Tạ Nham, rồi lại có chút không đành lòng, đứng lên muốn nói chuyện, Tạ Nham lại nói: "Bị người ta đẩy vào hố như vậy, ngươi còn có lòng dạ dàn bà, có lẽ ngươi thật là heo, nhưng tuyệt đối không phải heo biết bay. Ngươi có muốn, trước tiên thử nhét vào miệng của ngươi trước?"
Chu Hội Phi nhất thời câm miệng.
A Nguyên ở bên ngoài nghe, khâm phục không thôi, cố gắng cúi đầu để nhìn thấy Tạ Nham, lại cứ mơ hồ.
Tạ Nham nhất định ngày đó đã đi qua nhìn nàng lúc nàng tỉnh lại, đáng tiếc nàng bị dàn nam tử tuấn tú làm kinh hãi, lại không nhớ ra được bộ dáng của hắn.
Nàng lui hai bước, hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn hướng Tiểu Lộc, "Em nói xem, Tạ Nham đến Thẩm Hà, có phải hay không là bởi vì ta? "
(Edit + Beta: Hàn - Mai)
Chương 96:
Tiểu Lộc giật mình, vội vàng gật đầu, "Rất có thể! Tạ công tử mặc dù tạm giữ chức tại bộ Lại, nhưng từ trước đến nay không quản sự việc lớn, rời kinh phá án các thứ cũng không đến lượt ngài ấy! Tiểu Hạ Vương gia nhanh như vậy đã chạy tới đây gặp nhau, nhất định là Tiểu Hạ Vương gia nhìn thấy tiểu thư đã có lòng nghi ngờ, báo cho Tạ công tử, Tạ công tử mới đi tới đây!"
A Nguyên thở dài: "Tiểu Hạ Vương gia cùng Tạ công tử chung sống với nhau tốt như vậy à?"
Hai người này chẳng lẽ không nên là tình địch à?
Tiểu Lộc chưa kịp học được suy tính phá án của tiểu thư nhà mình, nhất thời đơ lại, cười nói: "Đương nhiên được ạ! Quả thực quan hệ cũng mật thiết như vậy....À, hai ngài ấy vốn là đều cùng tiểu thư ngủ chung một cái chăn!"
A Nguyên cực kỳ lúng túng, như thế nào cũng nghĩ không ra ba người diễn tuồng có bao nhiêu phấn khích.
Nhưng mà tướng mạo của Tạ Nham, tựa hồ không thua Cảnh Tri Vãn, lại so sánh với nhau. Không lẽ đã có duyên từ trước, có lẽ sẽ dễ dàng thân cận hơn?
Nàng xoa huyệt thái dương lặng lẽ hỏi Tiểu Lộc: "Nếu ta đi ra ngoài gặp nhau, có lẽ sự tình cũng không ngại nhỉ?"
Đôi mắt của Tiểu Lộc xoay tròn, vỗ tay phát ra tiếng, "Không có vấn đề! Ba người có thể tiếp tục ngủ chung một cái chăn! Em sẽ tiếp tục thay tiểu thư giữ cửa!"
"......"
A Nguyên yên lặng thu hồi xuân tâm nảy mầm, tiếp tục hướng vào trong nội đường nhìn quanh.
-------------
Trong nội đường, Khương Tham đã chậm rãi đi lên phía trước. Thân thể của nàng như cây liễu bay trong gió, sắc mặt so với lúc trước càng thêm tái nhợt, đôi môi trắng bệch, suy yếu nhanh, giống như sắp không sống được thêm nữa. Ánh mắt Chu Kế Phi vẫn dõi theo sau lưng nàng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của nàng, lại giống như tròng mắt của hắn đã dừng rất lâu trên người nàng.
Trong nội đường, một đám hán tử ngừng thở, chỉ sợ thở mạnh một chút, sẽ khiến nàng bị thổi ngã trên đất.
Tạ Nham vẫn rảnh rỗi nhàn nhạt nói: "Khương Tham, Chu phu nhân nói là bà ấy giết Chu Thực, hại Linh U, cô có gì muốn nói không?"
Khương Tham giương khóe môi lên, có chút vui vẻ như hoa lê nhẹ nhàng dãn ra, "Đại nhân tất nhiên không tin."
Tạ Nham còn chưa nói, Chu phu nhân chợt nghe vậy thét to: "Vì sao không tin? Đó vốn chính là sự thật! Sự thật!"
Lý Phỉ vỗ *kinh mộc, trách mắng: "Bà thật sự muốn ăn phân trâu ư? "
(*kinh mộc: là đồ vật trong nha môn, để trên bàn, khi quan muốn phạm nhân ở bên dưới trật tự hoặc chú ý lên thì sẽ đập kinh mộc xuống bàn.)
Tỉnh Ất tuy bị Khương Tham hút hồn nhưng vẫn còn nhớ rõ chỗ chức trách, bề bộn muốn kéo Chu phu nhân qua, chợt nghe Khương Tham sắc lạnh kêu lên: "Mẹ!"
Tỉnh Ất mới đem một miếng vải nhét vào miệng Chu phu nhân, bị bà đụng nghiêng tay một cái, liền thấy miệng Chu phu nhân có cái gì dính dính chảy xuống tay hắn.
Lý Phỉ, Tạ Nham đứng lên, mà Khương Tham đẩy nha dịch ra, lao thẳng tới.
Chu phu nhân miệng và mũi đều chảy máu, hai mắt thất thần, người đã xụi lơ trên mặt đất.
Bà đã uống thuốc độc không biết từ lúc nào, bây giờ Khương Tham tới thì độc dược mới phát tác.
Khương Tham khóc, bối rối ôm lấy mẫu thân, nhưng nàng làm sao ôm được? Lại cùng Chu phu nhân ngã xuống đất. Nàng cũng bất chấp bò lên, nhào trên mặt đất bắt mạch cho mẫu thân.
Ngón tay nàng dần dần run rẩy, sắc mặt cũng ngày càng trắng, tròng mắt ngày càng đen. Buông mạch của mẫu thân ra, nàng cũng đã tê liệt ngã xuống mặt đất, đôi tay nhỏ bé yếu ớt cầm cổ tay mẫu thân, khóc từng tiếng thê lương nói: "Mẹ ơi...mẹ... người hà tất......hà tất......"
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Tạ Nham miễn cưỡng cười, "Vậy còn Đinh Tào thì sao? Lại nói, phu nhân làm thế nào mà nằm trong màn trướng, còn có thể giết người tại núi hoang?"
Chu phu nhân cười lạnh, "Đinh Tào chính là tự mình tìm chết! Nữ nhi của ta sống một mình, làm sao không phòng bị cơ chứ? Vào đêm đó, trong phòng nàng thường đốt *cỏ ô để xông hương, cũng không hại tính mạng người, nhưng có thể làm người ta thần trí mất đi, hoảng sợ bỏ chạy. Việc này là do Tham nhi tự bảo vệ mình mà thôi. Đinh Tào ngửi thấy mùi hương, tự mình chạy trong núi rừng ngã chết, còn có thể trách Tham nhi?"
(*cỏ ô: Hay còn gọi là cỏ hương bài hay cỏ hương lau là một chủng trong dòng cỏ Vetiver (danh pháp hai phần: Chrysopogon zizanioides, đồng nghĩa: Vetiveria zizanioides) là một loài cỏ sống lâu năm thuộc họ Hòa thảo (Poaceae), có nguồn gốc từ Ấn Độ.... Nó vừa ưa khô vừa ưa nước, trồng được ở bất kỳ loại đất nào, không kể độ màu mỡ.)
Lý Phỉ Nghe nói có chút bất kính đối với thuộc hạ của mình đã mất, không khỏi cả giận nói: "Vì sao Đinh Tào xuống núi lại gặp rắn độc? Chỗ rắn độc bị giết, tại sao lại xuất hiện phật châu?"
Chu phu nhân trừng mắt nhìn hắn, "Đại nhân, Đinh Tào gặp rắn độc, cùng ta và Tham nhi có quan hệ gì đâu? Xin hỏi, ngài lục soát chỗ ở của Tham nhi phát hiện rắn độc, hay là phát hiện rắn độc ở Chu phủ? Về phần phật châu, lại không biết phật châu như thế nào, vì sao đại nhân một mực chắc chắn, đó là của Tham nhi?"
"Cái này......"
Chu phu nhân hùng hổ dọa người, Lý Phỉ ngược lại nhất thời nghẹn lời.
Chu phu nhân tiếp tục nói: "Ta đã nhận tội giết chồng, dù sao cũng đều phải chết, ta cũng không quan tâm nhận thêm tội giết hai người nữa, làm sao ta phải nói dối đây? Đại nhân, ngài nói có phải không?"
Lý Phỉ không khỏi giơ tay áo lên lau mồ hôi.
Hắn xuất thân thư hương, văn chương phong lưu đều tốt, lúc nào cũng không làm hắn mất phong độ. Nhưng phá án các loại, cơ bản hắn đều giao cho A Nguyên và Cảnh Tri Vãn, chi tiết vụ án cũng không rõ ràng. Hai người kia thật không đáng tin cậy, lúc thẩm án cả hai lại chạy trốn mất dạng, lại để cho hắn mất mặt trước sứ thần.
Lúc này, chỉ nghe âm thanh uống trà nhàn nhạt, sau đó là giọng nói êm tai, không nhanh không chậm của Tạ Nham vang lên: "Bà dù sao không thoát khỏi chữ chết, nếu như chạy không thoát, tất nhiên sẽ không quan tâm...mạng của người khác nữa. Cái gấp nhất, là bảo vệ con gái của bà chu toàn, có phải hay không?"
Chu phu nhân thân hình có chút cứng đờ, Tạ Nham đã miễn cưỡng nói ra: "Người đâu, mang Khương Tham, Chu Kế Phi lên, cho bọn họ trả lời, không cho phép Chu thị mở miệng. Bằng không thì......"
Cái nắp của chén trà đảo qua đảo lại, sau đó là nụ cười ôn nhuận: "Cũng chỉ có thể dùng phân trâu nhét vào miệng của phu nhân thôi!"
Chu Hội Phi ở một bên nghe, không ngừng lắc đầu thở dài, nghe được lời của Tạ Nham, rồi lại có chút không đành lòng, đứng lên muốn nói chuyện, Tạ Nham lại nói: "Bị người ta đẩy vào hố như vậy, ngươi còn có lòng dạ dàn bà, có lẽ ngươi thật là heo, nhưng tuyệt đối không phải heo biết bay. Ngươi có muốn, trước tiên thử nhét vào miệng của ngươi trước?"
Chu Hội Phi nhất thời câm miệng.
A Nguyên ở bên ngoài nghe, khâm phục không thôi, cố gắng cúi đầu để nhìn thấy Tạ Nham, lại cứ mơ hồ.
Tạ Nham nhất định ngày đó đã đi qua nhìn nàng lúc nàng tỉnh lại, đáng tiếc nàng bị dàn nam tử tuấn tú làm kinh hãi, lại không nhớ ra được bộ dáng của hắn.
Nàng lui hai bước, hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn hướng Tiểu Lộc, "Em nói xem, Tạ Nham đến Thẩm Hà, có phải hay không là bởi vì ta? "
(Edit + Beta: Hàn - Mai)
Chương 96:
Tiểu Lộc giật mình, vội vàng gật đầu, "Rất có thể! Tạ công tử mặc dù tạm giữ chức tại bộ Lại, nhưng từ trước đến nay không quản sự việc lớn, rời kinh phá án các thứ cũng không đến lượt ngài ấy! Tiểu Hạ Vương gia nhanh như vậy đã chạy tới đây gặp nhau, nhất định là Tiểu Hạ Vương gia nhìn thấy tiểu thư đã có lòng nghi ngờ, báo cho Tạ công tử, Tạ công tử mới đi tới đây!"
A Nguyên thở dài: "Tiểu Hạ Vương gia cùng Tạ công tử chung sống với nhau tốt như vậy à?"
Hai người này chẳng lẽ không nên là tình địch à?
Tiểu Lộc chưa kịp học được suy tính phá án của tiểu thư nhà mình, nhất thời đơ lại, cười nói: "Đương nhiên được ạ! Quả thực quan hệ cũng mật thiết như vậy....À, hai ngài ấy vốn là đều cùng tiểu thư ngủ chung một cái chăn!"
A Nguyên cực kỳ lúng túng, như thế nào cũng nghĩ không ra ba người diễn tuồng có bao nhiêu phấn khích.
Nhưng mà tướng mạo của Tạ Nham, tựa hồ không thua Cảnh Tri Vãn, lại so sánh với nhau. Không lẽ đã có duyên từ trước, có lẽ sẽ dễ dàng thân cận hơn?
Nàng xoa huyệt thái dương lặng lẽ hỏi Tiểu Lộc: "Nếu ta đi ra ngoài gặp nhau, có lẽ sự tình cũng không ngại nhỉ?"
Đôi mắt của Tiểu Lộc xoay tròn, vỗ tay phát ra tiếng, "Không có vấn đề! Ba người có thể tiếp tục ngủ chung một cái chăn! Em sẽ tiếp tục thay tiểu thư giữ cửa!"
"......"
A Nguyên yên lặng thu hồi xuân tâm nảy mầm, tiếp tục hướng vào trong nội đường nhìn quanh.
-------------
Trong nội đường, Khương Tham đã chậm rãi đi lên phía trước. Thân thể của nàng như cây liễu bay trong gió, sắc mặt so với lúc trước càng thêm tái nhợt, đôi môi trắng bệch, suy yếu nhanh, giống như sắp không sống được thêm nữa. Ánh mắt Chu Kế Phi vẫn dõi theo sau lưng nàng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của nàng, lại giống như tròng mắt của hắn đã dừng rất lâu trên người nàng.
Trong nội đường, một đám hán tử ngừng thở, chỉ sợ thở mạnh một chút, sẽ khiến nàng bị thổi ngã trên đất.
Tạ Nham vẫn rảnh rỗi nhàn nhạt nói: "Khương Tham, Chu phu nhân nói là bà ấy giết Chu Thực, hại Linh U, cô có gì muốn nói không?"
Khương Tham giương khóe môi lên, có chút vui vẻ như hoa lê nhẹ nhàng dãn ra, "Đại nhân tất nhiên không tin."
Tạ Nham còn chưa nói, Chu phu nhân chợt nghe vậy thét to: "Vì sao không tin? Đó vốn chính là sự thật! Sự thật!"
Lý Phỉ vỗ *kinh mộc, trách mắng: "Bà thật sự muốn ăn phân trâu ư? "
(*kinh mộc: là đồ vật trong nha môn, để trên bàn, khi quan muốn phạm nhân ở bên dưới trật tự hoặc chú ý lên thì sẽ đập kinh mộc xuống bàn.)
Tỉnh Ất tuy bị Khương Tham hút hồn nhưng vẫn còn nhớ rõ chỗ chức trách, bề bộn muốn kéo Chu phu nhân qua, chợt nghe Khương Tham sắc lạnh kêu lên: "Mẹ!"
Tỉnh Ất mới đem một miếng vải nhét vào miệng Chu phu nhân, bị bà đụng nghiêng tay một cái, liền thấy miệng Chu phu nhân có cái gì dính dính chảy xuống tay hắn.
Lý Phỉ, Tạ Nham đứng lên, mà Khương Tham đẩy nha dịch ra, lao thẳng tới.
Chu phu nhân miệng và mũi đều chảy máu, hai mắt thất thần, người đã xụi lơ trên mặt đất.
Bà đã uống thuốc độc không biết từ lúc nào, bây giờ Khương Tham tới thì độc dược mới phát tác.
Khương Tham khóc, bối rối ôm lấy mẫu thân, nhưng nàng làm sao ôm được? Lại cùng Chu phu nhân ngã xuống đất. Nàng cũng bất chấp bò lên, nhào trên mặt đất bắt mạch cho mẫu thân.
Ngón tay nàng dần dần run rẩy, sắc mặt cũng ngày càng trắng, tròng mắt ngày càng đen. Buông mạch của mẫu thân ra, nàng cũng đã tê liệt ngã xuống mặt đất, đôi tay nhỏ bé yếu ớt cầm cổ tay mẫu thân, khóc từng tiếng thê lương nói: "Mẹ ơi...mẹ... người hà tất......hà tất......"
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Danh sách chương