Lúc Cảnh Tri Vãn đi vào khách điếm, cũng không lập tức nhìn thấy A Nguyên, trong nháy mắt liền hoài nghi mình có phải đi nhầm phòng hay không.
Tiểu Lộc thở hồng hộc theo sát sau lưng hắn, liếc qua không thấy bóng người, lập tức kêu lên, "Tiểu thư của em ơi, sẽ không phải người tự ra ngoài tìm "giải dược" chứ? Mẹ ơi, ngàn vạn lần phải tìm người nào đẹp mắt đấy, đừng nhìn ai cũng tìm về được, quá đáng sợ đi!"
Cảnh Tri Vãn liếc nàng, biểu cảm lãnh đạm, phảng phất không khác gì lúc bình thường, Tiểu Lộc lại giống bị người ta đổ một chậu nước lạnh xuống đầu, đông lạnh đi đầu óc có chút trì hoãn, liền nghiêm mặt cười cười, "Ừm, tiểu thư có lẽ chờ lâu quá, Cảnh điển sử......Cảnh điển sử tự nhiên càng mong chính mình làm giải dược"
Cảnh Tri Vãn nói: "Đi! Cút ra ngoài!"
Tiểu Lộc không đoán được, thực sự không chịu cút đi. Lúc nhìn đông ngó tây, nàng chợt nghe trong góc có người cố khàn giọng kêu: "Tiểu Lộc!"
Tiểu Lộc nhảy dựng lên, vội vàng vọt tới, kêu lớn: "Tiểu thư!"
Trong góc giường, A Nguyên toàn thân ôm nửa bồn nước lạnh ngồi dưới đất, dưới thân cũng có một vũng nước lớn, đang không ngừng run rẩy.
Phá Trần kiếm đã xuất vỏ, đang ở bên cạnh tay nàng.
Nếu có người dục vọng làm chuyện bất lợi đối với nàng, chỉ sợ lập tức sẽ bị nàng chộp tới tiết hỏa, -- việc tiết hoả - không liên quan đến chuyện quan hệ nam nữ.
Cảnh Tri Vãn chậm rãi đi qua, ngồi xỗm trước mặt nàng, thấp giọng hỏi: "Cô thấy thế nào?"
A Nguyên rõ ràng thần trí còn tỉnh táo, lắc đầu đáp: "Thật xui xẻo. Đoán chừng ta đây cuộc đời cũng chưa từng xui xẻo như vậy."
Nàng nhìn Tiểu Lộc, "Tiêu Tiêu đâu?"
Tiểu Lộc nói: "Không biết."
"Không biết?"
"Đúng vậy ạ!" Tiểu Lộc học thanh âm của Tiêu Tiêu nói ra, "Hắn bỏ chạy tới tìm em nói, tiểu thư của ngươi ở trong khách điếm, trúng mị dược, ngươi tranh thủ thời gian đi qua đó, tốt nhất đưa theo cái người gọi là Cảnh Tri Vãn, tiểu thư nhà ngươi nói tên của hắn."
"Sau đó, hắn rời đi?"
"Rời đi đó ạ! Hắn để em tìm Cảnh điển sử, rõ ràng không muốn ở cùng với người......" Tiểu Lộc tận tình khuyên bảo và khích lệ nàng, "Tiểu thư, không phải em nói người, đối với loại người như Tiêu Tiêu, Bá Vương ngạnh thượng cung là không hữu dụng! Người xem, lúc trước muốn bổ nhào đến hắn, khiến hắn bị doạ chạy mất, lúc này lại muốn bổ nhào vào hắn, càng làm hắn bị dọa chạy mất!"
Nàng tiện tay kéo cánh tay Cảnh Tri Vãn một cái, cũng chưa từng nhìn sắc mặt hắn, chỉ lo tha thiết vạn phần mà khai sáng cho tiểu thư nhà nàng "Tiểu thư, tuy nói cái gì không chiếm được luôn tốt nhất, nhưng là phải nhớ là dưa hái quả xanh không ngọt! Người xem Cảnh điển sử vừa nghe nói tình trạng ở đây của tiểu thư, cũng mặc kệ bệnh tật chưa lành, lập tức liền chạy tới! Lúc này cũng tìm không thấy người nào tốt hơn, không bằng......người suy nghĩ thử xem sao!"
Nàng cẩn thận rình mò thần sắc của A Nguyên, chỉ e A Nguyên không đồng ý, không đề phòng giữ chặt cánh tay tay của Cảnh Tri Vãn, nhưng lại bị hắn vùng ra, còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, đã bị ném đi cửa, ngã trong phòng ôm lấy mông đau nhức, không ngớt kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư ta ơi, mông em ngã thành hai nửa luôn mất!"
Cảnh Tri Vãn bỏ qua nàng, cũng không để ý tới tiếng kêu la của nàng, thò tay nâng A Nguyên dậy, hỏi: "Ai bỏ thuốc cô? Tên Tiêu Tiêu kia ư?"
Nếu là nàng muốn bổ nhào vào Tiêu Tiêu, có lẽ nên bỏ thuốc Tiêu Tiêu mới đúng, mà không nên bỏ thuốc trên người mình thế này.
Đương nhiên, không loại trừ khả năng hại người không thành lại hại mình, Tiêu Tiêu đảo lại khiến nàng khoe ra cái xấu.
A Nguyên được hắn đỡ lấy, cách quần áo chạm vào da thịt hắn, liền giống bị cảm giác mơ hồ ôn hòa kia chiếm hồn, lại càng khó chịu hơn lúc đồng hành cùng Tiêu Tiêu gấp trăm lần, một mực cưỡng ép ngăn dược tính mãnh liệt đang lập tức bốc lên.
Nàng quấn lấy eo hắn, lẩm bẩm nói: "Không phải......"
Đầu ngón tay của nàng cực dùng sức, phảng phất muốn cởi bỏ quần áo của hắn, véo đến da thịt bên trong của hắn. Nhưng thân thể của nàng lại mềm khác thường, mềm giống như sợi mì sợi đã cán qua, vừa giống như tan ra trong nước. Khi Cảnh Tri Vãn nâng eo của nàng, cố gắng đỡ nàng đứng vững, nàng càng giống đã tìm được điểm tựa để dựa vào.
Cảnh Tri Vãn hít vào một hơi, nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc, nhét vào miệng A Nguyên, quay đầu nhìn về phía Tiểu Lộc, "Ngươi đi tìm Tiêu Tiêu kia, hỏi rõ là ai bỏ thuốc. Nếu như không tra được, ta cam đoan sẽ thật sự đạp mông ngươi hai nửa, rốt cuộc không khép lại được!"
Tiểu Lộc lập tức dừng lại, hoảng sợ nhìn hắn, nhìn lại A Nguyên đang nhanh chóng ôm chặt Cảnh Tri Vãn không tha, cảm thấy nữ nhân tốt không chịu thiệt thòi trước mắt, liền xoa xoa mông rồi nhanh chóng lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Nghĩ rằng Cảnh Tri Vãn không vui khi có người đứng ngoài, nàng cũng không dám mỏi mòn chờ đợi, khập khiễng bước ra ngoài khách điếm, không hiểu nên đi đâu tìm kiếm khách vừa truyền hết tin tức liền chạy trốn không thấy bóng dáng kia, lại càng cảm thấy bất mãn đối với Cảnh Tri Vãn, lẩm bẩm nói: "Cái quái gì thế? Ngoại trừ trông giống con người, nhưng có làm được việc gì của con người đâu? Thân thể thì như quỷ bệnh tật, mặt như quan tài. Tiểu thư để ý hắn mới là lạ! Còn không bằng Tiêu Tiêu đâu, trông thật đẹp mắt, người cũng hoà khí, không cho tiểu thư bổ nhào đến, thật sự là làm khó......Có lẽ nên làm chút thuốc cho hắn uống. Đáng tiếc, lúc này lại đem đến tiện nghi cho họ Cảnh kia......"
Đi đến ngoài khách điếm, nàng bắt gặp vài nhóm người bước chạy nhanh hướng về phía quán trà. Tiểu Lộc vội nắm chặt một người trong đó hỏi: "Chỗ quán trà có chuyện gì không?"
Người nọ cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Hôm kia thuyết thư tiên sinh bị bệnh mấy ngày, hôm nay mới lại khai trương. Chúng ta ghi nhớ đoạn sau của câu chuyện, đây không phải vội vàng đi nghe sao!"
Tiểu Lộc tinh thần khẽ giật mình, vội nói: "Ta cũng đi! Ta cũng đi!"
Dưới chân liền không tự chủ được liền đi theo những người kia chạy đến trà lâu.
Có lẽ Tiêu Tiêu cũng thích nghe thuyết thư kể chuyện thì sao? Có lẽ nàng vừa nghe chuyện vừa tìm Tiêu Tiêu vậy?
Phương hướng rõ ràng, kết hợp với lao động nhàn hạ, nàng thật sự là cơ trí cực kỳ.
Trong khách điếm, Cảnh Tri Vãn lại bảo tiểu nhị ôm một thùng nước lạnh lớn đi vào, nhúng khăn vào nước, vắt nước, giúp A Nguyên lau chùi thân thể.
Hắn cũng không nói cho A Nguyên đây là thuốc gì, nhưng A Nguyên sau khi uống vào chỉ cảm thấy mát mẻ, ngọn lửa cực nóng trong cơ thể đã giảm xuống chút ít.
Chẳng qua là Cảnh Tri Vãn oan gia kia, vì sao luôn khiến nàng không có cảm giác ôn hòa cùng thân cận? Tựa như giờ phút này, dường như có hai cánh tay một trước một sau lôi kéo, một tay muốn giúp nàng tỉnh táo trở lại, nói cho nàng biết người trước mắt đáng giận biết bao, tay kia lại chỉ muốn bổ nhào qua, ôm chặt lấy hắn.
Cảnh Tri Vãn dù chưa cởi áo nàng xuống, nhưng hình dáng của nàng, so với không mặc quần áo cũng không khá hơn bao nhiêu, huống chi lúc dùng nước lạnh giúp nàng lau người, vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ ấm áp của ngón tay hắn khẽ xẹt qua da thịt.
Nước lạnh vốn nên làm cho nàng tỉnh táo, nhưng những xúc cảm nhẹ nhàng lại có thể khiến nàng lại phải đấu tranh, lập tức làm cho tác dụng của nước lạnh giúp nàng thanh tỉnh cũng biến mất hoàn toàn.
Mà nàng có lẽ không cần câu nệ.
Giữa nàng và Cảnh Tri Vãn, nhất định sớm đã không trong sáng. Ngày đó, lúc hắn thay nàng hút nọc độc rắn, đã nói trên người nàng không có gì hắn chưa từng xem; giờ phút này lúc giúp nàng lau thân thể, hắn cũng rất tự nhiên, giống như chẳng qua là tiện tay lau bàn thư án các loại......
Nàng nắm tay Cảnh Tri Vãn bỗng dưng dùng sức, khi hắn đau đến hít thở khó khăn rồi nhíu mày, nàng nhào qua hôn hắn.
Khăn mặt trong tay Cảnh Tri Vãn rơi xuống, ngón tay thon dài chậm chạp bỗng nhiên đặt trên vai nàng, sau đó chậm rãi ôm chặt.
Hồi lâu, khăn mặt đã làm tấm chăn bông ướt một mảnh lớn, mà A Nguyên lại trở nên làm càn, hai tay bắt đầu sờ loạn trên người hắn.
Cảnh Tri Vãn thân thể đột nhiên co rút nhanh, đưa tay nhanh chóng chụp về phía huyệt vị của nàng.
A Nguyên mềm nhũn ngã nhào, mà Cảnh Tri Vãn hô hấp không đều đặn một hồi lâu, mới chậm rãi mở to mắt, trong mắt vẫn còn chút ý loạn tình mê.
Hắn xoay người vỗ nước lạnh lên mặt mình, mới đỡ nàng nằm xuống, trầm thấp nói: "Càng ngày gan càng to bằng trời......Ai dạy cô thế?"
Mà nàng sau khi phát hiện mình là Nguyên đại tiểu thư, không lâu sau liền bỏ trốn mất dạng, ai có thể dạy nàng?
Theo như lời Hạ cô cô nói, đây là thiên tính?
Hắn nhặt khăn mặt lên, ngồi ở mép giường có chút xuất thần.
Kỳ thật......cũng không tệ.
Lúc A Nguyên tỉnh lại, nàng đã ngủ ở căn phòng trong huyện nha của mình. Ánh sáng mặt trời nghiêng nghiêng chiếu từ cửa sổ nửa mở vào phòng, chiếu vào búi tóc rối bời của Tiểu Lộc, lóe lên kim quang nhàn nhạt.
Nàng đang đếm đậu đỏ, từ một chén trà bỏ từng hạt vào một cái chén trà khác, miệng lẩm bẩm đếm, "Năm mươi sáu, năm mươi bảy......"
A Nguyên kéo thân thể mỏi mệt mềm nhũn ngồi dậy, kêu: "Tiểu Lộc!"
Tiểu Lộc vội nhảy dựng lên, xông đến cười nói: "Tiểu thư, người tỉnh rồi!"
A Nguyên trong đầu vẫn hỗn độn lấy, ký ức của chuyện ngày hôm trước, dường như là một giấc mộng.
Trong mộng tự nhiên có điều gì hoang đường.
Truy đuổi kiếm khách trẻ tuổi đến vô cùng chật vật không nói, còn mơ tới Cảnh Tri Vãn lau chùi thân thể cho nàng, mà nàng lại thừa cơ đuổi cùng giết tận, giống như đã làm ra không ít sự tình khiến người khác cảm thấy khó xử?
Nàng vuốt cái đầu đang từng trận đau đớn, thở dài: "Ta tại sao lại ở chỗ này? Hôm qua đến Từ Tâm am, có phải bị quỷ mê hoặc hay không? Không hiểu ngủ thế này bao lâu rồi, còn có rất nhiều giấc mộng kì quái...... Ai, ta có nên uống chút ít thuốc bình tâm tĩnh khí hay không? Cứ luôn nằm mơ......"
Tiểu Lộc đang thay nàng cầm quần áo, nghe vậy cười đến ngã lăn ra, "Nằm mơ......Tiểu thư, người ăn sạch Cảnh điển sử người ta rồi, còn nói là nằm mơ! Lúc Cảnh điển sử đem người trở về, vẻ mặt còn rất ôn nhu?"
A Nguyên vẫn đang trong mộng, "Thật ư?"
"Đương nhiên là thật rồi! Em chưa từng nhìn thấy bộ dáng ôn nhu như vậy của Cảnh điển sử!"
Tiểu Lộc kể lại tình hình Cảnh Tri Vãn lúc trời chưa sáng ôm A Nguyên vào phòng, đã là vẻ mặt mê hoặc, "Cảnh điển sử luôn đáng giận, rất đáng giận......Bất quá bộ dáng hắn ôn nhu như thế thật sự trông rất đẹp! So với những nam nhân lúc trước của tiểu thư đều đẹp mắt hơn."
- -- đề lời nói với người xa lạ---
cũng không biết là ai ăn ai đó.....
Ngày mai gặp!
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)
- -----------------
Chương 114:
A Nguyên cẩn thận hồi tưởng đến sự tình hôm qua, mới phát giác được những việc đã xảy ra giống như thật, không phải một giấc mộng, không khỏi ôm đầu than thở,"Ông trời của ta ơi! Đây là chuyện gì vậy!"
Tiểu Lộc cười hì hì khoác xiêm y cho nàng, "Làm tốt lắm! Người xem Cảnh điển sử không phải thay đổi thái độ ngay lập tức sao? Nghĩ đến tiểu thư tuy cái gì cũng không nhớ, nhưng bản lĩnh bên trong vẫn còn, mới lập tức thu thập hắn trở nên dễ bảo, thật tuyệt!"
Nàng nhìn thần sắc A Nguyên, "Tiểu thư đương nhiên rất lợi hại, không biết Cảnh điển sử có lợi hại hay không?"
A Nguyên lờ mờ còn nhớ rõ thân hình cực nóng khi hai người ôm hôn nhau, nhưng về sau sự tình thế nào thì đánh vỡ đầu cũng không nhớ nổi, xem vẻ mặt chờ mong đợi đáp án củaTiểu Lộc, đành phải nói: "Nhớ không rõ......"
Tiểu Lộc có chút thất vọng, rất nhanh lại tỉnh lại, cười nói: "Không có việc gì, lần tới thử lại lần nữa, nhất định sẽ nhớ rõ! Ai, người hãy xem hắn đẹp như thế, cũng đừng so đo ngày xưa hắn nóng nảy xấu tính với người."
A Nguyên sờ quần áo trong khô ráo sạch sẽ, rõ ràng là Tiểu Lộc về sau thay đổi giúp nàng. Nàng nhất thời nghĩ không ra, trong khách điếm nàng cùng cái tên nóng nảy xấu tính Cảnh Tri Vãn kia điên loan đảo phượng sẽ là tình cảnh như thế nào.
Nàng hỏi: "Em về sau không ở khách điểm? Đi làm gì vậy?"
Tiểu Lộc chột dạ, vội hỏi: "Em? Em không có làm gì nha, em vừa đếm mấy hạt đậu đỏ!"
"Đậu đỏ à?"
"Em đang tính toán tiểu thư có quá nhiều nam nhân! Không tính Cảnh điển sử, em đã đếm được năm mươi bảy người! Đậu đỏ (hồng đậu)......Còn gọi là đậu tương tư, thật phù hợp!"
Tiểu Lộc bị Cảnh Tri Vãn khiển trách, chạy ra quán trà đi tìm Tiêu Tiêu, tất nhiên không tìm được. Nhìn xem sắc trời đã tối, cũng không dám đi khách điếm gặp Cảnh Tri Vãn, liền chạy như một làn khói trở về. Hôm nay gặp A Nguyên hỏi, rất sợ tiểu thư trách nàng không đủ trung thành, chỉ đánh nhận sai, tiếp tục đếm số nam nhân của Nguyên đại tiểu thư.
A Nguyên quả nhiên không nói, khoác y phục trên vai ngồi trên giường, dùng hai tay ấm áp xoa xoa đôi má, kinh ngạc xuất thần.
Lúc này chỉ nghe cửa "Két" một tiếng mở ra, nhưng là Cảnh Tri Vãn đi tới, trên tay bưng một khay đựng một chén canh. Hắn mặt mày thanh đạm, cũng nhìn không ra vẻ ôn như theo lời Tiểu Lộc nói, nhưng hiển nhiên không có ý định nói lời ác ý với nàng.
Hắn đưa chén canh tới, nói: "Tỉnh rồi à? Vừa vặn nhân lúc còn nóng, uống canh này đi."
Tiểu Lộc vội tiếp, mở ra nắp đậy, đã nghe được vị thuốc nhàn nhạt cùng với mùi thơm của canh gà quanh quẩn bay ra.
A Nguyên từ hôm qua chịu giày vò đến bây giờ, cơm trong bụng đã hết, sớm đã đói đến mức bụng kêu vang, thấy thế vội bảo Tiểu Lộc bưng chén đến ăn, dược liệu khóa lại ở bên trong canh gà, chẳng những không có vị đắng chát, ngược lại làm tăng thêm mùi vị tươi ngon của canh gà. A Nguyên buồn bực cúi đầu một mạch ăn hết nửa chén, mới ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Tri Vãn, "Huynh hầm à?"
Cảnh Tri Vãn nhàn nhạt nhìn nàng, cũng không trả lời, rõ ràng là ghét bỏ nàng biết rõ còn cố hỏi.
Tiểu Lộc ở bên đã nuốt nước miếng, lúc này rốt cục nhịn không được hỏi: "Có còn dư hay không?"
Cảnh Tri Vãn nói: "Có. Lý đại nhân, Tỉnh Ất bọn họ đem phần còn dư lại rời đi rồi......"
Tiểu Lộc ôm hận, "Cũng không sớm thông báo em một tiếng......"
Lúc này, chỉ nghe Cảnh Tri Vãn thở dài: "Ta đây bỏ thêm dược liệu trong canh gà, đặc biệt cho cô uống, có thể thanh tâm quả dục......Lý Phỉ không có gia quyến theo tại nhiệm còn được, cô nói xem bọn Tỉnh Ất cũng tranh nhau cướp, không đợi ta nói xong đã đem nồi canh đi mất là sao? Chỉ mong vợ họ không ai oán hận ta......"
A Nguyên vừa uống canh vào đã phun ra.
Tiểu Lộc vội cầm nửa chén canh gà còn thừa, nói: "Đã no rồi thì để lại cho em, tí nữa em có thể ăn, sẽ không lãng phí......"
Nàng dọn dẹp chỗ canh bị A Nguyên phun ra, thấp giọng nói: "Nhìn xem người giày vò Cảnh điển sử người ta như thế! Chắc là sợ hãi rồi? Mới sáng sớm đã vội vàng cho người uống loại canh này!"
A Nguyên hỗn độn nửa ngày, mới ý thức tới Tiểu Lộc giống như đang oán nàng không hiểu được "Thương hương tiếc ngọc", há to miệng không thể nói chuyện.
Hiện tại đang nằm mềm nhũn trên giường là nàng, nàng mới chính là người nên được thương hương tiếc ngọc chứ?
Cảnh Tri Vãn cũng không để ý tới, đi đến bên cạnh bàn, xem Tiểu Lộc đếm đậu đỏ, "Năm mươi bảy hạt?"
Tiểu Lộc giật mình, "Vâng, chính là......đậu đỏ mà thôi! "
Cảnh Tri Vãn cũng không nói chuyện, đem năm mươi bảy hột đậu đỏ trong chén trà nhỏ kia đồng loạt đổ vào một bên trên cái khăn, gói kỹ nhét vào trong ngực, nói: "Rất tốt, buổi tối hầm canh đậu đỏ cho các cô uống."
Tiểu Lộc há to mồm, trố mắt không biết đáp thế nào.
A Nguyên thấy hắn sắp bước ra cửa đi, bỗng nhiên kêu: "Cảnh Tri Vãn!"
Cảnh Tri Vãn dừng lại.
A Nguyên nói: "Kỳ thật......tối hôm qua chính là hiểu lầm, đúng không?"
Cảnh Tri Vãn nói: "Ta không biết đó là một hiểu lầm."
Không phải hiểu lầm, chính là thật sự rồi?
A Nguyên không khỏi căng thẳng, trống ngực đập thình thịch, bàn tay lại đổ ra rất nhiều đổ mồ hôi.
Cảnh Tri Vãn quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, "Ngày hôm qua là Mộ Bắc Yên giở trò quỷ?"
A Nguyên cứng ngắc gật đầu, "Huynh tra được à?"
Cảnh Tri Vãn cũng không đáp nàng, chỉ nói: "Chốc lát ta cho hắn uống mười viên Ngọ Dương Đan, đem nhốt vào phòng nữ nhân già nhất xấu nhất ở thanh lâu qua đêm."
Thay nàng trút giận ư?
A Nguyên tim đập càng nhanh, miễn cưỡng cười nói: "Thế thì không cần. Nếu có thể đem hắn nhốt lại trong nhà xí bẩn nhất thối nhất suốt cả đêm, lại cho hắn ba ngày ăn không ngon, ta đã hả giận rồi!"
Cảnh Tri Vãn nói: "Được!"
Hắn bước nhanh ra ngoài.
Lúc hai người đối thoại, hắn lại chưa từng quay đầu lại nhìn nàng.
Nhưng không nhìn tựa hồ lại rất tốt. A Nguyên đè lên ngực mình, chỉ cảm thấy trái tim bất ổn đập không ngừng, phảng phất như lúc nào cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Lộc đang ăn canh, "Tiểu Lộc, nếu như ta nói, ta động tâm với hắn, em có thể tát ta ba cái vào miệng hay không?"
Tiểu Lộc đang thưởng thức canh, cười đến hai mắt cong cong, "Không đâu! Em nói rồi em không dám......Hơn nữa Cảnh Điển sử *trù nghệ tốt lắm! Tiểu thư xem, Cảnh Điển sử biết nấu canh nha..!"
*trù nghệ: tài nấu ăn
Vì vậy, ngoại trừ bộ dáng trông tuấn tú, biết nấu canh cũng có thể trở thành lý do để A Nguyên thích hắn ư?
Huống chi Cảnh Tri Vãn thật sự là nam nhân của nàng, là nam nhân duy nhất nàng thương.....
Mặt A Nguyên nóng bừng, chợt nghe thấy nàng than "Ài" một tiếng, đầu cũng vùi sâu vào trong chăn, cả người quấn trong chăn lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại.
Nhưng tối hôm đó A Nguyên cũng không được ăn nồi canh có năm mươi bảy hạt đậu đỏ.
Dù Cảnh Tri Vãn thật sự nấu canh đậu đỏ, chỉ sợ bọn họ cũng không thể ăn.
Sau giờ ngọ, ngư dân Thẩm Hà phát hiện một tử thi, Tỉnh Ất mang người đến khám nghiệm tử thi sau đó, lập tức sai người quay về nha môn bẩm báo, nói là lại xảy ra án mạng.
Lý Phỉ cực kỳ đau đầu, vội vàng mang Cảnh Tri Vãn, A Nguyên đi xem, xa xa liền đã ngửi thấy mùi thối, không khỏi che mũi lại, thầm nói: "Chuyện gì xảy ra? Hoàng Thượng tạm thời ngưng chiến, phải nghỉ ngơi lấy lại sức, khó có được những ngày tốt lành......Còn ngại trên chiến trường người chết không đủ nhiều hay sao?"
*Nữ thi đã được đặt lên một đê án, che một mảnh chiếu cũ. Tỉnh Ất đi tới, bỏ mảnh bông nhét trong mũi, nói: "Lúc đầu tưởng rằng cô nương nhà ai ở ven bờ trượt chân xuống nước, nhưng người khám nghiệm tử thi nghiệm qua thi thể, thi thể mặc dù đã trương lên, nhưng trong bụng không có nước, có lẽ thuộc loại sau khi chết bị vứt xác."
(*nữ thi: thi thể nữ nhân)
"Nguyên nhân cái chết?"
"Trên cổ có dấu vết bị siết, trên người rõ ràng bị trầy da, hẳn là bị bóp chết, mà lại trước khi chết còn từng giãy dụa."
"Có tra hỏi ra người chết là người phương nào không?"
"Đã hỏi, hẳn không phải nữ tử ở gần đây. Khám nghiệm tử thi nói ít nhất đã chết hơn ba ngày, sông nước Thẩm Hà tuy tĩnh lặng, nhưng ba ngày cũng có thể bồng bềnh, trôi đi rất xa, cũng không biết là ở thượng nguồn chỗ nào trôi tới."
Đang nói chuyện, sai dịch đã vạch chiếu, đã thấy người nữ thi quả nhiên đã nổi bong bóng, làn da phát ra màu đen, môi bên ngoài há ra, áo mỏng màu vàng hơi đỏ siết chặt lấy thi thể, cổ áo bích lá lam hoa quấn cành hoa lan lộ ra lại rất đẹp. Nhưng mặt đã sưng lên, làm cho gương mặt đã trương lên cùng với phần cổ áo rõ ràng đối lập.
Cảnh Tri Vãn lấy ra cây *Thương truật, đốt ở trong góc, đem mùi thối của thi thể làm phai nhạt đi chút ít, mới ngồi xuống kiểm tra, trầm ngâm nói: "Cũng có thể không phải từ thượng nguồn trôi tới, chính là ở gần đây."
(*thương truật: Thương truật hay còn gọi xích truật (danh pháp khoa học: Atractylodes lancea) là một loài thực vật có hoa trong họ Cúc. Loài này được (Thunb.) DC. mô tả khoa học đầu tiên năm 1838.)
Lý Phỉ nhìn nước chảy, lắc đầu nói: "Người xem sông nước nhìn rõ là lưu động, chỉ sợ vẫn là trôi từ xa tới."
Cảnh Tri Vãn chỉ hướng phần eo nữ thi, để cho bọn họ xem dấu vết ở đai lưng, "Nhìn kỹ chỗ này có vết dây hằn, bị đai lưng buộc chặt không hề giống với những chỗ bị trương lên khác. Không phải là rộng hơn sao? Bên cạnh eo, nhìn kỹ có thể phân biệt ra được có hai ngấn."
Lý Phỉ giật mình, "Là sau khi chết bị người ta treo vật nặng bên hông, chìm vào đáy nước?"
"Lúc người chết chìm vào nước, đai lưng rõ ràng bị buộc chặt. Cái này không hợp với lẽ thường, rất có thể là hung thủ buộc thật chặt, muốn đến khi buộc vật nặng vào sẽ không bị tuột ra, để tránh cho thi thể nổi lên. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, đai lưng không tuột, vật nặng buộc vào dây thừng lại ngoài ý muốn mà tuột ra, điều này mới khiến người chết nổi lên mặt nước."
Lý Phỉ nhìn chỗ chưa sưng thành bong bóng cùng vết dây thừng hằn mơ hồ, lẩm bẩm nói: "À, có lý....."
Cảnh Tri Vãn nhìn cổ áo của nữ thi, thở dài: "Có lẽ xuất thân nhà giàu, càng có thể là thị nữ của gia đình giàu có được sủng ái, mới rảnh rỗi thêu hoa văn tinh xảo như vậy trên cổ áo, tay áo và vạt áo."
A Nguyên cũng muốn tiến lên nhìn kỹ, Cảnh Tri Vãn đột nhiên nói: "Chậm đã!"
A Nguyên ngẩng đầu, Cảnh Tri Vãn lấy hai cái bông tẩm qua dầu vừng, nhét vào mũi nàng, nói: "Dầu vừng có thể che giấu mùi kia, miễn cho quá mức buồn nôn."
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Ngọt nhiều quá có thể ngọt chết các bạn.
Đáng tiếc lại không thể nhớ ra thân mật khi xưa......
Ngày mai gặp!
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor )
Edit + Beta: Hàn - Mai
Tiểu Lộc thở hồng hộc theo sát sau lưng hắn, liếc qua không thấy bóng người, lập tức kêu lên, "Tiểu thư của em ơi, sẽ không phải người tự ra ngoài tìm "giải dược" chứ? Mẹ ơi, ngàn vạn lần phải tìm người nào đẹp mắt đấy, đừng nhìn ai cũng tìm về được, quá đáng sợ đi!"
Cảnh Tri Vãn liếc nàng, biểu cảm lãnh đạm, phảng phất không khác gì lúc bình thường, Tiểu Lộc lại giống bị người ta đổ một chậu nước lạnh xuống đầu, đông lạnh đi đầu óc có chút trì hoãn, liền nghiêm mặt cười cười, "Ừm, tiểu thư có lẽ chờ lâu quá, Cảnh điển sử......Cảnh điển sử tự nhiên càng mong chính mình làm giải dược"
Cảnh Tri Vãn nói: "Đi! Cút ra ngoài!"
Tiểu Lộc không đoán được, thực sự không chịu cút đi. Lúc nhìn đông ngó tây, nàng chợt nghe trong góc có người cố khàn giọng kêu: "Tiểu Lộc!"
Tiểu Lộc nhảy dựng lên, vội vàng vọt tới, kêu lớn: "Tiểu thư!"
Trong góc giường, A Nguyên toàn thân ôm nửa bồn nước lạnh ngồi dưới đất, dưới thân cũng có một vũng nước lớn, đang không ngừng run rẩy.
Phá Trần kiếm đã xuất vỏ, đang ở bên cạnh tay nàng.
Nếu có người dục vọng làm chuyện bất lợi đối với nàng, chỉ sợ lập tức sẽ bị nàng chộp tới tiết hỏa, -- việc tiết hoả - không liên quan đến chuyện quan hệ nam nữ.
Cảnh Tri Vãn chậm rãi đi qua, ngồi xỗm trước mặt nàng, thấp giọng hỏi: "Cô thấy thế nào?"
A Nguyên rõ ràng thần trí còn tỉnh táo, lắc đầu đáp: "Thật xui xẻo. Đoán chừng ta đây cuộc đời cũng chưa từng xui xẻo như vậy."
Nàng nhìn Tiểu Lộc, "Tiêu Tiêu đâu?"
Tiểu Lộc nói: "Không biết."
"Không biết?"
"Đúng vậy ạ!" Tiểu Lộc học thanh âm của Tiêu Tiêu nói ra, "Hắn bỏ chạy tới tìm em nói, tiểu thư của ngươi ở trong khách điếm, trúng mị dược, ngươi tranh thủ thời gian đi qua đó, tốt nhất đưa theo cái người gọi là Cảnh Tri Vãn, tiểu thư nhà ngươi nói tên của hắn."
"Sau đó, hắn rời đi?"
"Rời đi đó ạ! Hắn để em tìm Cảnh điển sử, rõ ràng không muốn ở cùng với người......" Tiểu Lộc tận tình khuyên bảo và khích lệ nàng, "Tiểu thư, không phải em nói người, đối với loại người như Tiêu Tiêu, Bá Vương ngạnh thượng cung là không hữu dụng! Người xem, lúc trước muốn bổ nhào đến hắn, khiến hắn bị doạ chạy mất, lúc này lại muốn bổ nhào vào hắn, càng làm hắn bị dọa chạy mất!"
Nàng tiện tay kéo cánh tay Cảnh Tri Vãn một cái, cũng chưa từng nhìn sắc mặt hắn, chỉ lo tha thiết vạn phần mà khai sáng cho tiểu thư nhà nàng "Tiểu thư, tuy nói cái gì không chiếm được luôn tốt nhất, nhưng là phải nhớ là dưa hái quả xanh không ngọt! Người xem Cảnh điển sử vừa nghe nói tình trạng ở đây của tiểu thư, cũng mặc kệ bệnh tật chưa lành, lập tức liền chạy tới! Lúc này cũng tìm không thấy người nào tốt hơn, không bằng......người suy nghĩ thử xem sao!"
Nàng cẩn thận rình mò thần sắc của A Nguyên, chỉ e A Nguyên không đồng ý, không đề phòng giữ chặt cánh tay tay của Cảnh Tri Vãn, nhưng lại bị hắn vùng ra, còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, đã bị ném đi cửa, ngã trong phòng ôm lấy mông đau nhức, không ngớt kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư ta ơi, mông em ngã thành hai nửa luôn mất!"
Cảnh Tri Vãn bỏ qua nàng, cũng không để ý tới tiếng kêu la của nàng, thò tay nâng A Nguyên dậy, hỏi: "Ai bỏ thuốc cô? Tên Tiêu Tiêu kia ư?"
Nếu là nàng muốn bổ nhào vào Tiêu Tiêu, có lẽ nên bỏ thuốc Tiêu Tiêu mới đúng, mà không nên bỏ thuốc trên người mình thế này.
Đương nhiên, không loại trừ khả năng hại người không thành lại hại mình, Tiêu Tiêu đảo lại khiến nàng khoe ra cái xấu.
A Nguyên được hắn đỡ lấy, cách quần áo chạm vào da thịt hắn, liền giống bị cảm giác mơ hồ ôn hòa kia chiếm hồn, lại càng khó chịu hơn lúc đồng hành cùng Tiêu Tiêu gấp trăm lần, một mực cưỡng ép ngăn dược tính mãnh liệt đang lập tức bốc lên.
Nàng quấn lấy eo hắn, lẩm bẩm nói: "Không phải......"
Đầu ngón tay của nàng cực dùng sức, phảng phất muốn cởi bỏ quần áo của hắn, véo đến da thịt bên trong của hắn. Nhưng thân thể của nàng lại mềm khác thường, mềm giống như sợi mì sợi đã cán qua, vừa giống như tan ra trong nước. Khi Cảnh Tri Vãn nâng eo của nàng, cố gắng đỡ nàng đứng vững, nàng càng giống đã tìm được điểm tựa để dựa vào.
Cảnh Tri Vãn hít vào một hơi, nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc, nhét vào miệng A Nguyên, quay đầu nhìn về phía Tiểu Lộc, "Ngươi đi tìm Tiêu Tiêu kia, hỏi rõ là ai bỏ thuốc. Nếu như không tra được, ta cam đoan sẽ thật sự đạp mông ngươi hai nửa, rốt cuộc không khép lại được!"
Tiểu Lộc lập tức dừng lại, hoảng sợ nhìn hắn, nhìn lại A Nguyên đang nhanh chóng ôm chặt Cảnh Tri Vãn không tha, cảm thấy nữ nhân tốt không chịu thiệt thòi trước mắt, liền xoa xoa mông rồi nhanh chóng lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Nghĩ rằng Cảnh Tri Vãn không vui khi có người đứng ngoài, nàng cũng không dám mỏi mòn chờ đợi, khập khiễng bước ra ngoài khách điếm, không hiểu nên đi đâu tìm kiếm khách vừa truyền hết tin tức liền chạy trốn không thấy bóng dáng kia, lại càng cảm thấy bất mãn đối với Cảnh Tri Vãn, lẩm bẩm nói: "Cái quái gì thế? Ngoại trừ trông giống con người, nhưng có làm được việc gì của con người đâu? Thân thể thì như quỷ bệnh tật, mặt như quan tài. Tiểu thư để ý hắn mới là lạ! Còn không bằng Tiêu Tiêu đâu, trông thật đẹp mắt, người cũng hoà khí, không cho tiểu thư bổ nhào đến, thật sự là làm khó......Có lẽ nên làm chút thuốc cho hắn uống. Đáng tiếc, lúc này lại đem đến tiện nghi cho họ Cảnh kia......"
Đi đến ngoài khách điếm, nàng bắt gặp vài nhóm người bước chạy nhanh hướng về phía quán trà. Tiểu Lộc vội nắm chặt một người trong đó hỏi: "Chỗ quán trà có chuyện gì không?"
Người nọ cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Hôm kia thuyết thư tiên sinh bị bệnh mấy ngày, hôm nay mới lại khai trương. Chúng ta ghi nhớ đoạn sau của câu chuyện, đây không phải vội vàng đi nghe sao!"
Tiểu Lộc tinh thần khẽ giật mình, vội nói: "Ta cũng đi! Ta cũng đi!"
Dưới chân liền không tự chủ được liền đi theo những người kia chạy đến trà lâu.
Có lẽ Tiêu Tiêu cũng thích nghe thuyết thư kể chuyện thì sao? Có lẽ nàng vừa nghe chuyện vừa tìm Tiêu Tiêu vậy?
Phương hướng rõ ràng, kết hợp với lao động nhàn hạ, nàng thật sự là cơ trí cực kỳ.
Trong khách điếm, Cảnh Tri Vãn lại bảo tiểu nhị ôm một thùng nước lạnh lớn đi vào, nhúng khăn vào nước, vắt nước, giúp A Nguyên lau chùi thân thể.
Hắn cũng không nói cho A Nguyên đây là thuốc gì, nhưng A Nguyên sau khi uống vào chỉ cảm thấy mát mẻ, ngọn lửa cực nóng trong cơ thể đã giảm xuống chút ít.
Chẳng qua là Cảnh Tri Vãn oan gia kia, vì sao luôn khiến nàng không có cảm giác ôn hòa cùng thân cận? Tựa như giờ phút này, dường như có hai cánh tay một trước một sau lôi kéo, một tay muốn giúp nàng tỉnh táo trở lại, nói cho nàng biết người trước mắt đáng giận biết bao, tay kia lại chỉ muốn bổ nhào qua, ôm chặt lấy hắn.
Cảnh Tri Vãn dù chưa cởi áo nàng xuống, nhưng hình dáng của nàng, so với không mặc quần áo cũng không khá hơn bao nhiêu, huống chi lúc dùng nước lạnh giúp nàng lau người, vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ ấm áp của ngón tay hắn khẽ xẹt qua da thịt.
Nước lạnh vốn nên làm cho nàng tỉnh táo, nhưng những xúc cảm nhẹ nhàng lại có thể khiến nàng lại phải đấu tranh, lập tức làm cho tác dụng của nước lạnh giúp nàng thanh tỉnh cũng biến mất hoàn toàn.
Mà nàng có lẽ không cần câu nệ.
Giữa nàng và Cảnh Tri Vãn, nhất định sớm đã không trong sáng. Ngày đó, lúc hắn thay nàng hút nọc độc rắn, đã nói trên người nàng không có gì hắn chưa từng xem; giờ phút này lúc giúp nàng lau thân thể, hắn cũng rất tự nhiên, giống như chẳng qua là tiện tay lau bàn thư án các loại......
Nàng nắm tay Cảnh Tri Vãn bỗng dưng dùng sức, khi hắn đau đến hít thở khó khăn rồi nhíu mày, nàng nhào qua hôn hắn.
Khăn mặt trong tay Cảnh Tri Vãn rơi xuống, ngón tay thon dài chậm chạp bỗng nhiên đặt trên vai nàng, sau đó chậm rãi ôm chặt.
Hồi lâu, khăn mặt đã làm tấm chăn bông ướt một mảnh lớn, mà A Nguyên lại trở nên làm càn, hai tay bắt đầu sờ loạn trên người hắn.
Cảnh Tri Vãn thân thể đột nhiên co rút nhanh, đưa tay nhanh chóng chụp về phía huyệt vị của nàng.
A Nguyên mềm nhũn ngã nhào, mà Cảnh Tri Vãn hô hấp không đều đặn một hồi lâu, mới chậm rãi mở to mắt, trong mắt vẫn còn chút ý loạn tình mê.
Hắn xoay người vỗ nước lạnh lên mặt mình, mới đỡ nàng nằm xuống, trầm thấp nói: "Càng ngày gan càng to bằng trời......Ai dạy cô thế?"
Mà nàng sau khi phát hiện mình là Nguyên đại tiểu thư, không lâu sau liền bỏ trốn mất dạng, ai có thể dạy nàng?
Theo như lời Hạ cô cô nói, đây là thiên tính?
Hắn nhặt khăn mặt lên, ngồi ở mép giường có chút xuất thần.
Kỳ thật......cũng không tệ.
Lúc A Nguyên tỉnh lại, nàng đã ngủ ở căn phòng trong huyện nha của mình. Ánh sáng mặt trời nghiêng nghiêng chiếu từ cửa sổ nửa mở vào phòng, chiếu vào búi tóc rối bời của Tiểu Lộc, lóe lên kim quang nhàn nhạt.
Nàng đang đếm đậu đỏ, từ một chén trà bỏ từng hạt vào một cái chén trà khác, miệng lẩm bẩm đếm, "Năm mươi sáu, năm mươi bảy......"
A Nguyên kéo thân thể mỏi mệt mềm nhũn ngồi dậy, kêu: "Tiểu Lộc!"
Tiểu Lộc vội nhảy dựng lên, xông đến cười nói: "Tiểu thư, người tỉnh rồi!"
A Nguyên trong đầu vẫn hỗn độn lấy, ký ức của chuyện ngày hôm trước, dường như là một giấc mộng.
Trong mộng tự nhiên có điều gì hoang đường.
Truy đuổi kiếm khách trẻ tuổi đến vô cùng chật vật không nói, còn mơ tới Cảnh Tri Vãn lau chùi thân thể cho nàng, mà nàng lại thừa cơ đuổi cùng giết tận, giống như đã làm ra không ít sự tình khiến người khác cảm thấy khó xử?
Nàng vuốt cái đầu đang từng trận đau đớn, thở dài: "Ta tại sao lại ở chỗ này? Hôm qua đến Từ Tâm am, có phải bị quỷ mê hoặc hay không? Không hiểu ngủ thế này bao lâu rồi, còn có rất nhiều giấc mộng kì quái...... Ai, ta có nên uống chút ít thuốc bình tâm tĩnh khí hay không? Cứ luôn nằm mơ......"
Tiểu Lộc đang thay nàng cầm quần áo, nghe vậy cười đến ngã lăn ra, "Nằm mơ......Tiểu thư, người ăn sạch Cảnh điển sử người ta rồi, còn nói là nằm mơ! Lúc Cảnh điển sử đem người trở về, vẻ mặt còn rất ôn nhu?"
A Nguyên vẫn đang trong mộng, "Thật ư?"
"Đương nhiên là thật rồi! Em chưa từng nhìn thấy bộ dáng ôn nhu như vậy của Cảnh điển sử!"
Tiểu Lộc kể lại tình hình Cảnh Tri Vãn lúc trời chưa sáng ôm A Nguyên vào phòng, đã là vẻ mặt mê hoặc, "Cảnh điển sử luôn đáng giận, rất đáng giận......Bất quá bộ dáng hắn ôn nhu như thế thật sự trông rất đẹp! So với những nam nhân lúc trước của tiểu thư đều đẹp mắt hơn."
- -- đề lời nói với người xa lạ---
cũng không biết là ai ăn ai đó.....
Ngày mai gặp!
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)
- -----------------
Chương 114:
A Nguyên cẩn thận hồi tưởng đến sự tình hôm qua, mới phát giác được những việc đã xảy ra giống như thật, không phải một giấc mộng, không khỏi ôm đầu than thở,"Ông trời của ta ơi! Đây là chuyện gì vậy!"
Tiểu Lộc cười hì hì khoác xiêm y cho nàng, "Làm tốt lắm! Người xem Cảnh điển sử không phải thay đổi thái độ ngay lập tức sao? Nghĩ đến tiểu thư tuy cái gì cũng không nhớ, nhưng bản lĩnh bên trong vẫn còn, mới lập tức thu thập hắn trở nên dễ bảo, thật tuyệt!"
Nàng nhìn thần sắc A Nguyên, "Tiểu thư đương nhiên rất lợi hại, không biết Cảnh điển sử có lợi hại hay không?"
A Nguyên lờ mờ còn nhớ rõ thân hình cực nóng khi hai người ôm hôn nhau, nhưng về sau sự tình thế nào thì đánh vỡ đầu cũng không nhớ nổi, xem vẻ mặt chờ mong đợi đáp án củaTiểu Lộc, đành phải nói: "Nhớ không rõ......"
Tiểu Lộc có chút thất vọng, rất nhanh lại tỉnh lại, cười nói: "Không có việc gì, lần tới thử lại lần nữa, nhất định sẽ nhớ rõ! Ai, người hãy xem hắn đẹp như thế, cũng đừng so đo ngày xưa hắn nóng nảy xấu tính với người."
A Nguyên sờ quần áo trong khô ráo sạch sẽ, rõ ràng là Tiểu Lộc về sau thay đổi giúp nàng. Nàng nhất thời nghĩ không ra, trong khách điếm nàng cùng cái tên nóng nảy xấu tính Cảnh Tri Vãn kia điên loan đảo phượng sẽ là tình cảnh như thế nào.
Nàng hỏi: "Em về sau không ở khách điểm? Đi làm gì vậy?"
Tiểu Lộc chột dạ, vội hỏi: "Em? Em không có làm gì nha, em vừa đếm mấy hạt đậu đỏ!"
"Đậu đỏ à?"
"Em đang tính toán tiểu thư có quá nhiều nam nhân! Không tính Cảnh điển sử, em đã đếm được năm mươi bảy người! Đậu đỏ (hồng đậu)......Còn gọi là đậu tương tư, thật phù hợp!"
Tiểu Lộc bị Cảnh Tri Vãn khiển trách, chạy ra quán trà đi tìm Tiêu Tiêu, tất nhiên không tìm được. Nhìn xem sắc trời đã tối, cũng không dám đi khách điếm gặp Cảnh Tri Vãn, liền chạy như một làn khói trở về. Hôm nay gặp A Nguyên hỏi, rất sợ tiểu thư trách nàng không đủ trung thành, chỉ đánh nhận sai, tiếp tục đếm số nam nhân của Nguyên đại tiểu thư.
A Nguyên quả nhiên không nói, khoác y phục trên vai ngồi trên giường, dùng hai tay ấm áp xoa xoa đôi má, kinh ngạc xuất thần.
Lúc này chỉ nghe cửa "Két" một tiếng mở ra, nhưng là Cảnh Tri Vãn đi tới, trên tay bưng một khay đựng một chén canh. Hắn mặt mày thanh đạm, cũng nhìn không ra vẻ ôn như theo lời Tiểu Lộc nói, nhưng hiển nhiên không có ý định nói lời ác ý với nàng.
Hắn đưa chén canh tới, nói: "Tỉnh rồi à? Vừa vặn nhân lúc còn nóng, uống canh này đi."
Tiểu Lộc vội tiếp, mở ra nắp đậy, đã nghe được vị thuốc nhàn nhạt cùng với mùi thơm của canh gà quanh quẩn bay ra.
A Nguyên từ hôm qua chịu giày vò đến bây giờ, cơm trong bụng đã hết, sớm đã đói đến mức bụng kêu vang, thấy thế vội bảo Tiểu Lộc bưng chén đến ăn, dược liệu khóa lại ở bên trong canh gà, chẳng những không có vị đắng chát, ngược lại làm tăng thêm mùi vị tươi ngon của canh gà. A Nguyên buồn bực cúi đầu một mạch ăn hết nửa chén, mới ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Tri Vãn, "Huynh hầm à?"
Cảnh Tri Vãn nhàn nhạt nhìn nàng, cũng không trả lời, rõ ràng là ghét bỏ nàng biết rõ còn cố hỏi.
Tiểu Lộc ở bên đã nuốt nước miếng, lúc này rốt cục nhịn không được hỏi: "Có còn dư hay không?"
Cảnh Tri Vãn nói: "Có. Lý đại nhân, Tỉnh Ất bọn họ đem phần còn dư lại rời đi rồi......"
Tiểu Lộc ôm hận, "Cũng không sớm thông báo em một tiếng......"
Lúc này, chỉ nghe Cảnh Tri Vãn thở dài: "Ta đây bỏ thêm dược liệu trong canh gà, đặc biệt cho cô uống, có thể thanh tâm quả dục......Lý Phỉ không có gia quyến theo tại nhiệm còn được, cô nói xem bọn Tỉnh Ất cũng tranh nhau cướp, không đợi ta nói xong đã đem nồi canh đi mất là sao? Chỉ mong vợ họ không ai oán hận ta......"
A Nguyên vừa uống canh vào đã phun ra.
Tiểu Lộc vội cầm nửa chén canh gà còn thừa, nói: "Đã no rồi thì để lại cho em, tí nữa em có thể ăn, sẽ không lãng phí......"
Nàng dọn dẹp chỗ canh bị A Nguyên phun ra, thấp giọng nói: "Nhìn xem người giày vò Cảnh điển sử người ta như thế! Chắc là sợ hãi rồi? Mới sáng sớm đã vội vàng cho người uống loại canh này!"
A Nguyên hỗn độn nửa ngày, mới ý thức tới Tiểu Lộc giống như đang oán nàng không hiểu được "Thương hương tiếc ngọc", há to miệng không thể nói chuyện.
Hiện tại đang nằm mềm nhũn trên giường là nàng, nàng mới chính là người nên được thương hương tiếc ngọc chứ?
Cảnh Tri Vãn cũng không để ý tới, đi đến bên cạnh bàn, xem Tiểu Lộc đếm đậu đỏ, "Năm mươi bảy hạt?"
Tiểu Lộc giật mình, "Vâng, chính là......đậu đỏ mà thôi! "
Cảnh Tri Vãn cũng không nói chuyện, đem năm mươi bảy hột đậu đỏ trong chén trà nhỏ kia đồng loạt đổ vào một bên trên cái khăn, gói kỹ nhét vào trong ngực, nói: "Rất tốt, buổi tối hầm canh đậu đỏ cho các cô uống."
Tiểu Lộc há to mồm, trố mắt không biết đáp thế nào.
A Nguyên thấy hắn sắp bước ra cửa đi, bỗng nhiên kêu: "Cảnh Tri Vãn!"
Cảnh Tri Vãn dừng lại.
A Nguyên nói: "Kỳ thật......tối hôm qua chính là hiểu lầm, đúng không?"
Cảnh Tri Vãn nói: "Ta không biết đó là một hiểu lầm."
Không phải hiểu lầm, chính là thật sự rồi?
A Nguyên không khỏi căng thẳng, trống ngực đập thình thịch, bàn tay lại đổ ra rất nhiều đổ mồ hôi.
Cảnh Tri Vãn quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, "Ngày hôm qua là Mộ Bắc Yên giở trò quỷ?"
A Nguyên cứng ngắc gật đầu, "Huynh tra được à?"
Cảnh Tri Vãn cũng không đáp nàng, chỉ nói: "Chốc lát ta cho hắn uống mười viên Ngọ Dương Đan, đem nhốt vào phòng nữ nhân già nhất xấu nhất ở thanh lâu qua đêm."
Thay nàng trút giận ư?
A Nguyên tim đập càng nhanh, miễn cưỡng cười nói: "Thế thì không cần. Nếu có thể đem hắn nhốt lại trong nhà xí bẩn nhất thối nhất suốt cả đêm, lại cho hắn ba ngày ăn không ngon, ta đã hả giận rồi!"
Cảnh Tri Vãn nói: "Được!"
Hắn bước nhanh ra ngoài.
Lúc hai người đối thoại, hắn lại chưa từng quay đầu lại nhìn nàng.
Nhưng không nhìn tựa hồ lại rất tốt. A Nguyên đè lên ngực mình, chỉ cảm thấy trái tim bất ổn đập không ngừng, phảng phất như lúc nào cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Lộc đang ăn canh, "Tiểu Lộc, nếu như ta nói, ta động tâm với hắn, em có thể tát ta ba cái vào miệng hay không?"
Tiểu Lộc đang thưởng thức canh, cười đến hai mắt cong cong, "Không đâu! Em nói rồi em không dám......Hơn nữa Cảnh Điển sử *trù nghệ tốt lắm! Tiểu thư xem, Cảnh Điển sử biết nấu canh nha..!"
*trù nghệ: tài nấu ăn
Vì vậy, ngoại trừ bộ dáng trông tuấn tú, biết nấu canh cũng có thể trở thành lý do để A Nguyên thích hắn ư?
Huống chi Cảnh Tri Vãn thật sự là nam nhân của nàng, là nam nhân duy nhất nàng thương.....
Mặt A Nguyên nóng bừng, chợt nghe thấy nàng than "Ài" một tiếng, đầu cũng vùi sâu vào trong chăn, cả người quấn trong chăn lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại.
Nhưng tối hôm đó A Nguyên cũng không được ăn nồi canh có năm mươi bảy hạt đậu đỏ.
Dù Cảnh Tri Vãn thật sự nấu canh đậu đỏ, chỉ sợ bọn họ cũng không thể ăn.
Sau giờ ngọ, ngư dân Thẩm Hà phát hiện một tử thi, Tỉnh Ất mang người đến khám nghiệm tử thi sau đó, lập tức sai người quay về nha môn bẩm báo, nói là lại xảy ra án mạng.
Lý Phỉ cực kỳ đau đầu, vội vàng mang Cảnh Tri Vãn, A Nguyên đi xem, xa xa liền đã ngửi thấy mùi thối, không khỏi che mũi lại, thầm nói: "Chuyện gì xảy ra? Hoàng Thượng tạm thời ngưng chiến, phải nghỉ ngơi lấy lại sức, khó có được những ngày tốt lành......Còn ngại trên chiến trường người chết không đủ nhiều hay sao?"
*Nữ thi đã được đặt lên một đê án, che một mảnh chiếu cũ. Tỉnh Ất đi tới, bỏ mảnh bông nhét trong mũi, nói: "Lúc đầu tưởng rằng cô nương nhà ai ở ven bờ trượt chân xuống nước, nhưng người khám nghiệm tử thi nghiệm qua thi thể, thi thể mặc dù đã trương lên, nhưng trong bụng không có nước, có lẽ thuộc loại sau khi chết bị vứt xác."
(*nữ thi: thi thể nữ nhân)
"Nguyên nhân cái chết?"
"Trên cổ có dấu vết bị siết, trên người rõ ràng bị trầy da, hẳn là bị bóp chết, mà lại trước khi chết còn từng giãy dụa."
"Có tra hỏi ra người chết là người phương nào không?"
"Đã hỏi, hẳn không phải nữ tử ở gần đây. Khám nghiệm tử thi nói ít nhất đã chết hơn ba ngày, sông nước Thẩm Hà tuy tĩnh lặng, nhưng ba ngày cũng có thể bồng bềnh, trôi đi rất xa, cũng không biết là ở thượng nguồn chỗ nào trôi tới."
Đang nói chuyện, sai dịch đã vạch chiếu, đã thấy người nữ thi quả nhiên đã nổi bong bóng, làn da phát ra màu đen, môi bên ngoài há ra, áo mỏng màu vàng hơi đỏ siết chặt lấy thi thể, cổ áo bích lá lam hoa quấn cành hoa lan lộ ra lại rất đẹp. Nhưng mặt đã sưng lên, làm cho gương mặt đã trương lên cùng với phần cổ áo rõ ràng đối lập.
Cảnh Tri Vãn lấy ra cây *Thương truật, đốt ở trong góc, đem mùi thối của thi thể làm phai nhạt đi chút ít, mới ngồi xuống kiểm tra, trầm ngâm nói: "Cũng có thể không phải từ thượng nguồn trôi tới, chính là ở gần đây."
(*thương truật: Thương truật hay còn gọi xích truật (danh pháp khoa học: Atractylodes lancea) là một loài thực vật có hoa trong họ Cúc. Loài này được (Thunb.) DC. mô tả khoa học đầu tiên năm 1838.)
Lý Phỉ nhìn nước chảy, lắc đầu nói: "Người xem sông nước nhìn rõ là lưu động, chỉ sợ vẫn là trôi từ xa tới."
Cảnh Tri Vãn chỉ hướng phần eo nữ thi, để cho bọn họ xem dấu vết ở đai lưng, "Nhìn kỹ chỗ này có vết dây hằn, bị đai lưng buộc chặt không hề giống với những chỗ bị trương lên khác. Không phải là rộng hơn sao? Bên cạnh eo, nhìn kỹ có thể phân biệt ra được có hai ngấn."
Lý Phỉ giật mình, "Là sau khi chết bị người ta treo vật nặng bên hông, chìm vào đáy nước?"
"Lúc người chết chìm vào nước, đai lưng rõ ràng bị buộc chặt. Cái này không hợp với lẽ thường, rất có thể là hung thủ buộc thật chặt, muốn đến khi buộc vật nặng vào sẽ không bị tuột ra, để tránh cho thi thể nổi lên. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, đai lưng không tuột, vật nặng buộc vào dây thừng lại ngoài ý muốn mà tuột ra, điều này mới khiến người chết nổi lên mặt nước."
Lý Phỉ nhìn chỗ chưa sưng thành bong bóng cùng vết dây thừng hằn mơ hồ, lẩm bẩm nói: "À, có lý....."
Cảnh Tri Vãn nhìn cổ áo của nữ thi, thở dài: "Có lẽ xuất thân nhà giàu, càng có thể là thị nữ của gia đình giàu có được sủng ái, mới rảnh rỗi thêu hoa văn tinh xảo như vậy trên cổ áo, tay áo và vạt áo."
A Nguyên cũng muốn tiến lên nhìn kỹ, Cảnh Tri Vãn đột nhiên nói: "Chậm đã!"
A Nguyên ngẩng đầu, Cảnh Tri Vãn lấy hai cái bông tẩm qua dầu vừng, nhét vào mũi nàng, nói: "Dầu vừng có thể che giấu mùi kia, miễn cho quá mức buồn nôn."
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Ngọt nhiều quá có thể ngọt chết các bạn.
Đáng tiếc lại không thể nhớ ra thân mật khi xưa......
Ngày mai gặp!
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor )
Edit + Beta: Hàn - Mai
Danh sách chương