:

A Nguyên trừng mắt nhìn, quát hỏi quản sự bên ngoài, "Còn không dẫn chúng ta tới phòng ngủ của Đại công tử?"

Nhìn kĩ thì ngón tay của nàng rất dài, nhưng cầm kiếm rất ổn định, tính cả chuôi kiếm kề lên vai người quản sự, người quản sự liền biết kiếm kia toát ra hàn khí, như độc xà ở bên tai, lè lưỡi, hắn cả kinh co rụt cổ lại, lập tức cung kính dẫn đường phía trước, còn không dám liếc mắt nhìn Đại công tử nhà hắn.

Mông Chu Hội Phi đau nhức, đến cùng vẫn không dám đưa tay ngăn lại. Hắn đứng tại chỗ sửng sốt cả buổi, hỏi Chu Kế Phi: "Nhị đệ, ngươi không thực sự động tay động chân vào Linh Hạc Tủy đó chứ?"

Chu Kế Phi xoa đôi mắt đỏ bừng nói: "Ca ca, đệ không biết viên dược hoàn kia tại sao lại ở đây. Hơn nữa, hắn cũng đi lục soát phòng của huynh......"

Vừa nãy, không phải hắn còn nói Nguyên bộ khoái quan báo tư thù sao, không chừng cũng sẽ tìm ra mấy viên dược hoàn có độc dược ở phòng hắn......

Mồ hôi Chu Hội Phi túa ra như mưa, vừa tung người nhảy dựng, kêu lên: "Chờ ta tới! Hắn đừng mơ tưởng mà giá họa cho ta! A...--"

Tiếp theo "rầm" Một tiếng, do chạy quá kích động, hắn đập người vào khung cửa, khung cửa trùng trùng điệp điệp rơi toán loạn trên mặt đất.

Hắn rên rỉ, ôm con mắt tím xanh, đột nhiên thấy một đôi mắt nâu nhạt, tròn tròn, cái mỏ bén nhọn như móc câu sắp mổ đến.

Chu Hội Phi lần nữa kêu thảm tránh né, Chu Kế Phi đứng phía sau nâng hắn dậy, nói: "Ca ca, huynh đừng sợ, là chỉ là con chim ưng......Hình như là chim ưng Nguyên bộ khoái nuôi dưỡng."

Chu Hội Phi lảo đảo bước đến cửa, đầu óc choáng váng một hồi, mới nhìn rõ A Nguyên, Tỉnh Ất đang đứng ở bên ngoài chờ hắn.

Tỉnh Ất nhìn hốc mắt tím xanh của Chu Hội Phi, hàm răng hít và một hơi, yên lặng sờ lên mặt của mình, da mặt có dày như thế nào cũng không thể chịu nổi đau đớn.

A Nguyên lại cười thấy rõ lúm đồng tiền đẹp mắt, ung dung nói: "Theo như pháp lệnh, lục soát phòng của ngươi cũng cần ngươi đó. Đại công tử, trong phòng ngươi không phải cũng không có gì à? Vì sao phải sốt ruột như vậy?"

Chu Hội Phi thiếu chút nữa tức giận đến nôn ra máu, ngẩng đầu lên bắt gặp tri huyện Lý Phỉ, Điển sử Cảnh Tri Vãn đi tới, hắn lại giống như thấy được người thân, liền chạy tiến lên, sắc mặt nghiêm chỉnh lại nói: "Hai vị đại nhân, Nguyên bộ khoái dung túng cho con súc sinh lông lá nhà hắn nuôi dưỡng đả thương người, không biết phải bị tội gì?"

Lý phỉ đã nhìn thấy Tiểu Hoài đang bay quanh trên đầu bọn họ, liền hỏi: "A Nguyên, chuyện gì xảy ra vậy?"

A Nguyên nói: "Đại nhân đã quay về, ước chừng là do Tiểu Hoài nghe thấy Chu đại công tử nói nó là họa mi, nên đặc biệt bay đến gần hơn để cho hắn nhìn rõ xem nó rốt cuộc là chim ưng hay là hoạ mi......"

Chu Hội Phi tức giận nói: "Nói bậy! Nếu ta sơ sẩy một chút, chỉ sợ tròng mắt đã bị nó mổ trúng rồi!"

Lý Phỉ vẫn thiên vị A Nguyên, nghe vậy trên mặt đã nảy ý cười, nói: "Đại công tử, chắc ngươi đã hiểu lầm! Con Liệp Ưng này là do A Nguyên nuôi dưỡng để hỗ trợ lục soát hung thủ, phá án, sẽ không đả thương người bao giờ."

(Liệp Ưng: Con chim ưng cao lớn)

Chu Hội Phi nói: "Hắn quan báo tư thù, còn muốn lục soát phòng của ta!"

A Nguyên nói: "Đã có hiềm nghi, ta sẽ tự nhiên làm theo phép!"

Chu Hội Phi cả mặt đều méo xệch ra, lại khiến vết thương càng trở nên đau đớn, liền bụm một bên mắt nói: "Buồn cười! Ta là trưởng tử của Chu gia, muốn cái gì mà lại không có? Hại phụ thân ta làm cái gì? Rõ ràng là hắn bởi vì muốn đoạt nữ nhân của ta, cứ luôn cố ý đối nghịch với ta!"

Lý Phỉ nhìn ngũ quan trên mặt Chu Hội Phi bị che dưới mấy lớp mỡ, nghĩ một chút, A Nguyên xinh đẹp chi lâm ngọc thụ, nàng vốn là thân nữ nhi, nhịn không được che miệng ho một tiếng, mới có thể nhịn cười hỏi A Nguyên: "Hắn có gì hiềm nghi?"

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

°°°°°°°°°°°°

Chương 14:

A Nguyên liền thấp giọng đáp: "Đại nhân, ở dưới gối Chu Kế Phi tìm được hai viên dược hoàn, chính là những viên dược hoàn bị tráo đổi của Chu Thực.

Chẳng qua là ai lại đem vật chứng hại mạng người đặt ở dưới gối của chính mình, chờ người đi lục soát sao?"

Nhà phú quý có thói quen uống thuốc bổ dưỡng thân thể, dược hoàn quý hiếm có ở trong phòng cũng không có gì kỳ lạ, chẳng qua là viên dược hại người lại không cất kỹ đi, chỉ sợ người khác phát hiên được, nhưng đây lại đặt dưới gối, không thể tưởng tượng được.

Lỗ tai của Chu Hội Phi cũng không có điếc, tư duy tốc độ phản ứng so với thân thể to béo của hắn vẫn còn nhanh lắm, hầu như hắn lập tức kêu lên: "Ngươi, ngươi, ngươi chẳng lẽ nghi ngờ ta giá họa cho Nhị đệ?"

A Nguyên nói: "Chu đại công tử, ta cũng không nói như vậy. Hôm nay chân tướng không rõ, tất cả mọi người đều có hiềm nghi. Không chỉ có ngươi, kể cả phòng của Chu phu nhân cũng khó tránh khỏi phải lục soát, điều tra một phen. Tại sao ngươi lại ra sức phản đối, chẳng lẽ trong phòng của Đại công tử thật sự có thứ không thể cho người ta nhìn thấy? Tỉnh ca, chúng ta phải cẩn thận tìm kiếm."

A Nguyên cười đến hai mắt cong cong, rõ ràng trông rất đẹp, Chu Hội Phi lại hai mắt bốc hỏa, hận không thể đem khuôn mặt tươi cười kia nấu nhừ đi. Có lẽ hắn càng phẫn nộ, bộ mặt đau đớn càng là nhắc nhở hắn, hôm nay bị nện thành đầu heo, chính là hắn - Chu Hội Phi Chu đại công tử......

Nhìn A Nguyên tay cầm kiếm, Chu Hội Phi duỗi một quyền cũng không dám, ánh mắt cảm thấy bất công đảo qua A Nguyên và Lý Phỉ, sau đó chạy về phía Cảnh Tri Vãn, nãy giờ vẫn tựa cửa đứng yên, "Cảnh huynh đệ, ngươi xem đây là chuyện gì? Nếu cha ta thật sự bị kẻ xấu làm hại, chúng ta chính là *khổ chủ, tại sao Nguyên bộ khoái có thể đưa hung khí đặt trên đầu chúng ta?"

(Khổ chủ: người bị nạn, người khốn khổ cần được giúp đỡ)

Đôi mắt Cảnh Tri Vãn sâu như đầm nước, thanh âm hắn cũng thanh đạm nhàn nhạt, "A, Đại công tử cũng có nỗi khổ, nhất định cũng muốn nhanh tra ra chân tướng. Vậy liền mời Đại công tử dẫn đường phía trước, thoải mái để cho Nguyên bộ khoái lục soát phòng trước, như thế liền có thể xóa đi hiềm nghi, cũng có thể khiến những phỏng đoán kia không có chứng cứ, không buộc tội được."

Thanh âm của hắn thanh đạm, A Nguyên đều có thể nghe ra trong từ ngữ cũng không có thiện ý, không khỏi mím môi nhìn hắn.

Cảnh Tri Vãn cũng không lảng tránh ánh mắt nghi hoặc của nàng, lẳng lặng yên tĩnh nhìn nàng, khóe môi hơi nở nụ cười lạnh, lại nhấn rõ từng chữ bén nhọn: "Tra án thì liền tra án, thật là miệng lưỡi lợi hại, quả thực không giống người trong nha môn, ngược lại càng giống.... người đàn bà ngoài phố, vô lễ, kiếm chuyên khóc lóc om sòm."

Chu Hội Phi nghe thấy tâm trạng liền thoải mái, lập tức cảm thấy Nguyên bộ khoái này kì thực miệng lưỡi chanh chua y như những người đàn bà ngoài phố, vội nói: "Cảnh huynh đệ nói rất đúng, cực kỳ đúng! Ta đây liền dẫn các ngươi tới phòng của ta!"

Hắn cũng bất chấp mông mình đau nhức, đi lên phía trước dẫn đường, so với lúc A Nguyên dùng kiếm buộc người quản sự dẫn dường quả thật mau lẹ hơn.

A Nguyên đứng ở tại chỗ, nhìn bọn hắn đi xa một đoạn đường, vỗ vỗ trán, hướng về phía bóng lưng của Cảnh Tri Vãn, "Hứ" Một tiếng.

Tiểu Lộc cũng xem như là một nửa trợ thủ của A Nguyên, thời khắc đi theo bên người A Nguyên, sớm đã thấy rõ ràng sự tình, nhảy đến nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, người đắc tội với Điển sử đại nhân à?"

A Nguyên nói: "Ta với hắn hôm nay mới lần đầu gặp mặt, em thấy rất rõ ràng mà? Ta có đắc tội hắn chỗ nào chứ?"

"Nhiều lắm là đắc tội hồ bằng cẩu đảng của hắn......"

( Hồ bằng cẩu đảng: kết bè, kết bọn làm điều xấu)

Tiểu Lộc trầm ngâm một lát, "Đúng rồi! Mặc dù em không nhớ là tiểu thư từng gặp hắn ở Nguyên phủ, nhưng có lẽ hắn thương nhớ tiểu thư đã lâu, nhưng bị chặn ngoài cửa, không cho vào. Vì tiểu thư không thích kiểu nam tử bệnh tật lại xinh đẹp như vậy, cho nên lạnh nhạt hắn. Hắn cầu mà không được, vì yêu sinh hận, hôm nay nhìn thấy tiểu thư nên cạnh khóe khắp nơi......"

( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện