A Nguyên mí mắt nặng vừa mệt, nói: "Được rồi được rồi......Em hãy cùng cô cô ngủ một đêm đi!"

Cảnh Từ nói: "Ừm, không cần quản nàng ta. Nếu như nàng mệt, hãy mau ngủ đi!"

A Nguyên ngáp dài, nói: "Đương nhiên là mệt rồi......Cũng không biết Trường Nhạc công chúa ngày mai sẽ còn có chủ ý kì quặc nào. Nếu nàng bắt ta chẻ củi, huynh phải theo bổ củi giúp ta đó!"

Cảnh Từ nói: "Được."

Chỉ có một từ, vẫn là từ thanh đạm hằng ngày được nghe với ngữ điệu không có bất cứ cảm tình nào, lại giống như nước suối trong vắt, im ắng thấm vào trái tim, ngọt ngào ấm áp, lục phủ ngũ tạng cũng được xoa dịu thoải mái, mãn nguyện như say rượu nói không nên lời.

Cơn buồn ngủ của A Nguyên không biết bị quét đến đâu, giương mắt kinh ngạc nhìn Cảnh Từ.

Cảnh Từ nhìn nàng nhẹ nhàng cười, đưa tay thay nàng đắp kín chăn, nói: "Nhanh ngủ thôi."

Trong phòng cũng không đốt đèn, nhưng A Nguyên lại có thể mượn ánh trăng dịu dàng ngoài cửa sổ nhìn thấy nụ cười yếu ớt bên môi hắn, nhìn thấy đôi mắt đen động lòng người của hắn, cùng với ngón tay thon dài lúc hắn kéo chăn cho nàng.

Trong phòng ngủ sau đó một mực rất yên tĩnh, chỉ có Tiểu Lộc bởi vì không quen ngủ cùng người xa lạ, trằn trọc trên mặt đất, thỉnh thoảng phát ra tiếng nói rất nhỏ, chẳng qua là khiếp sợ uy thế của Hạ cô cô, nàng đến nói mớ cũng không dám.

A Nguyên không nghe thấy trên giường Cảnh Từ có động tĩnh gì cả.

Tính tình tốt thế kia, bất luận là ngủ hay không ngủ, có lẽ cũng không dễ dàng làm cho người ta nhìn ra hắn có động tĩnh gì.

Cũng không biết trải qua bao lâu, A Nguyên thật sự không chịu được mệt mỏi, mới dần dần thiếp đi, trước mắt vẫn xuất hiện năm ngón tay thon dài của Cảnh Từ.

Năm ngón tay kia trắng tinh, lướt trên tấm thớt, cùng với thanh âm hơi giận dỗi lạnh lẽo của hắn: "Ai bảo muội học cách cắt thịt cá này*?"

*Là sashimi đấy ạ

Có thiếu nữ ủy khuất đáp: "Cô cô nói huynh thích ăn cá cắt lát, ta lại chỉ có thể đợi huynh làm cho ta ăn, mất hết bản phận của nữ nhi."

Hắn cười lạnh, trách mắng: "Muội lại nghe lời! Nhưng nếu như muội học được, ta còn phải mất sức đi làm sao?"

Thiếu nữ phảng phất đang rơi nước mắt, lại quật cường tiếp tục cắt cá thành từng mảnh, hắn đẩy băng gạc băng ngón tay nhỏ của nàng, thanh âm lại mềm mại đi rất nhiều: "......Được rồi, coi như ta thích làm cho muội ăn là được."

Tay của hắn linh hoạt lưu loát nắm dao phay, cũng không quên dùng giọng điệu trào phúng tổn hại nàng nói: "Để muội băm cá chép, không bảo muội băm ngón tay......Ngốc như muội vậy, cũng không dễ dàng......"

Thiếu nữ chậm rãi ngừng khóc nức nở, xuất thần nhìn hai tay hắn cắt thịt cá lúc đều đều, đôi tay trấn ngần run rẩy, do dự lại mong muốn mở rộng cánh tay, ôm lấy eo hắn, tìm kiếm sự trấn an của hắn.

Chợt có một tiếng "Oanh" kịch liệt vang lên, giống như sấm chớp bổ vào đầu, lại như ai đang nghiêm nghị giận dữ mắng mỏ......

A Nguyên kêu lên sợ hãi một tiếng, mạnh mẽ ngồi dậy, chỉ cảm thấy ngực thình thịch đập loạn, mồ hôi nóng ẩm làm ướt sũng quần áo.

Đưa mắt nhìn lên, cửa sổ dĩ nhiên vẫn hơi mở ra, cũng không có tiếng mưa gió, càng không có âm thành sấm chớp ầm ầm.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Tiểu Lộc đã không lăn qua lăn lại nữa, có lẽ ngủ sâu.

A Nguyên đang thở dốc đã chậm rãi bình tĩnh, mồ hôi cũng dần dần mà thấm xuống, nhưng trong lồng ngực lại thủy chung có một khối nhiệt hết sức nóng bỏng.

Cắt thịt cá, nàng cùng Cảnh Từ cắt thịt cá, chẳng qua là ảo cảnh hay là cảnh trong mơ.

Cảnh Từ cũng đã thừa nhận, nàng từng bị thương ngón tay lúc cắt thịt cá.

Thiếu nữ ủy khuất lại quật cường kia, rõ ràng chính là nàng; mà người sống đường hoàng tùy ý như Nguyên Thanh Ly, làm sao lại có thể ủy khuất mà sống như thế? Ý ở trong mộng, bị Hạ cô cô răn dạy, trách nàng vụng về, không biết làm cá cắt lát, muốn Cảnh Từ phải tự làm?

A Nguyên rất muốn phủ nhận, nhưng trong mộng, cảnh tượng rõ mồn một trước mắt, rõ ràng chính là nàng tự mình trải qua. Có thể nếu là chìm sâu trong suy nghĩ đó, vẫn như cũ trong đầu đau đớn từng trận, không có cách nào nắm lấy lấy tình cảnh xác thực dù nhỏ nhoi nào.

Nàng bình tĩnh tâm thần, khoác áo lên vai đứng dậy, vượt qua Tiểu Lộc cùng Hạ cô cô, vượt qua bình phong, chậm rãi đi đến trước mặt Cảnh Từ, mượn ánh trăng mờ mịt nhìn kỹ gương mặt mới lần đầu nhìn thấy đã cảm giác quen thuộc khác thường kia.

Bọn họ đã từng có quan hệ, nhưng rốt cuộc là quan hệ thế nào?

Mà Nguyên đại tiểu thư phong quang vô hạn trái ôm phải ấp, lại có mọi quan hệ không muốn ai biết như vậy?

Rốt cuộc từ lúc nào, ở nơi nào, đã từng sống hết sức thận trọng lại sống dưới cái bóng của Hạ cô cô?

Không sai, nàng cảm giác được quá rõ ràng, nàng ở trong mộng, là kính sợ kiêng kị Hạ cô cô như vậy, mà Cảnh Từ rõ ràng chưa từng vì thế mà trách cứ Hạ cô cô, cũng hoàn toàn chưa từng an ủi nàng, chẳng qua là lặng yên thay nàng làm xong hết những việc Hạ cô cô muốn nàng làm.

Khi nàng chịu những ủy khuất này, Nguyên phu nhân ở đâu? Tiểu Lộc ở nơi nào? Nàng vì sao có cái loại cảm giác bàng hoàng rằng ngoài Cảnh Từ, nàng hoàn toàn cô đơn, không nơi nương tựa? Giống như nàng hiện nay đang lấy lại trí nhớ, nàng chính đại tiểu thư tôn quý đến cửa phòng bếp hướng bên nào cũng không biết, như thế nào lại hoàn toàn không thể làm gì để Hạ cô cô giáo huấn?

A Nguyên kinh ngạc nhìn một lát, trên tay bỗng nhiên nóng lên, đã bị Cảnh Từ nắm lấy.

Hắn đã mở mắt ra, trầm thấp hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

Thanh âm nhẹ vô cùng, lại không một chút giận dỗi.

Ánh mắt của hắn như ánh trăng sáng nhu hòa, khóe môi chưa phát giác ra đang gợn lên một nụ cười ôn nhu yếu ớt.

A Nguyên còn chưa trả lời, sau lưng truyền đến tiếng bình phong ngã xuống đất, lập tức truyền đến tiếng Hạ cô cô quát chói tai: "Nửa đêm canh ba bò lên giường nam nhân, thật sự là chẳng biết xấu hổ!"

A Nguyên, Cảnh Từ đều ngoài ý muốn, còn chưa nói chuyện, Hạ cô cô sau lưng vừa gạt ngã bình phong, bỗng dưng nhảy ra một thân ảnh nhỏ gầy lại kiện tráng, là Tiểu Lộc không biết từ lúc nào cũng đã tỉnh.

Nàng khoát tay đem chăn bông che kín diện mạo Hạ cô cô, nhảy lên ngang hông bà ta dương quyền đánh, cao giọng thét to: "Chết dở, lão tiện nhân, vợ chồng nhà người ta ân ái bà xen vào cái gì, một kẻ ti tiện miệng mỗi ngày nói lời xấu xa đấy sao? Xem tỷ tỷ ta đập nát cái miệng rộng thối nát này của bà!"

Cảnh Từ vội vàng quát: "Dừng tay!"

A Nguyên xông về phía trước trước, kéo Tiểu Lộc qua giấu đến phía sau mình, mới làm bộ đi kéo chăn bông trên người Hạ cô cô.

Hạ cô cô là người tập võ, nhất thời không đề phòng tiểu cô nương, mặc dù cách chăn bông đánh cũng không đau đớn, cũng không phải do tức giận đến nổi trận lôi đình, quát: "Nha đầu ti tiện, dám đánh ta?"

A Nguyên cướp lời nói ra: "Tiện nha đầu này hoàn toàn chính xác không hiểu được già trẻ cao thấp quy củ, miệng đầy lời thô lỗ, về sau ta sẽ giáo huấn nàng thật tốt! Chẳng qua là cô cô không hỏi căn do, đem chủ mẫu tương lai của mình mắng như vậy, không biết càng để quy củ chủ tớ tôn ti nơi đâu?"

Hạ cô cô cả giận nói: "Ai là chủ mẫu tương lai của ta? Ngươi thật không biết xấu hổ?"

A Nguyên cười lạnh nói: "Nguyên đại tiểu thư cùng Đoan hầu có hôn sự, là Hoàng Thượng khâm ban thưởng, hôn thư vẫn còn ở Nguyên phủ, có bản lĩnh bà tìm Hoàng Thượng thối lui! Nếu không, ta chính là hàng đêm bò lên giường của công tử nhà bà, cũng không tới phiên bà dạy ta nửa câu!"

"Ngươi......"

Hạ cô cô tức tối phẫn nộ, thò tay bắt lấy kiếm bên gối, A Nguyên tay mắt lanh lẹ, một cước đã đá bay thật xa, chính mình cũng đã nắm Phá Trần kiếm, lôi kéo Tiểu Lộc khoác áo lên người rồi chạy đi.

Cảnh Từ vỗ trán, kêu lên: "A Nguyên! "

A Nguyên quay đầu lại trừng hắn, lại nhìn đến Hạ cô cô nói: "Đêm nay ta sẽ tiếp tục ở chỗ này, bà nguyện ý ở trên mặt đất trông coi thì cứ ở dưới giường tiếp tục thay chúng ta gác đêm đi! Bất quá ta nói cho bà biết, công tử nhà bà......Nguyên Thanh Ly đã nhìn trúng rồi!"

Tiểu Lộc vẫn tiếp tục chửi: "Bà già chết tiệt, bà già thối tha, cứng đầu ở lại trong phòng vợ chồng người ta không đi, thật sự là không biết xấu hổ! Thấy nhiều hơn, cũng không sợ đau mắt! Phì! Thứ gì!"

Xem chủ tớ hai người hùng hùng hổ hổ đi xa, Hạ cô cô tức giận đến tay chân lạnh như băng, rút kiếm ra hung hăng đâm vào trên mặt đất, phẫn nộ kêu lên: "Nàng ta......Nàng ta lật trời! Thật đúng là ăn hết tim gấu gan báo!"

Cảnh Từ ngồi dậy, thở dài: "Cô cô, người còn chưa nhìn ra à? Nàng là thật sự đem mình trở thành Nguyên Thanh Ly. Nàng đang dùng tiêu chuẩn của Nguyên Thanh Ly để thay đổi hành động của mình. Một người nơm nớp lo sợ, cẩn thận chặt chẽ, một người làm theo ý mình, tùy ý làm bậy. Nàng...... sau khi tỉnh lại hoàn toàn giống như một tờ giấy trắng, nhưng theo lời người khác nói cho nàng biết, giây phút nàng là Nguyên Thanh Ly, nàng đã bất tri bất giác lấy cá tính của Nguyên Thanh Ly đặt trên người mình."

Mà nàng theo miệng lưỡi người ngoài hiểu được tối đa, chỉ có thể là Nguyên Thanh Ly phong lưu không bị trói buộc, tràn trề phóng túng.

Học không được cầm kỳ thư họa của Nguyên Thanh Ly, học không được tính khí thay đổi thất thường của Nguyên Thanh Ly, hàng đêm tầm hoan, nàng ít nhất có thể học tư thái đường hoàng kiêu ngạo của Nguyên Thanh Ly, còn có mắt nhìn thiên hạ nam tử như vật trong bàn tay, phong lưu cùng ngạo khí của Nguyên đại tiểu thư.

Đương nhiên, hôm nay bị nàng xem như đồ chơi đùa giỡn trên tay, tự hồ chỉ có Cảnh Từ hắn.

Cảnh Từ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mỉm cười, không biết là vui mừng hay là đắng chát.

Hắn nên nuốt xuống, hay không nên nuốt xuống, cuối cùng còn phải nuốt từng cái từng cái vào trong bụng.

Nàng vốn là sự tồn tại không thể thay thế trong sinh mạng của hắn.

Sinh sôi khoét đi, nơi đó liền vô ích, trống trơn, không có bất kỳ vật gì có thể thay thế.

Tựa như chặt đứt tay chân, cho dù lắp đặt chân tay giả chắc chắn thế nào, từ thân thể đến linh hồn, vẫn chỉ có thể nhận được cảm giác thân thể huyết nhục khắng khít lúc ban đầu.

Trời đã nhanh sáng, một đám người tự nhiên không cần ngủ.

Mà lúc này A Nguyên bắt đầu vô cùng may mắn vì bệnh sởi trên mặt Trường Nhạc công chúa, bằng không thì chỉ sợ còn phải kéo lê thân thể mệt mỏi thiếu cảm giác đi hầu hạ Trường Nhạc công chúa, một lát lại còn phải đem đôi mắt đầy quầng thâm đi ra gặp người khác còn được, gặp Cảnh Từ thì quả thực rất không ổn.

Nàng mặc quần áo chỉnh tề, lấy nước giếng rửa mặt, lại lấy bồn nước trong cẩn thận chu đáo chỉnh trang dung mạo của mình.

Tiểu Lộc ở bên cạnh liền giơ ngón cái, cười nói: "Không cần nhìn, tiểu thư nhà ta lúc nào cũng đều là sắc nước hương trời, bỏ xa Trường Nhạc công chúa Đoạn Nhạc công chúa cả dãy phố!"

*Trường (Dài) # Đoạn (Ngắn

- -- đề lời nói với người xa lạ---

tiếp tục mai gặp.

Edit + Beta: Hàn Mai

----------------------

Chương 138:

A Nguyên thoả mãn với chính mình, vỗ vỗ mặt, nói: "Đây không gọi sắc nước hương trời, đây gọi là anh tuấn tiêu sái! Còn có, miệng lưỡi lưu ý cho ta một chút, chớ học cái kiểu bà già chết tiệt, mắng chửi người y như người đàn bà chanh chua......Kỳ thật mắng chửi người rất đúng, có thể mấu chốt là em mắng qua bà ta, đánh không lại nàng nha! Trường Nhạc công chúa lại càng không được đắc tội, nàng chưa hẳn dám chém ta, còn chém em là việc không cần nháy mắt!"

Tiểu Lộc nói: "Nhưng mà bọn họ ức hiếp người!"

A Nguyên nói: "Ức hiếp chúng ta, chúng ta tìm cơ hội ưc hiếp lại là được. Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, hiểu hay không? Về sau gặp được bà lão chết tiệt chưa, mắng xong vung chân liền chạy, chọn nơi nhiều người trốn, kéo vị quan có địa vị lớn nhất thay em ngăn cản đao......Thật sự không quan nào ở đây, em chọn lựa người cao nhất ôm chặt lấy, lấy người kia coi như khiên thịt là an toàn nhất!"

Tiểu Lộc không ngớt lời đồng ý, cảm giác sâu sắc tiểu thư thật sáng suốt vô cùng.

A Nguyên thay nàng sửa sang lại búi tóc, kéo tay của nàng đi về hướng phòng bếp, vẫn không quên tiếp tục dặn dò, "Còn có..., lúc nhiều người chớ mắng người, nguyên nhân đều không cần nói, xuất ra chiêu số sở trường nhất của em là được."

Tiểu Lộc hỏi: "Chiêu số gì?"

A Nguyên nói: "Lăn qua lăn lại trên đất, kêu khóc nói cô cô kia điên rồi, cầm đao kiếm muốn chém em giết em là được rồi......"

Chủ tớ hai người vừa nói vừa rời đi, Tả Ngôn Hi, Tạ Nham cùng Cảnh Từ mới chậm rãi men theo tường gạch thấp thoáng sua sương sớm đi ra.

Tả Ngôn Hi nhịn không được thở dài: "A Từ, ta......ta rốt cuộc có nhìn lầm hay không? Nàng...... nàng như thế nào lại trở nên như thế đanh đá khó chịu như vậy?"

Cảnh Từ nói: "Huynh tối hôm qua không phải đã nhìn thấy qua? Cái thái độ nàng nhận định huynh là hung thủ, còn có mấy phần bộ dáng ngày đó?"

Tả Ngôn Hi nói: "Ta chỉ thấy nàng tích cực lúc phá án. Lúc trước gặp được chính sự, hoặc quan hệ đến ích lợi của huynh, nàng cũng sẽ tích cực, dù là rút kiếm với đối phương, một bước cũng không nhường."

Cảnh Từ có chút hoảng hốt, "Là......thật không? Ta ước chừng thật sự bệnh cũng không nhẹ, sự tình dĩ vãng, rất nhiều điều cũng nhớ không được......"

Tạ Nham ôm vai trầm ngâm, "Đanh đá? Ta làm sao lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu?"

Hai người kia đồng loạt nhìn về phía hắn.

Tạ Nham biết hai người thần sắc khác thường, mới đã tỉnh hồn lại, khẽ cười nói: "Ta nói, đệ muội thật đáng yêu, ừm, đệ muội. Từ đệ ngươi yên tâm, ta nhìn thấy nàng lần đầu tiên, đã biết rõ nàng không phải Thanh Ly."

Cảnh Từ nói: "Ừm, ta rất yên tâm. Huynh tất nhiên sẽ cách nàng rất xa. Nơi đây huynh là quan lớn nhất."

Tạ Nham có chút biến sắc, Tả Ngôn Hi nhịn không được cười ra tiếng.

A Nguyên đã nói rất rõ ràng, quan lớn nhất, là thích hợp nhất để lôi ra che đao......

Hết lần này tới lần khác Tạ Nham vẫn là người duy nhất không biết võ nghệ.

Lòng hắn đối với cái vị người yêu kia, có thể vẽ tranh làm thơ, tài tình hơn người, khuynh quốc khuynh thành, tự nhiên là văn nhã tuấn tú tài tử rất xứng đôi.

Trường Nhạc công chúa mặc dù mặt mũi đầy bệnh sởi, cũng không dám trì hoãn chính sự, sớm lệnh cho Tả Ngôn Hi đi vào xem bệnh mạch, uống thuốc xong, liền dẫn đám người Tạ Nham tiến về Hạ Vương biệt viện.

Nàng mang theo duy cái mũ, che đi khuôn mặt phát bệnh, vẫn còn sợ A Nguyên thấy rõ nàng chật vật, cũng không gọi A Nguyên hầu hạ nàng, A Nguyên mừng rỡ cùng ngồi kiệu với Cảnh Từ đi ở cuối cùng. Bởi vì vừa mới đắc tội Hạ cô cô, Tiểu Lộc cũng không dám ở lại huyện nha, cần cù chăm chỉ đi theo tiểu thư đi tra án.

Cảnh Từ nói: "Nếu mệt nhọc, vậy nàng tìm nơi hẻo lánh nghỉ ngơi một chút, một lát khỏi rồi thì đi."

A Nguyên cười nói: "Ta không mệt. Nếu như huynh không quản cô cô kia thật tốt, mới là thật phiền toái. Về sau chúng ta mỗi ngày không cần đi ngủ à?"

Cảnh Từ ánh mắt sâu đi vài phần, "Thực sự nàng định cùng ta ngủ chung à?"

A Nguyên trên mặt đã nóng lên, kiên trì thầm nói: "Bằng không thì làm sao bây giờ? Ta mang Tiểu Lộc chuyển đến kho củi ở?"

Cảnh Từ nói: "Thế thì không cần. Tả Ngôn Hi hôm nay có lẽ không cần theo chúng ta ở nha môn nữa."

A Nguyên cười nói: "Huynh cứ như vậy tin hắn à?"

Cảnh Từ nói: "Nếu hắn cũng không tin được, thế gian này không ai có thể tin!"

A Nguyên nghe được khẽ giật mình, mà Tiểu Lộc đã lênt iếng nói: "Chẳng lẽ so với tiểu thư còn đáng tin hơn."

Cảnh Từ không trả lời, ánh mắt nhẹ nhàng trôi xa, đã hướng về bầu trời phương bắc xa xôi.

A Nguyên trong lòng không khỏi trầm xuống.

Cảnh Từ cùng Tả Ngôn Hi không thể nghi ngờ có kết giao rất sâu, nhưng trong trí nhớ mơ hồ của nàng, nàng cùng Cảnh Từ cũng nên có tình nghĩa sâu nặng.

Cảnh Từ đối với nàng bảo vệ khắp nơi, nhưng lúc Hạ cô cô vô lễ lên án mạnh mẽ nàng, hắn tuy có ngăn cản, nhưng cũng không kiên quyết. Nếu không, Hạ cô cô dù thế nào cũng không dám cậy già lên mặt làm càn như thế.

Hắn tín nhiệm Tả Ngôn Hi cùng Hạ cô cô, còn hơn cả nàng.

Trong những năm tháng nàng mất đi kia, giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

A Nguyên trầm ngâm, rốt cục nhịn không được hỏi: "Ta lúc trước có phải đã từng lừa gạt huynh chuyện gì, mới khiến cho huynh không tin ta?"

Cảnh Từ mặt mày đạm mạc, cũng không nhìn ánh mắt của nàng, miễn cưỡng quay mặt, "Ta bao giờ nói không tin nàng?"

A Nguyên nói: "Tốt lắm, vậy huynh nói cho ta nghe xem, chúng ta là làm sao quen nhau, về sau như thế nào lại kết hôn, ở giữa đã xảy ra chuyện gì?"

Cảnh Từ nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

A Nguyên tưởng rằng hắn thật sự mệt mỏi, hắn lại mở mở lời nói.

Hắn than thở giống như thấp giọng nói: "Ta cũng không nhớ rõ......"

"......"

Muốn hoàn toàn phá được lòng của nam tử phiêu hốt như mây trôi phía chân trời này, nàng tựa hồ còn gánh nặng đường xa.

Trường Nhạc công chúa mặc dù thích quan báo tư thù, làm việc cũng là không chút nào hàm hồ, rõ ràng đã hiểu vụ án rành mạch, trước cùng Tạ Nham đi bái linh cữu Hạ Vương, liền thẳng đến phòng ngủ Tiểu Ngọc, cho người tháo giấy niêm phong của quan phủ, gọi Tiểu Màn Thầu tới, hiệp trợ quan sai điều tra.

Tiểu Màn Thầu đối với cái trâm trân châu kia rất quen thuộc, nghe nói muốn tìm cây trâm của Tiểu Ngọc, liền tìm trong hộp trang sức của Tiểu Ngọc một lát, rất nhanh đã lấy ra một cái trâm nhỏ đưa đến, đưa cho A Nguyên, "Cái này là cái trâm của Tiểu Ngọc."

A Nguyên vội cầm qua nhìn lên, không khỏi ngơ ngẩn.

Quả nhiên là viên châu nhỏ giống nhau như đúc, nhưng cái Tiểu Màn Thầu mới lấy ra kia, phía dưới điểm xuyết lại là một viên trân châu.

A Nguyên vẫn không tin, đem viên châu lúc trước lấy ra, tính cả viên châu bạc nhỏ lúc trước tìm được trong miệng Tiểu Ngọc đặt cùng một trên khay sơn màu đen so sánh, nhìn càng thêm rõ ràng.

Trâm châu giống nhau như đúc, điểm xuyết phía trên cây trâm của Tiểu Màn Thầu mới là viên châu bạc ánh vàng khả nghi.

Tả Ngôn Hi lúc này rốt cục mới nhớ lại, "Cái này......Hạt châu này không phải lần trước chúng ta nhặt được ư?"

Tiểu Màn Thầu liên tục gật đầu, "Đúng rồi, chính là hạt châu chúng ta nhặt được trong rừng. Dù sao cũng không có gì dùng, cho nên em ra ngoài mời thợ thủ công gắn lên cây trâm của em. Công tử xem, chế tác gọn gàng lại nhìn không ra đã đổi hạt châu đó?"

"......" Tả Ngôn Hi lặng yên, nhìn thị nữ không biết gì của mình thiếu chút nữa khiến hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch hiềm nghi, một hồi lâu mới nói, "Ừ, hoàn toàn chính xác......Thiên y vô phùng*."

*Nghĩa đen: áo của tiên nhân không có một đường may. Nghĩa bóng: những điều xảy ra thật tự nhiên, như do trời sắp đặt, không có sự nhúng ta của con người, thật hoàn hảo.

A Nguyên cũng lặng yên.

Tả Ngôn Hi cả đêm đều cùng Tạ Nham ở cùng nhau, dù chưa giam giữ, rốt cuộc cũng xem như nghi phạmhuyện nha lại bởi vì công chúa và sứ thần đến thủ vệ sâm nghiêm, hắn quả thực rất không có khả năng tìm được cơ hội chạy về y quán, thông đồng với Tiểu Màn Thầu đổi viên châu trên cây trâm ngọc. Huống chi các thị nữ khác cũng rất nhanh chứng minh là đúng, hai cái trâm kia, vốn hoàn toàn chính xác là đính trân châu.

Tạ Nham liền hỏi Tiểu Màn Thầu: "Viên châu bạc này nhặt được ở đâu?"

Tiểu Màn Thầu nói: "Ở đó bên cạnh rừng trúc đằng sau, dưới cây hoè già trong vườn kia. Tôi cùng công tử nhặt được lúc hái thuốc."

"Chuyện khi nào?"

"Cũng vài ngày trước rồi!" Tròng mắt của Tiểu Màn Thầu xoay mấy vòng, nghĩ tới, "Đúng rồi, ngày đó có một vị tiểu thư rất đẹp cũng rất lợi hại cùng Tiểu Vương gia đánh nhau kia mà, công tử liền kêu người đi lừa gạt Tiểu vương gia đến, còn đứng ở rừng trúc bên cạnh nói chuyện cùng Tiểu vương gia một hồi!"

Mộ Bắc Yên lo lắng, cũng đã theo tới đây, nghe vậy hậm hực hướng A Nguyên nói ra: "Không phải là ngày cô đại náo y quán đó ư? Không sai, bên kia có gốc cây hòe."

Tiểu Màn Thầu lúc này mới cẩn thận lưu ý dung mạo A Nguyên, quả nhiên cùng ngày ấy tiểu thư mỹ mạo nàng nhìn thấy xa xa rất giống nhau, đáy mắt liền sáng lóng lánh như ngã nát vật gì, yên lặng hướng về phía bên người công tử nhà nàng mà đứng.

Tạ Nham trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ Tiểu Ngọc thật sự ở nơi này trong biệt viện bị ngộ hại? Đi, chúng ta đến chỗ đó nhìn một cái."

Nếu Tiểu Ngọc ở trong vương phủ bị ngộ hại, có thể coi là cùng việc Hạ Vương bị ngộ hại có quan hệ.

A Nguyên cùng mọi ngườid đang định đi, Trường Nhạc công chúa đột nhiên nói: "Chậm đã! Hiện trường thị nữ kia bị ngộ hại, bọn A Nguyên đi kiểm tra là được rồi. Tạ Nham phải đi lục soát mấy căn phòng với ta."

Tạ Nham nhíu mày, "Lục soát cái gì?"

"Trong phủ này ai cũng có thói quen hun hương trong phòng, đều phải lục soát!" Trường Nhạc công chúa nhặt viên châu bạc nhỏ ánh vàng kia, liếc nhìn A Nguyên cười lạnh, "Cái này cũng không nhận ra, thật sự là...... quê mùa!"

Tạ Nham nhíu mày, "Công chúa, ta cũng không biết cái này."

Mộ Bắc Yên cũng quen biết vị này công chúa này đã lâu, đối với nàng không có hảo cảm, lập tức cũng ôm vai, lạnh mặt nói: "Ta cũng không nhận ra. So với Trường Nhạc công chúa, chúng ta tự nhiên đều là kẻ quê mùa!"

A Nguyên vội hỏi: "Ừm, công chúa kiến thức rộng rãi, có thể nhận ra lai lịch hạt châu này, tự nhiên không thể tốt hơn. Ta sẽ cùng Cảnh điển sử đi thăm dò khu rừng kia vậy!"

Nàng cảm giác sâu sắc mình nếu lại đi theo cùng Tạ Nham, không chừng sẽ bị ánh mắt sâu cay của Trường Nhạc công chúa nhìn khắp toàn thân mình.

Ngẫm lại nàng tựa hồ cũng không phải quá oan uổng.

Khi mới gặp gỡ Tạ Nham, nàng cũng cảm thấy ánh mắt hắn thẳng tắp chạm vào đáy lòng, hoàn toàn cảm giác được tâm động, chẳng qua là cuối cùng không vượt qua cảm giác vui mừng mãnh liệt khi đối mặt với Cảnh Từ.

Trường Nhạc công chúa không trả lời A Nguyên, chẳng qua là cao ngạo hướng về phía nàng phủi phủi tay áo, thần sắc đầy bễ nghễ cao ngạo, coi như ngươi thức thời......

- -- đề lời nói với người xa lạ (của tác giả) ---

ngày mai gặp!

Edit + Beta: Hàn Mai
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện