Trường Nhạc công chúa giật mình, "Ngươi có nhìn thấy, rõ ràng nhận ra những tấm da lông kia không?"
Thiếu nữ nói: "Lúc trước phụ thân ta thường dẫn ta đến vương phủ. Tấm đệm trong phòng Vương gia cùng Tiểu vương gia đều là da hổ, ta nghe phụ thân nói, từng cẩn thận mà ngửi, nhớ rõ cảm giác kia."
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Bên ngoài phòng có lẽ là ngô đồng. Tuy bọn họ đóng đinh cửa sổ, nhưng ta nhìn thấy góc phòng có lá ngô đồng khô."
Trường Nhạc công chúa chưa phát giác ra nhìn về phía Tạ Nham, khẽ thở dài: "Manh mối......Rõ ràng còn không ít."
Tạ Nham trầm ngâm nói: "Mấy chục năm qua chiến loạn thường xuyên, các nước trọng võ coi nhẹ văn, công hầu tướng quân thường dùng lông mãnh thú làm tấm đệm kê lót, trong xe ngựa có vật ấy cũng không kỳ quái. Đã dùng để bắt người, tự nhiên phải là xe ngựa cũ kĩ, không phải là xe ngựa chủ nhân hay dùng, không chừng là xe ngựa đã thay thế không dùng nữa."
Trường Nhạc công chúa nói: "Trên tấm đệm có dầu mỡ, chẳng lẽ là sử dụng dưới bếp?"
Tạ Nham nói: "Các nơi giờ đều dùng xe ngựa phục vụ binh lính, mặc dù là tướng gia, cũng không có khả năng có quá nhiều xe ngựa không dùng đến. Nếu là nhà bếp thu mua, đương nhiên sẽ chọc cho người ta chỉ trích."
Trường Nhạc công chúa thở dài: "Phạm vi có chút lớn......Bây giờ đúng là lúc dùng người, nếu dám đi từng nhà... quý nhân tìm xe ngựa, phụ hoàng ước chừng sẽ vặn đầu ta xuống, nhìn xem bên trong có nước hay không."
A Nguyên nói nhỏ: "Không phải nước, là Tạ Nham!"
Trường Nhạc công chúa tự nhiên cười nói, nhìn về phía Tạ Nham càng lúc càng thâm tình, vì vậy sắc mặt Tạ Nham liền không tốt.
Cô gái kia cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Còn có một chuyện, không biết có tính là manh mối không?"
"Chuyện gì?"
"Sau khi chúng tôi được thả ra, cũng không thấy thi thể của bốn gã nô bộc và thị nữ kia, ngay cả máu tươi đều bị quét sạch.....Nhưng phía sau phòng của tôi, bùn đất ở dưới gốc hòe già, giống như bị đào lên."
"......"
Các sai dịch rất nhanh đem đất dưới gốc hòe già đào lên, đào ra bên trong có 4 cỗ thi thể.
Chính xác mà nói, là bốn cỗ thi thể không đầu.
Cung thị sớm đã trốn vào trong nội viện, sợ hãi khóc lóc, không dám ra đây nhìn lên một cái.
Vẫn là người thiếu nữ kia đi tới, cẩn thận phân biệt một phen, nói ra: "Theo dáng người, quần áo, chính là bốn gã nô bộc và thị nữ nhà chúng ta bị hại, không sai."
Nàng thậm chí còn thò đầu vào hố nhìn, "Đầu của bọn họ đâu?"
Tạ Nham thở dài một tiếng.
A Nguyên vỗ vỗ đầu thiếu nữ hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Cận Tiểu Hàm."
"Tốt, Cận Tiểu Hàm, thật là có thiên phú. Về sau nếu có cơ hội, không ngại cũng đi làm nữ bộ khoái, nhất định sẽ không kém nam nhân."
"Đầu của bọn hắn đâu?"
Cận Tiểu Hàm cố chấp mà hỏi, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm A Nguyên.
A Nguyên chần chờ một lát, đáp: "Ta không biết. Nhưng ta đoán, có lẽ ở Thẩm Hà. Tám phần là có người cầm bốn cái đầu cho cha ngươi biết, các ngươi rơi vào trong tay bọn họ, nếu không nghe lời, kết cục của các ngươi cũng vậy. Vì vậy......cha ngươi đã chết."
"Chính là......như vậy?" Ánh mắt Cận Tiểu Hàm nhìn A Nguyên lại chuyển hướng Tạ Nham, hướng bọn họ chứng thực.
"Đại khái chính là như vậy! Về phần những ngững người này ai, trước mắt cũng không rõ ràng." đôi mắt Tạ Nham u ám, vỗ vỗ vai Cận Tiểu Hàm, thấp giọng nói, "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, việc cha ngươi chết cùng với Tả Ngôn Hi công tử và Tiểu Hạ Vương gia không có quan hệ. Trái lại, có người muốn lợi dụng các ngươi, tiếp theo lại lợi dụng cha ngươi, đi hại Hạ Vương, đi hại công tử của Hạ Vương phủ."
Cận Tiểu Hàm phảng phất nghe hiểu, lại phảng phất nghe không hiểu, yên lặng nhìn thi thể hôi thối trên đất, vành mắt chậm rãi đỏ lên.
Trường Nhạc công chúa che mũi đi tới lui một vòng, chợt ngồi xuống nắm bùn đất, ngẩng đầu cười cười, "Cái này...... là trùng hợp sao?"
Bên trong lòng bàn tay của nàng, là một ít mảnh xác đậu phộng.
A Nguyên ngước mắt, "Công chúa, Dĩnh Vương là ca ca của cô, đúng không? Cô rảnh rỗi đi dạo trong phủ hắn, thuận tiện nhìn thoáng qua xe ngựa trong phủ, có lẽ không có vấn đề gì quá lớn đúng không?"
Ánh nắng xuyên thấu qua tán hoa hòe, khuôn mặt nàng liền bừng sáng, hình dáng tươi cười càng giống như châu ngọc chói sáng ngời.
Cân nhắc đến tấm lệnh bài của Dĩnh Vương phủ kia, Dĩnh Vương không thể nghi ngờ có khả năng nhất là người sau lưng Tiết Chiếu Ý...
Nhưng trừ lần đó ra, cũng không có chứng cớ khác. Người thuyết thư Trương Hòa rắp tâm khó dò, cũng không ngoại trừ là cố ý giá họa.
Nếu có thể lần theo manh mối xe ngựa mà tra, cuối cùng điều tra rõ, có lẽ không chỉ là một án Hạ Vương.
Nhưng Dĩnh Vương là hoàng tử, là hoàng tử có khả năng kế vị.....
Trường Nhạc công chúa do dự một lát, lau trán nói: "Ta cùng Tam ca cũng không thân thiết. Hắn nói ta không giống nữ nhân, ta nói hắn không giống nam nhân......Nhưng mà cô cùng hắn quen thuộc, nếu như cô há miệng nói muốn ở phủ hắn mấy đêm, hắn tuyệt đối hai tay hoan nghênh!"
"Ta......"
A Nguyên không liệu được Dĩnh Vương lại cũng là tình lang của mình, lập tức há hốc mồm.
Một hồi lâu, nàng mới nói: "Nếu ta đi, Đoan hầu có vặn đầu ta xuống không?"
Trường Nhạc công chúa vỗ tay cười nói: "Sẽ! Hơn nữa ta dám khẳng định, hắn sẽ cảm thấy trong đầu cô không chỉ có nước, còn có phân......"
Tạ Nham cau mày nói: "Đừng rộn nữa! Hai người đừng nhúng tay, việc này một lát nữa ta sẽ cùng Cảnh Từ thương nghị."
A Nguyên chưa phát giác ra mà nhìn về phía phương hướng Đoan hầu phủ.
Nàng cùng Trường Nhạc công chúa đi ra ngoài trước, đem hành tung báo cho Cảnh Từ cùng Tạ Nham.
Nhưng Tạ Nham đã đến, Cảnh Từ một mực không tới.
Tắc Sênh quận chúa được an bài ở Di Minh cung của Lâm Hiền Phi ở tạm.
A Nguyên vốn cảm thấy chuyện này không cùng chính mình có liên quan lớn gì, nhưng mấy ngày này muốn đi gặp Cảnh Từ đều rơi vào khoảng không.
Sai người đi Đoan hầu phủ hỏi, Cảnh Từ hoặc là đi Di Minh cung, hoặc là trên đường đi Di Minh cung.
A Nguyên dần dần có chút bất an.
Thừa dịp Trường Nhạc công chúa đến đây cùng nàng thương thảo tình tiết vụ án, A Nguyên hỏi: "Đoan hầu có phải cùng Tắc Sênh quận chúa ở cùng nhau? Huynh ấy là thần tử, rõ ràng cũng có thể ra vào Di Minh cung sao?"
Trường Nhạc công chúa tức giận nói: "Đúng vậy! Vương Tắc Sênh kia ỏn ẻn làm yêu, thỉnh thoảng mời Cảnh Từ cùng Tạ Nham đi ôn chuyện, nửa điểm cũng không kiêng kị! Đáng giận phụ hoàng còn nói bọn họ thân thích khó được gặp nhau, không cho phép ngăn cản! Cảnh Từ lớn lên ở Trấn Châu, nghe nói cùng Vương Tắc Sênh là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ, cũng thế mà thôi, Tạ Nham cũng không có gặp nàng, cũng không biết thân thích thế nào, lôi kéo hắn làm gì vậy? Thật sự là đáng giận!"
A Nguyên mãnh liệt lại nghĩ tới ảo cảnh tiếng thiếu nữ thanh thoát gọi.
"Cảnh ca ca, chim ưng này thật đẹp! Cho muội chơi được không......"
Cô gái kia chẳng lẽ là......Vương Tắc Sênh?
Trong lòng nàng giống như bị người ta bóp nghẹt buồn đau, cũng buồn buồn hỏi: "Huynh ấy vội vàng cùng Tắc Sênh quận chúa, không nghĩ cách cứu Tả Ngôn Hi ra tù sao?"
Nàng từng cho rằng Tả Ngôn Hi khảm trong tim Cảnh Từ, xem ra nàng sai rồi, về sau nàng cho là nàng mới khảm ở trong tim hắn, chẳng lẽ......cũng sai rồi?
Trường Nhạc công chúa cũng chú ý việc này, cau mày nói: "Chuyện này ta cùng Tạ Nham nghe ngóng qua, giống như bọn họ đã cầu qua mấy lần, Hoàng Thượng không đồng ý, cho người tiếp tục tra xuống Khương Tham, muốn biết rõ hai người rốt cuộc có liên quan gì. Nhưng mà Tả Ngôn Hi giống như đơn giản là người tù mà thôi, tạm thời không đến mức lại chịu tội."
A Nguyên lắc lắc đầu, cố gắng khôi phục cõi lòng đau, lại hỏi: "Lần trước nhờ công chúa an bài tìm hồ sơ vụ án ta gặp tai kiếp, có hồi âm không?"
Trường Nhạc công chúa sau nửa ngày mới nói: "Không có ý chỉ của phụ hoàng ta cũng không nên liều lĩnh đi Hình hộ rút hồ sơ. Vốn trông cậy vào Tạ Nham, nhưng cô xem, Tạ Nham bị cái con yêu tinh kia mê hoặc!"
A Nguyên lặng yên.
Mấy ngày nay các nàng một mực an bài người theo dõi phủ của vương tướng, đại thần, đã từng tự mình đi qua con đường ngang qua nhà họ, xem có xe ngựa cũ nát lui tới hay không. Trong lúc đó cũng có cảm thấy khả nghi, nhưng nhìn lên, lại là đại thần nghèo kiết xác, không có tiền mua xe ngựa đẹp mà thôi.
Đương nhiên, càng nghèo hơn chính không phải đi xe ngựa nát, mà là đi bộ.
Cho nên đám quan lại bọn họ mạo muội ngăn lại, cũng không có cảm giác mình nghèo kiết hủ lậu. Phát hiện ngăn đón chính mình chính là Trường Nhạc công chúa và Nguyên đại tiểu thư, lại không khinh thường mà đi, cũng có ý nghĩ kỳ quái, không dám trèo cao lên nơi cường hãn như Trường Nhạc công chúa, rảnh rỗi không khỏi đến cửa Nguyên phủ dạo vài lần, vì vậy rất nhanh liền có lời đồn đại rằng Nguyên đại tiểu thư vẫn chứng nào tật ấy truyền ra.
Chỗ tốt duy nhất là, trải qua những ngày này ở chung, lại thêm những lần Cảnh Từ đi Di Minh cung thường kéo theo Tạ Nham, Trường Nhạc công chúa cùng nàng cùng chung mối thù, cùng vui cùng buồn, rốt cục triệt để dứt bỏ những ân oán ngày xưa..., hóa thù thành bạn.
Thấy A Nguyên phát sầu, Trường Nhạc công chúa an ủi: "Không ngại, hôm sau đưa tang Hạ Vương, Cảnh Từ sẽ xuất hiện."
Án Hạ Vương cuối cùng kết luận, hung thủ là Tiết Chiếu Ý, đồng lõa là Cận Đại Đức, bởi vì gian tình mưu hại chủ nhân.
Vì vậy vua và dân cao thấp, đều tiếc hận, Hạ Vương bận việc binh mã cấp bách cả đời, cuối cùng lại đã chết vì gian nô và ái thiếp quả thực không đáng.
Lương đế đau lòng vì mất cánh tay đắc lực, buồn bã mãi không thôi, đã sớm hạ chiếu hậu táng, cũng lại để cho con trai độc nhất Mộ Bắc Yên kế tục vị trí vương tước của Hạ Vương, an ủi lão Hạ Vương trên trời có linh thiêng, dẹp an đau xót cho đám thuộc hạ.
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Mộ Bắc Yên trở về, ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn - Mai
Chương 174:
Ngày đưa tang, A Nguyên một thân quần áo trắng, dẫn theo Tiểu Lộc sớm đi đến, liền gặp Mộ Bắc Yên ở bên cạnh linh cữu của phụ thân, còn phải tiếp khách tới, rất vất vả.
Nói đến Mộ Bắc Yên thiên tính phóng đãng không bị trói buộc, cũng không để ý tới trong nhà tục vụ, hôm nay phụ thân bị hại, người hại lại là tổng quản Cận Đại Đức vùng người quản lí việc trong phủ Tiết Chiếu Ý, nghĩa huynh duy nhất lại ở trong ngục, ngoài nỗi bi thống, cũng khó tránh khỏi loay hoay sứt đầu mẻ trán.
Nhưng lúc A Nguyên nhìn thấy Mộ Bắc Yên, tuy hắn tái nhợt thon gầy rất nhiều, thần sắc vẫn còn trấn định. Đôi mắt đào hoa như mèo con vẫn như cũ âm u lưu chuyển, cũng không dẫn tới vạn hoa đua nở nữa, mà là lặn trong màn đêm âm u hàn ý lạnh thấu xương.
Thấy A Nguyên tới sớm, ý lạnh trên mặt hắn mới tản ra chút ít, nói ra: "Tới vừa vặn. Ta xin hai thím trong tộc trông coi, nhưng hạ nhân trong phủ kiêu căng đã quen, chưa hẳn chịu nghe mệnh, cô đi giúp đỡ ta chút ít nhé?"
A Nguyên giật mình, "Giúp đỡ thế nào?"
Mộ Bắc Yên nói: "Người nhà chúng ta, hoặc là theo quân, hoặc là thân hữu theo quân, cho nên lúc trước ta đã phân phó, tang sự của phụ thân, quy củ đều theo trong quân doanh, không nghe phân phó, một gậy bổng xuống! Cô chỉ cần cầm gậy bổng, đao kiếm cũng không ngại."
A Nguyên cười nói: "Tốt. Dù sao thanh danh của ta cũng xấu, tệ hơn chút ít cũng không quan tâm!"
Nàng vỗ vỗ vai của hắn, thanh âm nhu hòa nói: "Còn có quá nhiều sự tình cần xử trí, ngươi cũng nên bớt đau buồn đi, bảo trọng thật tốt chính mình."
Mộ Bắc Yên cầm chặt cổ tay nàng, bình tĩnh nhìn nàng một lát, khóe môi ngoặt ra một vòng cười nhỏ, nói khẽ: "Sẽ nhớ."
A Nguyên đến đằng sau giúp đỡ một vòng, đã phát hiện Mộ Bắc Yên cũng không phải vô năng như trong truyền thuyết.
Thoáng cái tiếp nhận phủ đệ to như vậy, lại phải xử lí tang sự của Hạ Vương, sự vụ lớn nhỏ rườm rà cực kỳ, nhưng cơ bản hắn đã an bài sẵn sàng, chức vụ trong phủ, cũng không hỗn loạn như trong tưởng tượng.
Nhưng tang sự của Hạ Vương chấn động vua dân, khách mời đến đây phúng viếng rất nhiều, thỉnh thoảng tạm thời đều an bài. Mộ Bắc Yên mời tới Mộ Ngũ thẩm và Mộ Thất thẩm khôn khéo trông coi, nhưng đến cùng cũng không phải người của Hạ Vương phủ, mà lại đều là trong gia tộc, không thể hào phú so với Hạ Vương phủ, gia nhân của Hạ Vương phủ liền không để hai người vào mắt. Bọn họ ghen ghét bất bình người ngoài, lười nhác kéo dài coi, còn có mấy người cố ý không làm, có chủ tâm muốn nhìn hai người xấu mặt.
Đơn giản tự nhận là lão nhân của Hạ Vương phủ, thiếu chủ nhân lại không cần bọn họ, lại xin hai người ngoài vào quản thúc bọn họ, thật mất mặt.
A Nguyên lưu ý, giúp đỡ Ngũ thẩm, Thất thẩm quát tháo vài lần, gặp người cố ý quấy rối, liền nhấc chân đạp ngã, mấy cước đã khóc to, lại gương Phá Trần kiếm lên, mũi kiếm như băng lạnh lẽo lại kề vào cổ người kia.
Nàng lạnh lùng quát: "Muốn thể hiện cũng không nhìn thời điểm một chút! Không dùng đại cục làm trọng, không đem Tiểu vương gia để vào mắt, lại gây rối cho tang lễ của Hạ lão vương gia, năng lực càng lớn càng thêm phiền!"
Nguyên đại tiểu thư xuất thân cao quý, dù có tiếng xấu thế nào, lúc trước cùng Tiểu Hạ Vương quan hệ không người nào không biết, cũng không người nào dám vô lễ với nàng. Nhưng nàng thay đổi, ngày xưa dịu dàng, đột nhiên dũng mãnh gan dạ như thế, ngược lại làm kinh ngạc một đống người.
Người nọ vẫn không phục, phun máu tươi kêu lên: "Ta đối với lão vương gia một mảnh trung tâm, thiên lý ở đâu? Vương gia, Vương gia, sớm biết như thế, lão nô còn không bằng đi theo Ngài, tránh khỏi chịu những thứ vụn vặt dơ bẩn này!"
"Hiện tại đi theo, cũng không muộn!" A Nguyên cười, cho người lập tức đem đến chỗ Mộ Bắc Yên, lại để cho Tiểu Lộc truyền lời nói: "Người này một lòng theo chủ, mời Hạ Vương thành toàn!"
Mộ Bắc Yên nghe nói, lạnh lùng nhìn lướt qua, tiện tay đem bội kiếm ném xuống, "Khó có được ngươi trung tâm như vậy, bản vương đương nhiên thành toàn. Nhà của ngươi bản vương sẽ chăm sóc, yên tâm đi đi!"
Người nọ có gia có thất, áo cơm không lo, vô lễ làm ầm ĩ, liền cho rằng Thiếu chủ nhân từ nay về sau lại không dám khinh mạn chính mình mà thôi, sẽ không liệu rằng sẽ đùa quá hoá thật, nhất thời náo loạn, hắn nào dám đi nhặt kiếm?
Mộ Bắc Yên giận dữ, lại một cước đạp ngã, nói ra: "Thế này kêu là một lòng theo chủ? Lừa gạt ta cũng thế mà thôi, lão Vương gia đã mất cũng dám lừa gạt? Người đâu, đem hắn đánh năm ngươi gậy bổng, nhốt vào kho củi, sau khi tang sự xong thì xử lý....."
Người nọ ở cửa nách kêu thảm thiết còn chưa ngừng, đám nô bộc liền nhao nhao đi, riêng phần mình lĩnh mệnh mà làm, không dám làm ra chuyện gì nữa.
A Nguyên thấy tất cả đã ngay ngắn trật tự, lúc này mới yên lòng lại.
Nhưng Cảnh Từ chậm chạp chưa đến.
Chẳng những Cảnh Từ chưa đến, ngay cả Trường Nhạc công chúa và Bác Vương, Dĩnh Vương cũng không có tin tức.
Mắt thấy nhanh đến thời gian đưa tang, bên ngoài mới truyền đến tiếng thông truyền hơi sợ hãi: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Lương đế Chu Hoảng, người ôm bệnh đích thân đến Hạ Vương phủ đưa tiễn, Ngài vuốt quan tài, trong đó có người đã cùng mình vào sinh ra tử rồi khóc.
Bác Vương, Dĩnh Vương, Quân Vương và Trường Nhạc công chúa, nhao nhao ở bên khuyên giải, sau đó từng người lên hương tế.
Cảnh Từ lại theo bọn họ cùng đi, chư Vương và công chúa tế qua, cũng tiến lên tiếp nhận hương. Đang định hành lễ, bên cạnh đã có một thiếu nữ lần lượt lên, cùng tiếp hương, hướng Cảnh Từ nhìn thoáng qua.
Cảnh Từ chần chừ chốc lát, liền hướng bên cạnh lùi xuống chút ít, cùng cô gái kia đồng loạt hành lễ.
Tiểu Lộc với tới nhìn xem, đã thấy ngây người, dốc sức liều mạng đong đưa cánh tay A Nguyên, thấp giọng hỏi: "Đây......Đây là có chuyện gì? Cô gái này ở đâu xuất hiện? Có hiểu quy củ hay không? Đoan hầu đã có hôn ước! Đã có hôn ước!"
A Nguyên nhìn cô gái kia, cô gái kia đã hành lễ xong, còn quay mặt lại, ánh mắt lướt qua mọi người, chuẩn xác mà nhìn về phía A Nguyên.
Thiếu nữ cực xinh đẹp, hai con ngươi linh động trong trẻo, khi chớp mắt phảng phất mang theo giọt sương sớm trong trẻo óng ánh.
Cùng ánh mắt A Nguyên chạm vào nhau, nàng cười một tiếng, cánh tay tự nhiên mà khoác tay Cảnh Từ, theo bên người hắn lui sang một bên.
Nàng khoác một bộ áo tơ trắng, giống như một nụ Ngọc Lan Hoa, quả nhiên thanh tú nổi bật, cùng Cảnh Từ kề vai sát cánh, đúng như tuyết ngọc mài một đôi bích nhân, thấy thế nào cũng rất xứng.
Nàng chính là......Vương Tắc Sênh?
Sao bọn họ nhìn lại xứng đôi như vậy?
Sớm nên thành hôm nay là A Nguyên cùng Cảnh Từ mới nên là một đôi?
Cảnh Từ hiển nhiên đã chú ý tới động tĩnh của A Nguyên, ánh mắt hắn nhẹ nhàng đảo qua hai người, hơi nhíu lông mày, đang định cất bước đi về hướng A Nguyên, Hạ cô cô không biết lúc nào lại chạy tới bên cạnh hắn, hơi kéo lấy hắn, trầm thấp nói câu gì đó. Cảnh Từ dừng lại một chút, hướng A Nguyên hơi gật đầu bày ra bộ dáng mời, lại chậm rãi thối lui ra đằng sau, lướt qua đám người vội vàng đi ra ngoài.
A Nguyên thò tay kéo Tiểu Lộc, cũng lách qua đám người, từ cửa sau đi ra ngoài, truy tìm hướng Cảnh Từ rời đi.
Cả ngày cùng nữ tử khác ở một nơi, quả thực đáng giận.
Vốn lấy tính tự phụ của hắn, ước chừng căn bản không biết chính mình đáng giận.
A Nguyên liền không thể không vì khó mà đi nói cho hắn biết, nàng cần tuân thủ nữ tắc, hắn cũng nên tuân thủ phu ngôn.
Cảnh Từ đi rất nhanh, A Nguyên đuổi theo, bóng lưng của hắn đã sắp biến mất tại góc rẽ sau bóng cây.
May mà thị vệ hộ tống Lương đế đến đây tuy nhiều, phần lớn đêu biết Nguyên đại tiểu thư, cũng không ngăn nàng.
Nàng thậm chí còn nhìn thấy Tiêu Tiêu vịn chuôi kiếm đứng ở bên bọn thị vệ, đang như có điều suy nghĩ mà nhìn về nàng, trên mặt hơi có thần sắc lo lắng. Nhưng A Nguyên vội vã đuổi theo Cảnh Từ, đã bất chấp ánh mắt khác thường của Tiêu Tiêu.
Dọc theo con đường đá chọi ngũ sắc, nàng đang định nhanh bước chân hơn, phía trước rừng cây có bóng người lóe lên, cùng với một đạo kiếm quang bay thẳng vào mặt.
A Nguyên hoảng sợ tránh đi, đang muốn rút kiếm đối địch, đối phương dĩ nhiên thu tay lại, trào phúng mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Che ở bên khuôn mặt là mặt nạ bạc, kiếm như đồ mi lạnh lẽo. Hạ cô cô đáy mắt tỏa hào quang, tức thì so với kim loại còn lạnh hơn, lạnh thấu xương.
Bà nói: "Nguyên đại tiểu thư, không cần đuổi theo. Đoan hầu phải xử lý chuyện của hắn, cùng cô không quan hệ. -- chuyện của hắn, cho tới bây giờ cùng cô không quan hệ!"
A Nguyên đã quen thấy bộ dạng trừng mắt tức giận, miễn cưỡng đảo qua bà, nói ra: "Chuyện của huynh ấy có cùng ta có liên quan hay không, bà nói không tính! Chính huynh ấy nói, cũng không tính!"
Nàng cất bước lại đi về phía trước, Hạ cô cô lại ngăn cản, A Nguyên bước chân xê dịch, hư hư thật thật quơ quơ thân, liền linh hoạt nhanh chóng xẹt qua bà, tiếp tục hướng đi về phía trước.
Hạ cô cô tức giận vô cùng, ngược lại cười cười, một mặt tiếp tục ngăn trở, một mặt quát: "Ta nói không tính, hắn nói cũng không tính, lại không biết Hoàng Thượng định đoạt có tính không?"
A Nguyên không khỏi quay đầu lại nhìn về phía bà, "Hoàng Thượng? Hoàng thượng tứ hôn, đương nhiên là đã tính toán."
Hạ cô cô cười lạnh nói: "Hoàng Thượng tứ hôn không giả, nhưng Nguyên đại tiểu thư đào hôn cũng không giả. Nếu như Nguyên đại tiểu thư không coi hôn ước này ra gì, Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, về tình về lý, đều không thể chỉ trích?"
Trong lòng A Nguyên không khỏi thắt chặt.
Nàng sở dĩ đối với tương lai của nàng và Cảnh Từ nắm chắc, đơn giản là giữa bọn họ có hôn ước vua ban.
Lần trước vào cung hướng Lương đế thỉnh tội, Lương đế dù chưa trách cứ, nhưng hoàn toàn đã nghi kị với hôn ước của nàng, định trông xem thái độ của Cảnh Từ thế nào mới quyết địn. Những ngày nay khi trở về kinh, nàng cùng Cảnh Từ tình sâu đậm, lại không nghĩ tới hắn sẽ có dị nghị, càng không nghĩ tới hôn sự của bọn họ thật sự sẽ bị ảnh hưởng.
Edit + Beta: Hàn - Mai
Thiếu nữ nói: "Lúc trước phụ thân ta thường dẫn ta đến vương phủ. Tấm đệm trong phòng Vương gia cùng Tiểu vương gia đều là da hổ, ta nghe phụ thân nói, từng cẩn thận mà ngửi, nhớ rõ cảm giác kia."
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Bên ngoài phòng có lẽ là ngô đồng. Tuy bọn họ đóng đinh cửa sổ, nhưng ta nhìn thấy góc phòng có lá ngô đồng khô."
Trường Nhạc công chúa chưa phát giác ra nhìn về phía Tạ Nham, khẽ thở dài: "Manh mối......Rõ ràng còn không ít."
Tạ Nham trầm ngâm nói: "Mấy chục năm qua chiến loạn thường xuyên, các nước trọng võ coi nhẹ văn, công hầu tướng quân thường dùng lông mãnh thú làm tấm đệm kê lót, trong xe ngựa có vật ấy cũng không kỳ quái. Đã dùng để bắt người, tự nhiên phải là xe ngựa cũ kĩ, không phải là xe ngựa chủ nhân hay dùng, không chừng là xe ngựa đã thay thế không dùng nữa."
Trường Nhạc công chúa nói: "Trên tấm đệm có dầu mỡ, chẳng lẽ là sử dụng dưới bếp?"
Tạ Nham nói: "Các nơi giờ đều dùng xe ngựa phục vụ binh lính, mặc dù là tướng gia, cũng không có khả năng có quá nhiều xe ngựa không dùng đến. Nếu là nhà bếp thu mua, đương nhiên sẽ chọc cho người ta chỉ trích."
Trường Nhạc công chúa thở dài: "Phạm vi có chút lớn......Bây giờ đúng là lúc dùng người, nếu dám đi từng nhà... quý nhân tìm xe ngựa, phụ hoàng ước chừng sẽ vặn đầu ta xuống, nhìn xem bên trong có nước hay không."
A Nguyên nói nhỏ: "Không phải nước, là Tạ Nham!"
Trường Nhạc công chúa tự nhiên cười nói, nhìn về phía Tạ Nham càng lúc càng thâm tình, vì vậy sắc mặt Tạ Nham liền không tốt.
Cô gái kia cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Còn có một chuyện, không biết có tính là manh mối không?"
"Chuyện gì?"
"Sau khi chúng tôi được thả ra, cũng không thấy thi thể của bốn gã nô bộc và thị nữ kia, ngay cả máu tươi đều bị quét sạch.....Nhưng phía sau phòng của tôi, bùn đất ở dưới gốc hòe già, giống như bị đào lên."
"......"
Các sai dịch rất nhanh đem đất dưới gốc hòe già đào lên, đào ra bên trong có 4 cỗ thi thể.
Chính xác mà nói, là bốn cỗ thi thể không đầu.
Cung thị sớm đã trốn vào trong nội viện, sợ hãi khóc lóc, không dám ra đây nhìn lên một cái.
Vẫn là người thiếu nữ kia đi tới, cẩn thận phân biệt một phen, nói ra: "Theo dáng người, quần áo, chính là bốn gã nô bộc và thị nữ nhà chúng ta bị hại, không sai."
Nàng thậm chí còn thò đầu vào hố nhìn, "Đầu của bọn họ đâu?"
Tạ Nham thở dài một tiếng.
A Nguyên vỗ vỗ đầu thiếu nữ hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Cận Tiểu Hàm."
"Tốt, Cận Tiểu Hàm, thật là có thiên phú. Về sau nếu có cơ hội, không ngại cũng đi làm nữ bộ khoái, nhất định sẽ không kém nam nhân."
"Đầu của bọn hắn đâu?"
Cận Tiểu Hàm cố chấp mà hỏi, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm A Nguyên.
A Nguyên chần chờ một lát, đáp: "Ta không biết. Nhưng ta đoán, có lẽ ở Thẩm Hà. Tám phần là có người cầm bốn cái đầu cho cha ngươi biết, các ngươi rơi vào trong tay bọn họ, nếu không nghe lời, kết cục của các ngươi cũng vậy. Vì vậy......cha ngươi đã chết."
"Chính là......như vậy?" Ánh mắt Cận Tiểu Hàm nhìn A Nguyên lại chuyển hướng Tạ Nham, hướng bọn họ chứng thực.
"Đại khái chính là như vậy! Về phần những ngững người này ai, trước mắt cũng không rõ ràng." đôi mắt Tạ Nham u ám, vỗ vỗ vai Cận Tiểu Hàm, thấp giọng nói, "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, việc cha ngươi chết cùng với Tả Ngôn Hi công tử và Tiểu Hạ Vương gia không có quan hệ. Trái lại, có người muốn lợi dụng các ngươi, tiếp theo lại lợi dụng cha ngươi, đi hại Hạ Vương, đi hại công tử của Hạ Vương phủ."
Cận Tiểu Hàm phảng phất nghe hiểu, lại phảng phất nghe không hiểu, yên lặng nhìn thi thể hôi thối trên đất, vành mắt chậm rãi đỏ lên.
Trường Nhạc công chúa che mũi đi tới lui một vòng, chợt ngồi xuống nắm bùn đất, ngẩng đầu cười cười, "Cái này...... là trùng hợp sao?"
Bên trong lòng bàn tay của nàng, là một ít mảnh xác đậu phộng.
A Nguyên ngước mắt, "Công chúa, Dĩnh Vương là ca ca của cô, đúng không? Cô rảnh rỗi đi dạo trong phủ hắn, thuận tiện nhìn thoáng qua xe ngựa trong phủ, có lẽ không có vấn đề gì quá lớn đúng không?"
Ánh nắng xuyên thấu qua tán hoa hòe, khuôn mặt nàng liền bừng sáng, hình dáng tươi cười càng giống như châu ngọc chói sáng ngời.
Cân nhắc đến tấm lệnh bài của Dĩnh Vương phủ kia, Dĩnh Vương không thể nghi ngờ có khả năng nhất là người sau lưng Tiết Chiếu Ý...
Nhưng trừ lần đó ra, cũng không có chứng cớ khác. Người thuyết thư Trương Hòa rắp tâm khó dò, cũng không ngoại trừ là cố ý giá họa.
Nếu có thể lần theo manh mối xe ngựa mà tra, cuối cùng điều tra rõ, có lẽ không chỉ là một án Hạ Vương.
Nhưng Dĩnh Vương là hoàng tử, là hoàng tử có khả năng kế vị.....
Trường Nhạc công chúa do dự một lát, lau trán nói: "Ta cùng Tam ca cũng không thân thiết. Hắn nói ta không giống nữ nhân, ta nói hắn không giống nam nhân......Nhưng mà cô cùng hắn quen thuộc, nếu như cô há miệng nói muốn ở phủ hắn mấy đêm, hắn tuyệt đối hai tay hoan nghênh!"
"Ta......"
A Nguyên không liệu được Dĩnh Vương lại cũng là tình lang của mình, lập tức há hốc mồm.
Một hồi lâu, nàng mới nói: "Nếu ta đi, Đoan hầu có vặn đầu ta xuống không?"
Trường Nhạc công chúa vỗ tay cười nói: "Sẽ! Hơn nữa ta dám khẳng định, hắn sẽ cảm thấy trong đầu cô không chỉ có nước, còn có phân......"
Tạ Nham cau mày nói: "Đừng rộn nữa! Hai người đừng nhúng tay, việc này một lát nữa ta sẽ cùng Cảnh Từ thương nghị."
A Nguyên chưa phát giác ra mà nhìn về phía phương hướng Đoan hầu phủ.
Nàng cùng Trường Nhạc công chúa đi ra ngoài trước, đem hành tung báo cho Cảnh Từ cùng Tạ Nham.
Nhưng Tạ Nham đã đến, Cảnh Từ một mực không tới.
Tắc Sênh quận chúa được an bài ở Di Minh cung của Lâm Hiền Phi ở tạm.
A Nguyên vốn cảm thấy chuyện này không cùng chính mình có liên quan lớn gì, nhưng mấy ngày này muốn đi gặp Cảnh Từ đều rơi vào khoảng không.
Sai người đi Đoan hầu phủ hỏi, Cảnh Từ hoặc là đi Di Minh cung, hoặc là trên đường đi Di Minh cung.
A Nguyên dần dần có chút bất an.
Thừa dịp Trường Nhạc công chúa đến đây cùng nàng thương thảo tình tiết vụ án, A Nguyên hỏi: "Đoan hầu có phải cùng Tắc Sênh quận chúa ở cùng nhau? Huynh ấy là thần tử, rõ ràng cũng có thể ra vào Di Minh cung sao?"
Trường Nhạc công chúa tức giận nói: "Đúng vậy! Vương Tắc Sênh kia ỏn ẻn làm yêu, thỉnh thoảng mời Cảnh Từ cùng Tạ Nham đi ôn chuyện, nửa điểm cũng không kiêng kị! Đáng giận phụ hoàng còn nói bọn họ thân thích khó được gặp nhau, không cho phép ngăn cản! Cảnh Từ lớn lên ở Trấn Châu, nghe nói cùng Vương Tắc Sênh là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ, cũng thế mà thôi, Tạ Nham cũng không có gặp nàng, cũng không biết thân thích thế nào, lôi kéo hắn làm gì vậy? Thật sự là đáng giận!"
A Nguyên mãnh liệt lại nghĩ tới ảo cảnh tiếng thiếu nữ thanh thoát gọi.
"Cảnh ca ca, chim ưng này thật đẹp! Cho muội chơi được không......"
Cô gái kia chẳng lẽ là......Vương Tắc Sênh?
Trong lòng nàng giống như bị người ta bóp nghẹt buồn đau, cũng buồn buồn hỏi: "Huynh ấy vội vàng cùng Tắc Sênh quận chúa, không nghĩ cách cứu Tả Ngôn Hi ra tù sao?"
Nàng từng cho rằng Tả Ngôn Hi khảm trong tim Cảnh Từ, xem ra nàng sai rồi, về sau nàng cho là nàng mới khảm ở trong tim hắn, chẳng lẽ......cũng sai rồi?
Trường Nhạc công chúa cũng chú ý việc này, cau mày nói: "Chuyện này ta cùng Tạ Nham nghe ngóng qua, giống như bọn họ đã cầu qua mấy lần, Hoàng Thượng không đồng ý, cho người tiếp tục tra xuống Khương Tham, muốn biết rõ hai người rốt cuộc có liên quan gì. Nhưng mà Tả Ngôn Hi giống như đơn giản là người tù mà thôi, tạm thời không đến mức lại chịu tội."
A Nguyên lắc lắc đầu, cố gắng khôi phục cõi lòng đau, lại hỏi: "Lần trước nhờ công chúa an bài tìm hồ sơ vụ án ta gặp tai kiếp, có hồi âm không?"
Trường Nhạc công chúa sau nửa ngày mới nói: "Không có ý chỉ của phụ hoàng ta cũng không nên liều lĩnh đi Hình hộ rút hồ sơ. Vốn trông cậy vào Tạ Nham, nhưng cô xem, Tạ Nham bị cái con yêu tinh kia mê hoặc!"
A Nguyên lặng yên.
Mấy ngày nay các nàng một mực an bài người theo dõi phủ của vương tướng, đại thần, đã từng tự mình đi qua con đường ngang qua nhà họ, xem có xe ngựa cũ nát lui tới hay không. Trong lúc đó cũng có cảm thấy khả nghi, nhưng nhìn lên, lại là đại thần nghèo kiết xác, không có tiền mua xe ngựa đẹp mà thôi.
Đương nhiên, càng nghèo hơn chính không phải đi xe ngựa nát, mà là đi bộ.
Cho nên đám quan lại bọn họ mạo muội ngăn lại, cũng không có cảm giác mình nghèo kiết hủ lậu. Phát hiện ngăn đón chính mình chính là Trường Nhạc công chúa và Nguyên đại tiểu thư, lại không khinh thường mà đi, cũng có ý nghĩ kỳ quái, không dám trèo cao lên nơi cường hãn như Trường Nhạc công chúa, rảnh rỗi không khỏi đến cửa Nguyên phủ dạo vài lần, vì vậy rất nhanh liền có lời đồn đại rằng Nguyên đại tiểu thư vẫn chứng nào tật ấy truyền ra.
Chỗ tốt duy nhất là, trải qua những ngày này ở chung, lại thêm những lần Cảnh Từ đi Di Minh cung thường kéo theo Tạ Nham, Trường Nhạc công chúa cùng nàng cùng chung mối thù, cùng vui cùng buồn, rốt cục triệt để dứt bỏ những ân oán ngày xưa..., hóa thù thành bạn.
Thấy A Nguyên phát sầu, Trường Nhạc công chúa an ủi: "Không ngại, hôm sau đưa tang Hạ Vương, Cảnh Từ sẽ xuất hiện."
Án Hạ Vương cuối cùng kết luận, hung thủ là Tiết Chiếu Ý, đồng lõa là Cận Đại Đức, bởi vì gian tình mưu hại chủ nhân.
Vì vậy vua và dân cao thấp, đều tiếc hận, Hạ Vương bận việc binh mã cấp bách cả đời, cuối cùng lại đã chết vì gian nô và ái thiếp quả thực không đáng.
Lương đế đau lòng vì mất cánh tay đắc lực, buồn bã mãi không thôi, đã sớm hạ chiếu hậu táng, cũng lại để cho con trai độc nhất Mộ Bắc Yên kế tục vị trí vương tước của Hạ Vương, an ủi lão Hạ Vương trên trời có linh thiêng, dẹp an đau xót cho đám thuộc hạ.
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Mộ Bắc Yên trở về, ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn - Mai
Chương 174:
Ngày đưa tang, A Nguyên một thân quần áo trắng, dẫn theo Tiểu Lộc sớm đi đến, liền gặp Mộ Bắc Yên ở bên cạnh linh cữu của phụ thân, còn phải tiếp khách tới, rất vất vả.
Nói đến Mộ Bắc Yên thiên tính phóng đãng không bị trói buộc, cũng không để ý tới trong nhà tục vụ, hôm nay phụ thân bị hại, người hại lại là tổng quản Cận Đại Đức vùng người quản lí việc trong phủ Tiết Chiếu Ý, nghĩa huynh duy nhất lại ở trong ngục, ngoài nỗi bi thống, cũng khó tránh khỏi loay hoay sứt đầu mẻ trán.
Nhưng lúc A Nguyên nhìn thấy Mộ Bắc Yên, tuy hắn tái nhợt thon gầy rất nhiều, thần sắc vẫn còn trấn định. Đôi mắt đào hoa như mèo con vẫn như cũ âm u lưu chuyển, cũng không dẫn tới vạn hoa đua nở nữa, mà là lặn trong màn đêm âm u hàn ý lạnh thấu xương.
Thấy A Nguyên tới sớm, ý lạnh trên mặt hắn mới tản ra chút ít, nói ra: "Tới vừa vặn. Ta xin hai thím trong tộc trông coi, nhưng hạ nhân trong phủ kiêu căng đã quen, chưa hẳn chịu nghe mệnh, cô đi giúp đỡ ta chút ít nhé?"
A Nguyên giật mình, "Giúp đỡ thế nào?"
Mộ Bắc Yên nói: "Người nhà chúng ta, hoặc là theo quân, hoặc là thân hữu theo quân, cho nên lúc trước ta đã phân phó, tang sự của phụ thân, quy củ đều theo trong quân doanh, không nghe phân phó, một gậy bổng xuống! Cô chỉ cần cầm gậy bổng, đao kiếm cũng không ngại."
A Nguyên cười nói: "Tốt. Dù sao thanh danh của ta cũng xấu, tệ hơn chút ít cũng không quan tâm!"
Nàng vỗ vỗ vai của hắn, thanh âm nhu hòa nói: "Còn có quá nhiều sự tình cần xử trí, ngươi cũng nên bớt đau buồn đi, bảo trọng thật tốt chính mình."
Mộ Bắc Yên cầm chặt cổ tay nàng, bình tĩnh nhìn nàng một lát, khóe môi ngoặt ra một vòng cười nhỏ, nói khẽ: "Sẽ nhớ."
A Nguyên đến đằng sau giúp đỡ một vòng, đã phát hiện Mộ Bắc Yên cũng không phải vô năng như trong truyền thuyết.
Thoáng cái tiếp nhận phủ đệ to như vậy, lại phải xử lí tang sự của Hạ Vương, sự vụ lớn nhỏ rườm rà cực kỳ, nhưng cơ bản hắn đã an bài sẵn sàng, chức vụ trong phủ, cũng không hỗn loạn như trong tưởng tượng.
Nhưng tang sự của Hạ Vương chấn động vua dân, khách mời đến đây phúng viếng rất nhiều, thỉnh thoảng tạm thời đều an bài. Mộ Bắc Yên mời tới Mộ Ngũ thẩm và Mộ Thất thẩm khôn khéo trông coi, nhưng đến cùng cũng không phải người của Hạ Vương phủ, mà lại đều là trong gia tộc, không thể hào phú so với Hạ Vương phủ, gia nhân của Hạ Vương phủ liền không để hai người vào mắt. Bọn họ ghen ghét bất bình người ngoài, lười nhác kéo dài coi, còn có mấy người cố ý không làm, có chủ tâm muốn nhìn hai người xấu mặt.
Đơn giản tự nhận là lão nhân của Hạ Vương phủ, thiếu chủ nhân lại không cần bọn họ, lại xin hai người ngoài vào quản thúc bọn họ, thật mất mặt.
A Nguyên lưu ý, giúp đỡ Ngũ thẩm, Thất thẩm quát tháo vài lần, gặp người cố ý quấy rối, liền nhấc chân đạp ngã, mấy cước đã khóc to, lại gương Phá Trần kiếm lên, mũi kiếm như băng lạnh lẽo lại kề vào cổ người kia.
Nàng lạnh lùng quát: "Muốn thể hiện cũng không nhìn thời điểm một chút! Không dùng đại cục làm trọng, không đem Tiểu vương gia để vào mắt, lại gây rối cho tang lễ của Hạ lão vương gia, năng lực càng lớn càng thêm phiền!"
Nguyên đại tiểu thư xuất thân cao quý, dù có tiếng xấu thế nào, lúc trước cùng Tiểu Hạ Vương quan hệ không người nào không biết, cũng không người nào dám vô lễ với nàng. Nhưng nàng thay đổi, ngày xưa dịu dàng, đột nhiên dũng mãnh gan dạ như thế, ngược lại làm kinh ngạc một đống người.
Người nọ vẫn không phục, phun máu tươi kêu lên: "Ta đối với lão vương gia một mảnh trung tâm, thiên lý ở đâu? Vương gia, Vương gia, sớm biết như thế, lão nô còn không bằng đi theo Ngài, tránh khỏi chịu những thứ vụn vặt dơ bẩn này!"
"Hiện tại đi theo, cũng không muộn!" A Nguyên cười, cho người lập tức đem đến chỗ Mộ Bắc Yên, lại để cho Tiểu Lộc truyền lời nói: "Người này một lòng theo chủ, mời Hạ Vương thành toàn!"
Mộ Bắc Yên nghe nói, lạnh lùng nhìn lướt qua, tiện tay đem bội kiếm ném xuống, "Khó có được ngươi trung tâm như vậy, bản vương đương nhiên thành toàn. Nhà của ngươi bản vương sẽ chăm sóc, yên tâm đi đi!"
Người nọ có gia có thất, áo cơm không lo, vô lễ làm ầm ĩ, liền cho rằng Thiếu chủ nhân từ nay về sau lại không dám khinh mạn chính mình mà thôi, sẽ không liệu rằng sẽ đùa quá hoá thật, nhất thời náo loạn, hắn nào dám đi nhặt kiếm?
Mộ Bắc Yên giận dữ, lại một cước đạp ngã, nói ra: "Thế này kêu là một lòng theo chủ? Lừa gạt ta cũng thế mà thôi, lão Vương gia đã mất cũng dám lừa gạt? Người đâu, đem hắn đánh năm ngươi gậy bổng, nhốt vào kho củi, sau khi tang sự xong thì xử lý....."
Người nọ ở cửa nách kêu thảm thiết còn chưa ngừng, đám nô bộc liền nhao nhao đi, riêng phần mình lĩnh mệnh mà làm, không dám làm ra chuyện gì nữa.
A Nguyên thấy tất cả đã ngay ngắn trật tự, lúc này mới yên lòng lại.
Nhưng Cảnh Từ chậm chạp chưa đến.
Chẳng những Cảnh Từ chưa đến, ngay cả Trường Nhạc công chúa và Bác Vương, Dĩnh Vương cũng không có tin tức.
Mắt thấy nhanh đến thời gian đưa tang, bên ngoài mới truyền đến tiếng thông truyền hơi sợ hãi: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Lương đế Chu Hoảng, người ôm bệnh đích thân đến Hạ Vương phủ đưa tiễn, Ngài vuốt quan tài, trong đó có người đã cùng mình vào sinh ra tử rồi khóc.
Bác Vương, Dĩnh Vương, Quân Vương và Trường Nhạc công chúa, nhao nhao ở bên khuyên giải, sau đó từng người lên hương tế.
Cảnh Từ lại theo bọn họ cùng đi, chư Vương và công chúa tế qua, cũng tiến lên tiếp nhận hương. Đang định hành lễ, bên cạnh đã có một thiếu nữ lần lượt lên, cùng tiếp hương, hướng Cảnh Từ nhìn thoáng qua.
Cảnh Từ chần chừ chốc lát, liền hướng bên cạnh lùi xuống chút ít, cùng cô gái kia đồng loạt hành lễ.
Tiểu Lộc với tới nhìn xem, đã thấy ngây người, dốc sức liều mạng đong đưa cánh tay A Nguyên, thấp giọng hỏi: "Đây......Đây là có chuyện gì? Cô gái này ở đâu xuất hiện? Có hiểu quy củ hay không? Đoan hầu đã có hôn ước! Đã có hôn ước!"
A Nguyên nhìn cô gái kia, cô gái kia đã hành lễ xong, còn quay mặt lại, ánh mắt lướt qua mọi người, chuẩn xác mà nhìn về phía A Nguyên.
Thiếu nữ cực xinh đẹp, hai con ngươi linh động trong trẻo, khi chớp mắt phảng phất mang theo giọt sương sớm trong trẻo óng ánh.
Cùng ánh mắt A Nguyên chạm vào nhau, nàng cười một tiếng, cánh tay tự nhiên mà khoác tay Cảnh Từ, theo bên người hắn lui sang một bên.
Nàng khoác một bộ áo tơ trắng, giống như một nụ Ngọc Lan Hoa, quả nhiên thanh tú nổi bật, cùng Cảnh Từ kề vai sát cánh, đúng như tuyết ngọc mài một đôi bích nhân, thấy thế nào cũng rất xứng.
Nàng chính là......Vương Tắc Sênh?
Sao bọn họ nhìn lại xứng đôi như vậy?
Sớm nên thành hôm nay là A Nguyên cùng Cảnh Từ mới nên là một đôi?
Cảnh Từ hiển nhiên đã chú ý tới động tĩnh của A Nguyên, ánh mắt hắn nhẹ nhàng đảo qua hai người, hơi nhíu lông mày, đang định cất bước đi về hướng A Nguyên, Hạ cô cô không biết lúc nào lại chạy tới bên cạnh hắn, hơi kéo lấy hắn, trầm thấp nói câu gì đó. Cảnh Từ dừng lại một chút, hướng A Nguyên hơi gật đầu bày ra bộ dáng mời, lại chậm rãi thối lui ra đằng sau, lướt qua đám người vội vàng đi ra ngoài.
A Nguyên thò tay kéo Tiểu Lộc, cũng lách qua đám người, từ cửa sau đi ra ngoài, truy tìm hướng Cảnh Từ rời đi.
Cả ngày cùng nữ tử khác ở một nơi, quả thực đáng giận.
Vốn lấy tính tự phụ của hắn, ước chừng căn bản không biết chính mình đáng giận.
A Nguyên liền không thể không vì khó mà đi nói cho hắn biết, nàng cần tuân thủ nữ tắc, hắn cũng nên tuân thủ phu ngôn.
Cảnh Từ đi rất nhanh, A Nguyên đuổi theo, bóng lưng của hắn đã sắp biến mất tại góc rẽ sau bóng cây.
May mà thị vệ hộ tống Lương đế đến đây tuy nhiều, phần lớn đêu biết Nguyên đại tiểu thư, cũng không ngăn nàng.
Nàng thậm chí còn nhìn thấy Tiêu Tiêu vịn chuôi kiếm đứng ở bên bọn thị vệ, đang như có điều suy nghĩ mà nhìn về nàng, trên mặt hơi có thần sắc lo lắng. Nhưng A Nguyên vội vã đuổi theo Cảnh Từ, đã bất chấp ánh mắt khác thường của Tiêu Tiêu.
Dọc theo con đường đá chọi ngũ sắc, nàng đang định nhanh bước chân hơn, phía trước rừng cây có bóng người lóe lên, cùng với một đạo kiếm quang bay thẳng vào mặt.
A Nguyên hoảng sợ tránh đi, đang muốn rút kiếm đối địch, đối phương dĩ nhiên thu tay lại, trào phúng mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Che ở bên khuôn mặt là mặt nạ bạc, kiếm như đồ mi lạnh lẽo. Hạ cô cô đáy mắt tỏa hào quang, tức thì so với kim loại còn lạnh hơn, lạnh thấu xương.
Bà nói: "Nguyên đại tiểu thư, không cần đuổi theo. Đoan hầu phải xử lý chuyện của hắn, cùng cô không quan hệ. -- chuyện của hắn, cho tới bây giờ cùng cô không quan hệ!"
A Nguyên đã quen thấy bộ dạng trừng mắt tức giận, miễn cưỡng đảo qua bà, nói ra: "Chuyện của huynh ấy có cùng ta có liên quan hay không, bà nói không tính! Chính huynh ấy nói, cũng không tính!"
Nàng cất bước lại đi về phía trước, Hạ cô cô lại ngăn cản, A Nguyên bước chân xê dịch, hư hư thật thật quơ quơ thân, liền linh hoạt nhanh chóng xẹt qua bà, tiếp tục hướng đi về phía trước.
Hạ cô cô tức giận vô cùng, ngược lại cười cười, một mặt tiếp tục ngăn trở, một mặt quát: "Ta nói không tính, hắn nói cũng không tính, lại không biết Hoàng Thượng định đoạt có tính không?"
A Nguyên không khỏi quay đầu lại nhìn về phía bà, "Hoàng Thượng? Hoàng thượng tứ hôn, đương nhiên là đã tính toán."
Hạ cô cô cười lạnh nói: "Hoàng Thượng tứ hôn không giả, nhưng Nguyên đại tiểu thư đào hôn cũng không giả. Nếu như Nguyên đại tiểu thư không coi hôn ước này ra gì, Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, về tình về lý, đều không thể chỉ trích?"
Trong lòng A Nguyên không khỏi thắt chặt.
Nàng sở dĩ đối với tương lai của nàng và Cảnh Từ nắm chắc, đơn giản là giữa bọn họ có hôn ước vua ban.
Lần trước vào cung hướng Lương đế thỉnh tội, Lương đế dù chưa trách cứ, nhưng hoàn toàn đã nghi kị với hôn ước của nàng, định trông xem thái độ của Cảnh Từ thế nào mới quyết địn. Những ngày nay khi trở về kinh, nàng cùng Cảnh Từ tình sâu đậm, lại không nghĩ tới hắn sẽ có dị nghị, càng không nghĩ tới hôn sự của bọn họ thật sự sẽ bị ảnh hưởng.
Edit + Beta: Hàn - Mai
Danh sách chương