Nghe hắn nói xong, lão Kim mắng yêu bảo: “Thằng nhóc con như ngươi thì làm được trò trống gì?”
Võ Thiện Nhân siết chặt tay, cứng cỏi nói: “Chỉ cần có thêm thời gian, nhất định cháu sẽ làm được!”
Hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, lão Kim bật cười ha hả, sau đó chợt chuyển sang vấn đề khác: “Theo ta phỏng đoán, Vô Cực Tông nhiều khả năng chính là một phân nhánh Ma Tông đặt tại Đông Hoà Tinh.

Chỉ là không rõ bọn chúng lần mò vào Thần Châu có mục đích gì?”
Mặc dù không khai thác được nhiều thông tin từ Anh Khoa nhưng với nhãn quan sắc bén của mình thì lão Kim chẳng mấy khó khăn để nhìn ra chân tướng sự việc.
Nhắc tới Vô Cực Tông, Võ Thiện Nhân liền nhớ đến Hoàng Kim Cự Long và đạo thần hồn của Vô Cực Tà Quân bên trong Tây Nguyên.
Bỗng sắc mặt hắn chợt trở nên giận dữ, nói: “Cháu nghe lão già đó nhắc tới Song Thần Độc Sát, động chủ Độc Xà Động.

Bọn chúng chắc chắn là đôi cẩu nam nữ từng truy sát cháu bên ngoài đất Thần Châu.”

Nghĩ lại tình huống sinh tử năm ấy mà Võ Thiện Nhân toàn thân lạnh lẽo.

Nếu không phải hắn may mắn xuyên qua được kết giới thì giờ phút này có lẽ xanh cỏ rồi!
Nhắc mới nhớ, người phá huỷ Ngũ Hành Trận năm xưa không ai khác chính là Anh Khoa.

Vì lẽ đó mà khiến cho Võ Thiện Nhân bị truyền tống ra ngoài Thánh Viện, sau cùng phiêu bạt tới đất Thần Châu.

Chẳng ngờ sau tất cả thì bản thân lão lại bỏ mạng dưới bàn tay của Võ Thiện Nhân! Nếu ở nơi chín suối biết được việc này không hiểu là Anh Khoa có hối hận vì hành động của mình hay chăng?
Trước thái độ của Võ Thiện Nhân, lão Kim ôn tồn khuyên bảo: “Trong chuyện này nhất định là có ẩn chứa một đại âm mưu! Mà thôi, tu vi của ngươi hiện quá yếu, biết càng nhiều thì càng dễ vướng vào phiền toái! Trước mắt cứ tập trung tu luyện cho tốt đi!”
Đạo lý này Võ Thiện Nhân hiểu rất rõ nên lập tức gật đầu vâng dạ.

Có điều, trong lòng hắn âm thầm tính toán, nếu có cơ hội thu thập Song Thần Độc Sát tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhớ về tình cảnh hiện nay của lão Kim, Võ Thiện Nhân chợt hỏi: “Ông ngoại, vì sao người không đoạt xá trùng sinh?”
Lão Kim thở dài bảo: “Nào dễ như vậy! Theo pháp tắc thiên địa, mỗi nguyên thần chỉ có thể tiến hành đoạt xá một lần duy nhất.

Nhưng quan trọng là cần phải tìm được xá thân có nguồn năng lượng thích hợp với nguyên thần của ta.

Chỉ cần có chút bài xích thì sẽ lập tức bị đào thải, vĩnh viễn không còn cơ hội thứ hai.”
Võ Thiện Nhân hiểu ra, thầm nghĩ việc này đúng là cần phải đặc biệt cẩn trọng.

Dù sao ông ngoại cũng đã ẩn núp bên trong Ngũ Hành Giới Chỉ nhiều năm, bây giờ chờ đợi thêm một đoạn thời gian hẳn là không thành vấn đề.
Sau khi trò chuyện với lão Kim xong, hắn bèn quyết định kết thúc bế quan đi ra ngoài, mục đích giải quyết một số công chuyện quan trọng.

Lúc hắn vừa rời khỏi mật thất thì bỗng Trình Lân từ đâu xuất hiện, mau lẹ bay tới rồi đáp xuống trước mặt.
Đôi mắt Trình Lân hướng về Võ Thiện Nhân mang theo vẻ sùng kính cuồng nhiệt, đồng thời khấu đầu chắp tay hành lễ: “Bái kiến tiền bối! Vãn bối là Trình Lân, được Văn Khánh đại nhân phân phó ở đây chờ đợi tiền bối!”
Trình Lân từng tận mắt chứng kiến trận đánh giữa Võ Thiện Nhân và Anh Khoa nên lúc này bày tỏ thái độ hết sức cung kính.
Võ Thiện Nhân thần thức đảo tới phát hiện Trình Lân tu vi Vương Cấp trung kỳ.

Thoạt trông biểu hiện của đối phương, hắn chẳng khó để đoán ra căn nguyên.
Hắn tỏ vẻ hưởng thụ loại cảm giác này, liền lập tức bày ra bộ dáng cao nhân đắc đạo, mỉm cười hoà nhã bảo: “Tình huống trên đảo hiện nay thế nào rồi?”
Trình Lân vội đáp: “Thưa tiền bối, những kẻ phản tặc cấu kết với Phan Quân làm loạn hiện đã bị tiêu trừ sạch sẽ.

Cách đây bốn ngày Văn Khánh đại nhân cũng vừa nhận được thư phúc đáp từ đảo Nam Du.

Theo đó, người đã chính thức tiếp nhận vị trí đảo chủ Hòn Mốc.”
Theo tập tục cha truyền con nối, đương nhiên Văn Khánh dễ dàng nhận được sự chấp thuận từ Vũ Thần Điện.

Võ Thiện Nhân lúc mới hồi tỉnh cũng nghe Văn Khánh nhắc qua chuyện này nên không lấy làm ngạc nhiên.
Suy nghĩ một chút, hắn liền nói: “Ta có việc cần bàn bạc muốn gặp Khánh huynh.

Phiền Lân đạo hữu thông báo một tiếng!”
Nghe Võ Thiện Nhân xưng hô “đạo hữu” ngang hàng, Trình Lân được yêu mà sợ, vội vàng cúi đầu kính cẩn: “Vâng! Xin mời tiền bối đi theo vãn bối!”
Liền đó, Trình Lân bay trước dẫn đường đưa Võ Thiện Nhân đến khu vực đại sảnh của Phan gia.
Khi cả hai gần tới nơi, bỗng từ bên trong đại sảnh vọt ra hai vệt sáng, chính là Văn Khánh cùng với một người đàn ông thân hình phương phi, mặt to mày rậm.

Văn Khánh sắc mặt vui mừng, chắp tay nói: “Đại nhân… cuối cùng thì người cũng xuất quan rồi!”
Kể từ khi trông thấy Võ Thiện Nhân lật tay diệt sát một vị Thần Cấp cường giả thì trong lòng Văn Khánh vị thế của Võ Thiện Nhân đã cao chót vót.
Võ Thiện Nhân cười tươi bảo: “Chúng ta đã là người nhà, Khánh huynh chớ nên câu nệ! Đại nhân, tiểu nhân gì đó ta nghe không quen, cứ xưng hô như trước là được rồi!”
Văn Khánh mừng rỡ gật đầu, sau đó hướng về người đàn ông bên cạnh nhiệt tình giới thiệu: “Thiện Nhân huynh đệ! Đây là Minh Đạt, thủ hạ trung thành của cha ta, hiện đang nắm giữ chức vụ thống lĩnh cấm quân đảo Hòn Mốc!”
Lúc ở trên Phi Hành Chu từng nghe Văn Khánh nhắc tới cái tên này, chính là người đã xả thân cứu huynh muội bọn họ trốn thoát khỏi bàn tay độc ác của Phan Quân.
Võ Thiện Nhân âm thầm quan sát, nhận ra tu vi của đối phương là Thánh Cấp sơ kỳ, trên người toả một cỗ hơi thở cương trực và đáng tin cậy.
Minh Đạt tuy không có mặt chứng kiến trận kịch chiến trên biển nhưng về sau rời khỏi lao ngục được nghe thủ hạ kể lại thì hết sức kinh hãi, do đó lúc này không dám chậm trễ liền cúi đầu hành lễ: “Vãn bối xin ra mắt tiền bối!”
Được một vị cường giả Thánh Cấp sơ kỳ cất tiếng gọi “tiền bối”, cảm giác quả thực rất đặc biệt! Võ Thiện Nhân thầm nhớ khi trước bên trong Vạn Hoa Cung, bốn vị cung phó cũng dùng thái độ này với mình.
Trong lòng lâng lâng nhưng ngoài mặt thì hắn ra vẻ điềm đạm, vui vẻ bảo: “Hoá ra là Minh Đạt đạo hữu! Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”
Thời gian qua, mỗi khi Văn Khánh nhắc về Võ Thiện Nhân đều mô tả hắn là người khoáng đạt, không bị gò bó, trói buộc bởi những điều vụn vặt.

Hôm nay Minh Đạt có cơ hội diện kiến quả nhiên không sai! Cơ mà, vì sao lúc này tu vi của đối phương chỉ là Vương Cấp trung kỳ? Chẳng lẽ là tu luyện bí pháp nào đó che giấu khí tức? Loại chuyện này cũng không hiếm gặp, cho nên Minh Đạt chỉ cảm thấy hiếu kỳ một chút rồi thôi.
Sau màn chào hỏi, Văn Khánh cười nói: “Thiện Nhân huynh đệ, mời xuống bên dưới nói chuyện!”
Mấy người bọn họ nhanh chóng đáp xuống mặt đất rồi đi vào đại sảnh.
Sau khi an vị, Văn Khánh mới cất giọng quan tâm hỏi: “Nhìn sắc diện của người huynh đệ, chắc là thương thế đã hồi phục nhiều?”
Võ Thiện Nhân cười ha hả nói: “Chỉ còn một chút thương tổn nho nhỏ, nghỉ ngơi tịnh dưỡng thêm một đoạn thời gian nữa là khoẻ thôi! Ta nghe nói Khánh huynh đã chính thức đảm nhận vị trí đảo chủ, việc này thật đáng chúc mừng a!”
Văn Khánh bỗng quỳ sụp xuống, khấu đầu vái một cái thật sâu, chân thành nói: “Tất cả những thứ mà Văn Khánh có hôm nay đều nhờ Thiện Nhân huynh đệ ban cho! Văn Khánh cùng gia quyến xin đa tạ đại ân đại đức này! Từ rày về sau, chỉ cần huynh đệ mở lời, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa Văn Khánh tuyệt đối không khước từ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện