Đặt chân Đông Hoà Tinh đến nay đã gần một năm. Ngoại trừ những tháng ngày hôn mê, thời gian còn lại Võ Thiện Nhân đều vùi đầu vào tu luyện rồi nghiên cứu Hạ quyển Linh Bảo nên chưa có dịp thăm thú đó đây.
Thân phận thực sự của hắn trước hết không thể để người khác phát hiện, nên chí ít cũng cần có chút hiểu biết khái quát về hành tinh này.
Về đường xá quả thực Võ Thiện Nhân mù tịt, nếu cứ cắm đầu cắm cổ mà đi chẳng biết đến khi nào mới ra khỏi ngoại viện. Vốn dĩ hắn cũng đang cân nhắc tìm ai đó dò hỏi tin tức rồi mới quyết định. Vậy nên nghe được lời đề nghị của Thích Thật Thà, Võ Thiện Nhân liền hứng thú hỏi: “Nhà của ngươi ở đâu?”
“Nhà ta cách đây độ chục dặm đường, ở trong Thăng Long Thành.” Thích Thật Thà nhiệt tình nói.
“Thăng Long Thành? Cũng được, ta thử đến đó một chuyến xem sao.” Võ Thiện Nhân suy nghĩ một chút, thấy thời gian Thánh Viện quy định còn độ một tuần, liền gật đầu đáp ứng.
Thích Thật Thà mừng rỡ cười nói: “Ngươi chuẩn bị đi rồi chúng ta xuất phát.”
Khoảng một lúc sau, cả hai sóng vai nhau bước ra ngoài. Đi vòng vèo qua mấy con đường. Độ hai canh giờ sau, trước mắt hai người hiện lên một cánh cổng màu xanh, tường thành kiên cố giống như một tấm lá chắn ngăn cách ngoại viện với thế giới bên ngoài.
Võ Thiện Nhân thầm than thở, nếu tự mình mò mẫm chắc vài ngày vẫn còn lang thang trong phạm vi ngoại viện.
Vừa đến gần, chợt xuất hiện một đội vệ binh, nhân số ước chừng hai mươi, áo nón chỉnh tề. Một tên đứng đầu hàng nghiêm mặt quát: “Mau đứng lại! Các ngươi muốn đi đâu?”
Thích Thật Thà bước tới, móc trong người ra một khối lệnh bài, nói: “Ta là tân sinh nội viện. Hôm nay muốn ra ngoài một chuyến. Đây là thẻ bài của ta.”
Gã vệ binh cầm xem tấm thẻ bài, lật qua lật lại vài cái, thấy không có vấn đề liền trả lại, rồi hướng về Võ Thiện Nhân quát: “Còn thẻ bài của ngươi đâu?”
“Con bà nhà ngươi! Chỉ là một tên vệ binh nho nhỏ mà dám hô to gọi nhỏ trước mặt chúng ta sao?” Thái độ hách dịch của gã vệ binh khiến Thích Thật Thà bực quá, chỉ tay thẳng mặt hắn mà chửi.
Gã vệ binh vội câm như hến, ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù sao Thích Thật Thà cũng là tân sinh nội viện, xét về địa vị còn cao hơn bọn chúng, nếu khiến đối phương thù ghét thì cuộc sống sau này khổ rồi.
Võ Thiện Nhân không muốn đôi co với bọn họ, liền móc ra khối thẻ bài ném qua.
Gã vệ binh đón lấy, xem qua một lát bất chợt kinh hô: “Ngươi là tân sinh nội viện, Võ Thiện Nhân?”
Một đoàn vệ binh mấy mươi người nghe thấy cái tên Võ Thiện Nhân bỗng nhộn nhạo, sôi sục.
Ba tháng trước nội viện chiêu sinh, diễn biến cụ thể ra sao đều được truyền hết ra bên ngoài. Đáng chú ý nhất là những tân sinh nổi bật, được nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Võ Thiện Nhân cũng nằm trong số ấy, nghe nói hắn sở hữu Linh mạch thượng phẩm, được Thánh Viện đặc cách tuyển thẳng vào nội viện.
Nhìn biểu hiện của đám đông, Võ Thiên Nhân trong lòng tươi như hoa nở, quay sang Thích Thật Thà đắc ý nói: “Đó ngươi xem. Danh tiếng của ta đã lan xa toàn ngoại viện. Ta cố tình ẩn giấu thân phận mà bọn họ cũng có thể nhận ra.”
Nghe hắn ba hoa, Thích Thật Thà tròn xoe mắt, trong lòng khinh bỉ: “Cái tên ngươi lù lù trên thẻ bài thế này, không muốn nhận ra cũng khó.”
Nhận thấy đều là những nhân vật không dễ trêu chọc, gã vệ binh vội vàng cho qua.
Cánh cổng lớn mở rộng. Võ Thiện Nhân tâm trạng hào hứng, cùng Thích Thật Thà nhanh chóng tiến ra ngoài.
Hai người đi được vài bước, bỗng nghe thấy có tiếng gọi lớn: “Đại thiếu gia! Ta ở đây.”
Cách không xa là một nam tử trung niên. Nhìn thấy người đó, Thích Thật Thà mừng rỡ nói: “Kia là người quen của ta. Chúng ta mau qua bên đó.”
Nói đoạn hắn nắm tay, kéo Võ Thiện Nhân chạy như bay về phía đối phương.
Đến nơi, Thích Thật Thà ôm chầm lấy vị nam tử trung niên, vui vẻ nói: “Chú Chiến! Đã lâu rồi không gặp. Chú vẫn mạnh giỏi a?”
Nam tử trung niên vỗ vai hắn, ôn hòa nói: “Ha ha, hôm qua nghe đại thiếu gia truyền tin về, lão gia vui mừng cả đêm không ngủ được, mới sáng sớm đã sai bảo ta đến đón người.”
Thích Thật Thà vội hỏi: “Cha ta cũng đang ở Thăng Long Thành sao?”
“Đúng vậy. Lão gia mới từ Loạn Tinh Hải trở về mấy ngày trước.” Nam tử trung niên gật đầu đáp.
Bên cạnh là Võ Thiện Nhân, Thích Thật Thà nhiệt tình giới thiệu: “Đây là Võ Thiện Nhân, người anh em tốt của ta. Hắn sẽ đi cùng chúng ta về Thăng Long Thành.”
Rồi hắn quay sang Võ Thiện Nhân, nháy mắt bảo: “Còn đây là đại tổng quản nhà ta, Thích Thì Chiến.”
“Thích Thì Chiến?” Võ Thiện Nhân giật thót mình. Trên đời lại có cái tên bá đạo này nữa sao? Dòng họ nhà Thích Thật Thà xem chừng ai cũng có cái tên thật quá đặc biệt.
Võ Thiện Nhân lén nhìn Thích Thì Chiến, thấy người này thân hình vạm vỡ. Gương mặt cương nghị, đôi mắt lấp lánh có thần. Hai bên má còn hằn mấy vết sẹo khá sâu. Trên người hắn, Võ Thiện Nhân còn cảm thận được một cỗ hơi thở mang theo khí thế sát phạt, hẳn là người đã từng kinh qua nhiều trận chiến.
“Nghe danh chú từ lâu. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!” Võ Thiện Nhân chắp tay nói.
Thích Thì Chiến ánh mắt đầy thâm ý, mỉm cười bảo: “Hoá ra là Võ Thiện Nhân công tử. Hân hạnh, hân hạnh!”
Thấy màn chào hỏi đã xong, Thích Thật Thà liền hối bảo: “Được rồi. Chúng ta mau trở về nhà thôi.”
Võ Thiện Nhân ngó nghiêng quan sát xung quanh, không thấy xe ngựa đâu, trong lòng còn đang tự hỏi bọn họ sẽ di chuyển bằng phương tiện gì? Bỗng thấy từ trên người Thích Thì Chiến vọt ra một thanh trường kiếm, bay là là trên mặt đất. Rồi Thích Thì Chiến đưa tay búng một chùm sáng, trong thoáng chốc, bỗng thanh trường kiếm biến hoá thành cự kiếm khổng lồ. Thích Thì Chiến bước lên đầu tiên, kế đó là Thích Thật Thà.
“Còn không mau lên đây.” Thích Thật Thà thấy ánh mắt ngạc nhiên của Võ Thiện Nhân, đắc ý cười nói.
Một lát, thanh cự kiếm chầm chậm chuyển động, rồi vọt thẳng lên không trung, xé gió bay đi, đưa ba người tiến về Thăng Long Thành.
Lần đầu tiên được bay lượn trên bầu trời, Võ Thiện Nhân cảm thấy rất thú vị. Hắn phỏng đoán thanh cự kiếm này chắc chắn là một kiện linh bảo. Bởi khi linh giả đạt đến Nhân Vực cấp mười, liền có thể tu luyện thuật đằng vân, điều khiển linh bảo bay lượn trên không trung.
Điều đáng nói là linh bảo có thể biến to thu nhỏ thế này thì nhất định thuộc vào hàng trung đẳng. Theo tư liệu, tại An Ký Tây đại lục, linh bảo trung đẳng có giá cực kỳ đắt đỏ và quý hiếm, không phải có tiền đã mua nổi.
Nhớ đến chuyện Thích Thật Thà thoả mái tặng cho mình ba ngàn linh thạch cùng một đống bảo vật, Võ Thiện Nhân thầm tặc lưỡi về độ giàu có của gia tộc họ Thích này. Hắn vốn có tính tò mò, liền nhéo Thích Thật Thà tán gẫu bảo: “Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền quá vậy?”
Thích Thật Thà lại không mấy hứng thú việc này, chỉ trả lời đại khái: “Cha ta là tộc trưởng Thích gia. Là người đứng đầu Bảo Tài Thương Hội.”
“Ta đoán cha ngươi nhất định tên là Thích Bảo Tài.” Võ Thiện Nhân nổi hứng đoán mò.
Thích Thì Chiến đang điều khiển cự kiếm nghe vậy thì cười phá lên. Thích Thật Thà cũng ôm bụng, khúc khích cười bảo: “Ha ha… Người anh em thật là tinh ý! Nhưng đáng tiếc, tên của cha ta là Thích Ngân Lượng.”
Thân phận thực sự của hắn trước hết không thể để người khác phát hiện, nên chí ít cũng cần có chút hiểu biết khái quát về hành tinh này.
Về đường xá quả thực Võ Thiện Nhân mù tịt, nếu cứ cắm đầu cắm cổ mà đi chẳng biết đến khi nào mới ra khỏi ngoại viện. Vốn dĩ hắn cũng đang cân nhắc tìm ai đó dò hỏi tin tức rồi mới quyết định. Vậy nên nghe được lời đề nghị của Thích Thật Thà, Võ Thiện Nhân liền hứng thú hỏi: “Nhà của ngươi ở đâu?”
“Nhà ta cách đây độ chục dặm đường, ở trong Thăng Long Thành.” Thích Thật Thà nhiệt tình nói.
“Thăng Long Thành? Cũng được, ta thử đến đó một chuyến xem sao.” Võ Thiện Nhân suy nghĩ một chút, thấy thời gian Thánh Viện quy định còn độ một tuần, liền gật đầu đáp ứng.
Thích Thật Thà mừng rỡ cười nói: “Ngươi chuẩn bị đi rồi chúng ta xuất phát.”
Khoảng một lúc sau, cả hai sóng vai nhau bước ra ngoài. Đi vòng vèo qua mấy con đường. Độ hai canh giờ sau, trước mắt hai người hiện lên một cánh cổng màu xanh, tường thành kiên cố giống như một tấm lá chắn ngăn cách ngoại viện với thế giới bên ngoài.
Võ Thiện Nhân thầm than thở, nếu tự mình mò mẫm chắc vài ngày vẫn còn lang thang trong phạm vi ngoại viện.
Vừa đến gần, chợt xuất hiện một đội vệ binh, nhân số ước chừng hai mươi, áo nón chỉnh tề. Một tên đứng đầu hàng nghiêm mặt quát: “Mau đứng lại! Các ngươi muốn đi đâu?”
Thích Thật Thà bước tới, móc trong người ra một khối lệnh bài, nói: “Ta là tân sinh nội viện. Hôm nay muốn ra ngoài một chuyến. Đây là thẻ bài của ta.”
Gã vệ binh cầm xem tấm thẻ bài, lật qua lật lại vài cái, thấy không có vấn đề liền trả lại, rồi hướng về Võ Thiện Nhân quát: “Còn thẻ bài của ngươi đâu?”
“Con bà nhà ngươi! Chỉ là một tên vệ binh nho nhỏ mà dám hô to gọi nhỏ trước mặt chúng ta sao?” Thái độ hách dịch của gã vệ binh khiến Thích Thật Thà bực quá, chỉ tay thẳng mặt hắn mà chửi.
Gã vệ binh vội câm như hến, ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù sao Thích Thật Thà cũng là tân sinh nội viện, xét về địa vị còn cao hơn bọn chúng, nếu khiến đối phương thù ghét thì cuộc sống sau này khổ rồi.
Võ Thiện Nhân không muốn đôi co với bọn họ, liền móc ra khối thẻ bài ném qua.
Gã vệ binh đón lấy, xem qua một lát bất chợt kinh hô: “Ngươi là tân sinh nội viện, Võ Thiện Nhân?”
Một đoàn vệ binh mấy mươi người nghe thấy cái tên Võ Thiện Nhân bỗng nhộn nhạo, sôi sục.
Ba tháng trước nội viện chiêu sinh, diễn biến cụ thể ra sao đều được truyền hết ra bên ngoài. Đáng chú ý nhất là những tân sinh nổi bật, được nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Võ Thiện Nhân cũng nằm trong số ấy, nghe nói hắn sở hữu Linh mạch thượng phẩm, được Thánh Viện đặc cách tuyển thẳng vào nội viện.
Nhìn biểu hiện của đám đông, Võ Thiên Nhân trong lòng tươi như hoa nở, quay sang Thích Thật Thà đắc ý nói: “Đó ngươi xem. Danh tiếng của ta đã lan xa toàn ngoại viện. Ta cố tình ẩn giấu thân phận mà bọn họ cũng có thể nhận ra.”
Nghe hắn ba hoa, Thích Thật Thà tròn xoe mắt, trong lòng khinh bỉ: “Cái tên ngươi lù lù trên thẻ bài thế này, không muốn nhận ra cũng khó.”
Nhận thấy đều là những nhân vật không dễ trêu chọc, gã vệ binh vội vàng cho qua.
Cánh cổng lớn mở rộng. Võ Thiện Nhân tâm trạng hào hứng, cùng Thích Thật Thà nhanh chóng tiến ra ngoài.
Hai người đi được vài bước, bỗng nghe thấy có tiếng gọi lớn: “Đại thiếu gia! Ta ở đây.”
Cách không xa là một nam tử trung niên. Nhìn thấy người đó, Thích Thật Thà mừng rỡ nói: “Kia là người quen của ta. Chúng ta mau qua bên đó.”
Nói đoạn hắn nắm tay, kéo Võ Thiện Nhân chạy như bay về phía đối phương.
Đến nơi, Thích Thật Thà ôm chầm lấy vị nam tử trung niên, vui vẻ nói: “Chú Chiến! Đã lâu rồi không gặp. Chú vẫn mạnh giỏi a?”
Nam tử trung niên vỗ vai hắn, ôn hòa nói: “Ha ha, hôm qua nghe đại thiếu gia truyền tin về, lão gia vui mừng cả đêm không ngủ được, mới sáng sớm đã sai bảo ta đến đón người.”
Thích Thật Thà vội hỏi: “Cha ta cũng đang ở Thăng Long Thành sao?”
“Đúng vậy. Lão gia mới từ Loạn Tinh Hải trở về mấy ngày trước.” Nam tử trung niên gật đầu đáp.
Bên cạnh là Võ Thiện Nhân, Thích Thật Thà nhiệt tình giới thiệu: “Đây là Võ Thiện Nhân, người anh em tốt của ta. Hắn sẽ đi cùng chúng ta về Thăng Long Thành.”
Rồi hắn quay sang Võ Thiện Nhân, nháy mắt bảo: “Còn đây là đại tổng quản nhà ta, Thích Thì Chiến.”
“Thích Thì Chiến?” Võ Thiện Nhân giật thót mình. Trên đời lại có cái tên bá đạo này nữa sao? Dòng họ nhà Thích Thật Thà xem chừng ai cũng có cái tên thật quá đặc biệt.
Võ Thiện Nhân lén nhìn Thích Thì Chiến, thấy người này thân hình vạm vỡ. Gương mặt cương nghị, đôi mắt lấp lánh có thần. Hai bên má còn hằn mấy vết sẹo khá sâu. Trên người hắn, Võ Thiện Nhân còn cảm thận được một cỗ hơi thở mang theo khí thế sát phạt, hẳn là người đã từng kinh qua nhiều trận chiến.
“Nghe danh chú từ lâu. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!” Võ Thiện Nhân chắp tay nói.
Thích Thì Chiến ánh mắt đầy thâm ý, mỉm cười bảo: “Hoá ra là Võ Thiện Nhân công tử. Hân hạnh, hân hạnh!”
Thấy màn chào hỏi đã xong, Thích Thật Thà liền hối bảo: “Được rồi. Chúng ta mau trở về nhà thôi.”
Võ Thiện Nhân ngó nghiêng quan sát xung quanh, không thấy xe ngựa đâu, trong lòng còn đang tự hỏi bọn họ sẽ di chuyển bằng phương tiện gì? Bỗng thấy từ trên người Thích Thì Chiến vọt ra một thanh trường kiếm, bay là là trên mặt đất. Rồi Thích Thì Chiến đưa tay búng một chùm sáng, trong thoáng chốc, bỗng thanh trường kiếm biến hoá thành cự kiếm khổng lồ. Thích Thì Chiến bước lên đầu tiên, kế đó là Thích Thật Thà.
“Còn không mau lên đây.” Thích Thật Thà thấy ánh mắt ngạc nhiên của Võ Thiện Nhân, đắc ý cười nói.
Một lát, thanh cự kiếm chầm chậm chuyển động, rồi vọt thẳng lên không trung, xé gió bay đi, đưa ba người tiến về Thăng Long Thành.
Lần đầu tiên được bay lượn trên bầu trời, Võ Thiện Nhân cảm thấy rất thú vị. Hắn phỏng đoán thanh cự kiếm này chắc chắn là một kiện linh bảo. Bởi khi linh giả đạt đến Nhân Vực cấp mười, liền có thể tu luyện thuật đằng vân, điều khiển linh bảo bay lượn trên không trung.
Điều đáng nói là linh bảo có thể biến to thu nhỏ thế này thì nhất định thuộc vào hàng trung đẳng. Theo tư liệu, tại An Ký Tây đại lục, linh bảo trung đẳng có giá cực kỳ đắt đỏ và quý hiếm, không phải có tiền đã mua nổi.
Nhớ đến chuyện Thích Thật Thà thoả mái tặng cho mình ba ngàn linh thạch cùng một đống bảo vật, Võ Thiện Nhân thầm tặc lưỡi về độ giàu có của gia tộc họ Thích này. Hắn vốn có tính tò mò, liền nhéo Thích Thật Thà tán gẫu bảo: “Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền quá vậy?”
Thích Thật Thà lại không mấy hứng thú việc này, chỉ trả lời đại khái: “Cha ta là tộc trưởng Thích gia. Là người đứng đầu Bảo Tài Thương Hội.”
“Ta đoán cha ngươi nhất định tên là Thích Bảo Tài.” Võ Thiện Nhân nổi hứng đoán mò.
Thích Thì Chiến đang điều khiển cự kiếm nghe vậy thì cười phá lên. Thích Thật Thà cũng ôm bụng, khúc khích cười bảo: “Ha ha… Người anh em thật là tinh ý! Nhưng đáng tiếc, tên của cha ta là Thích Ngân Lượng.”
Danh sách chương