Mưa xuân liên miên không dứt.

Chẳng biết qua bao lâu, Võ Thiện Nhân mới từ từ hồi tỉnh.

Vừa mở mắt, hắn giật thót mình, cả người trần như nhộng. Hắn vội vàng chạy đến góc động, nhặt lấy bộ quần áo rồi nhanh chóng mặc vào.

Đêm qua, vào thời khắc cuối cùng, độc tính của long tinh trong cơ thể bùng phát khiến hắn và Hồ cô nương đánh mắt tâm trí rồi dẫn đến sự việc động trời kia. Tuy bị long tinh khống chế tinh thần, không cách kiểm soát được hành vi nhưng những gì xảy ra hắn nhớ rất rõ ràng.

Nghĩ đến Hồ cô nương, Võ Thiện Nhân hoảng hốt, vội dáo dác nhìn xung quanh nhưng cơ bản trong động trống trơn, chẳng còn hình bóng mỹ nhân nữa.

“Không phải là nàng chơi chán rồi bỏ ta lại đó chứ? Số ta thật là khổ mà.” Võ Thiện Nhân tỏ vẻ ấm ức.


Mặc y phục chỉnh tề, Võ Thiện Nhân lần mò ra ngoài cửa động.

Bỗng thấy cách đó không xa, trên một mỏm đá hiện lên thân ảnh quen thuộc của Hồ cô nương.

Vẻ mặt nàng buồn rười rượi, bên khóe mắt vẫn còn đọng hai hàng lệ châu. Giữa khung cảnh núi non nên thơ ấy, nàng tựa như tiên nữ thanh cao thoát tục, một vẻ đẹp khiến vạn vật lu mờ, kinh tâm động phách.

Võ Thiện Nhân như bay chạy lại. Nhớ đến cảnh giới của nàng là Vương Cấp cường giả, Võ Thiện Nhân thấp thỏm lo lắng. Vì vậy, hắn đành lẳng lặng đứng cách một khoảng, nếu thấy không ổn thì sẽ lập tức co giò bỏ chạy.

Qua một lúc lâu sau, âm thanh hờ hững của Hồ cô nương cất lên: “Ngươi tỉnh rồi?”

Nghe giọng nói êm tai, Võ Thiện Nhân quên mất áp lực trong đầu, tươi cười bảo: “Mới còn sớm mà nàng đã dậy rồi sao? Cẩn thận kẻo cảm lạnh. Hay là… Chúng ta vào lại trong động để…”

“Ngươi muốn chết?”

Võ Thiện Nhân chưa kịp nói xong, bỗng thấy trên người Hồ cô nương linh lực dao động, cảm giác lạnh đến thấu xương.

Biết là mình lỡ lời, hắn hoảng quá, vội la toáng lên: “Đêm qua ta vốn muốn mang nàng về Thăng Long Thành. Không hề có ý đồ đen tối nào hết. Mọi chuyện về sau… Là do nàng cưỡng bức ta.”

“Ngươi còn không mau câm miệng lại cho ta.” Hồ cô nương sắc mặt đen lại, trong mắt thoáng một tia ửng hồng.

Nhớ khi tỉnh lại, Hồ cô nương vô cùng hoảng loạn, muốn một kiếm chém chết Võ Thiện Nhân. Nhưng ngẫm lại cảnh đêm qua quay cuồng hoan lạc cùng hắn, nếm trải tư vị khó tả, kiếm đã giơ lên lại hạ xuống, cứ thế ba bốn lần, rốt cuộc nàng không xuống tay được. Cuối cùng phải chạy ra đây, trong lòng cực kỳ sầu não.

Lúc ở Kỳ Duyên Viện, Hồ cô nương vốn chỉ tiện tay cứu hắn. Ban đầu dự tính sau khi thoát khỏi sẽ tìm một nơi oan toàn rồi thả Võ Thiên Nhân xuống. Không ngờ có địch nhân truy đuổi khiến nàng vất vả chạy trốn, tiêu hao hết tinh lực. Đúng lúc độc tính của long tinh bộc phát. Kết cục thành ra như vậy.

Đúng là ý trời.


Suy nghĩ thông suốt, Hồ cô nương nhìn Võ Thiện Nhân, thấy vẻ sợ sệt của hắn liền quắc mắt bảo: “Dù sao chuyện xảy ra đều ngoài ý muốn. Không trách được ngươi. Ngay cả ta cũng bị cuốn vào.”

“Đúng vậy. Đúng vậy… Là ngoài ý muốn.” Võ Thiện Nhân đầu gật lia lịa như gà mổ thóc.

Bỗng ánh mắt Hồ cô nương loé hung quang, nói: “Nhưng ta không thể để chuyện này cho người khác biết được. Vì vậy, đành thiệt thòi cho ngươi. Giết ngươi xong, ta sẽ tìm cơ hội giết Ngô Mạnh Cường để đền bù.”

“Con mẹ nó! Còn có chuyện giết người xong lại giết thêm một người gọi là đền bù sao?” Võ Thiện Nhân trong lòng giật thót, chửi ầm cả lên.

Ngoài mặt, Võ Thiện Nhân vội vã thề thốt: “Hồ cô nương yên tâm. Chuyện đêm qua, Võ Thiện Nhân ta thề có trời đất chứng giám, dù có đánh chết cũng tuyệt không hé răng nửa lời.”

Hồ cô nương nghiêm giọng bảo: “Không được! Nếu muốn sống, ngươi phải cho ta một lý do để ta không giết ngươi.”

“Chuyện này…”

Võ Thiện Nhân trong đầu quay cuồng, chợt nảy ra một ý, liền lấy dũng khí nói ngay: “Là vì ta đã yêu nàng. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã thực sự rất thích nàng. Trong mắt ta, nàng là người con gái thuần khiết nhất, xinh đẹp nhất! Ta từng thề trước vong linh cha mẹ, nhất định sẽ tìm cho hai người một nàng dâu tốt. Hiện tại, xem như ta đã tìm được chân lý đời mình rồi.”

Võ Thiện Nhân vừa nói vừa lén lút nhìn sắc mặt Hồ cô nương, trong lòng thì ấm ức khôn tả: “Hừ! Đêm qua nếu không có ta “giải dược” thì nàng còn sống đến giờ phút này không? Vậy mà mở miệng là đòi chém đòi giết. Đúng là làm phúc phải tội.” Có điều, những lời này hắn chỉ dám nói cho bản thân mình nghe, nào hé răng nửa lời.

Hồ cô nương tuy tu vi kinh người, nhưng suy cho cùng vẫn là một thiếu nữ non trẻ, tâm hồn trong sáng chưa từng vẩn đục, bỗng nghe Võ Thiện Nhân “tỏ tình” với mình, thì da mặt nóng ran, trái tim đập liên hồi.

Nhìn điệu bộ và lời nói của hắn vô cùng chân thành, Hồ cô nương khẽ bối rối, trong lòng không hiểu lý do dâng lên tư vị ngọt ngào.

“Ngươi chớ có ăn nói bậy bạ. Chuyện này dẫu ta có đồng ý thì cha ta cũng nhất định ngăn cản.”

“Ta không quan tâm. Võ Thiện Nhân ta nói được làm được. Bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản. Dẫu có là ông trời ta cũng không sợ.” Một khi đã phóng lao thì phải theo lao, Võ Thiện Nhân cắn răng nói.


Hồ cô nương nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của Võ Thiện Nhân, vừa giận vừa buồn cười, liền bắt bẻ bảo: “Với cảnh giới Nhân Vực nho nhỏ của ngươi liệu đủ sức hay sao?”

Nhắc đến tu vi, Võ Thiện Nhân ngượng ngùng, so với Hồ cô nương thì quả là chênh lệch quá xa. Tuy nhiên, Võ Thiện Nhân vẫn hùng hồn tuyên bố: “Trong tình yêu không phân biệt tuổi tác, sang hèn. Có thể hiện tại ta không xứng với nàng nhưng nhất định sẽ có một ngày Võ Thiện Nhân ta dương danh thiên hạ.”

Những lời này có phần khoa trương nhưng không phải là không có căn cứ. Bản thân Võ Thiện Nhân sở hữu Linh mạch hoàn mỹ, bên cạnh còn có lão Kim chỉ điểm. Chuyện dương danh thiên hạ chỉ là sớm hay muộn. Có điều, bí mật này hắn không thể nói cho Hồ cô nương nghe được.

Nói chuyện với Võ Thiện Nhân một hồi, Hồ cô nương cảm thấy rất thoả mái, những phiền muộn trước đó đều đã sớm biến mất.

“Xem ra miệng lưỡi của ngươi không tệ. Phỏng chừng đã lừa biết bao nữ nhân rồi hử?”

Nhận thấy thái độ của Hồ cô nương đã thay đổi, Võ Thiện Nhân mừng thầm trong dạ, chỉ tay lên trời nói: “Võ Thiện Nhân ta là người sống thành thật, ăn ngay nói thẳng. Từ nhỏ đến lớn chưa từng biết bịa chuyện gạt người.”

Biết là Võ Thiện Nhân cố tình nói vậy nhưng Hồ cô nương vẫn rất vui vẻ. Nàng vốn cũng không thực sự có ý định giết hắn, liền bảo: “Không giết ngươi cũng được. Nhưng từ nay ngươi phải nghe theo lời ta.”

Võ Thiện Nhân biết cái mạng nhỏ của mình đã được an toàn rồi, cười hắc hắc: “Được được! Ta sẽ nghe lời nàng.”

Thấy hắn đáp ứng, Hồ cô nương suy ngẫm một chút liền bảo: “Ngươi không cần gọi ta là Hồ cô nương. Đó chỉ là cái tên giả ta nghĩ ra. Nay ta nói cho ngươi biết, ta họ Vũ, tên đầy đủ là Vũ Hà Kiều My.”​




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện