Hai người Lê Đình Mẫn và Thanh Hằng đã xuất hiện hồi lâu, nhưng kỳ lạ vẫn không thấy bóng dáng Lão Đại đâu hết.
Vị trưởng lão áo xanh khẽ chau mày, lên giọng gọi lần hai: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Lần thứ ba: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Lần thứ tư: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Lần thứ năm: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Đại điện im lặng như tờ. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tuyệt nhiên không thấy ai ứng tiếng bước lên.
Trưởng lão áo xanh có chút tức giận, liền chỉ tay vào hai người Đỗ Quang và An Bình quát: “Hai người các ngươi lãnh trách nhiệm đi đón tân sinh. Tại sao ở đây lại không có… Lão Đại? Người đâu?”
Mỗi lần nhắc đến cái danh xưng Lão Đại, trưởng lão áo xanh phải ngập ngừng một hồi mới phọt được ra.
Đỗ Quang và An Bình đang đứng trong góc, nghe hỏi đến thì sợ tái mặt, mồ hôi vã hết cả người, vội quỳ sụp xuống nói: “Khởi bẩm trưởng lão, chúng đệ tử rõ ràng đã đưa hết người đến đây. Không thiếu một ai. Về việc ai là Lão Đại thì chúng đệ tử không rõ.”
Trong tình cảnh này, dù cho ăn gan hùm mật gấu thì hai người Đỗ Quang, An Bình cũng không dám nói láo.
Đúng lúc này, Lê Đình Mẫn đứng cạnh Thanh Hằng liền chắp tay lên tiếng: “Bẩm báo trưởng lão. Lão Đại vốn ở ngoại viện số tám cùng với đệ tử, nhưng danh tính của hắn là ai thì trước nay không ai biết. Thanh Hằng sư muội có thể xác nhận chuyện này.”
Nghe Lê Đình Mẫn nhắc đến tên mình, Thanh Hằng vội cúi đầu đáp: “Bẩm báo trưởng lão. Lời của Đình Mẫn sư huynh là sự thực!”
Câu chuyện Thanh Hằng tấn cấp không lâu đã bị Lão Đại đá xuống hạng hai từng trở thành trò cười cho rất nhiều người. Nàng mất ăn mất ngủ mấy tháng trời. Đã mấy lần xông vào Linh Bảo Đường với hi vọng vượt qua thành tích của Lão Đại nhưng đáng tiếc là đều thất bại trở ra. Vì vậy về việc Lão Đại là ai thì Thanh Hằng là người tò mò hơn ai hết.
Trưởng lão áo xanh nhất thời khó xử, đành nhìn lên Viện chủ Lý Phong, chắp tay nói: “Có lẽ nào Lão Đại chưa tiến vào nội viện? Thuộc hạ sẽ lập tức cho người điều tra việc này.”
Viện chủ Lý Phong thần sắc ôn hoà, ánh mắt đầy thâm ý, xua tay bảo: “Được rồi. Thánh viện trước nay chưa từng can thiệp vào bí mật của môn sinh. Nếu người này đã cố tình ẩn giấu danh tính thì bỏ đi. Nói không chừng hắn cũng đang có mặt trên đại điện này.”
Viện chủ Lý Phong vừa nói xong, trên hàng ghế đầu, một trong bốn chưởng toà, nam tử trung niên có cái mũi đỏ bỗng lên tiếng phản đối: “Viện chủ sư huynh! Chuyện này sao lại bỏ được? Rõ ràng năm nay đến lượt Linh Đan Phong của ta thu nhận tốp ba Hạ Bảng Linh Bảo. Ta điều tra biết được Đệ nhất Hạ Bảng lần này là người thành công thu thập hoàn hảo một vạn loại nguyên liệu. Vì vậy, ta muốn thu hắn làm đệ tử thân truyền.”
Hoá ra người này chính là Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão, cũng là chưởng toà Linh Đan Phong.
Không ít chư vị trưởng lão, đường chủ, hộ pháp… chưa từng nghe đến chuyện này. Vì vậy, mọi người đều tỏ vẻ sửng sốt.
“Lão Đại hoàn hảo thu thập một vạn nguyên liệu sao?”
“Nếu đúng là như vậy, tính ra hơn ngàn năm rồi Thánh Viện mới xuất hiện qua.”
“Hạt giống này nếu được bồi dưỡng tốt, không lâu sau rất có thể Thánh Viện ta sẽ có thêm một Thượng Đẳng Linh Bảo Sư.”
“Lão Đại, hắn rốt cuộc là ai?”
Trong Thánh Viện cho đến hôm nay, xếp hạng cao nhất về luyện chế linh bảo chính là Lê Châu đại trưởng lão. Hiện hắn đang ở cấp bậc Thượng Đẳng Linh Bảo Sư.
Lúc này, trước thái độ của chưởng toà Linh Đan Phong, Lê Châu chỉ trầm ngâm im lặng, tỏ vẻ không nghe, không thấy, không nói.
Ngồi bên cạnh Huỳnh Mạnh Khôi là chưởng toà Vạn Thú Phong Đặng Hùng Cường, khoát tay cười nói: “Thối lắm! Sở trường của ngươi là luyện đan mà cũng đòi thu đồ đệ sao? Ta thấy có khi đệ nhất Hạ Bảng năm nay chính vì biết sẽ phải vào Linh Đan Phong nên mới cao chạy xa bay đó.”
Bị chưởng toà Vạn Thú Phong cà khịa, Huỳnh Mạnh Khôi trừng mắt, đốp lại ngay: “Còn ngươi suốt ngày ở chung với đám thú vật. Biết gì về linh bảo mà lần trước cũng hớn hở thu nhận ba người đứng đầu Hạ Bảng?”
Đặng Hùng Cường đại trưởng lão không khách khí, ngửa đầu cười ha hả: “Ta thích vậy đó? Lão cà chua như ngươi làm gì được ta?”
Trên gương mặt của Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão vốn có một đặc điểm rất nổi bật. Chính là chiếc mũi đỏ như cà chua. Vì vậy nên hắn hay bị chưởng toà Vạn Thú Phong lấy làm chủ đề trêu chọc.
Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão mặt đỏ tía tai, đứng dậy quát: “Ngươi nói ai là cà chua?”
Đúng lúc này, Viện chủ Lý Phong liền nghiêm giọng nói: “Tất cả im lặng cho ta. Cả hai đệ đều là chưởng toà chức cao vọng trọng, không nên vì chuyện nhỏ mà làm mất hoà khí. Chuyện này tạm thời gác lại, ta sẽ cho người điều tra sau.”
Lão viện chủ đã lên tiếng, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão đành nén giận ngồi xuống.
Mọi chuyện đến đây liền kết thúc.
Sau khi trưởng lão áo xanh đưa cho Lê Đình Mẫn và Thanh Hằng phần thưởng của Thánh Viện, dặn dò mọi người thêm dăm ba câu liền nói: “Tân sinh nội viện tạm thời quay trở về Hưng Yên Phong. Một vài ngày tới Thánh Viện sẽ có an bài.”
Nhìn bóng dáng đám tân sinh đã hoàn toàn rời khỏi đại điện, vị trưởng lão áo xanh khẽ xoay người, hướng về phía viện chủ: “Viện chủ, người đánh giá tân sinh năm nay thế nào?”
Viện chủ Lý Phong hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, trầm tư giây lát rồi trả lời: “Chất lượng năm nay không tệ, có hai mươi hai Tướng Cấp. Một số khác tuy cảnh giới hơi thấp một chút nhưng tư chất khá cao, rất có tiềm năng. Xuất hiện một Tướng Cấp hậu kỳ khiến ta hơi bất ngờ.”
Bên dưới, một vị trưởng lão chợt nói: “Tướng Cấp hậu kỳ này là Nguyễn Hoàng Yến. Năm nay mười bảy tuổi. Linh mạch thượng phẩm. Kim linh mạch, Thuỷ linh mạch, Mộc linh mạch. Sau khi nhận được kết quả chiêu sinh, thuộc hạ liền điều phái người dò thám mới biết đây chính là hậu bối của lão quái Nguyễn Quyền Trung Hiếu.”
“Nguyễn Quyền Trung Hiếu?”
“Là hậu bối của lão quái vật đó sao?”
Mới nghe đến cái tên đó, sắc mặt mọi người hơi biến đổi. Ngay cả lão viện chủ Lý Phong cũng tỏ ra kinh ngạc: “Hóa ra là con cháu của Trung Hiếu đạo hữu. Thảo nào tuổi còn trẻ mà tư chất và cảnh giới kinh người như vậy. Thế nhưng tại sao hắn không giữ nàng ta ở nhà mà lại đưa đến Thánh Viện?”
Vị trưởng lão kia liền đáp ngay: “Theo tin tức từ Thái Nguyên truyền về. Lão quái Quyền Trung Hiếu hơn hai trăm năm trước đã bế quan, muốn trùng kích vào Đế cảnh.”
Vị trưởng lão áo xanh khẽ chau mày, lên giọng gọi lần hai: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Lần thứ ba: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Lần thứ tư: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Lần thứ năm: “Hạng nhất… Lão Đại. Mau bước lên lĩnh thưởng.”
Đại điện im lặng như tờ. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tuyệt nhiên không thấy ai ứng tiếng bước lên.
Trưởng lão áo xanh có chút tức giận, liền chỉ tay vào hai người Đỗ Quang và An Bình quát: “Hai người các ngươi lãnh trách nhiệm đi đón tân sinh. Tại sao ở đây lại không có… Lão Đại? Người đâu?”
Mỗi lần nhắc đến cái danh xưng Lão Đại, trưởng lão áo xanh phải ngập ngừng một hồi mới phọt được ra.
Đỗ Quang và An Bình đang đứng trong góc, nghe hỏi đến thì sợ tái mặt, mồ hôi vã hết cả người, vội quỳ sụp xuống nói: “Khởi bẩm trưởng lão, chúng đệ tử rõ ràng đã đưa hết người đến đây. Không thiếu một ai. Về việc ai là Lão Đại thì chúng đệ tử không rõ.”
Trong tình cảnh này, dù cho ăn gan hùm mật gấu thì hai người Đỗ Quang, An Bình cũng không dám nói láo.
Đúng lúc này, Lê Đình Mẫn đứng cạnh Thanh Hằng liền chắp tay lên tiếng: “Bẩm báo trưởng lão. Lão Đại vốn ở ngoại viện số tám cùng với đệ tử, nhưng danh tính của hắn là ai thì trước nay không ai biết. Thanh Hằng sư muội có thể xác nhận chuyện này.”
Nghe Lê Đình Mẫn nhắc đến tên mình, Thanh Hằng vội cúi đầu đáp: “Bẩm báo trưởng lão. Lời của Đình Mẫn sư huynh là sự thực!”
Câu chuyện Thanh Hằng tấn cấp không lâu đã bị Lão Đại đá xuống hạng hai từng trở thành trò cười cho rất nhiều người. Nàng mất ăn mất ngủ mấy tháng trời. Đã mấy lần xông vào Linh Bảo Đường với hi vọng vượt qua thành tích của Lão Đại nhưng đáng tiếc là đều thất bại trở ra. Vì vậy về việc Lão Đại là ai thì Thanh Hằng là người tò mò hơn ai hết.
Trưởng lão áo xanh nhất thời khó xử, đành nhìn lên Viện chủ Lý Phong, chắp tay nói: “Có lẽ nào Lão Đại chưa tiến vào nội viện? Thuộc hạ sẽ lập tức cho người điều tra việc này.”
Viện chủ Lý Phong thần sắc ôn hoà, ánh mắt đầy thâm ý, xua tay bảo: “Được rồi. Thánh viện trước nay chưa từng can thiệp vào bí mật của môn sinh. Nếu người này đã cố tình ẩn giấu danh tính thì bỏ đi. Nói không chừng hắn cũng đang có mặt trên đại điện này.”
Viện chủ Lý Phong vừa nói xong, trên hàng ghế đầu, một trong bốn chưởng toà, nam tử trung niên có cái mũi đỏ bỗng lên tiếng phản đối: “Viện chủ sư huynh! Chuyện này sao lại bỏ được? Rõ ràng năm nay đến lượt Linh Đan Phong của ta thu nhận tốp ba Hạ Bảng Linh Bảo. Ta điều tra biết được Đệ nhất Hạ Bảng lần này là người thành công thu thập hoàn hảo một vạn loại nguyên liệu. Vì vậy, ta muốn thu hắn làm đệ tử thân truyền.”
Hoá ra người này chính là Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão, cũng là chưởng toà Linh Đan Phong.
Không ít chư vị trưởng lão, đường chủ, hộ pháp… chưa từng nghe đến chuyện này. Vì vậy, mọi người đều tỏ vẻ sửng sốt.
“Lão Đại hoàn hảo thu thập một vạn nguyên liệu sao?”
“Nếu đúng là như vậy, tính ra hơn ngàn năm rồi Thánh Viện mới xuất hiện qua.”
“Hạt giống này nếu được bồi dưỡng tốt, không lâu sau rất có thể Thánh Viện ta sẽ có thêm một Thượng Đẳng Linh Bảo Sư.”
“Lão Đại, hắn rốt cuộc là ai?”
Trong Thánh Viện cho đến hôm nay, xếp hạng cao nhất về luyện chế linh bảo chính là Lê Châu đại trưởng lão. Hiện hắn đang ở cấp bậc Thượng Đẳng Linh Bảo Sư.
Lúc này, trước thái độ của chưởng toà Linh Đan Phong, Lê Châu chỉ trầm ngâm im lặng, tỏ vẻ không nghe, không thấy, không nói.
Ngồi bên cạnh Huỳnh Mạnh Khôi là chưởng toà Vạn Thú Phong Đặng Hùng Cường, khoát tay cười nói: “Thối lắm! Sở trường của ngươi là luyện đan mà cũng đòi thu đồ đệ sao? Ta thấy có khi đệ nhất Hạ Bảng năm nay chính vì biết sẽ phải vào Linh Đan Phong nên mới cao chạy xa bay đó.”
Bị chưởng toà Vạn Thú Phong cà khịa, Huỳnh Mạnh Khôi trừng mắt, đốp lại ngay: “Còn ngươi suốt ngày ở chung với đám thú vật. Biết gì về linh bảo mà lần trước cũng hớn hở thu nhận ba người đứng đầu Hạ Bảng?”
Đặng Hùng Cường đại trưởng lão không khách khí, ngửa đầu cười ha hả: “Ta thích vậy đó? Lão cà chua như ngươi làm gì được ta?”
Trên gương mặt của Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão vốn có một đặc điểm rất nổi bật. Chính là chiếc mũi đỏ như cà chua. Vì vậy nên hắn hay bị chưởng toà Vạn Thú Phong lấy làm chủ đề trêu chọc.
Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão mặt đỏ tía tai, đứng dậy quát: “Ngươi nói ai là cà chua?”
Đúng lúc này, Viện chủ Lý Phong liền nghiêm giọng nói: “Tất cả im lặng cho ta. Cả hai đệ đều là chưởng toà chức cao vọng trọng, không nên vì chuyện nhỏ mà làm mất hoà khí. Chuyện này tạm thời gác lại, ta sẽ cho người điều tra sau.”
Lão viện chủ đã lên tiếng, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão đành nén giận ngồi xuống.
Mọi chuyện đến đây liền kết thúc.
Sau khi trưởng lão áo xanh đưa cho Lê Đình Mẫn và Thanh Hằng phần thưởng của Thánh Viện, dặn dò mọi người thêm dăm ba câu liền nói: “Tân sinh nội viện tạm thời quay trở về Hưng Yên Phong. Một vài ngày tới Thánh Viện sẽ có an bài.”
Nhìn bóng dáng đám tân sinh đã hoàn toàn rời khỏi đại điện, vị trưởng lão áo xanh khẽ xoay người, hướng về phía viện chủ: “Viện chủ, người đánh giá tân sinh năm nay thế nào?”
Viện chủ Lý Phong hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, trầm tư giây lát rồi trả lời: “Chất lượng năm nay không tệ, có hai mươi hai Tướng Cấp. Một số khác tuy cảnh giới hơi thấp một chút nhưng tư chất khá cao, rất có tiềm năng. Xuất hiện một Tướng Cấp hậu kỳ khiến ta hơi bất ngờ.”
Bên dưới, một vị trưởng lão chợt nói: “Tướng Cấp hậu kỳ này là Nguyễn Hoàng Yến. Năm nay mười bảy tuổi. Linh mạch thượng phẩm. Kim linh mạch, Thuỷ linh mạch, Mộc linh mạch. Sau khi nhận được kết quả chiêu sinh, thuộc hạ liền điều phái người dò thám mới biết đây chính là hậu bối của lão quái Nguyễn Quyền Trung Hiếu.”
“Nguyễn Quyền Trung Hiếu?”
“Là hậu bối của lão quái vật đó sao?”
Mới nghe đến cái tên đó, sắc mặt mọi người hơi biến đổi. Ngay cả lão viện chủ Lý Phong cũng tỏ ra kinh ngạc: “Hóa ra là con cháu của Trung Hiếu đạo hữu. Thảo nào tuổi còn trẻ mà tư chất và cảnh giới kinh người như vậy. Thế nhưng tại sao hắn không giữ nàng ta ở nhà mà lại đưa đến Thánh Viện?”
Vị trưởng lão kia liền đáp ngay: “Theo tin tức từ Thái Nguyên truyền về. Lão quái Quyền Trung Hiếu hơn hai trăm năm trước đã bế quan, muốn trùng kích vào Đế cảnh.”
Danh sách chương