Hóa ra đầu đuôi câu chuyện dẫn đến xung đột vì tranh giành nhau một con linh thú Hắc Hùng Tinh.
Nam sinh mập lùn thấy Trần Công Minh cũng chỉ là Nhân Vực đỉnh phong giống như mình nhưng trong lời nói rõ ràng có ý châm biếm, khinh thường, không thèm cấp cho hắn chút mặt mũi.
Đỉnh đầu hắn bốc hỏa, thét ầm lên: “Con chó này, đã ăn cướp lại còn già mồm.
Các anh em, xông lên chém chết mẹ bọn chúng đi.
Không cần kiêng nể gì hết.
Toàn bộ trách nhiệm ta sẽ đứng ra gánh hết.”
Lập tức, đoàn đội của hắn liền giương cung bạt kiếm, khí thế hùng hổ, xem ra muốn sống mái một phen rồi.
Bên kia, Trần Công Minh cũng không chịu yếu thế, đang định phất tay cho người bên mình xông lên bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến, vội hướng mắt về phía xa.
“Tất cả ngừng tay.”
Nam sinh vừa lùn vừa mập dường như cũng cảm nhận thấy điều bất thường.
Hắn lập tức ra hiệu cho thành viên trong đoàn tạm dừng hành động.
Giống như Trần Công Minh, linh thức của hắn phóng nhanh về một hướng.
Mấy mươi con người vốn đang chuẩn bị lao vào choảng nhau thì bỗng khựng hết lại.
Ai nấy đều ngơ ngác.
Những cặp mắt to tròn nhìn nhau không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Một hồi, có một thành viên trong đoàn nôn nóng hỏi: “Trần Công Minh sư huynh.
Chúng ta không đánh nữa sao?”
Trần Công Minh vẫn hướng sự chú ý về phía xa, chỉ đáp một câu gọn lỏn: “Câm miệng.”
Qua một lát, bỗng thấy từ đằng xa xuất hiện một bóng người.
Rất nhanh, đối phương đã chạy đến gần.
Mọi người tò mò quan sát, thấy đây là một gã thanh niên, tay cầm một ngọn thương, lưng đeo trường kiếm, trên người mặc một bộ áo giáp bạc nhưng lại bị rách tả tơi.
Hắn mặt mày tái mét, bộ dáng có vẻ vô cùng chật vật.
“Con bà nó! Đây là viện binh mà lão cô hồn ngươi nói đó sao? Mọi người ở lại vui vẻ nhé? Ta có việc gấp đi trước đây.”
Gã thanh niên vọt đến, chỉ mở miệng quẳng lại một câu rồi lao thẳng vào đám đông cướp đường mà chạy, tốc độ không hề suy giảm.
Đợi hắn chạy xa một khoảng thì đám người mới kịp phản ứng, tức thì nhao nhao lên hò hét.
“Nhóc con, đi đứng vậy sao? Có mắt không đấy hả?”
“Mau đứng lại cho đại gia.”
“Hắn làm gì mà chạy thục mạng như có ma đuổi phía sau vậy?”
“Ai mà biết được hắn bị làm sao chứ.”
“…”
Dường như gã thanh niên không quan tâm đến thái độ của mọi người.
Hắn chạy như bay.
Một thoáng sau chỉ còn là một chấm rất nhỏ.
Vừa rồi Trần Công Minh nhìn lướt qua gã thanh niên bỗng cảm thấy vô cùng quen mắt.
Nếu hắn không nhầm thì người này chính là Võ Thiện Nhân, từng đứng chung kỳ tuyển sinh với hắn ở ngoại viện số tám.
“Phành phạch…”
“Rầm rập…”
“Phành phạch…”
“Rầm rập…”
Đúng lúc này, từ phía đằng xa đồng loạt phát ra những tiếng động kỳ lạ, xen lẫn với mớ thanh âm rè rè rất khó chịu.
Rồi bất thình lình, bỗng hiện lên một đàn Huyễn Dực Giáp Trùng.
Ban đầu mới chỉ là vài ba chục con nhưng trong nháy mắt ùn ùn kéo đến, số lượng dày đặc cơ hồ che nửa bầu trời.
Con nào con nấy thân thể to bằng cái trống, bộ dáng cực kỳ hung dữ.
Đám người tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, hai chân run rẩy lẩy bẩy như cầy sấy.
Chẳng biết kẻ nào đầu tiên hét lên: “Tổ cha nhà nó! Cái thằng chó chết kia đã làm gì mà kéo theo nguyên đàn linh thú cấp ba thế này.
Mọi người… Chạy ngay đi...”
Nghe tiếng hét, đám người bừng tỉnh, như ong vỡ tổ nháo nhào tìm đường chạy trốn.
“Năm trăm anh em” Huyễn Dực Giáp Trùng tốc độ lao đến cực nhanh, vừa bắt gặp đám người, chẳng cần phân biệt xem đó là ai liền vù vù lao xuống tấn công.
Những móng vuốt sắc nhọn vừa lướt qua đã thấy máu me văng lên tung tóe, kèm theo đó là một tràng kêu la thảm thiết.
Đa số đám môn sinh đứng đây thực lực đa phần mới ở Nhân Vực cấp mười hai, mười ba nên làm sao đủ khả năng chống đỡ trước sự tấn công hung hãn của Huyễn Dực Giáp Trùng.
Thấy có biến, Trần Công Minh vội hét lên: “Tất cả không được kinh hoảng.
Mau mau tập hợp lại.
Cùng nhau hợp sức đối phó với đám linh thú này.
Càng phân tán lực lượng thì càng nguy hiểm.”
Hắn vốn là thủ lĩnh, hơn nữa từng ra vào Tây Nguyên trảm sát không ít linh thú nên kinh nghiệm chiến đấu đương nhiên không tệ.
Nghe tiếng quát, hơn hai mươi con người vội vàng tập trung lại, binh khí trên tay loang loáng bổ ra.
Không còn tâm trạng tranh đua, gã thủ lĩnh thân hình vừa mập vừa lùn cũng bỏ qua hiềm khích, góp sức chống đỡ tình huống hung hiểm trước mắt.
Hắn vốn sở hữu Thổ linh mạch, miệng lẩm bẩm vài tiếng, ngay sau đó đã hình thành một vòng bảo hộ sơ cấp, chu vi rộng khoảng mười trượng, bao bọc tất cả mọi người vào bên trong.
“Mọi người đừng sợ.
Gần đây có không ít môn sinh nội viện, hi vọng bọn họ nghe thấy động tĩnh sẽ chạy đến đây ứng cứu chúng ta.
Tất cả hãy ở kiên trì chống đỡ trong màn bảo hộ này.
”
Đồng dạng, những môn sinh khác cũng thi nhau thi triển linh thuật, tự tạo cho mình lớp phòng ngự che chắn.
Nhưng đáng tiếc, Huyễn Dực Giáp Trùng vốn là tồn tại sánh ngang với Nhân Vực đỉnh phong, số lượng lại quá kinh người, màn sáng bảo hộ nho nhỏ này thì làm được cơm cháo gì? Đứng trước mấy trăm đầu Huyễn Dực Giáp Trùng luân phiên công kích, tấm màn bảo hộ giống như một tờ giấy mỏng, run rẩy trong giây lát đã bị phá tan tành.
“Không xong rồi.
Mọi người hãy cùng nhau xông lên.”
“Phạch… Phạch…”
“Réc…”
“Réc…”
Ngay lập tức, mấy trăm đầu Huyễn Dực Giáp Trùng điên cuồng nhảy xổ vào, thi nhau cắn xé.
Nhìn đàn Huyễn Dực Giáp Trùng lúc nhúc, bay lượn rợp trời khiến đám người hồn vía lên mây, mặt mày xanh như tàu lá.
Đáng sợ nhất là da thịt đám linh thú này cực dày, đao thương bình thường không hề mảy may gây thương tổn.
Dù có phóng xuất linh lực cũng rất khó để đánh chết.
Co cụm chống đỡ thêm vài nhịp thở, cuối cùng hàng ngũ bị tan rã.
Có tên xui xẻo bị mấy con Huyễn Dực Giáp Trùng bu đến, cái vòi vừa thọc sâu vào cơ thể khiến toàn thân co quắp, chỉ một loáng máu huyết bị hút sạch, chỉ còn lại một cái xác cong queo, trông vô cùng kinh dị.
“AAAAAAA…”
Những kẻ bên cạnh chứng kiến cảnh ấy trong đầu như tê dại, làm sao còn dũng khí chiến đấu, hét toáng lên rồi mỗi người nhằm một hướng, ba chân bốn cẳng chạy bán sống bán chết.
Từ trên cao, Huyễn Dực Giáp Trùng Vương phát âm thanh rè rè ra lệnh, tức thì mấy trăm con đồng thanh ứng tiếng, hai cánh đập mạnh, chia nhỏ ra thành nhiều nhóm truy sát.
Nam sinh mập lùn thấy Trần Công Minh cũng chỉ là Nhân Vực đỉnh phong giống như mình nhưng trong lời nói rõ ràng có ý châm biếm, khinh thường, không thèm cấp cho hắn chút mặt mũi.
Đỉnh đầu hắn bốc hỏa, thét ầm lên: “Con chó này, đã ăn cướp lại còn già mồm.
Các anh em, xông lên chém chết mẹ bọn chúng đi.
Không cần kiêng nể gì hết.
Toàn bộ trách nhiệm ta sẽ đứng ra gánh hết.”
Lập tức, đoàn đội của hắn liền giương cung bạt kiếm, khí thế hùng hổ, xem ra muốn sống mái một phen rồi.
Bên kia, Trần Công Minh cũng không chịu yếu thế, đang định phất tay cho người bên mình xông lên bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến, vội hướng mắt về phía xa.
“Tất cả ngừng tay.”
Nam sinh vừa lùn vừa mập dường như cũng cảm nhận thấy điều bất thường.
Hắn lập tức ra hiệu cho thành viên trong đoàn tạm dừng hành động.
Giống như Trần Công Minh, linh thức của hắn phóng nhanh về một hướng.
Mấy mươi con người vốn đang chuẩn bị lao vào choảng nhau thì bỗng khựng hết lại.
Ai nấy đều ngơ ngác.
Những cặp mắt to tròn nhìn nhau không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Một hồi, có một thành viên trong đoàn nôn nóng hỏi: “Trần Công Minh sư huynh.
Chúng ta không đánh nữa sao?”
Trần Công Minh vẫn hướng sự chú ý về phía xa, chỉ đáp một câu gọn lỏn: “Câm miệng.”
Qua một lát, bỗng thấy từ đằng xa xuất hiện một bóng người.
Rất nhanh, đối phương đã chạy đến gần.
Mọi người tò mò quan sát, thấy đây là một gã thanh niên, tay cầm một ngọn thương, lưng đeo trường kiếm, trên người mặc một bộ áo giáp bạc nhưng lại bị rách tả tơi.
Hắn mặt mày tái mét, bộ dáng có vẻ vô cùng chật vật.
“Con bà nó! Đây là viện binh mà lão cô hồn ngươi nói đó sao? Mọi người ở lại vui vẻ nhé? Ta có việc gấp đi trước đây.”
Gã thanh niên vọt đến, chỉ mở miệng quẳng lại một câu rồi lao thẳng vào đám đông cướp đường mà chạy, tốc độ không hề suy giảm.
Đợi hắn chạy xa một khoảng thì đám người mới kịp phản ứng, tức thì nhao nhao lên hò hét.
“Nhóc con, đi đứng vậy sao? Có mắt không đấy hả?”
“Mau đứng lại cho đại gia.”
“Hắn làm gì mà chạy thục mạng như có ma đuổi phía sau vậy?”
“Ai mà biết được hắn bị làm sao chứ.”
“…”
Dường như gã thanh niên không quan tâm đến thái độ của mọi người.
Hắn chạy như bay.
Một thoáng sau chỉ còn là một chấm rất nhỏ.
Vừa rồi Trần Công Minh nhìn lướt qua gã thanh niên bỗng cảm thấy vô cùng quen mắt.
Nếu hắn không nhầm thì người này chính là Võ Thiện Nhân, từng đứng chung kỳ tuyển sinh với hắn ở ngoại viện số tám.
“Phành phạch…”
“Rầm rập…”
“Phành phạch…”
“Rầm rập…”
Đúng lúc này, từ phía đằng xa đồng loạt phát ra những tiếng động kỳ lạ, xen lẫn với mớ thanh âm rè rè rất khó chịu.
Rồi bất thình lình, bỗng hiện lên một đàn Huyễn Dực Giáp Trùng.
Ban đầu mới chỉ là vài ba chục con nhưng trong nháy mắt ùn ùn kéo đến, số lượng dày đặc cơ hồ che nửa bầu trời.
Con nào con nấy thân thể to bằng cái trống, bộ dáng cực kỳ hung dữ.
Đám người tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, hai chân run rẩy lẩy bẩy như cầy sấy.
Chẳng biết kẻ nào đầu tiên hét lên: “Tổ cha nhà nó! Cái thằng chó chết kia đã làm gì mà kéo theo nguyên đàn linh thú cấp ba thế này.
Mọi người… Chạy ngay đi...”
Nghe tiếng hét, đám người bừng tỉnh, như ong vỡ tổ nháo nhào tìm đường chạy trốn.
“Năm trăm anh em” Huyễn Dực Giáp Trùng tốc độ lao đến cực nhanh, vừa bắt gặp đám người, chẳng cần phân biệt xem đó là ai liền vù vù lao xuống tấn công.
Những móng vuốt sắc nhọn vừa lướt qua đã thấy máu me văng lên tung tóe, kèm theo đó là một tràng kêu la thảm thiết.
Đa số đám môn sinh đứng đây thực lực đa phần mới ở Nhân Vực cấp mười hai, mười ba nên làm sao đủ khả năng chống đỡ trước sự tấn công hung hãn của Huyễn Dực Giáp Trùng.
Thấy có biến, Trần Công Minh vội hét lên: “Tất cả không được kinh hoảng.
Mau mau tập hợp lại.
Cùng nhau hợp sức đối phó với đám linh thú này.
Càng phân tán lực lượng thì càng nguy hiểm.”
Hắn vốn là thủ lĩnh, hơn nữa từng ra vào Tây Nguyên trảm sát không ít linh thú nên kinh nghiệm chiến đấu đương nhiên không tệ.
Nghe tiếng quát, hơn hai mươi con người vội vàng tập trung lại, binh khí trên tay loang loáng bổ ra.
Không còn tâm trạng tranh đua, gã thủ lĩnh thân hình vừa mập vừa lùn cũng bỏ qua hiềm khích, góp sức chống đỡ tình huống hung hiểm trước mắt.
Hắn vốn sở hữu Thổ linh mạch, miệng lẩm bẩm vài tiếng, ngay sau đó đã hình thành một vòng bảo hộ sơ cấp, chu vi rộng khoảng mười trượng, bao bọc tất cả mọi người vào bên trong.
“Mọi người đừng sợ.
Gần đây có không ít môn sinh nội viện, hi vọng bọn họ nghe thấy động tĩnh sẽ chạy đến đây ứng cứu chúng ta.
Tất cả hãy ở kiên trì chống đỡ trong màn bảo hộ này.
”
Đồng dạng, những môn sinh khác cũng thi nhau thi triển linh thuật, tự tạo cho mình lớp phòng ngự che chắn.
Nhưng đáng tiếc, Huyễn Dực Giáp Trùng vốn là tồn tại sánh ngang với Nhân Vực đỉnh phong, số lượng lại quá kinh người, màn sáng bảo hộ nho nhỏ này thì làm được cơm cháo gì? Đứng trước mấy trăm đầu Huyễn Dực Giáp Trùng luân phiên công kích, tấm màn bảo hộ giống như một tờ giấy mỏng, run rẩy trong giây lát đã bị phá tan tành.
“Không xong rồi.
Mọi người hãy cùng nhau xông lên.”
“Phạch… Phạch…”
“Réc…”
“Réc…”
Ngay lập tức, mấy trăm đầu Huyễn Dực Giáp Trùng điên cuồng nhảy xổ vào, thi nhau cắn xé.
Nhìn đàn Huyễn Dực Giáp Trùng lúc nhúc, bay lượn rợp trời khiến đám người hồn vía lên mây, mặt mày xanh như tàu lá.
Đáng sợ nhất là da thịt đám linh thú này cực dày, đao thương bình thường không hề mảy may gây thương tổn.
Dù có phóng xuất linh lực cũng rất khó để đánh chết.
Co cụm chống đỡ thêm vài nhịp thở, cuối cùng hàng ngũ bị tan rã.
Có tên xui xẻo bị mấy con Huyễn Dực Giáp Trùng bu đến, cái vòi vừa thọc sâu vào cơ thể khiến toàn thân co quắp, chỉ một loáng máu huyết bị hút sạch, chỉ còn lại một cái xác cong queo, trông vô cùng kinh dị.
“AAAAAAA…”
Những kẻ bên cạnh chứng kiến cảnh ấy trong đầu như tê dại, làm sao còn dũng khí chiến đấu, hét toáng lên rồi mỗi người nhằm một hướng, ba chân bốn cẳng chạy bán sống bán chết.
Từ trên cao, Huyễn Dực Giáp Trùng Vương phát âm thanh rè rè ra lệnh, tức thì mấy trăm con đồng thanh ứng tiếng, hai cánh đập mạnh, chia nhỏ ra thành nhiều nhóm truy sát.
Danh sách chương