Chẳng bao lâu, số lượng Huyễn Dực Giáp Trùng chết bên ngoài màn sáng đã lên đến gần trăm con.

Đống thi thể chất cao như ngọn núi nhỏ, xác thịt văng vãi tứ tung, máu me chảy lênh láng, trông cực kỳ kinh người.

Vậy nhưng bọn chúng giống như con thiêu thân lao vào đống lửa, không ngừng điên cuồng công kích.

Lúc này chân linh khí trong đan điền của Võ Thiện Nhân khô cạn, còn lại không đáng kể.

Vì không có nguồn lực bổ sung nên ánh sáng phát ra từ kiện linh bảo phòng ngự đã ảm đạm đi rất nhiều.

Xem tình huống này thì hình như không duy trì được bao lâu nữa, sắp bị phá vỡ rồi.
Huyễn Dực Giáp Trùng Vương trí tuệ không thấp, dường như cũng đã nhận ra điều đó.

Nó hú lên một tiếng, kéo đám Huyễn Dực Giáp Trùng đang tấn công quay ngược trở về.
Liền đó, Huyễn Dực Giáp Trùng Vương ra lệnh cho năm mươi đầu Huyễn Dực Giáp Trùng tinh anh trong đàn bay đến.

Thân thể của đám tinh anh này vô cùng cường tráng, khí tức rất mạnh, đã gần tiếp cận đến Tướng Cấp sơ kỳ.
Võ Thiện Nhân trong lòng hơi bất an, thần kinh căng như dây đàn.
“Không ổn rồi.


Nhất định là nó muốn dùng toàn lực đánh một kích cuối cùng.”
Đúng lúc này, năm mươi đầu Huyễn Dực Giáp Trùng tinh anh hùng hổ xông đến, khí tức bá đạo ngập tràn khiến cho lòng người ghê rợn.
“Bùng.”
“Bùng.”
“Bùng.”
Một mặt Võ Thiện Nhân đã suy yếu.

Mặt khác, Huyễn Dực Giáp Trùng tinh anh thực lực cũng không thua kém linh thú cấp bốn là bao, vì vậy sức phòng ngự hết sức kiên cố.

Nhất thời màn sáng của linh bảo không thể phá hủy nổi thân thể bọn chúng, mờ nhạt rất nhanh.
Trước công kích cường đại của đám Huyễn Dực Giáp Trùng tinh anh, màn sáng bảo hộ bỗng run rẩy, xuất hiện dấu hiệu vỡ nát.

Trần Công Minh cơ mặt co rúm, tròng mắt liên tục đảo qua đảo lại, âm thầm suy tính.

Dường như chỉ cần tấm màn hào quang bị phá thì hắn sẽ lập tức phi thân bỏ chạy.
Võ Thiện Nhân kinh hãi, truyền âm hét toáng lên: “Lão ca ca.

Mau giúp ta.”
Đúng vào thời khắc nguy hiểm ấy, Ngũ Hành Giới Chỉ trên tay Võ Thiện Nhân bỗng phát ra một luồng sáng dịu nhẹ, không thể quan sát bằng mắt thường, bay thẳng lên trên không.
Kiện vòng tay linh bảo vốn có dấu hiệu ảm đạm bỗng nhiên bừng bừng ánh sáng.

Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, hào quang rực rỡ, che phủ toàn bộ phiến không gian.

Cơ hồ như có thêm một mặt trời chói chang đột ngột mọc lên.
“Ầm… Ầm…”
“Ầm… Ầm…”
Bỗng không gian vặn vẹo biến dạng.
Trong phạm vi trăm trượng, đột nhiên có một luồng uy áp bá đạo từ thiên không phủ xuống.
“Xoẹt… Xoẹt…”
Kế đến, một tiếng gầm vang như sấm động.

“Grào.”
Rồi bất thình lình, kiện vòng tay linh bảo biến ảo thành một hư ảnh.
Đây là một con rùa khổng lồ, trên lưng có một chiếc mai màu xanh, hoa văn kỳ dị, chớp sáng liên hồi.
Võ Thiện Nhân ngước nhìn, vui mừng thốt lên: “Quả nhiên là Bích Thủy Thần Quy, linh thú cấp tám.

Lão già thối! Vậy mà không chịu ra tay sớm một chút, bắt ta chịu khổ sở cả ngày hôm nay.


Ha ha…”
Bích Thuỷ Thần Quy hiện thân lập tức khiến đàn Huyễn Dực Giáp Trùng kinh hãi.

Đặc biệt linh thú cảm nhận cực kỳ mãnh liệt về khí tức của đồng loại.

Vì vậy, trước cỗ uy áp cường đại của Bích Thủy Thần Quy, linh thú cấp tám, đàn Huyễn Dực Giáp Trùng làm sao đủ sức phản kháng, thân hình nặng trĩu như muốn rơi bịch xuống.
Trong đàn có không ít ấu thú, thân thể bọn chúng run bần bật, dường như rất khiếp sợ trước hư ảnh trên không.
Sau một hồi âm thanh run rẩy của Huyễn Dực Giáp Trùng Vương, đàn Huyễn Dực Giáp Trùng vội vàng bay lui ra xa.
Nói cũng thật buồn cười.
Đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Chưa đầy một khắc, mấy trăm đầu Huyễn Dực Giáp Trùng đã biến mất không thấy đâu nữa.

Nhìn một màn này, Võ Thiện Nhân cười đắc ý: “Ha ha… Cuối cùng thì đám ruồi nhặng này cũng chịu rời đi.

Đáng tiếc là đây chỉ là một kiện linh bảo phòng ngự nên không có tính công kích, nếu không ta nhất định phải lột da bọn chúng mới hả dạ.”
Đồng dạng, hư ảnh Bích Thuỷ Thần Quy tồn tại không bao lâu liền chậm rãi tan biến.
Một lúc lâu sau, xác định đàn Huyễn Dực Giáp Trùng đã thực sự bỏ đi, Võ Thiện Nhân mới thu hồi lại linh bảo.

Hiện ở đây có mặt Trần Công Minh nên không tiện cất chiếc vòng vào Ngũ Hành Giới Chỉ, đành tạm bỏ vào trong ngực áo.
Đảo mắt nhìn quanh, khắp nơi đều ngổn ngang thi thể của Huyễn Dực Giáp Trùng.

Quần áo Võ Thiện Nhân cũng bị máu tươi của mấy con súc sinh đó làm cho ướt nhẹp.

Trong thời khắc sinh tử nào có để ý, hiện tại ngửi thấy mùi hôi tanh kinh tởm này khiến hắn đầu óc choáng váng, tựa hồ chút nữa thì tự mình ngừng thở.
Bỗng ngay thời khắc này.
Tiếng trái tim đập thình thịch, thình thịch…
Một cảm giác bất an.
Bên tai là âm thanh gấp gáp của lão Kim vang lên: “Nhóc con, cẩn thận phía sau…”
“Phập.”
Võ Thiện Nhân chưa kịp phản ứng bỗng thấy lồng ngực nhói lên một cái.

Hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy một mũi dao sắc bén lòi ra.
Mũi dao vừa rút ra, tức thì một vòi máu phun xối xả.

Võ Thiện Nhân chỉ thấy đầu óc quay cuồng, chúi đầu đổ sầm về phía trước.
“Trần Công Minh… Ngươi dám…”
Sắc mặt Trần Công Minh đanh ác, phá lên cười âm hiểm: “Đồ con hoang! Chính mày báo hại bổn công tử bị lũ Huyễn Dực Giáp Trùng đuổi giết, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Đi chết đi!”

Ngay từ khi bước vào màn hào quang, Trần Công Minh đã sớm nảy sinh ý nghĩ độc ác.

Sau đó, chứng kiến uy lực cường đại của Bích Thuỷ Thần Quy càng làm cho hắn không kìm nén được lòng tham.

Vì vậy, cơ hội vừa đến hắn liền lập tức xuống tay.
Trần Công Minh bước lại gần, đá bồi thêm mấy cước lên người Võ Thiện Nhân.

Sau đó hắn cúi xuống lục lọi một hồi, lấy ra chiếc vòng tay linh bảo.
Hai mắt Trần Công Minh rực sáng, lè đầu lưỡi liếm môi một cái, không che giấu vẻ kích động đang trào dâng trong lòng.

“Ha ha.

Có được kiện linh bảo này thì ta sẽ dễ dàng đoạt danh hiệu Tân Vương.”
Võ Thiện Nhân nửa tỉnh nửa mê, hô hấp khó khăn, cố ngước đầu nhìn về đối phương, thì thào nói: “Khốn kiếp! Mau trả lại cho ta.”
Trần Công Minh giật nảy mình, kinh hãi kêu lên: “Tên nhãi ranh này vậy mà chưa chết sao?”
Thân hình Võ Thiện Nhân mềm nhũn như cọng bún, sắc mặt trắng bệch như người sắp chết.

Lúc này, Võ Thiện Nhân thương tích cực kỳ nghiêm trọng, tuy nhiên, hắn vẫn ngoan cố bò dậy.

Gầm vang một tiếng, Võ Thiện Nhân bổ nhào về phía Trần Công Minh: “Con bà nó! Ta liều mạng với đồ khốn nhà ngươi.”
Hai mắt Võ Thiện Nhân đỏ ngầu, lao đến như một con dã thú.

Hắn hoàn toàn không để ý đến chuyện gì hết, ôm ghì chặt lấy Trần Công Minh rồi nhe răng cắn một phát thật mạnh vào cổ đối phương, khi kéo ra mang theo nguyên một cục máu thịt bầy hầy.
“AAA… Con chó điên này…”
Đúng là một kẻ không biết sống chết.

Trần Công Minh điên tiết, thuận tay vung một chưởng đẩy lùi Võ Thiện Nhân.

Rồi nhanh như cắt, hắn xoay người đá bồi thêm một cước.
“Binh.”
Võ Thiện Nhân như quả bóng bị đánh văng ra xa, vẽ một vòng trên không rồi bất ngờ nhằm ngay hướng vực thẳm rơi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện