Trong lòng Võ Thiện Nhân vốn cũng đã có phán đoán, nhưng khi nghe chính miệng lão Kim khẳng định vẫn khiến hắn phải giật mình: “Đúng là trứng của Hoàng Kim Cự Long thật sao?”
Kể ra là cả một câu chuyện dài.
Sự thực gần đúng như lão Kim phỏng đoán.
Đây đúng là quả trứng của Hoàng Kim Cự Long.
Cách đây không lâu, Hoàng Kim Cự Long khi bay ngang qua Tây Nguyên thì bỗng có dấu hiệu đến ngày sinh nở.
Vì quá cấp bách nên nó đành đáp xuống mặt đất.
Quá trình sinh nở của long tộc là rất dài, kéo dài mấy tháng ròng.
Sau khi tìm được thạch động này, Hoàng Kim Cự Long vẫn luôn thu liễm hơi thở, bởi vậy mà lần đầu tiến vào, hai người Tuấn Anh trưởng lão, Phi Yến trưởng lão dù lục xét kỹ càng cũng không cách nào phát hiện ra.
Cho đến đêm nay, vào thời khắc khai hoa nở nhụy, Hoàng Kim Cự Long mới vô tình để lộ ra khí tức.
Không ngờ lại bị Lê Châu đại trưởng lão tinh ý phát hiện rồi một đường tìm đến.
Hoàng Kim Cự Long vừa sinh hạ thành công, không kịp nghỉ ngơi đã vội vàng bỏ lại quả trứng màu vàng ở thạch động rồi dẫn dụ đám người Lê Châu đại trưởng lão tránh đi nơi khác.
Cuối cùng thì diễn ra một trận chiến khốc liệt mà Võ Thiện Nhân bắt gặp.
Dù suy nghĩ cẩn trọng đến vậy nhưng Hoàng Kim Cự Long lại chẳng ngờ tới một biến số, chính là Võ Thiện Nhân, lúc này đã yên yên ổn ổn mà lần mò tới tận hang ổ của mình.
“Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, câu nói đó thật đúng với tình cảnh hiện tại.
Biết được trước mắt chính là trứng của Hoàng Kim Cự Long, một đầu linh thú cấp tám hàng thật giá thật, Võ Thiện Nhân vừa hoảng sợ, vừa hưng phấn: “Ông ngoại! Tiếp theo cháu nên làm gì?”
Bỗng giọng điệu lão Kim biến đổi, cười gian tà bảo: “Còn làm gì nữa! Nhóc con hãy chọc thủng một lỗ trên vỏ trứng rồi hấp thụ dưỡng chất bên trong.
Linh phách của nhóc con thật bá đạo, đến ngay cả trứng của Hoàng Kim Cự Long mà cũng dám đòi hỏi.
Ta đang tò mò xem nó trông như thế nào mà lại có sở thích đặc biệt như vậy.
Hắc hắc…”
Nghe lão Kim xúi giục, Võ Thiện Nhân rùng mình hỏi: “Vậy cũng được sao? Có quá mạo hiểm hay không?”
Lão Kim liền lập tức bảo: “Cái thằng nhóc này, còn dám nghi ngờ kinh nghiệm của ta hay sao? Trứng của long tộc vô cùng đặc biệt, sau khi sinh cần ít nhất bảy bảy bốn mươi chín này mới bắt đầu ngưng hình.
Quả trứng rồng này mới được sinh ra không lâu, bởi vậy mọi thứ bên trong vẫn còn tồn tại dưới dạng chất lỏng.
Đây chính là linh chất quý giá, ẩn chứa linh khí tinh thuần của thiên địa, chính là vật đại bổ.
Tuy nhiên cảnh giới của nhóc con còn quá yếu nên đừng quá tham lam, mỗi lần chỉ nên dùng một ngụm.
Ngoài ra có thể sẽ phát sinh một chút đau đớn, hãy cố chịu đựng.”
Nghe lão Kim mười phần chắc chắn, Võ Thiện Nhân sung sướng cười to: “Trứng rồng, trứng rồng… Mau ăn trứng rồng thôi! Ha ha… ”
Thấy hắn đang lãng phí thời gian, lão Kim liền thúc giục: “Ngươi còn không mau nhanh lên, Hoàng Kim Cự Long mẹ bất kỳ lúc nào cũng có thể quay về đó.”
Võ Thiện Nhân thoáng giật mình, không chần chừ nữa, linh lực mạnh mẽ tuôn ra, nhanh như cắt một quyền nện thẳng vào quả trứng rồng.
Lớp vỏ trứng tuy dày nhưng không thể kháng cự trước đòn tấn công thô bạo của Võ Thiện Nhân.
Một âm thanh khô khốc vang lên.
“Rốp.”
Cánh tay của Võ Thiện Nhân thọc sâu vào tận bên trong, ngập tận đến khủy.
Hắn vừa rút tay ra, một mùi hương nồng đượm xộc thẳng vào cánh mũi, hương thơm hòa quyện lan tỏa khắp không gian, đủ sức làm tan chảy lòng người.
Cùng lúc đó, một chất lỏng màu vàng sóng sánh ồ ạt chảy ra.
Võ Thiện Nhân rõ ràng cảm thụ thấy một luồng linh khí cực kỳ tinh thuần.
Hắn vội há to cái miệng, bắt đầu uống trộm trứng rồng.
Không hiểu bằng cách nào mà nguồn chất lỏng màu vàng đột nhiên chảy thẳng một mạch xuống vùng hạ đan điền, rồi lao vọt vào bên trong khí hải, đích đến chính là mầm mống linh phách.
Đón nhận nguồn linh chất tinh thuần, mầm mống linh phách phát ánh hào quang rực rỡ, tham lam hút đấy hút để.
Chỉ qua vài nhịp thở, màu sắc bên ngoài lớp vỏ của mầm mống linh phách bỗng một lần nữa thay đổi, từ màu vàng chuyển dần sang màu đỏ.
Mầm mống linh phách như một cái hố sâu không đáy, bao nhiêu dinh dưỡng trứng rồng đổ vào đều nhanh chóng bị nó hấp thu sạch sẽ.
Dù rằng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Võ Thiện Nhân cảm nhận được sinh cơ của mầm mống linh phách bắt đầu tăng lên rõ rệt.
Hắn liền bỏ qua cảnh báo của lão Kim, cứ ngửa cổ uống ừng ực như nước giải khát.
Một lát sau, chất lỏng bên trong quả trứng rồng đã bị Võ Thiện Nhân uống vơi một nửa.
Uống vào bao nhiêu đều được mầm mống linh phách hấp thu bấy nhiêu.
Sinh mệnh của một con Hoàng Kim Cự Long chưa kịp hình thành cứ hồ đồ như vậy mà biến mất, vĩnh viễn không thể xuất hiện trên thế gian này.
Thấy mầm mống linh phách của mình bá đạo đến vậy, Võ Thiện Nhân trong lòng mếu máo: “Không lẽ một mình ngươi muốn nuốt hết quả trứng này hay sao?”
Nhưng cũng may, chẳng bao lâu sau, rốt cuộc mầm mống linh phách đã ngừng lại, không tiếp tục hấp thu nữa.
Lúc này, xung quanh mầm mống linh phách là một tầng hào quang nhàn nhạt, trông giống như một cái kén.
Võ Thiện Nhân nhìn lại thì thấy trong quả trứng rồng còn non nửa, nghĩ đến thứ này là hàng khan hiếm, thập toàn đại bổ, đối với bản thân cũng vô cùng có lợi, do vậy hắn tỏ vẻ tham lam, giang hai tay nhấc bổng quả trứng lên rồi dốc thẳng vào miệng, đánh liền một hơi uống cạn.
Đến khi không còn một giọt nào nữa, Võ Thiện Nhân mới quăng cái vỏ trống rỗng qua một bên, đưa tay lên lau khóe miệng, lại còn tấm tắc chậc lưỡi khen: “Đúng là trứng rồng có khác.
Thơm ngon hơn hẳn trứng gà, trứng vịt.
Hắc hắc...”
Nhưng hắn vừa nói xong, bỗng cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt.
Da thịt trên người như bị nhúng vào nồi nước sôi, cơ nhục cũng bị nhũn lại, thân hình run rẩy loạng choạng không thể đứng vững.
Lão Kim đã nhắc nhở trước đó, chỉ cần nhấp một ngụm thôi phải ngay lập tức ngồi xuống đả tọa, luyện hóa bằng hết mới có thể tiếp tục uống lần thứ hai.
Thế mà Võ Thiện Nhân to gan lớn mật vứt bỏ chuyện này ngoài tai.
Đây cũng bởi vì cơ thể đột ngột hấp thu quá nhiều thiên địa linh khí, dẫn đến bị ùn tắc trong kinh mạch, nếu không mau chóng giải quyết rất có khả năng sẽ bị bạo thể mà chết.
Kể ra là cả một câu chuyện dài.
Sự thực gần đúng như lão Kim phỏng đoán.
Đây đúng là quả trứng của Hoàng Kim Cự Long.
Cách đây không lâu, Hoàng Kim Cự Long khi bay ngang qua Tây Nguyên thì bỗng có dấu hiệu đến ngày sinh nở.
Vì quá cấp bách nên nó đành đáp xuống mặt đất.
Quá trình sinh nở của long tộc là rất dài, kéo dài mấy tháng ròng.
Sau khi tìm được thạch động này, Hoàng Kim Cự Long vẫn luôn thu liễm hơi thở, bởi vậy mà lần đầu tiến vào, hai người Tuấn Anh trưởng lão, Phi Yến trưởng lão dù lục xét kỹ càng cũng không cách nào phát hiện ra.
Cho đến đêm nay, vào thời khắc khai hoa nở nhụy, Hoàng Kim Cự Long mới vô tình để lộ ra khí tức.
Không ngờ lại bị Lê Châu đại trưởng lão tinh ý phát hiện rồi một đường tìm đến.
Hoàng Kim Cự Long vừa sinh hạ thành công, không kịp nghỉ ngơi đã vội vàng bỏ lại quả trứng màu vàng ở thạch động rồi dẫn dụ đám người Lê Châu đại trưởng lão tránh đi nơi khác.
Cuối cùng thì diễn ra một trận chiến khốc liệt mà Võ Thiện Nhân bắt gặp.
Dù suy nghĩ cẩn trọng đến vậy nhưng Hoàng Kim Cự Long lại chẳng ngờ tới một biến số, chính là Võ Thiện Nhân, lúc này đã yên yên ổn ổn mà lần mò tới tận hang ổ của mình.
“Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, câu nói đó thật đúng với tình cảnh hiện tại.
Biết được trước mắt chính là trứng của Hoàng Kim Cự Long, một đầu linh thú cấp tám hàng thật giá thật, Võ Thiện Nhân vừa hoảng sợ, vừa hưng phấn: “Ông ngoại! Tiếp theo cháu nên làm gì?”
Bỗng giọng điệu lão Kim biến đổi, cười gian tà bảo: “Còn làm gì nữa! Nhóc con hãy chọc thủng một lỗ trên vỏ trứng rồi hấp thụ dưỡng chất bên trong.
Linh phách của nhóc con thật bá đạo, đến ngay cả trứng của Hoàng Kim Cự Long mà cũng dám đòi hỏi.
Ta đang tò mò xem nó trông như thế nào mà lại có sở thích đặc biệt như vậy.
Hắc hắc…”
Nghe lão Kim xúi giục, Võ Thiện Nhân rùng mình hỏi: “Vậy cũng được sao? Có quá mạo hiểm hay không?”
Lão Kim liền lập tức bảo: “Cái thằng nhóc này, còn dám nghi ngờ kinh nghiệm của ta hay sao? Trứng của long tộc vô cùng đặc biệt, sau khi sinh cần ít nhất bảy bảy bốn mươi chín này mới bắt đầu ngưng hình.
Quả trứng rồng này mới được sinh ra không lâu, bởi vậy mọi thứ bên trong vẫn còn tồn tại dưới dạng chất lỏng.
Đây chính là linh chất quý giá, ẩn chứa linh khí tinh thuần của thiên địa, chính là vật đại bổ.
Tuy nhiên cảnh giới của nhóc con còn quá yếu nên đừng quá tham lam, mỗi lần chỉ nên dùng một ngụm.
Ngoài ra có thể sẽ phát sinh một chút đau đớn, hãy cố chịu đựng.”
Nghe lão Kim mười phần chắc chắn, Võ Thiện Nhân sung sướng cười to: “Trứng rồng, trứng rồng… Mau ăn trứng rồng thôi! Ha ha… ”
Thấy hắn đang lãng phí thời gian, lão Kim liền thúc giục: “Ngươi còn không mau nhanh lên, Hoàng Kim Cự Long mẹ bất kỳ lúc nào cũng có thể quay về đó.”
Võ Thiện Nhân thoáng giật mình, không chần chừ nữa, linh lực mạnh mẽ tuôn ra, nhanh như cắt một quyền nện thẳng vào quả trứng rồng.
Lớp vỏ trứng tuy dày nhưng không thể kháng cự trước đòn tấn công thô bạo của Võ Thiện Nhân.
Một âm thanh khô khốc vang lên.
“Rốp.”
Cánh tay của Võ Thiện Nhân thọc sâu vào tận bên trong, ngập tận đến khủy.
Hắn vừa rút tay ra, một mùi hương nồng đượm xộc thẳng vào cánh mũi, hương thơm hòa quyện lan tỏa khắp không gian, đủ sức làm tan chảy lòng người.
Cùng lúc đó, một chất lỏng màu vàng sóng sánh ồ ạt chảy ra.
Võ Thiện Nhân rõ ràng cảm thụ thấy một luồng linh khí cực kỳ tinh thuần.
Hắn vội há to cái miệng, bắt đầu uống trộm trứng rồng.
Không hiểu bằng cách nào mà nguồn chất lỏng màu vàng đột nhiên chảy thẳng một mạch xuống vùng hạ đan điền, rồi lao vọt vào bên trong khí hải, đích đến chính là mầm mống linh phách.
Đón nhận nguồn linh chất tinh thuần, mầm mống linh phách phát ánh hào quang rực rỡ, tham lam hút đấy hút để.
Chỉ qua vài nhịp thở, màu sắc bên ngoài lớp vỏ của mầm mống linh phách bỗng một lần nữa thay đổi, từ màu vàng chuyển dần sang màu đỏ.
Mầm mống linh phách như một cái hố sâu không đáy, bao nhiêu dinh dưỡng trứng rồng đổ vào đều nhanh chóng bị nó hấp thu sạch sẽ.
Dù rằng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Võ Thiện Nhân cảm nhận được sinh cơ của mầm mống linh phách bắt đầu tăng lên rõ rệt.
Hắn liền bỏ qua cảnh báo của lão Kim, cứ ngửa cổ uống ừng ực như nước giải khát.
Một lát sau, chất lỏng bên trong quả trứng rồng đã bị Võ Thiện Nhân uống vơi một nửa.
Uống vào bao nhiêu đều được mầm mống linh phách hấp thu bấy nhiêu.
Sinh mệnh của một con Hoàng Kim Cự Long chưa kịp hình thành cứ hồ đồ như vậy mà biến mất, vĩnh viễn không thể xuất hiện trên thế gian này.
Thấy mầm mống linh phách của mình bá đạo đến vậy, Võ Thiện Nhân trong lòng mếu máo: “Không lẽ một mình ngươi muốn nuốt hết quả trứng này hay sao?”
Nhưng cũng may, chẳng bao lâu sau, rốt cuộc mầm mống linh phách đã ngừng lại, không tiếp tục hấp thu nữa.
Lúc này, xung quanh mầm mống linh phách là một tầng hào quang nhàn nhạt, trông giống như một cái kén.
Võ Thiện Nhân nhìn lại thì thấy trong quả trứng rồng còn non nửa, nghĩ đến thứ này là hàng khan hiếm, thập toàn đại bổ, đối với bản thân cũng vô cùng có lợi, do vậy hắn tỏ vẻ tham lam, giang hai tay nhấc bổng quả trứng lên rồi dốc thẳng vào miệng, đánh liền một hơi uống cạn.
Đến khi không còn một giọt nào nữa, Võ Thiện Nhân mới quăng cái vỏ trống rỗng qua một bên, đưa tay lên lau khóe miệng, lại còn tấm tắc chậc lưỡi khen: “Đúng là trứng rồng có khác.
Thơm ngon hơn hẳn trứng gà, trứng vịt.
Hắc hắc...”
Nhưng hắn vừa nói xong, bỗng cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt.
Da thịt trên người như bị nhúng vào nồi nước sôi, cơ nhục cũng bị nhũn lại, thân hình run rẩy loạng choạng không thể đứng vững.
Lão Kim đã nhắc nhở trước đó, chỉ cần nhấp một ngụm thôi phải ngay lập tức ngồi xuống đả tọa, luyện hóa bằng hết mới có thể tiếp tục uống lần thứ hai.
Thế mà Võ Thiện Nhân to gan lớn mật vứt bỏ chuyện này ngoài tai.
Đây cũng bởi vì cơ thể đột ngột hấp thu quá nhiều thiên địa linh khí, dẫn đến bị ùn tắc trong kinh mạch, nếu không mau chóng giải quyết rất có khả năng sẽ bị bạo thể mà chết.
Danh sách chương