“Ngươi còn cười? Ngươi vừa dọa trẫm kinh sợ có biết không?” Hoàng đế kéo hắn vào lòng, cảm nhận thân thể run nhẹ nhẹ, cùng ngữ khí khẩn trương, thật sâu cảm thấy y coi trọng hắn.

Hoàng đế hôn nhẹ lên miệng hắn, động tác dịu dàng ôn nhu, Đan Hoành hít sâu một hơi, nước mắt đột nhiên ứa ra, trong lòng thầm đủ, như vậy hẳn là đủ rồi đi? Sự sủng ái và quý trọng mà y dành cho hắn, thật khó mà có được trong cuộc đời này, bởi vậy hắn chỉ cần nắm chặt hạnh phúc hiện tại là đủ rồi, mặc kệ sau này ra sao, chỉ cần ở bên cái kẻ ôn nhu này thêm một ngày, vậy chẳng phải trong kí ức của hắn lại có thêm một ngày tuyệt đẹp không phải sao? Đan Hoành ngay lúc Hoàng đế hôn lên môi hắn lần thứ hai liền chủ động cắn cắn môi y, biến nụ hôn phớt qua thành hôn sâu, môi lưỡi tương giáo, dính hút lẫn nhau, mãi cho tới khi hô hấp của hai ngươi trở nên khó khăn.

Thân thể Đan Hoành còn có chút lạnh, bởi vậy khi cùng Hoàng đế thân thiết hôn môi, chỉ có miệng là nhiệt nhiệt, còn thân thể vẫn có chút lạnh, Đan Hoành lúc dội nước lạnh lên người cũng đã phát hiện mặc dù thân thể hắn lạnh, nhưng hạ thân lại trướng nhiệt vô cùng, tựa hồ như có gì đó muốn xuất ra.

Đan Hoành xấu hổ không muốn Hoàng đế biết phản ứng nơi đó của hắn, vì vậy giãy dụa muốn đem hạ thân cực nóng tách xa thân thể Hoàng đế, thế nhưng Hoàng đế là một lòng muốn đem độ ấm thân thể làm ấm bảo bối của y, vừa phát hiện giữa thân thể hai người có khe hở, tay liền dùng sức, Đan Hoành giãy dụa không được liền dùng khuỷu tay mình tạo một ít cự li.

“Hoành nhi, đứng nên nháo loạn, sẽ cảm lạnh”.

“Này…” Đan Hoành vừa nhích ra tạo một khe hở liền thấy gió lạnh thổi vào, khiến hắn rùng mình, khiến cho khuỷu tay hắn muốn nâng lên không xong mà hạ xuống cũng không xong.

“Hoành nhi bỏ tay xuống, nằm sát vào đây, đứng khiến trẫm sinh khí”

Đan Hoành bực mình nghĩ, ngươi tưởng ta muốn chịu lạnh sao? Đan Hoành đột nhiên hạ tay xuống, hung hăng ôm lấy thân thể Hoàng đế, đem chính mình vùi vào lòng y, bộ vị đứng thẳng của hắn áp vào bụng y.

Ánh mắt Hoàng đế u quang chợt lóe, bàn tay to áp xuống đặt lên mông hắn.

“Hoành nhi, ta yêu ngươi! ” Làn môi Hoàng đế đặt lên khuôn mặt Đan Hoành, bàn tay to tại mông hắn xoa nắn, thăm dò.

Đan Hoành chủ động ngẩng đầu lên, để Hoàng đế hôn lên cổ hắn.

Tay Hoàng đế vuốt ve hai bờ mông của hắn, Đan Hoành chủ động giang ra hai chân, để tay y dễ dàng chạm vào bộ vị nóng bỏng của hắn, Hoàng đế tay lên xuông, Đan Hoành đặt đầu trên ngực y, lắng nghe tiếng tim y đập, thật là thanh âm khiến hắn yên tâm, Đan Hoành phát hiện hắn đã cảm thấy quen thuộc với thanh âm này.

Đương hậu đình nhiệt nhiệt được chuẩn bị tốt, Đan Hoành ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, ánh mắt ôn nhu của Hoàng đế cũng nhìn hắn, như thầm hỏi.

Đan Hoành cúi đầu, hôn lên bộ vị của Hoàng đế, đôi tay vẫn đặt bên hông nó siết chặt một chút, Đan Hoành trong lòng đã chuẩn bị hảo.

Na căn của y đi vào trong cơ thể Đan Hoành, chậm rãi ma sát.

Đan Hoành ôm lấy vai y để đỡ lấy thân thể chính mình, động tác mềm nhẹ tạo thành cảm giác tê dại, khiến hạ thân của hắn trướng lên lợi hại, Đan Hoành đưa tay về phía sau, nắm lấy bộ vị của Hoàng đế, từ từ ngồi xuống tận tới khi toàn bộ lửa nóng ấy đi vào sâu trong thân thể hắn.

“Ân!”

“A!”

Hai người cùng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

Đã tới mức này, Đan Hoành nắm chặt lấy bả vai của Hoàng đế, hạ thân Hoàng đế động tác va chạm trở nên mạnh mẽ, mỗi một lần đi vào đều giống như muốn đâm thủng thân thể hắn.

Từng giọt, từng giọt nước rơi từ tóc mai cùng vành tai Đan Hoành rơi xuống ngực Hoàng đế, không rõ là nước đọng lại do hắn tắm ban nãy hay là mồ hôi do tình cảm mãnh liệt tạo ra.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Hoàng đế vươn tay lấy chăn quấn quanh thân hắn, dùng bao gối tỉ mỉ lau mãi tóc ướt sũng của hắn, tình cảm mãnh liệt qua đi, Đan Hoành thực ra cảm thấy ấm áp, hắn hiện tại muốn ngủ, bởi vậy việc lau khô tóc khiến hắn không thích.

Vì vậy Đan Hoành đem đầu tránh ra một phía.

“Đừng lau, bao nó lại có được không? Ta muốn ngủ”.

“Hoành nhi ngoan, không lau khô ngươi sẽ cảm lạnh, chút nữa thôi là xong rồi, kiên nhẫn một chút”.

“Hừ”. Đan Hoành nhỏ giọng kháng nghị, thế nhưng thanh âm ôn nhu vẫn rót vào tai hắn, tới khi hắn chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng tỉnh dậy, Đan Hoành thần thanh khí sáng, chỉ có thắt lưng là mỏi, mở màn đứng dậy, liền thấy mặt trời đã lên cao, y phục được đặt ở một bên gối.

Đan Hoành mặc y phục, đứng dậy khởi động gân cốt, lúc này Hoàng đế hẳn đã bãi triều, vậy y hẳn đang ở ngự thư phòng, vì vậy hắn định đi tới gặp y.

Thế nhưng kì lạ là, khi Đan Hoành đẩy cửa ngự thư phòng thì không nhìn thấy Hoàng đế.

Hắn hỏi thị vệ, liền biết Hoàng đế sau khi bãi triều không tới đây, trước đây chuyện này cũng có xảy ra, thế nhưng cực hiếm.

Trừ phi hôm đó tấu chương không nhiều, Hoàng đế sẽ phê chuẩn ngay lúc thượng triều, như vậy sau khi bãi triều, y sẽ tìm hắn nói chuyện, vậy mà hôm nay tuy không tới ngự thư phòng, y cũng không qua chỗ hắn.

Trực giác cho hắn biết hẳn đã xảy ra chuyện, muốn biết hành tung của Hoàng đế, hẳn phải hỏi Tiểu Tuyền Tử hoặc Ninh Bình, Đan Hoành ra ngự hoa viên tìm, liền thấy Ninh Bình bộ dạng vội vã như đang bận sắp xếp việc gì.

Đan Hoành đứng chờ, sau khi thủ hạ của y đi, mới ra hỏi.

“Ninh Bình, ngươi biết Hoàng thượng đâu không? Y hôm nay không có ở Ngự thư phòng, y xuất cung sao?”

“Đan thiếu gia, ngươi thật là số sướng, tới bây giờ mới tỉnh dậy sao? Tiểu Tuyền Tử nói với ta, nếu ta gặp ngươi, liền nói ngươi tới tẩm cung của Hoàng thượng , Hoàng thượng bị ốm, sau khi bãi triều liền thân thể nóng rần, ngự y nói Hoàng thượng bị nhiễm phong hàn, đã phối dược, vốn Tiểu Tuyền Tử định đi gọi ngươi tới, thế nhưng Hoàng thượng nói ngươi có tới cũng không giúp gì được, không bằng để ngươi ngủ nhiều một chút, khi nào ngươi tỉnh mới gọi ngươi tới”.

“A! Hoàng thượng bị cảm? Vậy ngươi ở đây làm cái gì?”

“Lệnh thuộc hạ tăng cường canh phòng, đề phòng có kẻ thừa cơ lẻn vào”.

“Ta giờ đi tới đó, ngươi không tới sao?”

“Ta còn có việc phải làm, sẽ qua sau, ta nghĩ hiện tại người Hoàng thượng muốn gặp nhất chính là ngươi”.

Đan Hoành vội vã chạy tới tẩm cung của Hoàng đế, ngoài cửa cung có mấy trọng thần triều đình đang đứng cùng Tiểu Tuyền Tử nói cái gì đó, Đan Hoành khi tới gần mới nghe rõ nội dung câu chuyện.

“Hoàng thượng thân nhược, bệnh thế này chẳng biết bao lâu mới khỏi, hiện tại hoàng tử còn nhỏ, hậu cung vô chủ, thỉnh Tiểu Tuyền Tử công công đi vào, nói với Hoàng đế chúng cựu thần vô cùng lo lắng, thỉnh Hoàng thượng lập hoàng hậu cùng chọn thái tử, dẹp an dân tâm”.

“Các vị đại nhân, Hoàng Thượng sau khi uống dược liền đã ngủ, hơn nữa sự tình cũng không nghiêm trọng tới vậy, Hoàng thượng chỉ bị cảm phong hàn mà thôi, ngự y nói chỉ cần điều dưỡng mấy ngày liền khỏi, các ngươi như vậy không phải là quá nóng vội sao?”

“Việc này làm càng sớm càng dẹp an dân tâm, cựu thần cũng chỉ lo lắng thay Hoàng thượng mà thôi”.

“Thối lắm! Các ngươi nói đây là lo lắng cho Hoàng thượng sao? Đây là bức vua thoái vị! Hoàng thượng chỉ là cảm mạo thôi, các ngươi đã lo lắng chuyện sau này của y sao? Rất mong y sớm chết phải không? Sự tình có gấp cũng không chỉ trong mấy ngày này đi? Các ngươi còn có lương tâm hay không? Cũng không ngẫm lại xem Hoàng thượng đối xử thế nào với các ngươi, lại còn đứng ở cửa cung quấy nhiễu y, Tiểu Tuyền Tử tiễn khách!” Đan Hoành tức giận mắng mấy cựu thần.

Các cựu thần nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của Đan Hoành, đều bị kinh hách, Tiểu Tuyền Tử hợp thời liền nói Hoàng thượng cần nghỉ ngơi, có việc sẽ cho gọi các vị.

Các vị cựu thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lúc này còn nói gì được nữa, nháo nữa khó tránh khỏi tội bức vua thoái vị, vì vậy thức thời rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện