Tây Lưu thái tử lúc đó được an bài vào cung quán.

Sau khi an bài thỏa đang, lúc đêm xuống, Hoàng đế mới phái người đi mới Tây Lưu thái tử vì có việc cần bàn.

Tây Lưu thái tử trong lòng cũng có điều không chờ nổi, vì vậy mang theo một quan văn, một quan võ rồi cùng cung nhân truyền chỉ đi tới Ngự thư phòng.

Bên trong Ngự thư phòng của Đại Đồng quốc, chỉ có Tiểu Tuyền Tử đứng bên cạnh Hoàng đế, còn đi theo thái tử Tây Lưu quốc chỉ có hai thuộc hạ.

Đại Đồng Hoàng đế thưởng tọa, ban trà, sau đó tỉ mỉ quan sát thái tử Tây Lưu một hồi. Ánh mắt tựa hồ mang theo trìu mến cùng thân ái.

Tây Lưu thái tử bị nhìn một hồi, cảm thấy mất tự nhiên bèn hỏi.

“Tiểu vương cũng không có việc gì cần làm với Đại Đồng, chỉ là trùng hợp truy bắt tội phạm truy nã mà tới đây thôi”.

“Thái tử điện hạ không cần phải giải thích, trẫm đã phái người tra qua, những kẻ đó là trọng phạm bị truy nã của Tây Lưu quốc, thái tử điện hạ mạo hiểm truy bắt bọn chúng chính là vì dân trừ hại, những kẻ đó đi tới đâu sẽ gây hại tới đó”.

“Đại Đồng Hoàng đế hiểu rõ đạo nghĩa, hơn nữa còn bang trợ tiểu vương truy bắt kẻ xấu, tiểu vương thực cảm tạ”. Tây Lưu thái tử định đứng lên hành lễ, Đại Đồng Hoàng đế liền tiến lên đỡ lấy hắn.

“Không cần, đối thoại giữa các ngươi trẫm đã nghe được, những kẻ đó sở dĩ bình yên vào kinh thành của Đại Đồng, trong đó cũng có phần sai của trẫm, vậy thỉnh thái tử lưu lại bổn quốc vài ngày, chờ tra ra những đại thần cấu kết cùng bọn chúng, sẽ cho ngươi một cái công đạo”.

“Cũng tốt, như vậy sau này sẽ không phát sinh chuyện này nữa, không bằng du ngoạn tại Đại Đồng quốc vài ngày, mạo muội xin hỏi một câu, cái người cùng tiểu vương đổ cục tại khách điếm bây giờ ở đâu?”

“Hắn là đại nguyên soái của bổn quốc, tên Đan Hoành.”

“Ồ? Hắn là đại nguyên soái của quý quốc? Vậy bản vương có một thỉnh câu, khi bản vương ở quý quốc, có thể nhờ hắn hướng dẫn? Bản vương cùng hắn rất hợp ý”.

“Đương nhiên là được, chẳng hay có thể hỏi, thái tử điện hạ năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Tiểu vương năm nay hai mươi hai”.

“Rất khéo, điện hạ cùng tuổi với Đan Hoành. Mạo muội hỏi một câu, tổ tiên của điện hạ chẳng hay có người tên Tây Kính Diệu?”

“Đại Đồng Hoàng đế sao lại hỏi về ông tổ khởi quốc?Tây Kính Diệu chính là tổ gia gia của tiểu vương”.

“Không có gì, trẫm gần đây thích nghiên cứu sử sách, thế nhưng trong sách nói ở Tây Lưu quốc có một Hoàng đế cùng một hoàng hậu nguyên nhân chết bất minh, nên cảm thấy hiếu kì”.

“Nguyên nhân chết bất minh? Cái này tiểu vương cũng không nghe nói qua”. Tây Lưu thái tử nói tới đây, một quan văn của Tây Lưu quốc liền kề sát tai hắn nói gì đó, sau đó chỉ thấy Tây Lưu thái tử lộ ra vẻ kinh ngạc cùng tươi cười.

“Ha ha, Hoàng đế là nói tới An Văn Hoàng đế mất cách đây bốn mươi năm? Cái này không phải nguyên nhân chết bất minh mà là tổ nãi nãi muốn viết như vậy.

Văn An gia tổ thể chất yếu nhược, sau mươi mốt tuổi bởi vì nhiễm phong hàn, nên mất đi, tổ nãi nãi bởi vì quá độ thương nhớ mà cũng mất theo, quả đúng là uyên ương đồng mệnh, một người đã chết, người còn lại cũng không còn niềm vui trên cuộc đời, cũng coi như một đoạn giai thoại, thế nhưng tổ nãi nãi trước khi chết lại nói chết như vậy rất mất mặt, bởi vậy sau đó trong sử sách không đề cập tới việc này. Mà sau đó Tây Lưu quốc có một quy tắc, hoàng tử sau khi lớn lên, không được ở tại quốc gia sống an nhàn sung sướng, mà phải ra ngoài du ngoạn một phen, hơn nữa từ nhỏ phải ren đúng thân thể, không được chỉ thiên về văn”.

“Thì ra là thế, thái tử điện hạ dự định xử lí kẻ xấu thế nào?”

“Sau khi điều tra rõ những kẻ cấu kết với bọn chúng, tiểu vương dự định sẽ xử trảm ngay tại chỗ.”

“Hảo, chờ tra ra những kẻ cấu kết với bọn chúng, trẫm sẽ đem người giao cho thái tử xử lí”.

“Vậy tiểu vương đa tạ Đại Đồng bệ hạ”.

“Thái tử cả ngày hôm nay cũng chấn kinh rất nhiều, hãy lui về nghỉ ngơi đi”.

“Vậy tiểu vương xin cáo từ, chẳng hay xin hỏi một câu, Đan Hoành ở nơi nào, tiểu vương từ khi vào cung không gặp hắn.”

“Trẫm sai người an bài chỗ nghỉ ngơi cho điện hạ, sợ hắn đi quấy rối sự nghỉ ngơi của các ngươi, nên đã cho người ngăn hắn lại, không cho hắn tới tìm ngươi.”

“Như vậy ngày mai tiểu vương đi tìm hắn, tiểu vương muốn hắn cùng tiểu vương đi dạo xung quanh, vậy trước hết thay hắn xin phép Hoàng thượng.”

“Không cần, ngày mai ngươi cứ tới Ngự thư phòng, trẫm sẽ cho người đưa hắn tới gặp ngươi, có được không?”

“Cũng tốt”. Tây Lưu thái tử nói như vậy, nhưng trong bụng thầm nghĩ Đại Đồng Hoàng đế giám sát Đan Hoành thật chặt, muốn gặp Đan Hoành phải qua cửa Hoàng đế.

Mà Hoàng đế làm vậy là có lí do của y, y còn không quên Đan Hoành còn nói với Tây Lưu thái tử là cùng hắn chơi đổ cục cởi quần áo, đêm nay y nhất định phải cùng Đan Hoành nói rõ ràng, sáng sớm mai cũng cùng Tây Lưu thái tử nói cho rõ, nơi này là hoàng cung, không phải phố phường, chơi cái kia thật không ra thể thống gì.

Hoàng đế đêm đó nói với Đan Hoành vài câu, muốn hắn tiếp Tây Lưu thái tử, Đan Hoành khó có được người tâm đầu ý hợp như vậy nên bộ dạng rất hưng phấn.

Hoàng đế lúc này vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Hoành nhi, ở đây dù sao cũng là hoàng cung, những chuyện thị phi như vậy không nên gây ra”.

“Như vậy a! Như vậy chúng ta sẽ xuất cung để chơi”. (T__T, em ham đánh bạc cởi đồ quá a.)

“Hay nhất là không nên, nếu xảy ra chuyện gì, ta thật không biết ngoài cung liệu có vây cánh của bọn họ, để các ngươi an toàn, trước khi sự tình được điều tra xong, các ngươi tốt nhất là không nên xuất cung, ngươi và Tây Lưu thái tử có thể chơi xung quanh đây ”.

“Thật chán, không biết vị thái tử kia có biết bơi không?”

“Hoành nhi ngươi muốn cùng khách nhân làm gì?”

“Ta cái gì cũng chưa nói.” Đan Hoành giang hai tay này ở trên giường, Hoàng đế lẳng lặng nằm bên cạnh ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi một câu.

“Trẫm nếu như chết ngươi nhất định sẽ thương tâm sao?” Đan Hoành tỉ mỉ suy nghĩ, chỉ cảm thấy ngực đau xót, rất khó chịu.

“Ta sẽ như mất đi trái tim mình, ngươi bình thường quản ta không được làm cái này cái kia, khiến ta phiền lòng, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới việc không có ngươi, lòng trống trải thật không chịu được, đang tốt không nên đề cập tới vấn đề này, kì thực ngươi chỉ cần hảo hảo nghe lời ta, có gắng rèn luyện thân thể, ta nghĩ chúng ta cùng nhau sống tới sáu mươi tuổi cũng không khó, ngươi không phải đã đáp ứng ta, chờ con ngươi có thể tiếp nhận triều chính, sẽ lui xuống cùng ta đi du ngoạn, bởi vậy cho tới ngày đó, ta không đồng ý cho ngươi đề cập tới cái chết, ngươi đáp ứng với ta, vậy nhất định phải làm được, quân vô hí ngôn a”.

“Hảo, trẫm đáp ứng ngươi, từ ngày mai hảo hảo rèn luyện thân thể, có gắng giữ một thân thể khỏe mạnh để sau khi truyền ngôi cho hoàng tử sẽ đưa ngươi đi ngao du thiên hạ”.

“Đâu có, từ hôm nay sau khi ăn khuya là có thể rèn luyện thân thể, cần gì ngày mai mới làm”.

“Bởi vì đêm nay còn có một việc, chờ ngươi cùng ta chậm rãi làm”. Hoàng đế chậm rãi cắn lên đôi môi nhỏ nhắn của Đan Hoành, bàn tay hướng về phía bụng của Đan Hoành, nhẹ nhàng cởi thắt lưng hắn rồi lần tay tìm kiếm, vuốt ve hạ thể của hắn.

Đan Hoành giờ mới biết ý định của Hoàng đế, Đan Hoành phối hợp, cũng cởi y phục của Hoàng đế ra, Hoàng đế nhẹ nhàng cắn lên lỗ tai hắn, từ phía sau ôm lấy thân thể hắn.

Một chuỗi hôn dọc từ cổ hắn đi xuống tới thắt lưng, Đan Hoành nắm lấy đôi tay to của Hoàng đế đang xoa nắn nơi hạ thể hắn, ngực rất buồn bực, ngày hôm nay lại làm cái gì vậy, tự dưng Hoàng đế tình dục bừng bừng phấn chấn, ngay tới hôn mà cũng thể hiện sự nồng nhiệt tới vậy.

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì dục vọng của Đan Hoành, y đã để lại thật nhiêu hôn ngân trên người hắn, trong lòng sớm biết những hôn ngân này sẽ nổi lên màu hồng sắc bắt mắt, bèn lộ ra ý cười thâm trường, thật tốt, những vết tích này là minh chứng cho việc Đan Hoành thuộc về y, còn phòng ngừa Đan Hoành để lộ thân thể, tiểu Hoành nhi khả ái của y sợ rằng mấy ngày tới không thể chơi đổ cục cởi đồ rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện