Hoàng đế bởi vì thâu hương quá mức say mê mà không để ý(mải chiếm tiện nghi em Hoành quá mức), khi y vẫn đang hôn lên môi Đan Hoành, Đan Hoành đưa tay đẩy cằm y ra, sau đó lấy tay chùi miệng.

“Con ruồi đáng ghét, dám đến phá giấc ngủ của Đan gia ta, sao dạo này đầu con ruồi lại lớn tới vậy? Ân, nóng quá a! Ta muốn bơi, muốn bơi trong ao sen ở Ngự hoa viên, ai dám nói không được?”

Đan Hoành đưa tay định cởi bỏ y phục, nhưng hiện tại trên người hắn đã chả còn gì để cởi, Đan Hoành xoa xoa ngực, đại khái cũng ý thức được y phục trên người hiện không còn một mảnh, Đan Hoành nhăn mày, sau đó vung tay vung chân đạp đạp giống như động tác khởi động làm nóng người.

“Bàng! Bàng!” Ván giường vì bị đá mà phát ra tiếng vang, Hoàng đế biết Đan Hoành thân thể lại phát nhiệt, đang muốn giải nhiệt, bởi vậy sai Tiểu Tuyền Tử mang nước tới, đặt bên giường, lấy tay vấn màn, tiếp nhận lấy khăn ướt lạnh từ Tiểu Tuyền Tử, tránh né song chưởng của Đan Hoành, dùng khăn lau người cho hắn.

“Đại trượng phu hành tẩu tứ phương, đề nghị của ngươi thực sự rất mê người, ba ngày sau có mã xa, ta thật muốn đi, thế nhưng không thể buông bỏ được a”.

Hoàng đế biết những lời này là Đan Hoành tiếp tục cuộc nói chuyện với Tây Lưu thái tử, thế nhưng lời lẽ không rõ ràng. Hoàng đế nổi lên tò mò, vốn định đáp lời Đan Hoành, nhìn hắn không có ý định tiếp tục nói, liền cất lời hỏi.

“ Hành tẩu tứ phương cần mã xa sao? Ngươi không phải nói so với việc ngồi mã xa thì cưỡi ngựa khoái hoạt hơn nhiều sao?”

“Đúng vậy, không bằng ba ngày sau, ngươi đứng ở cửa cung chờ ta, đổi mã xa thành ngựa là được…” Những lời tiếp theo thanh âm rất nhỏ, Hoàng đế không nghe rõ ,thế nhưng chỉ những lời này đã khiến tâm y phát lạnh.

Đan Hoành của y ba ngày sau muốn cùng kẻ khác hành tẩu tứ phương, rời xa y. Lẽ nào tình yêu của y dành cho hắn không đủ để giữ chân hắn lại? Hoàng đế ngây ngẩn bước xuống giường, đi tới bên bàn tự rót cho mình một chén nước, hòng khiến mình bình tĩnh lại để hảo hảo suy ngẫm. Hoàng đế cho Tiểu Tuyền Tử lui ra, bắt đầu nhắm mắt trầm tư, tâm trạng của y hiện tại thống khổ không gì sánh được, y chìm đắm trong suy nghĩ. Hoàng đế vừa xuống giường, Đan Hoành nhỏ giọng nói: “ Đổi lại thành tuấn mã, sau đó ta có thể đưa ngươi ra khỏi thành, phải trước khi Hoàng đế rời giường, không để cho y phát hiện, nếu không y lại lải nhải. Hắc hắc”.

Nghe rõ không? Hắn quyết định đi, lại sợ y biết lại nhiều lời can ngăn.

Ngày hôm sau, lúc Đan Hoành tỉnh lại, Hoàng đế đã vào triều, Tiểu Tuyền Tử canh giữ bên giường chờ hắn tỉnh lại.

Đan Hoành day day đầu, chẳng phải tối qua hắn nằm trên đỉnh Triêu Dương điện sao? Sáng nay tỉnh dậy lại là trên giường Hoàng đế, vậy hẳn là y đã biết hết rồi.

“Tiểu Tuyền Tử, tối hôm qua Hoàng Thượng có tức giận không?”

“Không có, Hoàng Thượng tối qua ở đây ngồi nhìn ngài một đêm, sắc mặt không được tốt, thế nhưng cũng không nói cái gì, được rồi chủ tử, Tây Lưu thái tử vừa vào Triêu Dương điện nói lời từ biệt, hiện tại có lẽ đã ra khỏi thành rồi, trước khi rời đi, hắn muốn nô tài nói lại với ngài, ước định giữa ngài và hắn vẫn còn hiệu lực”.

“Ồ, ta đã biết, Tiểu Tuyền Tử ngươi có nhớ hai khối dạ minh châu ban đêm phát sáng mà Hoàng Thượng cho ta để đâu không?”

“Ngài đặt ở chỗ của Hoàng Thượng đúng không? Nô tài chưa từng thấy a”.

“ Ta đã quên là đặt ở phòng nào, ta nhớ là đặt ở trong phòng”.

Đan Hoành vội vã đứng dậy mặc một kiện y phục, rồi xuống giường tìm kiếm, Tiểu Tuyền Tử đứng một bên nhìn Đan Hoành phân phó nô tài tìm kiếm xếp đặt rất lâu trong phòng, khiến cho phòng trở nên loạn thất bát tao, bất đắc dĩ lắc đầu.Y biết mình ngăn không được, không bằng chờ cho hắn cảm thấy phiền toái, thì sẽ lo thu thập, mỗi lần đều như thế này.

Hoàng đế bởi vì có tâm sự nên không tới Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, y mong muốn ở bên Đan Hoành thật lâu, tối hôm qua y đã hạ một quyết định mà khiến cho sau này y nhất định hối hận, thế nhưng y tin tưởng Đan Hoành sau khi ngoạn nháo chán sẽ quay về trong lòng y, coi như y cũng thỏa mãn tâm nguyện của hắn đi.

Hoành nhi lập chí hành tẩu tứ phương, y mặc dù không muốn, nhưng sẽ thành toàn tâm nguyện của hắn, Hoàng đế bước vào tẩm phòng, chợt thấy Đan Hoành làm ra một đống hỗn độn.

“Hoành nhi, sáng sớm mà đã hoạt động nhiều như vậy, ngươi không mệt sao? Có đói bụng không? Trẫm cùng ngươi dùng cơm trưa đi”.

Đan Hoành đứng dậy, sờ sờ bụng, quả thật là đói bụng.

“Tiểu Tuyền Tử, nhớ kỹ tìm giúp ta, nếu thật sự không tìm thấy thì tìm một bảo vật khác cũng phát quang tới đây, ta cần, được rồi Hoàng Thượng, ngươi không tức giận sao? Còn có hôm nay ngươi trở về sớm so với bình thường tới nửa canh giờ nha, ngày hôm này rất nhàn sao?”

“Ân, mấy ngày tới trẫm rất nhàn, hảo hảo chơi cùng ngươi có được không? Còn có, trẫm không tức giận, chẳng phải trẫm đã để Tây Lưu thái tử đi rồi đó sao?”

“ Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng ngươi ít nhất sẽ mắng ta, không giận là hay nhất, chúng ta đi ăn cơm đi, rượu thật đúng là làm lỡ sự, hại ta chưa kịp cùng nghĩa đệ của ta chào từ biệt, hắn cũng thật là, rời đi thật quá vội vàng”.

“Nghĩa đệ của ngươi?”

“Tây Lưu thái tử a, ta nói với ngươi…” Đan Hoành trong lòng cười trộm, hắn cho rằng Hoàng đế đã bị hắn rèn đúc, gặp phải chuyện gì cũng không cảm thấy sợ hãi, hắn không biết rằng trong đó còn có ẩn tình.

Đan Hoành cảm thấy nhiều ngày nay Hoàng đế đối hắn thật rất tốt, buổi tối cũng vô cùng nhiệt tình, thế nhưng hắn không biết cứ như vậy mấy ngày nữa hắn liệu có thể chịu đựng tới đâu.

Trước đây cứ ba, bốn ngày thì ân ái một lần, vậy mà mấy ngày nay, đêm nào cũng làm, hơn nữa mỗi ngày lại không chỉ một lần, nhiệt tình của Hoàng đế có thể từ những nốt hồng ban trên người hắn mà minh chứng được, thật không biết có phải mấy ngày nay y có phải là động dục không nữa, hay là có chuyện gì khiến tâm tình tốt? Đêm nay cũng thế, sau mấy hồi, Hoàng đế ra sức lấy lòng hắn, thẳng đến sức cùng lực kiệt mới ngủ, sau đó cách hừng đông nửa canh giờ, Đan Hoành tỉnh dậy, dấu vết tình cảm mãnh liệt trên người còn chưa có thối lui.

Đan Hoành xuống giường, mặc xong y phục, cầm lấy lễ vật đã chuẩn bị chạy tới cửa nhỏ phía tây hoàng cung, Đan Hoành vừa mới xuất môn, Hoàng đế liền ngồi dậy, ôm lấy chăn, ngồi trên giường lộ vẻ mặt thống khổ.

Hiện tại trong lòng y vô cùng đau đớn a! Hừng đông quả nhiên có một chiếc xe ngựa đang chờ ở đó.

Đan Hoành đem lễ vật đưa cho người đánh xe.

“Cái này là tặng chủ tử của ngươi, nói đây là tín vật kết nghĩa, nói với hắn người ta yêu ở nơi này, ta sẽ không đi, nhiều năm sau ta sẽ cùng người ta yêu tới quốc gia hắn, mong lúc đó hắn vẫn còn nhớ tới nghĩa huynh, ngươi đi đi”.

Mã xa vốn định rời đi.

“Chờ một chút, đưa ta tới tìm vương tử của ngươi. ” Đan Hoành quay đầu lại, thì ra là Ninh Bình, Ninh Bình gọi xe ngựa quay lại, quay đầu đối với Đan Hoành nói:

“ Giúp ta chào từ biệt Hoàng đế, thực lực Đại Đồng đã định, cho dù có sự Tam Vương gia cũng sẽ giúp y, nói Ninh Bình đuổi theo hạnh phúc của chính mình, tới Tây Lưu rồi ta sẽ nhắn tin về, mong rằng hơn mười năm sau chúng ta sẽ gặp nhau tại Tây Lưu, sau này còn gặp lại”. Ninh Bình lưu lại những lời khó hiểu này rồi rời đi, những câu muốn hỏi Đan Hoành còn chưa kịp hỏi ra miệng, Đan Hoành mang những lời Ninh Bình nói quay trở về, về tới tẩm phòng rồi cũng không nghĩ ra, quyết định sáng mai sẽ nói cho Hoàng đế biết, xem y có hiểu hay không. Đan Hoành rón ra rón rén quay về giường cởi áo cởi giày, xốc màn lên định lên giường, liền gặp Hoàng đế hai mắt đã mở nhìn chằm chằm, khiến hắn hoảng sợ.

“A?! Thật dọa chết ta, ngươi sao lại không lên tiếng? Thật là, hoàn hảo lá gan ta lớn”. Nói xong những lời này, Đan Hoành chợt nghĩ có nên giải thích hợp lý chuyện hắn nửa đêm không ngủ, y phục chỉnh tề chạy ra ngoài a? Đan Hoành xoa xoa mũi, thanh âm nhỏ xuống.

“ Ta cùng Tây Lưu thái tử kết nghĩa huynh đệ, còn thiếu người ta một tín vật đáp lễ, ta đem viên dạ minh châu ngươi cho ta làm tín vật đáp lễ, ngươi sao lại nhìn ta như vậy? Ta biết hẳn là phải cùng ngươi thương lượng, sớm nói cho ngươi biết. Thế nhưng lại sợ ngươi nhiều lời, vốn nghĩ chỉ đi một hồi ngươi sẽ không phát hiện, ai biết ngươi nửa đêm không ngủ.” Đan Hoành nói nói , những lời này phảng phất biến thành tất thảy là tại Hoàng đế sai.

Y đưa tay ôm lấy thân thể Đan Hoành, Đan Hoành cảm giác được Hoàng đế đang run rất mạnh.

“ Ngươi rất lạnh sao? Sẽ không a, ta ở bên ngoài vào, khí trời rất hảo.”

“Trẫm nghĩ ngươi sẽ rời đi!” Nói xong những lời này, Hoàng đế nhào lên, đẩy Đan Hoành nằm dưới thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện