Đại Kính Tiên nói: “Nếu như không phải do ngươi thoát ra khỏi phân thân kính quá nhanh, khiến cho ta phải nghi ngờ thân phận của ngươi, dùng tiên mạch ngụy trang thành giọt nước mưa xâm nhập vào thân thể để điều tra thân phận của ngươi, cũng sẽ không phát hiện máu của ngươi có hương huyết trong truyền thuyết mà chỉ có Thiện Đức thế gia mới có.”
A Bảo lẩm bẩm nói: “Tôi còn nói giọt nước mưa kia làm sao lại kỳ cục như vậy.”
” Nghe đồn Thiện Đức thế gia nhiều thế hệ đều là dòng độc đinh, truyền nhân đều có thần linh che chở, yêu ma khó xâm, nhưng vì sao ngươi không có?”
“Bởi vì......” A Bảo đột nhiên che mặt mình, “Đây thật sự là việc xấu trong nhà, tôi không muốn nói đâu!”
” Ngươi không nói cũng không sao, ta chỉ muốn lấy tim của ngươi, đối với chuyện trong nhà của ngươi ta không có chút hứng thú nào.”
Sơn động chậm rãi truyền đến tiếng lá cây quét qua vách núi sàn sạt, A Bảo dùng đèn pin chiếu về hướng đó, một gốc cây đại thụ đỉnh thiên lập địa ở trong sơn động đang dùng rể cây làm chân xông sang đây.
“Từ từ! Để tôi nói!” A Bảo nhảy dựng lên kêu lên: “Ngài có được tim của tôi cũng vô dụng mà thôi!”
Cái cây sắp vọt tới trước mặt cậu đột nhiên dừng lại, thanh âm âm trầm của Đại Kính Tiên lại truyền đến, “Có ý tứ gì?”
” Kỳ thật, tôi là... con riêng.” A Bảo hai tay ôm đèn pin, ra vẻ đau thương nói, “Ngài nói đúng rồi, nhiều thế hệ của Đinh gia đều độc truyền. Tôi vốn sẽ không phải đi đến thế giới này! Tôi chính là một kết quả sai lầm, cho nên đã định trước là sẽ bị trừng phạt. Tôi căn bản là không xứng kế thừa nhà họ Đinh mà cũng không thể kế thừa nhà họ Đinh, cho nên, tim của tôi đối với ngài là vô dụng.”
Đại Kính Tiên nói: “Ngươi là con riêng thật à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cha ngươi là ai?”
“Đinh Hải Thực.”
Đại Kính Tiên đột nhiên cười ha hả, “Cha của ngươi đã là người của Đinh gia, mặc kệ ngươi là con riêng hay là con hợp pháp đều là hậu nhân của nhà họ Đinh, là truyền nhân của Thiện Đức thế gia, tim của ngươi vẫn là tim nhân đức chí thiện chí mĩ.”
A Bảo nói: “Không phải a, ngài nghe tôi giải thích đi. Thực ra trước tôi còn có một thằng anh. Anh của tôi mới là truyền nhân chính tông của Thiện Đức thế gia, còn tôi chỉ là đồ thừa. Như ngài đã nói, tôi không được thần linh che chở cũng là do như vậy.”
Đại Kính Tiên nói: “Máu của ngươi đúng là hương huyết.”
” Đó là bởi vì do cha của tôi thôi, nhưng mà trái tim nhân đức không phải ai cũng có, chỉ có truyền nhân của Thiện Đức thế gia mới có được, còn tôi không phải.” A Bảo cười gượng nói, “Cho nên ngài nên buông tha tôi đi.” Cậu vừa nói vừa cầm đèn pin không ngừng mà chiếu cái cây kia, sợ đối phương lại có hành động thiếu suy nghĩ gì.
Đại Kính Tiên trầm mặc một hồi lâu mới cười nói: “Ta thiếu chút nữa thì tin.”
......
Thiếu chút nữa? A Bảo nói: “Ngài đừng thiếu chút nữa a.”
” Vị tổ sư gia kia của ngươi cũng không phải kẻ xảo ngôn lệnh sắc gạt người, sở dĩ lại đồng ý điều kiện của ta là bởi vì hắn biết ngươi chính là truyền nhân chân chính của Thiện Đức thế gia, Nếu như ngươi đã ở trong sơn động này rồi, hắn đáp ứng điều kiện của ta thì không tính là bội ước.” Đại Kính Tiên thở dài nói, “Nếu không phải chỉ có duy nhất biện pháp này mới có thể làm cho em trai ta cải tử hoàn sinh, ta cũng không muốn hại ngươi uổng tánh mạng.”
A Bảo cười khổ nói: “Chẳng lẽ em trai của ngài là mạng còn người khác không phải là mạng à?”
“Đây cũng chính là nguyên nhân ta sa đọa thành yêu.” Đại Kính Tiên nói, “Ích kỷ như ta thì có khác gì yêu ma.”
“Ngài biết rõ còn cố phạm?”
” Ta chính là không muốn mắc thêm lỗi lầm cũ nữa, mới biết rõ cố phạm.” Trong thanh âm cố gắng bình tĩnh của Đại Kính Tiên mơ hồ để lộ ra thống khổ vì trải qua sinh mệnh thiêu đốt, “Ta đã mất đi một lần, nên không muốn mất đi lần thứ hai.”
A Bảo nói: “Ngài có nghĩ tới hay không, tôi mà chết, trên đời này lại có thêm một người phụ nữ nữa phải thủ tiết.”
Đại Kính Tiên nói: “Vô luận ngươi nói cái gì cũng vô ích thôi, nếu có thể khuyên ta cũng đã tự khuyên mình rồi, thế nhưng, ngay cả ta cũng không thể ngăn cản chính mình, huống chi người bên ngoài.”
Tay A Bảo đặt ở trong lòng ngực, lấy ngón tay nhẹ nhàng mà gõ gõ Tam Nguyên, Tứ Hỉ cùng Đồng Hoa Thuận.
“Ngươi tốt nhất đừng dùng quỷ sử của ngươi.” Đại Kính Tiên nói, “Ta tốt xấu gì cũng từng là thượng tiên, bọn họ có tu luyện trăm năm cũng không phải là đối thủ của ta.”
A Bảo thở dài nói: “Ngài ngay cả cơ hội đánh trả cũng không cho tôi.” Lời còn chưa dứt, Tam Nguyên đã vọt ra rồi.
Sát khí phô thiên cái địa nhằm vào phía gốc cây đại thụ đang đứng sừng sững ngăn ở lối đi trọng yếu.
Tiếng nhánh cây kéo soạt soạt vang lên.
A Bảo cầm một tập bùa dày thật cẩn thận theo sát ở phía sau Tam Nguyên. Từ sau khi bị định thân phù của chính mình cố định, đối với việc sử dụng bùa chú, cậu liền trở nên thật cẩn thận.
“Đại nhân, mau tắt đèn pin đi!” Tứ Hỉ nhỏ giọng nhắc nhở.
Đèn pin cầm ở trong tay, đồng nghĩa với việc nói cho Đại Kính Tiên biết vị trí của bọn họ.
A Bảo vội thu hồi đèn pin.
” Các ngươi ở trong bụng ta, ta làm sao có thể không biết nhất cử nhất động của các ngươi.” Thanh âm lạnh lùng của Đại Kính Tiên truyền tới, lập tức nghe được Tam Nguyên kêu rên một tiếng, bốn phía sát khí liền giảm nhạt.
” Trừ bỏ lấy tim nhân đức ra, ta không muốn tổn thương hắn.” Đại Kính Tiên nói, “A Bảo, ta khuyên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi. Sau khi lấy tim, tối đa ngươi sẽ đi Uổng Tử thành báo danh, có tổ sư gia của ngươi, ngươi rất nhanh có thể nhảy vào luân hồi, làm người một lần nữa, cần gì phải tử chiến cùng ta? Vạn nhất ta xuống tay mất nặng nhẹ, ngươi chẳng lẽ không phải không muốn liên lụy quỷ sử của ngươi cùng ngươi hồn phi phách tán!”
Bốn chữ hồn phi phách tán kết rắn chắc đánh A Bảo một cái cảnh tỉnh. Động tác của cậu nhất thời trở nên chần chờ.
Tứ Hỉ kêu lên: “Đại nhân, ngàn vạn lần đừng do dự! Chúng ta chỉ cần kéo dài tới khi Ấn Huyền đại nhân trở về là có thể.”
Đại Kính Tiên cười lạnh nói: “Người si nói mộng. Tác hồn đạo là chỗ hắn muốn vào thì vào, nghĩ ra lại ra hay sao?”
A Bảo đột nhiên thở dài nói: “Có lẽ ngài nói có vài phần đạo lý thế nhưng......” Cậu đột nhiên như cung rời dây vọt qua, hoàng phù trong tay dùng sức ném về phía rể cây cùng thân cây.
Thiên linh linh địa linh linh, phù hộ định thân phù đừng mất linh
Cậu ngừng thở vãnh tai còn thật sự lắng nghe động tĩnh bốn phía.
Sơn động cực tĩnh.
Giống như trong khoảnh khắc nuốt sống tất cả ồn ào vừa mới nãy, A Bảo cảm thấy được hô hấp của chính mình cũng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
“Đại nhân?”
Tứ Hỉ thử thăm dò hô nhỏ.
A Bảo mở đèn pin ra, đang muốn điều tra tình huống, vừa nhấc đầu lại nhìn thấy cây đại thụ kia không biết khi nào thì đã chuyển qua trước mặt cậu, đang trên cao nhìn xuống quan sát cậu. Tim đập đang khoảnh khắc tạm dừng, tứ chi cậu lạnh như băng, tay nắm đèn pin phát run.
Tử vong, tử vong......
Trong óc cậu hai chữ này tuần hoàn không ngừng, cố gắng nghĩ muốn đem chân nhổ lên để chạy, thế nhưng thân thể vì hoảng sợ mà trở nên vô cùng cứng ngắc, thậm chí cậu còn sinh ra một cảm giác tuyệt vọng khoanh tay chịu chết.
“Đại nhân chạy mau!” Đồng Hoa Thuận cùng Tứ Hỉ đồng thời che ở trước mặt cậu, dùng sức đẩy cậu đi.
Thân thể cậu động, nhưng chân chậm nửa nhịp, không phối hợp được động tác khiến cho cậu lảo đảo hai cái ngã trên mặt đất.
” Đừng nhúc nhích.” Giọng điệu Đại Kính Tiên tràn đầy thương hại.
Tứ Hỉ cùng Đồng Hoa Thuận che ở giữa bọn họ liền bị nhánh cây nhẹ nhàng quét đi, cùng Tam Nguyên bị định trụ không thể động đậy ở phía trước chồng thành một đống.
A Bảo nhìn thấy nhánh cây chìm trong ngọn đèn pin càng ngày càng gần, sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Ầm.
Một tiếng nổ sập thật lớn khiến cho cả sơn động chấn động một chút.
Ánh sáng ảm đạm từ cửa động chiếu vào.
A Bảo kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy cửa động vốn phải đóng chặt giờ lại phá thành một cái động lớn, đang muốn cao hứng, bên hông đột nhiên căng thẳng, nhánh cây đã cuốn lấy cậu, định kéo trở về, nhưng nhanh hơn so với nhánh cây chính là đường kiếm.
” Xích huyết bạch cốt thủy hoàng kiếm?” Đại Kính Tiên Phía sau truyền đến tiếng kêu khiếp sợ.
Ấn Huyền xách dây lưng A Bảo, dùng sức ném về phía sau.
A Bảo trên mặt đất lăn hai vòng, nhổm người nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh đem Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận bỏ vào trong lòng ngực, sau đó chạy về phía cửa ra vào. Nhìn thấy Ấn Huyền xuất hiện, đầu óc cùng thân thể cậu nguyên bản đang dại ra lập tức một lần nữa trở nên tràn đầy sức lực, thật giống như ô tô mới vừa được trải qua bảo trì, thân thủ linh hoạt giống như một con thỏ.
Mắt thấy sẽ vọt tới cửa, mặt sau lại truyền đến một hồi hấp lực thật lớn, nhất thời đưa cậu kéo trở về.
Không phải chứ!
A Bảo trơ mắt nhìn ánh sáng cách mình càng ngày càng xa, mở lớn miệng phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Giữa không trung, một bàn tay bắt được chân cậu, dùng sức kéo xuống.
Thân thể A Bảo vẫn bị kéo về hướng đại thụ, nhưng chân lại bị kéo chặt tại chỗ, bộ phận tiếp nối chân cùng thân thể giống như cũng bị xé đứt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Kết cục cuối cùng của cậu sẽ không là hai ngựa phân thây chứ?
A Bảo thoáng hiện có ý niệm bi ai tuyệt vọng trong đầu.
Keng.
Thanh âm kiếm ma sát qua, A Bảo lập tức cảm thấy thân thể buông lỏng, cánh tay bắt lấy chân vẫn còn, thế nhưng cổ lực kéo kia không còn thấy nữa, cậu cố gắng ngẩng đầu, muốn nhìn người đang sống chết cầm lấy chân mình không buông tay.
A Bảo lẩm bẩm nói: “Tôi còn nói giọt nước mưa kia làm sao lại kỳ cục như vậy.”
” Nghe đồn Thiện Đức thế gia nhiều thế hệ đều là dòng độc đinh, truyền nhân đều có thần linh che chở, yêu ma khó xâm, nhưng vì sao ngươi không có?”
“Bởi vì......” A Bảo đột nhiên che mặt mình, “Đây thật sự là việc xấu trong nhà, tôi không muốn nói đâu!”
” Ngươi không nói cũng không sao, ta chỉ muốn lấy tim của ngươi, đối với chuyện trong nhà của ngươi ta không có chút hứng thú nào.”
Sơn động chậm rãi truyền đến tiếng lá cây quét qua vách núi sàn sạt, A Bảo dùng đèn pin chiếu về hướng đó, một gốc cây đại thụ đỉnh thiên lập địa ở trong sơn động đang dùng rể cây làm chân xông sang đây.
“Từ từ! Để tôi nói!” A Bảo nhảy dựng lên kêu lên: “Ngài có được tim của tôi cũng vô dụng mà thôi!”
Cái cây sắp vọt tới trước mặt cậu đột nhiên dừng lại, thanh âm âm trầm của Đại Kính Tiên lại truyền đến, “Có ý tứ gì?”
” Kỳ thật, tôi là... con riêng.” A Bảo hai tay ôm đèn pin, ra vẻ đau thương nói, “Ngài nói đúng rồi, nhiều thế hệ của Đinh gia đều độc truyền. Tôi vốn sẽ không phải đi đến thế giới này! Tôi chính là một kết quả sai lầm, cho nên đã định trước là sẽ bị trừng phạt. Tôi căn bản là không xứng kế thừa nhà họ Đinh mà cũng không thể kế thừa nhà họ Đinh, cho nên, tim của tôi đối với ngài là vô dụng.”
Đại Kính Tiên nói: “Ngươi là con riêng thật à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cha ngươi là ai?”
“Đinh Hải Thực.”
Đại Kính Tiên đột nhiên cười ha hả, “Cha của ngươi đã là người của Đinh gia, mặc kệ ngươi là con riêng hay là con hợp pháp đều là hậu nhân của nhà họ Đinh, là truyền nhân của Thiện Đức thế gia, tim của ngươi vẫn là tim nhân đức chí thiện chí mĩ.”
A Bảo nói: “Không phải a, ngài nghe tôi giải thích đi. Thực ra trước tôi còn có một thằng anh. Anh của tôi mới là truyền nhân chính tông của Thiện Đức thế gia, còn tôi chỉ là đồ thừa. Như ngài đã nói, tôi không được thần linh che chở cũng là do như vậy.”
Đại Kính Tiên nói: “Máu của ngươi đúng là hương huyết.”
” Đó là bởi vì do cha của tôi thôi, nhưng mà trái tim nhân đức không phải ai cũng có, chỉ có truyền nhân của Thiện Đức thế gia mới có được, còn tôi không phải.” A Bảo cười gượng nói, “Cho nên ngài nên buông tha tôi đi.” Cậu vừa nói vừa cầm đèn pin không ngừng mà chiếu cái cây kia, sợ đối phương lại có hành động thiếu suy nghĩ gì.
Đại Kính Tiên trầm mặc một hồi lâu mới cười nói: “Ta thiếu chút nữa thì tin.”
......
Thiếu chút nữa? A Bảo nói: “Ngài đừng thiếu chút nữa a.”
” Vị tổ sư gia kia của ngươi cũng không phải kẻ xảo ngôn lệnh sắc gạt người, sở dĩ lại đồng ý điều kiện của ta là bởi vì hắn biết ngươi chính là truyền nhân chân chính của Thiện Đức thế gia, Nếu như ngươi đã ở trong sơn động này rồi, hắn đáp ứng điều kiện của ta thì không tính là bội ước.” Đại Kính Tiên thở dài nói, “Nếu không phải chỉ có duy nhất biện pháp này mới có thể làm cho em trai ta cải tử hoàn sinh, ta cũng không muốn hại ngươi uổng tánh mạng.”
A Bảo cười khổ nói: “Chẳng lẽ em trai của ngài là mạng còn người khác không phải là mạng à?”
“Đây cũng chính là nguyên nhân ta sa đọa thành yêu.” Đại Kính Tiên nói, “Ích kỷ như ta thì có khác gì yêu ma.”
“Ngài biết rõ còn cố phạm?”
” Ta chính là không muốn mắc thêm lỗi lầm cũ nữa, mới biết rõ cố phạm.” Trong thanh âm cố gắng bình tĩnh của Đại Kính Tiên mơ hồ để lộ ra thống khổ vì trải qua sinh mệnh thiêu đốt, “Ta đã mất đi một lần, nên không muốn mất đi lần thứ hai.”
A Bảo nói: “Ngài có nghĩ tới hay không, tôi mà chết, trên đời này lại có thêm một người phụ nữ nữa phải thủ tiết.”
Đại Kính Tiên nói: “Vô luận ngươi nói cái gì cũng vô ích thôi, nếu có thể khuyên ta cũng đã tự khuyên mình rồi, thế nhưng, ngay cả ta cũng không thể ngăn cản chính mình, huống chi người bên ngoài.”
Tay A Bảo đặt ở trong lòng ngực, lấy ngón tay nhẹ nhàng mà gõ gõ Tam Nguyên, Tứ Hỉ cùng Đồng Hoa Thuận.
“Ngươi tốt nhất đừng dùng quỷ sử của ngươi.” Đại Kính Tiên nói, “Ta tốt xấu gì cũng từng là thượng tiên, bọn họ có tu luyện trăm năm cũng không phải là đối thủ của ta.”
A Bảo thở dài nói: “Ngài ngay cả cơ hội đánh trả cũng không cho tôi.” Lời còn chưa dứt, Tam Nguyên đã vọt ra rồi.
Sát khí phô thiên cái địa nhằm vào phía gốc cây đại thụ đang đứng sừng sững ngăn ở lối đi trọng yếu.
Tiếng nhánh cây kéo soạt soạt vang lên.
A Bảo cầm một tập bùa dày thật cẩn thận theo sát ở phía sau Tam Nguyên. Từ sau khi bị định thân phù của chính mình cố định, đối với việc sử dụng bùa chú, cậu liền trở nên thật cẩn thận.
“Đại nhân, mau tắt đèn pin đi!” Tứ Hỉ nhỏ giọng nhắc nhở.
Đèn pin cầm ở trong tay, đồng nghĩa với việc nói cho Đại Kính Tiên biết vị trí của bọn họ.
A Bảo vội thu hồi đèn pin.
” Các ngươi ở trong bụng ta, ta làm sao có thể không biết nhất cử nhất động của các ngươi.” Thanh âm lạnh lùng của Đại Kính Tiên truyền tới, lập tức nghe được Tam Nguyên kêu rên một tiếng, bốn phía sát khí liền giảm nhạt.
” Trừ bỏ lấy tim nhân đức ra, ta không muốn tổn thương hắn.” Đại Kính Tiên nói, “A Bảo, ta khuyên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi. Sau khi lấy tim, tối đa ngươi sẽ đi Uổng Tử thành báo danh, có tổ sư gia của ngươi, ngươi rất nhanh có thể nhảy vào luân hồi, làm người một lần nữa, cần gì phải tử chiến cùng ta? Vạn nhất ta xuống tay mất nặng nhẹ, ngươi chẳng lẽ không phải không muốn liên lụy quỷ sử của ngươi cùng ngươi hồn phi phách tán!”
Bốn chữ hồn phi phách tán kết rắn chắc đánh A Bảo một cái cảnh tỉnh. Động tác của cậu nhất thời trở nên chần chờ.
Tứ Hỉ kêu lên: “Đại nhân, ngàn vạn lần đừng do dự! Chúng ta chỉ cần kéo dài tới khi Ấn Huyền đại nhân trở về là có thể.”
Đại Kính Tiên cười lạnh nói: “Người si nói mộng. Tác hồn đạo là chỗ hắn muốn vào thì vào, nghĩ ra lại ra hay sao?”
A Bảo đột nhiên thở dài nói: “Có lẽ ngài nói có vài phần đạo lý thế nhưng......” Cậu đột nhiên như cung rời dây vọt qua, hoàng phù trong tay dùng sức ném về phía rể cây cùng thân cây.
Thiên linh linh địa linh linh, phù hộ định thân phù đừng mất linh
Cậu ngừng thở vãnh tai còn thật sự lắng nghe động tĩnh bốn phía.
Sơn động cực tĩnh.
Giống như trong khoảnh khắc nuốt sống tất cả ồn ào vừa mới nãy, A Bảo cảm thấy được hô hấp của chính mình cũng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
“Đại nhân?”
Tứ Hỉ thử thăm dò hô nhỏ.
A Bảo mở đèn pin ra, đang muốn điều tra tình huống, vừa nhấc đầu lại nhìn thấy cây đại thụ kia không biết khi nào thì đã chuyển qua trước mặt cậu, đang trên cao nhìn xuống quan sát cậu. Tim đập đang khoảnh khắc tạm dừng, tứ chi cậu lạnh như băng, tay nắm đèn pin phát run.
Tử vong, tử vong......
Trong óc cậu hai chữ này tuần hoàn không ngừng, cố gắng nghĩ muốn đem chân nhổ lên để chạy, thế nhưng thân thể vì hoảng sợ mà trở nên vô cùng cứng ngắc, thậm chí cậu còn sinh ra một cảm giác tuyệt vọng khoanh tay chịu chết.
“Đại nhân chạy mau!” Đồng Hoa Thuận cùng Tứ Hỉ đồng thời che ở trước mặt cậu, dùng sức đẩy cậu đi.
Thân thể cậu động, nhưng chân chậm nửa nhịp, không phối hợp được động tác khiến cho cậu lảo đảo hai cái ngã trên mặt đất.
” Đừng nhúc nhích.” Giọng điệu Đại Kính Tiên tràn đầy thương hại.
Tứ Hỉ cùng Đồng Hoa Thuận che ở giữa bọn họ liền bị nhánh cây nhẹ nhàng quét đi, cùng Tam Nguyên bị định trụ không thể động đậy ở phía trước chồng thành một đống.
A Bảo nhìn thấy nhánh cây chìm trong ngọn đèn pin càng ngày càng gần, sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Ầm.
Một tiếng nổ sập thật lớn khiến cho cả sơn động chấn động một chút.
Ánh sáng ảm đạm từ cửa động chiếu vào.
A Bảo kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy cửa động vốn phải đóng chặt giờ lại phá thành một cái động lớn, đang muốn cao hứng, bên hông đột nhiên căng thẳng, nhánh cây đã cuốn lấy cậu, định kéo trở về, nhưng nhanh hơn so với nhánh cây chính là đường kiếm.
” Xích huyết bạch cốt thủy hoàng kiếm?” Đại Kính Tiên Phía sau truyền đến tiếng kêu khiếp sợ.
Ấn Huyền xách dây lưng A Bảo, dùng sức ném về phía sau.
A Bảo trên mặt đất lăn hai vòng, nhổm người nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh đem Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận bỏ vào trong lòng ngực, sau đó chạy về phía cửa ra vào. Nhìn thấy Ấn Huyền xuất hiện, đầu óc cùng thân thể cậu nguyên bản đang dại ra lập tức một lần nữa trở nên tràn đầy sức lực, thật giống như ô tô mới vừa được trải qua bảo trì, thân thủ linh hoạt giống như một con thỏ.
Mắt thấy sẽ vọt tới cửa, mặt sau lại truyền đến một hồi hấp lực thật lớn, nhất thời đưa cậu kéo trở về.
Không phải chứ!
A Bảo trơ mắt nhìn ánh sáng cách mình càng ngày càng xa, mở lớn miệng phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Giữa không trung, một bàn tay bắt được chân cậu, dùng sức kéo xuống.
Thân thể A Bảo vẫn bị kéo về hướng đại thụ, nhưng chân lại bị kéo chặt tại chỗ, bộ phận tiếp nối chân cùng thân thể giống như cũng bị xé đứt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Kết cục cuối cùng của cậu sẽ không là hai ngựa phân thây chứ?
A Bảo thoáng hiện có ý niệm bi ai tuyệt vọng trong đầu.
Keng.
Thanh âm kiếm ma sát qua, A Bảo lập tức cảm thấy thân thể buông lỏng, cánh tay bắt lấy chân vẫn còn, thế nhưng cổ lực kéo kia không còn thấy nữa, cậu cố gắng ngẩng đầu, muốn nhìn người đang sống chết cầm lấy chân mình không buông tay.
Danh sách chương