Sợi tóc trắng như sương tuyết theo động tác vừa rồi chậm rãi yên tĩnh tại, rơi trở lại trên bờ vai, nhưng ánh mắt của hắn so với sợi tóc thì càng thêm lạnh như băng càng giống như sương như tuyết hơn.
Thân kiếm sáng choang như gương.
Trân Châu hoảng sợ nhìn thấy ảnh ngược của mình rõ ràng trong đôi mắt lãnh khốc của Ấn Huyền, run giọng nói: “Tôi không có nói sai mà.”
Ấn Huyền nói: “Cắt rụng đầu của ngươi, ngươi còn có thể sống không?”
Trân Châu vội vàng lắc đầu lia lịa.
“Ta thử xem.” Hắn dương kiếm, dùng sức chém xuống.
“Tôi nói!” Trân Châu phủ phục trên mặt đất, phía sau lưng run rẩy chấn động tựa như một cái máy khâu.
Kiếm phong dừng ngay trên gáy cô nàng, một cọng tóc vừa chạm nhẹ vào mũi kiếm, lập tức cắt thành hai đoạn.
“Tôi là người do Tào Dục thuê tới.” Trân Châu cảm thấy khí lạnh của kiếm vẫn không rời khỏi vùng lân cận đầu của cô, khiến cô không dám mảy may nhúc nhích, cái trán dán sát mặt đất, tiếp tục nói, “Hắn bảo tôi tới dẫn các người đi vào hồ Nguyệt Quang.”
“Tào Dục?” A Bảo cảm thấy tên này nghe có chút quen tai.
Ấn Huyền nói: “Hắn ở nơi nào?”
Trân Châu nói: “Tôi cũng không biết. Hắn có đôi khi ở tại thôn Trường Gia, có đôi khi sẽ đi Xuân Ba động, cũng có lúc sẽ đi chung quanh.”
A Bảo nói: “Sư phụ của tôi đâu? Cô có thật sự gặp qua sư phụ của tôi không?”
Trân Châu nói: “Hai vị thượng sư của Phái Ngự Quỷ bị Tào Dục bắt được, đã nhốt tại trong hồ Nguyệt Quang. Hắn dự định dùng hồn phách của bọn họ để luyện chế ánh trăng.”
“Luyện chế ánh trăng?” A Bảo nghi hoặc nói, “Ánh trăng luyện chế như thế nào?”
Trân Châu nói: “Các người không phát hiện sắc trời của nơi này không có thay đổi gì hay sao?”
A Bảo ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, phát hiện đã hơn sáu giờ, thế nhưng sắc trời vẫn là khoảng chừng năm giờ một phút.
Trân Châu nói: “Nơi này chỉ có thời điểm mười hai giờ đêm, sắc trời mới có thể tối đi khoảng một giờ. Khi đó ánh trăng của hồ Nguyệt Quang sẽ làm cho thôn này sống lại.”
A Bảo nói: “Cô đang nói thiệt hay giả?”
“Thật mà!” Trân Châu nói, “Các anh nếu đã đi tới nơi này, nên biết thôn này còn có một cái tên, kêu là thôn Quỷ Sát. Khi mà ánh trăng trong hồ Nguyệt Quang sáng lên, thôn chết này sẽ sống lại.”
“Từ từ, cô nói sư phụ cùng sư thúc của tôi bị Tào Dục bắt được rồi nhốt tại hồ Nguyệt Quang để dùng hồn phách luyện chế trăng...... Vậy không phải hiện tại bọn họ đã......” Sắc mặt A Bảo đại biến, hét to, “Hồ Nguyệt quang ở nơi nào?”
Trân Châu nói: “Anh yên tâm, dùng hồn phách luyện chế ánh trăng cũng không phải chuyện đơn giản, trước hết phải đem bọn họ bỏ vào trong hồ Nguyệt Quang, khiến linh hồn hoà hợp cùng hồ Nguyệt Quang, mới có thể luyện chế. Quá trình luyện chế rất dài, ít nhất cũng phải mất chín năm.”
A Bảo nghe được mà trợn mắt há hốc mồm, “Rất phát rồ nha!”
“Đúng vậy.” Trân Châu bất an nhích nhích người “Tào Dục căn bản là một tên điên.”
A Bảo thấy sắc mặt của Ấn Huyền càng ngày càng trắng, biết vết thương cũ của hắn chưa lành, tiến lên đỡ lấy tay hắn, muốn giúp hắn chia sẻ sức nặng của thanh kiếm.
Ấn Huyền nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng tránh khỏi tay cậu, đem kiếm thu hồi.
Trân Châu cảm thấy áp lực trên người biến mất, mới thật cẩn thận ngẩng đầu.
Ấn Huyền nói: “Dẫn đường.”
Trân Châu đứng lên nói: “Hiện tại là giờ ăn cơm, bọn Tào Dục nhất định đang ở cùng một chỗ, hiện tại đi qua đó rất nguy hiểm, tốt nhất đợi lát nữa rồi hãy đi.”
“Ăn cơm?” Nhãn tình A Bảo sáng lên. Cậu đã đói đến mức ngực dán cả vào lưng, nhìn mọi người đều thành ra hai cái đầu.
Trân Châu nói: “Những người mà Tào Dục mời đến giúp đỡ đều là người, bọn họ đều phải ăn cơm.”
A Bảo nhìn vào mắt Ấn Huyền, nhịn xuống xúc động van xin hắn nhanh gọn một chút. Cậu nhìn ra được Ấn Huyền bị thương rất nặng, bằng không lấy tính cách của Ấn Huyền tuyệt đối sẽ không thể hiện rõ ràng đến mức ngay cả cậu cũng nhìn ra được như vậy. Pháp thuật của cậu không được việc, không thể giúp được gì, việc duy nhất có thể làm chính là không để mình trở thành gánh nặng.
Một cái ba lô nhìn quen mắt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu.
A Bảo kinh ngạc nhìn Ấn Huyền.
Ấn Huyền lạnh nhạt nói: “Lần sau mà vứt loạn nữa, không ai nhặt cho đâu.”
“Tổ sư gia vạn tuế!” Cậu hoan hô một tiếng, ôm lấy ba lô giật khoá kéo ra, lấy nước khoáng ra điên cuồng uống hai ngụm, lập tức chụp túi bánh quy ăn một cách trân trọng, ngay cả vụn bánh cũng không nỡ để sót. Cậu ăn lửng dạ mới chú ý tới Ấn Huyền ngồi ở bên cạnh vẫn không động, vội vàng đem đồ ăn đưa qua, “Tổ sư gia ăn.”
Ấn Huyền lắc đầu nói: “Ta không cần.”
A Bảo lau miệng, đem đồ đạc thu dọn tốt, lại vác ở trên lưng.
Trân Châu bị vứt bỏ ở một bên nhìn thấy trong phòng không biết khi nào thì có dán hai cái hoàng phù, rất có chút không cam lòng hỏi han: “Ngươi chừng nào thì nhìn thấu ta?”
Ấn Huyền nói: “Ta chưa từng tin tưởng ngươi.”
Trân Châu á khẩu không trả lời được há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi cố ý không vạch trần ta chính là vì muốn thừa dịp ta không phòng bị, bày ra thiên la địa võng đem ta tóm gọn?”
Ấn Huyền nói: “Bắt ngươi không cần thiên la địa võng.”
Trân Châu buồn bực trong lòng, nhưng ngoài mặt không nói lời nào.
A Bảo nhớ tới đất quan âm liền nói: ” Cô thật âm hiểm nha, muốn bắt tôi thì bắt đi, cư nhiên lại cho tôi ăn đất.”
“Đất quan âm vốn trong phòng này đã có.” Trân Châu nói, “Chỗ thôn này đoạn tuyệt với nhân thế, sau đó trong thôn thu hoạch không được tốt, bọn họ không có gì có thể ăn, đành phải ăn đất.”
” Vì cái gì không ra ngoài?”
“Ra không được.” Trân Châu nói, “Khi đó bên cạnh chỗ này cũng không phải Đại Kính Sơn, mà là Thử Vương sơn. Trên núi có một con chuột tinh, tất cả mọi người theo Tác Hồn đạo đi ra sẽ bị nó ăn thịt.”
A Bảo nghe được trong lòng phát lạnh, liên tưởng đến cái tên bị Đại Kính Tiên làm thành tinh quái hỏa cầu, đột nhiên không thấy thông cảm với nó một chút nào.
Hai người câu được câu không nói trong chốc lát, đều cảm thấy được nói chuyện rất hao phí thể lực cùng nước miếng, dần dần cũng không nói nữa.
A Bảo từ buồng trong mang ra hai cái ghế, cùng Ấn Huyền một người một cái ngồi cùng một chỗ, định ngủ gà ngủ gật. Vì an tâm, cậu vươn đầu thật cẩn thận dựa vào bả vai Ấn Huyền, thấy hắn không phản đối, mới lớn mật dựa hẳn qua.
Vật liệu may mặc mà Ấn Huyền mặc rất mỏng lần trước cậu đã biết, làn da của Ấn Huyền thực bóng loáng lần trước cậu cũng biết, thế nhưng dựa vào như vậy, bên tai cậu vẫn có chút nóng lên, may mắn thần ngủ hợp thời đến thăm, làm cho cậu rất nhanh thì ngủ.
Vậy mà giấc này lại không có ai đến quấy rầy, ngủ đến thập phần ngọt ngào, lúc tỉnh lại mới hơn chín giờ tối. Bầu trời cùng lúc với năm giờ hơn không có gì khác nhau, âm u, nhìn không tới mặt trời cũng không thấy được mặt trăng, chỉ có mây bụi thật dày bao trùm.
Sau khi cậu mở to mắt, Ấn Huyền mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, Trân Châu ngồi ở góc tường lộ ra biểu tình thất vọng.
A Bảo ngáp một cái, tìm đề tài trò chuyện với Trân Châu, “Cô nói cô là do Tào Dục mời đến, vậy nhất định cô phải có bản lĩnh? Vậy bản lĩnh của cô là gì?”
Trân Châu hàm hồ nói: “Không phải tam tông lục phái, không có tiếng tăm gì.”
A Bảo nói: “Không phải cô đến đây để kiếm cơm ăn sao?”
“Đúng vậy. Kiếm cơm ăn.”
“Vậy không phải là cô lừa tiền của Tào Dục đó chứ?”
“......”
A Bảo nói: “Tào Dục là người như thế nào?”
Trân Châu cúi đầu nghĩ một chốc mới nói: “Một người đối với một người thì phi thường tốt, nhưng không đem những người khác để vào mắt.”
“Tra nhân a.” A Bảo nói, “Hắn đối tốt với ai?”
” Một người nam nhân tên là Nghiêm Bách Cao.”
Tên này nghe nghe hình như …..
Ngực A Bảo đột nhiên có chút nóng lên, cậu vừa đưa tay vói vào trong lòng ngực, vừa thuận miệng nói: “Tào Dục cũng là nam hả?”
Trân Châu nói: “Đồng tính luyến ái rất hiếm lạ sao?”
A Bảo nói: “Không phải a, tôi mắc tiểu cấp, cô ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích.” Cậu đẩy đẩy Ấn Huyền.
Kỳ thật không cần cậu đẩy, Ấn Huyền cũng đã mở mắt.
A Bảo nhảy bắn từ trong cánh cửa chạy ra, sau đó chuyển tới bên cạnh tường, Tứ Hỉ nhô đầu ra, “Tam Nguyên nói hồ Nguyệt Quang rất nguy hiểm, đừng đi, nên đi đạo quan trước.”
A Bảo nói: “Thế nhưng sư phụ cùng sư thúc đều ở hồ Nguyệt Quang.”
Tứ Hỉ lui đầu tiến vào trong lòng ngực nửa ngày mới chuyển trở ra nói: “Cứu người xong lập tức đi đạo quan.”
A Bảo đột nhiên nghi hoặc nói: “Tại sao Tam Nguyên vẫn bảo em tiện thể nhắn, cậu ta làm sao vậy?”
Tứ Hỉ nói: “Tình trạng của Tam Nguyên thật sự không tốt. Sát khí bên ngoài tựa như đang kêu gọi hắn. Làm cho sát khí trên người hắn trở nên cực kỳ bất ổn. Hiện tại hắn lui ở trong lòng ngực của Đồng Hoa Thuận, thiếu chút nữa ngay cả em còn phải đem cả hắn cùng Đồng Hoa Thuận bao cùng một chỗ.”
“......” A Bảo tưởng tượng không ra cái hình ảnh kia, “Tam Nguyên rốt cuộc có quan hệ gì với thôn Quỷ Sát?”
Lần này Tứ Hỉ chui trở vào thật lâu, lâu đến mức A Bảo đều muốn buông tha luôn mới thấy hắn vươn đầu ra nói: “Tam Nguyên nói, hắn vốn tên là Nghiêm Bách Cao.”
“Đúng vậy! Ta cứ cảm thấy tên Nghiêm Bách Cao này đã nghe qua ở nơi nào rồi, thì ra là Tam Nguyên.” A Bảo vỗ tay hoan nghênh.
Tứ Hỉ đột nhiên nói: “Đại nhân còn nhớ rõ em tên là gì không?”
“...... Thì Tứ Hỉ chứ tên gì?”
“......”
Thân kiếm sáng choang như gương.
Trân Châu hoảng sợ nhìn thấy ảnh ngược của mình rõ ràng trong đôi mắt lãnh khốc của Ấn Huyền, run giọng nói: “Tôi không có nói sai mà.”
Ấn Huyền nói: “Cắt rụng đầu của ngươi, ngươi còn có thể sống không?”
Trân Châu vội vàng lắc đầu lia lịa.
“Ta thử xem.” Hắn dương kiếm, dùng sức chém xuống.
“Tôi nói!” Trân Châu phủ phục trên mặt đất, phía sau lưng run rẩy chấn động tựa như một cái máy khâu.
Kiếm phong dừng ngay trên gáy cô nàng, một cọng tóc vừa chạm nhẹ vào mũi kiếm, lập tức cắt thành hai đoạn.
“Tôi là người do Tào Dục thuê tới.” Trân Châu cảm thấy khí lạnh của kiếm vẫn không rời khỏi vùng lân cận đầu của cô, khiến cô không dám mảy may nhúc nhích, cái trán dán sát mặt đất, tiếp tục nói, “Hắn bảo tôi tới dẫn các người đi vào hồ Nguyệt Quang.”
“Tào Dục?” A Bảo cảm thấy tên này nghe có chút quen tai.
Ấn Huyền nói: “Hắn ở nơi nào?”
Trân Châu nói: “Tôi cũng không biết. Hắn có đôi khi ở tại thôn Trường Gia, có đôi khi sẽ đi Xuân Ba động, cũng có lúc sẽ đi chung quanh.”
A Bảo nói: “Sư phụ của tôi đâu? Cô có thật sự gặp qua sư phụ của tôi không?”
Trân Châu nói: “Hai vị thượng sư của Phái Ngự Quỷ bị Tào Dục bắt được, đã nhốt tại trong hồ Nguyệt Quang. Hắn dự định dùng hồn phách của bọn họ để luyện chế ánh trăng.”
“Luyện chế ánh trăng?” A Bảo nghi hoặc nói, “Ánh trăng luyện chế như thế nào?”
Trân Châu nói: “Các người không phát hiện sắc trời của nơi này không có thay đổi gì hay sao?”
A Bảo ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, phát hiện đã hơn sáu giờ, thế nhưng sắc trời vẫn là khoảng chừng năm giờ một phút.
Trân Châu nói: “Nơi này chỉ có thời điểm mười hai giờ đêm, sắc trời mới có thể tối đi khoảng một giờ. Khi đó ánh trăng của hồ Nguyệt Quang sẽ làm cho thôn này sống lại.”
A Bảo nói: “Cô đang nói thiệt hay giả?”
“Thật mà!” Trân Châu nói, “Các anh nếu đã đi tới nơi này, nên biết thôn này còn có một cái tên, kêu là thôn Quỷ Sát. Khi mà ánh trăng trong hồ Nguyệt Quang sáng lên, thôn chết này sẽ sống lại.”
“Từ từ, cô nói sư phụ cùng sư thúc của tôi bị Tào Dục bắt được rồi nhốt tại hồ Nguyệt Quang để dùng hồn phách luyện chế trăng...... Vậy không phải hiện tại bọn họ đã......” Sắc mặt A Bảo đại biến, hét to, “Hồ Nguyệt quang ở nơi nào?”
Trân Châu nói: “Anh yên tâm, dùng hồn phách luyện chế ánh trăng cũng không phải chuyện đơn giản, trước hết phải đem bọn họ bỏ vào trong hồ Nguyệt Quang, khiến linh hồn hoà hợp cùng hồ Nguyệt Quang, mới có thể luyện chế. Quá trình luyện chế rất dài, ít nhất cũng phải mất chín năm.”
A Bảo nghe được mà trợn mắt há hốc mồm, “Rất phát rồ nha!”
“Đúng vậy.” Trân Châu bất an nhích nhích người “Tào Dục căn bản là một tên điên.”
A Bảo thấy sắc mặt của Ấn Huyền càng ngày càng trắng, biết vết thương cũ của hắn chưa lành, tiến lên đỡ lấy tay hắn, muốn giúp hắn chia sẻ sức nặng của thanh kiếm.
Ấn Huyền nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng tránh khỏi tay cậu, đem kiếm thu hồi.
Trân Châu cảm thấy áp lực trên người biến mất, mới thật cẩn thận ngẩng đầu.
Ấn Huyền nói: “Dẫn đường.”
Trân Châu đứng lên nói: “Hiện tại là giờ ăn cơm, bọn Tào Dục nhất định đang ở cùng một chỗ, hiện tại đi qua đó rất nguy hiểm, tốt nhất đợi lát nữa rồi hãy đi.”
“Ăn cơm?” Nhãn tình A Bảo sáng lên. Cậu đã đói đến mức ngực dán cả vào lưng, nhìn mọi người đều thành ra hai cái đầu.
Trân Châu nói: “Những người mà Tào Dục mời đến giúp đỡ đều là người, bọn họ đều phải ăn cơm.”
A Bảo nhìn vào mắt Ấn Huyền, nhịn xuống xúc động van xin hắn nhanh gọn một chút. Cậu nhìn ra được Ấn Huyền bị thương rất nặng, bằng không lấy tính cách của Ấn Huyền tuyệt đối sẽ không thể hiện rõ ràng đến mức ngay cả cậu cũng nhìn ra được như vậy. Pháp thuật của cậu không được việc, không thể giúp được gì, việc duy nhất có thể làm chính là không để mình trở thành gánh nặng.
Một cái ba lô nhìn quen mắt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu.
A Bảo kinh ngạc nhìn Ấn Huyền.
Ấn Huyền lạnh nhạt nói: “Lần sau mà vứt loạn nữa, không ai nhặt cho đâu.”
“Tổ sư gia vạn tuế!” Cậu hoan hô một tiếng, ôm lấy ba lô giật khoá kéo ra, lấy nước khoáng ra điên cuồng uống hai ngụm, lập tức chụp túi bánh quy ăn một cách trân trọng, ngay cả vụn bánh cũng không nỡ để sót. Cậu ăn lửng dạ mới chú ý tới Ấn Huyền ngồi ở bên cạnh vẫn không động, vội vàng đem đồ ăn đưa qua, “Tổ sư gia ăn.”
Ấn Huyền lắc đầu nói: “Ta không cần.”
A Bảo lau miệng, đem đồ đạc thu dọn tốt, lại vác ở trên lưng.
Trân Châu bị vứt bỏ ở một bên nhìn thấy trong phòng không biết khi nào thì có dán hai cái hoàng phù, rất có chút không cam lòng hỏi han: “Ngươi chừng nào thì nhìn thấu ta?”
Ấn Huyền nói: “Ta chưa từng tin tưởng ngươi.”
Trân Châu á khẩu không trả lời được há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi cố ý không vạch trần ta chính là vì muốn thừa dịp ta không phòng bị, bày ra thiên la địa võng đem ta tóm gọn?”
Ấn Huyền nói: “Bắt ngươi không cần thiên la địa võng.”
Trân Châu buồn bực trong lòng, nhưng ngoài mặt không nói lời nào.
A Bảo nhớ tới đất quan âm liền nói: ” Cô thật âm hiểm nha, muốn bắt tôi thì bắt đi, cư nhiên lại cho tôi ăn đất.”
“Đất quan âm vốn trong phòng này đã có.” Trân Châu nói, “Chỗ thôn này đoạn tuyệt với nhân thế, sau đó trong thôn thu hoạch không được tốt, bọn họ không có gì có thể ăn, đành phải ăn đất.”
” Vì cái gì không ra ngoài?”
“Ra không được.” Trân Châu nói, “Khi đó bên cạnh chỗ này cũng không phải Đại Kính Sơn, mà là Thử Vương sơn. Trên núi có một con chuột tinh, tất cả mọi người theo Tác Hồn đạo đi ra sẽ bị nó ăn thịt.”
A Bảo nghe được trong lòng phát lạnh, liên tưởng đến cái tên bị Đại Kính Tiên làm thành tinh quái hỏa cầu, đột nhiên không thấy thông cảm với nó một chút nào.
Hai người câu được câu không nói trong chốc lát, đều cảm thấy được nói chuyện rất hao phí thể lực cùng nước miếng, dần dần cũng không nói nữa.
A Bảo từ buồng trong mang ra hai cái ghế, cùng Ấn Huyền một người một cái ngồi cùng một chỗ, định ngủ gà ngủ gật. Vì an tâm, cậu vươn đầu thật cẩn thận dựa vào bả vai Ấn Huyền, thấy hắn không phản đối, mới lớn mật dựa hẳn qua.
Vật liệu may mặc mà Ấn Huyền mặc rất mỏng lần trước cậu đã biết, làn da của Ấn Huyền thực bóng loáng lần trước cậu cũng biết, thế nhưng dựa vào như vậy, bên tai cậu vẫn có chút nóng lên, may mắn thần ngủ hợp thời đến thăm, làm cho cậu rất nhanh thì ngủ.
Vậy mà giấc này lại không có ai đến quấy rầy, ngủ đến thập phần ngọt ngào, lúc tỉnh lại mới hơn chín giờ tối. Bầu trời cùng lúc với năm giờ hơn không có gì khác nhau, âm u, nhìn không tới mặt trời cũng không thấy được mặt trăng, chỉ có mây bụi thật dày bao trùm.
Sau khi cậu mở to mắt, Ấn Huyền mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, Trân Châu ngồi ở góc tường lộ ra biểu tình thất vọng.
A Bảo ngáp một cái, tìm đề tài trò chuyện với Trân Châu, “Cô nói cô là do Tào Dục mời đến, vậy nhất định cô phải có bản lĩnh? Vậy bản lĩnh của cô là gì?”
Trân Châu hàm hồ nói: “Không phải tam tông lục phái, không có tiếng tăm gì.”
A Bảo nói: “Không phải cô đến đây để kiếm cơm ăn sao?”
“Đúng vậy. Kiếm cơm ăn.”
“Vậy không phải là cô lừa tiền của Tào Dục đó chứ?”
“......”
A Bảo nói: “Tào Dục là người như thế nào?”
Trân Châu cúi đầu nghĩ một chốc mới nói: “Một người đối với một người thì phi thường tốt, nhưng không đem những người khác để vào mắt.”
“Tra nhân a.” A Bảo nói, “Hắn đối tốt với ai?”
” Một người nam nhân tên là Nghiêm Bách Cao.”
Tên này nghe nghe hình như …..
Ngực A Bảo đột nhiên có chút nóng lên, cậu vừa đưa tay vói vào trong lòng ngực, vừa thuận miệng nói: “Tào Dục cũng là nam hả?”
Trân Châu nói: “Đồng tính luyến ái rất hiếm lạ sao?”
A Bảo nói: “Không phải a, tôi mắc tiểu cấp, cô ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích.” Cậu đẩy đẩy Ấn Huyền.
Kỳ thật không cần cậu đẩy, Ấn Huyền cũng đã mở mắt.
A Bảo nhảy bắn từ trong cánh cửa chạy ra, sau đó chuyển tới bên cạnh tường, Tứ Hỉ nhô đầu ra, “Tam Nguyên nói hồ Nguyệt Quang rất nguy hiểm, đừng đi, nên đi đạo quan trước.”
A Bảo nói: “Thế nhưng sư phụ cùng sư thúc đều ở hồ Nguyệt Quang.”
Tứ Hỉ lui đầu tiến vào trong lòng ngực nửa ngày mới chuyển trở ra nói: “Cứu người xong lập tức đi đạo quan.”
A Bảo đột nhiên nghi hoặc nói: “Tại sao Tam Nguyên vẫn bảo em tiện thể nhắn, cậu ta làm sao vậy?”
Tứ Hỉ nói: “Tình trạng của Tam Nguyên thật sự không tốt. Sát khí bên ngoài tựa như đang kêu gọi hắn. Làm cho sát khí trên người hắn trở nên cực kỳ bất ổn. Hiện tại hắn lui ở trong lòng ngực của Đồng Hoa Thuận, thiếu chút nữa ngay cả em còn phải đem cả hắn cùng Đồng Hoa Thuận bao cùng một chỗ.”
“......” A Bảo tưởng tượng không ra cái hình ảnh kia, “Tam Nguyên rốt cuộc có quan hệ gì với thôn Quỷ Sát?”
Lần này Tứ Hỉ chui trở vào thật lâu, lâu đến mức A Bảo đều muốn buông tha luôn mới thấy hắn vươn đầu ra nói: “Tam Nguyên nói, hắn vốn tên là Nghiêm Bách Cao.”
“Đúng vậy! Ta cứ cảm thấy tên Nghiêm Bách Cao này đã nghe qua ở nơi nào rồi, thì ra là Tam Nguyên.” A Bảo vỗ tay hoan nghênh.
Tứ Hỉ đột nhiên nói: “Đại nhân còn nhớ rõ em tên là gì không?”
“...... Thì Tứ Hỉ chứ tên gì?”
“......”
Danh sách chương