Cái tình huống quỷ quái gì thế này? A Bảo hoảng hồn nhìn đám trẻ con hi hi ha ha chạy ùa về phía quảng trường, thân thể theo bản năng tránh tránh né né. Còn bọn Trâu Vân, Stirling dường như đã quá quen thuộc với tình cảnh trước mặt, cứ như vậy không nhúc nhích để mặc bọn trẻ con chạy xuyên qua thân thể mình, thậm chí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Tào Dục nói: “Phong cảnh này mỹ lệ biết bao nhiêu, không phải sao?”

A Bảo nói: “Đây là Quỷ Hồn à? Không đúng, trên người chúng nó không có quỷ khí.”

Tào Dục nói: “Đây gọi là bất tử.”

A Bảo không tin nói: “Bất tử ư?”

Tào Dục nói: “Là một loại hình thái khác của sinh mệnh, và cũng là hình thái cao nhất.”

A Bảo nói: “Ý của anh là nói những người này cứ tiếp tục tồn tại như vậy?”

“Đừng có xem thường sự thần kỳ của tạo hóa. Thế giới này tồn tại thần, tiên, người, yêu, ma, quỷ, đương nhiên cũng sẽ có hình thái sinh mệnh rất cao khác tồn tại, “Tào Dục nói: “Sự tồn tại này còn vượt qua cả tiên ma, thật sự là đồng thọ cùng thiên địa.”

A Bảo yên lặng nhìn mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui cùng đám người lớn đang ríu rít bận rộn, thật bụng muốn nói: Tôi có nhìn ra được cái gì đâu.

Tào Dục nói: “Cậu cho rằng cái gì mới gọi là hạnh phúc?”

“Sống phóng túng không có gánh nặng.” A Bảo nói,” Làm chuyện mà bản thân muốn làm.”

Tào Dục nói: “Lúc cậu muốn làm chuyện mà mình muốn làm, cậu có mong muốn loại vui sướng đó sẽ kéo dài mãi mãi hay không?”

A Bảo nói: “Có chứ.”

Tào Dục lại nói: “Hạnh phúc chính là sự vui vẻ vĩnh hằng.” Hắn chỉ về phía một người dân của thôn, “Sự vui vẻ của bọn họ gọi là tồn tại vĩnh hằng.”

A Bảo nói: “Thế nhưng một ngày bọn họ chỉ tồn tại một giờ.”

“Vậy thì sao nào?” Tào Dục nói, “Một giờ hoàn toàn vui vẻ, so với hai mươi bốn tiếng đau khổ thì không phải là tốt hơn rất nhiều hay sao.”

“Nghe hình như cũng có lý.” A Bảo líu ríu nói, “Nhưng mà sự tồn tại vĩnh hằng này.....  không khiến người ta chán sao?” Cho dù là chuyện vui vẻ mà cứ lặp đi lặp lại nhiều lần cũng không vực dậy nổi hứng thú đâu a.

Tào Dục nói: ” Lúc ánh trăng biến mất, bọn họ cũng sẽ quên chuyện phát sinh hôm nay, khi ánh trăng xuất hiện, bọn họ lại bắt đầu vui vẻ lần nữa trong một giờ. Như vậy làm sao mà chán chứ? Đừng đem bản thân mình chỉ đặt vào vị trí của những người đứng xem, đừng dùng quan niệm về nhân sinh chủ quan của riêng mình để phán xét chuyện này. Hãy từ khán phòng đứng lên, nâng chân bước lên phía trước, đi trên sân khấu, đem mình trở thành một phần của bọn họ, nhớ lại thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của cậu, cậu sẽ hiểu rõ, loại hình thái của sinh mệnh này có giá trị như thế nào.”

Thanh âm của Tào Dục rất có từ tính, tựa như một người dẫn chương trình, bất tri bất giác có thể đem suy nghĩ của người khác dẫn vào trong cảnh tượng mà hắn đang miêu tả.

Thế nhưng A Bảo phát hiện cảnh tượng mà cậu bị mang vào hoàn toàn trống rỗng.

Hoàn toàn trống rỗng.

Tại sao cuộc sống vui vẻ của cậu lại chỉ là khoảng trống thôi vậy.

A Bảo trầm tư. Chẳng lẽ cậu chưa từng trải qua lúc nào vui vẻ thực sự? Hay là nói, cậu vẫn luôn rất vui vẻ?

” Câu chuyện của ngươi rất thú vị.” Thanh âm của Ấn Huyền cũng rất êm tai, hoàn toàn khác với Tào Dục, nghe thật là hay. Nếu ví Tào Dục như là một dòng suối ấm thấu đến tận nhân tâm thì Ấn Huyền chính là ngọn gió lạnh tựa băng sơn thổi đến làm cho người ta giật mình mà sực tỉnh. “Thế nhưng ta một chút cũng không cảm thấy có gì hứng thú.” Hắn đột nhiên xoay người, cất bước đi về phía hồ Nguyệt Quang.

Tướng mạo hắn thanh tuyển, tay áo nhẹ nhàng, vốn có vài phần tiên khí, thế nhưng mái tóc dài màu trắng cùng với sắc mặt trắng bệch làm cho bên trong tiên khí lại mông ra một tầng quỷ khí.

Tào Dục thờ ơ nhìn bọn họ đi lướt ngang qua người mình.

Những người khác thấy Tào Dục không tỏ thái độ, cũng kiềm chế không nhúc nhích, tùy ý bọn họ đi từng bước đến bên cạnh hồ.

Tận mắt đi đến so với tưởng tượng có sự chênh lệch rất lớn. A Bảo cầm lấy cánh tay của Ấn Huyền, đứng ở bên cạnh hồ nhìn vào. Hồ Nguyệt Quang chỉ sâu có mấy li. Cả cái hồ giống như một khối đá giả ao, ánh trăng sáng ngời là phát ra từ trên phiến đá đó. Nhìn kỹ, trên phiến đá hình như còn có văn lộ nhàn nhạt, giống như ký hiệu chữ giáp cốt.

” Chúng tôi đang nghiên cứu sự huyền bí của hồ Nguyệt Quang.” Tào Dục đứng ở phía sau bọn họ, ” Chỉ cần phá giải được sự huyền bí của Hồ Nguyệt Quang, chúng ta sẽ không phải ở lại chỗ này, chúng ta có thể đến bất cứ nơi nào mà mình muốn đi, một lần nữa tạo được một cái Hồ Nguyệt Quang thuộc về chúng ta. Nơi đó chúng ta sẽ xây dựng nên một thiên đường.”

A Bảo nói: “Không phải ánh trăng cũng sẽ bị kiệt quệ sao?”

” Ai nói ánh trăng sẽ bị kiệt quệ?” Ánh mắt lãnh liệt của Tào Dục đảo qua San Hô.

Sắc mặt San Hô rất khó nhìn, mủi chân hơi nghiêng sang bên cạnh, muốn đem bản thân giấu phía sau Trâu Vân.

Trâu Vân nghiêng đầu đi, làm bộ như không thấy được sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt giữa hai người.

Tào Dục thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Nơi này tất cả mọi người đều có thể làm chứng. Ánh trăng của thôn Nguyệt Quang này vài năm nay chưa từng lu mờ đi, tôi tin tưởng, nó cùng với sinh mệnh của thôn dân này giống nhau, là tồn tại vĩnh hằng.”

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, dần dần liên tục thành một tràng, chấn động ảo ảnh đang phảng phất tồn tại trong thôn.

A Bảo nhìn thấy Tào Dục đắc ý dào dạt được vây quanh ở chính giữa, xúc động muốn mở miệng, lại bị Ấn Huyền âm thầm bắt được tay.

Tào Dục nhìn qua, “Tôi còn chưa biết lai lịch của hai vị.”

Ấn Huyền nói: “Phái Ngự Quỷ.”

Ánh mắt của Tào Dục lóe lóe, mặc dù hắn đang cực lực muốn bảo trì trấn định, nhưng ở chỗ sâu trong đồng tử không lưu tình chút nào đã bán đứng hắn, “Các người có thể chiêu hồn không?”

Ấn Huyền nói: “Có thể.”

Tào Dục vội vàng nói: “Bất kể hắn ở nơi nào?”

Ấn Huyền nói: “Có thể thử xem.”

Một người lớn tuổi gầy gầy đứng ở phía sau Tào Dục đột nhiên hừ lạnh, khinh thường nói: “Thôn Nguyệt Quang ngăn cách bên ngoài, hai giới âm dương không thông, có là Đại La Kim Tiên đến cũng vô dụng.”

A Bảo thầm nghĩ hỏng bét rồi: Hồn phách mà Tào Dục muốn vời hơn phân nửa chính là Tam Nguyên. Thôn Nguyệt Quang lại ngăn cách phía trước, cho nên chiêu hồn không trở về, hiện tại Tam Nguyên lại ở ngay tại trong thôn Nguyệt Quang, một khi chiêu hồi sẽ lòi đuôi thôi.

Tào Dục không chịu từ bỏ nhìn Ấn Huyền.

Ấn Huyền vẫn là câu nói kia, “Có thể thử xem.”

Tào Dục từ trong túi áo lấy ra một tấm giấy đưa cho hắn, “Tất cả thông tin của cậu ấy đều ở trên mặt.”

Ấn Huyền cúi đầu, hàng đầu chính là ba chữ: Nghiêm Bách Cao.

Một giờ rất nhanh đi qua.

Ánh trăng chậm rãi thu trở về.

Thôn dân của thôn Nguyệt Quang dừng vui cười, mắt mở trừng trừng nhìn theo ánh trăng biến mất vào trong bóng tối.

Ngày một lần nữa sáng lên, nhưng vẫn là màu xám thâm trầm như cũ.

Phòng ốc bốn phía khôi phục lại bộ dáng rách nát chịu không nổi ban đầu.

Những người khác tựa hồ đã quá quen thuộc với loại chuyển hoán này, tốp năm tốp ba đi theo địa đạo về hướng đám phòng ốc.

Chỉ có ông lão gầy gầy kia cùng Stirling còn đứng ở phía sau Tào Dục. Tào Dục nhìn Ấn Huyền cùng A Bảo nói: “Hai vị quyết định rồi chứ?”

Ấn Huyền đem tờ giấy bỏ vào trong tay áo, “Chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?”

Loại trả lời gần như thoả thuận ngầm này cũng không làm cho Tào Dục bỏ đi đề phòng, hắn chỉ yên lặng nhìn Ấn Huyền, giống như cân nhắc giá trị, lại giống như do dự mà đo độ tin cậy của hắn. “Các người cần một gian phòng hay là hai gian phòng?”

“Hai gian.”

“Một gian.”

Hai người đồng thời mở miệng.

A Bảo dùng vẻ mặt thỉnh cầu khẩn thiết nhìn Ấn Huyền, “Tôi ngả ra đất nghỉ là được.” Ngàn vạn lần đừng thả cậu một mình ở tại cái chỗ này, ai biết lúc đang ngủ có thể có người nào đó tiến vào giết chết hay không.

Mày Ấn Huyền nhướng a nhướng.

Tào Dục chỉ vào một căn phòng ở hướng đông: “Gian nhà kia có ba phòng, các người có thể một người ngủ một gian, một người ngủ hai gian.” Hắn thấy Ấn Huyền vẫn còn bất động, lại hỏi, “Còn có vấn đề gì không?”

” Nước và đồ ăn.” Ấn Huyền nói.

Ánh mắt Tào Dục thờ ơ đảo qua ba lô đeo vai của A Bảo, “Nếu các người thật sự muốn gia nhập với chúng tôi, đầu tiên phải làm chính là đem tất cả mọi thứ giao ra, chia đều phân phối.”

A Bảo khẩn trương bắt lấy ba lô.

Ấn Huyền nói: “Đây là thành ý của các người sao?”

“Thành ý là do song phương.” Tào Dục hiển nhiên không muốn làm cho tình hình căng thằng, thả lỏng giọng điệu nói, “Không sao, hôm nay tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, ngày mai các người có thể cho tôi câu trả lời.”

Ấn Huyền lôi kéo A Bảo xoay người bước đi.

“Về chiêu hồn......”

Tào Dục mới nói nửa câu, đã bị Ấn Huyền cắt đứt nói: “Ta thử xem.”

A Bảo đi theo hắn vào phòng ở Tào Dục chỉ, mới nhỏ giọng nói: “Tổ sư gia thật sự phải thử một chút sao?”

Ấn Huyền mặt không đổi sắc nói: “Ta lại chưa nói sẽ thử như thế nào.”

......

Cho nên, tổ sư gia dự định dùng biện pháp ngoắc ngoắc để thử sao?

A Bảo cười trộm.

Ấn Huyền đẩy cửa vào căn phòng ở chính giữa, tro bụi lập tức ập vào mặt.

A Bảo bụm cái mũi nói: “Nơi này mấy trăm năm không có người ở rồi?”

” Không lâu trước đó đã có người ở.” Ấn Huyền cúi đầu nhìn bụi bặm dày cả tấc trên mặt đất.

” Người nọ nhất định thực làm biếng.” A Bảo theo phía sau Ấn Huyền tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy giấy dán tường ố vàng đen, mặt mày liền nhăn nhó, lại nhìn trên mặt đất, càng không dám nhắc đến đề nghị ngả ra đất nghỉ lúc nãy, trực tiếp chộp tới một cái ghế dựa, lấy tay phủi phủi mới ngồi lên.” Đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây.”

Ấn Huyền nhìn cậu một cái, thi thi nhiên nhiên nằm xuống giường.

A Bảo rối rắm nhìn cái giường rõ ràng còn chừa lại phân nửa cùng với ô tường vàng đen đã được Ấn Huyền ngăn cách, mông ngồi ở ghế không an phận vặn vẹo, “Tổ sư gia a, giường này nhìn qua ngủ tốt lắm a.”

“......”

” Không có chăn cùng đệm giường, có cứng không vậy?”

“......”

“Hình như trời hơi lạnh thì phải.” Thanh âm A Bảo vừa dứt, liền nhìn thấy Ấn Huyền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, không đợi cậu kịp phản ứng, dây lưng đã bị thành thạo xách lên, một đường xách đến bên giường.

Ấn Huyền nằm xuống một lần nữa.

......

Còn kém một động tác cuối cùng mà thôi, tại sao không ném lên luôn chứ? Cứ như vậy bỏ mặc cậu đứng ở chỗ này tiến hành đấu tranh tư tưởng sao.

A Bảo nhìn chằm chằm nửa cái giường trống không, cuối cùng không cưỡng lại nổi cám dỗ, buông ba lô xuống làm cái gối, thật cẩn thận bò đến bên cạnh Ấn Huyền nằm xuống.

Giường nhìn qua có phần rộng, nhưng sau khi nằm xuống mới biết được độ rộng này hoàn toàn không thể tải nổi sức nặng của hai nam nhân. Ít nhất sau khi cậu đã treo nửa bả vai ở ngoài giường, cánh tay trái vẫn như cũ phải dán vào Ấn Huyền.

Ban đêm không có chăn, như vậy có tính là sưởi ấm cho nhau không nhỉ?

Cậu nghiêng đầu lén ngắm Ấn Huyền.

Ấn Huyền hô hấp đều đặn, dường như đã ngủ.

Cậu cũng nên ngủ nhanh lên thôi.

Lý trí là nhắc nhở cậu như vậy, thế nhưng đến lúc hành động, ánh mắt của cậu trước tiên phản bội lý trí, làm càn quan sát sườn mặt của Ấn Huyền. Cùng khuôn mặt, khi nhìn từ phía bên cạnh cùng nhìn trực diện làm cho ấn tượng của người ta hoàn toàn bất đồng. Nếu nói từ chính diện xem là một bức tranh thuỷ mặc đậm nhạt thích hợp, như vậy nhìn bên cạnh chính là một ngọn núi tuấn tú cảnh đẹp tịnh lệ. Ngay mặt nhìn thì nhìn không ra tuổi tác của Ấn Huyền, thế nhưng bên cạnh khi không chú ý đến mái đầu bạc kia thì nhìn qua Ấn Huyền chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi vẫn còn mang theo một chút ngây ngô của tuổi trẻ.

Lúc cậu đang phân tích nồng nhiệt, thình lình Ấn Huyền đột nhiên quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.

“...... Tổ sư gia, khuya như vậy còn không ngủ?” A Bảo cười gượng  hỏi.

Ấn Huyền nghiêng người, nâng tay che mắt cậu lại.

Như vậy càng thêm dễ dàng mất ngủ a!

Trong lòng A Bảo thì rít gào, nhưng trước sau không có dũng khí đem cái tay trên mắt phẩy đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện