Lúc A Bảo nghe được tin Trương Giai Giai lại mất tích lần thứ hai thì đã không còn kinh hoảng như lần đầu tiên nữa, cùng một chuyện mà trãi qua ba lần trong vòng hai mươi tư giờ, cho dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ học được cách bình tĩnh mà thôi.

“Cậu không thấy khẩn trương sao?”

A Bảo nói: “Không phải anh đã dùng thiên lý linh sao?”

Đàm Mộc Ân nói: “Tôi không nghe thấy tiếng chuông, chắc là đã bị tháo bỏ rồi. Đối phương chắc chắc cũng là người trong giới chúng ta.”

A Bảo trầm mặc.

“Nếu người đó thật sự là Khâu Cảnh Vân thì phải làm sao bây giờ?” Đàm Mộc Ân nói.

A Bảo nói: “Tôi sẽ động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lí.”

Đàm Mộc Ân liếc cậu.

A Bảo nói: “Nếu như vô dụng, các anh liền động chi dĩ thủ, hiểu chi dĩ nắm đấm!”

Đàm Mộc Ân nói: “Ngộ nhỡ còn có cả sư thúc của cậu nữa thì phải làm sao?”

A Bảo do dự nói: “Cái này, tôi cũng sẽ tiếp tục động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lí. Nếu vẫn không được thì tôi sẽ bảo hộ mình cho thật tốt, tuyệt đối sẽ không đứng ở chiến tuyến bên kia đâu.”

Đàm Mộc Ân nói: “Nếu như có cả sư phụ của cậu luôn thì sao?” Hắn mới vừa hỏi xong, liền phát hiện A Bảo đang dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn mình, không khỏi cau mày nói: “Cậu đang nhìn cái gì chứ?”

A Bảo nói: “Tôi đang suy nghĩ, không phải là anh đang muốn dụ dỗ tôi đó chứ.”

“Dụ dỗ?”

A Bảo gật đầu nói: “Tôi cũng biết tôi là kỳ tài học pháp thuật trăm năm khó gặp được, các đại môn phái đều mơ ước có thể thu nhận tôi nhập môn, tâm tình này tôi có thể hiểu được mà, nhưng mà......Ể, Anh cởi quần áo để làm chi vậy?”

Đàm Mộc Ân cầm áo ngoài đưa cho cậu, sau đó cởi tiếp áo sơ mi.

A Bảo nhìn nhìn bốn phía. Gã bảo an kia từ lúc bọn họ tiếp điện thoại đã len lén trốn đi mất, cho nên nguyên một cái đại sảnh rộng thênh thang bây giờ cũng chỉ có hai ngừơi bọn họ mà thôi.

“Đừng nói là anh muốn dùng mỹ nhân kế quyến rũ tôi đó nha?” A Bảo khó xử vò đầu nói, “Anh tự mình làm mồi nhử có phải là coi thường tôi quá hay không. Hay là anh bỏ ra chút tiền mướn người nào có kinh nghiệm một chút đi nha......Á, Anh lấy đao ra làm chi?”Cậu vội vã lui ra phía sau hai bước.

Đàm Mộc Ân rút vỏ đao ra, hoá ra chỉ là một cây bút. Hắn từ đó rút cây bút ra, sau đó bắt đầu vẽ đồ án lên ngực mình.

A Bảo dán sát lại để nhìn.

Mực chu sa màu đỏ thấm vào khuôn ngực trắng nõn, rất nhanh hóa thành một đạo phù.

“A Bảo kinh ngạc nói: ” Là sưu hồn chú sao?”

Đàm Mộc Ân nói: ” Tôi đem một hồn một phách của mình phong ấn ở trong cơ thể của Trương Giai Giai rồi, cho dù đối phương có dùng cách nào khác để giam giữ hồn phách, cũng không thể chặt đứt được ba hồn bảy vía của tôi cảm ứng với nhau.”

“A Bảo nói: “Việc này rất mạo hiểm đúng không?” Những người như bọn họ thường xuyên cùng Quỷ Hồn linh tinh các thứ tiếp xúc, mất đi một hồn một phách sẽ làm cho năng lực cùng thực lực đề kháng của cơ thể suy yếu đi rất nhiều, ngộ nhỡ một hồn một phách này không về được nữa thì chẵng những phái Hoàng Phù phải thay đổi chưởng môn mà từ nay về sau cuộc sống của Đàm Mộc Ân sẽ vô cùng bi thảm do bị oan hồn ác quỷ quấn thân, cái giá phải trả quá lớn, không thể lường được.

Đàm Mộc Ân nói: “Nhận tiền của người ta thì phải thay người ta tiêu tai giải nạn thôi.”

A Bảo pha trò nói: “Ý anh là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu ấy à.”

Đàm Mộc Ân khó hiểu nhìn cậu một cái, bất thình lình rùng mình nói: “Tôi đã cảm ứng được rồi.”

A Bảo thấy hắn bỗng nhiên chạy đi, liền ôm quần áo đuổi theo, “Này này, coi chừng cảm lạnh đó.”

Taxi theo chỉ dẫn của Đàm Mộc Ân quẹo trái quẹo phải một thôi một hồi rốt cuộc cũng dừng lại trước một dãy cao ốc cao chọc trời.

A Bảo xuống xe, liền lấy làm kinh hãi nói: “Nơi này không phải là....?”

“Là nhà của Trương Giai Giai.” Liên Tĩnh Phong bước xuống từ một chiếc xe taxi vừa đỗ ngay phía sau xe họ. Đàm Mộc Ân sau khi lên xe liền lấy điện thoại ra gọi cho hắn nói rõ địa điểm, hai chiếc xe ở nửa đường gặp nhau, một trước một sau chạy đến đây.

Đàm Mộc Ân thanh toán tiền, mặc áo khoác đi về hướng bãi xe ngầm.

A Bảo ôm trán: “Tôi ghét bãi đỗ xe ngầm.”

Liên Tĩnh Phong chụp bả vai của cậu. “Có chuyện xảy ra thì đứng ở phía sau tôi này.”

A Bảo nói: “Tôi muốn đi ở giữa.”

Tứ Hỉ nhẹ giọng nói: “Kẻ địch cũng có thể tấn công từ phía trên nha.”

A Bảo nói: “Ta sẽ đem em đính ở trên đầu.”

Tứ Hỉ: “......”

Gara nằm dưới mặt đất diện tích rất lớn, lúc này không có lấy một mống.

Đoàn người A Bảo đi ở trong ga-ra, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình.

Đàm Mộc Ân hạ giọng nói: “Hình như càng ngày càng gần rồi.”

Tứ Hỉ run giọng nói: “Hình như em lại bắt đầu phát run rồi.”

A Bảo nói: “Mau chui vào ngực ta đi.”

Kỳ thật không cần cậu nói, Tứ Hỉ cũng đã dự định chui vào.

Thiếu Tứ Hỉ ở bên cạnh, A Bảo càng có cảm giác không an toàn, hai mắt không ngừng lia đi bốn phía.

Đàm Mộc Ân đột nhiên dừng lại.

A Bảo thu thế không kịp, úp mặt vào lưng hắn, vừa định nói anh sao lại thế này, thì đã thấy hắn thẳng đờ đi về phía trước.

Liên Tĩnh Phong phản ứng cực nhanh, một tay tóm lấy hắn, tay còn lại cắn ngón tay lấy máu điểm điểm lên ấn đường của hắn.

Pháp thuật của mỗi nhà tuy rằng không giống nhau, nhưng vẫn có thể nhận biết được một chút. A Bảo biết hắn đang định hồn cho Đàm Mộc Ân. Nói cách khác nhất định là một hồn một phách kia của Đàm Mộc Ân đã bị phát hiện rồi! Liên Tĩnh Phong đem người giao cho A Bảo, nói: “Cậu trông chừng anh ta, tôi đi về phía trước nhìn xem thử.”

A Bảo ôm Đàm Mộc Ân chậm rãi khuỵu xuống đất, con mắt xoay tít nhìn về bốn phía.

Ngọn đèn trên trần là màu trắng, cũng không tối lắm, nhưng lại tái nhợt, nhìn qua so với tối om lại càng làm cho người ta thêm lạnh tim.

“Anh không sao chứ?” A Bảo vỗ vỗ mặt của Đàm Mộc Ân, nhỏ giọng hỏi.

Đàm Mộc Ân mở to mắt, thần trí thoáng thanh tỉnh, nhưng thân thể hoạt động không quá linh hoạt, “Đỡ tôi đứng lên đi.”

A Bảo giúp đỡ hắn đứng lên, lập tức thân thể cứng đờ.

Đàm Mộc Ân đi về phía trước từng bước một, nhưng bị tay cậu níu chặt lấy, hắn không khỏi nhíu mày nói: “Tại sao lại không đi nữa?”

“Trương Giai Giai?” A Bảo nghi hoặc chỉ vào phía trước.

Đàm Mộc Ân theo hướng tay cậu chỉ nhìn lại, “Thì làm sao?”

A Bảo giật mình nhìn hắn, “Anh không nhìn thấy cô ấy sao?”

Cô ấy rõ ràng đứng ở phía trước cách bọn họ hơn mười thước, quần áo kiểu tóc đều không thay đổi, nhưng mà vẻ mặt rất kỳ quái...... Giống như một con thỏ nhỏ bị doạ cho kinh hoảng.

Đàm Mộc Ân lại hỏi lại lần nữa, “Làm sao?”

“Phía trước......” A Bảo còn chưa nói xong, Trương Giai Giai đã xoay người bỏ chạy.

A Bảo theo bản năng đuổi theo.

Nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn phía trước, Đàm Mộc Ân lảo đảo đuổi theo phía sau bọn họ.

Trương Giai Giai bước chân vừa nhỏ vừa lộn xộn, chạy trốn không được mau cho mấy, mắt thấy khoảng cách của A Bảo cùng cô càng ngày càng gần, một bóng đen không biết từ đâu nhảy ra bên cạnh, trong tay quơ một cây gậy, dùng sức vung về phía A Bảo.

A Bảo thu thế không kịp, đành phải vừa khuỵu gối vừa ngưỡng mặt hướng ra phía sau.

Cây gậy mang theo luồng gió sát qua mặt cậu, lạnh lẽo làm cho tóc mai của cậu dựng ngược hết về phía sau.

A Bảo nhân cơ hội liếc mắt nhìn chủ nhân của cây gậy kia một cái. Đó là một khuôn mặt nhã nhặn bình tĩnh, ánh mắt giống như mấy con manơcanh trong mấy cửa hàng quần áo, không có lấy một chút sinh khí.

Đàm Mộc Ân rớt lại phía sau A Bảo hai bước, lúc bắt kịp cũng vừa lúc cây gậy bị rút ngược trở về. Hắn rút ra hai lá bùa vàng, một cái ném về hướng Trương Giai Giai, cái còn lạ ném về phía gã đàn ông xa lạ giữa đường nhảy ra kia.

Gã đàn ông nhào đến vừa vặn chắn ở phía sau Trương Giai Giai.

Lá bùa ném về hướng Trương Giai Giai vô tư dán tại sau lưng hắn.

Hắn quay đầu nhìn một cái, sau đó xé xuống, tiếp tục chạy theo phía sau Trương Giai Giai.

A Bảo đỡ thắt lưng đứng vững, vừa đuổi theo vừa hỏi: “Anh dùng phù gì vậy?”

“Định thân phù?” Thanh âm của Đàm Mộc Ân thực trầm.

A Bảo rất thức thời đóng chặt miệng. Bùa chú của Phái Hoàng Phù chất lượng khỏi phải nói, dám chắc so với mấy ‘hình vẽ gà bới’ của cậu đáng tin cậy hơn nhiều, cho nên gã kia có khả năng động đậy tuyệt đối không phải là do hoàng phù có vấn đề.

Đàm Mộc Ân đột nhiên nói: “Gã đó là cương thi.”

A Bảo nói: “Định thân phù Của anh không thể đối phó được với cương thi sao?”Cậu hỏi như vậy cũng không phải vì muốn khiêu khích, mà là vì kinh ngạc. Bởi vì bản thân hoàng phù chính là dùng để đối phó với Quỷ Hồn, cương thi linh tinh các loại, đều là những thứ không còn sống, nếu dùng để đối phó với người, vậy dùng súng mau hơn nhiều.

Đàm Mộc Ân nói: “Không phải là cương thi bình thường.” Hắn từ túi áo móc ra một lá bùa màu đỏ.

A Bảo nghĩ: Đợi đến lễ mừng năm mới còn có thể dùng để làm bao lì xì nha.

Mặc dù có gã đàn ông đó bảo hộ, nhưng tốc độ của Trương Giai Giai vẫn rất chậm, bọn họ rất nhanh lại bị đuổi theo.

Đàm Mộc Ân ném lá bùa đỏ kia ra.

Thân thể gã đàn ông chấn động, động tác rõ ràng chậm chạp đi rất nhiều.

“Đi!” Gã hướng về phía Trương Giai Giai rống to.

Đàm Mộc Ân lại ném ra hai lá nữa, gã kia mới hoàn toàn bất động.

Trương Giai Giai nghe tiếng gào to, càng kinh hoảng, luống cuống rẽ sang đường bên cạnh, nhưng lại rẽ vào một góc không có lối ra.

A Bảo bước chân chậm lại, thở hổn hển nói: “Trương tiểu thư, cô không sao chứ?”

Trương Giai Giai đột nhiên quay đầu lại, hai tròng mắt tràn đầy sương mù, đáng thương như vậy nhìn cậu nói: “Tôi không sao, anh đừng lại đây.”

A Bảo ôm ngực thâm tình nói: “Giai Giai, tôi là A Ngốc đây a, cô nhớ rõ tôi không? Tôi là A Ngốc, là thanh mai trúc mã của cô a.”

Trương Giai Giai gật gật đầu nói: “Tôi nhớ rõ, anh là A Ngốc.”

A Bảo vươn tay, “Giai Giai, đến đây, tôi mang cô rời khỏi chỗ này.”

Trương Giai Giai rụt rè nhìn cậu, “Mọi người ở nơi này đều muốn hại tôi, anh mau mau cứu tôi.”

“Tôi tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào hại cô.” A Bảo làm tư thế giống như lực sĩ khoe khoang mấy ‘cơ bắp’ tưởng tượng trên người mình, “Xem, tôi cường tráng cỡ nào nè, cũng như núi Trường Bạch vậy, đến đây đi, tiến vào lòng ngực của tôi đi này, tôi sẽ cho cô tự do bay lượn.”

Trương Giai Giai rốt cục cũng đi tới, vẻ mặt cảm động, “Anh sẽ bảo hộ tôi, đúng không?”

“Đương nhiên!Tôi là dũng sĩ, dũng sĩ nhất định sẽ bảo hộ công chúa.”Cậu cầm tay cô, thuận tay dán một cái định thân phù lên trán của cô, sau đó ngoắc ngoắc Đàm Mộc Ân nói, “Thu phục rồi này, mau tới nghiệm thu đi.”

Tứ Hỉ từ trong lòng ngực cậu ló đầu ra, “Đại nhân a, cô ấy căn bản không phải đối thủ của người, người phải phí tâm như vậy để làm chi?”

A Bảo thanh thanh cổ họng nói: “Được diễn chung với Trương Giai Giai là tâm nguyện nhiều năm của ta, ta chỉ là muốn làm cho giấc mộng của ta trở thành sự thật mà thôi.”

Tứ Hỉ nói: “Nhưng mà linh hồn của người này không phải là Trương Giai Giai.”

A Bảo nói: “Thân thể giống nhau là tốt rồi.”

Tứ Hỉ nói: “Em cảm thấy như vậy có hơi nông cạn.”

“Vậy em biến thành thật thể đi, ta cho em cùng với Trương Giai Giai đã bị cố định kia chụp chung một tấm ảnh chịu không?”

Tứ Hỉ bật người nhảy ra, vui vẻ nói: “Hảo.”

A Bảo nói: “Vậy em còn nói ta nông cạn nữa sao?”

Tứ Hỉ nói: “Quỷ sử ưu tú chính là luôn luôn phối hợp được với tiến độ của chủ nhân, chủ nhân có bao nhiêu nông cạn, thì em cũng phải có bấy nhiêu nông cạn.”

A Bảo: “......”

Lạch cạch!

Lộp bộp!

A Bảo hỏi Tứ Hỉ, “Em có nghe được thanh âm gì hay không?”

Tứ Hỉ chỉ vào gã đàn ông đang bị cố định.

Đàm Mộc Ân đang đem quần áo của gã lột xuống từng cái từng cái.

A Bảo lắc đầu nói: “Trách không được hàm răng va vào nhau lạch cạch, thì ra là bị đông lạnh a.”

Tứ Hỉ nói: “Em thì cho rằng tiếng vang không phải là do răng gã va vào nhau mà là do xương cốt của gã.”

A Bảo nói: “Đàn đầu gỗ, lát nữa chơi tiếp đi nha, tìm được linh hồn của Trương Giai Giai trước quan trọng hơn a.”

Đàm Mộc Ân lấy cây cọ kia ra, hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, “Cậu không thấy được hắn rất nhanh phá được chỗ xung yếu trên định thân phù của tôi hay sao?”

Gần như minh chứng cho lời hắn nói, gã đàn ông bắt đầu vặn vẹo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện