Làn thế nào để đẩy một thần thú đang toàn thân run rẩy ra, A Bảo hoàn toàn không có kinh nghiệm, Nỗi lo duy nhất của cậu hiện tại là thần thú này có thể hay không vì hưng phấn mà muốn ăn luôn cả cậu.

“Chủ nhân....” Một tiếng nức nở vang lên, đôi môi nóng bỏng dừng lại trên cổ A Bảo khiến cậu cả kinh, lập tức nhảy dựng lên, luống cuống đẩy người ra.

Cây gậy bị kéo soạt một tiếng ra khỏi suối phun.

Thượng Vũ cũng không miễn cưỡng, một đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn cậu khiến A Bảo nhớ đến vẻ mặt chờ ăn của tiểu cẩu.

A Bảo vội ho một tiếng, “Ta bình thường ăn cơm nhiều, khí lực khỏe....Cũng không có gì.”

Thượng Vũ nói, “Đỉnh thiên lập địa diệt Ma Côn chỉ có chủ nhân mới có thể dùng.”

A Bảo nói, “Chủ nhân là Hằng Uyên?”

“Phải.”

Biểu tình của Thượng Vũ ôn nhu như vậy khiến A Bảo hận không thể quăng đi ngay lập tức, nếu không thể đem y đá đi thì sẽ là chạy trốn chân trời góc biển, “Ta là A Bảo, Đinh Côi Bảo, không phải Hằng Uyên.”

Thượng Vũ nhíu mày, tựa như tức giận khi thấy cậu phủ nhận, “Ngài chính là Hằng Uyên.”

A Bảo nói, “Không phải.”

“....Bởi vì Ấn Huyền?” Sắc mặt y trầm xuống, đáy mắt lóe lên hung ác nham hiểm.

Có đúng cũng không thể thừa nhận, Thượng Vũ cũng không hề che giấu vẻ mặt lạnh khốc thị huyết, A Bảo một mực chắc chắn, “Vì ta là Đinh Côi Bảo.”

Thượng Vũ mím môi, ánh mắt gắt gao nhìn cậu tối lại, “Đinh Côi Bảo và Hằng Uyên chỉ là một cái tên, ta chỉ để ý ngài.”

“Ngươi để ý ta làm cái gì? Trí nhớ của ta chỉ có hai mươi năm, trong hai mươi năm nay, ta....” A Bảo dừng một chút, cố lấy dũng khí, “Chỉ sắm một nhân vật không có chút cân lượng.”

Thượng Vũ nói, “Ta không biết là ngài.”

“Ngươi vẫn có thể không biết tiếp! Thật mà, không ai trách ngươi.”

“Ngài có hi vọng ta luyện thành cương thi vương hủy thiên diệt địa?”

....

Đây thực sự là lựa chọn khiến người ta đau đầu. A Bảo rốt cuộc cũng đã biết vì sao lại có cảm giác tân nương Hà Bá. Xem, không gả được cho Hà Bá, à quên, là thần trâu, lấy thân hiến tế, duy trì hòa bình thế giới thì chỉ có thể đồng quy vu tận cùng thế giới.

“Nhân sinh của ngươi phải theo đuổi những thứ lớn hơn, không thể chậm trễ vì nữ nhi tình trường!” A Bảo chính nghĩa nói.

“Hủy thiên diệt địa?”

“....” A Bảo bại rồi.

Thượng Vũ nhìn vẻ mặt ảo não của cậu, cười rộ lên, “Ngài thay đổi rất nhiều.”

“À, đã không còn là người đó trong lòng ngươi sao?” A Bảo phấn chấn tinh thần, “Mối tình đầu thực mới mẻ nhưng lại quá dễ tan vỡ, nhìn quan hệ hiện tại của chúng ta xem, thê thẩm. Vì để giữ kí ức về mối tình đầu, chúng ta vẫn nên đường ai nấy đi tốt hơn. Được không?”

Thượng Vũ nói, “Có lẽ ngài nói có chút đạo lý.”

A Bảo nghe giọng điệu của y buông lỏng, nhãn tình sáng lên.

“Nhưng ta chỉ có hai con đường.” Thượng Vũ nói, “Tìm được Hằng Uyên, vĩnh viễn thủ hộ ngài. Không tìn được Hằng Uyên, để cả thế giới này chôn cùng ngài.”

A Bảo, “....”

Ánh mắt Thượng Vũ sáng ngời hữu thần nhìn cậu, giọng điệu nhẹ nhàng, “Ngài yên tâm, ta sẽ thủ hộ ngài. Sự tình trước kia ngài nhớ hay không không quan trọng, chúng ta có rất nhiều thời gian để tìm nó trở về. Cho dù nó không trở lại được thì chúng ta cũng có thể tạo ra hồi ức mới.”

Tròng mắt A Bảo chuyển động vòng vòng, “Ngươi gọi ta là chủ nhân?”

Thượng Vũ nói, “Ngài vĩnh viễn là chủ nhân của ta.”

“Như vậy thì ngươi sẽ nghe lời ta nói chứ?” A Bảo cười vô hại.

Thượng Vũ nói, “Chờ ngài nhớ lại tất cả, ta sẽ nghe theo ngài.”

“Vạn nhất không nhớ lại thì sao?”

“Ta sẽ thủ hộ ngài.”

“....” A Bảo ủ rũ nói, “Ta đói bụng.”

Nếu trừ bỏ buồn bực trong lòng, A Bảo có thể nói là rất thoải mái, hưởng thụ cấp bậc đế vương. Thượng Vũ luôn đoán được trước những yêu cầu của cậu, thậm chí còn có thể cung cấp thứ tốt hơn.

Con người rất dễ bị nhiễm thói quen xấu. Hơn nữa, A Bảo còn phát hiện mình lại cảm thấy vui vẻ khi Thượng Vũ như vậy, nội tâm cực kì sợ hãi. Cậu nhìn chiếc xe Ferrrari phía trước, nhỏ giọng hỏi Tứ Hỉ, “Muốn chán ghét một người thì làm thế nào?”

Tứ Hỉ nói, “Để kẻ đó giết cha mẹ ngài.”

“....Có thể ôn hòa một chút được không?” A Bảo đột nhiên búng tay, “Đúng rồi, tìm y để hỏi.”

Tứ Hỉ lo lắng nhìn cậu, “Đại nhân, ngài bắt đầu thích Thượng Vũ rồi sao?”

A Bảo trợn trắng mắt, “Ta là kẻ ong bướm lẳng lơ thay đổi thất thường sao?”

Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, ngài nhất định phải nhớ kĩ, tổ sư gia đại nhân luôn chờ ngài trở về.”

Nhắc tới Ấn Huyền, ánh mắt A Bảo lóe lên hi vọng, “Ta nhất định sẽ nghĩ cách trở về!”

“Đại nhân không phải là dao động sao?”

A Bảo nói, “Tinh thần và biểu hiện bề ngoài không liên quan đến nhau.”

“Đại nhân, ngài muốn nói cho Ấn Huyền đại nhân biết là ở trong mắt ngài, Ấn Huyền đại nhân còn không bằng một máy chơi game sao?”

A Bảo nhìn cậu một lát, đột nhiên bổ nhào vào giường, ôm gối gào khóc, “Tam Nguyên! Đồng Hoa Thuận! Ta rất nhớ các em!”

Tứ Hỉ đá đá chân, “Đại nhân.”

Thanh âm gào khóc dừng lại rồi lại tiếp tục.

Tứ Hỉ nói, “Đại nhân!”

A Bảo chậm rãi quay đầu, “Cái gì?”

Phía sau Tứ Hỉ, Thượng Vũ cười tủm tỉm nhìn cậu, “Muốn gì sao?”

A Bảo vội đứng lên, cười gượng nói, “Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây.”

Ánh mắt Thượng Vũ rời khỏi Tứ Hỉ đang cứng đờ, mỉm cười, “Ta nghĩ muốn hỏi xem ngài có thay đổi chủ ý không.”

A Bảo biết y nói đến chuyện thi soái, cười ha ha, “Chuyện này nói sau, ta có chuyện muốn ngươi giúp.”

“Được.” Y không hề do dự đồng ý.

A Bảo dường như đã quen. Trừ chuyện thi soái ra thì những chuyện khác Thượng Vũ đều có cầu tất ứng, “Ta muốn thấy mẹ.”

Thượng Vũ nói, “Mẹ ngài?”

A Bảo nói, “Bà đã mất lâu rồi, ta nghĩ...”

“Muốn bà ấy hoàn dương?” Thượng Vũ hỏi.

A Bảo giật mình. Kì thật cậu chỉ muốn gặp mắt một lần thôi, không nghĩ tới Thượng Vũ có thể hoàn dương, “Có thể không?” Cậu cẩn thận hỏi.

“Có thể.” Thượng Vũ không do dự gì cả, “Trước tiên phải tìm được hồn phách sau đó ta sẽ tìm một thân thể thích hợp.”

“Cảm ơn!”A Bảo kích động không nói nên lời, “Ngày sinh tháng đẻ là....”

....

Không có.

Sau khi Thượng Vũ chiêu hồn không được, y tự mình tới Địa Phủ. Tin tức có được khiến y nhíu mày.

A Bảo chờ y ở nhân giới nhưng sau khi thấy sắc mặt y không tốt lắm cảm thấy lòng hơi chùng xuống, “Có chuyện gì không thuận lợi sao?”

Thượng Vũ trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Ngài có từng sử dụng hoàn dương thuật với bà ấy không?”

A Bảo nhìn sắc mặt y ngưng trọng, trong lòng có chút chột dạ, nhẹ nhàng gật đầu.

“Ngài đi qua Địa Ngục liệt hỏa?”

A Bảo nói, “Là ta đi qua, còn mẹ thì....” Đầu cậu tựa như trắng xóa, đoạn trí nhớ này thực mơ hồ. Sau khi cậu bị cha kéo về, trong tay còn nắm tay mẹ....Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra cái gì? Vì sao một chút ấn tượng cũng không có? Thượng Vũ thấy cậu ôm đầu, tiến lên một bước ôm cậu, “Sẽ có biện pháp.”

“Bà ấy có phải là.....Có phải là đã....” A Bảo xuội lơ, chậm rãi quỳ xuống, nắm lấy quần áo thở gấp tựa như cá ra khỏi nước có thể hít thở không thông mà chết.

Thượng Vũ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu an ủi.

Một lúc sau, A Bảo rốt cuộc bình tĩnh.

Cậu ngồi trên đất, ôm đầu gối, sâu kín hỏi, “Vì sao ta không xảy ra chuyện gì?”

Thượng Vũ nói, “Ngài là truyền nhân Thiện Đức thế gia, có thần khí hộ thể.”

“Cho nên là ta hại chết mẹ?”

“Ta sẽ nghĩ biện pháp.”

A Bảo trấm mặc một lúc lâu sau mới nói, “Nhân tình này ta trả không được.”

Thượng Vũ nói, “So với những gì ngài đã làm cho ta thì chuyện này không đáng giá nhắc tới.”

A Bảo cười khổ, “Ta đột nhiên hi vọng là thực sự là Hằng Uyên.” Ít nhất nếu như vậy cậu sẽ không áy náy.

“Ngài chính là Hằng Uyên.” Thượng Vũ không biết những lời này là nói cho A Bảo hay y đang nói với chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện