Hoàng phù cầm trong tay của Ấn Huyền dán lên trên cái ót của Stirling, hắn cảm thấy cái ót của mình giống như bị thứ gì đó gặm một cái, kinh hãi đưa tay sờ sờ, nhưng không sờ được cái gì cả.

Ấn Huyền nói: “Yên tâm đi, sẽ không chết được đâu.”

Hoảng sợ trong mắt của Stirling chẳng những không biến mất mà ngược lại càng ngày càng sâu hơn.

A Bảo tò mò chạy tới hỏi: “Tổ sư gia làm sao biết hắn nghe hiểu được tiếng Trung vậy?”

Ấn Huyền nói: ” Bởi vì nhìn qua hắn không giống một kẻ ngốc như vậy.”

“Ách...... Tôi cũng không thể nói tiếng Anh được, tôi có tính là ngốc không?”

Ấn Huyền cúi đầu nhìn cậu một cái, giống như rất bất đắc dĩ với tư chất của cậu, “Ta đoán.”

A Bảo búng ngón tay cái chóc: “Hiểu được rồi.”

Ấn Huyền nói: “Ngươi có biết Xuân Ba động ở nơi nào không?” Lần này hắn không thả chậm tốc độ nói chuyện nữa.

Ánh sáng trong con mắt của Stirling lóe lóe lên.

A Bảo gần như có thể nhìn thấy một thiên sứ với một ác ma đang ở trên đầu của hắn đánh nhau nhặng xị cả lên.

“Sự kiên nhẫn của ta không tốt lắm đâu.” Ấn Huyền nheo mắt lại. Gió thiệt nể mặt mà thổi tới phụ hoạ, sợi tóc màu trắng tung lên, càng tăng thêm vài phần quỷ dị.

“Ngươi là một tên ác ma.” Stirling dùng tiếng Trung cứng nhắc nói.

Ấn Huyền nói: “Ngươi vừa lãng phí mất 50% kiên nhẫn của ta rồi đó.”

Môi Stirling run lên sau đó hắn ủ rũ nói: “Tôi biết đường đi, nhưng mà chưa từng đi qua.”

Ấn Huyền nói: “Dẫn đường đi.”

Stirling nói: “Nơi đó có nguy hiểm.”

A Bảo nói: “Anh không đi qua làm sao biết nơi đó có nguy hiểm chứ?”

Stirling nói: ” Lão già kia đã lập ra ma pháp rất lợi hại ở đó, không cho phép bất luận kẻ nào bước vào trong.”

Hắn càng nói như vậy, A Bảo lại càng thêm khẳng định Tư Mã Thanh Khổ cùng Cung Cửu bị nhốt tại nơi đó. “Anh có gặp qua hai người..... người Trung Quốc, đại khái là tuổi trung niên cao như vầy không? Trong đó một người còn cầm một cái tẩu thuốc nữa?”

“Có.” Stirling gật đầu nói, “Ở trong động, hẳn là đã chết rồi.” A Bảo chỉ cảm thấy đầu mình nổ oành một tiếng, suýt nữa muốn nhào tới xách cổ hắn lên để hỏi xem cái gì gọi là đã chết, bất quá ngại đối phương thân cao gần một thước chín, cậu đành phải đem xúc động cố nén xuống dưới, ngăn chặn cơn giận dữ thấp giọng hỏi: “Anh làm sao biết bọn họ đã chết? Anh nhìn thấy à?”

Stirling nói: “Mr. Tào chưa bao giờ đem nước với đồ ăn lên đó. Người sống đều cần phải ăn uống đúng không? Người chết mới không cần.”

A Bảo giận dữ nói: ” Có ai nói với anh tiếng Trung của anh rất nát vụn không?”

Stirling ủy khuất nói: “Tôi không muốn nói, các người bắt tôi nhất định phải nói.”

Ấn Huyền nói: “Dẫn đường.”

Ánh mắt Stirling cực nhanh liếc về hướng Tào Dục vừa đi khỏi.

Ấn Huyền lạnh nhạt nói: “Không cần nhìn, bọn họ đều đang ở chỗ rất xa.”

Sắc mặt Stirling vừa xanh vừa trắng, ngã tư đường trống rỗng đã đánh tan hy vọng cuối cùng trong nội tâm của hắn, hắn không cam lòng xoay người, đi vào trong phòng nghỉ.

A Bảo theo sát hắn, chỉ lo hắn sẽ giở trò gian trá.

Phòng ở của thôn Trường Gia so với phòng ở của thôn dân bình thường tốt hơn nhiều lắm, thế nhưng có hai gian phòng ngủ. Gian ngoài bày hai giường, một giường có một cái MP3 trên đó, giường kia lại có một quyển sách đang mở, như là đang đọc dở dang.

Stirling tiếp tục đi vào trong.

Buồng trong tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt, cả căn phòng được quét tước thật sự sạch sẽ, trên tường đối diện cánh cửa là một cái cửa sổ chỉ có một cánh.

Tim của A Bảo đập bịch bịch, trực giác nói cho cậu biết, Xuân Ba động ở ngay tại phía sau cửa.

Quả nhiên, Stirling đi đến cạnh cửa, do dự bắt lấy then cửa, quay đầu nhìn bọn họ, “Ngay tại phía sau.”

Ấn Huyền nói: “Mở cửa.”

” Các người thực sự muốn đi sao?” Stirling nhíu mày nói, “Hai người kia dám chắc đã chết rồi, đi cũng vậy thôi, nếu các người thật sự có bản lĩnh có thể lựa chọn làm việc cho Mr. Tào, hắn là một người Trung Quốc rất khẳng khái, các người cũng là người Trung Quốc, nhất định có thể thoả thuận được giá tốt. Tôi cũng sẽ nói một tiếng giúp cho hai người. Tại sao lại muốn chạy đi chịu chết chứ? Chẳng lẽ các người cho rằng mạng sống của mình không được quý sao?”

A Bảo nghe hắn luôn miệng nói sư phụ sư thúc đã chết, tự đáy lòng đã căm phẫn không chịu nổi, “Chẳng lẽ sinh mệnh của anh đáng quý còn sinh mệnh của người khác lại không quý sao? Anh biết sinh mệnh đáng quý vậy tại sao không đi cứu người khác?”

Stirling bị nói đến á khẩu không trả lời được, nửa ngày mới nhún vai nói: “Cậu nói đúng, chuyện này là tôi sai, tôi xin nhận lỗi. Nhưng mà Mr. Tào phát hiện ra bí mật của Hồ Nguyệt Quang, chúng tôi cùng nhau hợp tác, để có thể có được sự bất tử. Có lẽ, có lẽ còn có thể cứu sống được sư phụ cùng sư thúc của cậu nga...... Nga, ngài muốn làm cái gì?” Thanh âm của hắn chuyển thành hoảng sợ, đôi mắt lam khẩn trương nhìn Ấn Huyền đột nhiên tới gần hắn.

“Dẫn đường.” Mày của Ấn Huyền nhăn lại biểu thị công khai rằng chủ nhân của nó hiện tại tâm tình đang không được tốt.

Stirling rốt cục đối với đám viện binh chậm chạp không đến đã chết tâm, trở tay đem then cửa kéo xuống, cánh cửa tự động đẩy vào phía trong.

A Bảo nhảy đến phía sau lưng Ấn Huyền, khẩn trương chờ thứ kỳ kỳ quái quái gì đó từ trong đó chạy ra.

Nhưng mà.

Cái gì cũng không có, ngay cả gió cũng không có.

Cánh cửa hoàn toàn rộng mở, lộ ra một con đường nhỏ bị cành lá rậm rạp che đậy, ánh trăng mờ xuyên qua tầng tầng kẽ hở cành lá chiếu vào, một đạo lại một đạo, nhiều như sao trên trời. Đường dùng đá vụn trải thành, giẫm lên nghe phát ra tiếng lào xào.

A Bảo bước con đường nhỏ, nhịn không được quay đầu lại nhìn cánh cửa.

Từ bên này nhìn thì cánh cửa hoàn toàn không có đóng, cứ như vậy mà đỉnh đạc rộng mở.

Điều này làm cho cậu sinh ra một loại ảo giác, giống như Tào Dục bất cứ lúc nào cũng có thể từ trong cửa chui ra đây.

Đường nhỏ rất nhanh đã nhìn thấy cuối, đó là một bức tường dày màu xanh biếc.

A Bảo bắt đầu cầm lấy tay áo của Ấn Huyền, sau đó bởi vì quá khẩn trương, dứt khoát nắm chặt tay hắn.

Ấn Huyền không có phản ứng gì, chỉ trở tay đen tay cậu nắm vào trong lòng bàn tay mình.

” Cái kia chính là núi, phía trên chính là động. Xuân Ba động.” Cả người Stirling đều bị vây trong trạng thái hỗn loạn vừa kích động vừa chột dạ. Hắn rất rõ ràng Tào Dục có bao nhiêu coi trọng đối với Xuân Ba động, mình mang người ngoài đến nơi đây, cho dù là bị ép buộc, cũng tuyệt đối sẽ không được tha thứ. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi tuyệt vọng đối với nhân sinh của mình, “Các người sẽ tháo tờ giấy kia xuống cho tôi chứ?”

Ấn Huyền nói: “Được.”

Chữ này nhiều ít làm cho Stirling đối với tương lai thấy được một đường hy vọng.

“Khi nào?” Hắn vội vàng hỏi.

Ấn Huyền nói: “Sau khi rời khỏi thôn Nguyệt Quang.”

“Cái gì!” Ánh mắt của Stirling nhìn hắn tựa như đang nhìn một tên lừa đảo tùy ý hứa suông, “Muốn rời khỏi thôn Nguyệt Quang nhất định phải cởi bỏ được bí mật của Hồ Nguyệt Quang, nhưng mà chuyện này trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể làm được. Ngài không biết chúng tôi đã ở chỗ này ngây người đã bao lâu đâu.”

A Bảo nói: “Có lẽ anh đã bị Tào Dục lừa.” Tam Nguyên đã nói qua, chỉ cần tìm được đạo quan là có thể rời khỏi nơi này, đáng tiếc, bởi vì sát khí của thôn Nguyệt Quang cùng với việc sợ Tào Dục phát hiện, Tam Nguyên đến bây giờ cũng không có chính thức ra mặt, bằng không có lẽ hắn có thể giải thích rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì.

Đường nhỏ rốt cục cũng đi hết.

Cành lá rậm rạp trên đỉnh đầu cũng hết, lộ ra không trung ảm đạm quen thuộc. Ở trước mặt bọn họ, một ngọn núi che chắn mất tầm mắt, chỉ có một sợi xích dài thẳng tắp buông xuống.

A Bảo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy sợi xích dán vách núi không ngừng kéo dài hướng về phía trước, nhưng mà nhìn không tới điểm cuối ở nơi nào: “Chẳng lẽ, phải bò lên trên sao?” A Bảo mặt trắng bệch lẩm bẩm

” Không cần đi đến đỉnh, đại khái ở giữa sườn núi.” Stirling nhìn A Bảo, vội vàng bổ sung nói, “Không, tôi chưa từng đi lên đó, Tôi chỉ giúp Mr. Tào chuyển đồ đến nơi đây. Hắn chỉ để chính hắn đi lên, chúng tôi không ai được đi.”

A Bảo hỏi: “Lão chuột già cũng không đi qua?” Nhìn ra được, ở giữa Stirling cùng lão chuột già Tào Dục càng tín nhiệm lão chuột già hơn.

Stirling lắc đầu nói: “Tôi biết, lão ta cũng không đi qua.”

A Bảo nói: ” Anh làm sao biết rõ? Có lẽ hắn đi lúc anh không nhìn thấy được.”

Stirling nghi hoặc nhìn cậu nói: ” Cho nên tôi mới nói, tôi biết, lão không đi qua.”

A Bảo: “......” Lúc này hẳn là phải nói theo tôi được biết chứ.

Ấn Huyền đột nhiên xoay người, nhìn về phía lối vào.

Hành động của hắn làm cho hai người bên cạnh lập tức căng thẳng lên.

Stirling phản ứng lớn hơn nữa, run giọng hỏi: “Có phải Mr. Tào đến đây hay không?”

.....

A Bảo khinh thường nhìn hắn. Lần đầu tiên thấy hắn. Hắn đối diện với một đám người còn có ý định nổi bão, khi đó thần khí hiện ra như thật, hào hùng, tựa như một con hổ. Nhưng tiếp xúc thấu triệt mới biết được. Con hổ này chỉ là giấy. Chỉ cần đâm một cái đã rách còn chưa tính, còn rất giống như chim sợ cành cong.

Đầu đường nhỏ chậm rãi truyền đến tiếng tất tất tác tác giẫm lên đá vụn, bởi vì đường nhỏ có độ cong, cho nên cho dù thanh âm gần, nhưng người thì từ đầu đến cuối vẫn không lộ diện, thanh âm còn liên tục, càng ngày càng vang, càng ngày càng gần, mắt thấy sẽ chạm mặt.....

Tiếng bước chân đột nhiên, ngừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện