Đêm dài, sương càng dày.

Một ngọn lửa trại, ba đỉnh lều trại tiêu điều.

Thượng Vũ đứng trên đỉnh trại của Ấn Huyền, cười lạnh, “Rốt cuộc đã phát hiện ra oán khí không thể gây thương tổn ra, hết hi vọng rồi sao?”

Ấn Huyền lạnh nhạt hỏi ngược lại, “Không gây thương tổn cho ngươi?”

Thượng Vũ nhảy xuống đứng đối diện hắn, chắp tay sau lưng, ngạo mạn, “Đương nhiên! Đối với bản tôn mà nói thì ngươi có dùng Bàn Cổ lệnh để thúc giục oán khí xâm nhập người ta chẳng qua chỉ là muỗi cắn.”

Ấn Huyền nói, “Nhưng vẫn khiến ngươi khó chịu.”

Nắm tay Thượng Vũ siết chặt lại rồi lại chậm rãi buông ra, “Ngươi tìm ta không phải chỉ để nói mỗi đêm ngươi giục muỗi cắn ta vui vẻ chứ?”

Ấn Huyền nói, “A Bảo trong tay Đại Kính Tiên.”

Thượng Vũ nhíu mày, “Ngươi nói ngày đó kẻ xâm nhập là Đại Kính Tiên?”

“Phải.”

“Vì sao bản tôn phải tin tưởng ngươi?” Thượng Vũ liếc hắn, “Làm sao ta biết không phải là ngươi định châm ngòi chia rẽ để ta và hắn lưỡng bại câu thương?”

Ấn Huyền nói, “Hắn là Hoặc Thương.”

Không khí đột nhiên ngưng trọng.

Thượng Vũ thong thả đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt lạnh tanh, “Ngươi lặp lại lần nữa.”

“Đại Kính Tiên là Hoặc Thương chuyển thế.”

“Thần tiên không có chuyển thế, chỉ có thần tịch và....sống lại.” Trong lòng Thượng Vũ bắt đầu bán tín bán nghi. Nhưng nếu Đại Kính Tiên là Hoặc Thương thì có thể giải thích tại sao hắn muốn hợp tác chế tạo cương thi vương, cũng có thể giải thích tại sao hắn muốn A Bảo vì A Bảo là Hằng Uyên chuyển thế, hơn nữa là người duy nhất thích hợp làm thi soái.

Ấn Huyền chỉ vào sương mù trước mặt, “Hang ổ của hắn ở phía trước, ẩn đằng sau sương mù.”

Thượng Vũ nói, “Ngươi có gì chứng minh hắn là Hoặc Thương?”

“Tự hắn nói như vậy.” Từ khi hai người đối thoại đến giờ Ấn Huyền mới ngẩng đầu lên.

Thượng Vũ nhìn hắn, ánh mắt cười nhạo, “Gương mặt ngươi thực xấu.”

Ấn Huyền nói, “Không quan hệ đến ngươi.”

“Đúng vậy nhưng ta lại cao hứng. Mặt ngươi càng xấu thì cơ hội để A Bảo lựa chọn ta lại lớn hơn.”

Đáy mắt Ấn Huyền trầm xuống.

“Nếu Đại Kính Tiên thực sự là Hoặc Thương thì chúng ta tạm thời hợp tác.” Thượng Vũ phất tay, lửa trại tắt ngóm, bốn phía lại tối đen như mực. Hắn bước qua người Ấn Huyền, chậm rãi đi vào sương mù.

“Các ngươi đang cầu bản tôn phá vỡ trận pháp này?”

Thượng Vũ căn bản không hề trông cậy việc Ấn Huyền sẽ trả lời. Đối địch nhiều năm như vậy y biết hắn rất quật cường nhưng lần này, hắn đáp lại.

“Phải.” Xin sự giúp đỡ của kẻ thù bao nhiêu năm nay là chuyện hắn không muốn nhất nhưng vì A Bảo, hắn nguyện thỏa hiệp.

So với tưởng tượng thì A Bảo gặp lại Khâu Cảnh Vân sớm hơn dự kiến. Hơn nữa mua một tặng ba, ở đây ngoại trừ Khâu Cảnh Vân còn có ba người nữa, hai nam một nữ, cũng là thanh niên.

“Sư đệ, không sao chứ?” A Bảo cầm tay Khâu Cảnh Vân, khẩn trương nhìn qua người hắn.

Khâu Cảnh Vân thở dài, “Cậu vẫn trở thành thi soái.”

A Bảo nói, “Nhiều thêm lực lượng thôi. Yên tâm, tâm tôi vẫn không đổi.”

Khâu Cảnh Vân cười khổ, “Chỉ sợ là lực lượng của Đại Kính Tiên lại tăng lên.”

Vẻ mặt A Bảo khó hiểu.

Khâu Cảnh Vân nói, “Tôi có một suy đoán. Tôi hoài nghi Đại Kính Tiên muốn dùng chúng ta để luyện cương thi vương.”

A Bảo nói, “Ông ta đã nói qua.”

Khâu Cảnh Vân nói, “Nhưng hắn không nói dùng phương pháp gì.”

“Ý tứ sư đệ là?”

“Năng lượng của chúng ta là âm khí và ánh trăng, tựa như hệ bài tiết của con người. Có hấp thụ thì phải có thải ra.”

A Bảo kinh ngạc, “A, chẳng lẽ là đi WC?” Mấy ngày nay cậu không hề có cảm giác này a. Lý do chính là mỗi lần đưa cơm Đại Kính Tiên chỉ đưa có một suất cho Tang Hải Linh.”

“Là sát khí.”

A Bảo nhớ tới lần trước khi đánh nhau với Đại Kính Tiên sinh ra sát khí, “Đúng là có.”

Khâu Cảnh Vân nói, “Tôi nghi ngờ Đại Kính Tiên cần sát khí của chúng ta để luyện thành cương thi vương. Buổi sáng khi bọn họ bài trừ sát khí thì nhìn thấy Đại Kính Tiên nuốt sát khí vào.”

A Bảo nói, “Ta có thể phiên dịch lại được không?”

“Cái gì?”

“Nói cách khác, Đại Kính Tiên cần thứ chúng ta bài tiết ra để tu luyện?” =.=

“.....Có thể là như vậy.” Khâu Cảnh Vân nói, “Nhưng mặc kệ nó, chúng ta phải qua được cửa này rồi nói sau.”

A Bảo hoàn hồn, “Đúng rồi, ông ta đem chúng ta đến khu rừng trước không thôn, sau không điếm này làm gì?”

Khâu Cảnh Vân không nói chuyện mà hất cằm về phía trước.

Ba người đi cùng bọn họ đang chạy phía trước.

“Bọn họ cũng là cương thi.” A Bảo cảm nhận được sát khí trên người họ.

Khâu Cảnh Vân nói, “Là bán cương thi.”

A Bảo kinh ngạc nhìn hắn lại nhìn ba người ngày càng nhỏ, tựa như bóng dáng bị khu rừng cắn nuốt.”

“Thật mà.” Khâu Cảnh Vân nói, “Không hoàn mỹ.”

A Bảo nói, “Cậu đang tự ca ngợi bản thân mình một cách hàm súc đấy à?”

“Đây là sự thực.”

“Bọn họ đi đâu thế?”

“Không biết nhưng chúng ta có thể đi theo xem.” Khâu Cảnh Vân vừa đi vừa nói, “Có lẽ vì bọn họ không đủ hoàn mỹ nên có thể bị Đại Kính Tiên khống chế tư duy. Nơi bọn họ muốn đi có lẽ là nơi mà Đại Kính Tiên muốn ta đến.”

A Bảo nhìn rừng rậm, thân thể không tự chủ được nhích đến bên người Khâu Cảnh Vân, “Hiện tại tôi hối hận vì chưa đi WC với Tang Hải Linh.”

“Bình thường hai người cùng đi?”

“Tôi sợ hắn lạc đàn, Đại Kính Tiên lại làm gì hắn.”

“Yên tâm, tuy Đại Kính Tiên hung ác tàn bạo không nhân tính nhưng tôi cảm thấy hắn sẽ không vô duyên vô cớ giết người.”

“Nếu không có câu ở giữa thì tôi sẽ tin tưởng.”

“Xin lỗi.”

“Không sao.”

Càng đi sâu, không khí càng lạnh. Vài lần A Bảo nhịn không được muốn lui lại nhưng đều bị Khâu Cảnh Vân kéo đi.

Không biết đi bao lâu, phía trước có động tĩnh.

A bảo dừng lại, rút mấy tờ phệ hồn phù nhíu mày, “Sát khí đậm quá.”

Khâu Cảnh Vân nhét phệ hồn phù lại vào trong ngực cậu rồi nói, “Yên tâm, sát khí của cậu còn lớn hơn.”

Cây cối dần thưa thớt, lộ ra một khoảng đất trống.

Trên mặt đất tràn đầy cương thi, nhiều đến mức không còn khe hở. Tuy A Bảo và Khâu Cảnh Vân không có chứng sợ hãi dày đặc nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, da đầu không khỏi run lên.

Ba bán cương thi đi phía trước họ không coi ai ra gì đi vào đám cương thi.

“A...”

Một tiếng kêu lên khiến các cương thi khác phụ họa.

Một tiếng kêu trở thành khúc hò hét khủng bố của các cương thi, không có giai điệu, chỉ gào theo bản năng.

Sát khí khuếch tán trong không khí ngày càng đậm.

A Bảo định lui ra phía sau nhưng thân thể lại không chịu nổi dụ hoặc mà đi lên phía trước. Sau khi biến thành thi soái, thị lực của cậu rất tốt nhưng giờ cậu lại thống hận thị lực mình quá tốt vì cậu cực kì không muốn nhìn thấy sát khí bị bài tiết ra này bị mình hấp thụ! Thời gian trôi thong thả.

A Bảo cứng ngắc nhìn phía trước, tâm tình chưa bao giờ bi tráng như vậy.

Tiếng gào cuối cùng cũng kết thúc.

Nhóm cương thi tự động tản ra, ba cái bán cương thi ở giữa lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

A Bảo chậm rãi quay đầu. Khâu Cảnh Vân vẫn đứng đó. Vẻ mặt của hắn không trắng trợn như ba bán cương thi kia nhưng sắc mặt hồng hào lại không lừa được ai.

Khâu Cảnh Vân cười khổ, “Đại khái chúng ta nên thích ứng với phương thức ‘ăn uống’ này.”

A Bảo nói, “Vật bài tiết của người khác?” =.=

Khâu Cảnh Vân nói, “Có thể dùng....tinh hoa để thay thế.”

A Bảo quỳ dưới đất, chọt kiến.

Khâu Cảnh Vân nói, “Trước khi nói đến chuyện sinh hoạt cương thi, chúng ta có một vấn đề cần đối mặt. Sát khí là thứ có thể biến Đại Kính Tiên biến thành cương thi vương. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

A Bảo ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm, rít lên, “Thề sống chết không theo.”

“Vừa rồi tôi không thể từ chối việc hấp thụ sát khí. Cậu có làm được không?”

“....” A Bảo nhớ đến lời Đại Kính Tiên nói trước đó – Không phải do cậu.

“Đến lúc đó, chúng ta chính là đồng lõa.” Khâu Cảnh Vân than nhẹ.

...

Thượng Vũ nhắm mắt lại bước đi trong sương mù, qua chừng mười giây, y mở to mắt không thể tin, lẩm bẩm, “Sao lại có thể như vậy?”

Ấn Huyền đứng sau y, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ.

Thượng Vũ quay đầu định nói chuyện thì thấy mặt hắn, nhíu mày, “Không cần đeo mặt nạ Altman nhìn ta. Ta là thần thú, không phải là quái thú!”

Ấn Huyền trầm mặc nói, “Trong lều còn có một cái là Nhị Lang Thần.”

“....Không cần quấy rầy khi ta nói chính sự.”

“Ngươi nói đi.”

Thượng Vũ hít một hơi sâu, lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi lại lừa ta.”

Ấn Huyền nhíu nhíu mi nhưng ẩn sau mặt nạ nên Thượng Vũ không nhìn thấy, “Lừa cái gì?”

“Kết giới này không phải của Đại Kính Tiên.”

“Hắn có người giúp?”

“Không thể nào!” Thượng Vũ gằn từng tiếng, “Đây là thượng cổ kết giới, chỉ có thượng cổ đại thần mới có thể hạ. Trước đây, đa số thượng cổ đại thần đều đã phi thăng tiên giới, người ở lại chỉ còn một. Mà ngài ấy, tuyệt đối sẽ không giúp Hoặc Thương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện