“Hắn có thể đối phó ngươi, có thể lừa gạt ta, có thể lấy việc công trả thù riêng nhưng hắn không nên dùng Khốn thú trận.” Người phía trước chậm rãi nói, “Bất cứ kẻ nào dám dùng Khốn thú trận đều phải chết.”

Ba chữ cuối cùng lạnh lùng, cứng rắng giống như lợi kiếm xuyên qua lồng ngực của từng người.

A Bảo cảm thấy rét run, nhịn không được nói thầm, “Không lẽ Khốn thú trận là ông sáng tạo ra, hắn xúc phạm đến quyền độc quyền?”

“Sáng tạo ra Khốn thú trận....Đáng chết.”

Rầm.

Cái đèn treo duy nhất trân trần nhà rơi xuống dưới, vỡ tan thành từng mảnh.

A Bảo hoảng sợ lui về phía sau một bước, nắm lấy tay Ấn Huyền. Đối với người thần bí kia cậu không phải là mới gặp lần đầu nhưng mỗi lần đều lâm phải tình huống như vậy, chưa từng nói chuyện với nhau. Nhưng trong ấn tượng của cậu Thượng Vũ vốn là kẻ khó lường, cảm xúc chán ghét đến nhường này vẫn là mới gặp lần đầu. Đương nhiên, A Bảo và y vốn gặp nhau không nhiều.

Vì sao y lại hận Khốn thú trận như vậy? Đáy lòng A Bảo tò mò nhưng cậu không dám mở miệng hỏi.

Nhưng San Hô lại dũng cảm hơn nhiều so với cậu. Với nỗi đau vừa mất đi người yêu, cô ả không sợ trời, không sợ đất, càng không để ý đến ánh mắt của Trân Châu mà gạt tay cô ta ra, dũng cảm bước lên phía trước phẫn nộ quát, “Chẳng lẽ ông từng bị nhốt....”

Một tia chớp bất thình lình bổ đến. San Hô thậm chí còn chưa nói hết câu thì thân thể đã ngã xuống đất.

“San Hô?” Trân Châu không dám tin nhìn hai cỗ thi thể nằm sát nhau trên mặt đất và hồn phách của San Hô vẫn đang sững sờ.

San Hô khiếp sợ quay đầu nhìn thi thể của mình. Thi thể nằm song song với Điêu Sơn Hỏa. Cô đột nhiên phát cuồng gào lên với Thượng Vũ, “Hồn phách của hắn đâu?”

Thượng Vũ cười lạnh, “Cương thi sẽ có hồn phách sao?”

San Hô dường như bị đả kích, liên tiếp lui về phía sau mấy bước rồi ngã ngồi trên mặt đất.

Trân Châu khuyên nhủ, “Người đã chết thì không thể sống lại, chúng ta về sau có thể...” Cô nhìn hổn thể của San Hô, nghẹn ngào không nói được.

A Bảo nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, lại nhìn Thượng Vũ vẫn đứng trong bóng tối mà khẩn trương đến nỗi tay ứa ra mồ hôi. Tuy rằng tổ sư gia cường đại nhưng cường đại không có nghĩa là vạn năng, nhất là khi đối diện với một boss siêu cấp như Thượng Vũ. Nga, bọn họ có thể gọi thêm người không a? Ít nhất cũng có Tang Hải Linh, Liên Tĩnh Phong, Đàm Mộc Ân gì đó nữa.

Dưới uy hiếp của Thượng Vũ, suy nghĩ của A Bảo càng ngày càng loạn.

“Ngươi là A Bảo?”

Thanh âm Thượng Vũ bất thình lình vang lên khiến cho A Bảo đang hỗn loạn lại càng lo lắng thêm. Cậu gắt gao nhìn về phía trước, sợ rằng kết cục của mình lại giống như San Hô.

“Tưởng Học Kì.” Ánh mắt Thượng Vũ chuyển lên người Kì thúc.

Sắc mặt Kì thúc tái nhợt. Thực tế là khi Thượng Vũ xuất hiện, sắc mặt hắn đã chẳng còn một tia huyết sắc.

Thượng Vũ nói, “Lão chủ nhân của ngươi có khỏe không?”

Kì thúc căm giận, “Ông hại chết thiếu gia nhà chúng tôi lại vẫn còn mặt dày hỏi lão gia khỏe không sao?”

“Thiếu gia nhà ngươi thực sự đã chết?” Thượng Vũ ý vị thâm trường nói, “Ta không vạch trần nhưng cũng không phải vô tri, không phải không biết các ngươi đang tính làm gì.”

Hai tay Kì thúc không khống chế được hơi run lên.

Ấn Huyền nhíu mày, “Ngươi muốn tìm đối thủ, ta phụng bồi.”

Thượng Vũ cười lạnh, “Bản tôn không giết ngươi chỉ là do thấy không cần thiết. Còn ngươi hiện tại vẫn không phải đối thủ của bản tôn.”

Ấn Huyền chậm rãi xuất ra Xích Huyết bạch cốt THủy Hoàng kiếm và Bàn Cổ lệnh.

“Hẳn là ba thần khí đều nằm trong tay ngươi.” Thượng Vũ không nhanh không chậm nói, “Kỳ thực bản tôn cũng đang mong chờ, không biết một phàm nhân có thể nghịch thiên đến mức độ nào.”

Ấn Huyền đột nhiên thu hồi Bàn Cổ lệnh Và Thủy Hoàng kiếm, kéo A Bảo đi về hướng thang máy.

Thượng Vũ cũng không ngăn cản, “Ngươi có biết tại sao hôm nay ta không giết ngươi chứ?” Y không đợi Ấn Huyền trả lời mà tự nói luôn, “Bởi vì một sự kiện thú vị sắp xảy ra rồi.”

Bước chân của Ấn Huyền dừng lại, đột nhiên quay đầu.

Thâm trầm trong bóng đêm, tựa như có một đôi mắt trêu tức, đùa cợt thay đổi số mệnh của hắn.

“Khâu Cảnh Vân.” Thượng Vũ lại đổi đề tài, “Đây là lựa chọn của ngươi?”

Khâu Cảnh Vân vốn đang định đi thì nhất thơi dừng lại.

Thượng Vũ nói, “Có một số việc bản tôn có thể một mắt nhắm một mắt mở cho qua nhưng có một số việc thì không thể. Hạu quả của nó, ngươi chắc là hiểu được.”

Khâu Cảnh Vân nhíu mày, đổi hướng đi về phía Thượng Vũ.

“Sư đệ!” A Bảo đột nhiên kêu lên.

Khâu Cảnh Vân dừng bước nhưng không quay đầu.

A Bảo kéo Ấn Huyền trở lại sau đó kéo Đồng Hoa Thuận trong ngực ra ngoài, ấn ấn sau lưng hắn, “Cho cậu sờ vài cái trước khi đi.”

Đồng Hoa Thuận mơ màng tỉnh, đôi mắt vẫn nhập nhèm. Trong lúc y còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì Khâu Cảnh Vân đã cúi người hôn một cái. Mặt y lập tức đỏ bừng, nước mắt sắp sửa chảy xuống thì Khâu Cảnh Vân đã xoay người rời đi.

“Đại nhân?” Y mê man nhìn A Bảo.

A Bảo vỗ nhẹ đầu y, ôn nhu nói, “Không có gì, ngủ đi?” Đúng thật là! Ly biệt mà còn như vậy khiến mũi cậu nóng lên.

Thân ảnh Khâu Cảnh Vân nhanh chóng ngập vào bóng tối. Không bao lâu tất cả đèn của đại sảnh đều sáng rực.

Một đầu kia của đại sảnh có một cái ghế dựa nhưng người ngồi ở đó và Khâu Cảnh Vân đã biến mất.

“Ông ta đi rồi?” A Bảo xoa xoa cái mũi, dáo dác nhìn bốn phía.

Kì thúc lo lắng nói, “Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thôi lỡ ông ta đổi ý thì không còn cơ hội nữa.”

A Bảo gật gật đầu.

Tuy Thượng Vũ không hề động thủ nhưng đối với họ mà nói thì lại chẳng khác nào một khảo nghiệm sinh tử mà người thông qua khảo nghiệm chỉ có 5 người -- Ấn Huyền, Kì thúc, A Bảo, Trân Châu và Tào Cảnh.

A Bảo nhìn Trân Châu ngồi chồm hỗm trên mặt đất rồi nhanh chóng rời mắt. Nếu sau khi ra khỏi thôn Nguyệt Quang, cậu còn có chút thông cảm với Trân Châu thì hiện tại chỉ còn lại khinh bỉ và khinh miệt. Không thể không nói sở dĩ cô và San Hô lâm vào tình cảnh như vậy đều là do tự mình chuốc lấy.

Cậu đi theo Ấn Huyền ấn thang máy.

Bầu trời bên ngoài tờ mờ sáng, ánh sáng ảm đạm chiếu qua cửa kính vào trong khiến cho cả đại sảnh cũng mờ mờ sương.

“Ba!”

Hai tiếng gọi đồng thanh vang lên. Tào Cảnh và Tào Dục đồng thời chạy tới bóng dáng đang đưa lưng về phía thang máy.

Tào Dục chạy được một nửa thì hiện ra thực thể.

Tào lão tiên sinh chậm rãi quay đầu, trừng mắt đánh giá bọn họ, một lúc lâu sau mới nói, “Là hai con a.”

Tào Cảnh bắt lấy tay ông, quỳ xuống hỏi, “Ba, sao ba lại ở đây?”

Tào lão tiên sinh nói, “Một thanh niên trẻ để ba ở đây rồi đi luôn.”

“Thanh niên trẻ?” A Bảo nói thầm, “Không phải là Thượng Vũ đi?” Tào lão tiên sinh mất tích đương nhiên không thể không liên quan đến Điêu Sơn Hỏa và Thượng Vũ.

Tào lão tiên sinh cầm một tờ giấy đưa cho Tào Dục, “Con có biết người nào tên là Ấn Huyền không? Ở đây có thư cho anh ta.”

A bảo lại thầm nói, “Không phải vừa gặp mặt sao? Bày đặt thư từ nữa.”

Tào Dục đưa thư cho Ấn Huyền.

Ấn Huyền nói, “Thư của Tang Hải Linh.”

A Bảo nói, “Ông ta? Ông ta nói gì?”

Ấn Huyền đưa thư cho A Bảo.

A Bảo mở thư ra, bên trong có đúng một câu ‘Ngày sau sẽ đến lấy kiếm’, “.....Người này quá chấp nhất. Không đúng, ông ta không phải để mất Tào lão tiên sinh sao? Sao bây giờ lại để người ở đây.”

Về vấn đề này, đương nhiên chỉ có Tào lão tiên sinh mới có thể giải đáp. Hóa ra Tang Hải Linh ngay từ đầu không để mất Tào lão tiên sinh. Khi Trân Châu gọi điện, hắn giấu Tào lão tiên sinh ở phía trên. Khi Tang Hải Linh, Khâu Cảnh Vân và A Bảo vào thang máy thì lại phát hiện có thể nhìn thấy Tào lão tiên sinh từ phía dưới nên mới làm ra vẻ bị mất người. Sau khi đến tầng 12, hắn căn bản là không ra khỏi thang máy mà đem Tào lão tiên sinh xuống, đặt ở đây, để lại thư rồi đi.

A Bảo lức này mới biết tuy Tào lão tiên sinh nhìn qua có vẻ già hay lẫn nhưng thực chất lại là người rõ ràng mọi chuyện hơn ai hết.

Trở lại bãi đỗ xe, bọn họ lại phát hiện ra xe đã bị trộm.

Ban đầu chỉ có hai xe ở đây thì săm lốp đều bị A Bảo phá sạch. Không cần hỏi cũng biết ai trộm, A Bảo tức giận đến mức mắng Tang Hải Linh đến cẩu huyết lâm đầu.

Tào Cảnh nói, “Để tôi gọi xe tới đón.”

Tào lão tiên sinh nói, “Gọi hai xe.”

Tào Cảnh cực kì nghe lòi gọi hai xe – Tào lão tiên sinh, Tào Cảnh và Tào Dục một xe, Ấn Huyền, A Bảo và Kì thúc ở một xe.

Trên đường về nhà, Tào lão tiên sinh kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi họ đi. Đầu tiên là cảnh sát đã hủy bỏ lệnh truy nã, nghe nói là Tào Cảnh đã cung cấp video cho thấy hung thủ gồm năm người thấp bé nhưng bọn họ làm cách nào đi vào Tào thị vẫn còn là ẩn số. A Bảo biết, nhất định là lợi dụng bệnh viện kia để đem cương thi vào và có thể đã chết ở làng du lịch. Thứ hai là Tào lão tiên sinh công bố chia tào sản. Tào Cảnh được 10% cổ phần, một người tên là Tào Liễu, bà con thân thích họ hàng xa được 38% cổ phần và hiện tại đang là cổ đông lớn nhất của Tào thị.

A Bảo xem xong tin tức, quay đầu hỏi Tào Dục, “Anh không phải là cái tên Tào Liễu gì đó chứ?”

“Đương nhiên là không.” Tào Dục gõ gõ ngón tay, “Cậu ta chỉ là con rối của tôi thôi.”

A Bảo, “....” Cậu biết, Tào Dục chưa bao giờ có giác ngộ mình đang là quỷ.

“Có ai không?” Phía dưới có người gọi.

A Bảo nói, “Tứ Hỉ.”

Không cần cậu nói, Tứ Hỉ đã hóa thành thực thể. Một lát sau y cầm hai cái thiệp mời đến, “Một cái là của đại nhân, một cái là của tổ sư gia đại nhân.”

A Bảo buồn bực, “Không phải là Kì thúc chứ?” Kì thúc khuyên cậu về nhà mất nửa tháng nhưng không được, rốt cuộc là ba ngày trước đã về một mình. Không lẽ nhanh như vậy mà đã nghĩ ra cách dụ cậu về nhà sao? Cậu mở thiệp mời, nhíu mày.

“Thời gian nghỉ ngời chấm dứt.” Ấn Huyền đột nhiên xuất hiện phía sau.

A Bảo ôm gối nằm ườn trên sô pha, “Tổ sư gia, eo đau.” Vừa dứt lời thì một chồng sách xuất hiện trên đầu, “Ách, nghe nói nằm đọc sách không tốt cho thị lực.”

Ấn Huyền nhận thiệp mời trong tay Tứ Hỉ, không thèm ngẩng đầu lên, “Nếu cậu không đứng dậy thì nó sẽ rơi xuống.”

“Ách....”

Rầm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện